TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 720
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 105: Bước lên
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân 

 

Thái Tử Phi dĩ nhiên ngày đêm ngóng trông tình địch xui xẻo, nhưng biến cố này cũng làm nàng ta bất ngờ. Về phần Thiếu Thương, càng là không sao cả, nàng tổng cộng mới gặp Khúc Linh Quân một lần, có thể có giao tình gì, nhưng nàng lại do dự có nên báo tin cho Nhị Hoàng tử phi hay không.

Sắc mặt Thái Tử Phi hưng phấn đến ửng hồng, giống như quả phụ gặp được mùa xuân thứ hai, hoàn toàn đã quên vừa rồi mình mới bị Thiếu Thương quở trách đến mặt xám mày tro, đều không quan tâm tính sổ với nàng, chỉ nhanh chóng muốn bàn bạc với tâm phúc nên ứng đối thế nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rời khỏi Đông Cung, Thiếu Thương xem sắc trời không còn sớm, đi Trường Thu Cung chào hỏi rồi về nhà. Trước khi đi, Hoàng hậu còn trêu ghẹo nàng: “Xem ra, Thái Tử Phi không ăn ngươi nhỉ, ừm, tay này, chân này, đều còn à?” Thiếu Thương đắc ý nói: “Chỉ bằng bộ răng kia của Thái Tử Phi, vẫn nên ăn mềm chút mới tốt, ta quá cứng mà.”

Trên đường về nhà Lăng Bất Nghi cùng nàng nói nói cười cười, thế mà cũng im bặt không đề cập đến án mạng của Lương gia, không biết là không nghe nói, hay là không để trong lòng giống Thiếu Thương.

Nhưng mà hắn không để trong lòng, lại có rất nhiều người để trong lòng.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Bất Nghi xem hôm nay trời đẹp, khô mát không quá lạnh bèn khuyên Thiếu Thương xin nghỉ một ngày với Hoàng hậu, hai người đi du ngoạn bên ngoài, lại bị Thiếu Thương ngáp một cái cự tuyệt, nói là trời đông lạnh, muốn ngủ gà ngủ gật ở Trường Thu Cung ấm áp.

Lăng Bất Nghi nhìn nữ hài lười biếng như mèo con, mím môi nhìn, đang muốn thuyết phục thêm, mới vừa bước vào nội điện, lại thấy Nhị Hoàng tử cùng Thái Tử Phi đã vội không chờ nổi báo chuyện Lương Thượng chết cho Hoàng hậu.

Thái Tử trầm mặc ngồi ở một bên, mất hồn mất vía.

Nhị Hoàng tử giống như bạn nhỏ mà thỉnh thoảng người lớn đi ra ngoài, chợt gặp chuyện lớn, hưng phấn không biết làm thế nào cho phải…

“... Mẫu hậu, ngài nghe ta nói, hôm qua Lương gia ầm ĩ lật trời đó, ta đều hỏi thăm rõ ràng rồi! Mới đầu lúc phát hiện xác Lương Thượng, Lương Vô Kỵ còn muốn che giấu, là cái kiểu việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài kia ấy. Nhưng Lương lão bà kia là người đàn bà đanh đá, bà ta sao có thể ngoan ngoãn nghe lời? Bà ta ngầm sai tùy tùng báo cho thân bằng bạn cũ ở đô thành, sau đó khóc sướt mướt muốn chết muốn sống mời nhóm thân bằng làm chủ! Cho nên mới kinh động quan phủ. Kinh Triệu Doãn giả câm vờ điếc không chịu ra mặt, nhưng Kỷ lão nhân của Đình Úy Phủ đâu chịu bỏ qua, lúc ấy lập tức dắt người đi tróc nã Khúc Linh Quân, ai ngờ Lương Vô Kỵ dẫn phủ binh ngăn ở cửa nhà, phát ngôn bừa bãi nếu Dương Hầu Kỷ Tuân nhất định phải bắt người, người Lương gia chỉ có thể để máu bắn Đình Úy Phủ! Hai người tranh chấp không thôi, một người nói là chuyện nhà, một người lại lôi quốc pháp ra, hôm qua hai người đánh từ Quan Tướng Ti dưới Nam Cung tới chỗ phụ hoàng đó!”

Một đoạn thật dài như vậy, Nhị Hoàng tử nói nước chảy mây trôi, vô cùng thông thuận, không lắp ngắt chỗ nào, Thiếu Thương không khỏi bội phục: “Nhị điện hạ nhớ thật rõ ràng. Trật tự rõ ràng, mồm miệng lưu loát, Nhị điện hạ thật có tài.”

Lăng Bất Nghi liếc nữ hài tinh thần phấn chấn một cái, nàng không mệt nhọc chút nào.

Nhị Hoàng tử giống như một con quạ được rót no rượu lâu năm, đắc ý ha ha hai tiếng, không che giấu được tự hào. Hắn ta đang muốn nói tiếp, Lăng Bất Nghi đã chậm rãi nói: “Nhị điện hạ tất nhiên biết rõ, bởi vì hôm qua lúc Lương Châu Mục cùng Kỷ đại nhân cãi đến trước mặt bệ hạ, Nhị điện hạ cũng có mặt ở đó.”

Thiếu Thương nghi hoặc: “Cái này sao chàng lại biết?”

“Bởi vì ta cũng ở đó.”

“Vậy sao tối hôm qua chàng không nói gì?”

“Nàng không hỏi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu Thương dùng sức đập một cái vào đầu vai hắn.

Hoàng hậu lo lắng ngồi thẳng dậy, chỉ vào Nhị Hoàng tử nói: “Ngươi lại làm sai chuyện gì, cô dâu của ngươi mới ra cửa một ngày, ngươi đã lại gặp rắc rối?”

Nhị Hoàng tử đã xấu hổ lại oán giận: “Mẫu hậu, ngài nói cái gì vậy, lúc này không phải... Là phụ hoàng nghe nói bố vợ ta bị bệnh, cố ý dò hỏi ta, còn ban cho thuốc quý... Ôi dào, mẫu hậu thật là!”

Thiếu Thương xem Nhị Hoàng tử tức giận còn đang trừng Hoàng hậu, vẻ mặt Thái Tử muốn hỏi lại không dám hỏi, nàng quay đầu hỏi Lăng Bất Nghi: “Vậy sao đó bệ hạ quyết định thế nào.”

Lăng Bất Nghi ngắn gọn nói: “Điều hòa. Khúc Thị vẫn ở lại Lương phủ, nhưng Đình Úy Phủ phái người trông giữ.”

Hoàng hậu nhíu mày nói: “Cái này... Dưới chân thiên tử, đều ra kiện tụng mạng người, như vậy thoả đáng không?”

Lăng Bất Nghi nghiêng người nói với Hoàng hậu: “Lương Châu Mục nói, phụ nhân Lương gia giết con trai của Lương gia, có thế nào đều là chuyện gièm pha của Lương gia, bên ngoài không biết bao nhiêu người chờ chê cười Hà Đông Lương thị bọn họ. Nếu thật là Khúc Thị mưu sát phu quân, Lương gia nhất định sẽ không bao che, nhưng hôm nay đã quá nửa ngày, tình thế không rõ, phụ nhân nhà ông ta đã bị trói đi Đình Úy Phủ giam giữ mấy ngày hoặc dùng chút hình phạt. Vậy về sau Lương gia cũng không còn mặt mũi gặp người. Huống chi người Khúc gia đang ở trên đường tới rồi, ông ta cầu xin bệ hạ tốt xấu gì thư thư cho vài bữa.”

Hoàng hậu chậm rãi gật đầu: “Lương Châu Mục nói cũng có lý. Chuyện này, vừa là quốc pháp lại là chuyện nhà.”

Thật ra, người đương thời gặp phải loại việc xấu bên trong gia tộc này, phần lớn là hai nhà quan hệ thông gia cùng nhau bàn bạc quyết định sau đó tự xử trí, dân chúng thích nghe ngóng phụ trợ công cụ có lồng heo cùng dây thừng vân vân…, chỉ có số rất ít không thể đồng ý mới có thể kiện lên quan phủ. Nhưng mà thời đại này, không có mấy người thích nha môn, có khi hai nhà không thể đồng ý cho dù tới mức phải dùng binh khí đánh nhau, cũng sẽ cố gắng tránh làm chuyện ầm ĩ đến mọi người đều biết.

Nhị Hoàng tử bất mãn trừng mắt nhìn Lăng Bất Nghi, cảm thấy chính mình vất vả nửa ngày làm tốt giới thiệu tình tiết, lại bị Lăng Bất Nghi nói xong phần hay nhất, quả thực là tham công, là đoạt công!

“Mẫu hậu, mẫu hậu!” Hắn ta vội kéo lực chú ý của mọi người về trên người mình: “Án mạng này bên trong có nhiều mờ ám lắm đấy! Khúc Linh Quân, nhi thần có biết, nàng đều không phải là người tàn nhẫn độc ác, đầu óc cũng không hồ đồ, vậy vì sao phải mưu sát phu quân? Chắc là hôn nhân bất hạnh, sống một ngày bằng một năm, nhi thần định điều tra thật kỹ một lượt...”

Hoàng hậu vỗ án kỉ, quát lớn: “Ngươi nói bậy gì đó, chuyện này liên quan gì đến ngươi! Không được càn rỡ dính vào!”

“Sao lại không phải việc của nhi thần? Việc này khó bề phân biệt, chờ nhi thần tra ra manh mối, vừa hay thể hiện bản lĩnh của nhi thần, ha ha, ha ha ha...”

Thiếu Thương xem sắc mặt Hoàng hậu càng ngày càng khó coi, chợt lên tiếng: “Nhị điện hạ, có phải ngươi là gian phu của Khúc Linh Quân phu nhân không?”

Thái Tử suýt nữa ngã nhào.

Đầu gối Nhị Hoàng tử vừa trượt: “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi dám bôi nhọ bổn...”

“Thần thiếp vừa mới nhìn Nhị điện hạ sau khi biết Lương Thượng bị giết, cực kỳ vui mừng, tiếng cười không dứt, còn tưởng rằng Khúc phu nhân kia tương lai sẽ cùng Nhị điện hạ song túc song phi đấy.”

Nhị Hoàng tử tí thì mình sặc nước bọt của mình mà chết, hốc mắt đều sắp nứt ra rồi: “Nói bậy nói bạ, ta… Ta… Ta muốn giết ngươi!” Nói xong lập tức muốn nhào lại đây đánh Thiếu Thương, ai ngờ Thiếu Thương trốn đến phía sau Lăng Bất Nghi.

Lăng Bất Nghi ngồi nghiêm chỉnh, không chút sứt mẻ: “Ta khuyên Nhị điện hạ tạm thời đừng nóng nảy, tâm bình khí hòa.”

Nhị Hoàng tử đã từng bị quăng ngã nứt xương bả vai dưỡng thương hai tháng, giận dữ ngồi trở về.

Thiếu Thương ghé vào đầu vai Lăng Bất Nghi, dò đầu ra: “Lúc Lương Châu Mục cùng Kỷ đại nhân ầm ĩ đến trước mặt bệ hạ, Nhị điện hạ cũng ở đó. Nếu bệ hạ cố ý, sẽ tự điểm điện hạ đi thay quyền tra án này. Bệ hạ phân phó cho Nhị điện hạ à? Nếu không phải công sự, vậy là có tình riêng. Nhưng Lương gia Khúc gia kia có quan hệ gì với điện hạ, Khúc Linh Quân nàng mưu sát phu quân cũng được, hồng hạnh vượt tường cũng thế, đều có người đi quản, có hay không có âm mưu gì không thì chính ngài cũng không biết! Nhị điện hạ nhàn rỗi không có việc gì nhất định phải chen một chân vào, là e sợ người ta không nhớ nổi Khúc Linh Quân có sâu xa cùng Đông Cung à? Nhị điện hạ, thần thiếp hỏi ngươi một câu, ngươi có rắp tâm gì?”

Luận tài ăn nói, 120 Nhị Hoàng tử cùng xông lên cũng không thắng nổi một Trình Thiếu Thương, hắn ta lập tức bị hỏi đến nghẹn họng, bất an nhìn mẫu thân cùng huynh trưởng.

“Nhị Hoàng phi vừa ra đến trước cửa còn nói, hiện giờ Nhị điện hạ lớn tuổi ổn trọng, cho dù nàng ra cửa không ở nhà, điện hạ ngài cũng có thể làm việc thỏa đáng, nhưng hôm nay xem ra... Chậc chậc chậc.” Thiếu Thương lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối: “Ta nhất định phải viết thư cho Nhị Hoàng phi, nói việc hôm nay của điện hạ cho nàng ấy!”

Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: “Chờ nàng viết xong, ta dùng ngựa hay nàng đưa đi Bình Dương quận.”

“Không được nói cho nàng ấy!” Nhị Hoàng tử quát lên.

“Thần thiếp cứ phải nói cho nàng ấy!”

“Ngươi dám?!”

“Điện hạ xem thần thiếp có dám hay không? Người đâu, chuẩn bị bút mực! Phải bút tốt nhất, mực hàng đầu!”

“Ngươi...”

Nhị Hoàng tử nhào lên đi muốn véo tiểu hỗn trướng này, Lăng Bất Nghi giơ tay lên ngăn, vì thế Nhị Hoàng tử dùng tư thế chó gặm bùn gục trên mặt đất. Thiếu Thương rất chân chó đấm đấm đầu vai Lăng Bất Nghi, tỏ vẻ sùng bái. Lăng Bất Nghi mỉm cười liếc xéo.

“… Được rồi!” Hoàng hậu vỗ án kỉ, quát dừng đoạn trò đùa giữa ba tuổi năm tuổi với mười tuổi này lại.

Bà ấy xoa xoa thái dương của mình, chăm chú nhìn con thứ, gằn từng chữ: “Bây giờ ngươi trở về cho ta, thành thành thật thật ở trong Vương phủ. Án tử này ngươi không được nhúng tay vào, nếu có làm trái... Ngẫm lại Ngũ muội ngươi.”

Nghiêm khắc xử phạt một đứa rồi có chỗ tốt là những đứa còn lại đều sẽ không tiếp tục coi lời ngươi nói như gió thoảng bên tai.

Nhị Hoàng tử xem sắc mặt Hoàng hậu nặng nề, cảm thấy sau cổ chợt lạnh. Hắn ta không muốn chờ sau khi lão bà trở về, phát hiện thực ấp phong hào hoàn toàn không còn, cho nên chỉ có thể không tình nguyện cáo lui.

Vừa bước ra trước cửa điện, hắn thấy Trình Thiếu Thương từ sau lưng Lăng Bất Nghi nghênh ngang đi ra, không cam lòng cắn răng nói: “Mẫu hậu, chẳng lẽ ngài không định xử phạt Trình thị, tiểu...”

“Còn không mau cút đi!” Hoàng hậu hét lớn một tiếng, Nhị Hoàng tử chạy nhanh như chớp.

Thái Tử Phi vẫn luôn rụt rè mỉm cười, nhìn theo Nhị Hoàng tử rời đi, mới than nhẹ một tiếng, bắt đầu diễn kỹ nữ…

“Mẫu hậu chớ lo, nhi thần biết rõ tôn trưởng buồn rầu trong lòng. Ôi, nhớ năm đó Khúc gia muội muội phong tư xinh đẹp, đoan chính thanh nhã vô song, lại thi họa song tuyệt, tỷ muội trong đô thành đều ngưỡng mộ. Không nghĩ tới thời thế đổi thay, thế nhưng nàng ấy làm ra việc nghe rợn cả người bậc này, thật làm ta thổn thức không thôi. Có câu lâu ngày mới thấy lòng người, có lẽ trong lòng Khúc gia muội muội oán hận đã lâu, hôm nay gây thành thảm sự mạng người, nàng ấy còn có thể chết cho xong việc, đáng thương hai đứa nhỏ kia của nàng, về sau làm người thế nào đây...”

“Thái Tử Phi nói thật hay.” Thiếu Thương lạnh lùng ngắt lời: “Lễ đuổi ma tháng mười diễn cũng chưa dễ nghe như ngài đâu.”

Thái Tử Phi bị đánh gãy cảm xúc, cả giận nói: “Ngươi cũng quá không biết tôn ti lớn nhỏ, ỷ vào mẫu hậu sủng ái, không để ta vào mắt chút nào. Ta có lòng tốt, chỉ thương hại Khúc gia muội muội...”

“Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, cũng không ai là đứa ngốc cả. Ngài cho rằng mọi người thật sự tin ngài đang thương hại Khúc phu nhân à? Những lời ngươi mới nói vừa rồi, chỉ một câu là xứng: Vui sướng khi người khác gặp họa! Có bốn chữ khác, chính là ‘bỏ đá xuống giếng’!” Ngươi là cái đinh ta là búa, Trình Thiếu Thương chuyên trị các loại Thái Tử Phi không phục.

Trong lòng Thái Tử Phi oán độc, trên mặt lại giả bộ đáng thương, hu hu một tiếng nhào về phía Thái Tử, khóc nói: “Điện hạ, ngài cứ nhìn tiểu tiện nhân này bắt nạt ta à?”

Thái Tử đẩy nàng ta ra, đứng thẳng dậy, lạnh lùng nói: “Linh Quân xảy ra chuyện, ngươi vui vẻ như vậy à? Lúc trước ta cho rằng ngươi mềm yếu thuần khiết hiền lành mới cưới ngươi. Ngươi thật sự nên soi gương, sắc mặt ngươi vừa rồi, thật là ghê tởm!”

Thái Tử Phi rưng rưng kinh ngạc.

“Thần thiếp khuyên Thái Tử Phi một câu, chớ có vui mừng quá sớm. Bây giờ lang tế Khúc phu nhân đã chết, nếu nàng thật là hung thủ thì thôi, nếu nàng không phải thì sao?” Thiếu Thương quay đầu lại nói: “Lăng đại nhân, phụ nhân thế tộc như Lương gia có thể tái giá không?”

Lăng Bất Nghi nói: “Tất nhiên có thể. Không thể làm Chính phi, nhưng làm Lương đệ cũng không khó.”

Thái Tử Phi nắm chặt vạt áo mình, lòng tràn đầy sợ hãi, nếu Khúc Linh Quân thật sự vào Đông Cung, vậy nàng ta còn có ngày lành à?

Thái Tử khẽ mắng một tiếng: “Còn không trở về Đông Cung đi! Việc này không cho ngươi lại xen mồm vào!”

Trong lòng Thái Tử Phi biết trượng phu thật sự giận dữ, Hoàng hậu lại không thích mình, lập tức không dám cãi lời, lo sợ nghi hoặc quỳ lạy cáo lui với bà mẫu cùng trượng phu, run chân đi ra ngoài.

“Thái Tử Phi.” Lăng Bất Nghi chợt gọi.

Thái Tử Phi dừng lại bước chân, nhìn mọi người.

“Án Khúc Linh Quân giết phu, bệ hạ đã biết, thần khuyên Thái Tử Phi đừng tự cho là thông minh, ở giữa làm khó dễ.” Lăng Bất Nghi nói: “Thái Tử Phi có lẽ ngóng trông Khúc Linh Quân vạn kiếp bất phục, nhưng nếu ngài thật sự nhúng tay vào, thần đảm bảo với ngài, vạn kiếp bất phục nhất định là ngài. Bản lĩnh của thần, ngài cũng biết rồi đấy.”

Thái Tử Phi bị ánh mắt lạnh băng của Lăng Bất Nghi đảo qua, đầy bụng yêu ma quỷ quái không còn chỗ nào che giấu, nhớ tới những năm gần đây, Lăng Bất Nghi gần như nắm hết khuyết điểm của mình, nàng ta hốt hoảng mà đi.

Chờ sau khi người hoàn toàn biến mất, Thiếu Thương thở dài một hơi, quay đầu nói: “Thái Tử điện hạ, lúc trước rốt cuộc vì sao ngài cưới nàng ta vậy?” Cưới sai lão bà hủy ba đời.

Thái Tử chậm rãi ngồi xuống, cười khổ nói: “Thứ nhất là phụ hoàng đã nói trước, cô không đành lòng để phụ hoàng ăn năn vì ta. Thứ hai... Cô cùng nàng ta đính hôn từ nhỏ, người đời đều biết, nếu cô từ hôn, vậy về sau nàng ta sẽ rất khó tái giá, chẳng phải là làm hỏng cả đời nàng ta? Linh Quân thì khác, nàng ấy xuất thân nhà cao cửa rộng, lại xinh đẹp tài cao, không có cô cũng có thể gả cho một vị lang tế môn đăng hộ đối, tương lai tôn trọng nhau như khách, hoà thuận qua ngày, ai ngờ...”

Thiếu Thương không nhìn nổi người hiền lành thở ngắn than dài, dứt khoát nói: “Điện hạ chớ lo, như vậy đi, ta cùng với Lăng đại nhân đi Lương phủ một chuyến. Tìm hiểu tình hình, miễn cho ngài buồn ở trong lòng, tự mình phiền não.”

Thái Tử đang định giãn mặt ra, Lăng Bất Nghi đã cắm vào một câu: “Muốn đi thì nàng đi đi, ta không đi với nàng.”

Thiếu Thương giận dữ: “Sao chàng lại như vậy?!”

Thái Tử liên tục cười khổ: “Tử Thịnh là đang oán trách cô, lúc thành hôn không nghe hắn khuyên.”

Thiếu Thương khuyên giải an ủi Thái Tử: “Điện hạ, ngài đừng để ý đến chàng, khi ngài thành hôn chàng mới bao lớn. Nếu ngài nghe một đứa nhóc mười tuổi nói mà đi từ hôn, đấy mới là chê cười!”

“Mười một tuổi.” Lăng Bất Nghi nói: “Lúc đó ta mười một tuổi.”

Thiếu Thương hừ lạnh một tiếng: “Chênh rất lớn à?”

Nói xong, nàng đoan chính quỳ xuống hành lễ với Hoàng hậu, chắp tay khởi tấu: “Nương nương, xin ngài ban cho thần thiếp một đạo thủ dụ, để thần thiếp đi Lương phủ nhìn xem. Thần thiếp sẽ không quấy nhiễu Đình Úy Phủ tra án, chỉ làm tai mắt cho nương nương cùng Thái Tử, trở về sẽ bẩm báo hết những gì nhìn thấy nghe được, để giải nỗi lo cho nương nương cùng điện hạ.”

Hoàng hậu động tâm, nhưng vẫn có băn khoăn: “Cái này... Thỏa đáng không?”

Thiếu Thương cười nói: “Nương nương là mẫu nghi thiên hạ, chuyện nữ quyến nhà ai mà ngài không thể hỏi đến? Huống chi khi Khúc phu nhân còn niên thiếu từng phụng dưỡng ở trước mặt ngài, hai ngày trước lại cùng lang tế, hài nhi bái kiến ngài. Bây giờ chợt xảy ra chuyện, lòng ngài có nghi ngờ, đúng là chuyện thường tình.”

Hoàng hậu cảm thấy lời này thật thỏa đáng, trong lòng yên tâm. Cười trừng mắt nhìn con nuôi giả chết ở một bên, lại gọi cung tì chuẩn bị bút mực, ở trên quyển trục lụa viết một phần thủ dụ, đóng thêm ấn tỷ sau đó đưa cho Thiếu Thương.

Thiếu Thương hai tay tiếp nhận thủ dụ, cáo lui ra cung, khi đi ra ngoài cố ý không cần cung tì đi cùng, sau đó tránh ở bên ngoài cửa cung lặng lẽ chờ.

Chỉ chốc lát sau, Lăng Bất Nghi một tay chắp sau lưng từ của Trường Thu Cung đi ra, khi bước ra cửa cung, hắn hơi liếc mắt một chút, sau đó thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Thiếu Thương cười ha ha từ bên vọt ra, ôm lấy cánh tay hắn: “Đừng đi nhanh như vậy mà, chờ ta với nào.”

Lăng Bất Nghi không để ý tới nàng, lập tức đi về phía trước, thuận tay hất cánh tay của nàng ra.

Thiếu Thương cúi đầu, ở phía sau lẩm bẩm: “Ôi, ta vốn muốn nói cho chàng ấy là hôm qua đã xin nghỉ ba ngày với Hoàng hậu, định tháng sau cùng càng ấy đi Đồ Cao Sơn du ngoạn. Nhưng mà chàng ấy tức giận như vậy, chắc chắn không muốn quan tâm tới ta nữa, vẫn là không nói nữa...”

Lăng Bất Nghi quay trở về như một cơn gió, bắt lấy nữ hài, tức giận cười nói: “Nàng nói cái gì, nàng vừa mới nói cái gì?”

Thiếu Thương giả ngu: “Ta nói cái gì, ta nói gì cơ? Ta đều không nhớ rõ...”

Lăng Bất Nghi một tay khiêng nữ hài lên vai, nhe răng uy hiếp: “Nàng có nói hay không, nàng không nói ta sẽ ném nàng xuống đây!”

Thân hình Lăng Bất Nghi cao gầy, Thiếu Thương cuộn ở trên vai hắn, nhìn xuống phía đường lát đá xanh đen phía dưới, hơi cảm giác chấn động lòng người, lại mạnh miệng nói: “Chàng ném đi, chàng ném đi! Chàng ném không chết ta, ta sẽ tái giá cho coi!”

Lăng Bất Nghi cười ha ha, ánh mắt trong sáng tuấn mỹ giống mặt trời mới mọc ấm áp, hai tay hắn quay lại, vòng nữ hài đến trước ngực ngực rồi lại đặt đứng vững trên đất, tiến đến bên tai nàng hơi thở nóng bỏng, nói: “Ta luyến tiếc.”

Gương mặt Thiếu Thương đỏ bừng, nàng cười tươi đẹp xán lạn, lại quay lại che miệng Lăng Bất Nghi, nhỏ giọng nói: “Đừng cười, đừng cười... Đừng cười lớn tiếng như vậy. Thái Tử cùng nương nương đang rầu rĩ buồn bã, chúng ta lại vui vẻ phấn khởi như vậy không tốt!”

Lăng Bất Nghi đè lại tay nhỏ mềm mại của nàng, khẽ hôn một cái ở lòng bàn tay nàng; Thiếu Thương dùng sức hất tay ra, chỉ vào hắn cười mắng một tiếng ‘đăng đồ tử’, sau đó quay người chạy mất.

Hai người ầm ĩ đuổi nhau tới Tây Môn, Thiếu Thương đang muốn cáo từ, lại thấy huynh đệ Lương Khâu đã ở ngoài cửa cung chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa cao lớn bọc nhung chống lạnh, phía sau có một đội thị vệ đeo bội kiếm lưng cõng nỏ mạnh mẽ đứng đợi.

Nàng kỳ quái nói: “Hôm nay chàng cũng muốn ra cung à? Chỗ bệ hạ không có việc gì à?”

Lăng Bất Nghi nói: “Ta muốn đi Lương gia.”

Thiếu Thương trừng mắt nói: “Vậy vừa rồi ở Trường Thu Cung chàng còn nói không đi!”

“Ta là nói không theo nàng, bởi vì tự ta cũng phải đi. Hôm qua bệ hạ giao cho ta đi xem.”

Thiếu Thương vô lực thở dài: “Hôm nay sáng sớm nhất thời không vừa ý chàng, chàng phải tìm cơ hội ức hiếp ta một chút à?”

Lăng Bất Nghi cầm eo nàng nâng lên trên xe, chính mình cũng đi vào thùng xe.

Khi trong xe chỉ còn hai người, hắn thấp giọng nói: “Là ta không tốt, không nên lại ức hiếp nàng, nếu không... Nàng đánh ta hai cái đi, ta không đánh lại.” Hắn cầm lấy tay nhỏ của Thiếu Thương, ở trước ngực mình đấm hai cái.

Thiếu Thương nở nụ cười: “Loại đấu pháp này, cũng thật đau chết chàng!”

Lăng Bất Nghi tương kế tựu kế, thân mình mềm nhũn, vùi đầu vào cái cổ mịn nhẵn ấm áp thơm tho của nữ hài, nhẹ nhàng cười: “Thật sự quá đau, nàng xoa xoa cho ta đi.”

Thật là một tên giỏi giả vờ! Thiếu Thương cười cắn răng, đi cù cho hắn ngứa, ai ngờ Lăng Bất Nghi hơi nghiêng người, tay nàng vậy mà chui vào vạt áo hắn, trực tiếp sờ đến trung y mềm mại, dưới đầu ngón tay đã có thể chạm đến cơ bắp cứng cỏi mạnh mẽ của nam tử trẻ tuổi.

“Chàng làm cái gì?!” Thiếu Thương quá sợ hãi, mặt đỏ tía tai.

Lăng Bất Nghi đè lại tay nhỏ đang muốn trốn về của nàng, hơi thở bất ổn cười: “Nàng sờ loạn ở trên người ta, lại chất vấn ta làm cái gì, trên đời này có người không nói lý như nàng à?”

Lương Khâu Phi cưỡi ngựa đi theo ngoài xe, nghe thấy bên trong xe truyền đến tiếng cười đùa, quay đầu thở dài: “Huynh trưởng, thiếu chủ công chưa từng vui vẻ như vậy.”

Lương Khâu Khởi nhỏ giọng nói: “Mong rằng về sau thiếu chủ công đều có thể vui vẻ như vậy, trước kia hắn cũng quá khổ rồi.”

...

Xô đẩy một trận, Thiếu Thương phát hiện mình đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không nổi, đến chơi lưu manh đều không thể bằng, đành phải nhận mệnh chính mình ‘đả thương’ Lăng Bất Nghi, nhẹ nhàng xoa ‘vết thương’ trên ngực cho hắn.

“Ôi, chàng có cảm thấy thật ra Thái Tử Phi có chút giống Hoàng hậu nương nương không? Đặc biệt là lúc không nói lời nào, cằm cùng miệng cực kỳ giống.”

Lăng Bất Nghi nhắm hai mắt, kề ở bên người nữ hài: “Chẳng qua có ba phần giống nhau mà thôi, bên trong nông cạn không chịu nổi.”

“Ta biết chỉ là giống nhau, nhưng mà... Dường như ta có chút hiểu ra lúc trước vì sao Thái Tử điện hạ vứt bỏ Khúc phu nhân mà cưới Thái Tử Phi rồi?” Thiếu Thương nghiêng đầu nhìn về phía đỉnh xe.

Lăng Bất Nghi mở mắt ra, hứng thú nói: “Tại sao?”

“Trong các vị Hoàng tử Công chúa, Thái Tử điện hạ cùng Nhị Hoàng tử ở bên người Hoàng hậu lâu nhất, mưa dầm thấm đất nhiều nhất. Nương nương thật ra vẫn luôn rất uất ức, còn là một loại uất ức không cách nào nói ra. Bởi vì trong mắt người đời, bà đã có may mắn thật lớn. Khi hai vị điện hạ nhỏ tuổi, bệ hạ thường chinh chiến bên ngoài, có lẽ bọn họ nhất định không hiếm thấy được dáng vẻ cô đơn của nương nương.”

“Thái Tử điện hạ tán đồng các đối nhân xử thế làm người của nương nương, cũng học đoan chính khoan dung, làm việc theo lễ như vậy. Cho nên khi hôn phối, hắn ta thấy dáng vẻ yếu đuối đáng thương không nơi nương tựa kia của Thái Tử Phi thì lại nhớ tới nương nương, thêm nữ có lễ pháp hôn ước ở phía trước. Cho nên dù hắn ta có thích Khúc phu nhân, cũng không làm cái gì. Nhị điện hạ vừa hay ngược lại, hắn ta cũng không tán thành nương nương lấy đại cục làm trọng, gặp chuyện chỉ biết nhẫn nhịn. Này đây hắn thích nữ tử đanh đá ‘có biện pháp’. Tuy hắn ta cũng nạp nhiều cơ thiếp, nhưng Nhị Hoàng phi mới là người trong lòng hắn ta...”

“Nàng muốn nói gì?” Giữa lông mày Lăng Bất Nghi hiện lên hoa văn nhợt nhạt.

Thiếu Thương kiên nhẫn giải thích: “Ta đang nói thật ra rất nhiều nam tử chọn phu nhân, là bị mẫu thân thay đổi một cách lặng lẽ.”

“Ừm, nói như vậy, nguyên nhân chính là vì ta trung dũng ổn trọng, thành thật đáng tin cậy giống Trình Giáo úy, cho nên nàng mới coi trọng ta.” Lăng Bất Nghi căn cứ nguyên lý tự tiến hành kết luận.

Thiếu Thương bất đắc dĩ: “Thứ nhất, là chàng coi trọng ta, không phải ta coi trọng chàng trước.”

Lăng Bất Nghi quay đầu, coi như không nghe thấy.

“Thứ hai, nếu chàng dễ hầu hạ bằng một nửa a phụ của ta, ta sẽ ngày ngày thắp hương cảm tạ! Chỉ cần a mẫu ta hừ một tiếng, a phụ ta cái gì cũng nghe. Nhưng chàng thì sao, chàng đừng hừ ta đã là tốt rồi!”

Lăng Bất Nghi nhìn chằm chằm vành tai phấn hồng mượt mà của nữ hài tế, nhẹ giọng nói: “Vậy nàng hừ một tiếng, ta nhất định nghe lời nàng nói.”

“Ui da, chàng đừng quậy, ta còn chưa nói xong mà.”

Thiếu Thương đẩy Lăng Bất Nghi ra, tiếp tục nói: “Ta cũng gặp qua Hoắc phu nhân vài lần, ừm, thật ra ta cũng không tán thành tính tình của bà, quá quyết tuyệt, quá cực đoan, với người với mình đều không lưu chút đường sống nào.... Lăng Tử Thịnh, ngươi cũng không tán đồng đúng không.”

Lăng Bất Nghi trầm mặc một lát, chậm rãi gật đầu.

Thật ra, Hoắc Quân Hoa từ khi sinh ra đã được cầm bài tốt.

Trước 26 tuổi có huynh trưởng cường đại ôn hoà hiền hậu bảo vệ, ai cũng không dám trễ nải bà ấy; sau26 tuổi, trên có Hoàng đế che chở, dưới có Thôi Hầu bảo vệ, còn nhi tử như có Lăng Bất Nghi. Nếu bà ấy không điên, nếu chịu thỏa hiệp một chút với cuộc sống, vậy nửa đời sau tuyệt đối hạnh phúc không lo.

Nhưng bà ấy lại điên rồi, bà ấy là loại người như vậy, nếu không thể duy trì vườn hoa xinh đẹp trong lòng, thà rằng bà ta để nó hoang vu, cũng tuyệt đối không chịu trồng các loại rau dưa lương thực.

Lăng Bất Nghi mỏi mệt dựa vào trên người Thiếu Thương, thở dài: “Năm trước ta nhận được chút tin tức, bộ khúc năm đó của cữu phụ vẫn chưa chết trận toàn bộ, có vài người lúc hôn mê bị vùi ở dưới người chết, sau khi tỉnh lại thì tự rời đi.”

“Vì sao bọn họ không tới tìm chàng?”

“Tìm thế nào?” Lăng Bất Nghi bật cười nói: “Lúc ấy ta mới năm sáu tuổi, cả nhà Hoắc thị diệt hết, ngay cả mẫu thân cũng thất lạc. Những người đó coi như có sống chạy ra được, cũng là thương tàn ốm yếu, dù sao cũng phải tĩnh dưỡng trước. Đến sau này, cảnh đời đổi thay, cảnh còn người mất...”

Hắn thở dài: “Ta chỉ mong có thể tìm mấy người về, mẫu thân thấy, nói không chừng sẽ  tỉnh lại.”

Thiếu Thương yên lặng gật đầu.

“Đúng rồi, vừa rồi nàng lôi kéo nửa ngày, ngay cả mẫu thân ta đều bịa đặt, rốt cuộc là muốn nói cái gì.” Lăng Bất Nghi hỏi.

Thiếu Thương định thần, vội nói: “À nguyên nhân chính là vì Hoắc phu nhân như thế, cho nên chàng mới thích ta. Ta cùng với Hoắc phu nhân hoàn toàn khác nhau, ta thông minh hiền lành, hiểu chuyện đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng, dịu dàng, dễ gần... Không cho cười, chàng cười cái gì, không cho cười...”

Lăng Bất Nghi cười ngã vào trong xe, lưng dựa vách xe, cánh tay trái ôm bụng mình cười ra nước mắt, lồng ngực không ngừng run rẩy.

“Ta còn tưởng nàng muốn nói cái gì, vòng một vòng lớn như vậy, hóa ra là nàng tưởng tự biên tự diễn! Hiểu chuyện đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng... Ha ha, nàng nói lời này cũng không thấy ngượng à, ha ha...” Hắn cười không kìm nổi, dường như cười bù mấy chục năm trước của mình.

Thiếu Thương thẹn quá thành giận, lớn tiếng nói: “Chàng còn cười, chàng còn cười! Ta tức giận đó, hừ! Ta hừ rồi, ta đã hừ rồi đó, chàng nghe thấy chưa hả! Không phải chàng nói ta hừ một cái, chàng nhất định nghe ta nói à?!” Nàng lại hừ một tiếng thật mạnh.

Lăng Bất Nghi cố nén ý cười, ngồi dậy, chăm chú nhìn nữ hài: “Nàng nói không sai, nàng thông minh thiện lương, hiểu chuyện đại nghĩa, lấy đại cục làm trọng, dịu dàng dễ gần, là nữ tử tốt nhất đời này ta có thể gặp được!”

Thiếu Thương đỏ mặt, từ trong ra ngoài đỏ lên, không một chỗ không đỏ.

Nàng chỉ muốn hơi thổi phồng một chút, kết quả trực tiếp thổi thành siêu bão cuồng phong, suýt nữa gây thành nạn bão trọng đại.

Cho đến khi xuống xe, vết đỏ trên mặt nàng vẫn chưa lui. Lăng Bất Nghi phân phó tùy tùng tiến đến gõ cửa cũng thông báo cho Lương Vô Kỵ, sau đó quay đầu buộc lại tóc bị gió thổi cho Thiếu Thương.

“Ôi, chàng nói xem rốt cuộc Khúc Linh Quân có mưu sát thân phu hay không?”

“Ta cảm thấy bốn chữ này không ổn.”

“Hả?” Sao mạch suy nghĩ là đổi vậy.

“Nói cái gì ‘thân phu’, phu chính là phu, còn phân thân hay không thân cái gì.”

“Đây là bởi vì... Còn có gian phu? Ui da, chàng đừng véo ta! Ha ha, ha ha, được, được, được, ta nói sai rồi, ta nói sai rồi còn không được à!”

Sau đó một màn này đã bị Lương Vô Kỵ cùng Viên Thận vừa hay ra cửa đón hai người bọn họ nhìn thấy.

Lương Vô Kỵ: ...

Viên Thận: MMP. Trong nhà người ra đang xảy ra thảm sự luân lí, các ngươi lại ở cổng lớn tình ý miên man như vậy mà được à?!

Thấy cửa lớn rộng mở, hai người Lăng Trình lập tức thu liễm, đứng đoan chính. Thiếu Thương thấy Viên Thận, cười hô: “Viên công tử, sao ngươi cũng ở đây, thật trùng hợp đó.”

Viên Thận xụ mặt: “Gia mẫu họ Lương.”

Thiếu Thương không thèm suy nghĩ: “Hóa ra lệnh đường họ Lương? Vậy càng trùng hợp, Lương Châu Mục cũng họ Lương.”

Gió rét lạnh cuốn lá khô từ bên cạnh Viên Thận thổi qua.

Lăng Bất Nghi tươi cười thân thiết, làm một cái lễ cực kỳ vui vẻ đoan chính với hai người Lương Viên, cho dù trước mặt ở Hoàng đế, hắn cũng chưa hành lễ vui vẻ như vậy bao giờ.

Lương Vô Kỵ vừa đáp lễ, vừ thở dài: “Mẫu thân Thiện Kiến là đường tỷ của tại hạ, cũng chính là trưởng tỷ ruột thịt của Lương Thượng.”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)