TÌM NHANH
LY HÔN? ĐỪNG MƠ!
Tác giả: Đạm Anh
View: 3.121
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 62
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC
Upload by SAC

Chương 62:

Trans: [L.A]_Tiên Tửu

 

Sau khi Tô Miên xóa các tệp âm thanh gốc xong, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tắm rửa sạch sẽ, lúc trở lại phòng ngủ, Tần Minh Viễn đã ngủ rồi.

 

Cô cũng lên giường.

 

Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, vừa mới chạm vào giường, chưa đến mấy phút mí mắt của cô đã không thể nhấc lên được. Lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy bên cạnh có cơ thể ấm áp dán vào, kéo cô vào lòng.

 

Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt phóng to của Tần Minh Viễn ngay trước mặt.

 

Hơi thở của anh nhè nhẹ.

 

Tô Miên đã rất quen thuộc với chân gà lớn như vậy.

 

Trước đây hai người ngủ chung giường cũng như vậy, anh có thói quen ôm đồ khi ngủ, chỉ cần cô âm thầm thoát ra, anh sẽ không để ý, trực tiếp ngủ đến sáng.

 

Hình như anh cực kỳ thích ôm cô ngủ trong tư thế này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Mỗi lần đều như vậy.

 

Bàn tay phải xòe ra, vòng qua đầu cô, từ từ di chuyển xuống, ôm lấy từ giữa khoảng cách giữa đầu cô và chiếc gối, sau đó lại đặt ngang dưới cổ cô. Cả người anh trực tiếp dán vào, cả gương mặt dán vào tai cô, tay trái ôm quanh eo cô, hơi thở nóng ấm phun vào tai cô.

 

Lúc này, hơi thở của chân gà lớn phun vào tai cô, hơi ngứa.

 

Tô Miên thông thạo dịch chuyển người xuống dưới, chui ra khỏi vòng tay của anh, lăn một vòng sang trái, cuộn tròn ở mép giường tiếp tục ngủ.

 

Không lâu sau, cô lại cảm thấy sau lưng mình dán vào một cơ thể ấm áp.

 

Chân gà lớn lại ôm nửa vòng eo của cô, đầu dán vào vai cô.

 

Tô Miên không có đường nào để thối lui, nhẹ nhàng đẩy chân gà lớn.

 

"Ông xã."

 

Chân gà lớn nửa mở mắt: "... Hửm?"

 

Tô Miên: "Em không có chỗ ngủ. Anh sắp đẩy em rớt xuống giường rồi."

 

"Ừm..."

 

Anh đáp một tiếng, rút ​​tay về, lăn qua bên phải.

 

Lúc này Tô Miên còn tưởng rằng bản thân có thể một mình ngủ ngon. Nhưng không lâu sau chân gà lớn lại dán trở lại. Tô Miên thật sự buồn ngủ không chịu được, cũng không giãy giụa nữa, từ bỏ. Trước khi ngủ, trong lòng vẫn còn trách chân gà lớn dính người.

 

Ngày hôm sau tỉnh lại, Tần Minh Viễn nói muốn đến khách sạn để xử lý ổn thỏa chuyện máy nghe lén. Tô Miên biết kẻ gây án đã bị bắt, đoạn ghi âm cũng đã bị hủy, trong lòng cũng không có gì phải lo lắng nữa.

 

Cô thực sự vẫn còn nghĩ mà thấy sợ đối với khách sạn này, cũng không muốn đi đến đó, dứt khoát ở nhà một mình vẽ bản thảo.

 

Koduck yêu cầu cô lên Weibo nhiều hơn.

 

Tô Miên suy nghĩ một chút, lúc vẽ truyện tranh thì cắt một trang, thêm vào dòng chữ --

 

Năm mới cũng rất cố gắng đưa Lục Huy vào bệnh viện, cảnh báo nho nhỏ, tiếp theo có thể sẽ có những bước ngoặt trong tình cảm.

 

Weibo của cô rất nổi tiếng. Sau khi hai tháng trước bị Koduck kéo đi mở Weibo, cứ ba hôm năm bữa lại lên hot search, trước mắt đã có hai mươi sáu ngàn người hâm mộ.

 

Nhưng so về độ nổi tiếng thì Kẹo Bông Gòn vẫn chưa thể bằng danh hiệu Tần phu nhân được.

 

Sau khi cô được chứng nhận là bà xã của Tần Minh Viễn, đoàn đội quan hệ công chúng của Tần Minh Viễn đã PR Weibo của cô. Sau hơn một năm, người hâm mộ Weibo của cô đã có gần tám trăm vạn, trung bình số bình luận dưới một bài đăng đều vượt qua hơn một vạn.

 

Nếu như show ân ái trên weibo, lượt thích có thể vượt quá mười vạn.

 

Có điều so với weibo có tám trăm vạn người hâm mộ thì cô thích tài khoản weibo Kẹo Bông Gòn hơn.

 

Ngay lúc cô vừa đăng bài trên Weibo, lần lượt có mấy trăm lượt bình luận, có không ít người trong số đó thảo luận về những tình tiết mới mẻ mới xuất hiện trong truyện. Tô Miên đọc kỹ từng bình luận, sau khi đọc xong không nhịn được nở nụ cười.

 

... Các độc giả trên Weibo của Kẹo Bông Gòn thật quá dễ thương.

 

Tô Miên đọc bình luận xong mới bắt đầu vẽ truyện tranh.

 

Trước khi vẽ, cô theo thói quen ra lệnh cho quản gia AI thông báo khi Tần Minh Viễn trở về.

 

Từ biệt thự Tử Đông Hoa đi đến khách sạn nghỉ dưỡng rồi trở về cũng phải mất gần năm tiếng đồng hồ, cộng thêm phải xử lý công việc, thế nào cũng phải mất thêm hai tiếng đồng hồ nữa. Cộng vào thì tầm gần bảy giờ tối mới có thể về đến nhà.

 

Bảy tiếng đồng hồ cũng đủ để cô vẽ được một phần ba rồi.

 

Không ngờ là mười hai giờ đêm Tần Minh Viễn mới trở về, cho Tô Miên vẽ thêm được mấy tiếng đồng hồ nữa.

 

Cô hỏi: "Ông xã, sao anh về muộn vậy? Chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì sao?"

 

Tần Minh Viễn nói: "Không có chuyện gì. Trên đường đi xe bị hỏng nên trở về muộn một chút." Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi: "Ăn cơm chưa?"

 

".... Ăn rồi."

 

Tô Miên bận vẽ, còn phát trực tiếp quá trình vẽ lên Weibo, đến buổi tối quên mất chuyện ăn cơm. Nếu không phải có quản gia AI nhắc nhở Tần Minh Viễn trở về, cô suýt chút nữa nghĩ lúc này chưa đến bảy giờ tối.

 

Ánh mắt Tần Minh Viễn nhìn hơi sâu.

 

Tô Miên nhìn anh, suýt chút nữa cho rằng lời nói dối của cô đã bị chọc thủng. Mặc dù chột dạ, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi: "Ông xã, anh ăn tối chưa?"

 

Tần Minh Viễn nói: "Chưa ăn, em ăn cùng với anh đi."

 

Tô Miên nói: "Anh muốn ăn gì, em nấu cho anh. Mì có được không?"

 

"Ăn đồ Ý."

 

Tô Miên ngẩn ra, nói: "Cái này hơi phức tạp, em không biết nấu."

 

Tần Minh Viễn: "Đầu bếp bếp riêng trong nhà bố mẹ đã đi làm lại rồi. Bảo ông ấy nấu một vài món đơn giản, lại nấu thêm một ít mì Ý. Anh đã nói ông ấy qua đây..."

 

Anh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ.

 

"Tầm khoảng năm sáu phút nữa là đến."

 

Đúng lúc này, có người bấm chuông cửa biệt thự.

 

Tô Miên nói quản gia AI nhận máy, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trên màn hình của chuông cửa gần đó.

 

Cô không nhịn được hỏi: "Tại sao chú Trương lại đến nhà chúng ta?"

 

Chú Trương là tài xế của Tần Nghiêm và Lư Tuệ Mẫn.

 

Tần Minh Viễn nói: "Hôm qua lái xe cả một ngày, hôm nay mệt mỏi. Anh nói chú Trương chở anh đi đến đó. Có lẽ là anh để quên đồ. Anh ra ngoài xem xem..." Nói xong, anh lại nói: "Anh muốn uống cà phê đen, em đi pha cho anh một ly đi."

 

Anh mặc áo khoác lông vũ lên, đi ra cửa biệt thự.

 

Đi khoảng tầm năm phút, Tần Minh Viễn mới mở cửa cho chú Trương.

 

Chú Trương đặt một chiếc khuy măng sét màu xanh ngọc trên chiếc khăn tay, đưa qua.

 

"Lúc nãy tôi phát hiện bị rơi ở ghế ngồi sau xe, cho nên vội vàng đem đến đưa cho thiếu gia."

 

Tần Minh Viễn nói "Cảm ơn".

 

Chú Trương là tài xế lớn tuổi của nhà họ Tần, nhìn Tần Lễ Sơ và Tần Minh Viễn lớn lên.

 

Cả ngày hôm nay ông đều đi cùng tiểu thiếu gia. Trước tiên là đến khách sạn nghỉ dưỡng bàn chuyện, sau đó ông vốn tưởng rằng sẽ đưa tiểu thiếu gia trở về biệt thự Tử Đông Hoa, không ngờ lúc gần đến biệt thự Tử Đông Hoa, tiểu thiếu gia đang xem điện thoại di động thì ngẩng đầu lên, nói đi đến nhà hàng gần đây ăn cơm, cũng đưa ông đi ăn cùng. Lúc ăn xong chỉ mới hơn tám giờ. Tiểu thiếu gia lại đi đến câu lạc bộ cưỡi ngựa gần đó, đi dạo một vòng, cũng không cưỡi ngựa, chỉ là đến chơi với Tiểu Hắc và Tiểu Bạch. Chín giờ hơn lại đi đến một câu lạc bộ tư nhân cao cấp để tham gia một cuộc đấu giá tạm thời. Gần mười hai giờ mới nói ông đưa trở về biệt thự Tử Đông Hoa.

 

Chú Trương là người từng trải, nhìn bộ dạng của tiểu thiếu gia là biết tiểu thiếu gia có thể là không muốn về nhà ở cùng với phu nhân.

 

"Haizz, tiểu thiếu gia, hôn nhân đều là như vậy. Không thể lúc nào cũng có cảm giác mới lạ. Phụ nữ là loài động vật có nội tâm mỏng manh đến đáng sợ. Cậu ở bên ngoài lâu hơn mấy ngày, chưa đến một hai ngày, bọn họ đã phát hiện sự khác lạ. Hễ cậu có một chút chán ghét, bọn họ đều liếc mắt một cái đã nhìn ra. Vừa phát hiện thì trong lòng bắt đầu đoán mò lung tung, quậy trong nhà đến chó gà không yên."

 

Tiểu thiếu gia liếc mắt nhìn ông một cái, cũng không có phủ nhận, chỉ nói: "Chuyện tối nay đừng nói cho ai biết."

 

Chú Trương vội vỗ ngực nói: "Tiểu thiếu gia đừng lo lắng, miệng của tôi còn chắc hơn cả xi-măng nữa, ai cũng không cạy ra được. Chuyện ngày hôm nay, tôi nhất định sẽ kín miệng."

 

Tần Minh Viễn "Ừ" một tiếng, nói: "Chú Trương, cũng không còn sớm nữa rồi, chú về nghỉ ngơi đi. Hôm nay vất vả chi chú rồi."

 

Sau khi bác Trương rời đi, Tần Minh Viễn nhét khuy măng sét vào túi, lấy điện thoại di động ra.

 

Hôm nay, Weibo của Tần phu nhân đăng không ít bài.

 

Sau khi anh rời đi không lâu, cô đăng một bài Weibo nói cô sẽ cố gắng vẽ bản thảo. Sau đó còn tiếp tục đăng gần mười bài viết trên Weibo nữa, còn giao lưu với độc giả và người hâm mộ ở bên dưới nữa.

 

Buổi tối Tần Minh Viễn ở ngoài buồn chán, lướt xem tất cả bình luận tương tác của Tô Miên.

 

Có người hâm mộ Kẹo Bông Gòn hỏi: Bà chủ đã ăn tối chưa?

 

Kẹo Bông Gòn: Vẫn chưa, chờ chút nữa ăn đại gì đó cũng được.

 

Có người hâm mộ gửi bức hình đơn đặt hàng cơm tối là mì Ý lên.

 

Kẹo Bông Gòn: QAQ nhìn rất hấp dẫn nha.

 

Tần Minh Viễn rất ít khi tiếp xúc với mấy gói biểu tượng cảm xúc, phải đặc biệt đi tra xem QAQ có ý nghĩa gì. Kết hợp với nửa câu sau của Tô Miên, hiểu được là vì đói mà khóc.

 

Anh đút hai tay vào túi áo khoác, bước vào biệt thự.

 

Sau khi vào biệt thự, Tô Miên đang cầm tách cà phê từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt cô treo một nụ cười dịu dàng, nói: "Cà phê đen đã pha xong. Anh có muốn ăn một vài chiếc bánh quy không đường trước hay không? Dạ dày của anh không tốt, để bụng rỗng uống cà phê sợ là sẽ không thoải mái."

 

Tần Minh Viễn đột nhiên nhớ tới lời chú Trương vừa nói.

 

"... Phụ nữ là loài động vật có nội tâm mỏng manh đến đáng sợ. Cậu ở bên ngoài lâu hơn mấy ngày, chưa đến một hai ngày, bọn họ đã phát hiện sự khác lạ..."

 

Nếu như là Tần phu nhân, nếu anh ở bên ngoài mười ngày, cô cũng không phát hiện được sự khác lạ nào nhỉ.

 

Nói không chừng cô còn mở tiệc ăn mừng anh không trở về ấy.

 

Anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được lời nói trong lòng Tần phu nhân - Chân gà lớn không về thật sự quá tốt mà, mình có thể yên tâm vẽ truyện tranh. Cầu xin anh cứ ở nơi khác! Mỗi tháng về một lần là được! À không, hai tháng! Ba tháng về một lần đều được!

 

Anh vứt những suy nghĩ trong đầu, giả vờ như không biết gì, hoàn toàn đón nhận sự dịu dàng và ý tốt của Tần phu nhân, khẽ nói: "Được, vậy anh sẽ ăn một ít bánh quy trước."

 

"Vâng, để em đi lấy cho anh."

 

Tần phu nhân đặt cà phê xuống bàn, sau đó đi vào phòng bếp lấy ra một ít bánh quy. Bánh quy cũng đặt trên chiếc đĩa sứ màu trắng có họa tiết.

 

Trong lòng Tô Miên cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Bắt đầu từ đêm qua, ánh mắt anh nhìn cô đã không đúng, cụ thể không đúng chỗ nào, cô không nói ra được. Nhất là lúc nãy, hình như cô thấy được một chút hèn mọn trên gương mặt của anh.

 

Có điều chỉ trong nháy mắt, cô lại cảm thấy không thể.

 

Một người như chân gà lớn, vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, xuất phát điểm của anh chính là điểm kết thúc của hầu hết mọi người. Không những anh rất tự tin về mặt tình cảm, mà còn có rất nhiều người hâm mộ thích anh.

 

Trong một môi trường được đãi ngộ, tính cách của anh lại như vậy, làm sao anh có thể có loại cảm giác hèn mọn được chứ?

 

Cô cười hỏi: "Ông xã, mọi chuyện đã giải quyết rồi chứ?"

 

"Ừm..." Tần Minh Viễn nói phương án giải quyết với khu nghỉ dưỡng cho Tô Miên nghe. Nói rằng khu nghỉ dưỡng xin lỗi. Sau này bọn họ đến khách sạn nghỉ dưỡng thì sẽ được miễn phí tất cả các dịch vụ. Tần Minh Viễn cũng không muốn làm to chuyện này, chỉ im lặng giải quyết riêng tư.

 

Tô Miên nghe vậy cũng rất hài lòng.

 

Cô nhìn thời gian và lẩm bẩm: "Sao đầu bếp vẫn chưa đến sao? Em xem xem mấy giờ..."

 

“Tần phu nhân.” Đột nhiên, Tần Minh Viễn gọi cô.

 

Tô Miên ngẩng đầu lên hỏi: "Sao vậy?"

 

Tần Minh Viễn khàn giọng nói: "Sau này nếu có xảy ra chuyện gì, em có thể tìm anh. Anh là ông xã của em, anh có thể thay em giải quyết bất cứ mọi phiền phức."


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)