TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 959
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 77: Cung Plus
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

 

Trong điện nhất thời tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Đây thật là một thời khắc có ý nghĩa kỷ niệm, Hoàng đế tuổi nhỏ đã có tiếng trầm ổn hiền lành, cuộc đời rất ít khi có lúc không nói được lời nào, giờ này phút này ông ấy cũng không biết bắt đầu nói từ đâu. Dựa theo dự định ban đầu của ông ấy, đầu tiên nghiêm khắc chỉ ra Trình thị có rất nhiều chỗ không ổn, để nàng biết có thể có được cọc nhân duyên này quả thực là may mắn trời ban, đến tận đây Trình thị chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, kính cẩn nghe theo dịu dàng phục vụ con nuôi thật tốt... Nhưng mà, tiếp theo ông ấy nên nói gì đây?

Hoàng đế nắm tay ho nhẹ hai tiếng, nhìn sang bên cạnh mấy lần, Hoàng hậu đoan trang hơi mỉm cười, ngồi im không nhúc nhích, dùng ngôn ngữ tay chân tỏ vẻ từ chối tiếp nhận, vẫn là Thái tử đôn hậu sau khi chậm chạp thu được tín hiệu của cha ruột, vội vàng nói với Thiếu Thương: “Khổng phu tử đã nói biết thì là biết, không biết thì là không biết, ấy cũng là biết. Hiếm thấy ngươi tuổi còn nhỏ đã có thể hiểu được đạo lý này...”

Tốc độ nói của Thái tử càng ngày càng chậm, dùng ánh mắt đảo quanh biểu thị hắn ta không nói nổi nữa.

Hoàng đế trầm mặc không nói, bằng vào nhanh trí mưu mẹo thường ngày của ông ấy nếu thật phải nói lời xã giao làm sao lại không nói nên lời chứ? Chẳng qua theo ý của Thái tử nói tiếp làm trái ý vốn có của mình mà thôi.

“Trình thị, hôn sự đã định ra, ngươi nên ngẫm lại làm thế nào đền bù thiếu sót của mình, mà không phải là tự coi nhẹ tự hạ mình. Nếu như ngươi đúng là không chịu nổi như này, thì xem Tử Thịnh cầu hôn ngươi lại phải làm thế nào?” Hoàng đế trầm giọng nói.

Lợi hại! Người trong nghề vừa ra tay là biết có hay không rồi. Thiếu Thương trung thực ngồi quỳ chân như một con chim cút, khẽ động cũng không dám.

“Tử Thịnh bây giờ tự mình ở bên ngoài lập phủ, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều bị chú ý rất nhiều, ngươi làm cô dâu của hắn, tương lai trong ngoài lo liệu càng cần cẩn thận chu toàn. Nếu có sai lầm, mất là mặt mũi của Tử Thịnh. Không học, mới không thông. Học mà tùy theo tự nhiên không có chí tiến thủ, là vì khinh thường ngạo mạn lười biếng. Về sau ngươi ở trước mặt Hoàng hậu phải dụng tâm cần cù gấp bội, mà không phải lấy cái danh khiêm tốn đi đùn đẩy.” Ngôn từ của Hoàng đế cực nghiêm khắc.

Thiếu Thương chỉ có thể cúi đầu vâng vâng, nào dám chơi thông minh.

Thấy nữ hài ứng kính cẩn nghe theo, Hoàng đế nghĩ thầm nàng tuổi nhỏ tinh nghịch cũng là khó tránh khỏi, ai bảo con nuôi lại thích loại này, về sau chậm rãi dạy bảo là được. Dạy dỗ đến đoạn kết, Hoàng đế sợ dọa quá mức, lại dùng vẻ mặt ôn hoà nói: “Quy tắc chi tiết như thế nào, về sau ngươi nghe Hoàng hậu phân phó là được. Hôm nay cứ như vậy đi, ngươi còn có cái gì muốn nói không?”

Thiếu Thương thoáng ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Lăng Bất Nghi một chút, hình như có ý dò hỏi.

Lăng Bất Nghi dịu dàng nói: “Nàng muốn nói cái gì cứ nói đi, bệ hạ một ngày trăm công nghìn việc, hiếm khi có thời gian rảnh như này.”

Hoàng đế nghe con nuôi nói như vậy, vê râu mỉm cười, cảm thấy hơi dễ chịu trong lòng.

Thiếu Thương giống như chồi non nảy mầm trong đất chậm rãi nhô bả vai lên, giọng nói rõ ràng mà dũng cảm: “Bệ hạ, hôm nay thiếp muốn cáo trạng một người với ngài, không biết có được không?”

Phu thê Thái tử cùng nhau kinh ngạc, Hoàng đế hơi cảm thấy hứng thú: “Ngươi đúng là gan lớn, lúc này mới diện thánh ba lần đã dám cáo trạng ngự hình. Ngươi có biết gián ngôn tố cáo cũng là đại sự, hơi không cẩn thận tức là trọng tội.”

Lăng Bất Nghi an tĩnh nhìn nàng, trong mắt hơi có mấy phần nghi hoặc.

Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn thẳng Đế Hậu, mang theo một loại thành khẩn của con nít: “Bệ hạ nói triều chính đại sự, thần thiếp không hiểu. Hôm nay thần thiếp muốn cáo trạng là chuyện tiểu nữ nhi. Nhưng tuy là chuyện tiểu nữ nhi, nhưng nếu bệ hạ có thể làm chủ cho thần thiếp, về sau thần thiếp ở bên người Hoàng hậu có thể bớt đi rất nhiều trắc trở không cần có. Lăng đại nhân thường nói bệ hạ rộng lượng hiền lành, chàng coi như cha ruột. Cho nên thần thiếp cả gan, cũng xem bệ hạ như trưởng bối nhà mình. Thần thiếp không biết cấp bậc lễ nghĩa, không biết thế này có hợp lễ nghi hay không. Nếu không hợp, thần thiếp không nói nữa.” Lời này nàng nói mà mệt mỏi quá.

Hoàng đế nghĩ thầm tiểu cô nương này tật xấu khác không nói, ngược lại mồm miệng cũng lanh lợi, nói chuyện cũng tự nhiên hào phóng, có trật tự, không giống trước kia ông ấy gặp nữ nhi thần tử, không phải nói gì cũng không hiểu thì là lúng túng sợ hãi. Ông ấy cười cười: “Được, trẫm cho ngươi nói.”

Thiếu Thương được hứa hẹn, đầu tiên làm một cái lễ dập đầu với Hoàng hậu, sau đó cao giọng nói: “Hôm nay thần thiếp muốn cáo trạng chính là nữ nhi của Xa Kỵ Tướng quân Vương Thuần, Vương Linh. Cáo trạng nàng ta nói chuyện hành động thất lễ, ngày hôm trước trên tiệc cưới của Lâu gia buông lời phỉ báng ta.”

Thốt ra lời này, Hoàng đế cùng Thái tử đều sững sờ, Thái tử phi ồ một tiếng, vội vàng nhìn về phía Hoàng hậu, nhanh mồm nói: “Trình tiểu nương tử, nói cẩn thận. Ngươi có biết A Linh là… Là...”

Thiếu Thương cung kính thở dài với Thái tử phi: “Thần thiếp biết mẫu thân của Vương nương tử là em gái bên ngoại của nương nương. Nhưng Lăng đại nhân cũng lớn lên trước mặt Hoàng hậu nương nương, nếu để mặc Vương nương tử ở bên ngoài chửi bới đồn đại, chẳng lẽ không ngại với người với ta?”

Thái tử phi cau mày nói: “Việc giữa ngươi cùng Vương nương tử chẳng qua là việc vặt miệng lưỡi, làm gì đến mức nghiêm trọng như vậy, làm gì phải lấy Tử Thịnh làm bia, nhất định phải đưa tới trước mặt bệ hạ cùng nương nương nói, quấy nhiễu Đế Hậu thanh tịnh.”

Thái tử nói khẽ: “Tốt xấu gì nàng cũng nghe Trình nương tử nói hết, rồi hãy nói chuyện này không liên quan đến Tử Thịnh cũng không muộn.”

Mặt Thái tử phi đỏ lên, cúi đầu không nói.

Hoàng hậu mỉm cười, nói với Thiếu Thương: “Cứ nói đừng ngại.”

Hoàng đế ngầm đồng ý.

Thiếu Thương nói: “Thái tử phi nói rất đúng, vốn miệng lưỡi là việc nhỏ, nhưng ba tấc lưỡi cũng có thể làm chuyện xấu loạn nhà. Ngày hôm trước trong lễ cưới của Lâu gia, Vương nương tử cùng mấy vị tiểu nương tử khác trên buổi tiệc đồng loạt đứng dậy chỉ trích ta ‘Làm ra vẻ quyến rũ, khoe khoang yếu đuối’, Lăng đại nhân bị ta mê hoặc mới muốn cưới ta, cùng với những ngôn từ gần như vậy.”

Thái tử bật cười một tiếng, cười nói: “Cô còn tưởng là cái gì, hóa ra là loại lời đố kỵ tranh đấu như này. Từ khi Tử Thịnh đính hôn, trong đô thành không biết bao nhiêu tiểu cô nương ở trong nhà gạt lệ đấy.”

Hoàng đế thầm nghĩ thật ra lời này đúng là không liên quan gì.

Thiếu Thương đối đầu với Thái tử điềm đạm nhã nhặn, cả người đều buông lỏng, mỉm cười nói: “Thái tử điện hạ, thần thiếp cuồng vọng xin hỏi một câu, nếu như thần thiếp thật sự là làm ra vẻ quyến rũ, khoe khoang yếu đuối, như vậy Lăng đại nhân bị thần thiếp mê hoặc đây tính là cái gì?”

Vẻ mặt Thái tử đại biến, Thái tử phi ngây ngẩn cả người. Lăng Bất Nghi khẽ liếc nữ hài, trong mắt hình như có mấy phần hiểu rõ.

Thiếu Thương hơi quay người, lại lần nữa quỳ gối với Đế Hậu, cung kính nói: “Bệ hạ, thần thiếp tự biết không tài không đức, thần thiếp cũng chẳng biết tại sao Lăng đại nhân có phần coi trọng với thần thiếp, nhưng cho dù là nguyên nhân nào, cũng không thể ‘Sa vào sắc đẹp, bị người mê hoặc’ được.”

Lúc đầu Hoàng hậu mỉm cười lắng nghe, giống như đang nhìn gà con vịt con lông tơ vàng nhạt vui vẻ mổ nhau, nghe đến đó mới chậm rãi trầm mặt. Hoàng đế ngược lại bất động thanh sắc, không có chút rung động nào.

Thiếu Thương nhìn về phía bà ấy, đôi mắt trắng đen phân minh trong suốt không tì vết, vẻ mặt chân thành tha thiết: “Nương nương, tuy thần thiếp không biết nhưng cũng cảm thấy không ổn. Những Vương nương tử các nàng không phải bí mật nghị luận, mà là thẳng thắn trước mặt mọi người. Cho dù người nói vô tâm, chỉ là xúc động phẫn nộ mất mát của tiểu nữ nhi, nhưng khó đảm bảo người nghe hữu ý.”

Hoàng hậu xưa nay đoan trang kiệm lời, nghe vậy hơi trầm tư. Phu thê Thái tử kinh ngạc nghi ngờ, nhìn nhau một cái, không nói gì.

Lúc này, Hoàng đế bỗng nhiên lên tiếng: “Vừa rồi ngươi ở ngõ hẻm trong cung gặp được Tam Công chúa, nàng ta cũng nói năng vô lễ như vậy, thậm chí còn muốn nhục nhã trách đánh ngươi, vì sao ngươi không cáo trạng nàng ta? Hẳn là ngươi bắt nạt yếu sợ mạnh!”

Nói xong mấy lời cuối cùng, trong giọng nói của Hoàng đế đã lộ ra vẻ uy nghiêm. Thái tử phi đầu tiên kinh hoảng cúi rạp xuống, Thái tử vội nhìn Thiếu Thương, sợ tiểu nữ hài bị uy thế của thiên tử dọa ngã.

Ai ngờ Thiếu Thương thẳng tắp lưng, không tránh không né: “Hồi bẩm bệ hạ. Thiếp cũng không rõ ràng lắm chuyện này nhưng thần thiếp biết tuyệt đối không thể cáo trạng.” Tim nàng nhảy điên cuồng, chuyện xảy ra mới hai mươi mấy phút trước thế mà Hoàng đế đã biết, làm lão đại quả nhiên đều có chút tài năng.

“Chỉ giáo cho.” Hoàng đế thản nhiên nói: “Không phải Vương nương tử cùng Tam Công chúa đều nói năng vô lễ à?”

Phần gáy Thiếu Thương rịn ra mồ hôi, nàng cố gắng để bản thân không căng thẳng, ngón tay dùng sức bấm chặt vào lòng bàn tay để bảo trì trấn định, mới nói: “Thần thiếp không  cáo trạng Tam Công chúa, có hai nguyên nhân. Một, vừa rồi mặc dù Tam Công chúa nói chuyện hành động không ổn, nhưng trước có Nhị Công chúa ân cần dạy bảo, lời lẽ nghiêm khắc quát bảo ngưng lại, sau có Lăng đại nhân giải quyết dứt khoát. Đến lúc Tam Công chúa rời đi, thần thiếp thấy dù mặt điện hạ lộ vẻ đau thương, nhưng trong lòng đã thông suốt, ngày sau lại có Nhị Công chúa chậm rãi khuyên giải, việc này coi như qua.”

Thái tử thở dài ra một hơi, dòm sắc mặt Hoàng đế, cẩn thận nói: “Thiếu Thương nói đúng lắm. Tam muội có hơi lỗ mãng chút, nhưng Nhị muội nói nàng ta vẫn chịu nghe. Chuyện không có gì, chuyện không có gì!”

Trong lòng của hắn ta sợ Thiếu Thương bị mẫu hậu không thích, lại nói với Hoàng hậu: “Nhưng A Linh lại khác, từ sau khi Tử Thịnh cùng Thiếu Thương đính hôn, nàng ta trước sau bao nhiêu lần tức giận bất mãn, luôn luôn nói Thiếu Thương không xứng với Tử Thịnh, ngay cả ta đều nghe nói... Nàng nói đúng không?” Câu cuối cùng là hỏi Thái tử phi.

Thái tử phi nằm không cũng trúng đạn, kinh hoảng nhìn Hoàng hậu, lúng túng nói: “Con dâu cũng... Cũng có nghe qua.” Trong số đông đảo nữ hài si mê Lăng Bất Nghi ở đô thành, Vương Linh cũng coi như nổi danh.

“Vậy lý do thứ hai đâu?” Hoàng đế nhìn Thiếu Thương, tiếp tục truy vấn.

Thiếu Thương khẽ hít một hơi thật sâu, cân nhắc từng câu từng chữ nói: “Thứ hai, thần thiếp nghe nói Nhị Công chúa tài tình xuất chúng, giỏi ca tài múa, vừa rồi lúc thần thiếp gặp Nhị Công chúa vào cung thì thấy trên người Công chúa chưa kịp đổi váy múa, nghĩ đến là trước đây không lâu đang ở trong nhà luyện múa, chợt nghe việc này mới vội vàng chạy tới. Mà mấy tháng này Tam Công chúa cũng không thường xuyên tiến cung, như vậy sao điện hạ lại biết thần thiếp khi nào ngày nào bị tuyên triệu vào cung, lại có thể vừa vặn ở trên đường chặn ta? Việc này thần thiếp không hiểu nhiều lắm. Chuyện không rõ làm sao có thể cáo trạng.”

Lời này phiên dịch ra là ‘Quá thâm trầm, không thể cùng làm việc xấu’. Nhưng mà Thiếu Thương biết, tám chín phần mười là con bitchy Vương Linh đi báo cho Tam Công chúa đến tìm mình gây sự. Hôm đó trên tiệc cưới Lâu gia, những người còn lại cho dù biết cũng không có giao tình với Tam Công chúa, huống chi ngắn ngủi trong vòng một ngày châm ngòi thổi gió, khoản sổ sách này về sau nàng sẽ chậm rãi tính cùng Vương Linh!

Hoàng đế như có như không lộ ra một chút ý cười: “Ừm, phía sau Tam Công chúa có thâm ý, phía sau Vương Linh thì không có thâm ý à?”

“Thâm ý, thâm ý gì cơ?” Thiếu Thương ngây ngốc một chút: “Chẳng qua là thần nữ muốn gả Tương Vương vô tình mà thôi.”

Hoàng đế nhất thời không nhịn được cười khẽ.

Thái tử thấy thế, biết nguy hiểm đã được giải trừ, ha ha cười nói: “Lúc đầu chỉ là một việc nhỏ, nhưng nếu A Linh không nghĩ ra, tương lai còn muốn châm chọc Thiếu Thương, vậy phải làm thế nào cho phải? Tiếp tục dây dưa, việc nhỏ cũng sẽ thành lớn.”

Thiếu Thương cảm kích dùng sức gật đầu. Vương Linh kia là con chó dại, nếu không nhanh chóng cài chốt cửa dùng xích sắt, thả nàng ta ra ngoài sủa loạn tuyên dương khắp chốn nàng là đồ hồ ly tinh, nói dối nói đến một ngàn lần thì đoán chừng nàng cũng thật sự thành yêu tinh mất. Đến lúc đó mọi người kéo nàng đi nhấn nước tế trời thì làm sao bây giờ?

“Thiếu Thương, ngươi qua đây.” Từ đầu đến cuối Hoàng hậu chưa từng mở miệng bỗng nhiên nói.

Thiếu Thương giật mình, trong lòng nơm nớp lo sợ cúi đầu quỳ gối đi về phía trước mấy bước, nghĩ thầm chính mình vừa cáo trạng cháu gái họ của bà ấy, không biết có xử người đi đầu không đây?

Hoàng hậu nói: “Ngươi ngẩng đầu lên.”

Thiếu Thương theo lời làm việc, vừa ngước mắt đã nhìn thấy dung mạo đoan trang xinh đẹp của Hoàng hậu.

Hoàng hậu nói: “Theo ý ban đầu của ta, để ngươi ở trong cung từ từ dạy dỗ. Nhưng Tử Thịnh không chịu, nói ngươi cùng phụ mẫu mới đoàn tụ có mấy ngày, cũng không có nhiều thời gian hầu hạ dưới gối. Vậy trước giờ Thìn mỗi ngày ngươi đến Trường Thu cung, cuối giờ Thân xuất cung về nhà. Mỗi tuần nghỉ một ngày, thế nào?”

Thiếu Thương ngây ngốc một chút, đây không phải là chế độ đi làm 9 giờ đến 5 giờ về à? “À… À… Vâng… Vâng. Thần thiếp cẩn tuân ý chỉ.” Nàng lập tức tỉnh táo lại, quỳ gối trả lời.

Học ngoại trú đương nhiên tốt hơn ở lại, huống chi thâm cung đáng sợ, nữ sinh khối tự nhiên không đọc thuộc lòng 100 lượt truyền bá XX nào dám ở lại lâu dài trong cung, sợ là xương cốt đều không đủ hủy đó, mỗi ngày có thể về nhà thở phào thật sự quá tốt. Thiếu Thương không nhịn được cảm kích nhìn về phía Lăng Bất Nghi.

Lăng Bất Nghi mỉm cười, trong mắt đều là ý cười.

Lại dặn dò vài câu, Đế Hậu mới cho bốn vãn bối lui xuống.

Thái tử vỗ bả vai Lăng Bất Nghi nói vài câu vui đùa, thái tử phi kéo tay Thiếu Thương, thân cận nói: “Đông cung ngay ở phía đông Vĩnh Hòa cung, cũng không quá xa. Về sau ngươi ở Trường Thu cung mệt mỏi, tới tìm ta chơi đùa nhé.”

Thiếu Thương cười giống như hoa xuân, trong lòng sổ một dấu X cực lớn, máy dự báo cung đấu vang lên phần phật phần phật. Như Phi nữ sĩ(*) nói thế nào nhỉ, ở toà cung điện này, có người đối xử tốt với ngươi chính là muốn lợi dụng ngươi, có người thân cận ngươi chính là muốn hại ngươi.

(*) Như Phi nữ sĩ: Cung Thuận Hoàng quý phi, Nữu Hỗ Lộc thị, Mãn Châu Tương Hoàng kỳ, là một phi tần của Thanh Nhân Tông Gia Khánh Đế. Xuất thân hiển hách, Cung Thuận Hoàng quý phi trải qua 3 triều Gia Khánh, Đạo Quang và Hàm Phong, trở thành một trong những phi tần sống thọ nhất, và giữ địa vị phi tần cao nhất trong thời của bà.

Lời này quá là kinh điển, trở về nàng lập tức viết hai câu này ra bằng Tiếng Anh dính ở đầu giường lấy đó làm nhắc nhở... Ôi, chờ đã, Tiếng Anh có thể bị người ta ngộ nhận là phù chú hay không nhỉ? Không được không được, niên đại vu cổ mê tín này loại hình nguyền rủa vẫn bị lên án trí mạng nhất, vẫn đừng nên viết, ghi ở trong lòng là được. Rất tốt rất tốt, nàng đã sớm bước vào trạng thái.

Cùng phu thê Thái tử mỗi người đi một ngả, đội giống cận vệ như u linh kia của Lăng Bất Nghi lại lần nữa xúm lại, vẫn như cũ không gần không xa đi theo đằng sau hai người.

Hai người yên lặng song song mà đi, cách nhau chừng hai bước, qua một lúc lâu, Lăng Bất Nghi mới nói: “Trước đó ta còn lo lắng cho nàng diện thánh, hóa ra nàng đã sớm có tính toán.”

Thiếu Thương chậm rãi đi tới, lo lắng nói: “Hôn sự thành kết cục đã định thì nên mưu đồ thật tốt.”

“Hôm nay nàng cáo trạng Vương Linh, không chỉ là vì về sau không để bị nàng ta dây dưa phỉ báng chứ?” Lăng Bất Nghi chợt dừng bước chân, đè đầu vai nữ hài lại, gằn từng chữ: “Nàng là đang thử thăm dò bệ hạ cùng nương nương, ném đá dò đường.”

Thiếu Thương không né tránh, mỉm cười nói: “Về sau ta còn phải kiếm ăn dưới tay Hoàng hậu nương nương đó.”

Lăng Bất Nghi cau mày nói: “Nàng muốn biết tính tình Hoàng hậu thế nào, vì sao không hỏi ta?”

Thiếu Thương nghiêng người ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mặt trời chói mắt, lấy tay che nắng: “Ta cũng cần để cho Hoàng đế Hoàng hậu biết ta là hạng người gì.” Hỏi hắn sao có thể cảm nhận rõ ràng như mình tự thăm dò.

“Cuộc đời ta, không kiên nhẫn nhất là người ‘Gió đến ngã theo phía, mưa rơi thuận dòng chảy’. Dù chết lúc đang ra sức chém giết trên đường, cũng hơn ngồi chờ chết bó tay chịu trói.” Thiếu Thương cắn hàm răng trắng bóc, ánh mắt kiên định, giống như là nói cho mình nghe.

Lăng Bất Nghi chợt thấy trong ngực tựa như có một con thú nhỏ đang thăm dò nhảy nhót tưng bừng, da lông tinh tế tỉ mỉ đáng yêu, lại cứ không nghe lời muốn ủi cái đầu ra ngoài, từng cái đạp đến tim gan hắn đều phát run.

Tác giả có lời muốn nói: Truyện này không phải là cung đấu bởi vì đấu không nổi kkk.

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)