TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 1.073
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 42: Chuyện xấu thứ hai trong cuộc đời ta (Hạ)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Chương 42: Chuyện xấu thứ hai trong cuộc đời ta (Hạ)

Edit: Trúc

 

Bầu không khí tĩnh mịch đáng giá để kỷ niệm này kết thúc trong tiếng hô to của Thành y sĩ: “Máu còn đang chảy kìa...!”

Hai tên thị vệ chế trụ người ông ta nhưng không bịt miệng ông ta, làm một thầy thuốc chính trực, ông ta thực sự không thể trơ mắt nhìn người bị thương tí tách đổ máu ở trước mắt, mà chính mình lại ngơ ngác nhìn xem.

Thiếu Thương đã tỉnh hồn lại, nghiêng mắt xem xét vết thương còn đang chảy máu ròng ròng trên vai Lăng Bất Nghi, nàng đi lên trước một bước không vui nói: “Mũi tên gãy đã rút ra rồi, ngươi còn lề mề cái gì ở đấy, còn chưa lên trị thương? Lương y như từ mẫu, sao ngươi không vội vàng chút nào hả?”

Lời vừa nói ra, Thành y sĩ bi phẫn hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài! Cũng không chờ ông ta lên tiếng, hai tên thị vệ bên cạnh cùng nhau dịch sang hai bên trái phải, lần này ông ta không nói nổi một lời nào.

Không sai, từ góc độ của nữ hài, hoàn toàn chính xác không nhìn thấy thầy thuốc bị cầm ngược cánh tay trái ở sau lưng.

Lương Khâu Phi muốn cười lại bị huynh trưởng ở bên cạnh dùng sức giật một cái, thiếu niên vội vàng trưng bộ mặt mộc lên.

Lý ngũ lang không kìm được quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa; Lý Thái công chép miệng ba lần, phát giác vừa rồi sờ rụng mất mấy sợi râu yêu quý, đành phải buông tay ra đặt ở trên bàn.

Thành y sĩ trầm mặc tiến lên thực hiện chức trách, Thiếu Thương thấy thế lui lại một bước, muốn về vị trí ban đầu ngồi, lúc quay người lại mới thấy bàn cũ chẳng biết bị người ta bưng đi từ lúc nào bày lên ngồi quỳ hơi chếch phía dưới tay phải Lăng Bất Nghi.

Tên thị vệ mặt sẹo kia cười cực kỳ hòa khí: “Tiểu thư, mời ngài ngồi trước đi.”

Thiếu Thương run lên, sau đó đờ đẫn ngồi xuống.

Nàng nhớ lại ở Trình gia, chỉ cần Trình mẫu không có mặt, lúc Trình phụ ngồi ở thủ tọa Cửu Truy đường tiếp khách, chỗ ngồi của Tiêu phu nhân sẽ bày ở vị trí này. Cho nên, đây là có ý lễ kính chủ nhà à? Nhưng nhà này là của Lý Thái công mà, mặc dù là nàng bố trí. Đó là bởi vì địa vị Trình gia ở trên Lý gia à?...

Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng chợt ngửi được một mùi rượu nồng đậm, định thần nhìn lại, Thành y sĩ đang dùng cả bầu rượu mạnh vừa mở nắp lặp đi lặp lại rửa vết thương cho Lăng Bất Nghi.

Lý Thái công hít hít mũi, cười bình luận: “Đây là rượu ngon trên mười năm đó!”

Lương Khâu Phi hơi lộ ra vẻ đắc ý: “Lão trượng có ánh mắt tốt. Đây là rượu ngon năm xưa tìm ra được trong khố phòng của Trần Vương cung, cũng không biết đã cất bao lâu rồi. Đầu năm bệ hạ mới ban thưởng, lúc đầu định uống vào tiệc ăn mừng.”

Thiếu Thương cũng hít vào một hơi, thầm nghĩ rượu này quả nhiên mạnh mà không nồng, hương thơm thuần khiết. Nàng rất muốn nói, ta có thể chiết xuất ra cồn nồng độ cao cho ngươi, đừng lãng phí rượu ngon như vậy, không bằng cho Trình phụ nhà ta đi.

Lời này đương nhiên không thể nói. Người ta cứu được mệnh của ngươi, ngươi còn chưa trả lãi đấy, còn muốn ham rượu của người ta?!

Lăng Bất Nghi hơi nghiêng đầu liếc nhìn nữ hài, lại nhìn khăn gấm cầm trong tay mình. Vừa rồi rút mũi tên gãy ra, nữ hài lập tức đưa trả khăn gấm, sau đó quấn cái dây thừng về trong tay mình. Dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng tâm tính trong sáng, không có một chút ý tứ muốn lằng nhằng vương vấn gì.

Lúc này, Thành y sĩ bắt đầu cắt thịt thối.

Âm thanh cắt thịt sạt sạt vang lên, từng mảnh nhỏ màu đỏ thẫm phù nát hư thối bị cắt ra đặt ở trong mâm, da đầu Thiếu Thương đều tê dại. Nhưng nam tử để hở vai kia lại lẳng lặng đặt hai tay trên gối, vẻ mặt lạnh nhạt, trừ sắc mặt tái nhợt cùng hơi mím môi thì trông hắn tựa như không có việc gì xảy ra vậy.

Nhìn khóe môi đỏ thẫm trên làn da tuyết trắng từ sườn mặt hắn, Thiếu Thương đột nhiên nghĩ đến, ở tuổi này đã có cấp bậc quyền hành như vậy, hắn cũng quá trẻ...

Cắt đi thịt thối, rửa sạch vết thương, bó thuốc xong, Thành y sĩ cũng không quay đầu lại cõng túi thuốc đi ra ngoài. Dù chỉ nhìn theo bóng lưng, Lý ngũ lang đều cảm thấy vị thầy thuốc này nhận tổn thương rất lớn.

Lăng Bất Nghi được Lương Khâu Phi hầu hạ mặc từng món đồ lại, rồi uống nửa bát rượu mới từ từ hồi một hơi, đưa tay gọi người vào.

Hai tên binh sĩ bưng lên một quyển trục bằng vải lụa thật dài vào, sau đó từ từ mở ra trước mặt mọi người. Hóa ra là một bức bản đồ có đánh dấu núi non sông ngòi cùng thôn xóm, Thiếu Thương nhìn không hiểu ra sao, Lý Thái công lại biết đây là bản đồ Duyện châu.

Vẻ mặt Lăng Bất Nghi nghiêm túc nói: “Ta đã đi ngang qua Duyện châu mấy lần, nhưng Đông quận lại chưa tới bao giờ. Lúc này mới biết nhánh tàn binh ở chỗ này làm loạn khắp nơi, mấy ngày nay ta đánh chết hai nhóm, nhưng còn có một nhóm đuổi tới phía nam Thanh huyện thì biến mất không thấy. Xin Thái công chỉ điểm, bây giờ phía đông có Vũ Lâm Hổ Bí cản trở, bọn họ chắc chắn sẽ chạy về hướng nào?”

Lý Thái công thầm giật mình, thốt ra: “Chẳng lẽ thật sự như Trình nương tử đoán, là Thánh thượng xảy ra chuyện?”

Ánh mắt mọi người cùng nhau nhìn về phía thiếu nữ ngồi ở phía bên phải, Thiếu Thương cực kỳ xấu hổ, trong bụng mắng to Lý lão đầu quá nhanh miệng!

Lăng Bất Nghi có vẻ hứng thú: “Ngươi đoán cái gì?”

Thiếu Thương liên tục khoát tay, căng thẳng nói: “Không… Không… Không... Ta đoán mò, không đáng kể ra, không đáng kể ra!”

Lý lão đầu lắm mồm vội vàng bổ sung giúp nàng: “Trình tiểu nương tử nói có người mưu đồ làm loạn, đầu tiên làm chậm trễ hành trình ngự giá, rồi đột nhiên làm khó dễ, mà ở bên phía tây này không ai biết được.”

Thiếu Thương ha ha gượng cười mấy tiếng.

Lăng Bất Nghi cười nhìn nàng một lúc, mới nói: “Đoán đúng một nửa. Hoàn toàn chính xác có người mang ý xấu, nhưng bệ hạ đã sớm phát hiện, chẳng qua nhớ đến tình cảm ngày xưa ngóng trông ông ta có thể tự hối cải. Ai ngờ tặc tử ác độc, thấy chuyện không thành bèn xua giặc hàng tàn binh gần đây mới thu nạp từ Thanh châu tới, còn rải lời đồn ‘Hoàng đế muốn chém tận giết tuyệt’, đầu sỏ lập tức thừa dịp loạn mà chạy ra.”

Lý Thái công nghĩ đến trong thôn khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi lấy lại sức mấy năm lại phải gặp tai ương, không khỏi lớn tiếng tiếc hận: “Bệ hạ cũng quá nhân hậu, niệm tình cảm cái gì, loạn thần tặc tử thì nên lập tức xử trí!”

Thiếu Thương nhớ tới Tang Thị hôn mê cùng đám người Trình phủ thương vong, cũng phụ họa: “Đúng thế, đúng thế.”

Lăng Bất Nghi cảm thấy dáng vẻ nàng phụ họa này thật làm người khác thích, bèn cười nói: “Đại tướng nơi biên cương, động một cái là liên lụy rất nhiều. Bệ hạ thực sự đã nắm giữ được đại cục, không ngờ tới bọn họ ác độc tới như vậy.”

Lý Thái công ‘A’ một tiếng, vỗ đùi: “Đại tướng nơi biên cương?! Có phải Châu Mục chúng ta làm loạn không? May mắn mà có Thái Thú quận chúng ta ra sức bảo vệ cho nên mới không có họa sang phía tây!”

Khóe miệng Lăng Bất Nghi khẽ nhếch một cái: “Không, là Thái Thú quận các ngươi bị người ta mê hoặc làm loạn, Châu Mục Duyện châu trung tâm hộ vệ quân chủ, ra sức bình loạn, cho nên Thanh huyện phía tây mới không có việc gì. Mấy ngày nữa bệ hạ sẽ chiêu cáo toàn thiên hạ.”

Lần này không cần Lý Thái công nhanh mồm nhanh miệng, Lăng Bất Nghi trực tiếp quay đầu nhìn về phía Thiếu Thương: “Đây cũng là ngươi đoán?”

Thiếu Thương lúng túng đến lỗ tai đều đỏ, chỉ có thể tiếp tục gượng cười: “Tiểu nữ tử vô tri, vô tri... Ha ha...”

Phát hiện nữ hài đang trộm lườm mình, Lý Thái công cảm thấy ngại ngùng, vuốt vuốt râu đi đến trước bản đồ kia xem xét, lại thuận miệng hỏi: “Không biết những tặc phỉ kia từ chỗ nào chạy trốn ra?”

Lăng Bất Nghi nói: “Chuyện bắt đầu từ Hoạt huyện.”

Lý Thái công kích động xoay người, lớn tiếng nói: “Lần này để Trình nương tử đoán đúng rồi! Quả nhiên Hoạt huyện xảy ra chuyện. May mắn phu nhân cùng tiểu thư không đi Hoạt huyện, nếu không có phải là vào miệng cọp không?! Trình nương tử thật thông minh!” Ông ta là người phúc hậu, thầm nghĩ tiểu nữ hài da mặt mỏng, vừa rồi liên tục mất mặt hai lần, lần này rốt cuộc có thể thắng một ván.

Lăng Bất Nghi nín cười: “Đây cũng không phải. Bởi vì bệ hạ sớm có phòng bị, đóng quân trong một trang viên ở phía đông Hoạt huyện, lúc hỗn loạn vừa nổi lên là đã bị dập tắt. Cho nên nếu như hôm qua các ngươi đi Hoạt huyện thì đã là gió êm sóng lặng, bình an không ngại.”

Lý Thái công khà khà cười ngượng hai tiếng, vội vàng cúi đầu đi xem bản đồ. Lương Khâu Phi cùng Lý ngũ lang tự xoay người cười trộm, từ thị vệ mặt sẹo xuống đến bọn thị vệ trong phòng tính cả hai tên binh lính bưng bản đồ đều nén cười trong yên lặng.

Thiếu Thương: Thái công ta van cầu ngươi đừng nói nữa!

Đông quận chiếm diện tích khá lớn, người đông đảo, Lý Thái công xem xét trên bản đồ thật lâu, chần chờ khó quyết: “... Lăng đại nhân, thực không dám giấu giếm, lão hủ không dám nói như lòng bàn tay đối với chỗ này nhưng con đường sông ngòi cũng là biết rõ. Nhưng tặc phỉ này sẽ đi chỗ nào, lão hủ thực khó...”

Lời còn chưa dứt, Thiếu Thương đã đứng lên, dáng vẻ vò đã mẻ không sợ sứt lớn tiếng nói: “Thái công không cần khó xử. Người có đường đi, giặc có mưu đồ! Nếu đám tặc phỉ kia chỉ cướp bóc giết chóc, tất nhiên là đi về chỗ đông người; nếu là để đảo loạn thế cục, nhân dịp quân của bệ hạ dẹp phỉ để thoát thân, cái đó hẳn là tìm con đường vắng vẻ bỏ chạy, nhất là khe hở giữa rừng núi không dễ để người ta phát hiện!”

Lần này Lý Thái công không dám tùy ý khen ngợi, vội nhìn Lăng Bất Nghi, lại thấy hắn đang nhìn nữ hài, cười khẽ nói: “Ngươi nói rất đúng.” Tướng quân đô thành vốn nổi danh hằm hằm sát khí, lúc cười lên lại có vẻ đặc biệt trẻ tuổi tuấn mỹ.

Cuối cùng Thiếu Thương cũng được mở mày mở mặt, khẽ mím môi cười khẽ.

Đôi mắt Lăng Bất Nghi nhìn nữ hài nói: “Nếu là trước loạn thế, dù là vùng đất hoang vu, các nơi cũng phải lập một nhóm dũng tráng hộ vệ trong thôn. Nhưng những năm này có lẽ dũng tráng cũng đều giải tán về nhà khai hoang trồng trọt rồi. Bỗng nhiên gặp loạn, không thể nghi ngờ là tung sói vào đàn dê. Lần này bệ hạ hạ lệnh mặc kệ mọi việc, diệt phỉ làm đầu. Thái công, nhóm tặc phỉ này chính là một trong đầu đảng tội ác, định xuôi nam trốn vào Kinh châu, mượn đường vào Thục.”

Lý Thái công vuốt râu liên tục gật đầu, quay đầu nhìn bản đồ.

Lý ngũ lang thầm nghĩ: Lăng đại nhân ngươi nói rất hay, nhưng mà lúc nói chuyện mặt có thể quay về phía phụ thân ta không?

“Cho nên mấy ngày nay đại nhân quá bận rộn truy kích cường đạo, lúc này mới chậm trễ chuyện chữa thương à?” Lúc này Thiếu Thương đã hiểu ra.

Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: “Mãnh hổ dễ giết, đàn kiến khó diệt. Huống chi mắt thấy sắp đến lễ tịch điền(*) đầu năm, người lầm nhất thời, lầm người một năm. Dân chúng khó khăn lắm mới có thể yên ổn sinh sống, cũng không thể xảy ra sai lầm.”

(*) Lễ tịch điền: Là một lễ hội thời xưa tại một số quốc gia như Việt Nam và Trung Quốc, do nhà Vua đích thân khai mạc. Ngày cử hành thường là một ngày vào trung tuần Tháng Giêng âm lịch.

Thiếu Thương chợt cảm thấy hình tượng người trước mắt bắt đầu cao lớn, có lẽ những trung thần lương tướng trên sách cổ chính là như vậy, nàng nở nụ cười ngọt ngào: “Ta cảm thấy ngươi nói cũng rất đúng.”

Lăng Bất Nghi cười không nói, hắn nhìn đôi mắt nữ hài, quả thật óng ánh như sao, sức sống dạt dào.

Lý ngũ lang im lặng nhìn lão phụ: A phụ, hình như bọn họ đang liếc mắt đưa tình kìa.

Lý Thái công: Ngươi tiếp tục ngậm miệng cho ta.

Cuối cùng lão nhân gia chỉ vào hai chỗ trên bản đồ, nói: “Nếu muốn bỏ chạy thì chỉ có hai con đường này.”

Lăng Bất Nghi gật đầu cảm ơn, lệnh cho binh lính thu bản đồ lại. Thiếu Thương tranh thủ hỏi an nguy thúc phụ móng heo nhà mình, Lăng Bất Nghi nói: “Huyện lệnh Thanh huyện trung dũng, nghe thấy tin là lập tức chạy đến tận trung. Lúc ta đi ra Công Tôn huyện lệnh đang ở trong trướng đáp lời bệ hạ. Nếu thúc phụ ngươi đi vào Thanh huyện, nơi đó tường thành cao lớn, có lẽ không có việc gì.”

Thiếu Thương cười ngoài mặt, trong lòng ĐMM - thúc phụ thối, đầu óc không tốt như vậy, đáng đời chỉ có thể làm móng heo lớn! Chờ ta cáo trạng với thúc mẫu, không thêm mắm dặm muối thật tốt thì lão nương không phải họ Trình!

Lúc này, thị vệ lớn tuổi kia đi vào, tên bắn xuyên qua cánh tay trái ông ta đã được rút đi, cũng được quấn băng vải. Ông ta tiến lên ôm quyền nói: “Thiếu chủ công, tặc tử bị bắt tổng cộng có bốn mươi hai người. Đã thẩm định xong, trên tay người nào cũng đều dính máu.”

Lăng Bất Nghi khẽ nhíu mày: “Làm sao bắt nhiều như vậy?” Ngụ ý là sao không giết hết đi?

Phụ tử Lý gia đều là giật mình trong lòng. Thiếu Thương cũng là kinh sợ không kìm được quay sang nhìn Lăng Bất Nghi.

Chỉ trong giây lát, thanh niên trẻ tuổi tuấn mỹ lại như thay đổi thần sắc. Vừa rồi ôn hòa lễ độ, nhân hậu trượng nghĩa, nhưng lúc nói về tặc phỉ, bên trong lại hời hợt lộ ra huyết tinh ngập trời, hoàn toàn không coi những tên kia như ‘Người’ để xem.

Nàng nghĩ người này là người tốt chỉ có sát tính hơi nặng chút.

Thị vệ lớn tuổi này dường như cũng tập mãi thành thói quen, cười nói: “Đám vô dụng này, lúc cướp bóc phụ nữ trẻ em mười phần can đảm, thấy đánh không lại lại đầu hàng rất nhanh!” Nói xong, nhấc mấy tặc phỉ cầm đầu bị trói gô vào.

Tất cả có năm người, đầy đầu đầy người là vết mồ hôi vết máu, hình như có ỉa đái ra cả quần áo, vừa vào mùi hôi thối bắn ra bốn phía, Thiếu Thương ghét bỏ nhăn mũi một cái.

Năm tên trùm thổ phỉ này vừa vào đã lập tức kêu trời trách đất, Lăng Bất Nghi cũng rất nhẫn nại tốt tính, chậm rãi chờ bọn họ khóc lóc kể lể xong, mới nói: “Được rồi, các ngươi đều là hoàn toàn bất đắc dĩ, bị buộc thành phỉ à?”

Một tên thổ phỉ trên mặt có vết bớt xanh lớn gào khóc nói: “... Tiểu nhân vốn cũng là một Ngũ trưởng(*) dưới trướng bệ hạ. Lúc trước thật xui xẻo, ai ngờ cấp trên phản loạn, tiểu nhân mới mơ hồ đi theo...”

(*) Ngũ trưởng: Chức quan thấp nhất trong lính. Ngũ trưởng cai quản năm người.

Một trùm thổ phỉ mất một lỗ tai bên cạnh hắn ta vội vàng tiếp lời: “Tướng quân minh giám, chúng ta đều nghe lệnh làm việc! Cho dù làm phỉ, cũng là tướng trên hạ lệnh, chúng ta cũng muốn làm người thật tốt, lấy vợ sinh con mà...”

Sau đó, ngươi một lời ta một câu, vừa nói vừa khóc, khóc đến nước bọt đều chảy xuống; ba người khác không có mồm mép tốt như vậy, chỉ có thể ‘Đúng thế đúng thế’ ‘Không sai không sai’.

“Các ngươi là vòng qua Tông Hương đông nam Thanh huyện đến à?” Lăng Bất Nghi hỏi.

Năm người kia không hiểu, chỉ có thể gật đầu.

“Các ngươi còn nói các ngươi đều dưới trướng Trương Tuế?” Lăng Bất Nghi hỏi tiếp.

Năm người kia ra sức nói đúng vậy, tên có vết bớt xanh lớn còn nói: “Nếu không phải Trương Tướng quân sớm chết rồi, chúng ta cũng sẽ không giống như ruồi không đầu, phạm phải đại tội!”

Lăng Bất Nghi gật gật đầu: “Lại nói lúc ta còn nhỏ, Trương Tuế còn từng dạy ta dùng đao.” Dường như hắn nhớ tới gì đó, thở dài: “Cuộc sống vô thương vậy đấy! Tuy Trương Tuế xuất thân giặc cướp, nhưng từ sau khi bị Phàn Xương bắt sống thì an phận thủ thường làm một Phó tướng. Từ biệt mấy năm, không nghĩ bây giờ trời đất xoay vần, Phàn Xương tin lời châm ngòi ly gián làm việc bất chính, chỉ có một người dưới trướng nghiêm nghị phản đối là Trương Tuế. Kết quả lại bị Phàn Xương giết chết tại chỗ, chặt tứ chi, cắt đầu...”

Trong mắt năm người kia hiện lên vui mừng chờ mong, càng thêm lớn tiếng cầu xin tha thứ, còn nói đến chuyện Trương Tướng quân nhân hậu thế nào vân vân...

Ai ngờ Lăng Bất Nghi đến đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, thản nhiên nói: “Kéo ra ngoài, số còn lại đều giết.” Lại chỉ xuống tên có vết bớt xanh to cùng tên còn một lỗ tai: “Hai tên này chôn sống.”

Phụ tử Lý gia ‘A’ một tiếng, lúc đầu bọn họ còn tưởng là Lăng Bất Nghi muốn bỏ qua cho bọn chúng, ai ngờ lại đột ngột thay đổi như vậy.

Thiếu Thương cũng giật mình, nghĩ thầm: Người này lại là người tốt chỉ hơi buồn vui thất thường chút.

Bọn thị vệ đang muốn kéo năm người này ra ngoài, lại nghe tên mặt có vết bớt xanh lớn khàn giọng tru lên, Lăng Bất Nghi phất tay để thị vệ ngừng lại một chút, cười cười nói: “Đám người ô hợp các ngươi vốn đã bị đánh tan mấy ngày trước đây, cũng là dùng những lời nói này lừa tướng sĩ Tông Hương Vệ Sở à? Sau đó nhân lúc ban đêm tàn sát sạch sẽ không chừa cả người già trẻ em bên trong dịch trạm, lấy trộm binh giới sau đó lần nữa ra ngoài cướp bóc.”

Nói đến đây, hắn lạnh mặt: “Giết sạch toàn bộ, một tên cũng không để lại.”

Năm người kia quá sợ hãi, không nghĩ tới tướng lĩnh trẻ tuổi trước mắt này đều đã tra rõ hết, tên mặt bớt xanh lớn kia vẫn không chịu nhận mệnh, còn đang khóc lớn: “... Bọn họ muốn nộp chúng ta lên trên, khi đó chúng ta còn có mệnh à? Là bất đắc dĩ trong lúc vội vàng thôi!”

Lúc này, ngay cả phụ tử Lý gia xưa nay nhân hậu cũng sinh lòng thống hận.

Thiếu Thương căm hận nói: “Hừ, vị Trương Tuế Tướng quân kia là gặp loạn thế mới vào rừng làm cướp làm phỉ. Ta nghĩ phàm là có con đường thứ hai có thể đi, ông ta nhất định không muốn làm phỉ. Các ngươi thì sao, có chút nhiễu loạn là không kịp chờ đợi đi cướp bóc dân chúng! Bất đắc dĩ gì chứ? Tìm sơn động tránh đầu ngọn gió không được à? Mai danh ẩn tích làm dân chúng thấp cổ bé họng không được à? Bệ hạ còn có thể mở rộng dán yết thị để bắt mấy con rệp con châu chấu các ngươi chắc?!” Cảm thấy mình hơi quá, nàng vội vàng nghiêng đầu cười làm lành: “Lăng đại nhân, có đúng không?”

Lăng Bất Nghi không nhịn được, cười khẽ một tiếng: “Đúng vậy.”

Lý ngũ lang quay đầu nhìn lão phụ: A phụ, thật không phải bọn họ đang liếc mắt đưa tình à?

Lý Thái công rất bực bội, không để ý tới nhi tử, tiến lên phía trước nói: “Tiểu tặc ti tiện như này chết không có gì đáng tiếc, không bằng làm thịt mấy tên dẫn đầu này, còn lại phạt làm khổ dịch cũng được. Lăng đại nhân, từ xưa, giết hàng chẳng lành đâu.”

Giọng điệu Lăng Bất Nghi vẫn ôn hòa như cũ, nhưng lời nói cũng không quá khách khí: “Lão trượng nói lời này đã chậm rồi. Mấy ngày nay ta đánh giết tặc phỉ mấy lần, lão trượng có thấy ta mang theo tù binh không?”

Lý Thái công khó xử xoa xoa tay: “Nhưng mà… Nhưng mà giết hàng... Chung quy… Chung quy...”

Lăng Bất Nghi hờ hững: “Bạch Khởi Trường Bình lừa giết gần năm mươi vạn quân Triệu, gọi là giết hàng không lành; Hạng vương Tân An nhân lúc ban đêm đánh giết hai mươi vạn quân Tần, gọi là giết hàng không lành. Bởi vì những quân lính này vốn có thể hăng hái đánh một trận đến chết, liều cho cá chết lưới rách. Nhưng mấy tên này...” Hắn chỉ năm tên trùm thổ phỉ kia, trong mắt toát ra ý mỉa mai: “Đao đặt trên cổ, mới bỏ vũ khí đầu hàng. Bọn họ không hàng thì thế nào chứ?” Đọc sách mấy năm, chính là cổ hủ như vậy.

Lúc này, Thiếu Thương bỗng nhiên lên tiếng: “Lăng đại nhân, ngài giao những tặc phỉ bắt được này cho ta được không? Để ta giết bọn họ.”

Dứt lời, đám người không ai không kinh ngạc, Lý Thái công kém chút nữa kéo đứt sạch bộ râu của mình, Lý ngũ lang suýt nữa sặc nước bọt mà chết. Thế đạo này là thế nào?!

Thị vệ mặt sẹo cùng thị vệ lớn tuổi nhìn nhau một cái, thiếu chủ công nhà mình đã đủ cổ quái, không nghĩ tới tiểu thư nũng nịu này cũng cổ quái như vậy.

“Giết hàng chẳng lành, nhưng bọn họ lại không đầu hàng ta, đúng không?” Thiếu Thương nói với Lý Thái công: “Ta giết bọn họ là không sao rồi, đúng không?”

Lý Thái công cứng họng, không phản bác được, lần này đến phiên ông ta nhìn nhi tử Lý ngũ lang.

Lăng Bất Nghi đang muốn mở miệng, đã thấy Thiếu Thương quay đầu lại hỏi: “Có cái gì ghê hơn chôn sống không?” Nàng không hiểu nhiều về hình phạt của thời đại này.

Bị hỏi là Lương Khâu Phi, hắn ta trông thấy thiếu chủ công nhà mình cũng đang nhìn mình, lắp bắp nói: “... Ngũ xa phanh thây(*)?”

(*) Ngũ xa phanh thây: Đây là hình phạt tương tự ngũ mã phanh thây, khác nhau ở chỗ ngũ mã phanh thây là buộc dây vào năm con ngựa, còn đây là buộc vào năm cỗ xe.

Thiếu Thương dường như rất hài lòng gật đầu, sau đó cực kỳ khí phách đứng lên, bước hai bước về phía trước. Mấy thị vệ đang muốn kéo năm tên trùm thổ phỉ ra bên ngoài trông thấy ánh mắt Lăng Bất Nghi thì cực kỳ nhanh chóng đẩy người lại vào trong phòng, ép quỳ xuống.

Thiếu Thương hỏi: “Trong đêm qua, các ngươi bắt đi mấy tỳ nữ nhà ta, bây giờ các nàng đi đâu rồi?”

Năm tên trùm thổ phỉ hai mặt nhìn nhau, vội vàng chống chế, nói cũng không phải bọn họ làm, là đầu lĩnh khác đã chết queo làm.

Thiếu Thương chỉ vào cái tên ‘Một tai’ kia, cười lạnh nói: “Đừng giả bộ, đêm đó trong số những người vượt qua hàng rào có ngươi! Ta nhớ rất rõ ràng, lúc ngươi trốn về cũng bắt một tỳ nữ mà?”

Tên ‘Một tai’ kia thấy không thể chối cãi, liên tục cầu xin tha thứ, còn nói mình không bạc đãi những tỳ nữ kia.

Trong mắt Thiếu Thương mơ hồ lộ ra màu đỏ, gằn từng chữ: “Ta đã phái gia tướng tra rõ ràng, tám người bị bắt đi, bây giờ chỉ còn lại hai.” May mắn hai nữ tử kia đẫy đà yểu điệu, đạo tặc muốn giữ lại tiếp tục làm nhục mới không giết chết. Mặc dù vô cùng thê thảm, nhưng tốt xấu gì cũng sống tiếp được, tương lai nàng phải thu xếp chu toàn cho các nàng mới được.

Năm tên trùm thổ phỉ kia nghe lời này thì biết xong đời rồi, nếu hoàn toàn giết sạch không để lại người sống thì còn có thể chống chế. Bây giờ để lại hai người sống, còn có cái gì mà không hỏi ra được?!

“Ta cũng không dám bảo các ngươi làm chính nhân quân tử gì, cưỡng hiếp lăng nhục còn chưa tính, các ngươi còn phát tiết tức giận vì chậm chạp không cách nào công phá phòng vệ của Trình gia lên trên người những nữ tử yếu đuối vô tội này, trắng đêm cưỡng hiếp đánh đập, thậm chí sáng nay còn nấu vài nữ tử lên ăn!” Thiếu Thương không e dè nói hết ra toàn bộ.

Lý Thái công là người đã từng thấy những việc thê thảm như này, trong lòng giật mình, lạnh cả người, Lý ngũ lang đã bị sợ đến choáng váng.

Thị vệ trong phòng cũng không biết việc này, nghe vậy đều là oán giận khó tả.

Thiếu Thương gằn từng chữ: “Các ngươi hành hạ tỳ nữ đến chết, cưỡng hiếp rồi giết chết sau đó nấu lên ăn cũng là bất đắc dĩ? Chẳng lẽ trong rừng không có con mồi à? Chẳng lẽ các ngươi không mang theo lương khô à? Chẳng qua là phát tác thú tính, chia nhau ăn thịt người tìm niềm vui, các ngươi cũng xứng làm người à?! Nếu các ngươi không muốn làm người, muốn làm cầm thú gia súc, vậy ta coi các ngươi như gia súc, muốn giết thế nào thì giết thế đó nhé?!”

Tên ‘Một tai’ kia tự biết khó thoát khỏi cái chết, vậy mà dũng mãnh xông về trước mấy bước, gầm thét: “Ngươi dám?! Huynh đệ chúng ta có hóa thành lệ quỷ, cũng phải trắng đêm cắn xé ngươi…!” Lời còn chưa dứt đã bị thị vệ bịt miệng, nhưng gã ta còn đang nhe răng trợn mắt trầm thấp gào thét, ánh mắt như là dã thú, Lý ngũ lang nhìn thấy cũng không khỏi sợ hãi trong lòng.

Thiếu Thương bị dọa lui ra phía sau một bước, nhưng nhớ tới thảm trạng bị xé thành mảnh nhỏ của hai cô gái kia. Nếu không phải gia tướng sống chết ngăn cản, không cho nàng đi xem hiện trường ăn thịt người, có lẽ nàng sẽ thấy cảnh xương cốt cùng đầu lâu bị gặm ăn.

Nàng giận không kềm được, lại tiến lên hai bước, cười lạnh nói: “Đừng có dùng bài này với ta! Các ngươi làm quỷ, sẽ chỉ bị Diêm La địa phủ phán xuống làm bao nhiêu oan nghiệt! Xuống mười tám tầng địa ngục thụ hình! Còn có thời gian tới tìm ta à?! Hừ hừ, các ngươi bản lĩnh cao cường nên có thể ức hiếp kẻ yếu. Hiện tại rơi vào trong tay ta, ta cũng có thể ức hiếp các ngươi. Trước mắt ta muốn xé các ngươi thành mấy khối thì xé từng đó! Ta đã để nữ tử còn sống đi xác nhận, những tên ra tay sát hại ăn thịt người kia, cùng nhau ngũ xa phanh thây!”

Bốn tên trùm thổ phỉ còn lại đang muốn giãy dụa giận mắng, Lăng Bất Nghi ra hiệu một cái, mấy tên thị vệ đồng loạt dùng sức kéo người ra ngoài.

Thiếu Thương cố nhịn đôi chân mềm nhũn vì sợ hãi, quyết tâm nhất cổ tác khí giải quyết chuyện này lập tức chắp tay nói với phụ tử Lý gia cùng Lăng Bất Nghi: “Ta phải đi chủ trì án phạt, tạm thời cáo lui... Ai da...”

Lăng Bất Nghi chẳng biết từ lúc nào đã đứng lên, nhẹ nhàng ấn nàng ngồi lại bàn, hòa nhã nói: “Ngươi chớ đi, ngũ xa phanh thây cũng quá phiền toái, ngũ mã phanh thây đi. Ta đi chủ trì án phạt.”

Thiếu Thương không chịu, lại lần nữa đứng lên: “Không cần, ta đi chủ trì án phạt!”

“Ngươi chớ đi.” Lăng Bất Nghi nhìn vẻ mặt quật cường của nữ hài: “Ngươi chưa từng thấy cảnh đó, sẽ gặp ác mộng.”

“Ta sẽ không gặp ác mộng.” Thiếu Thương ngẩng đầu: “Ta không bao giờ gặp ác mộng! Ngươi không để ta đi chủ trì án phạt, ta cũng muốn đi nhìn tận mắt những gia súc này chết thế nào!”

Lăng Bất Nghi nhắm lại mắt, sau một lúc lâu, thản nhiên nói: “Ngươi thích xem cầu nhỉ? Trong phủ ta cũng có thật rất nhiều cây cầu cong, không thiếu cây cầu được tạo bằng kỹ nghệ của Công Thâu Ban.”

Lời nói này không đầu không đuôi, cả phòng chỉ có một người có thể nghe hiểu.

Thiếu Thương đầu choáng mắt mờ, quả nhiên, hắn vẫn đoán được.

Nàng ngã ngồi ở trên bàn, cả người vô lực nhưng vẫn cố gắng trấn định: “Thịnh tình của Lăng đại nhân đã không thể chối từ, ta cứ từ chối thì bất kính.” Lúc nên nhận thua thì cứ nhận thua, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt; về sau cố gắng không thấy người này nữa mới là tốt!

Lăng Bất Nghi bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc sắp đến cửa hắn bỗng nhiên quay đầu, nói với Thiếu Thương: “Những tỳ nữ bị bắt đi không phải lỗi của ngươi. Ngươi còn nhỏ tuổi, lần này làm đã rất đáng gờm rồi. Còn nữa...” Hắn dừng một chút: “Tối nay trước khi ngủ uống một chén thuốc an thần, nhớ chưa?”

Thiếu Thương kinh ngạc gật đầu, cái hiểu cái không.

Nàng nghĩ thầm, người này vẫn là người tốt, chỉ là dục vọng khống chế hơi mạnh chút.

Nhìn một đoàn người Lăng Bất Nghi đi ra cửa, Lý ngũ lang thở phào ra một hơi, tới đỡ lấy lão phụ: A phụ à, ta vẫn cho rằng bọn họ đang liếc mắt đưa tình.

Lý thái công: ...Không được, ta phái đi nói cho Tang phu nhân cùng tiểu Trình đại nhân.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)