TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 768
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 102: Chẳng qua là lúc đó
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Trượng hình xong, Lăng Bất Nghi không rên một tiếng, Ngũ Hoàng tử quỷ gào sói tru, Thiếu Thương khóc lóc nỉ non, Tam Hoàng tử bị ầm ĩ đến trán nhảy gân xanh, vung tay lên để tất cả hoạn quan cung tì đều lui ra.

Thiếu Thương té ngã bổ nhào vào bên cạnh Lăng Bất Nghi, nghẹn ngào khóc thút thít: “Chàng có đau không, có đau không? Còn nhận được ta không, đầu có choáng váng  không... Nói không được thì đừng nói! Chúng ta đi tìm hầu y... Chàng đừng sợ...”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tam Hoàng tử rất muốn mắng chửi người: Ai sợ? Cho dù tòa đô thành này bị công phá, nam nhân của ngươi cũng sẽ không sợ!

Thiếu Thương nhìn những vết máu ghê người trên vai lưng của vị hôn phu, lấy kinh nghiệm lần bị đánh trước của nàng ra suy đoán, lúc trước nàng chưa bị đánh ra máu đã đau chết đi sống lại, bây giờ Lăng Bất Nghi như vậy chẳng phải là càng thảm thiết à?

Vì thế, lòng nàng trực tiếp vỡ vụn, lại không dám đụng vào những vết máu loang lổ đó, chỉ có thể ôm đầu Lăng Bất Nghi tái nhợt đầy mồ hôi lạnh vào trong ngực, Tam Hoàng tử ở bên trợn trắng mắt.

Chẳng lẽ đồ ngốc này không phát hiện chỗ bị đánh của Lăng Bất Nghi hoàn toàn khác với Ngũ hoàng đệ à? Phụ hoàng cũng thực dụng tâm vì Lăng Bất Nghi. Nữ tử Trình Thị này đã không có tài học, lại không có gia thế, hôm nay xem ra đầu óc cũng không rõ ràng lắm, trừ có chút xinh xắn ra, Tam Hoàng tử thật không biết Lăng Bất Nghi coi trọng nàng ở cái gì.

Đang nghĩ ngợi, chợt thấy Lăng Bất Nghi từ trong khuỷu tay Trình Thiếu Thương nhìn hắn ta, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghi ngờ.

Tam Hoàng tử nhướn mày, ồ, đây là phát hiện rồi? Phản ứng không chậm đấy.

Trận trượng hình này thật ra có không ít chỗ kỳ lạ, nhưng mà đám nô tỳ thị vệ ở đây không dám mở miệng, người duy nhất có cơ hội vạch trần chân tướng là Ngũ Hoàng tử trước mắt chỉ lo cho cái mông của mình, vội vã phải về chỗ mẹ ruột Từ Mỹ nhân kêu khóc thật to, nào có sức quản chuyện khác nữa.

Tam Hoàng tử cười nhạt trong lòng, có lòng nói hai câu che lấp, miễn cho Lăng Bất Nghi không rõ nguyên do chất vấn ‘sao đánh nửa ngày đều thấy máu lại không đau’, làm hỏng phụ hoàng khổ tâm sắp đặt.

Ai ngờ ngay sau đó, chỉ thấy Lăng Bất Nghi ngoẹo đầu sang bên, mềm mại ngã vào trong ngực vị hôn thê, làm như đã hôn mê. Thiếu Thương cho rằng vị hôn phu đau đến hôn mê, tất nhiên lại càng khóc dữ hơn.

Tam Hoàng tử:...

Lúc này sắc trời đã đen, bên ngoài gió lạnh thổi như thú gào, hơi lạnh đến xương, bắt đầu luồng không khí lạnh đầu mùa đông.

Lăng Bất Nghi được đưa về cung thất hắn ở lúc còn nhỏ ở Trường Thu Cung, một chỗ sườn đông thiên điện ở chủ điện, phòng trong lò lửa cháy to, Thiếu Thương ghé vào bên giường Lăng Bất Nghi tiếp tục khóc sướt mướt, Đế Hậu ngồi ngay ngắn ở bên, nhìn hầu y rửa sạch vết thương đắp thuốc cho Lăng Bất Nghi.

Hoàng đế thấy kế đã thành công, cực kỳ viên mãn: “Thiếu Thương à, Tử Thịnh bị thương lần này đều là vì ngươi mà đến. Về sau ngươi làm việc phải suy nghĩ cho Tử Thịnh nhiều hơn. Phu thê là một thể, từng lời nói việc làm của người đều sẽ liên lụy đến hắn.”

Thiếu Thương dùng đôi mắt sưng to như quả hạch đào, buồn bã nói: “Bệ hạ, thần thiếp nhất định sẽ làm theo lời dạy dỗ, không bướng bỉnh ầm ĩ nữa.”

Hoàng đế rất vừa lòng: “Như vậy mới đúng, về sau ngươi phải quan tâm nhiều hơn...” Ông ấy đang muốn thêm một ít lửa nữa, thấy khuôn mặt Hoàng hậu trầm xuống, mắt sắc trừng lại đây, đành phải im miệng: “Thôi, trẫm cùng Hoàng hậu đi về trước, ngươi tùy ý đi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàng hậu nói: “Tùy ý cái gì, Tử Thịnh đã thành niên, bên trong cung đình nhiều bất tiện. Thiếu Thương, ngươi trở về cùng ta.” Bà ấy liếc con nuôi một cái, thầm mắng quả nhiên ai nuôi thì giống người đó, diễn tốt y như nhau!

Thiếu Thương giống như thú nhỏ thành khẩn: “Nương nương, Lăng đại nhân còn chưa dùng bữa tối đâu.”

Hoàng hậu thiếu chút nữa hô lên: “Ngươi cũng chưa ăn cái gì!” Bà ấy hòa hoãn lại, nghiêm mặt nói: “... Sắc trời không còn sớm, Thiếu Thương cùng ta trở về dùng bữa. Hôm nay ngươi đi đi lại lại nhiều, buổi chiều vì chăm sóc ta cũng không được nghỉ ngơi tử tế, ắt là mệt không ít. Tối nay ngủ một giấc cho tốt, sáng mai lại đến thăm Tử Thịnh.” Nói xong lập tức đi ra ngoài cửa.

Ánh mắt Lăng Bất Nghi sâu kín nhìn về phía cha nuôi.

Hoàng đế rất muốn giúp hắn, nhưng Hoàng hậu đang nổi nóng, ông ấy chỉ có thể sờ sờ cái mũi, thành thật đi theo ra ngoài.

Thiếu Thương sao nỡ rời đi, nhưng mà Hoàng hậu xưa nay ôn hòa lúc này lại dùng giọng điệu cực kỳ kiên định, nàng không dám cãi lời, chỉ có thể lưu luyến theo ra cửa.

Ở dưới ánh mắt giám thị của Địch Ảo, Thiếu Thương dùng xong bữa tối không biết mùi vị gì, sau đó bị Hoàng hậu cưỡng chế rửa mặt đi ngủ, không có Ngũ Công chúa uy hiếp, tối nay rốt cuộc nàng có thể ngủ ở trong phòng của mình.

Màn ngủ là màu vàng nghệ xen lẫn nhung gấm dày, phía trên dùng sợi tơ hai màu vàng xanh thêu dày đặc chim xanh trong rừng, đây là gấm triều cống năm nay mới vừa dâng lên, Hoàng hậu trước khi phân thưởng cho các nơi cố ý để lại cho nàng tấm này. Nguyên liệu trân quý mềm mại lại rắn chắc như vậy, nhà quan lại bình thường dùng để làm áo đông còn không có, nàng lại có thể dùng làm màn ngủ, ôi, rốt cuộc là tầng đỉnh xã hội.

Không biết Lăng Bất Nghi treo là mà gì, có ấm không? À, phòng kia của hắn có màn à?

Nơi đó tuy phòng cũ hắn ở khi nhỏ, nhưng dù sao đã nhiều năm không người ở, trong lúc vội vàng cũng không biết đã trừ sạch hơi ẩm chưa, đệm chăn có mềm mại ấm áp không. Tối nay lại cực kỳ lạnh, trên người hắn còn có thương tích đấy, đừng vết thương cũ chưa lành lại thêm bệnh mới.

Trong lòng Thiếu Thương đã phiền nhiễu lại lo lắng, lăn qua lăn lại trên giường như lật bánh nướng áp chảo, thiếu chút nữa đánh thức tiểu cung tì ngủ ở gian ngoài. Nhưng mà nàng vẫn lật qua lật lại như bánh nướng áp chảo ba lần mà không thể đi vào giấc ngủ, cuối cùng nàng không thể nhịn được nữa lật chăn xuống giường, nhanh nhẹn mặc váy bào kín kẽ cho mình, cột chắc mái tóc dài mềm mại thành đuôi ngựa, cuối cùng ôm chăn của mình lên, tay chân nhẹ nhàng đi ra phía ngoài.

Vừa ra đến trước cửa, nàng chần chờ một lát ở bên lò sưởi, bên lò sưởi còn đặt thuốc nhuận họng Hoàng hậu đưa tới. Nghĩ một chút, nàng cố gắng từ đống chăn vươn ngón tay ra, bọc tay áo xách lên bình gốm kia, sau đó nhón mũi chân chuồn ra khỏi cửa.

...

Lăng Bất Nghi ghé vào trên giường dưỡng thần, Lương Khâu Phi canh giữ ở một bên, lải nhải mình có thể trà trộn vào nơi này tới chăm sóc thiếu chủ công không dễ dàng đến nhường nào, chỉ kém xoẹt một đao làm hoạn quan thôi.

“... Đừng ầm ĩ, ngươi cũng nhắm mắt ngủ một lát đi.” Lăng Bất Nghi nhắm hai mắt.

Lương Khâu Phi vội ngậm miệng lại, đang muốn đi vào giấc ngủ, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa lạch cạch lạch cạch nặng nhẹ không đồng nhất.

Lăng Bất Nghi đột nhiên mở choàng mắt, Lương Khâu Phi nghi ngờ khó hiểu, lại bật cười nói: “Hay là bên ngoài lạnh quá, là thú nhỏ ở trong vườn vào trong phòng tránh lạnh.” Sau đó hắn ta đứng dậy đi mở cửa nhìn xem.

Cửa mới mở một khe hẹp, một trận gió lạnh đã ập vào trước mặt Lương Khâu Phi, sau đó một thân hình nho nhỏ ôm một đống đồ tròn vo nghiêng ngả lảo đảo vọt vào, tuyết mịn bay lả tả giống như hoa dương liễu trắng bay lả bên bờ sông tháng ba, theo ánh trăng cùng gió lạnh, đầy trời bông trắng cứ như vậy bay lả tả vào trong nhà.

Dịch đệm chăn ra, người tới lộ ra toàn bộ khuôn mặt nhỏ hồng hồng.

Lăng Bất Nghi đột nhiên ngồi dậy, ngực vọt lên một dòng nước ấm áp, giống như dòng nước lớn hồng hoang vọt đến, mạnh mẽ mà kịch liệt, hắn la lên: “Thiếu Thương! Sao nàng lại tới đây.”

“Còn không mau đóng cửa!” Thiếu Thương nói với Lương Khâu Phi đang đờ ra: “Ngươi sợ không lạnh chết thiếu chủ công nhà ngươi à?” Đồng thời thuận tiện khom lưng đặt bình gốm lên trên mặt đất.

Lương Khâu Phi giật mình một cái, vội xoay người đóng cửa lại.

Lăng Bất Nghi khoác trung y màu trắng mỏng manh ngồi ở mép giường, trong mắt tràn ngập vui sướng, không đợi hắn đứng dậy đón, Thiếu Thương đã hai ba bước xông lên, trong miệng la: “Chàng đừng dậy, đừng dậy, cẩn thận vết thương trên lưng chàng...!” Hai tay nàng run rẩy dùng sức, rải chăn ấm rắc chắc, trải lên cho Lăng Bất Nghi.

Lăng Bất Nghi giống như đặt mình trong trong mộng, ngơ ngẩn ngồi ở chỗ kia, quanh người bao phủ hương thơm dịu dàng ấm áp của thiếu nữ.

“Ta biết ngay mà đệm chăn nơi này vẫn là của mùa thu, vừa mỏng vừa lạnh!” Nữ hài ghét bỏ nhìn thoáng qua giường: “Có quỷ mới biết sao trời tự nhiên lạnh nhanh như vậy! Nào, dùng chăn của ta, Địch Ảo vừa phơi vừa sưởi vài ngày rồi... Ấm áp lắm.”

Lương Khâu Phi há miệng thở dốc, sau đó dưới ánh mắt liếc qua của thiếu chủ công thì ngậm ngay lại.

Vì sợ thói quen ấm áp mềm mại mà không chống lại được cực khổ trong quân, thật ra thiếu chủ công luôn luôn rất ít dùng lò sưởi, cho dù là vào đông, chỉ cần không phải nước đóng thành băng, hắn vẫn luôn là chăn mỏng giường lạnh qua ngày.

“... Ta không biết bên ngoài tuyết rơi, quay về lấy ô vải dầu lại sợ đánh thức cung tì hầu hạ ta, đành phải cứ như vậy lại đây. Cũng may chỉ là tuyết mịn, rơi cũng không dày. Ta tránh hướng gió chạy tới, chăn hẳn là không dính bao nhiêu tuyết đâu.” Thiếu Thương lải nhải, hai bàn tay nhỏ nỗ lực lôi kéo chăn muốn bọc lấy hắn.

Đáng tiếc thân hình Lăng Bất Nghi cao dài, cái chăn có thể quấn nàng hai vòng có thừa, chỉ vừa bao gọn thân hình hắn, Thiếu Thương không khỏi có chút nhụt chí. Ai ngờ Lăng Bất Nghi duỗi cánh tay thon dài ra, mở chăn ra một cái bọc lên người nữ hài kéo vào trong ngực mà, cùng nhau ôm cả người lẫn chăn lên.

Lương Khâu Phi chép chép miệng, cho dù hắn ta không có bốn hồng nhan tri kỷ giống huynh trưởng, cũng biết lúc này mình là đồ thừa, vì thế rất tự giác đẩy cửa ra, thật cẩn thận lắc mình đi ra ngoài.

Thiếu Thương bị ôm vào lòng, trong lúc xô đẩy lại kéo ra vạt áo Lăng Bất Nghi, lộ ra vòm ngực rắn chắc màu da bạch ngọc rõ ràng của nam tử trẻ tuổi. Lăng Bất Nghi cúi đầu mỉm cười nói: “Nàng muốn làm cái gì, đều theo nàng!”

“Theo cái đầu chàng á!” Thiếu Thương đỏ bừng cả mặt, nhỏ giọng kêu lên: “Mau thả ta ra! Chàng là đăng đồ tử, ta có lòng tốt đưa chăn cho chàng, chàng còn tới đùa giỡn ta!”

Lăng Bất Nghi mở hai tay ra, lộ ra lồng ngực lõa lồ, khẽ cười nói: “Không bằng gọi người tới phân xử xem ai đùa giỡn ai.”

“Kêu thì kêu đi!” Thiếu Thương dùng sức đẩy hắn ra.

Lăng Bất Nghi chợt nhíu mày, nhẹ hít một tiếng, thân hình mềm mại nghiêng đi, Thiếu Thương hoảng loạn ôm thân hình cao lớn của hắn: “Có phải đụng đến chỗ bị thương không, có đau không? Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, muốn ta đi tìm hầu y không...”

Lăng Bất Nghi dựa vào nữ hài, hai tay ôm nàng, vùi khuôn mặt vào hõm cổ ấm áp mịn nhẵn của nàng, nhẹ nhàng cọ xát.

Thiếu Thương bị cọ đến trên mặt nóng lên, dùng sức nâng đầu của hắn lên, đanh mặt nói: “Có phải chàng giả bộ không, đây là dùng khổ nhục kế à.”

Lăng Bất Nghi hỏi: “Cái gì gọi là khổ nhục kế?”

Thiếu Thương rất làm hết trách nhiệm giải thích: “Đó là chàng dùng biện pháp làm mình bị thương để cho ta đau lòng, đạt thành mục đích đó.”

“Vì sao ta bị thương thì nàng sẽ đau lòng?” Lăng Bất Nghi dựa vào trên vai nàng, cười đến đôi mắt tỏa sáng: “Nàng không đau lòng, kế sách này không phải không linh nghiệm à?”

Thiếu Thương bị nghẹn lời, dưới sự tức giận đẩy hắn ngã vào đệm chăn, thở phì phì đứng ở bên giường.

Lăng Bất Nghi cúi người buồn cười, sau đó lộ ra khuôn mặt ý cười hoà thuận vui vẻ, dịu dàng kéo nữ hài tay, nhỏ giọng nói: “Được Thiếu Thương quân đau lòng, là phúc ba đời của Tử Thịnh.”

Thiếu Thương bĩu môi, bị lôi kéo ngồi ở trên sàn nhà, cùng hắn gần gũi mặt đối mặt.

Ánh mắt quay lại, chỉ thấy Lăng Bất Nghi ghé vào đệm chăn, sắc mặt tái nhợt, phản chiếu tóc mai đen nhánh như lông quạ, từng bông tuyết li ti tan ra thành bọt nước, khuôn mặt trẻ tuổi thanh tuấn có chút mỏi mệt. Lòng nàng lập tức mềm thành sợi bông được bỏ vào nước.

Ma xui quỷ khiến, nàng thò lại gần hôn lên thái dương hắn, sau đó ở trong ánh mắt không tin của hắn, lại dịu dàng an ủi hôn cái trán hắn.

Hơi thở Lăng Bất Nghi chợt nóng lên, hắn ôm lấy nữ hài, đầu tiên hôn một chút vào đôi môi nho nhỏ bị lạnh đỏ bừng của nàng, khi tách ra hắn thấy nữ hài vẻ mặt ngây thơ, dường như còn chưa phản ứng lại. Hắn cười, hắn cảm thấy nàng thật là đáng yêu hơn tất cả mọi thứ trên đời này, làm hắn thích đến tột đỉnh, sau đó hắn lại hôn lên.

Thiếu Thương cảm thấy ngón tay thon dài mạnh mẽ ôm ở sau cổ mình, cả người đều bao phủ hơi thở mát lạnh mùi thơm ngào ngạt như đàn hương của hắn. Hắn là người thông minh cơ trí, vậy mà trên chuyện này lại cực kỳ vụng về, chỉ biết lặp lại mút vào liếm láp, lại làm nàng cảm thấy vô cùng dịu dàng lưu luyến.

Hôn trong chốc lát, Lăng Bất Nghi thở hổn hển buông nữ hài ra, kéo ra chút khoảng cách giữa hai người, khàn khàn nói: “... Có một số việc, vẫn là thành thân lại làm đi.”

Thiếu Thương ha ha cười rộ lên: “Không phải lời này hẳn nên để ta nói à?”

Lăng Bất Nghi nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của nàng: “Ta lại hôn nàng lần nữa, sau đó để nàng nói nhé.”

“Chàng tưởng bở!”

Thiếu Thương cười đẩy hắn ra, Lăng Bất Nghi trở tay một cái, nhẹ nhàng đè nữ hài ở trên giường, hai người cười đùa một trận như đứa nhỏ. Lúc này Thiếu Thương mới nhớ tới mình còn trăm cay ngàn đắng bưng tới một bát canh, vì thế nàng đặt bình gốm ở bên bếp lò cho nóng rồi đổ ra một chén cho Lăng Bất Nghi uống.

Thật ra Lăng Bất Nghi cũng không thích dùng đồ ngọt, nhưng hắn vẫn cười nhận lấy.

Hơi than trong phòng có chút nặng, Thiếu Thương đi qua hơi đẩy cửa sổ ra một ít. Lúc xoay người, nàng thấy Lăng Bất Nghi dựa nghiêng vào đầu giường, khoác áo cầm chén, dáng vẻ đoan trang tươi đẹp. Nàng hơi mỉm cười, từ trong tay áo lấy ra sáo nhỏ, dịu dàng nói: “Chàng uống từ từ, cẩn thận bỏng, ta thổi sáo cho chàng nghe.”

“Là khúc mới thúc phụ thúc mẫu nàng làm ra à?”

“Ừm.”

Tiếng sáo vang lên, điệu nhạc nhẹ nhàng hiu quạnh, giống như tiếng thở dài cô đơn tinh tế.

Trước khi gặp được Tang Thuấn Hoa, Trình Chỉ cũng xuôi gió xuôi nước vui vui vẻ vẻ sống hai mươi mấy năm, không cảm thấy cuộc sống có gì không tốt; Tang Thuấn Hoa trước khi yêu Trình Chỉ, vốn đã lạnh lòng với tình yêu, quyết tâm an tĩnh thản nhiên sống nốt cả đời này. Ơn trời se duyên, cuối cùng bọn họ vẫn có duyên, không có bỏ qua nhau.

Tiếng sáo chậm rãi quay lại, cuối cùng vượt qua ngàn sông vạn núi, hai người yêu nhau, lại cũng không cần mừng rỡ như điên, chẳng qua giống như bạn cũ gặp lại, về sau nắm tay đầu bạc, lại không chia lìa là được.

Tiếng sáo như thơ như tố, từ từ lan truyền, ngay cả gió lạnh thấu xương bên ngoài cửa sổ dường như cũng mềm đi vài phần, gió truyền tiếng sáo, truyền tới nội tẩm chính điện, Hoàng đế đẩy cửa sổ ra, nghiêng tai lắng nghe.

Hoàng hậu mới đầu không muốn để ý đến ông ấy, qua một lát, bà cũng không nhịn được đứng ở mép giường, lẳng lặng nghe tiếng sáo này. Sau một lúc, bà lộ ra ý cười: “Khúc này vừa lên đến trời cao cũng nghe thấy, ừm, nhất định là phu thê Tam thúc phụ của Thiếu Thương làm.”

Dừng một chút, bà ấy lại khen: “Khúc hay, khúc hay. Thật sự trong như nước ở khe suối, nhã tựa mai trong tuyết, đã uyển chuyển hàm xúc, lại tiêu sái tự tại, hai bên hiểu nhau... Đúng là một đôi thần tiên quyến lữ.”

Tiếng sáo dần dần ngừng, Hoàng đế đóng cửa sổ xoay người, mỉm cười thở dài: “Thật ra nữ hài nhi này thông minh lanh lợi, trong sáng ngây thơ, tính tình chỉ hơi bướng bỉnh chút.”

Hoàng hậu cười nói: “Lời này của ngài sao không giáp mặt khen cho Thiếu Thương nghe, mỗi khi gặp phải nàng, còn muốn quở trách một lượt. Làm cho bây giờ nàng thấy bệ hạ giống như chuột thấy mèo ấy.”

Hoàng đế lắc đầu: “Nàng cũng không phải là Tử Thịnh. Tử Thịnh là ông cụ non, mọi việc biết tự xét lại, tiến lui có chừng mực. Nhưng tâm tính nàng rất không ổn, cần phải được dạy dỗ thật tốt mới được. Nghiêm phụ từ mẫu, nàng sủng Thiếu Thương là đủ rồi, để ta tới làm kẻ xấu đi... Ai bảo nhãi ranh kia chỉ nhận nàng ấy chứ. Ôi, nếu nàng ấy học tốt, tương lai Tử Thịnh cũng có người biết nóng biết lạnh yêu thương nó. Tương lai dưới chín suối, trẫm cũng có mặt mũi đi gặp huynh trưởng Hoắc Xung.”

...

Thổi xong một khúc, Thiếu Thương buông sáo nhỏ, kiêu ngạo nói: “Thế nào? Khúc rất hay chứ, cũng không phải là ta khoác lác.”

Lăng Bất Nghi ngơ ngẩn nhìn nàng, Thiếu Thương cảm thấy kỳ quái, hỏi ba lần làm sao vậy, hắn mới đáp: “Không có gì, ta chỉ là nhớ tới lần đầu gặp nàng.”

Thiếu Thương nghiêng đầu nhớ lại chuyện cũ: “Ừm, lại nói lần đó chàng và ta ở nhà Vạn bá phụ mới gặp, mặt mũi ta bầm dập không ra hình người. Lúc gặp chàng mặt mũ lại khó coi như vậy, thật là quá xui xẻo.”

Lăng Bất Nghi ngạc nhiên nói: “Nàng đang nói gì vậy? Không phải nàng và ta gặp nhau lần đầu ở Vạn gia, là ở trên hội đèn lồng nguyên tiêu.”

“Hả, chàng nói cái gì?” Thiếu Thương chấn động, vẻ mặt mờ mịt: “Đêm đó ta đã thấy chàng à?” Người như Lăng Bất Nghi vậy, ai mà gặp qua đều sẽ không quên nha.

Hai người hai mặt nhìn nhau nửa ngày, Lăng Bất Nghi dẫn đầu mở miệng, ôn hòa nói: “Đêm hội đèn lồng đó, nàng cùng Trình Giáo úy, Tang phu nhân, còn có mấy huynh đệ, cùng nhau xem ảo thuật. Ta đứng ở một đầu phố đối diện nhìn nàng.”

“À!” Thiếu Thương bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc nghĩ ra: “Hóa ra chàng là ‘đèn kéo quân’ kia?”

“Đèn kéo quân?” Lăng Bất Nghi ngẫm nghĩ: “Không sai, lúc ấy đúng là dưới mái hiên bên cạnh ta treo một cái đèn kéo quân. Nàng không nhìn thấy ta à, nhưng rõ ràng nàng nhìn sang bên phía ta một lúc lâu mà.” Ngay cả đèn đều nhớ rõ, lại không nhớ rõ hắn?

Thiếu Thương vội vàng giải thích: “Ta là nhìn chàng lâu, nhưng ta không biết là chàng mà!”

Lăng Bất Nghi khó hiểu.

Thiếu Thương lại nói: “Ý là ta thấy chàng, nhưng ta không thấy rõ khuôn mặt chàng. Vóc dáng chàng cao, cây đèn kéo quân kia vừa hay che mất mặt chàng, ta căn bản không biết người nọ chính là chàng.”

Cái này thật xấu hổ, sắc mặt Lăng Bất Nghi xanh lè: “Ta nhìn nàng nửa ngày, nàng lại không tò mò ta là ai?” Tiểu cô nương bình thường đã sớm đi tới chủ động kết bạn với hắn đó.

Thiếu Thương ngượng ngùng cười: “Hóa ra chàng nhìn ta à, ha ha, ha ha...”

“Không nhìn nàng, ta còn có thể nhìn ai.”

“Ừm, ta là phỏng đoán như vậy. Trên cây đèn kéo quân bên cạnh chàng kia vẽ là cả nhà đoàn viên, ta cùng a phụ, thúc mẫu các huynh đệ, hợp lại nhìn không giống người một nhà mỹ mãn à. Ta cho rằng lúc đó chàng nhìn cảnh xúc động, đang xem người một nhà chúng ta...”

“Nói hươu nói vượn!” Lăng Bất Nghi mắng lời nói vô căn cứ này, người đều tức đến cười: “Nếu ta muốn nhìn cảnh xúc động, làm gì nhất định phải xúc động ở trên phố. Trên tiệc cung nguyên tiêu, một nhà bệ hạ đã rất đoàn viên mỹ mãn, ta ở tiệc cung nhìn cảnh xúc động cũng được!”

Thiếu Thương ngẫm lại, cũng cảm thấy buồn cười: “Nếu chàng nhìn ta lâu như vậy, vì sao không tới tìm ta?”

Lăng Bất Nghi buồn bã, nhỏ giọng nói: “Lúc đó, ta còn chưa nghĩ kỹ rốt cuộc có muốn cưới vợ hay không.”

Thiếu Thương không biết nên khóc hay cười, không nhịn được thở dài: “Lăng đại nhân à, chỉ đến gần một chút mà thôi, còn nói có cưới hay không cưới cái gì.” Trước làm quen, tiếp đó lôi kéo, sau đó mới là bàn chuyện cưới hỏi mà.

Đôi mắt trong trẻo sâu thẳm của Lăng Bất Nghi liếc nàng một cái: “Nếu không cưới vợ, vì sao phải đến gần. Chẳng lẽ nàng không nghĩ như vậy?”

Xem ánh mắt vị hôn phu không tốt, Thiếu Thương vội vàng dùng lời chính nghĩa nói: “Chàng nói không sai. Cuộc đời ta ghét nhất nhìn cả trai lẫn gái xen lẫn một chỗ làm bậy, vừa không bàn chuyện cưới hỏi, có cái gì hay mà nói đông nói tây!”

Lăng Bất Nghi liếc nàng một cái, chậm rãi đứng dậy, thở dài: “Ôi, hóa ra từ đầu đã sai rồi, được rồi, chúng ta nói một lượt những việc quá khứ.”

Thiếu Thương ân cần đến bên cạnh hắn ngồi xuống.

“Nói cách khác, ở Vạn gia, nàng lần đầu tiên nhìn thấy ta. Ta đi lên thắt lại bàn đạp chân cho nàng, nhất định là nàng cảm thấy cực kỳ đột ngột?”

“... Có một chút.” Lúc ấy bị hắn nắm lấy cẳng chân, cả người Thiếu Thương đều đã tê rần.

“Sau đó ở vùng ngoại ô Hoạt huyện, nàng và ta lại lần nữa gặp nhau. Ta cho rằng gặp mặt ba lần là duyên hiếm có, ngươi lại không có suy nghĩ này ư?”

“Thật ra... Ân cứu mạng cũng là duyên phận đi.”

“Lúc ấy nàng chữa thương cho ta, ngôn từ thành khẩn, vẻ mặt dịu dàng, ta cho rằng nàng có lòng ái mộ ta, hóa ra đều là do ta tự mình đa tình?”

Thiếu Thương yên lặng, lần này chàng nói đúng rồi.

“Vậy sau đó ta cùng với A Nghiêu đính hôn, chàng nghĩ như thế nào?” Nàng nghĩ tới chút chuyện không được tốt.

Lăng Bất Nghi lạnh mặt nói: “Ta cho rằng nàng đứng núi này trông núi nọ, bị Lâu Nghiêu quyến rũ rồi vứt ta ra sau đầu.”

Quả nhiên như thế! Sắc mặt Thiếu Thương ngoạn mục xuất sắc, đen như mực, lam bẹp, lục méo mó.

“Vậy sau đó chàng còn đối xử tốt với ta như vậy?!” Thiếu Thương có chút oán giận. Ở dưới tình huống không biết gì, vậy mà nàng đã lả lơi ong bướm một phen.

“Nếu ta chưa từng biểu lộ ý đón dâu với nàng, mà Lâu Nghiêu lại xin cưới nàng rồi. Tất nhiên nàng có thể chọn hắn mà gả... Ta chưa từng trách nàng.” Lăng Bất Nghi buồn bã nói.

Chuyện mới chỉ mấy tháng trước, bây giờ nói đến lại có chút hoảng hốt, giống như chuyện cũ đã quá xa xôi rồi. Thiếu Thương thở dài: “Trước nay chàng không nhắc tới, ta cũng không biết mà...”

Lăng Bất Nghi nhìn ánh nến: “Nếu chúng ta sớm quen biết, có thể bớt ầm ĩ chút không.”

Thiếu Thương ngẫm nghĩ, phủ định tính khả thi của điều này: “Sẽ không. Chàng và ta trời sinh tính như thế, nên ầm ĩ thì một lần cũng không bớt.” Không có ân cứu mạng cùng tấm gương anh hùng cái thế, nói không chừng tình hình còn sẽ bết bát hơn.

Lăng Bất Nghi dường như cũng nghĩ đến điểm này, bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó hai người nhìn nhau cười.

“Ui da, lần đầu thấy ta là dáng vẻ gì?” Thiếu Thương cực kỳ tò mò.

Lăng Bất Nghi nói: “Đêm đó nàng mặc một chiếc váy vạt cong màu ngọc bích, khoác áo choàng da bạch hồ, trên đầu búi song hoàn, hai bên điểm một viên minh châu, nhìn giống một pho tượng em bé. Khi đó vóc dáng nàng còn nhỏ, có lẽ chỉ tới trước ngực ta.”

Nhớ lại khi đó, chung quanh là ngọn đèn rực rỡ bốn phía, tiếng người ồn ào, bóng nữ hài đứng ở góc đường lắc lư, cô độc quật cường, có một loại buồn bã cô đơn kỳ lạ.

Khi nàng nhìn lại phía hắn, đôi mắt to kia đen nhánh sáng ngời, ngây thơ lại tò mò, dường như đang nhìn thẳng vào đáy lòng hắn, ngọn đèn sặc sỡ rạng rỡ đầy đường đều không đẹp bằng đôi mắt nàng.

Hắn đứng ở nơi đó nhìn trong chốc lát, sau đó bước đi.

Hắn từ nhỏ trầm ổn an tĩnh, mọi việc gọn gàng ngăn nắp, không thích nhất việc xảy ra đột nhiên không kịp phòng. Cho nên lúc ấy hắn cho rằng chỉ là nỗi lòng dao động ngẫu nhiên, không có nghĩ nhiều.

Bây giờ nghĩ đến, có lẽ trong xương cốt của hắn, đã thích nữ hài như vậy rồi.

[Hết quyển ba]

Quyển bốn: Tuổi chưa qua một trăm, lòng mang ưu phiền tựa đã ngàn năm

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)