TÌM NHANH
DANH MÔN KIỀU THÊ
Tác giả: Cửu Lam
View: 5.188
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 85: Chỉ mong lời hứa của Hạ công tử có thể đáng giá nghìn vàng.
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối
Upload by [L.A]_Chanh Muối

Giữa lúc thổ lộ lại bị cắt ngang, Hạ Sâm hơi đỏ mặt nhưng không thể làm gì.

 

Ở ngay trước mắt Vệ Lang, hắn không thể nói được.

 

Mà Lạc Bảo Anh, vì câu nói của Vệ Lang cũng thấy mặt nóng lên, thật sự cảm thấy da mặt hắn quá dày, cái gì cũng có thể nói ra, nàng hơi bực mình. Nhưng bị kẹp giữa hai nam nhân, phía trước là ánh mắt thâm tình của Hạ Sâm, đằng sau lại có Vệ Lang như hổ rình mồi, dù sao nàng cũng là một cô nương, có thể làm được gì bây giờ? Nàng trừng mắt nhìn Vệ Lang, hành lễ với Hạ Sâm, sau đó xoay người rời đi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Chỉ còn hai nam nhân ở lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

 

Không ai nói gì, nhưng cả hai đều biết đối phương chán ghét mình, nhưng Vệ Lang lại cố tình cười rộ lên, nhướn mày nói: “Người không biết thì không có tội, xin Hạ công tử đừng để ý tới lúc nãy đã quấy rầy, dù gì Tam biểu muội cũng là cô nương, Hạ công tử đơn độc nói chuyện với nàng, cũng không thích hợp.”

 

Hạ Sâm nói: “Nếu nói rõ, Tam công tử chỉ là biểu ca, không phải cũng là nam nhân bên ngoài sao?”

 

Sắc mặt Hạ Sâm lạnh băng, thực sự bị Vệ Lang khiêu khích đến mức không nhẫn nhịn được nữa.

 

Vệ Lang nhàn nhạt nói: “Ngươi nói cũng không sai, nhưng lúc Bảo Anh mười tuổi đã ở lại nhà ta, cho dù là người ngoài thì cũng không giống như những nam nhân khác, điểm này, chỉ sợ Hạ công tử khó có thể hiểu được.”

 

Những lời này khiến trong lòng Hạ Sâm giống như sông cuộn biển gầm, dù sao hắn vẫn còn ít tuổi, không như Vệ Lang đã lăn lộn mấy năm trên chốn quan trường, bất kể là trọng thần có thế lực, hay là tiểu quỷ khó chơi thì hắn đều ứng phó được, sao Hạ Sâm có thể so với công phu miệng lưỡi của Vệ Lang? Trong lòng Hạ Sâm hiểu rõ, cắn răng một cái, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Tam công tử thật sự thích Tam cô nương sao?”

 

Vệ Lang nhướn mày, hơi mỉm cười nói: “Phải.”

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thật ra vấn đề này còn cần phải trả lời sao, nếu không phải, ai rảnh mà quan tâm tới mấy chuyện vớ vẩn của Hạ Sâm và Lạc Bảo Anh?

 

Hạ Sâm thấy Vệ Lang lập tức thừa nhận, kiên trì nói: “Tuy ngươi thích Tam cô nương, nhưng chưa chắc Tam cô nương đã chọn ngươi, chờ ta…”

 

“Chờ ngươi?” Vệ Lang cười một cái, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, “Ngươi đã hỏi ta một câu, bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi.” Hắn gằn từng chữ một, “Hình như Hạ công tử rất có thành ý, còn có thể theo tới tận thôn trang, nhưng ta vẫn không hiểu, Hạ công tử ngoại trừ có gia thế tốt, thì dựa vào cái gì mà muốn cưới nàng? Bảo Anh có tài hoa, lại xinh đẹp xuất chúng, các công tử xuất sắc tuấn kiệt hơn Hạ công tử ở kinh thành nhiều không kể hết.”

 

“Còn Hạ công tử, ngươi nghĩ chỉ bằng thân phận tú tài là có thể cưới được nàng sao?”

 

Cuộc nói chuyện khiến Hạ Sâm thương tích đầy mình.

 

La Thiên Trì nghiêm mặt đứng cách đó không xa, đúng vậy, Hạ Sâm cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một thứ không thể so với Vệ Lang, đó chính là công danh.

 

Nhưng Hạ Sâm mới mười lăm tuổi, cũng là chuyện thường tình, dù sao lúc Vệ Lang mười lăm tuổi cũng chỉ là một tú tài, nhưng La Thiên Trì có thể hiểu rõ ràng, còn Hạ Sâm lại không thể tự giải vây cho bản thân, mặt hắn đỏ lên, cắn răng nói: “Đến khi ta tới Lạc gia cầu hôn, nhất định ta không chỉ là một tú tài!”

 

Vệ Lang nhướn mày: “Phải không? Chỉ mong lời hứa của Hạ công tử đáng giá nghìn vàng.”

 

Hắn xoay người rời đi.

 

Hạ Sâm đứng ở đó, ngực vẫn còn phập phồng, La Thiên Trì vội đến độ ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng đi tới, lập tức giữ chặt tay hắn, bực bội nói: “Sao ngươi lại nói những lời này? Cho dù bây giờ ngươi chỉ là một tú tài nhưng sau này nhất định có thể thi đỗ tiến sĩ, cần gì phải nói mấy lời kia?”

 

Đúng là đã rơi thẳng vào cái bẫy của Vệ Lang!

 

Mười lăm tuổi, có mấy người có thể thi đỗ tiến sĩ?

 

La Thiên Trì hận rèn sắt không thành thép, chỉ tự trách mình không đi lên từ sớm, để Vệ Lang tìm được kẽ hở, Hạ Sâm lại đơn thuần, sao có thể nghĩ ra nhiều thứ như vậy.

 

Nhưng bây giờ có nói nhiều cũng vô ích, hắn kéo Hạ Sâm: “Đi thôi, tối nay Vệ lão phu nhân giữ chúng ta ở lại ăn cơm!”

 

Hạ Sâm không muốn đi, vừa rồi trong lúc lơ đãng hắn đã tự đeo xiềng xích lên người mình, hiện giờ muốn cưới được Lạc Bảo Anh thì phải vượt qua kỳ thi Hương, hắn phải về nhà chăm chỉ đọc sách mới được.

 

Vệ Lang nói đúng, Lạc Bảo Anh tốt như vậy, hắn dựa vào cái gì mà muốn cưới nàng? Hắn chỉ có thể tiến xa hơn!

 

Nhìn thiếu niên vội vã ngồi lên xe ngựa trở về kinh thành, La Thiên Trì chỉ có thể thở dài, hắn có một dự cảm, sợ rằng tỷ tỷ sẽ thật sự gả cho Vệ Lang.

 

Hắn đi về phía thôn trang của Vệ gia.

 

Nghe nói trong nhà Hạ công tử có việc nên phải trở về, lão thái thái có chút tiếc nuối, vốn đang nghĩ khó có được cơ hội để cho cháu gái mình và Hạ Sâm ở chung, không chừng tình cảm của hai người sẽ nhanh chóng có tiến triển, đến lúc kết thân cũng là thuận theo tự nhiên, ai ngờ hôm nay chỉ xuất hiện một lúc, bây giờ đã vội vã rời đi.

 

Lão thái thái thở dài, Lạc Bảo Anh cũng cảm thấy kỳ quái, theo lời La Thiên Trì, bọn họ cũng mới đến vào tối hôm qua, Hạ Sâm chỉ mới đợi một ngày, có phải lúc nãy nàng rời đi, Vệ Lang đã nói gì với hắn rồi không?

 

Dù sao từ lúc hai người bắt đầu gặp mặt đã không vừa ý nhau.

 

Nhưng đứng trên lập trường của nàng, thật không dễ xử lý, lúc ấy ở lại cũng không được, không ở lại cũng không xong, ai bảo nàng chỉ là một cô nương! Nàng đầy bụng nghi hoặc, nhịn không được nhìn Vệ Lang.

 

Thần sắc hắn lạnh nhạt giống như không để ý, lúc nhìn thấy ánh mắt nàng thì hơi hơi mỉm cười.

 

Đã tính toán kỹ càng.

 

La Thiên Trì ở bên cạnh thấy dáng vẻ đắc ý của Vệ Lang, nhịn không được thấp giọng nói: “Chưa chắc Hạ công tử không thể thi đỗ tiến sĩ, ngươi đừng vui mừng quá sớm!”

 

Nghe được lời này, từ trước tới nay Vệ Lang vẫn hơi nghi ngờ, hắn cho rằng La Thiên Trì cũng thích Lạc Bảo Anh, nhưng bây giờ nhìn lại, thật sự không phải vậy, bằng không sao có thể nói chuyện thay Hạ Sâm? Hạ Sâm thi đỗ, muốn cưới Lạc Bảo Anh, nhưng La Thiên Trì không hề tức giận, có thể thấy được hắn không có tình cảm nam nữ với Lạc Bảo Anh.

 

Thật kỳ quái, Vệ Lang nhìn chằm chằm La Thiên Trì, hỏi: “Tam cô nương gả cho ai, rốt cuộc có liên quan gì tới ngươi?”

 

La Thiên Trì cười quỷ dị: “Đương nhiên ngươi không biết, ta cũng sẽ không nói cho ngươi, nhưng nếu ngươi không đối tốt với nàng, kiểu gì ta cũng cho ngươi một bài học!”

 

Giải trừ một nghi hoặc, nhưng lại rơi vào nghi ngờ mới.

 

Vệ Lang nghĩ thầm, chẳng lẽ trên đời thực sự có chuyện không phải là người nhà nhưng cũng có thể quan tâm nhau như vậy? Đây là có mục đích gì chứ? Chẳng lẽ hai người này là tri kỷ, là bằng hữu? Nhưng lúc Lạc Bảo Anh mười tuổi mới đến kinh thành, tuy lúc La Thiên Trì ở Hồ Châu đã biết nàng, nhưng hắn cũng không nghe nói hai người thường xuyên qua lại.

 

Tuy hắn thông minh, nhưng cũng không giải được bí ẩn này.

 

Mọi người dùng xong cơm chiều, cáo từ hai vị trưởng bối rồi lần lượt đi ra ngoài, Vệ Lang mới đến cửa viện, còn chưa bước vào, đã thấy một hộ vệ vội vã chạy tới đây, hai tay nâng một phong thư giao cho hắn, là tự tay Thái Tử viết, bảo hắn lập tức trở về kinh thành.

 

Ninh Vương ở An Châu tạo phản!

 

Vệ Lang giật mình, đến từ biệt Vệ lão phu nhân, suốt đêm cưỡi ngựa trở về.

 

Về tới kinh thành, thậm chí không kịp nghỉ ngơi, hắn lập tức tới Đông Cung, Dương Húc mặc áo bào màu trắng, ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu, trầm giọng nói: “Thần Cơ tiên sinh ở trên Bảo Trì tấu lên phụ hoàng, nói Ninh Vương làm loạn, nhưng phụ hoàng không tin, ai ngờ hắn quả thật điều binh, chỉ một đêm đã chiếm được hai thành, ở ngoài đồn đại hắn có thần phật tương trợ.” Hắn 

cười lạnh một tiếng, “Lấy đâu ra thần phật chứ, nhưng thật ra giặc Nhung như hổ rình mồi, rục rịch trở lại, muốn lợi dụng Ninh Vương, tên ngu xuẩn này lập tức mắc câu.”

 

Giặc Nhung trời sinh hiếu chiến, vào tiền triều từng có một lần chiếm được một phần ba lãnh thổ của Trung Nguyên, sau đó bị Thần Cơ tiên sinh đánh bại, đã làm rùa rụt đầu mấy chục năm qua, nhưng nghe nói gần đây bọn chúng hoành hành ngang ngược ở ngoài biên ải, đã thâu tóm không ít ngoại di, hiện giờ quy mô đã lớn hơn lúc trước, cũng mạnh mẽ hơn nhiều.

 

Dương Húc nhìn Vệ Lang nói: “Ta đã nói với phụ hoàng, nếu Thần Cơ tiên sinh ở đây, ngươi không ngại đi tìm sư phụ ngươi, hai người liên thủ đối phó giặc Nhung, đuổi hết tai họa cho Đại Lương, đương nhiên, Ninh Vương vẫn là mục tiêu hàng đầu.” Hắn đứng lên, vỗ vai Vệ Lang, “Phụ hoàng đã đồng ý, đặc biệt phong ngươi làm giám quân, hiện giờ Mã tướng quân và Trương tướng quân đang ở thao trường chấn chỉnh binh mã, ngày mai ngươi lập tức xuất phát cùng bọn họ.”

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)