TÌM NHANH
Bạn Trai Cặn Bã
Tác giả: Độc Độc
View: 751
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 54
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan

Chiều hôm sau, Cảnh Nhu học tiết tự học ở tòa nhà dạy học thứ ba, còn cố ý nói với Thân Chiêu Chiêu, nếu nhóm Ba Đặc Nhĩ có hỏi, thì nói cô có một môn tự chọn học một mình. Thân Chiêu Chiêu hỏi cô vì sao, Cảnh Nhu mơ hồ nói hai câu rồi đi.

 

Vào buổi chiều khi tiếng chuông tan học hết tiết thứ ba tự học mới vừa vang lên, Cảnh Nhu đã nhận được điện thoại của Thân Chiêu Chiêu, hỏi cô đang ở đâu, nói là mọi người đang chuẩn bị cùng nhau qua đó.

 

Cảnh Nhu liền thu dọn đồ, định về ký túc xá trước để bỏ cái cặp đầy sách xuống. Vừa mới đứng dậy, lại có một cuộc điện thoại gọi đến, Cảnh Nhu vừa nhìn thấy thấy hiển thị trên điện thoại, khẽ sững sờ. Sau khi vang lên hai tiếng, cô ấn nghe: “A lô, chị Lý Hiền.”

 

Người gọi điện thoại đến đúng là thư ký Lý Hiền của Dương Tĩnh Vũ, chị ta nói mình đang ở cửa Đại học Tây Kinh, bảo Cảnh Nhu đi ra ngoài một chuyến.

 

Cảnh Nhu bắt xe buýt của trường nhanh chóng chạy ra cổng, dựa theo hướng của Lý Hiền đã chỉ trong điện thoại, cô thấy một chiếc xe BMW thể thao màu đỏ đỗ ở ven đường, Lý Hiền đeo kính râm, mỉm cười vẫy tay với cô.

 

Cảnh Nhu bước qua đó, Lý Hiền cũng bước xuống xe, trong tay xách theo một cái túi quà tặng xinh đẹp, logo là của SY.

 

Lý Hiền đưa cái túi quà tặng cho Cảnh Nhu, cười nói: “Này, cho em, hai hôm này công việc bận quá, xuýt chút nữa chị quên mất chuyện này. Hôm nay đột nhiên nhớ lại, chị vội gọi người đi mua, ngại quá, em đừng giận chị nhé?”

 

Cảnh Nhu nhìn vào bên trong, tất cả đều là đồ trang điểm vẫn chưa mở, phấn nền phấn mắt son môi, cần cái gì thì có cái đó.

 

Đại Nhu online khẩn cấp, Cảnh Nhu nói theo lời của Đại Nhu: “Chị, chị thật sự mua tất cả cho em hả? Người ngại là em mới đúng, thật sự cảm ơn chị ạ!”

 

“Khách sáo với chị như vậy làm gì, em về học trước đi, nếu cái gì không biết, thì em lại gọi điện thoại hỏi chị, hoặc là gọi video trực tiếp cho chị cũng được, chị chỉ em ngay trên đấy.”

 

“Vậy thì chắc chắn em phải thường xuyên tìm chị mới được!”

 

Lý Hiền phác hoạ hình dáng môi cong lên một cách hoàn mỹ: “Ừ, không sao, cứ tìm chị, dù không phải vấn đề về trang điểm, em cũng có thể tìm chị nhé. Hai chị em chúng ta nói chuyện với nhau, chị chỉ sợ em là sinh viên tài cao của trường Đại học trọng điểm, nên không thích nói chuyện với người không văn hóa này thôi.”

 

“Chị sao chị nói thế, em chỉ sợ quấy rầy chị và bạn trai nói chuyện yêu đương với nhau thôi.” Cảnh Nhu nói, cô cũng hiểu được một chút, Đại Nhu đang dẫn dụ Lý Hiền nói ra thông tin cô ấy cần.

 

Lý Hiền thở dài: “Chị làm sao có mệnh tốt được như mấy đứa? Công việc một ngày của chị đều bận muốn chết, làm sao mà rảnh để quen bạn trai?”

 

“A, chị Lý Hiền xinh đẹp như vậy, sao lại không có bạn trai chứ? Em không tin!” Cảnh Nhu thuật lại lời Đại Nhu nói, vậy mà cũng nổi da gà cả lên. Giọng điệu này...

 

Lý Hiền cười híp mắt, cô ta chạm chạm vào trán Cảnh Nhu: “Cái miệng này của em, thật là ngọt... Đúng rồi, đại thiếu gia Hoắc của chúng ta đâu, không ở cùng với em sao?”

 

“Đừng nói chuyện của cô với Hoắc Bắc Thần cho chị ta biết.” Đại Nhu nói.

 

Vì thế Cảnh Nhu “dạ dạ” hai tiếng.

 

“Vậy được rồi, chị còn có việc, đi trước nhé, có thời gian rảnh nhất định phải gọi điện thoại cho chị đấy!”

 

Lý Hiền mở cửa lái chiếc xe BMW màu đỏ của cô ta đi mất, Cảnh Nhu xách theo một túi đồ trang điểm, vẫn không thể tin được một người đang sống sờ sờ như vậy sẽ đột nhiên chết đi.

 

“Lý Hiền có một người bạn trai.” Đại Nhu đột nhiên nói.

 

Hả? Vừa rồi chị ấy nói chị ấy không có.

 

“Nhưng ánh mắt, ngữ điệu của chị ta, bất giác nhếch khóe môi lên, tất cả đều nói cho tôi biết, chị ta có một người bạn trai, hơn nữa xem ra là một người bạn trai bí mật không thể tiết lộ.”

 

Vậy cô có thể...

 

“Bạn học, bạn học, cho dì hỏi một chút!” Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên tai Cảnh Nhu, Cảnh Nhu lấy lại tinh thần, chỉ thấy một đôi vợ chồng trung niên đứng cách đó không xa, người vợ bước lên ngăn một cô gái mới đi ra từ cổng trường lại.

 

Thì ra không phải gọi cô.

 

Cảnh Nhu vừa định xoay người rời đi, thì nghe được giọng nói của người phụ nữ trung niên kia truyền đến: “Con có biết một người con gái tên là Lôi Thư Hủy không? Con bé cũng học Đại học Tây Kinh giống con.”

 

Cô gái bị ngăn lại lắc đầu, rời đi, người phụ nữ trung niên kia lại xoay người giữ chặt một người con trai đeo kính: “Bạn học, cậu có biết một người con gái tên là Lôi Thư Hủy không?”

 

Bạn nam đeo mắt kính vẫn lắc đầu như cũ, sau đó rời đi cùng với bạn học.

 

Hai lần gọi tên liên tục, Cảnh Nhu xác định bản thân không nghe lầm, hai vợ chồng này thật sự đến tìm Lôi Thư Hủy. Cô không thể không liếc nhìn thêm hai cái.

 

Hai vợ chồng mặc bộ quần áo mộc mạc sạch sẽ, đầu tóc chải gọn gàng, ngoại hình không có nét gì đặc biệt, một cặp đôi bình thường, nhưng lông mày của họ lúc này cau lại, như thể có chuyện gì đó xảy ra.

 

Chẳng lẽ là bố mẹ của đội trưởng sao? Cảnh Nhu nghĩ, lại tự mình phủ nhận. Không lý nào bố mẹ của đội trưởng không biết bây giờ con gái mình đang ở đâu, hơn nữa hẳn là đội trưởng cũng sẽ ra đón mới đúng.

 

“Vợ à, bà đừng hỏi nữa, kỳ lắm! Đại học Tây Kinh lớn như vậy, có mấy người có thể quen biết với Thư Hủy chứ?” Người đàn ông trung niên giữ chặt vợ mình lại.

 

Người phụ nữ trung niên quay đầu lại trừng mắt nhìn chồng: “Tôi không hỏi, tôi không hỏi thì làm sao bây giờ? Chúng ta đi đâu tìm Lôi Thư Hủy? Con bé chết tiệt đó, tùy tiện gọi điện thoại về, nói Hoành Thâm nhà chúng ta bỗng nhiên bị bắt, gọi chúng ta đến cục cảnh sát nhận người, ngoài ra thì không nói gì nữa! Bây giờ điện thoại cũng gọi không được, con trai chúng ta còn đang bị nhốt, gặp cũng không cho gặp, tôi sắp sốt ruột muốn chết rồi, ông còn ngại mặt mũi khó coi gì chứ!”

 

“Haizz, tôi cũng sốt ruột mà, nhưng mà bây giờ hỏi loạn xạ cứ như người mù, có thể hỏi được gì chứ...”

 

Không ngờ lại là bố mẹ của Thang Hoành Thâm.

 

Cảnh Nhu nghĩ ngợi, gọi điện thoại cho Lôi Thư Hủy, bên kia vừa mới nhận điện thoại, nhóm Thân Chiêu Chiêu liền bước ra khỏi cổng trường, Hoắc Bắc Thần và Kinh Kinh Dương cũng đến.

 

“A lô, Cảnh Nhu?”

 

Cảnh Nhu vẫy tay đáp lại Thân Chiêu Chiêu, rồi dời ánh mắt đi nói với Lôi Thư Hủy: “Đội trưởng, bố mẹ của Thang Hoành Thâm bây giờ đang ở Đại học Tây Kinh, hình như đang tìm chị.”

 

Lôi Thư Hủy im lặng một lúc: “Bọn họ không đi tìm con trai họ, tìm chị làm gì!” Dường như cô ấy tự lẩm bẩm nói một câu, sau đó mới nói với Cảnh Nhu: “Đừng quan tâm bọn họ, em cũng đừng nói cho bọn họ biết chị đang ở đâu.”

 

“Không có chuyện gì ạ?”

 

“Chị thì có thể có chuyện gì, người có chuyện là bọn họ.”

 

Trong lúc nói chuyện, Thân Chiêu Chiêu và đám người Ba Đặc Nhĩ đã đến trước mặt Cảnh Nhu, không ngờ mẹ của Thang Hoành Thâm lại cản Thân Chiêu Chiêu lại: “Vị bạn học này, con có biết một người tên là Lôi Thư Hủy không?”

 

“Ai?”

 

“Lôi Thư Hủy!”

 

“A!” Thân Chiêu Chiêu mới mở miệng, lại thấy Cảnh Nhu đứng sau lưng vợ chồng họ xua tay, cô ấy vội nuốt lời nói vào trong cổ họng: “Không quen biết!”

 

Mấy người khác cũng thấy Cảnh Nhu xua tay, tất cả đều không nói lời nào.

 

Vợ chồng nhà họ Thang thất vọng đi tìm người khác.

 

“Sao vậy, sao vậy, hai người kia là ai?” Thân Chiêu Chiêu đến trước mặt Cảnh Nhu hạ giọng hỏi.

 

“Bọn họ là bố mẹ của Thang Hoành Thâm.”

 

Quan Trạch Nam quay đầu nhìn về phía hai vợ chồng kia: “Hả? Bọn họ tới Tây Kinh à, vậy sao không đến cục cảnh sát, chạy tới tìm đàn chị Lôi làm gì?”

 

“Thì đó.” Bây giờ mỗi lần Thân Chiêu Chiêu vừa nghe thấy Thang Hoành Thâm là sẽ rất tức giận.

 

Ba Đặc Nhĩ buồn cười nhìn về phía Thân Chiêu Chiêu: “Chuyện của người khác em đừng quan tâm, chúng ta gọi xe đi thôi!”

 

“Được!”

 

Toàn bộ hành trình Hoắc Bắc Thần đều không nói gì, hai mắt nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhu, nhưng vẫn không nhìn vào mắt cô.

 

Ven đường Đại học Tây Kinh luôn có vài xe taxi dừng lại, rất nhanh Ba Đặc Nhĩ đã gọi được hai chiếc xe: “Ngồi như thế nào?”

 

Thân Chiêu Chiêu nhìn Cảnh Nhu và Hoắc Bắc Thần vài lần, lựa chọn cách ngồi an toàn nhất: “Hay là con trai ngồi một xe, con gái ngồi một xe đi?”

 

Kinh Kinh Dương cười nói: “Bốn đứa con trai ngồi chung một chiếc xe thì hơi chật, cậu với mấy người Ba Đặc Nhĩ ngồi một chiếc, tôi xin món lợi nhỏ nhé, ngồi chiếc kia cùng với ba cô gái đẹp.”

 

Mọi người đều không phản đối, nối đuôi nhau bước lên. Quan Trạch Nam đẩy đẩy Mễ Dương, dùng ánh mắt tỏ ý bảo cô ấy đi đến ngồi ở vị trí ghế phụ, để Kinh Kinh Dương ra phía sau ngồi, tạo cơ hội cho cô ấy, ai ngờ Kinh Kinh Dương với trí nhớ siêu việt còn nhớ rõ chuyện lúc trước Quan Trạch Nam ngồi xe anh ấy đã bị say xe, nên anh ấy ga lăng mở cửa xe trước ra giúp cô nàng. Quan Trạch Nam bị thiệt như người câm ăn hoàng liên, chỉ có thể trong ánh mắt hài hước của Mễ Dương ngồi vào ghế phụ.

 

Cảnh Nhu quay đầu nhìn về phía xa, bố mẹ của Thang Hoành Thâm đang hỏi thăm Lôi Thư Hủy ở chỗ bảo vệ. Cảnh Nhu có chút không đành lòng, nhưng cô có thể thông cảm với tâm tình của Lôi Thư Hủy, chuyện tới nước này, tìm cô ấy thật sự không có tác dụng gì, chỉ bóc vết sẹo ra thêm mà thôi.

 

Nghĩ như thế, Cảnh Nhu càng tức Thang Hoành Thâm. Anh ta không chỉ làm tổn thương hai cô gái, còn để bố mẹ mình nóng ruột nóng gan đến vậy. Rốt cuộc là do PUA làm anh ta thay đổi hoàn toàn, hay là do bản chất cái ác vốn có của anh ta bị PUA làm phóng đại lên?

 

Lại nói tiếp, vẫn còn một người PUA ở chỗ này. Cảnh Nhu càng tức ngực thêm, Mễ Dương ở trong xe gọi cô, cô lên tiếng, quay lại đầu liền thấy Hoắc Bắc Thần đang đứng đằng sau.

 

“Còn thất thần làm gì, lên xe đi.” Hoắc Bắc Thần nói.

 

Cảnh Nhu không để ý đến anh, khom lưng chui vào ghế sau, Kinh Kinh Dương đi tới muốn ngồi vào trong, thì bị Hoắc Bắc Thần đè bả vai lại: “Cậu ngồi xe đằng trước đi.”

 

Kinh Kinh Dương nhướng mày: “Tại sao?”

 

“Bảo cậu ngồi thì ngồi đi, ở đâu ra mà nhiều tại sao như vậy.”

 

Cảnh Nhu nghe rất rõ, cô lại xuống xe lần nữa, nói với Kinh Kinh Dương: “Tôi ngồi chiếc xe kia với anh, gọi Hách Bình đến đây ngồi chiếc này đi... Hai nam hai nữ, vừa vặn.”

 

Cảnh Nhu nói xong, tự động đến chiếc xe phía trước, nói hai câu với Hách Bình đang ngồi ở ghế phụ, Hách Bình ngơ ngác bước xuống, Cảnh Nhu ngồi vào ghế phụ.

 

Hách Bình ngồi vào trong, mới phát hiện bầu không khí có chút kỳ lạ, anh ta vội vàng giải thích: “Cảnh Nhu nói cô ấy có chút say xe, bảo là muốn đổi chỗ với tôi.”

 

Hoắc Bắc Thần lạnh mặt bước đến chiếc taxi phía trước, đôi chân dài bước đến băng ghế sau “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại, Ba Đặc Nhĩ và Thân Chiêu Chiêu đã ngồi vào vị trí từ sớm lại bị dọa cho giật nảy mình.

 

Lông mày của Cảnh Nhu không thèm nhúc nhích, cả đầu cũng không thèm quay lại.

 

Dường như Kinh Kinh Dương suy tư gì đấy nhìn chiếc taxi phía trước rời đi, cho đến khi Hách Bình gọi anh ấy, anh ấy mới vào trong xe với anh ta.

 

Đích đến là Bếp Hương Khách, ngày hôm qua Ba Đặc Nhĩ nói muốn đến Đường Gia Sảnh, làm Thân Chiêu Chiêu suýt chút nữa là nhảy dựng lên ở trong điện thoại, nói gì cũng không chịu để anh ấy phùng má giả người mập* tiêu tiền, cuối cùng thì cũng phải thỏa hiệp, thay đổi địa điểm thành Bếp Hương Khách.

 

*phùng má giả người mập: ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình

 

Bếp Hương Khách không cần hẹn trước, đám người Cảnh Nhu xem như đến sớm, trong đại sảnh còn rất nhiều chỗ trống, Ba Đặc Nhĩ yêu cầu một phòng dành cho mười người, đám Kinh Kinh Dương đến sau thì đi theo người phục vụ để vào phòng.

 

Phòng rất lớn, mười chiếc ghế bành tự động vây quanh bàn tròn xoay lớn, không hề có mùi dầu mỡ, ngược lại có một mùi thơm nhẹ nhàng. Mọi người rất vừa lòng, tìm vị trí ngồi xuống. Đều là người trẻ tuổi, không để bụng thứ tự chủ vị, ai gần chỗ nào thì ngồi xuống chỗ đó. Cảnh Nhu ngồi gần với Mễ Dương, vừa muốn quay lại gọi Quan Trạch Nam, thì trước mặt nhoáng một cái, chỗ bên cạnh cô đã bị ai đó ngồi rồi.

 

Là người cô không muốn nhìn thấy nhất – Hoắc Bắc Thần.

 

Cô nhàn nhạt nói khẽ với anh: “Làm phiền anh đến chỗ khác ngồi, chỗ này đã có người ngồi rồi.”

 

Hoắc Bắc Thần cúi đầu, nhìn trái nhìn phải chiếc ghế bành, lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng đê tiện hỏi Cảnh Nhu: “Cái ghế này có viết tên à?”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)