TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 549
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 123: Tình ý hai nơi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Từ Lăng phủ ra canh giờ còn sớm, bên ngoài trời giá rét cũng không thể đi dạo, Thiếu Thương đề nghị hai người đi Hạnh Hoa biệt viện cọ cơm ăn.

“Tay nghề A Ảo cực tốt, vốn dĩ phó mẫu ta còn không phục, lần trước ta mang theo thịt khô A Ảo phơi về nhà, phó mẫu lập tức chịu phúc! Có lần A Ảo thuận miệng nói ban đầu bà quản lý việc nhà, sau khi phụ mẫu chàng tuyệt hôn, bà vì chăm sóc Hoắc phu nhân mới bắt đầu học làm bếp, đây là thiên phú đó!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lăng Bất Nghi hơi khựng lại, nhỏ giọng nói: “Sau khi a phụ a mẫu tuyệt hôn, rất nhiều chuyện đều thay đổi.”

Thiếu Thương im lặng. Thay đổi lớn nhất chỉ sợ là cuộc sống của Lăng Bất Nghi.

“Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, cũng không biết này khi nào thì hết lạnh đây. Nương nương cũng vậy, a mẫu chàng cũng vậy, lần này đều là ốm yếu, suốt ngày sợ lạnh lại kén ăn, nhưng nếu đốt nhiều than lửa chút thì sẽ ho khan, ui da sầu chết ta! À à, chỉ có Tiêu nữ quân của chúng ta, đúng là uy vũ sinh phong tinh thần phấn chấn, hai ngày trước mới vừa đánh Tam huynh một trận, nói hắn lấy lý do hầu bệnh Vạn bá phụ trốn tránh không chịu đọc sách. Hừ, bên cạnh Vạn bá phụ có trưởng huynh cùng Nhị huynh ở đó, làm gì có chuyện gì liên quan đến Tam huynh! A mẫu không đốt mai rùa đen của hắn đã coi như hắn may rồi!”

Lăng Bất Nghi cười ha ha: “Vạn Thái thú bị thương còn chưa khỏi à? Ta cho rằng ông ta sẽ lập tức về Từ quận đấy.”

“Đã sớm khỏe rồi, ông ta là muốn chờ a phụ trở về gặp mặt.” Thiếu Thương nói: “Thật ra Vạn bá phụ mới là người khởi xướng mượn bệnh tránh việc, a mẫu một bụng tức giận với ông ta, nhưng lại không thể giết đến Vạn gia đánh ông ta một trận nên chỉ có thể đánh Tam huynh.”

Lăng Bất Nghi thích nhất nghe Thiếu Thương kể việc nhà, có thể làm lòng người ấm áp mềm mại. Hắn dịu dàng nói: “Đợi Vạn Thái thú về Từ quận, nàng mời mấy vị huynh trưởng cùng nương tử Vạn gia đi biệt viện Đồ Sơn Cao ngâm suối nước nóng, lần trước chấn động lòng người, mọi người vừa sợ vừa mệt, bây giờ có thể chơi đùa rồi.”

Thiếu Thương gật gật đầu: “Người khác còn được, Thê Thê a tỷ có thể đi hay không ta cũng không biết. Mấy ngày trước đây Vạn bá mẫu cũng trở về đô thành, bà ấy không phải là bạn tốt của Doãn phu nhân ư, thấy Hủ Nga a tỷ bây giờ học ôn lương hiền huệ, có trật tự, đêm xuống lập tức mắng chửi Thê Thê a tỷ một trận, sau đó ôm gối đầu khóc rống một trận. Bà ấy nói tương lai hai chị em dâu không tránh được bị người ta so, Thê Thê a tỷ hấp tấp không có dáng vẻ thục nữ như vậy, sợ phải bị so đến tận núi nào rồi!... À, đã nhiều ngày Thê Thê a tỷ bị Doãn bá mẫu bắt học làm cô dâu thế nào rồi.”

Lăng Bất Nghi chậm rì rì cười nói: “Nàng cũng hấp tấp không có dáng vẻ thục nữ đấy, Dụ Xương Quận chúa lại nổi tiếng hiền thục đô thành, đến lúc đó nàng đâu chỉ bị so đến núi nào, có khi còn bị so đến trên trời dưới đất đấy.”

Thiếu Thương giận dữ: “Quận chúa tốt như vậy, sao chàng không đi cưới nàng ta?!”

Lăng Bất Nghi cười nói: “Bởi vì ta không thích nữ tử hiền thục. Ta thích nữ tử miên man suy nghĩ, làm xằng làm bậy, ăn uống thả cửa...”

Thiếu Thương cười nhào qua muốn đánh hắn: “Ai ăn uống thả cửa?! Ta thấy chàng mới nói hươu nói vượn, càn quấy, vô căn cứ... Nói nhanh lên còn có chữ gì nữa, ta không nghĩ ra được!”

Hai người ở trong xe quấn quít cãi nhau ầm ĩ, bởi vậy trời giá rét, thùng xe đóng kín mít, huynh đệ Lương Khâu thị ngồi trên lưng ngựa bên ngoài cũng không biết bên trong đã xảy ra cái gì, chỉ phát hiện thân xe chấn động, trục bánh xe lung lay.

Lương Khâu Phi không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên đỏ mặt: “Đây là ở bên ngoài mà, thiếu chủ công sẽ không... Chứ?”

“Sẽ không.” Sắc mặt Lương Khâu Khởi như thường: “Thiếu chủ công cùng tiểu nữ quân có lẽ chỉ đùa giỡn.”

“Sao huynh trưởng biết?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Bởi vì ta có bốn vị hồng nhan tri kỷ không rời không bỏ, mà ngươi đến nữ nhi của lão thúc gác cổng ngưỡng mộ ngươi đều có thể tức mà chạy mất.”

Lương Khâu Phi: ...

Tới Hạnh Hoa biệt viện, ba phụ tử Thôi Hầu không chút nào ngoài ý muốn đang ở đó.

Hiện tại Hoắc Quân Hoa bệnh không nhẹ, mới vừa uống thuốc nặng nề ngủ mất, cũng chỉ có vào lúc này, Lăng Bất Nghi mới có thể yên tĩnh ngồi ở bên giường, lẳng lặng chăm chú nhìn mẹ đẻ trong chốc lát.

Hoắc Quân Hoa đã không còn trẻ, cho dù bình thường nói chuyện làm việc giống tiểu cô nương nũng nịu, nhưng mà năm tháng cùng sinh ly tử biệt vẫn để lại dấu vết cực khổ đau thương ở trên mặt bà.

Đều nói Lăng Bất Nghi giống phụ thân Lăng Ích, lúc này Thiếu Thương cảm thấy thật ra Lăng Bất Nghi càng giống Hoắc Quân Hoa hơn, giống nhau ở đôi mày thanh tú hơi xếch, giống nhau ở cái mũi quật cường cao thẳng, đặc biệt là cái cằm cố chấp trắng nõn kia, quả thực một khuôn mẫu khắc ra.

Loại tướng mạo này lớn lên ở trên mặt Lăng Bất Nghi là vừa vặn, nhưng ở trên người nữ tử lại có vẻ kiên cường có thừa dịu dàng không đủ, khiến khuôn mặt đẹp của Hoắc Quân Hoa mang theo một vẻ vênh váo hung hăng. Việt Phi thì tốt hơn nhiều rồi, rõ ràng tính cách càng thêm kêu đánh kêu giết, lại lớn lên kiều mị uyển chuyển. Thiếu Thương rất hiểu lựa chọn của Hoàng đế lão bá.

Lăng Bất Nghi cúi đầu nhìn mẹ đẻ một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, hai đứa con trai Thôi gia đã vội không chờ nổi mỗi bên một đứa kéo hắn ra bên ngoài đình viện luận bàn đùa bỡn, Thiếu Thương cùng Thôi Hầu ngồi ở dưới hành lang nhìn bọn họ.

Thiếu Thương nhìn Thôi Hầu cau mày, thử hỏi: “Lúc này bệnh của Hoắc phu nhân rất nặng à, ta nghe A Ảo nói, đây là bệnh cũ của phu nhân bắt đầu mùa đông mỗi năm.”

Thôi Hầu nói: “Là bệnh cũ, nhưng hôm nay Quân Hoa đã nhiều tuổi, không thể chống đỡ được bệnh so với lúc còn trẻ khỏe được. Ta nghe A Ảo nói đợt trước ba ngày hai lần người đều tới thăm Quân Hoa. Đứa nhỏ tốt, thật là vất vả cho ngươi. Nhưng ngươi cũng thấy đấy lúc này Quân Hoa hôn mê đều nhiều hơn so với trước đây, chén thuốc đều không uống nổi. Hầu y nói… Nói...”

“Nói bên trong Hoắc phu nhân thật ra đã bị đào rỗng, những năm gần đây cũng chỉ là dựa vào ăn ngon uống tốt chống đỡ.” Thiếu Thương nhỏ giọng nói: “Nhưng ta thật sự không rõ. Lúc Hoắc Xung Tướng quân còn sống, Hoắc phu nhân sống trong nhung lụa. Sau khi tới Hạnh Hoa biệt viện này, bệ hạ cùng nương nương ban thưởng cuồn cuộn không dứt, cái gì mà gân hươu, nhau thai báo, nhân sâm núi, hoa tuyết liên vân vân…, phu nhân được cung cấp nuôi dưỡng sợ là còn tốt hơn cả Công chúa, Vương phi. Nói cách khác, phu nhân chân chính cực khổ cũng là hai năm mất tích bên ngoài kia. Mới hai, sao có thể làm thân thể suy sụp đến vậy chứ...”

Thôi Hữu nhớ tới nữ thần chịu tội, nước mắt đều sắp rơi xuống: “Lúc trước khi ta tìm được mẫu tử bọn họ trở về, Quân Hoa đã gầy không ra dáng vẻ gì, dọc theo đường đi buồn bực không vui, vẫn là ta nói cho nàng, tên chó Lăng Ích này mới tìm được niềm vui mới, nàng mới lên tinh thần nổi! Có thể thấy được chịu tội nhiều ít sao có thể xem thời gian dài hay ngắn, một đao chọc vào người cũng chỉ là trong chớp mắt, không phải cũng lập tức trí mạng à?”

Thiếu Thương cảm thấy không thể so sánh như vậy, nhưng nhịn xuống không nói.

“Quân Hoa là bá mẫu Hoắc gia sinh non, từ nhỏ thân thể nàng không tốt, có khi nóng nảy cãi nhau với người ta còn bị ngất, Hoắc gia phí sức lực thật lớn mới giữ được mạng nhỏ cho nàng! Sau đó vì Lăng tặc liều chết sinh Tử Thịnh, xem hài nhi ốm đau bệnh tật, thiếu chút nữa lại hôn mê, cũng may tẩu tẩu Hoắc gia để lại tên nhi tử của mình cho Tử Thịnh. Nói đến cũng lạ, từ khi Tử Thịnh có tên của con trai Hoắc gia, thân mình ngày càng tốt dần lên...”

Thiếu Thương cười rộ: “Thôi thúc phụ thật thiên vị. Nói cách khác, Hoắc phu nhân bởi vì từ nhỏ yếu ớt, không thể có người làm trái ý bà, không thể có người cãi cọ với bà, nếu không bà sẽ xỉu... Đến cuối cùng còn đoạt tên mà huynh tẩu định để lại cho nhi tử à? Vậy sau đó Hoắc Xung Tướng quân làm sao bây giờ?”

Thôi Hữu nhớ tới tình hình ngay lúc đó, cũng cười: “Hoắc gia tẩu tẩu có đam mê cổ quái là thích đặt vế đối ngay ngắn, dưới gối ba trai ba gái đều là tên theo hàng, phân biệt là Bất Tật, Bất Hại, Bất Thức, Bất Tề, Bất Vi, Bất Nghi... Sau đó ‘Bất Nghi’ cho con trai của Quân Hoa, ấu tử nhà hắn cũng chỉ có thể gọi ‘Bất Thương’.”

Nói xong lời này, ông ấy không nhịn được lại giải thích thay nữ thần: “Cô nương bình thường đều ngàn kiều vạn sủng nuôi lớn, nói còn không chừng tính tình còn nóng nảy hơn nhiều, nhưng Quân Hoa chỉ là mạnh miệng mềm lòng. Khi còn nhỏ nàng thấy ta nhỏ gầy, cho rằng nhà ta nghèo khó ăn không đủ no, thường thường dùng váy áo bọc ngô đưa tới cho ta, có cái gì ăn ngon uống tốt đều không quên để lại cho ta. Ôi, bây giờ người ta chỉ nhớ rõ nàng xấu xa ăn nói không lựa lời, còn có ai biết thật ra tâm địa nàng không xấu...”

Gặp phải lão Thôi có lăng kính tình yêu dầy 800 mét, Thiếu Thương không còn lời nào để nói.

Người làm người ta chán ghét luôn có lý do làm người ta chán ghét, nói ‘nói không lựa lời’ là đang tránh nặng tìm nhẹ, thật ra Hoắc Quân Hoa từ nhỏ đã thích nói dối, mỗi khi không như ý khi là sẽ nói dối, Hoắc Xung Tướng quân không biết vì thế mà xin lỗi người ta bao nhiêu lần.

Đặc biệt sau đó cùng Việt Phi tranh chấp, Hoắc Quân Hoa nói dối không một trăm cũng có tám mươi, trong chốc lát nói Việt Hằng ở huyện cách vách tuy xinh đẹp nhưng tâm địa độc ác, thích lăng nhục nô bộc, trong chốc lát lại nói bà ấy phong lưu quyến rũ người ta, có rất nhiều người dưới màn, chờ sau đó mọi người thấy Việt Hằng thật sự mới biết không phải như thế, Hoắc Quân Hoa cũng không thể nói dối nữa.

Một lần hung hiểm nhất, Hoắc Quân Hoa lừa Việt phi đi tới chỗ nghe đồn có nhiều tặc phỉ nhất. Thiếu Thương lén suy đoán, có lẽ Hoắc Quân Hoa cũng không phải thật sự muốn Việt Phi thân bại danh liệt chết thảm, chỉ là trò đùa dai ngốc nghếch tùy hứng ngu xuẩn.

Nhưng nếu không có Hoắc Xung cảnh giác, cứu viện kịp thời, hai nhà Hoắc Việt lập tức sẽ thành kẻ thù.

Con người rất phức tạp, đối với Thôi Hữu mà nói, Hoắc Quân Hoa là tiểu tiên nữ miệng dao găm lòng đậu hủ, đối với Việt Phi nương nương mà nói, vậy nên giết ngàn đao. Cũng từ lần này về sau, Hoàng đế lại không chịu cho tiểu muội Hoắc gia mà mình nhìn lớn lên sắc mặt tốt, mà cuối cùng Hoắc Quân Hoa cũng đã chết tâm với Hoàng đế, ngược lại chú ý thiếu niên tuấn tú họ Lăng mới chuyển đến trong huyện.

Nghĩ đến đây, Thiếu Thương vội chọn những điều quan trọng nhìn thấy ở Lăng phủ buổi sáng hôm nay nói cho Thôi Hữu.

Thôi Hữu chửi ầm lên: “Lăng lão tặc này là đồ chó chết! Lúc trước cũng chỉ ỷ vào chút dịu dàng mà dỗ Quân Hoa, nếu luận bản lĩnh đao thật kiếm thật xách giày cho chúng ta đều không xứng! Đấu tranh anh dũng hắn ta trốn nhanh hơn ai hết, bây giờ lại còn lên mặt. Thiếu Thương, ta nói cho ngươi, không đơn thuần chỉ là Dụ Xương Quận chúa, ba huynh đệ Lăng gia bọn họ hận không thể liên hôn một vòng với tất cả danh môn vọng tộc công huân quý thích ở đô thành đấy. Nhưng mà tự hỏi lòng người, lôi các vị lão huynh đệ ra hỏi xem, nếu không phải Hoắc Xung huynh trưởng dìu dắt hắn ta thì ai để mắt đến hắn ta! Chẳng qua là...”

Ông ấy bỗng nhiên chuyển thành mặt cười với Thiếu Thương, mặt cười mồm chuột tai khỉ giống như quả cà tím bị hong gió, Thiếu Thương run run một cái.

“Lăng lão tặc nói ngươi cũng đừng không nghe câu nào, chỗ nên khuyên can Tử Thịnh thì vẫn phải khuyên can, đừng cứng đầu đi liều mạng.” Thôi Hữu cười tủm tỉm nói.

Thiếu Thương không phục reo lên: “Vừa rồi ngài còn gọi Thành Dương Hầu là chó chết đấy!”

“Bây giờ không phải lúc trước ăn bữa hôm lo bữa mai nữa, bây giờ uy vọng của bệ hạ càng cao, có rất nhiều hào kiệt bốn phương tới đầu hàng, còn sợ trong triều không có ai để dùng chắc! Nếu Tử Thịnh lỡ xảy ra việc gì, Quân Hoa còn có thể sống không đây! Việc này phải nhờ cả vào ngươi, đến lúc ngươi xuất gia, a phụ a mẫu ngươi cho ngươi bao nhiêu của hồi môn, thúc phụ ta cũng làm cho ngươi một phần ý nguyên! Ngoan, nghe lời đi!”

“Không cần! Lời này Hoàng hậu nương nương cùng Vạn bá phụ đều nói rồi, ta đã có rất nhiều của hồi môn rồi!” Thiếu Thương cực kỳ hào khí.

“Đứa nhỏ ngốc! Của hồi môn làm gì có ngại nhiều! Phải biết rằng đến lúc cần dùng tiền chỉ hận sao thiếu! Đây là tổ huấn lớp người già thúc phụ truyền xuống, không sai chút nào!” Thôi Hữu vỗ đùi răn dạy: “Của hồi môn của ngươi không nhiều, tương lai thấy chị em dâu Quận chúa không dám ngẩng đầu thì làm sao bây giờ?!”

Thiếu Thương chậm rãi, từng chút từng chút quay đầu lại: “Vì sao thấy Dụ Xương Quận chúa lại không ngẩng được đầu lên?”

Thôi Hữu nghĩ sao nói vậy: “Người ta cầm kỳ thư họa nữ hồng chế biến thức ăn mọi thứ tinh thông, ở đô thành là có tiếng hiền lương thục đức. Ngươi ấy à, nghe A Ảo nói đến nay khâu quần áo vẫn còn xiêu vẹo đó!”

Thiếu Thương tức đến run người, từ trên sàn nhà đứng bật dậy: “Thôi Hầu, Thôi thúc phụ, nể mặt ngài nhiều tuổi, ta không thèm cãi nhau với ngài. Nhưng duyên phận giữa ngài với ta đã hết, như vậy tạm biệt, trời cao đất xa, không cần đưa tiễn!” Nói xong nàng chắp hai tay, tức giận muốn đi.

Lúc này Thôi Hữu mới phát hiện mình chọc giận tiểu cô nương, ui da mấy tiếng vội vàng đứng dậy cản lại.

...

Vì sợ Hoắc Quân Hoa tỉnh lại nhìn thấy Lăng Bất Nghi lại phát tác, sau khi dùng ngọ thiện chơi đùa trong chốc lát, Thiếu Thương cùng Lăng Bất Nghi phải dẹp đường trở về thành, phụ tử Thôi gia định ở biệt viện Hạnh Hoa hai ngày.

Xa xa nhìn lại cửa biệt viện, thấy Thôi Nhị không biết đang vui đùa gì với phụ huynh, Thôi Hầu túm lấy nhi tử vứt lên không trung, sau đó cùng trưởng tử hi hi ha ha tiếp được con thứ.

Lăng Bất Nghi nhìn trong mắt toàn là ý cười, thuận miệng nói: “Lúc ta còn nhỏ, a phụ cũng thích tung ta lên rồi bắt lấy như vậy.”

Thiếu Thương cũng nhìn lại phụ tử Thôi Hữu, thở dài: “Thôi thúc phụ thật là dùng tình quá sâu, ôi, chàng nói xem ông ấy từ nhỏ lớn lên cùng a mẫu chàng, khi nào bắt đầu biết mình thích a mẫu chàng đây?”

Lăng Bất Nghi cười lắc đầu: “Có lẽ là tới lúc sẽ tự biết thôi.”

Thiếu Thương ngoẹo đầu suy nghĩ nửa ngày: “Tam huynh ta cũng hỏi Ban tiểu Hầu, làm sao biết mình thích một nữ tử. Ban tiểu Hầu nói tằng tổ phụ đã nói với hắn ta, khi gặp được nữ tử trong lòng mình, sẽ cảm thấy sấm sét ầm ầm. Lúc chàng thấy ta, có cảm thấy sấm sét ầm ầm không?”

Lăng Bất Nghi cẩn thận nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Hội đèn lồng đêm đó à? Ta không cảm thấy sấm sét ầm ầm, ta chỉ cảm thấy nàng đứng ở nơi đó, một vòng xung quanh toàn là hoa nở xuân về.”

Trong lòng Thiếu Thương ngọt ngào, cười đến mi mắt cong cong.

Lăng Bất Nghi lại nói: “Nàng cùng Thôi thúc phụ mới nói gì đó, vừa rồi xem ông ấy ngăn nàng còn năn nỉ, lúc dùng bữa còn cắt thịt nướng màu mỡ nhất cho nàng.”

Thiếu Thương cứng đờ, tay nhỏ xua ra vẻ không có việc gì: “Cũng không phải chuyện lớn gì. Chỉ là gần nhất Thôi thúc phụ thấy ta càng thêm hiền lương thục đức, trong lòng vui sướng, cho nên muốn thưởng ta ấy mà!”

Hu hu hu, trên đời này có thể thưởng thức nàng chỉ có Hoàng hậu nương nương! Mấy nam nhân thúi của xã hội phong kiến này, một đám kiến thức thiển cận, lực thẩm mỹ hủ bại lạc hậu!

...

Cứ vậy lại qua mấy ngày, Trình phụ rốt cuộc đi theo Hàn Đại Tướng quân khải hoàn hồi triều.

Nếu bàn về nghẹn khuất nhất trong cuộc chiến bình định Thọ Xuân lần này không gì hơn một đường đại quân của bọn họ, từ đầu tới đuôi chỉ vớt được mười mấy tàn binh, chỉ vì vú em Thôi sợ lớp bằng hữu nhỏ xảy ra việc ngoài ý muốn, cho nên căn bản không có chút ý định mạnh mẽ đánh nào.

Đầu tiên là Lăng Bất Nghi một vòng mưa rền gió dữ mạnh mẽ đánh dọa hỏng lá gan trận doanh Bành nghịch tặc, sau đó vú em Thôi lại tế ra một tổ hợp quyền mưa thuận gió hoà ‘chiêu hàng - ly gián’, cuối cùng Bành Chân là bị tâm phúc của mình bó thành bánh chưng ném ra thành đầu hàng.

Hoàng đế rất đủ ý tứ, tuy rằng Trình phụ cùng Hàn Đại tướng quân bất lực trở về, nhưng không có công lao cũng có khổ lao, vẫn ban thưởng từng người chút tiền tài trợ cấp, quan trật thì không nhúc nhích.

Vở kịch lớn ở nhà.

Trình phụ không cởi giáp trực tiếp đi Vạn phủ, sau đó đồng chí lão Vạn giống như đứa nhỏ tủi thân nhiều ngày thấy gia trưởng, ôm nghĩa đệ khóc rống tê tâm liệt phế, khóc đến ruột gan đứt từng khúc sinh ly tử biệt, luôn mồm ‘ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại hiền đệ, thật là sống không bằng chết hu hu hu hu hu hu’...

Tiêu phu nhân ôm cánh tay ở bên lạnh mắt nhìn, Vạn phu nhân xấu hổ tới tay chân không biết để đâu, trừ lão đại Trình Vịnh còn chưa từ Thái Học trở về, mấy tiểu bối còn lại đều vui sướng ăn dưa. Tình cảnh này, nếu không phải Trình phụ đối Tiêu phu nhân một mảnh tình thâm, Vạn lão bá lại là hệ thích trai gái trăng hoa, Thiếu Thương cũng sắp hiểu sai luôn rồi.

Trình Ương cũng cao hơn rất nhiều, tính tình càng thêm trầm tĩnh dịu dàng, từ sau khi Vạn Tùng Bách bị buộc tội, nàng ta thường tới Vạn gia giúp đỡ chăm sóc lão phu nhân, lúc này lại an tĩnh giúp Vạn phu nhân thân thể không tốt rất bận rộn, đối lập Vạn Thê Thê càng thêm đội sổ. Vì thế, lấy khích lệ Trình Ương làm mở đầu, Tiêu phu nhân cùng Vạn phu nhân ở bên kéo việc nhà.

Tiêu phu nhân đã chọn tốt việc hôn nhân cho Trình Ương, chỉ chờ mấy tháng sau Trình Nhị thúc từ Bạch Lộc Sơn xin nghỉ về nhà làm việc. Thật ra việc hôn nhân này chọn rất không tồi, Tiêu phu nhân cũng hao hết sức lực, nếu không có Lăng Bất Nghi làm đối chiếu, thậm chí có thể xem như Trình Ương trèo cao. Nhưng mà có Lăng Bất Nghi sáng chói lóng lánh như vậy tồn tại, tất cả lang tế ở đô thành đều không đủ nhìn.

Vạn phu nhân lại nghĩ rất thoáng, dù sao mười hai lang tế nhà bà ấy thêm lên đều không thể bằng Lăng Bất Nghi, hiện tại tâm nguyện của bà ấy là chỉ cần nữ nhi Thê Thê hạnh phúc là được.

Khóc đủ thời gian một bữa cơm, Vạn Tùng Bách lau sạch sẽ nước mũi nước mắt treo ở trên râu, sau đó xua đuổi tất cả mọi người đi ra ngoài, chỉ để lại ông ta cùng nghĩa đệ ở lại nói chuyện. Tiêu phu nhân đã sớm không nhịn được, phất tay áo dài đi ra ngoài, Vạn phu nhân cười khổ đuổi theo.

Sau khi mọi người đi hết, Vn Tùng Bách mới nói: “Lúc này cửu tử nhất sinh, số gặp nguy hiểm, lại nói vẫn là dựa vào rể hiền của hiền đệ mới thoát khỏi lên trời! Ôi, người đi qua cái chết vài lần, cái gì cũng nhìn rõ. Hiền đệ, hôm nay ta muốn cùng ngươi nói chuyện hôn nhân của Thê Thê cùng Tử Phu, với chuyện hương khói kế tục nhà ta.”

Trong lòng Trình Thủy rõ rành rành, thở dài: “Việc này ta đã sớm nghĩ tới rồi, hai nhà chúng ta là giao tình sinh tử, bây giờ xem ra huynh trưởng không sinh ra con trai được rồi...”

“Cái gì mà không sinh ra con trai, còn không phải ngươi ra chủ ý thối, để ta đi trùng tu phần mộ tổ tiên, kết quả làm hỏng luôn phong thuỷ...”

“Cho dù không trùng tu phần mộ tổ tiên, phong thuỷ không xấu, nghĩa huynh cũng chỉ là mỗi hơn hai năm có một nữ nhi, nhi tử vẫn không biết ở đâu!”

“Có nữ nhi còn tốt hơn không nữ nhi! Từ sau khi Thê Thê ra đời, ngu huynh ta mười mấy năm không có thu hoạch gì, bây giờ người ta đều ở bên ngoài tung tin đồn nhảm nhí là thân thể ngu huynh có tật xấu đấy!”

“Nói hươu nói vượn! Ai dám nói nghĩa huynh, ta đi lột da bọn họ!”

“Ngươi có nướng sống bọn họ, cũng không ngăn được người ta nói thầm trong lòng!”

“Vậy làm sao bây giờ?” Trình Thủy bất đắc dĩ ngồi bệt ra.

“Còn có thể làm sao nữa.” Vạn Tùng Bách dựa vào gối: “Nhi tử, ngu huynh ta đã không trông mong rồi, trông cậy vào tôn tử thôi.”

Trước mắt Trình Thủy sáng ngời: “Cái này ta đã sớm nghĩ tới, mấy năm trước ta đã nói với Nguyên Y ‘xem ra huynh trưởng là không có con nối dõi’... Huynh trưởng, ngươi đừng ngắt lời để ta nói hết đã! Tử Phu là huynh trưởng ngươi nhìn lớn lên, tình cảm với Thê Thê cũng tốt, tương lai sau khi bọn họ thành thân, cho con cái làm con thừa tự của huynh trưởng cũng được, trực tiếp bảo Tử Phu ở rể cũng được...”

Vạn Tùng Bách cảm động, vỗ đầu vai nghĩa đệ, thở dài: “Hiền đệ cùng ta không phải cốt nhục mà hơn hẳn cốt nhục, mới có thể nói những lời từ trong gan ruột như vậy. Ở rể ấy mà, ta cũng nghĩ tới, nhưng mà lại sợ phu thê các ngươi đau lòng, thứ hai ta cũng đau lòng! Tử Phu là đứa nhỏ tốt sang sảng vui vẻ cỡ nào, tuy nói ta coi hắn như con ruột, nhưng người ở rể nói ra đi chung quy không dễ nghe. Tương lai hắn ở bên ngoài bị người ta trào phúng, vậy còn không phải cắt thịt chính chúng ta! Cân nhắc mãi, ta cùng a mẫu đã thương lượng, cùng với để cháu ngoại trai kế tục, không bằng trực tiếp để Tử Phu làm con nối dòng!”

Trình Thủy nhất thời không phản ứng kịp: “Để Tử Phu làm con nối dòng? Nhưng hai nhà chúng ta không có chút huyết thống nào!” Không phải chọn thừa tự đều là chọn hài tử tông tộc à.

“Ai nói không được!” Vạn Tùng Bách vui rạo rực ngồi dậy: “Ngươi xem Sầm An Tri trước mặt bệ hạ nhận con của bạn tốt để thừa tự đấy...”

Trình Thủy bất đắc dĩ nói: “Thứ nhất, Sầm nội quan là hoạn quan, nghĩa huynh so với ông ta cái gì. Thứ hai, thân tộc người nhà của Sầm nội quan đều lạc trong chiến loạn, còn lại đều đã ngoài năm đời. Thứ ba... Thứ ba, ta tạm thời không thể nghĩ được, tóm lại việc này không ổn, nghĩa huynh sẽ bị người ta đâm sống lưng!”

“Đâm sống lưng cái gì!” Vạn Tùng Bách hừ lạnh nói: “Những tộc nhân đó của nhà ta, ngươi cũng biết, sớm thành thế nước lửa với ta. Thừa tự?! Hừ, ta có dám nhận thừa tự, bọn họ dám đưa hài nhi tới chắc! Lại nói, ta nói nhận Tử Phu làm con thừa tự cũng không phải không có nắm chắc, những năm gần đây ta cầm trên tay vài nhược điểm của bô lão tộc nhân, đến lúc đó chèn ép một đám mượn sức một đám, lại tìm vài hương lão đức cao vọng trọng nói tốt cho, chuyện tất nhiên có thể thành!”

Ông ta vỗ đùi: “Ta đã phái người về quê âm thầm thuyết phục. Tóm lại, bọn họ để ta hài lòng, ân oán trước kia ta sẽ xóa bỏ toàn bộ cùng bọn họ, về sau cho nhiều chút ngon ngọt là được!”

Trình Thủy tỉ mỉ cân nhắc một lượt, hình như... Hình như... Thật sự không phải không thể được.

“Chờ một chút, chờ một chút! Nếu Tử Phu làm con của ngươi, vậy chính là huynh muội với Thê Thê a! Cái này… Cái này… Cái này...” Trình phụ sốt ruột.

“Loạn cái gì!” Vạn Tùng Bách nhàn nhã nói: “Cũng đưa Thê Thê đi ra ngoài làm con thừa tự không phải được rồi sao! Người ta cũng đã chọn xong, chính là nhà huynh trưởng của thê tử ta. Cữu phụ cữu mẫu Thê Thê không có nữ nhi, vốn vô cùng yêu thương Thê Thê, việc này bọn họ cầu mà không được.”

Trình Thủy nhất thời đầu váng mắt hoa, đầu xoay mòng mòng: “Vậy tẩu tẩu có đồng ý không? Thê Thê chính là thịt đầu quả tim của nàng mà!”

Vạn Tùng Bách cười mắng: “Ta xem ngươi mệt đến choáng váng rồi! Nếu không phải a mẫu Thê Thê đồng ý, ta có thể nghĩ đến cho Thê Thê đến nhà huynh trưởng của thê tử làm con thừa tự à? Tẩu tẩu ngươi đâu chỉ đồng ý, từ khi ta nói việc này ra, nàng ấy còn vui vẻ đến không ngủ được đấy!”

Dừng một chút, ông ta lại thở dài: “Ôi, cũng là phu thê hiền đệ lòng dạ rộng rãi, để ta nói đúng với lương tâm thì nha đầu như Thê Thê cho ta làm cô dâu ta cũng không vui đâu! Lỗ mãng xúc động lại kiêu căng tùy hứng, không có chút dáng vẻ làm cô dâu nào!”

“Huynh trưởng đừng tự coi nhẹ mình, Niệu Niệu cũng không tốt hơn đâu, ba ngày hai bữa tranh luận cùng ta, nói ra nói có thể làm người sống sờ sờ tức chết...” Trình Thủy nói.

Vạn Tùng Bách xua tay ngăn hắn lại: “Không giống nhau, không giống nhau! Niệu Niệu là người trong lòng có dự tính, cung đình là chỗ nào chứ, nàng nói ba hoa chích chòe, ngươi và ta thật đúng coi nơi đó là thế ngoại đào nguyên đấy à? Cho dù có Hoàng hậu cùng Lăng Bất Nghi chăm sóc, nếu không phải nàng có chừng mực biết tiến lui, thì cũng không đứng được chân! Thê Thê lại khác, nàng thật sự bộc tuệch không so đo, cái này cũng tốt, có thể ‘cưới’ nàng  về nhà, tẩu tẩu ngươi hận không thể móc tim gan ra cho hai phu thê các ngươi làm tạ lễ!”

Trong lòng Trình Thủy hỗn loạn: “Nghĩa huynh cho ta thời gian, để ta bàn bạc cùng với Nguyên Y...”

“Ngươi đó! Đúng là không có khí khái của đại trượng phu!” Vạn Tùng Bách hận rèn sắt không thành thép: “Loại chuyện này chủ một nhà đồng ý là được rồi còn có chuyện gì của phụ nhân!”

Mắng xong, ông ta lại cười rộ lên: “Ôi, vậy ngươi không ngại nói với Tiêu thị, đánh giặc bày trận tuy ta không bằng ngươi, nhưng tích góp gia tài ta lại có một tay, chỉ cần nàng đồng ý, gia tài bạc triệu kia của ta đều là của Tử Phu! Về sau mặc kệ bên ngoài ra sao, trở về nhà Tử Phu vẫn gọi các ngươi là a phụ a mẫu, ta cũng sẽ không so đo cái gì, ha ha, ha ha ha ha!”

Trình Thủy nhìn khuôn mặt nghĩa huynh vui sướng cười to, trong lòng cảm động, nhỏ giọng nói: “Huynh trưởng, ta biết ngươi là có ý tốt, dụng tâm chân thành, nhưng ngươi phải nghĩ kỹ, mũi tên đã lên cung không thể quay đầu lại! Nếu thật nhận Tử Phu làm con thừa tự, tương lai huynh trưởng lại sinh hạ nhi tử, vậy phải làm thế nào? Còn nữa nếu tương lai Thê Thê cũng không thể sinh hạ nhi tử, vậy lại nên như thế nào? Chẳng lẽ để Tử Phu nạp thiếp, vậy sinh hạ hài nhi lại không hề có quan hệ huyết mạch với huyết mạch với Vạn gia!”

Vạn Tùng Bách không cười nữa, trong mắt dường như có ánh nước, bình tĩnh nhìn Trình Thủy, gằn từng chữ: “Hiền đệ, mạng ta không được tốt như ngươi, từ nhỏ duyên phận máu mủ nhạt nhẽo. Năm đó ta tận mắt nhìn thấy nhóm thúc bá ép mẫu thân ta xẻo mắt cắt tai để chứng minh, máu chảy đầm đìa! Khi còn nhỏ, bọn họ còn ám toán ta. Những năm gần đây bọn họ càng hận không thể để mẫu tử chúng ta sớm chết ở bên ngoài, chính vì muốn chiếm lấy phần gia nghiệp này! Ruộng đất cùng sản nghiệp của tổ tiên ta sẽ không động đến, nhưng mà gia sản gia phụ gia mẫu cùng ta tự mình tạo ra thì không thể cho bọn họ tham được!”

“Ngày ấy ở rừng rậm bị tặc phỉ vây đánh, ta tuy bị thương đến mơ hồ, lại vẫn nhớ rõ Tử Phu trói ta ở trên lưng nó. Thân mình ta vừa béo vừa nặng, ép nó không thể đứng thẳng nổi, nhưng cho dù thế nào nó cũng không chịu bỏ ta lại mà tự đi chạy trốn. Lúc ấy ta đã nghĩ cho dù là thân sinh nhi tử của ta, lúc tai vạ đến cũng chỉ đến thế này là cùng.”

“Lời này ngươi đừng nói với Tiêu Thị, nàng dạy dỗ mấy đứa nhỏ rất tốt, có dũng có mưu, tâm địa thiện lương. Có đứa nhỏ nhân nghĩa hiếu thuận như Tử Phu cho ta làm nhi tử, là phúc khí của ta. Chỉ là phải cướp đi một nhi tử tốt của hiền đệ, ngu huynh ái ngại!”

Mắt hổ của Trình Thủy chứa nước mắt, nắm chặt hai tay nghĩa huynh: “Huynh trưởng nói gì đấy, nếu không có nghĩa huynh toàn lực giúp đỡ, chỉ bằng phu thê chúng ta với chút nhân thủ này, đã sớm ngã xuống trong binh hoang mã loạn rồi! Năm ấy sơn tặc họ Trần kia muốn sống mái với ta, địch nhiều ta ít, mắt thấy toàn quân sắp bị diệt. Là huynh trưởng cho ta mượn toàn bộ gia sản để ngăn cản quân địch, đây là ân tình bao lớn chứ...”

“Nói vô nghĩa cái gì! Tám đời trước kia thóc mục vừng thối ngươi còn muốn dong dài, tỏ vẻ trí nhớ ngươi tốt ra sao. Ngươi là bà bà mụ mụ như vậy mới bị Tiêu Thị bắt nạt...”

Hai huynh đệ cảm động nhìn nhau cười, Vạn Tùng Bách đang định lại khuyến khích nghĩa đệ hai câu về đạo quản thê, chợt nghe bên ngoài ầm ĩ, sau đó là giọng nói vội vàng mà hoảng loạn của Trình Vịnh…

“A mẫu, ra chuyện lớn rồi! Nghịch tặc Bành Chân bỗng nhiên ở trong ngục tố cáo, nói ông ta cùng Càn An Vương sớm có cấu kết, cùng làm chuyện lớn! Lúc trước hai ngàn cân tinh đồng kia của Đồng Ngưu huyện, chính là ông ta đưa cho Càn An Vương làm lễ gặp mặt!”

Bên ngoài thính đường yên lặng một khắc, một âm thanh lười biếng của thiếu niên vang lên: “Cái này có quan hệ gì đến chúng ta? Trưởng huynh, ngươi ngồi xuống trước, nghỉ ngơi uống nước đã.”

“Thiếu Cung im miệng! Vịnh Nhân, ngươi nói tiếp, có phải liên lụy đến Vương gia hay không!” Tiêu phu nhân nói.

“A mẫu đoán không sai!” Trình Vịnh dường như thở hổn hển: “Nghịch tặc kia còn nói, nếu không có nhiều năm trước Xa Kỵ Tướng quân Vương Thuần dẫn đường cho ông ta, ông ta căn bản không quen biết Càn An phủ. Sau khi ông ta dẫn binh làm loạn, cũng là Vương Thuần đưa tin để ông ta cùng Càn An Vương phủ liên kết...”

“Nói miệng không bằng chứng! Chẳng lẽ Bành Chân nói cái gì thì là cái đó chắc! Nghịch tặc đã chết đến nơi, còn muốn kéo thêm vài người đệm lưng, cái này cũng không kỳ quái!” Đây là giọng của Trình Tụng.

“Nhị huynh ngươi cũng đừng xen mồm, trưởng huynh vội thành như vậy, tất nhiên không chỉ là Bành Chân há miệng cắn lung tung!” Trình Thiếu Cung nói.

“Không sai! Bành Chân có giữ lại. Ông ta vốn định để Vương Thuần thay mình cầu xin với bệ hạ, nhưng mắt thấy Vương Thuần không phản ứng ông ta, nên hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, ông ta lấy hết giấy viết thư của Vương Thuần cất giấu ra!”

“... Trưởng huynh, ngươi vẫn nói một lèo luôn đi.” Giọng của Thiếu Thương lạnh nhạt mà trong sáng, từ từ thong thả thôi: “Chỉ sợ không chỉ dính líu đến Vương gia đơn giản như vậy đi. Có phải còn kéo lên Đông Cung không?”

Trình Vịnh thở dài một tiếng: “Trong đó có mấy phong thư viết, tốt nhất có thể dẫn bệ hạ ngự giá thân chinh, sau đó ở giữa giở trò. Chỉ cần bệ hạ có việc gì, Thái tử có thể kế vị, đến lúc đó sẽ có phần của hai nhà Vương Bành.”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)