TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 637
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 107: Hết đường chối cãi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Thiếu Thương mang một loại tâm tình xem mạng người như cỏ rác buồn đau trở về Trường Thu Cung. Quả nhiên, Thái tử vẫn luôn chờ ở bên người Hoàng hậu, thấy hai mẹ con cùng nhau dùng ánh mắt chờ đợi nhìn lại đây, nàng có chút không thể chịu được. Vẫn là Lăng Bất Nghi trầm ổn, lạnh nhạt nói sơ qua một lượt án mạng Lương phủ. Giọng điệu bình thản, giống như hắn đang nói chính chuyện con mèo mướp cách vách lại sinh được hai con mèo con.

Sau khi Hoàng hậu nghe xong có chút mơ hồ: “... Trừ Linh Quân ra không còn ai ra vào phòng sách, Linh Quân lại thề thốt phủ nhận giết phu. Vậy rốt cuộc là ai giết Lương Thượng?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thái tử vừa khiếp sợ lại vừa mờ mịt, biểu tình trên mặt chuyển vài lần, rốt cuộc nói: “Tử Thịnh, nói cách khác, Lương Thượng hẳn là bị hại sớm hơn giờ Thân?”

Lăng Bất Nghi nhìn hắn ta thật sâu một cái, không trả lời.

Thái tử lại nói: “Thiếu Thương, ngươi nói đi.”

Thiếu Thương rất kỳ quái nhìn vị hôn phu, rồi vội trả lời: “Hồi bẩm điện hạ, thần thiếp đã hỏi mọi người, lò sưởi trong phòng sách kia cũng không đốt quá nóng, cho dù có phải người nọ giữa trưa đưa cơm giết Lương Thượng hay không, nếu xác chết đã lạnh thành như vậy, vậy Lương Thượng tuyệt đối không thể bị hại vào giờ Thân... Ừm, theo lời ngỗ tác nói, Lương Thượng ít nhất đã chết hơn một canh giờ.”

Thái tử nhắm mắt, dường như hạ quyết tâm lớn gì đó. Hắn ta trịnh trọng chắp tay nói với Hoàng hậu: “Mẫu hậu, nhi thần có một việc, muốn bẩm báo với mẫu hậu.”

“Thái tử điện hạ, thần không tán thành.” Lăng Bất Nghi đột nhiên nói.

Thiếu Thương giật mình nhìn hắn, Thái tử còn chưa cái gì mà.

Hoàng hậu nhìn Lăng Bất Nghi, lại nhìn Thái tử: “Ngươi nói trước đó.”

Thái tử nói: “Nhi thần muốn giải oan cho Linh Quân... “

Thiếu Thương kinh sợ. Giọng của Lăng Bất Nghi vẫn lạnh nhạt đưa tới: “Thần vẫn không tán thành.”

Thái tử không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Mẫu hậu, Lương Thượng tuyệt đối không thể là Linh Quân giết chết, bởi vì, bởi vì...” Hắn ta hơi xấu hổ: “Bởi vì hôm qua nhi thần cùng Linh Quân ở biệt viện Tử Quế ngoài thành gặp gỡ!”

Hoàng hậu kinh hãi thất thanh. Thiếu Thương nhìn Lăng Bất Nghi, cả kinh nói: “Chàng đã sớm biết việc này à?”

“Từ khi Khúc phu nhân tới đô thành, thần đã ngày phòng đêm phòng, lo lắng điện hạ đi gặp Khúc phu nhân.” Lăng Bất Nghi lạnh nhạt nói: “Sáng sớm ngày hôm trước, thần nghe nói điện hạ gọi người chuẩn bị xe ngựa chạy đường núi thì biết điện hạ muốn làm gì. Vì thế thần mới động chút tay chân ở trên xe ngựa kia, ngóng trông trục bánh đà nửa đường đứt gãy, cũng dễ quăng ngã điện hạ một cái...”

Mặt Thiếu Thương đầy vạch đen: “Loại chủ ý ngu ngốc này mà chàng cũng nghĩ ra?”

“Đáng tiếc điện hạ lòng nóng như lửa đốt, vừa ra đến trước cửa thì quyết định cưỡi ngựa lên đường, vì thế thần lại sắp xếp chút nhân thủ, tính toán nửa đường giả làm cướp, dọa điện hạ trở về thành cũng tốt...”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Hóa ra những người đó là Tử Thịnh sắp đặt!” Thái tử không thể tin nổi.

“Ai ngờ vận khí không tốt, thế mà lại gặp đội quân của Hàn Tướng quân đi tuần trở về thành. Nếu không phải những bộ hạ đó của thần chạy nhanh, chắc phải bị Hàn Tướng quân bắt sống, đến lúc đó thần còn phải đi bảo lãnh người.”

Thái tử vừa bực mình vừa buồn cười: “Tử Thịnh, ngươi... Sao ngươi... Ôi, đây là người tính không bằng trời tính.”

Cuối cùng Lăng Bất Nghi làm một tổng kết màu đen hài hước: “Điện hạ nói đúng. Thần cảm thấy ý của trời cao, tóm lại về sau nếu thần phản đối điện hạ làm việc tuyệt đối không nên vòng vo. Nếu ngày hôm trước thần tìm điện hạ luận võ, tùy thời quăng ngã làm ngài gãy một cánh tay, nói không chừng sẽ không có chuyện phía sau này.”

Đối với ngôn luận xuất sắc này, Hoàng hậu không ngừng lắc đầu, Thiếu Thương không còn lời gì để nói.

Thái tử sờ sờ cánh tay hoàn hảo của mình, khẽ đến không thể phát hiện ngồi cách Lăng Bất Nghi xa chút; quay đầu tiếp tục nói với Hoàng hậu: “Biệt viện kia cách Lương phủ không gần, cho dù ra roi thúc ngựa cũng phải hơn một canh giờ. Linh Quân sáng sớm ra cửa, đôi ta vội vàng gặp mặt, lúc chia tay đã là đầu buổi trưa. Mẫu hậu, ngài ngẫm lại xem, cho dù thế nào Linh Quân cũng phải giờ Thân mới về đến nhà, vậy sao có thể giết Lương Thượng?!” Hắn ta cũng bất chấp mọi thứ một hơi nói hết toàn bộ.

Hoàng hậu một tay vỗ ngực, nhẹ nhàng thở dốc nói: “Ngươi, ngươi... Không nên gặp lại nàng ấy, còn là lén gặp! Ngươi là muốn tư thông thê tử của thần à?!”

Thái tử dập đầu khóc nói: “Mẫu hậu thứ tội! Nhi thần tuyệt đối không dám làm việc tà đạo này, từ mười năm trước chia tay với Linh Quân, nhi thần đã sớm hạ quyết tâm quên đi tất cả chuyện cũ năm xưa... Nhưng, nhưng mà... Nhưng mà nhi thần ngẫu nhiên biết được, Linh Quân thật sự sống rất khổ! Lương Thượng kia không bằng cầm thú, thế mà lại đánh đập nàng ấy nhiều nàng như vậy...”

“Cái này… Cái này là sự thật!” Thiếu Thương vội nói thay cho Thái tử: “Thần thiếp tận mắt nhìn thấy, vết thương trên người Khúc phu nhân có cái là véo ra, có cái là đánh ra, còn có roi đánh nữa! Nghe nói có vài vết thương đều đã rất lâu rồi!”

Hoàng hậu ngơ ngẩn ngã ngồi, trên mặt dần dần hiện lên vẻ không đành lòng.

“Nhưng mà cái này còn không bằng không nói.” Thiếu Thương lẩm bẩm nói: “Nói việc này, càng có vẻ Khúc phu nhân có lý do giết chồng.”

“Con của ta.” Hoàng hậu vô lực nói: “Con có biết nếu con nói lời này ra sẽ khó thoát khỏi miệng lưỡi người đời đáng sợ không? Thanh danh của ngươi, đức hạnh của ngươi, đều không giải thích nổi rồi...”

Thái tử rơi lệ nói: “Thanh giả tự thanh, phụ hoàng sẽ thông cảm cho nhi thần. Linh Quân không chịu giải oan cho mình, là vì không muốn liên lụy nhi thần. Nếu nhi thần vì bo bo giữ mình, trơ mắt nhìn Linh Quân chịu oan, vậy nhi thần là loại gì chứ?”

Thiếu Thương có vài phần xúc động. Cho dù ở chỗ nào, vào lúc nào, người trong lòng có thiện ý, vẫn có thể làm người ta cảm thấy ấm áp.

“Dù vậy, thần vẫn không tán thành.” Lăng Bất Nghi tiếp tục không nóng không lạnh nói.

Thiếu Thương bị đánh gãy cảm động, không vui nói: “Chàng trừ ba chữ ‘không tán thành’ này còn có thể nói cái khác không!”

Thái tử xoay người, sầu thảm cười với Thiếu Thương: “Thái Tử phi cùng Linh Quân, làm người cách biệt một trời một vực, bây giờ cảnh ngộ lại hoàn toàn khác nhau. Cô bỏ châu ngọc mà lấy gạch ngói, có lẽ ngươi đã sớm trộm mắng cô là đồ ngốc trong lòng rồi.”

Thiếu Thương nghĩ thầm ngươi biết là tốt.

Thái tử thấp giọng nói: “Mười năm trước, cô cũng không biết hôn ước hai nhà Khúc Lương, cô cho rằng Linh Quân có thể gả chồng tốt, phu thê hòa thuận, cho nên mới nhịn đau chia ly. Ai ngờ nàng ấy lại gặp người không tốt, đụng phải tên khốn như Lương Thượng, sống cuộc sống không bằng chết... Cẩn thận ngẫm lại, đều là cô hại nàng, bây giờ coi như cô chỉ còn phần ân tình này thôi.”

Thiếu Thương khe khẽ thở dài.

Thái tử lại nói với Lăng Bất Nghi: “Tử Thịnh, tuy tuổi nhỏ hơn cô, nhưng từ nhỏ cơ trí quả quyết, nghe một hiểu mười. Lúc trước ngươi khuyên ta huỷ bỏ hôn ước cưới Linh Quân, là vì ‘đau dài không bằng đau ngắn’. Cô không nghe ngươi, bây giờ hối hận thì đã muộn. Hiện giờ, cô lại không nghe lời khuyên của ngươi.”

Thiếu Thương càng thêm cảm động, Lăng Bất Nghi lại máy móc bị hỏng đọc lại: “Điện hạ nói thật hay, nhưng thần vẫn không tán thành.”

Thiếu Thương trừng hắn: ...

Thái tử lắc đầu cười khổ, không hề cãi lại; Hoàng hậu cũng quay đầu không nói, xem như cam chịu.

Từ Trường Thu Cung đi ra, Thiếu Thương cảm động thở dài: “Thật ra ta rất biết nhìn người. Lúc trước từ ánh mắt đầu tiên ta thấy Thái tử phi, đã cảm thấy nàng ta không phải hạng người lương thiện gì, hiện giờ xem ra, quả nhiên như thế. Lúc trước ánh mắt đầu tiên ta thấy Thái tử, đã cảm thấy hắn ta là vị chính nhân quân tử, ôi, cũng quả nhiên như thế.”

Lăng Bất Nghi trầm mặc.

Thiếu Thương: “Sao chàng không nói lời nào?”

Dung nhan như khắc ra như băng sương của Lăng Bất Nghi không chút sứt mẻ: “Ta chỉ muốn biết, Thái tử điện hạ là thế nào ‘ngẫu nhiên biết được’ Khúc Linh Quân bị Lương Thượng đánh đập mấy năm.”

Thiếu Thương cười không tim không phổi: “Ta biết sau lưng có rất nhiều cong cong quẹo quẹo, nhưng mà quan tâm nhiều quá làm cái gì, chỉ cần lúc ấy Khúc phu nhân không ở phòng sách, như vậy giết người không phải nàng ấy. Cái này không phải được rồi à?”

Lăng Bất Nghi không biết nghĩ tới cái gì, đi đến bên một gốc cây mai dừng bước chân, nhẹ nhàng sờ đầu nữ hài, đầu tóc mềm mại tết thành một vòng nhỏ đáng yêu, rũ xuống gương mặt. Hắn mỉm cười nói: “Thật ra nàng ngốc như vậy, cũng rất làm cho người ta thích.”

Thiếu Thương lập tức trở mặt, gạt tay hắn ta, trừng mắt to tròn xoe, giận dỗi nói: “Chàng nói ta ngốc!” Trong trường hợp nàng bị người ta trong tối ngoài sáng quở trách dài lâu, cách mắng này vẫn là tương đối mới mẻ.

“Không bằng nàng về nhà đi hỏi phụ thân mẫu thân nàng một chút, xem bọn họ nói thế nào?” Lăng Bất Nghi đứng ở dưới tàng cây mai trắng rực rỡ này, nở nụ cười trong sáng.

“Hỏi thì hỏi!” Thiếu Thương lớn tiếng nói.

Về đến nhà, Thiếu Thương đến thẳng phòng của phụ mẫu, chỉ thấy Trình phụ đang gối lên trên đầu gối Tiêu phu nhân, để thê tử ngoáy lỗ tai cho mình, đào lỗ tai thì đào lỗ tai đi, còn mắt đi mày lại, sờ tay sờ chân... Thật là khó coi. Thiếu Thương đành phải lui về sau bình phong, dùng sức ho khan hai tiếng mới bước vào phòng.

Sau khi đơn giản kể rõ ngọn nguồn, Thiếu Thương hỏi: “A phụ a mẫu, các ngươi nói Thái tử có nên làm chứng cho Khúc phu nhân không?”

Trình phụ ngẫm nghĩ, hỏi lại: “Tử Thịnh nói như thế nào?”

Thiếu Thương bất mãn nói: “Ngươi hỏi chàng làm gì?!... Chàng không tán thành.”

“Vậy Thái tử không nên đi làm chứng!” Trình phụ trả lời đơn giản thô bạo.

“Sao a phụ lại như vậy? Lăng Tử Thịnh nói cái gì thì là cái đó à? Ngài đến dùng bữa với chàng cũng không muốn đó!”

Trình Thủy đúng lý hợp tình nói: “Ta có đồng ý dùng bữa cùng Tử Thịnh hay không, cùng ta tin tưởng năng lực của hắn hay không có liên quan gì! Thật ra mỗi đêm ta đều vội trở về ăn cơm cùng tiểu oan gia nhà ngươi đấy, chẳng lẽ ta tin được ngươi à?!”

“A phụ thế mà không tin nữ nhi?!” Thiếu Thương cực kỳ tổn thương: “A phụ đi ra ngoài hỏi một chút, có khả năng thông tuệ như nữ nhi ở trong đô thành này có mấy người, ở trong cung đình cũng có thể xài được...”

Trình Thủy lắc đầu: “Vậy còn phải xem là so với ai. Cùng Lăng Bất Nghi so, vi phụ tất nhiên tin hắn.”

“A phụ...!”

“Được rồi!” Tiêu phu nhân nhỏ giọng trách mắng: “Phụ tử hai người lại kéo đi đâu đấy.” Trừng trượng phu xong, nàng trịnh trọng nói với nữ nhi: “Dù sao chúng ta cũng là xuất thân bùn lầy, những cong cong quẹo quẹo bên trong thế gia đại tộc đó, chúng ta không hiểu, tình cảnh hiện giờ của Thái tử chúng ta cũng chưa chắc rõ ràng như Tử Thịnh. Ngươi gặp phải chuyện gì nên nghe Tử Thịnh nhiều một chút, hắn lớn tuổi hơn ngươi, kinh nghiệm từng trải nhiều, hắn không tán thành, tất nhiên có đạo lý của hắn.”

Trình Thủy nói: “A mẫu ngươi nói rất đúng, cẩn thận luôn không sai.”

Thiếu Thương cúi đầu ngẫm nghĩ, nói: “Song thân dạy bảo rất đúng, nữ nhi nhớ kỹ. Nhưng mà bây giờ không còn kịp rồi, lúc chúng ta nói chuyện này, Thái tử đã đến trước mặt bệ hạ. Nghĩ đến chỗ tốt, bệ hạ thấy Thái tử nhân hậu thẳng thắn, nói không chừng ngược lại cảm thấy hắn ta làm người chân thành tha thiết thành thật đấy? A phụ a mẫu, như vậy nữ nhi cáo lui. Sáng mai a mẫu đừng đến gọi ta, nương nương nói hôm nay ta ở Lương phủ mệt mỏi, cho phép ngày mai ta tiến cung muộn chút, ta muốn ngủ tới khi mặt trời lên cao.”

Nhìn theo tiểu nữ nhi rời đi, Trình Thủy cười nói với thê tử: “Nàng xem có phải Niệu Niệu trưởng thành không, hiền hậu hơn so với trước kia nhiều. Nếu đổi lại lúc chúng ta vừa trở về, nàng không khắt khe Thái tử điện hạ xen vào việc người khác mới là lạ.”

Tiêu phu nhân chăm chú nhìn theo hướng nữ nhi rời đi, thật lâu sau mới nói: “... Không phải nàng trưởng thành, là Hoàng hậu nương nương đối xử với nàng tốt. Nương nương dịu dàng hiền lành, bao dung với nàng tự cho là đúng, tán thưởng nàng thông minh lanh lợi. Qua nhiều ngày, lệ khí trên người Niệu Niệu dĩ nhiên biến mất. Người ta khoan dung với nàng, nàng ắt cũng sẽ khoan dung với người quanh mình.”

Trình Thủy biết tâm sự của thê tử, thở dài: “Đừng nghĩ nhiều. Niệu Niệu có thể có duyên đi theo Hoàng hậu, là phúc khí của nàng.”

Lòng Tiêu phu nhân như gương sáng. Nhưng có một số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.

...

Ngày kế, Thiếu Thương quả nhiên ngủ đến mặt trời chiếu vào mông, cảm thấy mỹ mãn từ đệm chăn ấm áp bò ra, rửa mặt chải đầu mặc quần áo chuẩn bị chỉnh tề, A Trữ không nhịn được nói: “Đã canh giờ này, vì sao tiểu thư không ở nhà dùng cơm trưa rồi lại tiến cung?”

Thiếu Thương vừa đi ra ngoài, vừa cười nói: “Ta bớt chút đồ ăn trong nhà mà.”

Ai ngờ tiểu A Mai ở bên cạnh lật tẩy nàng: “Tang Quả a tỷ đã nói với ta rồi. Hôm nay Trường Thu Cung có thịt hươu nướng muối, tiểu thư thèm đã lâu, còn dặn dò nhà bếp giữ cho nàng mấy miếng, buổi tối muốn mang về cho mọi người nếm thử.”

Thiếu Thương vờ làm mặt quỷ với A Mai: “Cái đồ mách lẻo nhà ngươi, dám lật tẩy ta, cẩn thận thịt hươu không có phần của ngươi!”

Trong tiếng cười của tỳ nữ cả viện ra cửa, Thiếu Thương ở trong xe ngựa còn không quên quở trách Tang Quả: “Ta cho rằng ngươi thành thật kín miệng đấy, ngươi nói cho A Mai, không phải tương đương nói cho A Trữ? Nói cho A Trữ, không phải tương đương nói cho a mẫu. A mẫu đã biết, a phụ còn không vội vàng tới chê cười ta thèm ăn à!”

Tang Quả hổ thẹn nói: “Đều là nô tỳ không tốt. Đêm qua lúc nô tỳ nói cho nhà bếp tiền viện hôm nay tiểu thư muốn mang thịt hươu mới mẻ về nhà, hỏi họ có thể nấu nướng hay không thì bị A Mai nghe thấy được.”

Liên Phòng cười nói: “Thật ra cũng giống nhau mà, nhà bếp đã biết, Thanh phu nhân sẽ biết, như vậy nữ quân tất nhiên cũng có thể biết.” Ý là cho dù thế nào Thiếu Thương cũng không trốn được.

Chủ tớ ba người đang nói chuyện, lúc đi qua phường chợ, Thiếu Thương cảm thấy hôm nay bên ngoài đặc biệt ồn ào, không biết đang gào to cái gì, trong lòng nàng cảm thấy không được tốt, bèn sai gia đinh đi hỏi thăm, tình huống đi hỏi trở về làm nàng sợ hãi vô cùng.

“... Dân chúng đều lén nghị luận, nói là Thái tử điện hạ giết công tử nhà Lương Châu Mục!”

Thiếu Thương cực kỳ kinh sợ, lập tức không dám chậm trễ, chạy nhanh vào trong cung. Ở thượng Tây Môn xuống xe, một đường chạy gấp đến Trường Thu Cung, nàng mới phát hiện từ Hoàng Môn canh cửa cung đến cung tì vẩy nước quét nhà ven đường, đều là vẻ mặt sợ hãi cẩn thận, e sợ rước họa vào người.

Địch Ảo tiến lên đón, nhỏ giọng nói cho nàng Thái tử ở bên trong đang bị Hoàng đế răn dạy, cụ thể bà ấy cũng không biết xảy ra chuyện gì. Thiếu Thương gật gật đầu, thật cẩn thận bước vào trong điện, theo hành lang cung đi vào trong, thấy Sầm An Tri canh giữ ở cửa nội điện nàng chắp tay tỏ ý để ông ta không cần truyền báo, Sầm An Tri cười khổ gật gật đầu.

Nội điện truyền đến hàng loạt tiếng mắng giận của Hoàng đế, Thiếu Thương mơ hồ nghe thấy ‘vô tri hoa mắt ù tai’, ‘tự chủ trương’, ‘ngu không ai bằng’ vân vân... Thiếu Thương vẫn luôn rất kính trọng Thái tử, cảm thấy Thái tử điện hạ có phẩm tính mộc mạc chính trực, tình cảm thiện lương trách trời thương dân, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ... Sau đó, nàng lặng lẽ lui ra ngoài.

“Nàng không đi vào nói cho điện hạ hai câu à?” Thình lình sau lưng truyền đến một giọng nói, Thiếu Thương suýt nữa thét chói tai.

Nàng xoay người dùng sức đánh Lăng Bất Nghi, nhỏ giọng nói: “Ta điên rồi sao, ngày thường không có việc gì bệ hạ còn dạy dỗ ta đấy, bây giờ đi vào khác gì đâm đầu vào chỗ chết!”

Xem khuôn mặt nhỏ của nữ hài bị dọa đến căng chặt, Lăng Bất Nghi bèn nhấc nàng ra ngoài, xách thẳng đến trắc điện dùng cơm trưa, cũng đặt chén thịt hươu màu mỡ nhất kia đặt ở trước mặt nàng, dùng ánh mắt từ ái giống như cổ vũ mèo con liếm sữa bò nhìn nữ hài.

Thiếu Thương hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Lăng Bất Nghi ép nàng vừa ăn vừa nghe, xong mới tỉ mỉ nói lại…

Buổi chiều hôm qua Thái tử đến chỗ Hoàng đế thẳng thắn khai việc Khúc Linh Quân cùng mình lén gặp mặt việc, cũng hy vọng bởi vậy thay nàng ấy tẩy sạch oan tình, kết quả bị Hoàng đế mắng cho một trận, sau đó bắt Thái tử không được tự tiện hành động, Hoàng đế đều có chủ trương. Ai ngờ Thái tử lo lắng chuyện kéo càng lâu, Khúc Linh Quân sẽ chịu càng nhiều khổ, nhỡ đâu luẩn quẩn trong lòng tìm cái chết thì sao? Vì thế bèn tự đi Đình Úy Phủ tìm Kỷ Tuân khai ra. Nghe nói lúc ấy tức đến sắc mặt Kỷ lão nhân trắng xanh, rất không khách khí trừng mắt nhìn Thái tử vài lần, cũng dưới sự yêu cầu thúc giục của Thái tử tự mình đi báo cho Lương phủ.

Bà già họ Lương kia tất nhiên nổi trận lôi đình, lạnh giọng mắng to Khúc Linh Quân không giữ phụ đạo, hận không thể xé da mặt nàng ấy. Nhưng Lương Châu Mục cũng không để ý tâm tình của nàng, lập tức tuyên bố với vài vị bô lão trung tâm gia tộc cho dù hung thủ là ai, dù sao cũng không phải Khúc Linh Quân, hơn nữa chuyện này hẳn là dừng ở đây, không nên tiếp tục truy cứu. Đến tận đây, mọi người cũng đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu Khúc Linh Quân thật sự bởi vì chịu không nổi đánh đập mà giết phu quân, Lương gia cũng không thể ăn nói với Khúc gia. Đừng nói mọi người tin cách làm người ngày thường của Khúc Linh Quân, không cho rằng Thái tử cùng Khúc Thị có tư tình, cho dù có tư tình thì đã sao chứ, nhà cao cửa rộng nhiều việc nói không rõ.

Tới tình trạng này rồi, thi thể Lương Thượng rốt cuộc có thể lấy về, hẳn là rửa sạch chuẩn bị đưa đi làm lễ tang. Bởi vì chỗ Lương Thượng chết quá rõ ràng, cho nên Kỷ Tuân cẩn thận mấy cũng có sai sót, vậy mà chưa từng nghiệm thi, sau đó chuyện lập tức hỏng bét rồi.

“Trong miệng Lương Thượng ngậm một con ve ngọc, phía trên có khắc hai chữ ‘Tử Côn’.” Lăng Bất Nghi nhàn nhạt nói.

Thiếu Thương biết đây là tên chữ của Thái tử: “... Có phải nghĩ sai hay không, có lẽ là có người giả mạo, khắc tự lại không khó.”

“Lúc ấy Kỷ đại nhân còn ở Lương phủ, đang dùng bữa tối cùng Châu Mục đại nhân. Ông ta là người thường xuyên tiến cung diện thánh, nhận ra đó chính là vật Thái tử đeo bên người ngày thường.” Lăng Bất Nghi nhàn nhã nói: “Thật ra mấy ngày trước đây Kỷ đại nhân còn thấy Thái tử treo ve ngọc này bên hông.”

“Còn nữa, cởi bỏ búi tóc Lương Thượng, trong sợi tóc còn gắp được mấy hạt hoa quế thật nhỏ... Tiếp tục ăn, đừng dừng lại. Không sai, hoa quế kia đúng là màu tím.” Lăng Bất Nghi tiếp tục nói.

Đặc sản hoa quế tím ở biệt viện kia của Thái tử, toàn thành không có chỗ thứ hai có hoa quế màu tím này!

“Còn nữa à?” Thiếu Thương bất chấp tất cả.

“Tất nhiên là còn.” Lăng Bất Nghi hờ hững nói: “Kỷ lão nhân tuy lớn tuổi nhưng đầu óc lại không chậm. Ông ta thấy tình hình như vậy, lập tức muốn đi xem xét cái rương sách cổ kia.”

“Cái rương kia làm sao vậy?” Thiếu Thương hoài nghi nói: “Ta nhớ rõ cái rương kia là trống không, ồ, không đúng, bên trong có mấy cuốn thẻ tre, bên cạnh còn mấy cuốn lỏng lẻo.”

“Kỷ lão nhân lấy thẻ tre trong rương nội ra, xốc vải dầu lót ở đáy lên, phát hiện trên vách rương chẳng những có vết máu, cũng có hoa quế màu tím.”

“... Manh mối thật hoàn chỉnh.” Thiếu Thương cười lạnh đập đũa ngà xuống, nàng gần như có thể nghĩ đến đêm qua trong lòng mọi người Lương phủ đoán gì, Khúc Linh Quân muốn gặp lén Thái tử bị Lương Thượng phát hiện, bèn một đường theo đuôi đến biệt viện Tử Quế, phá hỏng việc thê tử cùng Thái tử, giận dữ mà cãi cọ, lúc sau bị giết. Sau đó, Thái tử vì che giấu việc này, mới lấy rương đựng sách vận chuyển thi thể Lương Thượng đến phòng sách, Khúc Linh Quân lại giả vờ phát hiện thi thể, cuối cùng Thái tử ra làm chứng để Khúc Linh Quân thoát tội.

“Vậy sao lại ầm ĩ lớn như vậy? Đầu phố cuối hẻm đều nghị luận rồi!” Thiếu Thương giận dữ nói: “Chẳng lẽ Lương gia không biết sống chết như vậy à? Đừng nói chuyện còn chưa rõ ràng lắm, cho dù thật là Thái tử thất đức, cũng không thể để việc này ầm ĩ ra chứ!”

“Người thông minh sẽ không làm loại chuyện này, cho nên Lương gia còn có một người ngu xuẩn đấy còn gì.” Lăng Bất Nghi châm chọc nói: “Lão phụ nhân Lương gia kia ghi hận trong lòng, nhận định Lương Châu Mục cùng Kỷ đại nhân đều cố ý bao che Thái tử cùng Khúc Thị. đêm qua giả ngất, sáng sớm hôm nay bà ta trộm sai tâm phúc chuồn ra khỏi Lương phủ, sau đó gióng trống khua chiêng kiện án tử này lên Kinh thành Triệu Doãn.”

Thiếu Thương buồn bực trong lòng, nhìn về phía Lăng Bất Nghi: “Chuyện ầm ĩ thành như vậy, sao chàng còn như không có việc gì?”

Lăng Bất Nghi lạnh lùng cười: “Cuối cùng đã biết phe địch muốn ra chiêu gì, đây không phải là chuyện tốt à? Nếu không trước sau đều phòng, không biết từ chỗ nào, không biết ở khi nào, không biết người nào sẽ làm khó dễ chúng ta.”

Hắn ưu nhã đứng lên, ở trong nhà chậm rãi dạo bước: “Manh mối này nhìn như hoàn chỉnh, nhưng cũng không phải là không chê vào đâu được. Ve ngọc cũng tốt, hoa quế màu tím cũng thế, đều có thể là có người vu oan. Thái tử xưa nay rộng rãi, không câu nệ tiểu tiết, lúc trước ngay cả ấn tín Đông Cung đều từng ném đi, huống chi một cái phối sức.”

“Nhưng cố tình Thái tử điện hạ đoan chính hiền lương của chúng ta, lại tự thừa nhận đã gặp mặt Khúc Linh Quân ở biệt viện Tử Quế, cho nên mới có chút dây dưa không rõ. Dĩ nhiên coi như là Lương Thượng đánh vỡ Thái tử cùng Khúc Linh Quân, muốn xử trí một khối thi thể lại rất dễ dàng, hừ, cần gì phải mất công như vậy, thật là giấu đầu lòi đuôi!”

“Chuyện này còn có rất nhiều sơ hở, nhưng chỉ cần chân tướng không rõ, cho dù bệ hạ mạnh mẽ đè ép xuống, Thái tử điện hạ cũng vĩnh viễn khó thoát khỏi lời đồn. Ta xem người trong tối kia dường như cũng không ý đóng đinh tội danh giết người đoạt thê lên đầu Thái tử điện hạ, chẳng qua là muốn đục nước béo cò, chửi bới thanh danh Thái tử, mưu đồ tương lai...”

Cho đến giờ phút này, một vụ án giết phu quân nhìn như tầm thường mới chậm rãi xé xuống khăn che mặt nó cẩn thận che giấu, ở trước mặt Thiếu Thương lộ ra gương mặt thật dữ tợn quỷ quyệt. Mưu kế hoàn toàn trùng khớp, mỗi bước ngoặt đều không bàn mà hợp đánh vào điểm yếu của lòng người. Nghĩ đến có người trước sau vẫn ở nơi tối tăm nhìn trộm Trường Thu Cung, nhe răng nanh hàn khí lành lạnh hút máu, Thiếu Thương bỗng nhiên không rét mà run.

Lăng Bất Nghi chờ Hoàng đế mắng cũng đủ rồi, mới về nội điện đi sửa sang lại chiến trường thuận tiện thu tù binh.

Hoàng hậu lại bị bệnh, cũng không biết là tức giận hay là thương tâm, nhưng mà bà cũng không nhắc câu nào với Thiếu Thương, còn mỉm cười bảo nàng lấy thịt hươu rồi về nhà sớm chút. Nếu là đầu bếp Trình gia không biết chế biến thịt hươu này thì để đầu bếp Trường Thu Cung đi Trình phủ một chuyến.

Thiếu Thương yên lặng từ tẩm điện đi ra, thấy Thái tử đang ngồi ở hành lang ngoài điện ngơ ngác xuất thần, ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt hắn ta, dường như trong một ngày già đi năm tuổi, có vẻ vô cùng bất lực. Hắn ta phát hiện phía sau có người tới, nhỏ giọng hỏi: “Mẫu hậu có khỏe không.”

“Nương nương uống chén thuốc, đã đi ngủ rồi.”

“Bên ngoài có người nói cô không có đức, thật ra lời này không sai, một câu tốt hơn nữa là không có mắt. Lúc trước cô nhìn lầm Thái Tử phi, hại Linh Quân gả nhầm người xấu. Bây giờ cô muốn giúp Linh Quân một phen, ngược lại hại nàng ấy đi vào hoàn cảnh càng khó khăn hơn. Ha ha, cô làm trữ quân, thật là không đúng tí nào.” Thái tử tự giễu nói.

“Điện hạ, ngài thật cảm thấy Khúc phu nhân không giết Lương Thượng à?” Thiếu Thương không có an ủi Thái tử, ngược lại sắc bén hỏi: “Lúc trước ngài nhìn lầm Thái Tử phi rồi, nhỡ đâu bây giờ cũng nhìn lầm Khúc phu nhân rồi hay không? Thật ra nàng ấy ở trên đường lập bẫy giết chết phu quân, giấu thi thể trong rương đựng sách, sau khi gặp mặt ngài thì đưa thi thể về phòng sách.”

Thái tử sửng sốt, cười nói: “Vậy nguyên nhân nàng ấy làm vậy là gì? Kéo cô vào trong việc này, với nàng ấy có chỗ tốt gì, với hai nhà Lương Khúc lại có chỗ tốt gì?”

“Điện hạ, thần thiếp không hiểu việc triều chính. Hai nhà Lương Khúc thật sự tuyệt đối không có ý hãm hại ngài à?” Thiếu Thương tiếp tục hỏi.

Thái tử bật cười: “Tuy cô mắt mù ngu dốt, nhưng không đến mức vô tri đến tận đây. thế Tộc giống hai nhà Lương Khúc, cho dù muốn hãm hại cô, cũng tuyệt đối sẽ không tự mình ra trận.”

Thiếu Thương lẩm bẩm nói: “Thần thiếp cũng nghĩ như vậy. Bây giờ Lương gia đều loạn thành một nồi cháo, thanh danh quét rác, nào có quên sống chết để hãm hại người như vậy. Huống chi còn chưa nhất định có thể một kích trí mạng, đây chẳng phải là tổn thương địch thủ 800 tự tổn hại mình một ngàn sao? Lấy dòng dõi nghèo khó nhà ta mới nổi dậy hai ba mươi năm, a phụ còn không nỡ mạo hiểm, huống chi Lương gia Khúc gia?”

“Rốt cuộc Thiếu Thương muốn hỏi cái gì?” Thái tử nghi vấn.

Thiếu Thương phục hồi tinh thần, cười nói: “Lúc trước Lăng đại nhân nói với thần thiếp, Khúc phu nhân tố có mưu trí, nếu thật muốn giết Lương Thượng thì sẽ có rất nhiều biện pháp, tuyệt đối sẽ không đẩy mình vào khốn cảnh bậc này. Hơn nữa điện hạ nói lời này, thần thiếp nghĩ Lương Thượng tất nhiên không phải Khúc phu nhân giết chết.”

“Đây là tự nhiên.”

“Mà Lương Thượng kia cũng không phải là tự sát?”

Thái tử bật cười: “Cái này sao có thể?”

“Vậy là tốt rồi.”

Thiếu Thương ngồi vào bên cạnh Thái tử, hai mắt trong vắt không tì vết như con trẻ. Nàng nghiêm mặt nói: “Điện hạ, mười năm trước có lẽ ngài làm sai, nhưng mười năm sau ngài không làm sai. Ngài đã biết Khúc phu nhân bị đánh đập, nếu ngài vì cố kỵ thanh danh mà chẳng quan tâm, vậy mới làm rét lạnh nhân tâm đấy. Từ trước đến nay chỉ có ngàn năm làm giặc, không có ngàn năm phòng cướp. Có người đang âm thầm tính kế ngài, nếu ngài vì cố kỵ mà này không dám kia không dám, vậy sống thật quá không thú vị rồi.”

“Nhưng có việc này làm cảnh báo, về sau điện hạ nhất định thương lượng nhiều với Lăng đại nhân trước mới tốt. Lương Thượng là kẻ bất lực, hèn nhát, tiện nhân. Chuyện hắn ta ức hiếp Khúc phu nhân ngài không tiện tự mình ra mặt, có thể nhờ Lăng đại nhân làm hộ, chàng ít nhất cũng có 180 loại biện pháp xử lý hắn ta đó, ngài nói có phải không?”

Thái tử bị giọng điệu thành khẩn của tiểu cô nương cảm hóa, không tự giác lộ ra tươi cười: “Cô nhớ kỹ, về sau nhất định thương lượng cùng Tử Thịnh. Nhưng mà Thiếu Thương nói giống như chuyện bây giờ đã xong rồi vậy.”

Thiếu Thương đứng dậy, thẳng lưng, kiên định nói: “Điện hạ, ngài yên tâm, nếu Khúc phu nhân là vô tội, vậy hung phạm tất nhiên là một người khác. Thiên hạ không có cánh rừng không ra được, trên mặt đất không nước không lọt, lại không phải biển người mênh mang không có dấu vết để tìm, chỉ là một Lương phủ, dù sao cũng có thể tìm được sơ hở!”

“Ngài cùng Khúc phu nhân đều là người tốt, không có lý nào người tốt phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cực, tiện nhân lại đắc ý dào dạt. Điện hạ, ngài đừng lo lắng thanh danh bây giờ mất sạch, chỉ cần hung phạm sa lưới, chuyện tra ra manh mối, thì vẫn có thể trả lại trong sạch cho ngài.”

Thái tử thấy nàng sức sống bừng bừng, hoàn toàn khác với những thứ gầy yếu tái nhợt sinh trưởng ở trong thâm cung đó, giống như một loại dây leo hoang dại bền bỉ mạnh khỏe, cho dù không có nhánh cây để leo, cũng có thể chính mình đứng thẳng thành chùm, hướng về phía trước nghênh đón ánh mặt trời.

Từ đáy lòng hắn ta thấy vui mừng cho Lăng Bất Nghi.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)