TÌM NHANH
HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ
Tác giả: Tô Chỉ
View: 459
Chương trước
Không ngờ Tiêu Cẩn Sâm cũng biết ghen?
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk

 

Thi thể tiểu quận vương được tìm thấy ở bãi tha ma ngoài cung, bởi vì thời tiết đang từ từ nóng lên, sớm đã mục nát và lên dòi, lúc tìm thấy đã không còn nguyên vẹn. Sau khi Tiêu Cẩn Sâm kế vị, đã đặc biệt hạ chỉ làm lễ an táng và cầu siêu theo quy chế quận vương.

 

Liêm Vương xin đưa linh cửu tiểu quận vương về Thục Trung an táng, trên đường đúng lúc đi qua Đại Tướng Quốc Tự, Tô lão thái thái đã mời nhà sư trong chùa, làm pháp hội cầu siêu cho tiểu quận vương.

 

Tô Hiểu Nguyệt cũng đi theo.

 

Lúc trước nàng đến Đại Tướng Quốc Tự này, là mùng một đầu năm, cũng là lúc lần đầu gặp Tiêu Dật, không nghĩ tới vừa mới qua mấy tháng, thì đã cảnh còn người mất.

 

Đối với cái chết cùa Tiêu Dật, Tô Hiểu Nguyệt vẫn còn canh cánh trong lòng.

 

Nếu như nàng chưa từng gặp được Tiêu Dật, người kia vẫn chỉ là một cái tên trong tiểu thuyết mà thôi, có lẽ nàng cũng sẽ không có loại cảm giác này.

 

Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, là tác giả của nguyên tác, thực sự Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy có chút tội lỗi.

 

Bởi vì chiếu chỉ tổ chức tang lễ trang trọng, một số nhà quan lại hầu tước xây dựng lều tang khắp dọc đường, một đường tiễn quan tài tiểu quận vương đến Đại Quốc Tự, Vân gia cũng ở trong đó.

 

Buổi chiều dùng qua cơm chay, Vân Thi Tú đến thiền phòng tìm Tô Hiểu Nguyệt nói chuyện.

 

Hai tỷ muội các nàng đã lâu không gặp rồi, lại nói Tô Hiểu Nguyệt có chút ngại khi gặp Vân Thi Tú. Nàng vẫn luôn cho rằng mình là tác giả tiểu thuyết này, luôn cảm thấy trong cuốn sách này, người xứng đáng ở bên cạnh Tiêu Cẩn Sâm nhất chính là Vân Thi Tú.

 

Cho nên... Hiện tại Vân Thi Tú không đến được với Tiêu Cẩn Sâm, thế mà mình hết lần này đến lần khác lại vừa ý Tiêu Cẩn Sâm, thực sự điều này làm cho Tô Hiểu Nguyệt thấy chột dạ.

 

Nhưng mà Vân Thi Tú lại không quan tâm, thấy Tô Hiểu Nguyệt liền đùa giỡn: "Chúc mừng thái tử phi tương lai, không đúng... Bây giờ Thái tử đã đăng cơ, Kiều Kiều chính quốc mẫu tương lai." Nàng thật lòng vui cho Tô Hiểu Nguyệt.

 

"Gì mà... Mẫu không mẫu..." Tô Hiểu Nguyệt bị nàng ghẹo làm cho mặt đỏ bừng, bĩu môi nói: "Có câu nói nói, đức không xứng vị, nhất định có tai ương, Vân tỷ tỷ, ta cảm thấy ta không xứng..." Mấy ngày gần đây nàng đều thấy mơ hồ, luôn cảm thấy hạnh phúc tới quá nhanh...

 

"Sao ngươi lại không xứng chứ?" Vân Thi Tú nhìn dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt của nàng, liền biết nàng thích Tiêu Cẩn Sâm, nam tử như thế, dù ai nhìn vào cũng sẽ đều đặt ở trong lòng, hơn nữa còn là muội muội và là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

 

Chiếu chỉ sắc phong thái tử phi được đưa đến Hầu phủ cùng với một ngày lập trữ, có thể thấy được tâm tư của Tiêu Cẩn Sâm với Tô Hiểu Nguyệt không phải là ngày một ngày hai. Trong lòng của nàng... Cũng có phần hâm mộ.

 

Chỉ tiếc là nàng không có duyên phặp gặp được một đoạn tình như vậy.

 

"Vân tỷ tỷ, ta thực sự không ngờ Tiểu quận vương lại chết như vậy." Tô Hiểu Nguyệt thở dài một hơi.

 

"Ta cũng không ngờ... Ban đầu chỉ nghĩ hắn đã quên ta, ai nào ngờ... Hắn đã không còn là người lúc đầu nữa." Vân Thi Tú cũng thở dài theo mà nói: "Ta cùng hắn có hôn sự, vốn dĩ chính là một cọc giao dịch, chỉ là vì giao dịch này, lại hại mạng hắn, thực sự làm cho người ta thương tiếc."

 

Vân Thi Tú cúi đầu xuống, nghĩ rồi lại nói: "Tổ phụ tuổi tác đã cao, cũng có suy nghĩ từ quan, ta định sẽ theo mọi người về quê ở một thời gian."

 

"Sao đột ngột vậy?" Tô Hiểu Nguyệt kinh hãi, nhưng nghĩ lại, cách làm của Thủ Phụ rất là sáng suốt.

 

Ông ta vừa lâm trận đã đào tẩu, mặc dù bảo toàn mình cùng với người nhà, nhưng người ngoài nhìn vào, lại thấy không có cốt khí của văn nhân, chẳng qua chỉ là mượn gió bẻ măng không có chút can đảm nào, lúc này biết rút lui khi đang ở trên vinh quang, còn có thể giữ lại thể diện cuối cùng.

 

"Vốn dĩ tổ phụ ta là trọng thần vào lúc tiên đế còn tại vị..." Vân Thi Tú thản nhiên nói: "Có câu nói là đời vua một đời thần, nay bên trên là một vị anh chủ trẻ tuổi, đương nhiên là phải bắt đầu dùng người mới."

 

Nhắc đến việc dùng người mới, gần đây Tô Hiểu Nguyệt có nghe nói một việc, Tiêu Cẩn Sâm đăng cơ xưng đế, vị trí trạng nguyên đang bị trống, có người dâng tấu đề cử kim khoa Thám Hoa lang Trương Tĩnh vào vị trí trạng nguyên đó, nhưng Tiêu Cẩn Sâm vẫn chưa có quyết định.

 

Dù như thế nào đi nữa, lần này cũng không có xảy ra cung biến tràn ngập máu tanh, Trương gia đã có công rất lớn, nếu khâm điểm Trương Tĩnh làm trạng nguyên, người phía dưới cũng sẽ không có ý kiến gì.

 

"Ta nghe nói Vân đại thiếu gia cũng tham gia khoa cử, ngài ấy có thi đậu không?" Tô Hiểu Nguyệt hỏi, Vân thủ phụ nắm quyền trên triều, nhưng dòng dõi đều ở ngoài, nếu Vân đại thiếu có thể trúng tiến sĩ, Vân gia vẫn có thể ở lại kinh thành như cũ.

 

"Không đậu, có điều... Nay bên trên nhớ đến tình nghĩa đồng môn, cho danh hiệu tiến sĩ." Vân gia vẫn rất cảm kích về chuyện này.

 

——

 

Vân Thi Tú ngồi ở trong phòng Tô Hiểu Nguyệt một lúc, hạ nhân Vân gia đến gọi nàng về.

 

Trước đại điện đang làm lễ, rất ồn ào, nhưng buổi sáng Tô Hiểu Nguyệt đã dậy từ sớm, lúc này đã có chút buồn ngủ, liền dứt khoát cởi y phục rồi đi ngủ trưa.

 

Cũng không biết mơ mơ màng màng ngủ bao lâu, bỗng nhiên bên ngoài rất ồn ào, Tô Hiểu Nguyệt mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy trong thiền phòng đã đốt nến, mặt trời đã lặn, trong phòng có chút tối.

 

Tô Hiểu Nguyệt hỏi: "Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?"

 

Thanh Hạnh thấy Tô Hiểu Nguyệt đã tỉnh, đến chỗ bàn rót cho nàng một chén trà và nói: "Lúc lão vương phi đang làm lễ bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, sư thầy trong chùa không tinh thông y thuật, lão thái thái đã cho người vào cung mời thái y, người vừa mới đến, lúc này đang đi đến thiền phòng lão vương phi."

 

"Ta cũng đi xem sao." Tô Hiểu Nguyệt vội vàng từ trên giường ngồi dậy, trong lòng lại trách mình lần nữa, tình cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, sau có thể không đau lòng cho được, nếu sau này nàng quay về làm người cũ, cũng không thể tùy tiện viết cho người ta chết được.

 

Nhưng có lẽ... Cả đời này nàng không thể trở về nghề cũ được nữa rồi?

 

Thanh Hạnh giúp nàng mặc ngoại bào, đẩy xe lăn tới, Tô Hiểu Nguyệt nhìn xe lăn một cái, khoát tay một cái nói: "Ta sẽ tự đi."

 

Mặc dù bây giờ nàng có thể đi bộ, nhưng đi còn chưa tốt, nhưng chính Vân Thi Tú đã nói, nàng là mẫu nghi thiên hạ trong tương lại, mỗi bước đi của nàng chắc chắn sẽ có rất nhiều người phía sau quan sát nàng.

 

Những người kia dưới sự quyền thế của Tiêu Cẩn Sâm, nhất định sẽ không nói cái gì ở trước mặt nàng, nhưng nàng cũng không thể làm hắn mất mặt được!

 

——

 

Lão Vương phi ở trong thiền viện, mấy bà tử đang ở dưới hiên rỉ tai thì thầm, gần đây cơ thể lão vương phi hay bị bệnh vặt, thái y trong cung cứ ba đến năm ngày lại phải đi một chuyến, nhưng thái y đến hôm nay, các bà tử chưa gặp bao giờ.

 

Tô Hiểu Nguyệt đi đến, trên trán nàng đẫm mồ hôi, nghe bọn họ nhắc đến thái y, ngược lại nghĩ đến gì đó, nói với Thanh Hạnh: "Nếu bàn về y thuật, vẫn là Chính viện thái y viện Hồ thái y, người lúc trước đã chữa bệnh cho ta, y thuật cao hơn nhiều."

 

Chỉ tiếc không biết hiện tại người kia đã trốn ở đâu... Bây giờ bấm đốt ngón tay tính ra, lúc Hồ thái y mất tích, lại chính là mấy ngày tiểu quận vương bị ngã ngựa.

 

Tô Hiểu Nguyệt đang suy nghĩ, thì Tô lão thái thái đã đưa người ra khỏi thiền phòng.

 

Tuy lồng đèn dưới mái hiên có hơi mờ, nhưng Tô Hiểu Nguyệt vẫn có thể nhận ra, đây không phải là Hồ thái y mà nàng mới nhắc đến sao?

 

"Hồ thái y!" Tô Hiểu Nguyệt bật thốt lên, người kia ngẩng đầu nhìn nàng một cái, vẻ mặt còn mang theo vài phần cung kính, chắp tay về phía nàng, lại nói với Tô lão thái thái: "Vậy vi thần xin cáo lui."

 

Trong phòng lại lờ mờ truyền đến tiếng nghẹn ngào, gã sai vặt dẫn Hồ thái y ra thiền viện, Tô lão thái thái mới nắm lấy cổ tay Tô Hiểu Nguyệt, biểu cảm rất là kích động.

 

"Tiểu quận vương chưa chết!" Lão thái thái cố ý hạ thấp thanh âm nói.

 

"Chưa chết?" Tô Hiểu Nguyệt thực sự không thể tin vào tai của mình, Tô lão thái thái kéo nàng vào thiền phòng, lão vương phi ngồi tựa trên giường, đã tỉnh lại, thấy Tô Hiểu Nguyệt tiến đến, đôi tay run rẩy nhấc lên, nghẹn ngào không thể nói ra từ nào.

 

Qua thật lâu... Bà mới ổn định cảm xúc, chỉ chậm rãi nói: "Vừa rồi... Vừa rồi vị thái y kia nói... Nay bên trên đã phái người đưa Dật ca về Thục Trung rồi, là vị thái y kia đã đi cùng, Dật ca nhà ta chưa có chết... Nó thật sự chưa chết!"

 

Tin tức này thực sự quá mức chấn động, thậm chí Tô Hiểu Nguyệt có chút không phản ứng kịp, Tô lão thái thái cũng đã mở miệng nói: "Là huynh trưởng con đã cứu được tiểu quận vương, ta lại không ngờ hắn có tấm lòng như thế."

 

——

 

Tô Hiểu Nguyệt cũng không nghĩ tới, Tiêu Cẩn Sâm sẽ cứu Tiêu Dật, theo lý mà nói trên con đường đăng cơ của hắn thì Tiêu Dật chính vận cản, sao Tiêu Cẩn Sâm có thể cứu hắn ta chứ!

 

Nhưng dù thế nào đi nữa, đối với Tô Hiểu Nguyệt mà nói, thì đây chính là tin tức vô cùng tốt.

 

Bởi vì Tiêu Dật chết, nàng đã buồn rầu rất lâu, hiện tại biết hắn ta còn sống, trong lòng cũng thoải mái hơn.

 

Tô Hiểu Nguyệt vừa được thở phào nhẹ nhõm, bụng nàng liền réo lên, nàng liền vội vàng dặn dò Thanh Hạnh: "Ngươi mau bảo nhà bếp làm một bàn cơm chay đi, ta đói rồi."

 

Ai ngờ nàng vừa mới nói lời này xong, sau lưng chợt truyền tới một giọng nói: "Tiêu Dật không chết, làm cho muội vui đến vậy sao?"

 

Giọng nói này rất là quen thuộc, cho dù Tô Hiểu Nguyệt không quay đầu lại, cũng biết người đến là ai, nhưng trong giọng nói lại nồng đậm mùi ghen tị, lại xảy ra chuyện gì đây?

 

Nàng không ngờ thì ra Tiêu Cẩn Sâm cũng biết ghen?

 

Tiêu Cẩn Sâm lại thực sự rất tức giận, hắn vừa rồi nhìn nàng từ thiền phòng đi ra, dáng vẻ vô cùng vui vẻ, chỉ cảm thấy hàm răng đều chua.

 

Lúc trước đưa Tiêu Dật xuất cung, người kia cũng không khác gì người chết lắm, chẳng qua cứu hay không cứu chỉ là một suy nghĩ mà thôi, hắn chỉ một lần làm việc tốt.

 

Nhưng sao Tô Hiểu Nguyệt lại vui như thế? Tiêu Dật và nàng chỉ là người xa lạ có duyên gặp mặt một lần mà thôi, có cần nàng phải bày ra dáng vẻ quan tâm thế không?

 

Tiêu Cẩn Sâm chỉ cảm thấy trán nóng lên, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, không nói lời gì mà bế ngang Tô Hiểu Nguyệt lên, mặc kệ những thái giám, nha hoàn, bà tử đang đi theo phía sau, đi về phía thiền phòng của Tô lão thái thái.

 

"Huynh trưởng... Mau thả ta xuống đi!"

 

Tô Hiểu Nguyệt hoảng loạn la lên, nhưng người kia nào có chịu nghe, trên mặt hắn càng tức giận hơn.

 

Đột nhiên cơ thể bị ném lên giường, Tô Hiểu Nguyệt còn chưa kịp ngồi vững, đôi môi người kia đã đặt lên, trong nụ hôn mạnh mẽ đó mang theo sự chiếm đoạt và hấp tấp, hoàn toàn không còn nhẹ nhàng giống như lúc trước.

 

Tô Hiểu Nguyệt giãy dụa, hai tay lại bị hắn nhẫn tâm đặt lên đỉnh đầu, đôi chân nàng mới có học đi, càng không khả năng tạo ra nhiều uy hiếp cho Tô Cẩn Sâm.

 

Nàng vùng vẫy một lát, rất nhanh hơi thở liền loạn, cơ thể cũng đã mất hết sức, Tô Hiểu Nguyệt dứt khoát liền không giãy dụa nữa, chỉ chờ động tác Tiêu Cẩn Sâm chậm lại, nàng mới thở phào, dịu dàng nói: "Huynh trưởng... Huynh tha cho ta đi!"

 

lust@veland
Chương trước
Bình Luận (0 Bình Luận)