TÌM NHANH
Nhận Nhầm Nam Chính Phản Diện Thành Nữ Chính
View: 270
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 156
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan
Upload by Tây Quan

Sắc mặt cậu vẫn như cũ, nhưng Hoàng đế lại mẫn cảm phát hiện có điểm không thích hợp. Hoàng đế đứng ngược sáng, sắc mặt âm trầm, trong lòng nháy mắt chuyển qua trăm ngàn suy nghĩ, ánh mắt ông đuổi theo trường kiếm đeo bên hông Tô Lăng, khóe miệng nhếch lên tạo thành vòng cung rất nhỏ: “Phải không?”

 

Thế nhưng trong lòng đã sớm dấy lên sóng to gió lớn, lửa giận như nước, mãnh liệt xông tới trong nháy mắt. Xem ra ông ở ngoài cung, rốt cuộc vẫn có rất nhiều điều không tiện, đến tin tức đều không nhanh bằng trước.

 

Trong lòng ông rất rõ ràng, sự tình tuyệt đối không đơn giản như Tiêu Cẩn nói. Nếu sợ ông lo lắng, có thể phái người báo tin. Hà tất đích thân chạy tới đây trong đêm? Bị thương còn không lo dưỡng thương đi?

 

Hai mắt Hoàng đế híp lại, phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy bóng đêm nặng nề. Nhưng nếu không nghe lầm, Tô Lăng mang theo không ít người.

 

Tô Lăng gật đầu, thần sắc bình tĩnh: “Nhi thần không dám lừa gạt phụ hoàng.”

 

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng: “Lần này ngươi mang không ít người đi? Không có chiếu chỉ mang binh khí yết kiến, là muốn bức vua thoái vị?”

 

Ánh mắt Hoàng đế tối đen, người khác ở trong Tấn cung, không biết tình huống bên ngoài thế nào. Rốt cuộc Tiêu Cẩn mang theo bao nhiêu người? Bên ngoài đến tột cùng như thế nào? Nếu Tiêu Cẩn thật muốn bức vua thoái vị...

 

“Phụ hoàng nói đùa.” Tô Lăng hơi hơi mỉm cười, không chút kinh hoảng, “Nhi thần sao lại có tâm làm phản? Sở dĩ dẫn người tiến đến, chỉ là lo lắng hôm nay lại xảy ra chuyện thôi.” Cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, trên mặt mơ hồ lộ ra sự sợ hãi: “Nếu không phải nhi thần cảnh giác, chỉ sợ giờ phút này đã không thể nhìn thấy phụ hoàng rồi.”

 

Phản ứng của cậu gần như không thể bắt bẻ, Hoàng đế nhếch nhếch khóe miệng, chuyển đề tài: “Ngươi mới vừa nói, ngươi muốn nói chuyện với trẫm, muốn nói cái gì?”

 

Giết cậu một lần không thành, chẳng lẽ lần thứ hai cũng không thành sao? Chỉ là kể từ đó, khó tránh khỏi sẽ quấy rầy đến sự thanh tĩnh của Thù Nhi.

 

Nhìn lướt qua tử cung Diêu Hoàng hậu, Hoàng đế yên lặng khép hai mắt lại.

 

“Nói cái gì?” Tô Lăng cười cười, làm như nghiêm túc suy tư, chậm rãi nói, “Tại Tấn cung này, không bằng nói về Hoàng hậu nương nương đã qua đời?”

 

“Ngươi nhắc đến nàng làm gì?” Sắc mặt Hoàng đế chợt biến.

 

Nếu là ở trong cung, chỉ sợ ông sẽ trực tiếp mắng một câu: “Ngươi cũng xứng sao?”

 

Người Thù Nhi không muốn thấy nhất chính là cậu, vậy mà cậu còn ở trong Tấn cung nhắc đến nàng?

 

Tô Lăng rũ mi, thấp giọng nói: “Hai ngày trước nhi thần ở bên ngoài Tấn cung, gặp một người khả nghi, liền phái người ngăn cản hắn...”

 

“Hả?” Hoàng đế nghe được hai chữ “Tấn cung”, biết là có quan hệ với Thù Nhi, lòng hiếu kỳ lập tức bị gợi lên, ông nhíu mày, “Đó là người nào?”

 

“Người nọ tự xưng là cố nhân của Hoàng hậu nương nương, khá cao, khoảng bốn mươi tuổi, à, phía trên hàng mi bên phải của hắn có một nốt ruồi son, thiếu một ngón tay.” Tô Lăng nhẹ giọng nói, “Hắn nói hắn là đến đây tưởng niệm Hoàng hậu nương nương.” Cậu cười một cái, dáng vẻ có chút khinh thường: “Thật là buồn cười, Hoàng hậu nương nương sao có thể có người cố nhân như hắn?”

 

Đồng tử của Hoàng đế hơi co lại, các cơ trên gương mặt không thể khống chế mà run rẩy, ông cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ một nói: “Người đâu? Người đó đâu rồi?”

 

Năm đó, việc ông hối hận nhất chính là không lấy đi tính mạng người nọ.

 

Tô Lăng nhíu mày, giống như không nhìn thấy sự khác thường của Hoàng đế, thuận miệng nói: “Người vô dụng, đã bị đuổi đi rồi.”

 

“Không, không đúng...” Hoàng đế nhíu mày lắc đầu, thanh âm khàn khàn kia tựa như vang vọng bên tai, “Không phải nàng không thích nơi này, nàng là không thích ngươi.”

 

“Không, không đúng.” Hai mắt Hoàng đế đỏ sậm, sắc mặt khác thường. Người Thù Nhi yêu là ông, Thù Nhi sao có thể không thích ông được?

 

Tô Lăng tiếp tục nói: “Người nọ thoạt nhìn chính là người điên, nói rất nhiều chuyện kỳ quái, còn nói tương tư dài lâu, chẳng thể quên, lung tung rối loạn...” Cậu cười cười, chậm rãi lắc đầu: “Còn nói cái gì cùng nhau đi đến hoàng tuyền, nói cái gì mà hẹn ước kiếp sau... Nói người có thể chia cách, trái tim chẳng thể tách rời... Biết Hoàng hậu nương nương đã hơn hai mươi năm chẳng thể vui vẻ...”

 

Sắc mặt Hoàng đế âm trầm phảng phất có thể vắt ra nước, ngực kịch liệt phập phồng, khó chịu đến mức không thở nổi. Ông hung hăng đấm vào ngực mình, nỗ lực áp xuống cảm giác khó chịu cùng kinh khủng mãnh liệt này, cổ họng lại một trận tanh ngọt. Trong mắt ông hiện lên tia sáng bén nhọn, miễn cưỡng nuốt xuống.

 

Hẹn ước kiếp sau? Hẹn ước kiếp sau! Hay cho một cái hẹn ước kiếp sau, nhiều năm như vậy, vẫn còn nhớ thương! Thù Nhi thì sao? Thù Nhi nghĩ như thế nào? Trước lúc bà lâm chung, ông cũng cầu bà kiếp sau.

 

Thù Nhi đời này là của ông, kiếp sau, kiếp sau sau nữa, cũng chỉ có thể là của ông.

 

Thù Nhi không phải không vui, chỉ là không thích cười mà thôi. Cho dù thật không vui, cũng là bởi vì ông, là bởi vì ông làm sai, mà không phải bởi vì những người xa lạ không chút liên quan kia! Khi bọn họ mới sống bên nhau, lúc Tông Nhi mới sinh, bọn họ rõ ràng rất hạnh phúc, rất vui vẻ! Bà cũng từng cười với ông, dịu dàng xinh đẹp. Bà không vui là bởi vì ông, không phải bởi vì người khác...

 

Hỉ nộ ái ố của bà đều là vì ông mà có.

 

Ngực Hoàng đế như bị bóp nghẹn, liên tục lắc đầu: Không đúng, Thù Nhi tích tụ trong lòng, không phải bởi vì ông, là bởi vì Tô thị và Tiêu Cẩn. Là do sự xuất hiện của mẫu tử bọn họ, làm Thù Nhi xa cách ông. Không phải ông sai, không phải do ông sai. Ông yêu Thù Nhi nhất, sao có thể để bà khổ sở được?

 

Là Tô thị, là Tiêu Cẩn.

 

Tô thị đã sớm không còn, về phần Tiêu Cẩn, lúc trước cũng không nên xuất hiện.

 

Hoàng đế thở hổn hển, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Tô Lăng, hận không thể lập tức diệt trừ người này, làm cho người này không thể nói nữa. Ông lạnh giọng quát lớn: “Câm mồm!”

 

Tô Lăng lộ vẻ kinh ngạc: “Làm sao vậy? Phụ hoàng. Nhi thần có chỗ nào nói không đúng không?”

 

Hoàng đế tựa như không nghe được thấy những lời cậu nói, bước tới trước tử cung Diêu Hoàng hậu, tay chạm vào quan tài lạnh băng: “Thù Nhi, Thù Nhi, Thù Nhi của trẫm...”

 

Liên tục gọi tên Diêu Hoàng hậu vài lần nhẹ giọng, trong lòng Hoàng đế dường như đã tự tin hơn, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Lăng ánh mắt càng thêm âm trầm.

 

Quả thật không thể lưu lại cậu.

 

“Phụ hoàng?” Tô Lăng nhẹ giọng dò hỏi.

 

Hoàng đế chậm rãi thở ra một hơi, biểu tình cổ quái, ông đột nhiên cao giọng: “Người đâu, bắt lại!”

 

Giọng nói rơi xuống hồi lâu, không thấy người tiến lên. Trong lòng Hoàng đế rùng mình, biết là không đúng. Ông thẳng tắp nhìn Tô Lăng, trong mắt có khiếp sợ, cũng có phẫn nộ: “Thủ vệ của trẫm đâu?”

 

Tô Lăng mỉm cười nhìn ông, thậm chí còn rót một ly trà: “Bây giờ không còn sớm, phụ hoàng có gì cần phân phó, để nhi thần đi làm là được. Hà tất phải gọi người khác?”

 

Tình huống này, Hoàng đế còn không rõ nữa sao? Thủ vệ Tấn cung xác thật không đủ nghiêm ngặt, mới vừa rồi bên ngoài ầm ĩ như vậy, có lẽ Tiêu Cẩn đã hành động.

 

Huyết sắc trên mặt Hoàng đế bị rút sạch, thanh âm càng lớn hơn: “Thủ vệ của trẫm đâu?”

 

Tô Lăng chậm rãi tiến lên, đưa chén nước trà cho Hoàng đế: “Phụ hoàng muốn uống ly trà này không?”

 

Tia hy vọng trong lòng Hoàng đế nháy mắt hóa thành bọt nước, ông vung tay lên, hất đổ chén trà: “Cút ngay!”

 

Chén ngọc rơi vỡ, nước trà tung tóe bốn phía.

 

Tô Lăng rũ mắt, che dấu cảm xúc trong mắt, cậu chậm rãi ngẩng đầu, khóe môi cong cong: “Phụ hoàng làm gì vậy? Không vui cũng đừng làm khó dễ bản thân.”

 

Hoàng đế càng thêm tức giận, còn kèm theo sợ hãi cùng không cam lòng xưa nay chưa từng có. Ông hung hăng nhìn chằm chằm Tô Lăng, mắng: “Loạn thần tặc tử, bất trung bất hiếu! Sớm biết có hôm nay, lúc trước trẫm liền không nên đón ngươi trở về, còn lập ngươi làm Thái tử!”

 

Vẻ mặt Tô Lăng không chút thay đổi, chỉ nhẹ nhàng “A” một tiếng.

 

Dáng vẻ cậu không mừng không giận, chọc cho lửa giận trong lòng Hoàng đế quay cuồng, một hồi lại thêm một hồi, hận ý tích tụ trong lòng nháy mắt lên tới đỉnh điểm. Hoàng đế ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt thay đổi, lại nuốt trở xuống. Ông tiến lên một bước, bỗng nhiên rút trường kiếm bên hông Tô Lăng ra, hướng cổ cậu đâm thẳng tới.

 

Tô Lăng không tránh không né, chỉ dùng tay phải chặn mũi kiếm.

 

Kiếm kia thế nhưng không thể tiến xa hơn.

 

Hoàng đế giận dữ, sắc mặt khó coi, ông chỉ cảm thấy máu cả người tựa hồ đều dồn lên đỉnh đầu, ánh nến xa xa, gần chỗ Tiêu Cẩn đều đong đưa, còn có bóng chồng lên.

 

Tô Lăng rũ mi, chăm chú nhìn hàn quang lạnh thấu xương phát ra từ trường kiếm, thấp giọng nói: “Lần thứ ba.” Cậu ngẩng đầu, môi mỏng dắt ra một tia ý cười, nhìn chằm chằm Hoàng đế, nói từng chữ từng chữ một: “Phụ hoàng, đây là lần thứ ba.”

 

Phụ thân cậu, lần thứ ba muốn lấy tính mạng cậu.

 

Tay phải Tô Lăng hơi dùng sức, trở tay đoạt thanh kiếm trong tay Hoàng đế, mũi kiếm chỉ thẳng vào Hoàng đế. Nhìn Hoàng đế đột nhiên trợn to hai mắt, vẻ mặt cậu vẫn hết sức bình tĩnh, điều chỉnh phương hướng mũi kiếm, lấy khăn tay ra lau chuôi kiếm nhiễm máu tươi, trả lại thanh kiếm vào vỏ.

 

Cậu thong thả ung dung: “Ta sẽ không giết ông.”

 

Cậu đã đáp ứng với nàng, sẽ không hành thích vua giết phụ thân. Cậu không nghĩ sẽ nuốt lời. Nàng hy vọng cậu làm người tốt.

Tô Lăng cười cười, thư lãng thanh tuyển: “Ta muốn làm người tốt, ầy, trung hiếu song toàn quả thật là người tốt.” Cậu than nhẹ một tiếng: “Sau khi Hoàng hậu nương nương hoăng thệ, phụ hoàng ưu thương thành tật, vô tâm với triều chính, cam nguyện thoái vị, làm bạn với ái thê, thật là một đoạn giai thoại mà.”

 

Ánh mắt Hoàng đế chợt lóe lên, ngực kịch liệt phập phồng, ông giơ tay lên, cái tát còn chưa rơi xuống, miệng liền phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)