TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 1.343
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 12: Chuyển nhà
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta:

 

Không cần người khác báo, Trình Thiếu Thương cũng biết có lẽ Cát Thị đã bị giải quyết. Chẳng những mỗi ngày không thấy tiếng thét chói tai của Cát Thị thỉnh thoảng vang bên tai, đến ngày chuyển nhà nàng cũng không nhìn thấy vị nhị thúc mẫu này.

Chuyển nhà là chuyện lớn cần cả nhà tập trung, nhưng Tiêu phu nhân cũng không trông cậy vào Trình mẫu hoặc Trình Thiếu Thương có thể giúp đỡ cái gì, chỉ tự mình lo dàn xếp nhà mới từng bước, dọn thỏa đáng dụng cụ khí cụ, sửa sang lại hoa cỏ vườn tược, dùng bếp lò sưởi ấm tường mấy ngày, lại dọn những đồ nạm vàng nạm bạc mà Trình mẫu dùng qua trước thì cũng không còn gì nhiều lắm.

Tới ngày dọn nhà, trời chưa sáng Trình Thiếu Thương đã bị đánh thức, mơ mơ màng màng bị A Trữ dựng lên bắt mặc ấm ăn no, sau đó khoác thêm một tầng áo khoác da lông thật dày (do Trình phụ nhiệt tình mới đưa tới), lại bị nhét lên một cái bộ liễn(*) có mành che bốn phía.

(*) Bộ liễn: Là một loại công cụ dùng người nâng thay đi bộ, cùng loại với cỗ kiệu.

Trình Thiếu Thương nhìn quanh chỉ thấy Trình mẫu yêu thích vàng bạc, Nhị thúc Trình Thừa thọt chân, đường tỷ Trình Ương thẹn thùng ngồi lên trên bộ liễu, đó là đường đệ Trình Âu béo mơ màng sắp ngủ được ôm ở trong lòng phó mẫu cũng ngồi lên, một hàng dài người nối đuôi nhau đi ra cửa.

Những người còn lại còn đỡ, không phải gầy yếu thì là tuổi nhỏ người nhỉ, chỉ có Trình mẫu cao lớn béo tốt, đủ để bằng hai phó mẫu gộp lại, nhưng Tiêu phu nhân đã sớm có chuẩn bị, cố ý tìm mấy vú già lưng hùm vai gấu béo tốt mà không tầm thường tới nâng bộ liễn, vẫn hơi có chút lay động, giống như bách hợp trong gió, mưa đánh cây chuối tây… Ờm, chúc mừng nông dân XX chuyên trồng hoa hỉ được mùa.

Trình Thiếu Thương cố chịu cái lạnh mùa đông, cho dù thở ra trắng xóa cũng cố từ bộ liễn phía sau dò đầu ra nhìn xung quanh phía trước, xem đến trong lòng mừng rỡ. A Trữ đi theo ở một bên bộ liễn nhìn vậy nói: “Tiểu thư, nhanh ngồi vào đi, không cần lo lắng cho đại mẫu ngươi, bà ta rất ổn đó.” Trình Thiếu Thương:…

Lúc này bầu trời như che một tầng sa mỏng màu xám, trong tay mỗi người đi hai bên bộ liễn hoặc cầm đuốc hoặc giơ đèn lồng, cái rét lạnh buổi sáng sớm làm tôn lên ánh lửa cháy, cảnh này giống như là trong mộng, Trình Thiếu Thương bất giác ngơ ngẩn.

Thật ra Trình gia ban đầu cùng Vạn gia ban đầu chỉ cách một cánh cửa nhỏ, trực tiếp từ cửa nhỏ đi qua càng gần; nhưng chuyển nhà là chuyện lớn tất nhiên không thể làm như vậy, mọi người trịnh trọng đi ra từ cửa không lớn lắm của Trình gia, lại càng thêm trịnh trọng đi vòng đến cửa chính toàn nhà Vạn gia.

Phu thê Trình Thủy đã mở rộng cửa lớn cười mà chào đón mọi người, hai hàng thị vệ gia tướng cực dài đường hoàng đứng thẳng như cánh nhạn cùng tỳ nữ đốt đèn, từ cửa nhìn vào trong, một đám người trang điểm đeo mặt nạ dữ tợn mặc đồ nhảy múa dệt năm màu đã quỳ hầu ở bên trong. Trình Thủy vừa thấy mọi người lại đây, vội vàng hai ba bước tiến ra đón, tự mình đỡ Trình mẫu xuống, Trình Thừa cùng mấy hài tử ở phía sau đều từ vú già đỡ xuống bộ liễn. Trong lòng Trình mẫu vui vẻ, lại nói: “Trời lạnh như vậy, lạnh hỏng con ta mất, bắt đầu sớm chút thì có sao đâu chứ?” Trình Thủy cười nói: “Người bề trên còn chưa tới, sao dám bắt đầu. Bất kính bất hiếu, trời không tha.” Còn nhấc tay chỉ thiên biểu đạt thành ý.

Trình Thiếu Thương ở phía sau lạnh đến run lẩy bẩy trợn trắng mắt, thầm nghĩ: Ngươi nói thật dễ nghe, giống như mấy ngày trước mẫu tử các ngươi làm cái trò kia không ai thấy ấy.

Lúc này, chỉ thấy Trình Thủy vung tay lên, kịch đuổi tà tiếng theo ngâm xướng cổ xưa đồng la leng keng bắt đầu; Trình Thủy đỡ Trình mẫu dẫn đầu đi vào trong, mọi người đuổi tà trước sau ở phía trước cách đó không xa hát múa, lại có vu sĩ chúc phúc đi theo ở bên một đường cao giọng kêu gọi đuổi tà đón người mới đến. Tuy rằng trời còn chưa sáng, nhưng đuốc chung quanh chiếu sáng như ban ngày.

Trình mẫu xuất thân nông thôn lại chưa từng gặp thấy qua việc đời gì sao có thể thấy cảnh phô trương như vậy, đợi đến bên cạnh ao liễu, Trình Thủy còn cố ý để người ta đập vỡ mặt hồ đã kết băng dày, lại đưa một thùng“Cá sống” không biết là chết rồi hay là lạnh đến hôn mê đến trong tay Trình mẫu, để phóng sinh, sau đó mọi người xung quanh rất hợp thời đồng loạt vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Làm bộ làm tịch một lượt, trong lòng Trình mẫu cực kỳ vui sướng, lại không còn nhớ Đổng gia Cát gia gì nữa, chỉ biết nhi tử của mình vẫn là hiếu thuận với mình - chỉ cần mình không đi chọc Tiêu thị là được.

Đây cũng là lần đầu tiên Trình Thiếu Thương thấy dinh thự quan to hậu duệ quý tộc của thời đại này, nói như thế nào nhỉ, quy mô kém công viên lớn ở Bắc Kinh, nhưng gấp nhiều lần công viên trấn trên ở quê nàng thì không thành vấn đề. Về phần phong cách kiến trúc, vừa không giống vườn hoa Giang Nam mềm mại ôn hòa nàng thấy đời trước, cũng không giống biệt thự cao ngất kín cổng cao tường của các nhà giàu phương Bắc.

Tòa nhà nơi này xây cao lớn bao la hùng vĩ, nóc nhà thẳng tắp, mái hiên sáng sủa, tất cả kiến trúc đều lấy chữ thập (十) làm trục đối nhau, khoảng cách hai bên khá xa, khoảng không trống rộng lớn xuyên suốt, cho dù là nhà ở chính hay là vườn phụ, còn có đình đài lầu các, đều có một loại cảm giác đối xứng kinh người. Vuông thì là vuông, tròn thì là tròn, thẳng cũng là thẳng tắp, rộng là cực rộng, tuyệt đối không có chút cảm giác che đậy nào.

Cả tòa nhà rộng lớn uy nghiêm không thấy hết nổi, nhưng tràn ngập một vẻ đẹp to lớn cổ kính mộc mạc.

Đợi đến nhà chính của nhà mới lại là tiết mục giết súc vật, tế điện cái này thần tiên cái kia cộng thêm tổ tiên Trình gia, trong chốc lát quỳ trong chốc lát dậy, trong chốc lát còn phải đi theo Trình Thủy đọc thơ từ kỳ quái. Trình Thiếu Thương không hề biết về hệ thống mê tín thời này, chỉ phát hiện đã không có Quan Âm Bồ Tát, cũng không có Địa Tạng Như Lai, trong lòng thấy thật kỳ lạ; lại thêm sau bệnh yếu ớt bèn nhân cơ hội tựa ở bên người A Trữ nhẹ nhàng thở dốc, chỉ mạnh hơn đường đệ béo tròn nằm ngủ trong lòng phó mẫu, làm Tiêu phu nhân bất mãn quay đầu lại nhìn nàng một cái.

Bận rộn như vậy khoảng hai canh giờ, mãi đến giữa trưa mới coi như hoàn thành nguyên bộ nghi thức. Trình mẫu vẫn tinh thần sáng láng, nhẹ nhàng từ đệm hương bồ đứng lên, Hồ Ảo ở một bên đều tự thấy không bằng.

Trình mẫu quay đầu nhìn lại hơi nhíu mày, đại thính đường rộng như vậy càng thêm có vẻ nhân khẩu Trình gia thưa thớt, vì thế bản tính lại phát tác, lại muốn phỉ nhổ nhi tức vài câu, nhưng Cát Thị bị nhốt lại, Tam nhi tức Tang thị càng ở xa, Đại nhi tức Tiêu thị ư - nếu tính ngang bướng của nhi tử phát tác, nói cái gì mà “Nguyên Y sinh có bốn tử a mẫu mới ba tử, ngươi quở trách nàng còn không bằng quở trách mình trước, nhi tử cảm thấy liệt tổ liệt tông Trình gia nhất định rất vừa lòng với Nguyên Y”, vậy cũng không dễ nhìn mặt mọi người.

Trình mẫu cố gắng kiềm chế đầu lưỡi, quay đầu hỏi Hồ Ảo: “Sao không mời vài vị khách khứa, chỉ có người trong nhà chúng ta thật quạnh quẽ quá.”

Hồ Ảo cười nhỏ giọng nói: “Đại nhân còn chưa được Hoàng Đế khao thưởng, bây giờ mời khách cũng không có ý nghĩa gì. Chờ thăng quan lại làm tiệc lớn mời khách khứa, chẳng phải vẻ vang sao? Đến lúc đó tiền lễ cũng có thể thu nhiều thêm… Đây là ta lén hỏi thăm được, tương lai ngài ngàn vạn lần đừng bàn chuyện lễ tiền gì đó, nếu không ta lại bị đại nhân phạt.”

Mặt mày Trình mẫu hớn hở, liên tục gật đầu. Trình Thiếu Thương dựa vào bên cạnh A Trữ ở phía sau bà ta, thoi thóp nghĩ (bây giờ thật mệt mỏi), nếu mình không bị bệnh chết thì nhất định có tư cách đứng ở top 3 người có chỉ số thông minh cao của Trình gia.

Mấy ngày tiếp đó, Trình mẫu đều không kìm được hưng phấn đi vòng quanh trạch viện, lòng tràn đầy vui sướng thưởng thức tòa bà ta thích đã lâu. Nghĩ đến Vạn lão phu nhân từng ngồi ở trong đình này, cho dù gió bắc gào thét bà ta cũng hận không thể ngồi cả ngày ở đó; nghĩ đến Vạn lão phu nhân từng ở bên cạnh ao xem cá thưởng liễu, bà ta hận không thể xiên cá vào cành liễu nướng ăn; nghĩ đến Vạn lão phu nhân từng ở nhà chính khí phái uy nghiêm thế nào, bà ta cũng ôm giường không muốn đứng dậy. Phu thê Trình Thủy đều rất vừa lòng với loại trạng thái này, Trình gia hài hòa chưa từng có.

Trình nhị thúc được chia cho một chỗ thanh tịnh ưu nhã, bên cạnh còn có một đống gác mái hai tầng nhỏ, đúng lúc có thể dùng làm Tàng Thư Lâu - tuy rằng bây giờ chỉ có lầu gác không có sách. Không có Cát Thị ở bên ồn ào chửi rủa, chỉ mới mấy ngày khuôn mặt Trình nhị thúc đều hồng nhuận lên, lúc tập trung dùng bữa cũng có thể nói chuyện phiếm vài câu, nghe chuyện cười Trình đại tướng quân kể.

Trình Thiếu Thương cũng được chia đến một tòa đình viện xinh đẹp, trước có cây hoa sau có rừng trúc, đường vào bằng đá trắng nõn, thật là cực kỳ phong tình, ngay bên cạnh có một tòa phòng lớn để không, trước mắt không cần dùng, có lẽ phòng trống kia tương lai có thể dùng để cất của hồi môn - nếu nàng gả ra ngoài. Chỗ duy nhất không tốt là hơi gần chỗ phu thê Trình Thủy quá, nếu nàng muốn làm gì đó, Tiêu phu nhân không cần cân đẩu vân cũng có thể có mặt ngay.

Hằng ngày không có việc gì, Trình Thiếu Thương thường làm rùa dưỡng bệnh, vì thân thể suy yếu nên cũng không đi học tập văn hóa tri thức, chỉ có thể tiếp tục làm người thất học, lúc nhàn hạ nhìn xem thẻ tre đoán chữ. Không mấy ngày, Trình phụ ở sau trà bánh giờ ngọ hưng phấn nói cho mọi người, Hoàng Đế chẳng những thăng thưởng quan trật cho hắn ngàn thạch, còn gia phong hắn làm Khúc Lăng Hầu.

Trình Thiếu Thương vỗ tay mà cười: “Nhất định là a phụ ở Khúc Lăng đánh thắng trận lớn, lập công lớn.”

Trình Thủy thấy gần đây sắc mặt nữ nhi hồng nhuận, trong lòng vui mừng cười nói: “Vậy cũng không phải, lần đó ở Khúc Lăng chỉ là một trận nhỏ thôi; thật ra, vẫn là lúc ở Nghi Dương, vi phụ lập được chút công lao… Ui da, đại chiến Nghi Dương mới thật thống khoái!” Hắn vuốt râu thở dài hồi tưởng: “Thật sảng khoái, sảng khoái!”

Trình mẫu ngồi ở ghế xếp trên cũng buông chén hai tai, nghi hoặc nói: “Vậy vì sao phong con ta là Khúc Lăng Hầu? Sao không phong Nghi Dương Hầu?” Trình Ương ngồi hầu ở một bên cúi đầu không lên tiếng, nhẹ nhàng đảo sữa gạo ở trong chén của nàng ta, cử chỉ nhu thuận, Tiêu phu nhân ở bên nhìn thấy thì âm thầm gật đầu.

Trình Thủy bỡn cợt nói: “Niệu Niệu, ngươi đoán xem.”

Trình Thiếu Thương nghiêng đầu tưởng tượng: “Lần trước a phụ nói với ta, Nghi Dương là nơi quan trọng, thành trì vững chắc, tình hình chiến đấu kịch liệt, trận chiến này xem như bình định thái bình một phương, ừm…” Ánh mắt nàng sáng ngời: “Cái tên Nghi Dương Hầu này Hoàng đế bệ hạ muốn để lại cho người khác.” Đũa ngà trong tay Tiêu phu nhân dừng lại, nhíu mày nhìn nàng.

Trình Thủy lại vỗ án khen: “Niệu Niệu của chúng ta thật thông minh, Nghi Dương Hầu hiện giờ chính là vị Hàn đại Tướng quân kia!” Lại quay đầu nói với Trình mẫu: “Tuy nói ta chỉ là quan nội hầu, nhưng cũng là niềm vui ngoài ý muốn, mỗi năm có thêm một phần phong thưởng. Huynh trưởng Vạn gia thăng thưởng Liệt Hầu, thực ấp có nguyên một huyện đấy.” Trình mẫu vui vô cùng, liên tục khen ngợi: “… Bây giờ con của ta là quan gì?”

Phu thê Trình Thủy nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ. Tiêu phu nhân cười nói: “Nào nhanh như vậy, dù sao cũng phải phong từng cấp, lúc này Vạn tướng quân mới vừa nhập chức Hữu tướng quân đấy. Ôi, nhưng mà lúc này hắn ta bị thương ở chân, không biết về sau có thể lên chiến trường không…”

Trình Thiếu Thương thấy ánh mắt phu thê Trình Thủy, chậm rãi đặt thìa gỗ sơn lên trên án kỷ trước mặt mình, Trình mẫu không thích câu trả lời của Tiêu phu nhân, liếc trắng mắt một cái nói: “Cái đó thì có sao, Vạn gia đã nhiều tiền tài như vậy tước vị cao như vậy, không ra trận thì có sao, ta lại ngóng trông con ta không phải bán mạng trên chiến trường.” Nói xong bà ta giơ chén hai tai lên uống một hơi cạn sạch, Trình Ương bên cạnh lại cho rót cho bà ta nửa chén, kính cẩn nghe theo: “Đại mẫu, qua một lúc nữa là dùng bữa tối, uống nhiều sữa gạo, sợ là không dùng được bữa tối.”

Trình mẫu nghĩ nghĩ rồi buông chén hai tai xuống không uống nữa, cười nói: “Ương Ương thật là hiếu thuận.” Vừa nói vừa cố ý liếc nhìn Trình Thiếu Thương. Ai ngờ Trình Thiếu Thương lại cười tủm tỉm nói: “Đúng thế, đường tỷ chẳng những hiếu thuận còn rất có khả năng đấy, ta nghe nói đã nhiều ngày Nhị thúc phụ cùng Âu đệ hằng ngày đều được đường tỷ chăm sóc, không ai nói không ổn.”

Trình mẫu còn muốn nói, ai ngờ sắc mặt Trình Thủy đã thay đổi, lạnh giọng ngắt lời: “Xem ra năm đó Cát Thị đưa Ương Ương ở trong tã lót về nhà mẹ đẻ là đưa đúng rồi, Cát Thái công dạy dỗ càng tốt rồi.”

Mắt Trình Ương rưng rưng, chỉ cúi đầu ngồi quỳ không dám cãi lại, Trình Thiếu Thương bỗng nhiên có một loại cảm giác thú vị “Úi cha, hình như ta giống nữ phụ ác độc châm ngòi ly rồi”, Tiêu phu nhân nhìn không nổi, hòa nhã nói: “Ương Ương là đứa nhỏ ngoan, nữ hài Trình gia đều nên giống nó mới ngoan.” Nói xong liếc trượng phu một cái, không để hắn nói thêm gì nữa, Trình mẫu cũng ngượng ngùng ngậm miệng.

Trình Thiếu Thương cúi đầu nhấp một ngụm sữa gạo ấm áp, trong lòng tự giễu quả nhiên trong xương của mình vẫn là tiểu thái muội dự bị kia, không chút thiện lương nào.

Dùng xong trà bánh, phu thê Trình Thủy khom người cáo lui, Trình Ương tiếp tục hiếu thuận, Trình Thiếu Thương lại thành thật không khách khí đi theo phụ mẫu đi ra khỏi Từ Tâm Cư - tên của chỗ năm đó Vạn tướng quân đặt cho lão mẫu.

Nhà mới thật lớn, từ Từ Tâm Cư đi về chỗ phu thê Trình Thủy ở phải qua năm sáu cái hành lang gấp khúc một khoảng đất trống rộng lát đá trắng, đi đến một nửa, Trình Thiếu Thương theo ở phía sau đột nhiên nói: “A phụ, ngài lại muốn xuất chinh à?”

Trình Thủy ở đằng trước bị dọa, quay đầu lại nói: “Ngươi nói gì đó!” Rồi vội vàng nhìn Tiêu phu nhân, cả mặt đều viết ‘ta không nói cho nàng’. Tiêu phu nhân phất tay cho thị tỳ hai bên lui xuống, bình tĩnh nhìn nữ nhi nói: “Sao ngươi biết?” Nàng ấy cũng không gạt nàng.

“Đoán.” Trong lòng Thiếu Thương hơi dừng một chút, nhăn đôi mày đẹp lại: “Tước vị cùng tiền tài ban thưởng đều đã xuống, nghĩ lúc này a phụ là lập công thật, nhưng lại không có quan chức, ta xem vẻ mặt a phụ cũng không giống gặp xa lánh kiêng kị gì đó, vậy đó là bên trên sẽ dùng a phụ vào chỗ khác… A phụ, có nguy hiểm không? Bây giờ trong nhà cũng không thiếu cái gì, có thể từ chối thì từ chối thôi.” Đây là lời nói thật lòng, ở trong cái nhà này, trừ A Trữ ra Trình phụ là người nàng thích nhất. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Con ta thật là cực kỳ thông tuệ!” Trình Thủy nghe xong lời nói quan tâm ngây thơ trẻ con của tiểu nữ nhi, trong lòng ấm áp, nở nụ cười ha ha; đồng thời cẩn thận liếc nhìn thê tử một cái, vội nói: “Ngươi yên tâm, lúc này cũng không hẳn là chinh chiến, một tháng sau chính đán mới xuất phát đấy. Được rồi, trên người của ngươi còn chưa khỏi hẳn, nhanh về phòng mình nghỉ đi, đừng lại để lạnh rồi bị bệnh.”

Trở lại nơi phu thê ở, Trình Thủy vừa cởi áo bào gấm dày ra, vừa oán trách: “Nàng phải đối xử với Niệu Niệu tốt một chút, nó bị tủi thân hơn mười năm rồi, đừng luôn khen Ương Ương, đứa nhỏ nghe vào không vui.”

“Cho tới nay nó mới được mười ba tuổi mấy tháng, ba tuổi mới cùng chúng ta chia lìa, lấy đâu ra hơn mười năm!” Tiêu phu nhân cao giọng, ngay sau đó lại nói: “Chẳng lẽ không nên khen Ương Ương!”

Nàng nhận lấy áo choàng của Trình Thủy nói: “Mẹ đẻ là đồ ngu xuẩn không nên thân như vậy, lại bị bỏ mặc đến lớn như vậy, nhưng nàng ta không oán không hận, không kiêu ngạo không siểm nịnh, mỗi ngày làm tốt chuyện của mình, bây giờ ăn uống cuộc sống hàng ngày của Nhị đệ cùng Âu nhi đều là nàng ta quản đấy. Hiếu thuận với phụ thân, quan tâm ấu đệ. Chắc chàng không biết, mấy ngày nay Âu nhi đều không ầm ĩ, mỗi ngày học chữ có khi còn nhiều hơn khuê nữ của chàng đó, Nhị đệ càng không cần phải nói, nhắc tới nữ nhi này chỉ có khen. Nhưng nhìn lại Niệu Niệu…”

“Niệu Niệu làm sao chứ!” Trình Thủy không vui nói: “Ương Ương từ nhỏ có người dạy, Niệu Niệu có người dạy à. Tân phụ của lão đại Cát gia là người g hiền lương nức tiếng ở quê nhà chúng ta, Cát Thái công vẫn có ánh mắt, năm đó tự mình đi nhìn trưởng tức(*), phí hởn nửa gia sản sính lễ mới cưới về được. Ương Ương ở bên cạnh nàng ta có thể kém à? Niệu Niệu nhà chúng ta đáng thương đến thế nào chứ, đi theo mặt hàng như vậy!”

(*) Trưởng tức: Dâu trưởng.

Tiêu phu nhân không nói gì, thật lâu sau nàng mới nói: “Cho dù đáng thương, cũng phải dạy dỗ, nếu không…”

“Nếu không cái gì mà nếu không.” Trình Thủy cười nói: “Nó thông minh như vậy là giống nàng, đoán cái gì trúng cái đó, một chút đã hiểu hết. Cho nên nói, cưới vợ phải cưới thông minh, tốt cho bọn nhỏ!”

“Có thông minh nữa thì có ích lợi gì, phẩm tính chính trực mới là hàng đầu…”

“Kkhông phải có ta à, phẩm tính của ta chính trực lắm! Niệu Niệu thông minh giống nàng, phẩm tính chính trực giống ta đấy!” Trình Thủy vỗ bộ ngực, cười ha ha.

Tiêu phu nhân bị nghẹn, lườm trượng phu một cái, cúi đầu không biết nghĩ cái gì, sau một lúc lâu không khỏi thở dài.

Ngoài cửa, Thanh Thung phu nhân bưng nước ấm đứng ở ngoài, nghe xong mấy câu đó cũng thở dài.

- Năm đó Tiêu lão phu nhân không thể nói là không thông minh, phàm là nói chuyện làm khó người ta, đoán thâm ý người ta, thoái thác trách nhiệm, đều rất hiệu nghiệm. Nhưng bà ấy chỉ có thông minh vặt, hoàn toàn không có trí tuệ, còn đều dùng những cái thông minh vặt ấy lên người mình, chỉ quan tâm chuyện và người có liên quan đến mình, chỉ muốn sống an nhàn, tùy ý bản tính của mình gầy yếu yêu kiều, đến lúc tai vạ đến nơi không đảm đương nổi.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)