TÌM NHANH
HUYNH TRƯỞNG VẠN VẠN TUẾ
Tác giả: Tô Chỉ
View: 1.715
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 17: Tô Hiểu Nguyệt trước kia đã hoàn toàn mất đi
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk
Upload by T mk

Bỗng nhiên Tô Cẩn Sâm xoay đầu lại, đôi mắt phượng nheo lại, cánh môi cong lên nói: "Thật không? "

 

Cái liếc mắt này làm cho trái tim của Tô Hiểu Nguyệt đập loạn xạ, chỉ số thông minh của Tô Cẩn Sâm tăng mạnh, có lẽ vừa rồi nàng thể hiện quá mức, e rằng chỉ có vuốt mông ngựa trong im lặng và nhẹ nhàng thì mới phù hợp với hắn.

 

Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy mọi thứ đều hỏng bét, vội vàng  cúi đầu xuống, ngón tay không tự chủ được mà vặn chiếc khăn, ấp úng  nói: "Ta... ta sẽ cố gắng hết sức... Huynh... Huynh đừng có nghiêm túc quá."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

"Ta thật sự rất nghiêm túc." Tô Cẩn Sâm nhíu mày.

 

"Ừm?" Lúc này Tô Hiểu Nguyệt thật sự rất là ngốc, ngẩng đầu lên gương mặt đầy khó hiểu nhìn Tô Cẩn Sâm.

 

Hắn nghiêm túc cái gì? Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy đầu óc mình có chút chập mạch,  nhưng ngay lập tức cơ thể nàng đột nhiên thấy rất là lạnh, lạnh đến mức nàng phải ôm lấy hai tay.

 

"Ngươi hãy nhớ kỹ lời mình nói." Tô Cẩn Sâm phủ thêm  áo khoác, để lại một câu lấp lửng, rồi quay người biến mất ở trên hành lang.

 

"Tiểu thư, đã dọn phòng xong rồi, tiểu thư có thể đi vào nghỉ ngơi." Đúng lúc này Thanh Hạnh từ trong phòng đi ra, gió ở bên ngoài thổi làm cho nàng ấy phải run rẩy một trận, ngay lập tức nàng ấy nhíu mày lại, tự trách ở trong lòng: "Nơi này là trên đầu gió, tiểu thư mau vào đi thôi, thật là lạnh. "

 

Đầu vai Tô Hiểu Nguyệt vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Tô Cẩn Sâm.

 

Từ nhỏ cơ thể hắn đã cường tráng và mạnh mẽ, hơn nữa mười bảy mười tám tuổi là độ tuổi huyết khí phương cương, tuy áo choàng kia thực sự không có dày, nhưng lại rất là ấm áp, mới đắp lên trên người, quả nhiên làm cho nàng cảm nhận được một dòng nước ấm.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Hiểu Nguyệt kìm lòng không được sờ lên đầu vai của mình, nhịn không được cong môi lên. Mặc dù bây giờ thái độ của Tô Cẩn Sâm đối với mình vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng dù sao cũng bắt đầu phát triển theo hướng tốt, giống như vừa rồi,  hắn còn đem áo choàng của mình khoác lên trên người nàng.

 

Tuy nói... là sợ bị Tô Chính trách phạt, nhưng Tô Hiểu Nguyệt cảm thấy đó có thể chỉ là một cái cớ, từ nhỏ Tô Cẩn Sâm đã bị Tô Chính đánh không biết bào nhiều lần, nếu mà hắn thật sự sợ bị đánh, thì cũng không có bộ dạng như bây giờ.

 

Hắn trời sinh chính là vương giả, làm gì sẽ sợ ai.

 

Vậy đó chắc chắn là một cái cớ! Tô Hiểu Nguyệt đã xác định chuyện này.

 

...

 

Sau khi Tô Cẩn Sâm rời khỏi phòng sau, lại gặp được một tiểu nha hoàn đến mời hắn.

Lan di nương mời hắn đến đông sương phòng.

 

Lúc hắn đi qua đông sương, thì nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt cũng đang ngồi ở bên trong. Vừa rồi nàng ta nói Lan di nương bị nhiễm phong hàn, cho nên không chịu nhường phòng cho Tô Hiểu Nguyệt, lúc này cũng không sợ mình bị lây bệnh.

 

"Huynh trưởng." Tô Ánh Nguyệt ở trước mặt Tô Cẩn Sâm vẫn luôn ngoan ngoãn, Từ thị không thích Tô Cẩn Sâm, bà ta cũng không thích Tô Ánh Nguyệt và Lan di nương, cho nên nói theo một nghĩa khác, là ở trong Tô gia bọn họ ở cùng một chiến tuyến.

 

Tô lão thái thái thích lễ Phật, nhưng Từ thị lại không thích, lại bởi vì e ngại Từ thị ở trong phủ sẽ kiếm chuyện với mình, Lan di nương  rất thức thời mà đi nương nhờ lão thái thái, mang theo Tô Ánh Nguyệt đến Tướng Quốc Tự lễ Phật.

 

Nha hoàn dâng trà tới, Lan di nương mới mở miệng nói: "Hôm nay ta bị bệnh, cho nên không có đi đón ngươi, gần đây ngươi có khỏe không, ta nghe nói lão gia lại đánh ngươi nữa." Lan di nương được mẹ đẻ của Tô Cẩn Sâm cất nhắc làm di nương cho Tô Chính, cũng xem như là nửa người của Chu gia, cho nên quan tâm Tô Cẩn Sâm chính là một điều dễ hiểu.

 

"Tính tình của phụ thân chính là như vậy, chờ hắn phát tiết qua cũng sẽ tốt hơn." Đối với nỗi khổ da thịt, Tô Cẩn Sâm cũng không cảm thấy gian nan, lúc trước hắn rất căm hận Tô Chính, nhưng sau khi biết mình không phải là con ruột của hắn, trái lại làm cho hắn tiêu tan được mối hận. Rất nhiều chuyện đối với  một nam nhân mà nói là không thể nhẫn, thậm chí hắn rất đồng tình Tô Chính, nhưng sâu trong lòng cũng rất khinh thường ông ta, không đành lòng giết mình, đó là sự hèn nhát lớn nhất của ông ta.

 

"Đều tại ta vô dụng, ở trước mặt phụ thân ngươi cũng nói không nên lời, chỉ biết trốn ở chỗ này." Lan di nương nhìn Tô Cẩn Sâm, nhíu mày lại. Nhưng bà ta còn có cách nào đâu, rốt cuộc Tô Cẩn Sâm có phải là con trai của Tô Chính không, ngay cả bà ta cũng không rõ ràng. Nếu bà ta tìm nhầm chỗ dựa, vậy tương lai sau này sẽ không thể sống thoải mái. nhưng bà ta cũng không thề trở nên xa lạ với Tô Cẩn Sâm, dù sao ở ngoài sáng, bà ta là người đến từ Chu gia, bà ta không che chở Tô Cẩn Sâm, thì còn có ai có thể che chở hắn.

 

Cho nên bà ta chỉ có thể trốn tránh, trốn tránh thật xa.

 

Tô Cẩn Sâm hiểu rất rõ tình cảnh của Lan di nương, cũng chưa từng hy vọng bà ta sẽ đối xử với mình một chút thực tình nào, nhưng lúc trước Tô Ánh Nguyệt không phải là một người như thế,  nhưng vì sao lần này gặp nàng ta, giống như nàng ta đã thay đổi rất nhiều.

 

"Huynh trưởng, sở dĩ phụ thân đối xử với huynh như vậy, đều là bởi vì đôi mẹ con kia, nhưng huynh trưởng vì cái gì còn  che chở nàng ta!"

 

Vừa rồi Tô Ánh Nguyệt muốn đến dãy nhà sau tìm hắn, lại nhìn thấy cảnh Tô Cẩn Sâm phủ áo choàng cho Tô Hiểu Nguyệt, cái này thực sự làm cho nàng ta cảm thấy rất là khó hiểu!

 

"Ta che chở nàng ta chỗ nào?" Tô Cẩn Sâm không thích bị chất vấn,  nhíu mày hỏi.

 

"Ta thấy huynh lấy áo choàng khoác lên người nàng ta, còn huynh lại ăn mặc mỏng manh như vậy..."

 

Tô Ánh Nguyệt còn chưa nói xong, Tô Cẩn Sâm liền mở miệng nói: "Phụ thân nhờ ta chăm sóc tốt cho nàng ta, ta chỉ là nghe theo lời dặn dò của phụ thân mà thôi." Hắn không thích người tính toán chi li như vậy.

 

Tô Cẩn Sâm ngẩng đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt, bên trên gương mặt đầy vẻ mặt khó hiểu, trước kia hắn rất ít  quan tâm người bên cạnh, có lẽ có một số việc không thể nhìn rõ, hoặc cũng có một ít khái niệm vốn có, ảnh hưởng tới phán đoán của hắn.

 

Tô Ánh Nguyệt lại cảm thấy ủy khuất, hốc mắt  lập tức  đỏ lên, chỉ cắn môi nói: "Khi còn nhỏ nàng ta rất hay bắt nạt ta, đều là huynh trưởng che chở cho ta, ta vẫn luôn một lòng với huynh trưởng, không nghĩ tới bây giờ huynh trưởng cũng đã thay đổi."

 

Thực ra so với Tô Hiểu Nguyệt điềm đạm đáng yêu, thì Tô Cẩn Sâm nhìn rất nhiều bộ dạng như vậy của Tô Ánh Nguyệt, nhưng không biết vì cái gì, hôm nay nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, trong đầu hắn chợt lóe lên bộ dáng đầy nước mắt của Tô Hiểu Nguyệt.

 

Tô Hiểu Nguyệt lớn lên rất là rực rỡ và kiều diễm, lúc cười chính là đẹp nhất, hắn từng nhìn thấy nàng khóc, ngồi phịch ở trong xe ngựa, ngơ ngơ ngác ngác khóc đến mức nước mắt rơi lã chã, hung hăng kéo vạt áo của mình, như là nằm mơ, nói sáng: "Thật xin lỗi... thật xin lỗi..."

 

"Nói thế nào nàng ta cũng là tỷ tỷ của ngươi, bây giờ hai chân nàng ta bị tàn phế, ngươi cứ nhường cho nàng ta, cũng không tính là gì." Tô Cẩn Sâm thản nhiên nói.

 

"Tỷ tỷ..." Tô Ánh Nguyệt nhắc đến chuyện này lại thấy rất là ủy khuất, nức nở nói:  "Chẳng lẽ huynh trưởng không biết vì sao nàng ta làm được tỷ tỷ sao? Ta..."

 

Tô Cẩn Sâm không muốn cùng nàng ta dây dưa, nhíu mày nói: "Nếu ngươi đã cảm thấy mình nên là tỷ tỷ của nàng ta, vậy thì lại càng không nên cùng nàng ta so đo, bây giờ nàng ta thành bộ dạng như bây giờ, ngươi cũng thấy rồi đó."

 

Lúc trước Tô Hiểu Nguyệt kiêu căng ương ngạnh, nàng là đích trưởng nữ của thừa ân hầu phủ, đương nhiên sau này Từ thị sẽ tìm một gia đình tốt cho nàng. Nhưng bây giờ chân nàng bị liệt chỉ có thể nằm lên giường, thì sẽ làm gì còn cao môn đại hộ nào lấy nàng về làm đương gia chủ mẫu nữa? Còn nữa... Nàng bị liệt như vậy, cũng không biết có ảnh hưởng đến việc sinh con nối dõi sau này không?

 

Tóm lại... Tương lai đầy hứa hẹn của Tô Hiểu Nguyệt đã hoàn toàn bị hủy.

 

mà ở dưới gối Tô Chính, ngoại trừ Tô Hiểu Nguyệt thì chỉ còn một đứa con gái là Tô Ánh Nguyệt mà thôi. Cứ như vậy, cho dù Từ thị không thích nàng ta như thế nào, vì tương lai của thừa ân hầu phủ, sẽ không có khả tùy tiện gả nàng ta đi.

 

Tô Hiểu Nguyệt té gãy chân, thì người được lợi nhất chính là Tô Ánh Nguyệt.

 

"Ta..." Tô Ánh Nguyệt cuối cùng không nói nữa, nhưng trong lòng vẫn còn ủy khuất, đi tới bên cạnh Lan di nương, lặng lẽ giật giật tay áo của bà ta.

 

Lan di nương liền mở miệng nói: "Huynh trưởng con nói rất đúng, bây giờ Tam tỷ tỷ con biến thành như vậy, quả thực rất đáng thương, nếu nàng ta có chỗ gì không đúng, con cũng đừng so đo với nàng ta."

 

Mặc dù lời này là đang khuyên nhủ, nhưng Tô Cẩn Sâm nghe xong cảm thấy thực là chói tai, lúc trước Tô Hiểu Nguyệt có chỗ không tốt, nhưng lần này, thật lòng mà nói, nàng chưa hề bắt nạt Tô Ánh Nguyệt, trái lại Tô Ánh Nguyệt lại nổi lên tính tình đùa giỡn, lại bị Tô Hiểu Nguyệt nắm được chỗ đau, đến chết cũng không nhận sai.

 

"Bây giờ cũng không còn sớm, ta xin đi trước." tô Cẩn Sâm đã đứng lên, hắn nhướng mày gật đầu với Lan di nương rồi nói: "Di nương đã bị nhiễm phong hàn, cũng sớm nghỉ ngơi, còn có ngươi... Không sợ bị lây sao?"

 

Sao Tô Ánh Nguyệt biết Tô Cẩn Sâm vẫn còn nhớ cái này, lập tức kìm nén đến mức gương mặt đỏ bừng, một câu cũng nói không nên lời.

 

"Di nương..."

 

nhìn Tô Cẩn Sâm rời đi, trong lòng Tô Ánh Nguyệt rất là buồn bực, vặn khăn tay dậm chân nói: "Người cũng thấy rồi đó, hiện tại không riêng ngay cả lão thái thái, đến cả huynh trưởng cũng hướng về tam tỷ tỷ, không phải chỉ bị té gãy chân thôi sao? Cũng không phải là ở trên giường không thể động đậy, chẳng phải tính cách của nàng ta chua ngoa như vậy, đầu óc luôn nghĩ đến chuyện xấu xa, dựa vào cái gì mà tất cả mọi người giúp đỡ và cưng chiều nàng ta chứ?"

 

Lan di nương thấy nàng ta tức giận, chỉ vội vàng liếc nhìn qua bên ngoài, thấy Tô Cẩn Sâm đã đi xa, lúc này mới lên tiếng nói: "Tiểu tổ tông của ta, con nhỏ giọng chút, coi chừng để huynh trưởng con nghe thấy được." Bà ta dừng một chút, tiếp tục nói: "Con cũng biết đó, mặc dù huynh trưởng con rất lạnh lùng, nhưng tâm hắn cũng không xấu, bây giờ trưởng tỷ con bị té gãy chân, lại là do hắn mà ra, khó tránh hắn sẽ tự trách bản thân, chờ qua một chút thời gian, hắn thấy trưởng tỷ con tức giận, đương nhiên sẽ tự hiểu rõ."

 

"Trưởng tỷ, trưởng tỷ, nàng ta là trưởng tỷ gỉ chứ, rõ ràng con mới là trưởng nữ của phụ thân!" Tô Ánh Nguyệt kéo dài cổ họng ra, lại bị Lan di nương che miệng lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Con nhỏ giọng chút, chuyện này lão thái thái không cho con biết, nếu mà bà ấy biết con biết chuyện đó rồi, chắc chắn sẽ nghi ngờ ta, đến lúc đó lại làm cho ta khó xử."

 

"Người có cái gì mà khó xử chứ, nhiều nha hoàn, bà tử đều nhìn thấy như vậy. Nếu không phải do Từ thị không thèm nói đạo lý, nàng ta có thể làm trưởng tỷ của ta sao?" Tô Ánh Nguyệt cắn môi nói.

 

"Cho dù là đè trên con một đầu thì sao đây? Nàng ta là đích, con là thứ, kết quả chẳng phải cũng sẽ như vậy." Lan di nương thở dài một hơi, lại nghĩ tới bây giờ Tô Hiểu Nguyệt đã tàn phế, khóe miệng lại cong lên nói: "Chẳng qua bây giờ con cũng không nên vì những chuyện nhỏ nhặt vậy mà buồn bực, nàng ta đã không còn dùng được, phụ thân con cũng sẽ xem trọng con mấy phần, cho dù Từ thị lại muốn chà đạp con, chỉ sợ lão thái thái cũng sẽ không đồng ý, nàng ta là một cô nương què chân, còn có thể gả cho một nhà tốt gì chứ? Tóm lại sau này con cũng là người được lợi."

 

Ngoài phòng gió rét thổi vi vu, trước giờ thính lực của Tô Cẩn Sâm rất tốt, hắn đứng chỗ góc hành lang bên đông sương phòng, nghe hai mẹ con trong phòng kia ta một lời ngươi một câu.

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)