TÌM NHANH
SÓI NUÔI CỪU
Tác giả: Đa Lê
View: 3.991
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 5
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30
Upload by Đêm 30

 

Chương 5: Mộng du

Cố Lan Tiết đã ngồi vào bàn ăn trước, trên trán anh có vết thương, không dán băng keo cá nhân, chỉ có thoa chút thuốc nước, nhìn qua không dữ tợn, chỉ là có chút buồn cười.

Vân Ngưng Nguyệt kéo cái ghế ở cách xa vị trí của anh nhất, kinh hồn bạt vía mà ngồi xuống.

Cố Lan Tiết mặt lộ vẻ không vui, gõ gõ cái bàn, kêu cô: “Lại đây.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngữ khí hoàn toàn là mệnh lệnh.

Đồ ngốc mới qua.

Vân Ngưng nguyệt vừa nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, tim gan run rẩy không ngừng.

Thật uổng công người ngồi ở đây còn ra vẻ đạo mạo, giống như ngày hôm qua chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.

Cố Lan Tiết hỏi: “Tại sao em lại ngủ trong phòng dành cho khách? Còn nữa, sao tôi lại ở trong phòng của em?”

Vân Ngưng nguyệt không nghĩ tới anh lại trực tiếp hỏi ra như vậy, khoé mắt nhìn thấy dì Triệu cũng ở đây, đem lời nói sắp ra khỏi miệng nuốt xuống: “... Anh hỏi em, em hỏi ai đây?”

Cố Lan Tiết nhíu mày, tự nghĩ trong lòng một chút, lại trực tiếp hỏi: “Đêm qua doạ đến em?”

Vân Ngưng Nguyệt đang bưng ly sữa bò uống, nghe vậy, sặc một ngụm, suýt nữa phun ra.

Cô đặt ly xuống, rút khăn giấy ra lau khoé môi, ậm ậm ừ ừ nói không rõ.

Cái người này… vậy mà còn hỏi tới.

Dì Triệu ở bên cạnh đang bưng đĩa trái cây, đặt trước mặt Vân Ngưng Nguyệt, nhẹ giọng giải thích: “Mấy năm gần đây thiếu gia vẫn luôn như vậy, hình như là sau khi tiểu thư đi khoảng hai tháng, giấc ngủ của thiếu gia vẫn không tốt lắm.”

… Giấc ngủ không tốt là lý do cho việc chạy vào phòng con gái người ta hành động bạo lực sao? Giấc ngủ không nhận cái nồi này nha.

“... Bác sĩ nói, loại bệnh mộng du này, không dễ trị đâu…”

Khoan đã, mộng du?

Nhưng mà ngày hôm qua như vậy, đâu có giống mộng du.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vân Ngưng Nguyệt nghi ngờ nhìn chằm chằm Cố Lan Tiết.

Anh chỉ yên lặng ăn cơm, đối với lời nói của dì Triệu, vẫn giữ im lặng không nói gì.

Nếu thật là mộng du, hành động điên cuồng tối hôm qua của anh, cũng có thể giải thích được… Nếu không, con người trước nay đều quy củ như Cố Lan Tiết, sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Nhưng nếu so sánh với mộng du, Vân Ngưng Nguyệt lại cảm thấy Cố Lan Tiết hôm qua càng giống như là phát điên hơn.

Cố Lan Tiết rốt cuộc cũng mở miệng: “Tôi còn muốn biết, sao tôi lại chạy đến ngủ trên giường của em.”

Dì Triệu đang chuẩn bị rời đi, nghe vậy lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã, đỡ khung cửa đứng lại, kinh hoàng mà quay đầu lại nhìn hai người.

Vân Ngưng Nguyệt vội chứng minh bản thân trong sạch: “Tối qua em ngủ ở phòng dành cho khách.”

Cố Lan Tiết tiếp tục nói: “Lúc vừa mới tỉnh dậy, xung quanh tôi có một ít tiền xu, còn có cái này,”

Anh lấy từ trong túi áo ra một mảnh sứ vỡ, nhỏ nhỏ, cỡ bằng cái móng tay, đặt lên trên bàn.

Cố Lan Tiết nhìn Vân Ngưng Nguyệt, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Em có thể nói cho tôi biết, vết thương trên trán tôi làm sao mà có không?”

Dì Triệu đứng ở cửa, nhìn dáng vẻ cũng không định đi nữa, chuẩn bị nghe cô giải thích.

Vân Ngưng Nguyệt mặt không đổi sắc: “A, là thế này, tối hôm qua anh đến phòng em, nói là sẽ biểu diễn dùng ngực đập vỡ đá. Nhưng mà không có cục đá, cho nên lại chuẩn bị biểu diễn thiết đầu công (* dùng đầu đập vỡ đồ vật), em đã cố gắng ngăn cản, nhưng mà ngăn không được. Anh cầm lấy búp bê sứ đựng tiền xu của em, đập lên trán mình.”

Cô dừng một chút, thở dài: “Em còn tưởng anh uống say.”

Dì Triệu vẻ mặt kinh ngạc: “Chuyện này thật là…, haizzz.”

Bà không tìm được từ nào để diễn tả, cuối cùng thở dài một tiếng, lắc đầu, đi ra ngoài.

Sắc mặt Cố Lan Tiết, từ lúc Vân Ngưng Nguyệt nói đến đoạn biểu diễn đập vỡ đá trên ngực đã hoà hoàn đi nhiều; sau khi nghe cô nói xong, vậy mà lại nở nụ cười. Không phát ra âm thanh, chỉ là cong khóe môi, vẻ mặt khiến người khác say mê.

Anh nói: “Nếu thật sự là tôi uống say cũng không, bởi vì tôi không giống người nào đó, uống say xong còn làm nhiều chuyện càn quầy như vậy.”

Người say rượu làm càn Vân Ngưng Nguyệt run lập cập, chột dạ đưa miếng dưa hấu vào miệng.

Cô vội thay đổi đề tài, nhắc nhở: “Anh, hôm nay và ngày mai đều phải quay phim, đêm nay có lẽ phải ngủ ở ngoài.”

“Đã biết,” Anh gật đầu, “Lát nữa chúng ta cùng đi.”

Vân Ngưng nguyệt cũng không dám đi cùng với anh.

Ngày hôm kia vừa xuất hiện đã bị người ta bàn tán; lúc này nếu Cố Lan Tiết đưa cô quay lại, chẳng phải là chứng thực rồi sao?

Hoa Ảnh tỷ tin tưởng cô và Cố Lan Tiết không có quan hệ, nhưng người khác sẽ không tin, nói không chừng còn cảm thấy giấu đầu lòi đuôi.

Cô nói: “Một lát nữa chị Ảnh sẽ tới đón em, em còn phải đến một chỗ để lấy trang phục.”

Cố Lan Tiết cũng không rối rắm: “Tuỳ em.”

Lúc Hoa Ảnh đến đón Vân Ngưng Nguyệt, không nói nên lời.

Khu biệt thự bên này, không phú thì quý; Hoa Ảnh một bên lái xe, một bên than thở, Vân Ngưng Nguyệt giấu thật sự là quá kỹ, vậy mà không ai phát hiện, cô ấy lại là một tiểu công chúa che giấu thân phận.

Vân Ngưng Nguyệt cười khổ: “Em chẳng qua chỉ là ăn nhờ ở đậu mà thôi, bọn họ có thể quan tâm em, cũng là có lòng tốt.”

Hoa Ảnh lắc đầu: “Sao Cố gia không có lòng tốt đến cô nhi viện đi kìa? Nói cho cùng, em ở đó với bọn họ, không giống với người khác.”

Vân Ngưng Nguyệt nghĩ thầm, đại khái là bởi vì ba của cô là Tô Vô Ưu và Cố Cư Ổn có giao tình sâu nặng mà thôi.

Vân Ngưng Nguyệt hiện tại đang ở tạm một căn hộ chung cư do công ty sắp xếp, đồ đạc cũng không nhiều, trên cơ bản đều là quần áo trang sức. Cô lựa ra vài bộ đồ chuẩn bị để quay phim, phần còn lại thì gọi điện thoại nhờ chú Vương mang về Cố gia.

Lần này là cô thật sự muốn dọn về nhà.

Chương trình bắt đầu thu từ hai giờ chiều, Vân Ngưng Nguyệt vừa mới ngồi xuống bàn hoá trang, đã nhìn thấy kịch bản mới ở trên bàn.

Cô cầm lên xem, vừa mới mở ra một trang, Giang An Nhạc ở bên cạnh đã mở miệng, chúc mừng cô thay thời đổi vận, trên đường tuỳ tiện kéo một người, cũng có thể kéo được Cố Lan Tiết.

Vân Ngưng Nguyệt cười trả lời: “Có lẽ trời cao nhìn thấy tôi gần đây xui xẻo quá, mới giáng xuống cho tôi một ngôi sao may mắn đó.”

Đêm phát sóng trực tiếp hôm trước, người phối hợp chậm chạp không tới, chuyện này người trong tổ chế tác đều biết. Tối hôm qua, đoàn phim《 tâm niệm 》 cuối cùng cũng công bố nam diễn viên chính, lại là Lục Đạo. Người thông minh đều biết, sau lưng có người giở trò.

Nhưng mà, không ai nghĩ tới, Cố Lan Tiết từ trên trời rơi xuống, không chỉ giải cứu Vân Ngưng Nguyệt khỏi hoàn cảnh khó khăn, còn mang theo cô lên thẳng hot search, trực tiếp đè tin tức công bố diễn viên của 《 tâm niệm 》 xuống.

Giang An Nhạc gia nhập giới giải trí thời gian không lâu, cũng là từ một người mới chịu đựng từng bước đi lên; hiện giờ sự nghiệp ổn định, lại có bạn trai trong giới thuận lợi công khai tình cảm, nhận được không ít lời chúc phúc của fan hâm mộ, cũng thuận lợi nhận được chương trình gameshow này; tuy nói là chương trình dành cho cô, nhưng bởi vì Vân Ngưng Nguyệt và Cố Lan Tiết mà giảm đi một chút, nhưng chuyện nhỏ này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Giang An Nhạc.

Rốt cuộc, hy sinh hơn mười phút lên hình, đổi lại, độ hot của chương trình lại tăng mạnh.

Cô vẫn hiểu rõ chuyện này.

Thấy chuyên viên trang điểm chậm chạp không tới, Giang An Nhạc còn chủ động trang điểm cho cô; sắp bắt đầu quay rồi, hôm nay tổ chương trình chuẩn bị đi Vân Thạch cổ trấn để quay cho hai ngày kế tiếp.

Vân Ngưng Nguyệt sửng sốt: “Sao lại tăng thêm thời gian?”

Dựa theo kế hoạch trong kịch bản, cô phải ở bên ngoài 2 đêm.

Giang An Nhạc nói: “Hình như là ngày hôm qua có trang web nổi tiếng nào đó đến đây liên hệ, muốn thời lượng dài hơn; sau khi thương lượng với đài truyền hình, đạo diễn tạm thời sản xuất hai phiên bản, bản ở trên mạng sẽ dài hơn. Ai, chị Hoa Ảnh không giải thích với cô sao?”

Vân Ngưng Nguyệt lắc đầu.

Hoa Ảnh không nói với cô, có lẽ cảm thấy vấn đề không lớn, mới không giải thích.

Rốt cuộc bây giờ thời lượng của cô rất nhiều.

Chỉ là không biết, bên phía Cố Lan Tiết thế nào.

Thừa dịp khoảng thời gian nghỉ ngơi trang điểm này, Vân Ngưng Nguyệt lật xem kịch bản; có điều là khác hơn so với lần trước, lần này quy định rõ ràng cụ thể, muốn Vân Ngưng Nguyệt và Cố Lan Tiết làm ra chút chuyện.

Chỉ là ——

Cái gì mà té ngã rồi ôm kiểu công chúa, sinh nhật lãng mạn bất ngờ, lại còn đêm khuya mở rộng trái tim ôm ôm ấp ấp?

Đây là bản kế hoạch nhét đầy 100 tập <<cô gái ngây thơ và …>> hả!

Vân Ngưng Nguyệt xem mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thầm nghĩ may mà kế hoạch chưa thiết kế cho cô cái gì mà “không cẩn thận té ngã, anh tốt bụng chạy tới đỡ, kết quả thiên thời địa lợi nhân hoà không biết tại sao môi lại tự động dán lên nhau…”

Nếu mà như vậy, bây giờ cô sẽ nhảy cửa sổ bỏ trốn luôn.

Trời đất bao la, ratings  chương trình là lớn nhất.

Vân Ngưng Nguyệt thật đúng là chỉ có thể căng da đầu mà diễn.

Vừa trang điểm xong, Cố Lan Tiết đã tới.

Vừa rồi còn cười nói ồn ào, theo bước chân anh đi tới, lập tức không ai nói chuyện, nhiệt độ không khí trong phòng dường như giảm xuống.

Hôm nay anh không mặc áo sơmi, mà mặc một áo phông xám cùng quần tây và giày thể thao rất nhẹ nhàng; rõ ràng là một thân trang phục nhàn nhã nhưng ở trên người anh lại đứng đắn như vậy.

Cố Lan Tiết tùy ý nhìn quanh bốn phía một chút, thấy chỉ có chỗ bên cạnh Vân Ngưng Nguyệt là còn trống, không nói một lời, kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh cô.

Vân Ngưng Nguyệt trong  nháy mắt cảm thấy dưỡng khí của mình bị người này cướp đi hơn một nửa.

Chuyên viên trang điểm chính sửa sang lại dụng cụ, nhìn thấy Cố Lan Tiết, có chút không biết làm sao, cầm lấy cây cọ trang điểm hỏi: “Cố Tiên Sinh, ngài cần trang điểm không?”

“Không cần, cảm ơn.”

“Không, không cần cảm ơn.”

Chuyên viên trang điểm luống cuống tay chân thu dọn mọi thứ xong xuôi, cúi đầu chạy tới bên cạnh Giang An Nhạc.

Vân Ngưng nguyệt không nói một lời, nhìn vào gương, ngó trái ngó phải, xác định đầu tóc và khuôn mặt đã trang điểm của mình không có vấn đề.

Hoa Ảnh đưa kịch bản của Vân Ngưng Nguyệt cho Cố Lan Tiết, mời anh xem trước một chút, nếu có thể nể mặt là tốt nhất; đương nhiên nếu không nể mặt cũng được, nhưng cũng cần nhẹ nhàng với Vân Ngưng Nguyệt, trên mặt cũng cười nhiều một chút...

Hoa Ảnh nói lải nhải, Cố Lan Tiết gật đầu: “Đã biết.”

Thấy anh mở kịch bản ra bắt đầu xem, trái tim Hoa Ảnh đang treo lơ lửng, rốt cuộc cũng rơi xuống.

Vân Ngưng Nguyệt nghiêng mặt, quan sát nét mặt Cố Lan Tiết.

Anh nhấp môi, giống như không phải đang xem một kịch bản tạp nham cẩu huyết, mà là một kiệt tác học thuật tối nghĩa khó hiểu.

Được rồi, có thể đối với anh mà nói, chuyện này quả thật là không thể tưởng tượng.

Cố Lan Tiết xem xong kịch bản, sau khi khép lại, ném lên trên bàn.

Vân Ngưng Nguyệt nhìn mọi người xung quanh đều bận rộn chuyện của mình, cô tới gần Cố Lan Tiết nhỏ giọng thì thầm: “Anh, giúp em chuyện này được không?”

“Nói.”

“Anh có thể diễn theo kịch bản được không?” Vân Ngưng Nguyệt khẩn cầu nhìn anh, chắp tay trước ngực, “Làm ơn đi mà, đây là lần đầu tiên em tham gia chương trình, đối với em thật sự rất quan trọng.”

Cố Lan Tiết hơi nghiêng người, khóe miệng rốt cuộc có chút cười: “Vậy em cũng phải đồng ý với tôi một chuyện.”

Vân Ngưng Nguyệt vừa thấy hấp dẫn, liều mạng gật đầu: “Anh nói đi.”

Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa, cô đều đồng ý.

Cố Lan Tiết không nhẹ không nặng mà vỗ vỗ lên đầu cô, đáy mắt dịu dàng như phá băng mà ra.

Anh nhẹ giọng nói: “Sau này, đừng không nói lời nào mà rời khỏi tôi.”

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Vân Ngưng Nguyệt: Anh trai tôi, ban ngày là thánh là Phật, buổi tối sắc như ma.

Cố Lan Tiết ( duỗi tay che lại ): Im miệng.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)