TÌM NHANH
ĐỠ EO
Tác giả: Hoa Tam Thiên
View: 842
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 69
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý
Upload by Phú Quý

Sau khi kinh đô trải qua mấy ngày mưa, mặt đất lúc nào cũng ẩm ướt.

Giữa thời tiết mùa hè này, Ôn Nguyễn bị không khí ướt át ngột ngạt này làm cho không thở nổi, người đẹp tựa vào bên hàng lang, thong thả phe phẩy chiếc quạt hương bồ, nhìn mưa rơi xuống mặt hồ tạo thành từng vòng gợn sóng.

Một loạt tiếng bước chân dồn dập đánh vỡ sự yên tĩnh, tỳ nữ trong phủ nắm chặt tay, lo lắng nói: "Cô nương, tới rồi!" 

"Ừ." Ôn Nguyễn gật đầu, ôm mèo con đứng lên, nhìn vẻ mặt lo lắng của tỳ nữ, đưa chiếc quạt trong tay cho nàng ta, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của đối phương: "Đừng sợ." 

"Cô nương..." Tỳ nữ nắm chặt lấy cán quạt, làm sao có thể không sợ chứ, nhân chứng chỉ ra kẻ giết chết Lữ thế tử sắp vào kinh rồi, không bao lâu nữa sẽ vào cung, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ôn Nguyễn cười với nàng ta: “Hiếm lắm mới thấy mát mẻ sau cơn mưa, ra hậu viện nằm nghỉ ngơi một chút đi.” 

Ôn Nguyễn ôm mèo con, cầm cái ô dù rồi đi ra ngoài cửa phủ.

Ân Cửu Dã đang ngẩng đầu nhìn mưa, nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, cầm lấy cái ô du trong tay Ôn Nguyễn, nghiêng người che mưa cho nàng: “Đi xem một chút?” 

“Ừ.” Ôn Nguyễn gật đầu. “Hình như cô nương không căng thẳng chút nào?”

“Căng thẳng cũng vô dụng.”

Ôn Nguyễn đi theo đám người đứng ở trên đường, nhìn nam nhân bị nhốt trong xe tù phía xa, một đường tiến vào cung.

Nàng đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Trong tình huống này, có phải nên đi Đại Lý tự trước không? Hay là hình Bộ?"

Ân Cửu Dã gật đầu, phủi một giọt nước mưa rơi trên tóc Ôn Nguyễn: "Không sai, trước tiên lẽ ra nên giao cho đến Đại Lý thẩm tra, xử lí, tình huống trực tiếp vào cung thế này, rất hiếm thấy."

“Buổi tảo triều hôm nay chắc là đã sớm kết thúc rồi nhỉ?"

“Chắc là một canh rưỡi trước đã kết thúc rồi."

“Nhưng đại ca ta vẫn chưa về nhà.”

“Cô nương? Hôm nay trong cung có một trận ác chiến." Ôn Nguyễn ngẩng đầu nhìn Ân Cửu Dã: "Mấy ngày nay Tấn Thân vương có vào triều không?"

“Không có, nỗi đau mất đi đứa con duy nhất, hắn không có tâm tư tảo triều.”

“Được, A Cửu, ngươi đi tìm Lạc Lạc tới đây.”

Ân Cửu Dã nhìn Ôn Nguyễn một lúc, tia sáng ấm áp dưới chiếc ô dầu phản chiếu trên khuôn mặt của Ôn Nguyễn, đôi mắt của nàng cũng trở nên rất dịu dàng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Được." Hắn đưa chiếc ô cho Ôn Nguyễn, đội mưa gọi Lạc Lạc tới.

Những ngày này Lạc Lạc thường xuyên tiến cung để trang điểm cho hoàng hậu, với tính khí của hoàng hậu, chắc chắn nàng sẽ không vui khi phải cử người đến đón nàng ấy mỗi ngày, vì vậy đã đưa cho Lạc Lạc một cái lệnh bài, điều này cũng không có lợi ích gì, chỉ là một cách thuận tiện để ra vào cung.

Khi Lạc Lạc nghe Ôn Nguyễn nói rằng mình sẽ vào cung, nàng ấy cũng không không hỏi nguyên do mà đưa Ôn Nguyễn vào cung, còn nói với lính canh rằng đây là trợ thủ của mình.

"Cô nương, đằng trước chính là cung Quảng Lăng."

"Ừm, vất vả cho ngươi rồi." 

"Sao cô nương lại khách khí như vậy, đây là chuyện ta nên làm." 

Trong điện của cung Quảng Lăng, hoàng hậu đang nghe mưa rơi, khi nhìn thấy Lạc Lạc, nàng lười biếng nói: "Hôm nay bản cung không có tâm trạng trang điểm, người đi ra ngoài đi."

Ôn Nguyễn ngẩng đầu bước lên phía trước: "Hoàng hậu nương nương." 

Hoàng hậu cau mày, nghiêm nghị mắng: “Ai cho phép ngươi vào cung!”

“Là nương nương.” Ôn Nguyễn cười nhìn nàng.

“Ngươi thật láo xược! Nương nương biết rõ Lạc Lạc là người thần nữ, còn cho nàng ấy lệnh bài để ra vào cửa cung, không phải là vì thuận lợi cho thần nữ vào cung sao?” Ôn Nguyễn không còn thận trọng như lần gặp hoàng hậu trước, nàng bình tĩnh nhìn hoàng hậu, nhưng không thất lễ.

“Bản cung yêu thích tay nghề của nữ chưởng quầy này, cho nên mới ban thưởng tấm lệnh bài để nàng ta ra vào cửa cung, có liên quan gì đến ngươi? Đầu óc của ngươi bị cắt ra rồi à?" 

Ôn Nguyễn đã sớm nghe nói miệng lưỡi của vị đại di này rất ghê gớm, hôm nay xem như đã được nhìn thấy rồi. 

Nàng nhẹ nhàng nói: “Hoàng hậu nương nương, người muốn nói gì thì nói, thần nữ sẽ không tranh cãi với người, nhưng lúc này, thần nữ hy vọng nương nương hiểu ra một đạo lí, cho dù ngài không thích nhà họ Ôn bao nhiêu, thì nhà họ Ôn cũng là chỗ dựa lớn nhất của ngài, dù sao ngài cũng phải dựa vào nhà họ Ôn mới có thể bảo toàn cho Thái tử."

Hoàng hậu ngước mắt nhìn chằm chằm Ôn Nguyễn một hồi, đột nhiên cười nói: “Ngươi muốn nói là, rõ ràng bản cung không hài lòng với nhà họ Ôn của ngươi, nhưng lại không thể không dựa vào nhà họ Ôn của ngươi, cho nên khi đưa ra thái độ ăn bám, ủy khuất, vô dụng, trước tiên cũng phải thành thật mà chịu đựng, phải không?" 

Ôn Nguyễn cười rất khôn khéo đáng yêu: "Nương nương thật sáng suốt."

Hoàng hậu và nữ quan: Buồn cười quá, sao thế nhỉ?

Hoàng hậu tức giận dẫn Ôn Nguyễn đến gác tối bên cạnh ngự thư phòng.

Ôn Nguyễn sửng sốt một chút.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn ở trong cung của Hoàng hậu để đợi tin tức, như vậy nếu có biến động gì nàng sẽ biết ngay lập tức, nhanh chóng tìm ra biện pháp giải quyết.

Kết quả, hoàng hậu trực tiếp mang nàng tới chỗ ​​hoàng đế để nghe lén.

Được rồi, rất mạnh, không hổ là đại di, hoàng hậu có thể bảo vệ thái tử trong tay Thái Tiêu Tử.

Nhìn thấy vẻ mặt có chút giật mình của Ôn Nguyễn, hoàng hậu chê cười nàng chưa từng va chạm với xã hội, xùy một tiếng: “Ai trong cung mà không có mấy cái tai mắt hay cơ sở ngầm chứ?” 

“Ừm, cơ sở ngầm của ngài... Rất tốt.” Ôn Nguyễn liếc nhìn đôi mắt của hoàng hậu, thực sự trong mắt nàng có một đường kẻ, là một đôi mắt đẹp.

Ôn Nguyễn ngừng nói chuyện với hoàng hậu, dựa vào tường, qua lỗ nhỏ trên tường nhìn tình hình trong ngự thư phòng, cũng có thể nghe rõ tiếng nói chuyện bên trong.

Hoàng hậu ngồi ở trên cái ghế bên cạnh, nhìn vẻ mặt nghiêm túc, còn cả dáng người mảnh khảnh của Ôn Nguyễn, nhất thời ánh mắt dịu đi, nhưng rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là vẻ chán ghét, thậm chí còn trợn tròn mắt.

Trong ngự thư phòng, đại khái tình huống là như thế này.

Tên nhân chứng bị áp giải về kinh, vừa nhìn thấy đại ca Ôn Bắc Xuyên đã quỳ “phập” xuống, khóc lóc thảm thiết, cực kì bi ai: “Đại công tử, là tiểu nhân vô dụng, liên lụy tới công tử!” 

Một câu nói này, gần như đã phán tử hình cho đại ca rồi.

Đứng quay lưng về phía Ôn Nguyễn, nhìn từ phía sau thì có vẻ còn rất trẻ, chắc là Tam Hoàng tử, trong ngữ khí của vị Tam Hoàng tử này tràn đầy kinh ngạc, mở miệng đã bênh vực cho Ôn Bắc Xuyên, chỉ vào phạm nhân hét lớn: "Ngươi đang nói bậy gì đó! Ngươi có quan hệ gì với Ôn Thiều Thanh!"

“Đại công tử!” Tù nhân đi tới hai bước rồi quỳ xuống, nước mắt lưng tròng nhìn Ôn Bắc Xuyên: “Tới kiếp sau tiểu nhân vẫn nguyện làm trâu bò cho công tử!” 

Ôn Bắc Xuyên cười với người này, nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn chưa hiểu ngươi đang nói cái gì, ngươi đã liên lụy chuyện gì tới ta?" 

Tên phạm nhân kia giống như bị kích thích mạnh, lớn tiếng hỏi: "Đại công tử định qua cầu rút ván à, không thừa nhận sao? Già trẻ trong nhà tiểu nhân đều giao phó cho người, nếu người không nhận nợ, đừng trách tiểu nhân vô tình!" 

Ôn Bắc Xuyên khẽ nhíu mày, chắp tay với thánh giá: "Thần thật sự không biết người này đang nói cái gì, cũng không biết nên thừa nhận cái gì."

Thánh giá không nói gì, Ôn Nguyễn cũng không nhìn thấy người đó có vẻ mặt gì, vị trí kia quá cao, cũng quá xảo quyệt.

Ngược lại, bên Tam Hoàng tử lại bóp cổ tay thở dài: "Phạm phải sai lầm lớn, không biết ăn năn, còn định cầu xin Ôn Thiều Thanh ra tay cứu giúp, kẻ ác như vậy, thật đúng là tội đáng lăng trì, mới có thể an ủi nỗi đau mất con của Tấn Thân Vương." 

Ôn Bắc Xuyên liếc mắt nhìn Tam Hoàng tử một cái, chắp tay cười nói: "Cám ơn điện hạ đã lên tiếng thay cho hạ quan." 

Tam Hoàng tử giơ tay nói: "Ôn Thiều Thanh không cần phải như vậy, đều là tội của tên ác nhân này, không liên quan gì đến Thiều Thanh." 

Nhưng tên phạm nhân quỳ dưới đất kia đột nhiên hô lên như bị phát điên: "Bệ hạ, bệ hạ! Tội thần có thể làm chứng, ngày đó Ôn Bắc Xuyên hạ lệnh cho tội thần bán đứng quân tình, Ôn Bắc Xuyên nói chỉ cần Lữ thế tử chết, Vu cô nương của tướng phủ có thể gả cho em trai của hắn một cách hợp lí, bệ hạ, mỗi câu của tội thần đều là thật!"

Tam Hoàng tử vội vàng hỏi: "Vậy tại sao vừa rồi ngươi không nói! Ngươi có thể gánh được tội khi quân sao!"

Tù nhân khóc kêu: "Tội thần cũng không ngờ đại công tử lại đột nhiên trở mặt, rõ ràng hắn đã đồng ý với tội thần, hôm nay sẽ cầu tình cho tội thần được thoát tội!" 

Tam hoàng tử lập tức chắp tay hành lễ với thánh giá: “Phụ hoàng, chẳng lẽ chuyện này... Thực sự có liên quan đến Ôn Thiều Thanh sao?"

Bầu không khí đột nhiên, không hiểu vì sao, rơi vào một khoảng im lặng đáng sợ đến kỳ lạ.

Sự im lặng khiến sau lưng người ta rùng mình, đáy lòng run rẩy.

Ôn Nguyễn rũ mi xuống, nghĩ đến cuộc tranh chấp ầm ĩ vừa rồi trong ngự thư phòng, mạch nước ngầm mãnh liệt, bỗng nhiên hiểu được sự im lặng đến từ đâu.

Ngay cả khi đại ca thực sự muốn lợi dụng ai đó để ra tay với Lữ Trạch Cẩn, y sẽ nói rõ mục đích của mình như vậy sao? Còn là một cái mục đích vô lý như vậy nữa, chỉ là vì mối hôn sự của nhị ca thôi, đại ca có rất nhiều biện pháp, không thể phải phạm sai lầm lộ liễu như vậy được.

Đây chính là lỗ hổng.

“Đại ca sẽ không sao cả.” Ôn Nguyễn vỗ ngực cảm tạ một cái, thở phào nhẹ nhõm.

"Sao lại không có chuyện gì chứ? Bản cung thấy hắn sắp bị Tam Hoàng tử dồn vào đường cùng rồi." Hoàng hậu cố ý nói.

Ôn Nguyễn liếc mắt nhìn hoàng hậu một cái, ôn tồn nói: "Nếu như đại ca của thần nữ thật sự tới đường cùng, thần nữ sẽ xông ra bẩm báo với bệ hạ, nương nương ở chỗ này nghe lén, chúng ta cùng chết." 

Hoàng hậu: đồ ranh con!

Ôn Nguyễn nghe thấy thanh âm quen thuộc của hoàng đế, nhưng không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, ông ta chỉ hỏi: "Ôn ái khanh, ngươi có lời gì muốn nói sao?" 

Ôn Bắc Xuyên chắp tay hành lễ, lại cúi đầu nhìn phạm nhân đang quỳ gối ở giữa, hít một hơi:“Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi tên là Lâm Đại, mấy năm trước ngươi đập nát một cái bình hoa mà chủ nhân nhà ngươi mới mua, suýt chút nữa đã bị đánh chết, ta tình cờ đi ngang qua, thay ngươi nói mấy câu, cứu một mạng cho ngươi." 

“Sau này khi gặp lại ngươi, là trên đường đi vào triều, ngươi nói ngươi không muốn bị người ta bắt nạt nữa, muốn tòng quân để kiếm chút công danh, đến để cảm ơn ân cứu mạng của ta, thậm chí ta còn khen ngợi ngươi có chí khí của nam nhi. Ta chưa từng nghĩ tới, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, bây giờ ngươi đã là nha tướng một phương, thật sự khiến cho người ta kinh ngạc." 

“Ta nhớ, thứ ngày đó ngươi đánh vỡ, là bình hoa do tiểu thư Phùng gia mua?”

Ôn Bắc Xuyên nhẹ nhàng, chậm rãi tra hỏi.

Nhưng mà, Ôn Nguyễn có thể thấy rõ ràng, vừa nói ra bốn chữ "tiểu thư Phùng gia" Tam Hoàng tử đột nhiên ngẩng đầu lên, dường như khiếp sợ nhìn về phía Ôn Bắc Xuyên.

Ôn Nguyễn quay đầu nhìn hoàng hậu.

Hoàng hậu uể oải nói: "Không phải ngươi có bản lĩnh sao, tự mình đoán đi.”

“Mẫu tộc của Thục Quý tần?”

“Đúng vậy, là mẫu tộc của Thục Quý tần.” Ôn Nguyễn nhìn sắc mặt của hoàng hậu, nàng biết mình đã đoán đúng.

Ôn Bắc Xuyên thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn thánh giá trên ghế rồng, chắp tay cung kính nói: "Bệ hạ, mặc dù hạ thần không biết tại sao Lâm Đại lại muốn vu cáo như vậy, nhưng thần, là vô tội." 

Hoàng đế nói: “Được rồi, chuyện này ầm ĩ như vậy, trẫm vốn tưởng rằng ngươi có thể nói ra một ít đạo lí, nhưng không nghĩ tới chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi, nếu để cho Tấn Thân vương nghe được, hắn sẽ đau lòng như thế nào? Ôn Bắc Xuyên, chuyện này giao cho ngươi điều tra, ngươi nhất định phải cho Tấn Thân vương một lời giải thích."

“Vâng, bệ hạ.” Ôn Bắc Xuyên khom lưng lĩnh chỉ.

“Về phần con.” Hoàng đế nói với Tam Hoàng tử: “Tự giam mình trong phủ mười ngày, tự mình kiểm điểm cho tốt!” 

“Phụ hoàng!” Tam Hoàng tử không biết vì sao, kinh ngạc quỳ xuống đất.

Nhưng bệ hạ không cho y giải thích, chỉ phất tay rời đi.

Sau khi xem náo nhiệt xong, Ôn Nguyễn quay người hành lễ với hoàng hậu: "Tạ ơn hoàng hậu hôm nay đã khoan hồng, thần nữ xuất cung trước.”

“Cút nhanh đi.” Hoàng hậu lại trợn mắt lần nữa.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)