TÌM NHANH
Bạn Trai Cặn Bã
Tác giả: Độc Độc
View: 421
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 157
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan

Tần Quốc Lập nghẹn họng: “Nếu tôi đã không muốn nhắc rồi thì cậu nhắc để làm gì?”

 

Hoắc Bắc Thần híp mắt lại, nhìn chăm chăm Tần Quốc Lập: “Người anh em tương lai của tôi hỏi ông, ông phát hiện đây là dòng thời gian chảy ngược thất bại từ khi nào thế?”

 

Tiến sĩ Tần rụt cổ lại, phát hiện thật ra người đứng trước mặt là ông chủ tương lai của mình và con trai của bà chủ hiện tại của mình, ông lại lỡ miệng rồi.

 

“Nói đi, nếu không tôi kêu mẹ tôi lập tức dừng hạng mục của ông lại.” Hoắc Bắc Thần nói.

 

Tần Quốc Lập bị nắm thóp, vô cùng tức giận: “Sao các người lại phiền như vậy chứ! Nhất định bắt tôi nói, được được được, coi như tôi sợ các người rồi!” Tần Quốc Lập tức đến mức uống thêm một ngụm sữa: “Trở về quá khứ trong lý tưởng của tôi giống như dựng phim điện ảnh vậy, cắt từ kết cục trở về lúc bắt đầu, mọi người đều trở về trạng thái ban đầu, giống như người trở về vậy, sau đó bắt đầu lại từ đầu!”

 

“Nhưng như thế không phải là trở về quá khứ chẳng còn ý nghĩa gì sao?” Cảnh Nhu kinh ngạc.

 

Hoắc Bắc Thần nói một cách u ám: “Ban đầu ông không nói với cậu ấy như vậy.”

 

Tiến sĩ Tần dừng một lúc: “... Tôi đã nói thật, hạng mục mới bị dừng lại! Họ cũng nói, trở về quá khứ như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa! Nhưng lẽ nào chúng tôi vì một người hoặc là lợi ích riêng của quốc gia nào đó mới tạo ra cỗ máy thời gian sao? Chúng tôi là vì ngăn cản ngày tận thế đến!”

 

“Nếu đã trở về quá khứ, mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, không có lời dự đoán cũng không có trình cắm, thì làm sao ngăn được ngày tận thế? Lẽ nào để chúng tôi không ngừng sống cuộc sống giống nhau, giống như NPC sao?” Kinh Kinh Dương hỏi.


“Đương nhiên không phải, quan điểm của tôi giống như mỗi lần trở về lúc trước khi nổ súng vậy, luôn có một vũ trụ tồn tại. Như vậy, loài người chúng ta cũng có thể tiếp tục tồn tại. Điểm khởi đầu tôi đã định cũng là điểm trở về, chính là lúc tôi chính thức tiếp nhận nhóm hạng mục này.”

 

“Nhưng tất cả đều trở về lúc đầu, ông cũng không thể nào dạy mình cách chế tạo cỗ máy thời gian mà?”

 

Tần Quốc Lập tự kiêu: “Nếu đoàn đội của tôi đã có thể làm ra được, cho dù trở về quá khứ làm lại một lần thì đương nhiên vẫn được. Đương nhiên trạng thái lý tưởng nhất là tôi mang theo ký ức... Thôi đi, coi như tôi không có nói. Tóm lại, xác suất đã là biến số, tôi cho rằng mỗi một dòng thời gian phức tạp luôn có một hệ thống vận hành phức tạp. Giống như một máy tính vô hạn, lưu trữ dòng thời gian của mọi cuộc sống, quá khứ, hiện tại và tương lai. Nhưng trong đó tồn tại biến số, có thể là do sự may mắn của ai đó, có thể là đột biến tự nhiên, có thể là một suy nghĩ thoáng qua, có thể là hiệu ứng cánh bướm của phía bên kia. Dù sao, chỉ cần một chút thay đổi nhỏ, cuối cùng gom góp lại vẫn có thể khiến cả kết cục thay đổi. Nếu chúng ta trở về quá khứ, có lẽ luôn có một kết cục, là sự tiếp diễn của loài người. Đương nhiên cũng có thể không có, nhưng tóm lại là một tia hy vọng để loài người tồn tại.”

 

Hoắc Bắc Thần nói: “Nếu ông lấy mục đích đó để sinh ra dòng thời gian mới cũng không nhất định là chuyện xấu, nói với những người đời trước để tìm cách tránh né, không phải có thể khiến loài người tồn tại sao?”

 

Tần Quốc Lập trừng mắt anh, dường như anh đã nói lời đại nghịch bất đạo gì đó: “Thứ nhất, dòng thời gian mới không phải dòng thời gian ban đầu, điều tôi muốn trở về quá khứ, là dòng thời gian tương đồng! Thứ hai, nếu như bất cứ dòng thời gian nào có sự thay đổi lớn, rất có khả năng ảnh hưởng đến dòng thời gian khác. Thứ ba, tôi đã nói dòng thời gian cho phép biến số tồn tại, nhưng nếu có hai ý thức đồng thời tồn tại, thì sẽ làm ảnh hưởng đến thế giới này. Nó giống như một lỗi kỹ thuật lớn về sự vận hành của dòng thời gian và nó sẽ không ngừng sửa chữa lỗ hổng ấy!”

 

Nghe đến đây, sắc mặt ba người không còn tốt nữa.

 

Nói cách khác, người mà Cảnh Nhu cứu chết đi một cách im hơi lặng tiếng, là sự sửa chữa của thế giới này sao?

 

“Vậy, vậy có cách nào ngăn cản hay sửa chữa nó không?”

 

Tần Quốc Lập nói một cách lo lắng: “Cô tưởng tôi là thần tiên sao? Sao tôi có thể ngăn cản được quy tắc của thế giới chứ? Cô nhìn bên ngoài xem, Tây Kinh thuộc về khu vực đồng bằng phía Bắc, trăm năm cũng không thể có được một cơn mưa to sấm lớn hơn một tuần như thế. Quảng Tuy nằm trong khu vực cận nhiệt đới, gần vùng duyên hải, cộng với hiệu ứng nhà kính, tỉ lệ tuyết rơi rất nhỏ, nhưng nó vẫn có tuyết! Còn huyện Vinh, căn bản không ở trên dải địa chấn, vậy mà hai ngày trước đã có động đất! Các người biết tại sao không?”

 

“Tại sao?” Ba người cùng lúc mở miệng nói.
 

Tần Quốc Lập vuốt mặt: “Tôi cho rằng đó là một lời cảnh giác.” Ông dừng một lúc: “Lời cảnh giác dành cho tôi!”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)