TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 544
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 130: Thề ước (Hạ)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Nghiêm khắc mà nói đây không phải tuyết lở, mà là địa thế kỳ lạ của Tiểu Nguyệt Sơn dẫn tới hiện tượng ‘quả cầu tuyết’.

Bình thường dưới tình huống, theo thời tiết ấm dần, tuyết đọng trên núi đều từ một tầng cao nhất bên ngoài bắt đầu hòa tan, dần dần lộ ra sắc xanh phía dưới. Cũng không biết vì sao, chỗ đỉnh núi Tiểu Nguyệt Sơn rét lạnh dị thường, khi tầng tuyết ở sườn núi cùng chân núi tầng dần dần mỏng đi, chỗ tuyết đọng ở đỉnh núi còn cực kỳ khổng lồ kiên cố,  hình thành hình dáng một que kẹo mút.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khi tuyết phía dưới đỉnh núi cũng dần dần tan rã, chỗ tuyết khổng lồ ở đỉnh núi cũng không thể tiếp tục chống ở nơi đó, đoàn người Thiếu Thương chỉ là cực kỳ xui xẻo đụng phải đúng lúc ‘cầu tuyết’ lăn xuống.

Tuy lá gan Ban tiểu Hầu nhỏ nhưng giọng lại cao vút. Theo hắn ta thét chói tai, tất cả thị vệ cùng gia phó ở chân núi đều xông lên chỗ sườn núi, dùng đòn gánh, gươm kiếm, túi lưới thậm chí áo ngoài ra sức đào người bị chôn dưới tuyết.

Hai vị Hoàng tử, một vị Tướng quân, hai vị công tử, tiểu thư quý tộc, cộng thêm một vị tiến sĩ học vấn uyên bác, nếu đều mất mạng ở chỗ này, vậy những tùy tùng thị vệ này cũng không tránh được bị phạt nặng. Hình phạt này ít nhất là khổ dịch, cao nhất thì không có giới hạn.

Cũng may Tiểu Nguyệt Sơn quy mô không lớn, tuyết đọng lại ở đỉnh núi lăn xuống tứ tán, tuyết đọng phân phối đến chỗ sân này sâu nhiều lắm chưa tới một trượng, mọi người ra sức đào không sợ lạnh, rất nhanh đã nhìn thấy thân hình dưới tuyết.

Trừ thị vệ nô bộc cùng bị chôn ở phía dưới, trước hết được đào ra chính là Trình Thiếu Cung, tiếp theo là hai vị Hoàng tử, cuối cùng mới là vị cổ giả kia. Không tính tổn thương do giá rét, chỉ có Tứ Hoàng tử xúi quẩy bị đất đá hỗn loạn ở trong tuyết đọng đập trúng phần lưng, cổ giả bởi vì không thiếu không khí trong thời gian hơi lâu mà lâm vào hôn mê.

Trình Thiếu Cung chợt kêu to lên: “Thiếu Thương! Thiếu Thương đâu? Tiểu muội nhà ta đâu, Lăng đại nhân, Lăng đại nhân...!”

Lương Khâu Khởi trầm giọng nói: “Đại nhân nhà ta không có ở đây.”

Lúc này mọi người mới phát hiện, tuyết đọng trên chỗ này đều sắp bị đào rỗng, lại không thấy hai người Lăng Trình, đến cả Tam Hoàng tử mặt lạnh không sợ cũng có chút không xong, lạnh giọng thét ra lệnh mọi người tìm kiếm khắp nơi.

Lúc này, một gia phó sợ hãi nói: “Vừa rồi khi tuyết đổ xuống, ta thấy Lăng đại nhân kéo Trình nương tử, sau đó hai người đều bị đẩy ra ngoài mỏm đá...”

Quả nhiên không có xui xẻo nhất, chỉ có càng xui xẻo hơn.

Người khác đều đứng ở phía trong, cách chỗ vách đá gần chút, chỉ có Thiếu Thương đứng ở mép ngắm phong cảnh, khi tuyết lăn xuống, nàng bị sức nặng đổ ập xuống đẩy ra ngoài, Lăng Bất Nghi phi thân qua kéo nàng, cũng đồng loạt bị đẩy luôn.

Mọi người chạy nhanh bổ nhào vào bên vách núi xem, quả nhiên thấy cái áo choàng lông kia của Lăng Bất Nghi treo ở chỗ một mỏm núi nhô ra dưới vực sâu, nhưng hai người lại không thấy tung tích. Trình Thiếu Cung vội đến sắp khóc, Ban tiểu Hầu lại bị dọa cho đã khóc thút thít.

Lương Khâu Khởi lo lắng đến trán đổ mồ hôi, không biết vách núi phía dưới sâu bao nhiêu, nếu là có cái giảm xóc còn đỡ, nếu lập tức rơi xuống, chỉ sợ trực tiếp bị ngã chết. Ông ta không dám trì hoãn, hô lên một tiếng cao vút, thị vệ phía sau lập tức sôi nổi treo dây thừng vào vách núi, định xuống đáy vực tìm kiếm.

...

Khi tuyết lớn đổ xuống, Lăng Bất Nghi trơ mắt nhìn quả bóng tuyết thật lớn đập lên trên người Thiếu Thương, hắn phi thân nhào qua ôm lấy thân mình mềm mại của nàng, lại không khỏi bị cầu tuyết thật lớn đổ xuống đẩy ra khỏi vách núi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Núi nhỏ không sinh ra được cây to mạnh mẽ, cũng may trên vách núi còn có mấy mỏm đá nhô ra, Lăng Bất Nghi một tay ôm Thiếu Thương, một tay kéo đoạn dây xích đá quý, ném áo khoác ở trên núi đá để treo lấy hai người.

Nhưng mà cầu tuyết này quả thực lớn vô cùng, phần vượt qua sân kia chỉ có thể đập xuống dưới, trong ngực Lăng Bất Nghi ôm nữ hài đã hôn mê, một tay bắt lấy một góc áo khoác, còn phải thừa nhận cầu tuyết lớn lớn bé bé không ngừng rơi xuống.

Mới đầu Lăng Bất Nghi còn có thể kiên trì, ai ngờ sau đó có một quả cầu tuyết to ngang thân ngựa nện xuống, hắn không dám đón đỡ, chỉ có thể chen chân vào trên vách núi đá dùng sức chống, buông áo khoác ra nhảy sang một bên.

Cũng may hôm nay hắn mặc phức tạp, đai ngọc bội vòng buộc tay áo gì đó đầy đủ mọi thứ, Lăng Bất Nghi kéo hết mấy thứ này xuống đi treo ở vách đá trên núi đá, từng bậc từng bậc nhảy xuống.

Cám ơn trời đất, bởi vì núi nhỏ, sơn cốc phía dưới cũng không sâu, khi Lăng Bất Nghi lấy đến trâm vàng cài đầu ra để cắm vào vách núi, rốt cuộc đã thấy được đống tuyết đọng dưới đáy vực. Hai tay Lăng Bất Nghi ôm chặt lấy nữ hài, nhất về chỗ cao nhất trên đống tuyết, sau đó không thể kìm được lăn ra một quãng sau đó hai người mới ngừng lại được.

Lăng Bất Nghi từ đống tuyết bò lên, đầu tiên kiểm tra thương thế của Thiếu Thương, chỉ thấy thái dương nàng thấm máu, hiển nhiên là vừa rồi bị cầu tuyết cứng đập vào, lúc này nàng nửa tỉnh nửa mê, nói mớ lẩm bẩm gì đó.

Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm hành quân dã ngoại, Lăng Bất Nghi biết ở lại tại chỗ là tốt nhất, như vậy có thể để bọn Lương Khâu Khởi nhanh nhất tìm được mình, nhưng nữ hài hiển nhiên không thể ở lại nơi này, đống tuyết sẽ chậm rãi hút đi nhiệt lượng trên người bọn họ, cuối cùng mất mạng.

Hắn cân nhắc một lát, cuối cùng buộc Thiếu Thương ở trên lưng, vững vàng đi xuống khỏi đống tuyết, đồng thời để lại ký hiệu ở trên vách núi đá, hy vọng bọn Lương Khâu Khởi có thể thấy. Hắn lại không lo lắng có dã thú đột kích. Núi non trùng điệp mới có mãnh thú lui tới, sơn thấp gò đất chỉ có thể có một ít thú nhỏ.

Thật ra Thiếu Thương bị thương cũng không nặng, chỉ có đầu choáng váng lợi hại.

Ở trên tấm lưng rộng lớn của nam nhân lung lay, nàng nghe thấy tiếng chân nam nhân dẫm trên tuyết đọng phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, mơ hồ thấy vết máu ở vai và cổ của hắn, có vài vết máu còn kéo dài ra bị băng tuyết đông lại. Đây là khi túm áo khoác treo bị cát đá sắc nhọn hỗn loạn trong tuyết đập vào.

Sau đó nàng lại ngất đi, chờ đến khi tỉnh lại, phát hiện mình được hắn ôm vào trong ngực. Lăng Bất Nghi dường như mở rộng áo gấm của mình ra, vây nàng ở trong ngực cùng quần áo. Chóp mũi ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc, ngón tay sờ đến vòm ngực kiên cố mạnh mẽ dưới trung y mềm mại, đỉnh đầu là gió lạnh gào thét trong sơn cốc, Thiếu Thương lại cảm thấy vô cùng ấm áp và an toàn.

“Ta cũng muốn phát một lời thề.” Nàng đứt quãng nói mớ: “Về sau ta nhất định nhất định tin tưởng chàng, giống tin tưởng a phụ a mẫu ta. Ta không bao giờ cãi nhau với chàng. Nếu có vi phạm, cứ để ta… Để ta... Bơ vơ không nơi nương tựa, giam hãm buồn bực, vĩnh viễn đi thoát ra được!”

Bàn tay lớn dịu dàng sờ sờ tóc nàng, hắn không nói gì.

...

Chờ đến khi hoàn toàn tỉnh lại, Thiếu Thương đã ở lều lớn lò lớn ấm áp hòa thuận vui vẻ.

Nàng ngơ ngẩn nhìn về phía thanh niên ngồi ở bên cạnh giường của mình, câu đầu tiên là: “Chàng mọc râu kìa.”

Lăng Bất Nghi vui sướng cười thành tiếng, Trình Thiếu Cung ở bên vội nhào lại đây, trong giọng nói còn mang theo nức nở: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ngươi ngủ còn lâu hơn phu tử của Tam Hoàng tử, tuổi còn trẻ, sao không bằng cả lão nhân!”

Hắn còn chưa nói xong, đã bị Lương Khâu Phi kéo ra ngoài, trong miệng lải nhải: “Trình công tử, ngươi thấy tiểu nữ quân không có việc gì đi, giờ có thể yên tâm rồi chứ. Được rồi nhanh trở về nghỉ đi! Cái gì? Ta dụng tâm kín đáo? Trình công tử, ngươi đừng đoán mò, thiếu chủ công nhà ta vì tiểu nữ quân đều sắp lạnh thành băng, ngài còn có cái gì không yên tâm hả? Bây giờ ngươi sợ trai đơn gái chiếc thì lúc nãy bọn họ ở dưới vách núi đã sớm trai đơn gái chiếc rồi...”

Nghe âm thanh của Lương Khâu Phi dần dần đi xa, Thiếu Thương cười khanh khách, gò má chậm rãi có chút huyết sắc. Tầm mắt lại quay về nhìn Lăng Bất Nghi, câu thứ hai Thiếu Thương nói là: “Sao chàng lại xõa tóc?”

Đầu tóc Lăng Bất Nghi đen nhánh như sa tanh dày đặc rũ trên vai. Hắn mỉm cười nói: “Vẫn luôn không có thời gian chải lại.”

Lương Khâu Khởi đứng ở một bên không nhịn được nói: “Thiếu chủ công, hiện nay có thể rửa mặt chải đầu thay quần áo rồi.”

Thiếu Thương giật mình ngồi dậy: “Chàng vẫn luôn ở bên cạnh ta...” Một trận choáng váng, nàng đỡ đầu mình: “Được rồi, Lương Khâu thị vệ, làm phiền ngươi lấy nước ấm cùng quần áo mới vào đây.”

Lương Khâu Khởi lập tức đi ngay.

Bởi vì có kinh nghiệm mấy tháng hầu hạ Hoàng hậu, kỹ thuật chăm sóc người của Thiếu Thương đã tăng lên chất lượng đáng kể. Cởi áo ngoài, trung y, áo trong ướt lạnh của Lăng Bất Nghi ra, dùng nước ấm chà lau, lại thay tầng tầng quần áo khô ráo. Lúc phải đổi quần áo ở phía dưới, Thiếu Thương đẩy Lăng Bất Nghi đang tủm tỉm cười ra phía sau bình phong.

Sau đó nàng bưng tới một chậu nước ấm, ngồi quỳ ở bên chân hắn, định lau chân cho hắn; còn cho tỳ nữ đưa tới bột gừng mình mang theo pha vào trong nước, bột này là nàng trước tiên phơi khô mải nhỏ, vốn dùng để ngâm nước uống đuổi hàn.

Nàng nhớ rất rõ ràng, hắn ở trên nền tuyết đi thật lâu, lại ôm nàng đợi thật lâu. Thời gian dài ướt lạnh thương tổn đối với các cơ quan là rất lớn, đã từng khiến các binh lính nghe tiếng sợ vỡ mật run chân là như vậy, đầu tiên là da thối rữa, hoại tử, lúc nghiêm trọng thậm chí còn phải cắt tay, chân.

Khác với Thiếu Thương thường giương nanh múa vuốt, động tác trên tay nàng cực kỳ dịu dàng kiên định, huynh đệ Lương Khâu đều phát ngốc, Lăng Bất Nghi thật nhìn nàng chăm chú, giống như xem cả đời đều không đủ.

Bột gừng mang đến cảm giác nóng rực chậm rãi thẩm thấu vào làn da, cơ bắp chậm rãi khôi phục sức sống, Thiếu Thương lại dùng vải sạch khô ráo tỉ mỉ chà lau chân hắn. Lăng Bất Nghi vóc dáng cao gầy, chiều dài chân tất nhiên cũng rất khả quan, đáng tiếc bị ống quần cuốn đến bụng chân che khuất, chỉ còn lại có ngón chân thon dài nhưng cũng đủ cho Thiếu Thương tưởng tượng.

Trừ dáng xương xinh đẹp, chân Lăng Bất Nghi che kín vết thương, có vết đâm bị thương, còn có máu bầm nâu tím nữa, lúc này Thiếu Thương mới hiểu ra: “Hóa ra ngồi trên lưng ngựa đánh giặc, nguy hiểm nhất là chân cẳng.”

Lăng Bất Nghi buồn cười xoa khuôn mặt nhỏ của nàng.

Sau khi rửa xong, Thiếu Thương không cho Lăng Bất Nghi mang giày vớ, để hắn chân trần nằm ở trên giường, cho đến hai chân hoàn toàn khô ráo ấm áp.

Lúc này Lương Khâu Khởi mới phục hồi tinh thần lại, túm đệ đệ muốn kéo hắn ta ra ngoài, Lương Khâu Phi vẫn không quên lắm mồm, trước khi ra còn lải nhải: “... Trưởng huynh, bốn vị hồng nhan tri kỷ kia của huynh có từng rửa chân cho huynh không?”

Thiếu Thương nghe thấy được, cười gọi người quay về: “Lương Khâu thị vệ, ngươi có bốn vị hồng nhan tri kỷ à!”

Lương Khâu Phi hưng phấn nói: “Đúng đấy, đúng đấy! Huynh trưởng rất có duyên với phụ nhân...”

“Bốn vị hồng nhan tri kỷ nào?” Lăng Bất Nghi cầm chăn nhung trên giường đắp đến mắt cá chân, chỉ lộ ra gót chân.

Hắn hơi mang ý trêu đùa, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ là Triệu Ảo chủ quản nhà bếp, Tiền Ảo chưởng quản may vá, Tôn Ảo chăm sóc cây cối sau núi, còn có Lý Ảo trông coi hầm rượu à?”

Lương Khâu Phi nghẹn họng nhìn trân trối, cảm thấy thế giới trước mắt chậm rãi sụp đổ. Hắn ta không dám tin tưởng ngẩng đầu nhìn lại, kêu thảm thiết: “Huynh trưởng, thiếu chủ công nói không phải thật sự chứ?!”

Lương Khâu Khởi gõ một cái lên trán đệ đệ: “Phụ nhân lớn tuổi thì không thể làm hồng nhan tri kỷ à?!”

Trước mắt Lương Khâu Phi tối sầm, suýt nữa té xỉu, bên tai truyền đến tiếng cười thanh thúy thoải mái của tiểu nữ quân, một bên là gương mặt tươi cười của thiếu chủ công. Rất nhiều năm sau, Lương Khâu Phi đều nhớ rõ này cảnh vui vẻ này.

Lúc mọi người đang đồng tâm hiệp lực trêu Lương Khâu Khởi mặt đen, thị vệ bên ngoài cao giọng truyền báo Tam Hoàng tử tới.

Sắc mặt Lăng Bất Nghi nghiêm túc, Thiếu Thương vội từ cạnh giường đứng dậy, nghiêm túc mà đứng.

Tam Hoàng tử nhấc lên trướng mành, trầm giọng nói: “Đô thành đã xảy ra chuyện, có người ở trong thành khắp nơi dán phi thư.”

“Trong phi thư viết cái gì?” Lăng Bất Nghi hỏi.

Tam Hoàng tử nói: “Không có gì, chỉ viết một  điển cố —— chuyện xưa của Thái tử Tuyên đế.”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)