TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 965
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 82: Việt Phi họa phong thanh kỳ
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

 

Thiếu Thương che mu bàn tay lại, trợn mắt giận dỗi nhìn Lăng Bất Nghi. Nhưng mà lúc này trong cung thất  cũng không ai chú ý đến hai người bọn họ, tầm mắt mọi người đều bị cung phi mặc thường phục chậm rãi đi vào thu hút.

“Về sau lại tính toán với chàng!” Thiếu Thương nóng vội xem diễn, đành phải nhỏ giọng nói lời ác độc trước.

Lăng Bất Nghi quay đầu đi, không chịu nhìn nàng nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Việt Phi đi đến gần chậm rãi hành lễ với Đế Hậu, đám nhi nữ hoàng thất cũng đứng dậy hành lễ với bà ấy, chỉ có Thái tử có thể hơi chắp tay thi lễ. Chờ Việt Phi ngẩng đầu lên, Thiếu Thương thấy dung mạo bà ấy, lại là một gương mặt tròn trịa xinh đẹp hào hứng, hai má lúm đồng tiền mờ mờ, tuy đã gần bốn mươi, nhưng nhìn giống như  trên dưới ba mươi.

Thiếu Thương lẩm bẩm nói: “Vị càng nương nương này cũng thật đẹp mà, không thể kém với Hoàng hậu đó.” Cái này cũng không quá hay.

Lăng Bất Nghi tự rót tự uống, coi như không nghe thấy.

“... Sao hôm nay ngươi lại tới.” Nhữ Dương lão Vương phi hình như có chút không được tự nhiên, giọng điệu cũng không còn cao cao tại thượng như vừa rồi nữa: “Không phải ngươi vẫn luôn không tới gia yến à?”

Việt Phi vịn cung tì chậm rãi đứng dậy, đi về vị trí bàn đầu, vừa đi vừa nói: “Tất nhiên là vì nhớ thúc mẫu đó. Ta nhớ thúc mẫu muốn ngủ cũng không ngủ được. Vừa nghe thúc mẫu tới, ta đến xiêm y cũng chưa đổi đã vội vàng lại đây.”

Những lời này mỗi một từ đều rất thân thiết, nhưng giọng điệu lại còn phẳng hơn cả sàn nhà, trên mặt Việt Phi càng không có chút ý thân cận nào, ngược lại vẻ mặt lạnh lùng. Thiếu Thương phát hiện ra chút ý tứ.

Đồng thời, nàng còn nhận thấy được người xung quanh dường như bị mắc bệnh tắt tiếng cùng liệt mặt tập thể, một đám cúi đầu không nói, nghiêm mặt an tĩnh, từ biểu tình đến ngôn ngữ tứ chi đều rõ ràng tỏ vẻ phải khiêm tốn không muốn bị chú ý.

Càng thú vị là biểu tình của Đế Hậu. Người trước biểu tình phức tạp, dáng vẻ giống như vừa vui mừng lại sợ phiền toái, người sau thì bất đắc dĩ cười cười, khẽ đến không thể phát hiện lui về phía sau một chút. Từ tâm lý học đến xem, đây là một tư thế hy vọng đứng ngoài cuộc.

Việt Phi nâng bước lên đi đến trước mặt Nhữ Dương Vương phi, đôi mắt nhìn chằm chằm: “Thúc mẫu, có phải ngài nên nhường một chút hay không?” Nghiễm nhiên tái hiện lại cảnh Lão Vương phi ép Từ Mỹ nhân vừa rồi.

Mắt Ngũ Hoàng tử sáng lên.

Nhữ Dương lão Vương phi giận dữ nói: “Rốt cuộc ta là trưởng bối của ngươi!” Tuy rằng làm đệ nhị phu nhân quốc triều, thực ấp phẩm trật của Việt Phi đều ở phía trên bà ta, nhưng mặt mũi bà ta vẫn không xuống được.

“Nếu muốn bàn về trưởng bối, ngài càng là trưởng bối của bệ hạ, không bằng mời bệ hạ cũng nhường một chút, ngài ngồi vào trên bệ hạ đi?” Việt Phi nhẹ nhàng nhếch môi, nói vừa nhanh lại vừa khinh thường.

Sắc mặt Nhữ Dương Vương phi chuyển tím, Dụ Xương Quận chúa thấy tình hình không đúng, rất thông minh nâng tổ mẫu nín thở dậy, lui ngồi vào sang một bàn ăn khác cung tì vừa dọn xong.

Việt Phi thần sắc tự nhiên ngồi xuống, nhìn một vòng phía dưới: “Ô? Tam Công chúa đâu, sao không thấy đến?”

Hoàng đế vuốt vuốt chòm râu, đang cân nhắc làm thế nào mở miệng, Việt Phi đã tự hỏi tự trả lời: “À, ta biết rồi, nhất định nàng ta lại phạm sai lầm. Xem ra lần trước không phạt đủ, đều tại bệ hạ mềm lòng, mới phạt tam phần thực ấp. Lúc trước ta đã nói nên thu hồi toàn bộ thực ấp cùng nô tỳ của nàng ta, xem nàng ta không có tiền không có quyền, còn dám vênh váo tự đắc hay không!... Không bằng, lúc này phạt thêm nàng ta đi?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàng đế ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Nhị Công chúa không đành lòng, gượng cười nói: “Mẫu phi, Tam muội đã biết sai rồi! Mấy ngày nay đang đóng cửa ăn năn đó. Lại nói nếu ngài thật sự để nàng ta không xu dính túi, đến lúc đó nàng ta còn không quay sang đòi ta à?”

Việt Phi mí mắt cũng chưa nâng một chút: “Ngươi vẫn dùng nhiều tâm tư đến ngâm thơ ca vũ đi, không nên nói cũng bớt nói đi. Lại dong dài nữa, xem ta quay đầu có cầu khẩn Nữ Oa nương nương, để ngươi cũng sinh một nữ nhi như Tam muội của ngươi không?”

Nhị Công chúa nghẹn họng, cúi đầu thật sâu.

Thái Tử Phi thấy Nhị Hoàng tử phi ở đối diện rụt người như con chim nhỏ, ngẩng đầu cười nói: “Mẫu phi dạy dỗ rất đúng. Nhưng mà nếu lúc trước phụ hoàng đã xử phạt Tam muội thì cũng không thích hợp phạt nữa.”

“Xưa nay ta cũng không giao tế cùng Thái Tử Phi. Nhưng mà ta xin khuyên Thái Tử Phi một câu...” Việt Phi hơi hơi hé môi: “Đầu tiên cứ quản cho tốt chuyện một mẫu ruộng ba tấc đất của mình đi đã, chờ tương lai ngươi làm Hoàng hậu lại đến chỉ điểm ta nên làm thế nào cũng không muộn.”

Gương mặt Thái Tử Phi chuyển thành màu tím, cực kỳ chật vật, Nhị Hoàng tử phi nhìn lén nàng ta quẫn bách, trong bụng châm biếm không thôi. Thái Tử Phi đầy mặt ủy khuất, nước mắt doanh tròng chực khóc. Việt Phi lại nói: “Nhưng mà ngươi yên tâm, tất nhiên ta sẽ cố gắng đi sớm chút, không để Thái Tử Phi mất công mệt mỏi. Cho nên ngươi cũng đừng khóc.”

Thái Tử sợ hãi, lập tức nằm sấp xuống: “Mẫu phi nói vậy là chết nhi thần.” Lại quay đầu lạnh lùng nói: “Khóc cái gì mà khóc, im miệng!”

Quả nhiên Thái Tử Phi không dám khóc.

Nhữ Dương lão Vương phi bày cái vẻ trưởng bối, trầm giọng nói: “Ngươi cũng quá lợi hại, xem xem đã dọa Thái tử cùng Thái tử phi thành dạng gì rồi? Công chúa dù sao cũng là Công chúa, khí phái nên có vẫn phải có, đừng quản thúc hài nhi quá chặt...”

“Công chúa chẳng những là Công chúa, cũng là nữ nhi của bệ hạ.” Việt Phi chậm rãi tiếp lời: “Làm phụ mẫu, sinh bọn họ nuôi bọn họ, làm cho bọn họ không lo áo cơm, thể diện phong cảnh lớn lên. Không cầu bọn họ hiếu kính săn sóc thế nào, chỉ mong hành vi đừng bừa bãi, ương ngạnh ngang ngược, ném thể diện của phụ mẫu. Thúc mẫu! Mong chờ này của ta với nhi nữ là quá cao à?”

Vì thế Nhữ Dương lão Vương phi cũng chỉ ngậm miệng.

Thiếu Thương giật mình cố gắng nấp ở phía sau Lăng Bất Nghi trừng lớn đôi mắt nhìn lén.

Hoàng đế dường như đã cực kỳ quen thuộc, từ đầu tới cuối không nguyện lên tiếng, Hoàng hậu càng coi như không nghe thấy.

“Được, chuyện các trưởng bối muốn nói, để mấy người nhỏ tuổi về nghỉ tạm trước đi.”

Việt Phi chỉ vào vài tiểu Hoàng tử chưa tới mười tuổi ngồi ở phía sau, Hoàng hậu vội không ngừng xa xa gật đầu, nhóm phó mẫu cung tì ở bên hầu hạ vội vàng dắt năm tiểu nam hài đi.

Tự quyết định như vậy, Việt Phi không cảm thấy không ổn chút nào, ánh mắt theo mọi người nhìn lại, khi nhìn đến Thiếu Thương thì nói: “Đây là cô dâu của Thập Nhất lang à? Sao dáng vẻ không phóng khoáng gì cả giống như chưa ăn no ấy?”

Nghe được xung quanh truyền đến mấy tiếng cười nhạo, Thiếu Thương thật 囧, lắp bắp trả lời: “Thần thiếp… Thần thiếp… Thần thiếp...” Ánh mắt nàng nhìn Lăng Bất Nghi, ai ngờ vị hôn phu của nàng lại nghiêng mặt không chịu động.

Ngũ Công chúa mở cờ trong bụng, cảm thấy cuối cùng đã tìm được nền tảng phát huy, vội vàng nói: “Mẫu phi có ánh mắt thật tốt, Trình nương tử này nha...”

“Tiểu Ngũ, sao ngươi vẫn là dáng vẻ này?” Việt Phi nhìn chằm chằm mặt Ngũ Công chúa, nhíu mày nói: “Vết rỗ trên mặt ngươi cũng mọc hai năm rồi, bây giờ chẳng những không hết mà còn dầy thêm, ngươi muốn dùng gương mặt này xuất giá à? Quạt tròn không che được đâu.”

Ngũ Công chúa nháy mắt thành tượng thạch cao, còn là sơn màu đỏ tím.

“Ái phi nói lời này có lý.” Hoàng đế cuối cùng cũng mở miệng: “Năm trước còn nghe Hoàng hậu nói với ngươi phải ăn uống thanh đạm, kiêng rượu thịt, đừng cả ngày vui đùa ầm ĩ, sớm chiều điên đảo tìm vui. Ngươi không nghe vào!”

Ngũ Công chúa xấu hổ và giận dữ khó nhịn, cả người run rẩy, nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, cuối cùng không nhịn được hu hu một tiếng chạy ra cung thất.

Cung thất một mảnh an tĩnh, rất có một loại cảm giác thần hồn nát thần tính.

Việt Phi giống như không có việc gì, còn lẩm bẩm: “Cũng chưa nói cáo lui đã chạy, không có quy củ. Ôi! Thôi vậy, trước lúc gả chồng để nàng ta tự tại chút đi, lòng ta vẫn là mềm yếu, lại thích dung túng hài nhi.”

Mọi người:... (Ngươi nói bậy!)

Tứ Công chúa vốn đang cười trộm, lúc ngẩng đầu thấy mẹ ruột đang liếc lại đây, nàng ta giật mình một cái, lập tức lớn tiếng nói: “Nhi thần đi xem Ngũ muội muội, khuyên giải an ủi một phen, bảo nàng ta sửa lại thói quen ăn uống mới được.” Sau khi được Hoàng đế phất tay đồng ý, lấy tư thế đoạt mệnh chạy như điên nhanh chóng rời đi cung thất.

Thiếu Thương kinh ngạc không nói nên lời. Có mẹ ruột như Việt Phi này, sinh ra đã là kiểu mẫu HARD.

“Sao ngươi khắc nghiệt như vậy? Xem đã dọa đám nhỏ thành dáng vẻ gì rồi?” Nhữ Dương lão Vương phi không sợ chết lần thứ hai mở miệng đối đầu với Việt Phi, đưa tới ánh mắt kính ngưỡng của đám tiểu bối.

Việt Phi không hề tự giác, lật lọng nói: “Vì sao thúc mẫu chỉ nói ta, vừa rồi bệ hạ cũng răn dạy Ngũ Công chúa mà?” Thấy Lão Vương phi há mồm không nói gì, bà ấy lại tự tiếp tục nói: “Cũng khó trách, từ nhỏ thúc mẫu đã không thích ta, hay nói ta tùy ý làm bậy...”

Đại Phò mã xem tình hình xấu hổ, đứng ra hoà giải: “Đánh là thương, mắng là yêu. Thúc mẫu cũng là yêu thương Việt Phi nương nương, mới nói hơi nặng một chút. Đều là người trong nhà, người trong nhà...”

Lần này đến phiên Đại Công chúa thở dài, tuy nàng ta không khéo đưa đẩy bằng trượng phu, nhưng hiểu Việt Phi hơn xa trượng phu. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta trước sau vẫn luôn nhớ kỹ ở trước mặt Việt Phi tốt nhất là ít nói đi, đây là vô số lần chế nhạo cùng châm chọc đổi về bài học khắc sâu đó.

Quả nhiên, Việt Phi cười tủm tỉm nói: “Thúc mẫu mới không yêu thương ta đâu, thúc mẫu yêu thương là bệ hạ.”

Đại Phò mã vẫn còn không biết sống chết, cười nói: “Vậy ư? Nhi thần sớm nghe nói bệ hạ từ nhỏ hiểu lý lẽ trầm ổn, khó trách được trưởng bối yêu thương.”

Việt Phi nhìn trời ngẫm nghĩ, lắc đầu: “Cũng không hẳn là vậy. Thật ra khi bệ hạ tuổi nhỏ, thúc mẫu cũng không yêu thương gì đâu. Sau đó bệ hạ xử lý chuyện trồng trọt đắc lực, thúc mẫu mới bắt đầu yêu thương ông ấy. Bệ hạ thời trẻ có khả năng, dần dần tranh đua ra danh vọng, thúc mẫu lại càng ngày càng yêu thương ông ấy. Rồi sau đó bệ hạ xưng đế đăng cơ, thúc mẫu lập tức yêu thương tột đỉnh. Đại phò mã, ngươi nghĩ thế nào?”

Đại phò mã: ...

Thiếu Thương thương hại: Ôi, lại một pho tượng thạch cao.

Nhữ Dương Vương phi giận không thể át, vỗ án nói: “Việt Hằng, ngươi có ý gì? Châm ngòi ta cốt nhục thân tình của cùng với bệ hạ à?”

Việt Phi không quan tâm với bà ta, cười cười cực kỳ hòa ái nói với bàn đầu tiên bên dưới: “Phò mã à, không phải coi các ngươi như người ngoài đâu. Nhưng mà có vài trưởng bối, các ngươi vẫn đừng nên nghe chuyện xưa mới tốt.”

Đại Phò mã cảm kích đến sắp khóc, vội vàng đứng dậy cáo lui.

Nhị Phò mã vụng nói, động tác lại không chậm. Hai đôi phu thê đồng thời cáo lui, Nhị Phò mã giây thứ hai đã lấy tư thế sách đánh không kịp bưng tai kéo Nhị Công chúa rời đi, thật sự đi như lăng ba vi bộ, nhanh chóng mà lại lướt nhẹ, phu thê Đại Phò mã ở phía sau đuổi theo mà thở hồng hộc.

Thiếu Thương nhìn theo bọn họ rời đi, nhịn cười đến đau bụng.

“... Thúc mẫu trách cứ ta cũng không dám nhận.” Việt Phi uống một ngụm rượu, tự tại nói: “Năm đó Đại Trưởng Công chúa mang bầu, suy yếu khó chịu, thúc mẫu không nỡ cho vay tiền mua thịt mua bổ dưỡng. Trời lạnh căm căm, bệ hạ đành phải vào núi đi săn, mong đợi săn được chút da lông đổi thịt cho trưởng tỷ. Lúc được Hoắc Xung huynh trưởng đuổi tới, đã đông lạnh cả người xanh tím.”

Chuyện cũ năm xưa thình lình bị nhắc tới, Nhữ Dương Vương phi vừa e thẹn vừa mắc cỡ, vài lần nhìn lén Hoàng đế, thấy mặt ông ấy không biểu tình, bà ta đành phải lắp bắp nói: “Ta đâu có tiếc tiền. Lúc ấy mấy người thúc phụ ngươi ở bên ngoài mấy tháng chưa về, ta phải để lại chút tích góp chứ! Lão thân sao có thể biết bệ hạ sẽ vào núi, chờ sau khi biết, lão thân đã vội gọi người đi Hoắc gia báo tin mà!”

Tuy bà ta cố gắng giải thích, nhưng mà bốn vị Hoàng tử ngồi dưới đã căm giận bất mãn trừng mắt lại, Hoàng đế quay mặt vào trong, nghiêng đầu không nói lời nào.

“Đúng thế,” Việt Phi bỗng nhiên thương cảm: “Nhà ta ở huyện bên cạnh, chờ đến lúc chúng ta biết, Hoắc Xung huynh trưởng đã bỏ tiền bỏ người, nuôi Đại Trưởng Công chúa có thai cùng bệ hạ bị bệnh thương hàn. Ôi, người tốt đúng là không thọ mà...”

Cung thất lần thứ hai yên tĩnh, sau một lúc lâu, Việt Phi nói với Lăng Bất Nghi: “Cữu phụ ngươi chỉ còn một huyết mạch duy nhất là ngươi, thành thân sinh con cho cung phụng chút hương khói cho cả nhà cữu phụ ngươi, miễn cho tương lai bọn họ không người tế bái, làm cô hồn dã quỷ.”

Lăng Bất Nghi chắp tay xưng vâng, Thiếu Thương phát hiện ngón tay hắn hơi hơi phát run.

“Đúng thế!” Nhữ Dương Vương phi vội la lên: “Ta cũng ngóng trông Thập Nhất lang nhanh chóng thành hôn sinh con, nhưng ngươi nhìn xem Trình thị, tuổi nhỏ người bé, dòng dõi không có. Sao xứng với Thập Nhất lang! Hẳn nên tìm một nữ tử xuất thân tôn quý tuổi tác hơi lớn mới đúng, như vậy vào cửa là có thể sinh dưỡng!” Bà ta vừa nói vừa kéo chất nữ ngồi bên cạnh: “Nữ Oánh nhà ta...”

“Từ Mỹ nhân, ta thấy sắc mặt ngươi không tốt.” Việt Phi bỗng nhiên nói một câu như vậy.

Mẹ con Từ Mỹ nhân đang nghe đến nhập thần, nghe vậy ngây ngẩn cả người, hai mẹ con trao đổi ánh mắt nhanh chóng hiểu được. Làm mẫu thân thì vỗ trán rên rỉ, làm nhi tử thì vội muốn đỡ mẹ đẻ trở về nghỉ ngơi, sau đó cùng nhau rời đi.

Nhìn người chung quanh càng ngày càng ít, Thiếu Thương có chút lo sợ bất an.

Việt Phi vẻ mặt ôn hoà cười cười với Dụ Xương Quận chúa, Dụ Xương Quận chúa lại rùng mình một cái.

Việt Phi nói: “Nữ Oánh cháu tai là đứa nhỏ thành thật, bản thân cũng không sai lầm, đáng tiếc ngươi có một tổ mẫu hà hiếp huynh trưởng người ta chết sớm. Ta nói như thế, Thập Nhất lang là tùy ý ở trên phố kéo một nữ tử đàng hoàng vừa độ tuổi chưa lập gia đình, đều mạnh hơn so với ngươi! Có chút ý nghĩ xằng bậy, ngươi vẫn sớm chặt đứt đi, nhân dịp còn trẻ lại tìm một cái lang tế tốt mà gả đi.”

Dụ Xương Quận chúa nức nở một tiếng, giấu tay áo nhẹ khóc lên.

“Ngươi nói cái gì?” Nhữ Dương Vương phi gân cổ hô lớn: “Ngươi… Ngươi… Ngươi... Ngươi ngỗ nghịch với trưởng bối, ngươi...”

Việt Phi nhàn nhã lại uống một ngụm rượu, không mảy may có vẻ gì.

“Nương nương,” Lăng Bất Nghi đột nhiên nói: “Xin cho thần nói một câu với Dụ Xương Quận chúa.”

Sau đó hắn đứng dậy nói: “Quận chúa, cho dù không có Nhữ Dương lão Vương phi, ta cũng sẽ không cưới ngươi. Năm đó ta tình nguyện chết trận ở biên quan, cũng không muốn trở về cùng ngươi thành hôn...”

“Tử Thịnh!” Hoàng đế đột ngột quay đầu, giọng nói bén nhọn hiếm thấy: “Ngươi muốn cưới ai thì cưới người đó, không muốn cưới ai thì người đó cũng không thể ép buộc ngươi! Người nào dám đến ép buộc ngươi, trẫm cho bọn họ sống không được chết không thể!”

Sắc mặt Dụ Xương Quận chúa trắng xanh, xấu hổ không chịu nổi, che mặt khóc nỉ non rời đi.

Nhữ Dương Vương phi bị uy nghiêm của Hoàng đế làm cho rung động, không khỏi thu liễm khí thế, ngượng ngùng nói: “Lão thân cũng chỉ mới nói thôi, hôn sự của Tử Thịnh đều có bệ hạ làm chủ, người khác sao có thể nhiều lời... Ta chỉ muốn cho Thuần Vu thị được có chút lễ nghi...”

Việt Phi quay đầu xuống phía dưới đầu: “Muốn nói chuyện riêng của Hoắc gia, trừ phu thê Thập Nhất lang, các ngươi còn muốn tiếp tục nghe à?”

Đám Hoàng tử chấn động, vội vàng rối rít cáo lui, lúc đang muốn đứng dậy, Việt Phi thở dài: “Thái Tử, Thái Tử Phi, các ngươi đi cái gì? Chuyện của Tử Thịnh, các ngươi không nên hiểu rõ trong lòng à?”

Thái Tử cùng Thái Tử Phi đành phải xấu hổ tiếp tục ngồi, lần này phu thê Nhị Hoàng tử cũng không hâm mộ bọn họ chút gì, vội vàng theo Tam Hoàng tử cùng Tứ Hoàng tử rời đi.

Thiếu Thương: ... Lại chạy thoát bốn người.

“... Ngươi che chở Hoắc Quân Hoa làm gì? Nó… Nó...” Nhữ Dương Vương phi cố kỵ sắc mặt Lăng Bất Nghi, không dám nói tiếp.

“Thúc mẫu à!”

Việt Phi bất đắc dĩ thở dài: “Ta cùng Hoắc Quân Hoa còn cần ngươi đến châm ngòi ly gián à? Lúc ta cùng bà ấy quen biết vài chục năm, cũng đã kết thù vài chục năm. Bà ấy hất canh nóng vào ta, ta rải đinh sắt vào bà ấy. Người này, miệng đầy nói dối, ngang ngược không cố kỵ, nếu không xem ở trên mặt huynh trưởng Hoắc Xung, bao nhiêu người muốn ra sức đánh bà ấy một trận. Lại nói tiếp, bà ấy còn hại ta năm ấy lừa gạt ta ra ngoài suýt nữa gặp tặc phỉ.”

Nghe Việt Phi chỉ trích, Thiếu Thương lặng lẽ nhìn Lăng Bất Nghi, lại thấy sắc mặt hắn không đổi, vẫn trầm tĩnh âm u như cũ.

“Đúng thế! Đúng thế!” Nhữ Dương Vương phi hưng phấn liên tục gật đầu: “Một khi đã như vậy...”

“Như thế cái gì mà như thế.” Việt Phi khinh miệt nói: “Cho dù nhân phẩm Hoắc Quân Hoa không ra gì thì Thuần Vu thị cũng là đồ đê tiện! Thúc mẫu, ngài vẫn nên kiềm chế chút, đừng vì che chở cho bà ta mà làm mình như điên chạy ra ngoài.”

“Sao ngươi có thể nói như vậy với một vị phu nhân công Hầu?” Nhữ Dương Vương phi bất mãn nói.

“Thật là tình ý động trời đó.” Việt Phi không mặn không nhạt gảy gảy ngón tay: “Được rồi, ngài cứ một con đường đi tới cuối đi. Nhưng mà ngài bớt vào trong cung chỉ chỉ trỏ trỏ đi, ngài còn chưa có sức nặng này, bằng không ta còn phải tới ‘tưởng niệm tưởng niệm’ thúc mẫu ngài.”

Bà ấy nhìn chằm chằm Nhữ Dương Vương phi, gằn từng chữ: “... Lần tới, ta cũng sẽ không để các vị Hoàng tử Công chúa rời đi đâu.”

Lão Vương phi tức giận bất bình, lại không dám cãi, trong lòng nghĩ lần tới tránh ngươi không phải được rồi sao.

Thiếu Thương vẫn luôn ở chú ý Hoàng hậu. Chỉ thấy bà ấy trầm mặc ngồi ở chỗ khuất, an tĩnh trong suốt, giống như không liên quan đến tất cả chuyện này.

Nàng biết tối nay Hoàng hậu vốn rất vui, trượng phu nhi nữ ở bên, mọi việc viên mãn; còn bảo cung tì trang điểm thật kỹ cho mình, áo váy màu đỏ nhạt dệt ánh vàng, phản chiếu dáng người yểu điệu, mái tóc dày dài búi hơi lỏng lên, uyển chuyển lưu luyến.

Đáng tiếc, đều bị Nhữ Dương lão Vương phi huỷ hoại.

Một khi nói đến chuyện cũ xa xôi kia, Hoàng hậu chính là người ngoài cuộc, không chen lọt vào chút nào.

...

Bữa gia yến xuất sắc này, cuối cùng từ Thái tử phi đã dại ra đưa Nhữ Dương Vương phi rời đi, Lăng Bất Nghi cùng Thái Tử ở ngoài cửa điện nhỏ giọng nói chuyện. Thiếu Thương cuối cùng cũng được cho phép tan tầm, trước khi rời đi nàng còn liên tiếp quay đầu lại, tò mò đêm nay Hoàng đế sẽ ngủ ở chỗ nào.

Xuyên qua đình viện hoàng gia dày đặc, đêm hè tản ra hơi thở trong mát nồng nạc của cỏ cây, Thiếu Thương bước chân nhẹ nhàng đi về cửa cung. Nàng thấy chiếc xe ngựa đen nhánh chế tạo bằng huyền thiết quen thuộc kia đứng ở chỗ cũ, nhưng vì thời tiết nóng bức nên bốn vách tường đã được dỡ xuống, thay bằng sa mỏng thông khí thoải mái thoáng mát, huynh đệ Lương Khâu thị dẫn theo thị vệ an tĩnh chờ ở một bên.

Thiếu niên Lương Khâu Phi thấy chỉ có một mình Thiếu Thương mới hỏi thiếu chủ công ở đâu.

Thiếu Thương vốn dĩ muốn nói chờ một lát, nàng ngẫm nghĩ lại cảm thấy tối nay dáng vẻ Lăng Bất Nghi không quá vui, tốt nhất vẫn đừng gặp mặt, vì thế bèn nói: “Lăng đại nhân đang nói chuyện cùng Thái tử, không biết muốn nói tới khi nào. Ta xem tối nay chàng cũng mệt mỏi, không bằng ta ngồi xe ngựa tự về Trình gia, sau đó để tuấn mã cho chàng, để chàng tự về phủ, cũng nghỉ ngơi cho sớm.”

Lương Khâu Khởi không thể từ chối, hai tay dùng sức, nâng một cái đôn đá từ cửa cung tới để làm lót chân lên xe cho Thiếu Thương. Thiếu Thương thở dài: “Ta nói này, các ngươi không thể chuẩn bị ghế dẫm chân ở trên xe à? Phòng có đôi khi Lăng đại nhân không ở đó, các ngươi lại không chịu nâng ta lên. Lần tới nếu không có đôn đá, chẳng lẽ ta tự mình bò lên trên à?”

Lương Khâu Khởi có nề nếp nói: “Đến lúc đó, ti chức sẽ dùng lưng để thiếu nữ quân dẫm lên xe.”

Thiếu Thương cạn lời: “... Ta vẫn tự mình bò lên thì hơn.”

Đạp ở trên đôn đá, nàng xoay người lại nói: “Còn nữa, ta còn không phải thiếu nữ quân của nhà ngươi.” Nàng có cả đời để làm phụ nữ đã lập gia đình đó, thiếu nữ thời gian làm thiếu nữ có cần ngắn ngủi như vậy không!

Ngồi ở trong xe, nghe tiếng trục bánh xe chuyển động vang nhỏ, nàng giãn ra dựa vào vách xe, khẽ nhắm hai mắt, ở trong lòng chậm rãi sửa sang lại tin tức tối nay nghe được nhìn thấy. Hoắc gia, Lăng gia, Hoàng đế gia, người qua đời, người tồn tại, người có khả năng trợ giúp, người sẽ mang đến phiền toái... Có thể về nhà, cuối cùng có thể về nhà, nàng cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

Ngay lúc mơ màng sắp ngủ, Thiếu Thương chợt nghe tiếng vó ngựa phi nhanh, không đợi nàng bừng tỉnh, sa mỏng cùng cửa xe đột nhiên bị xốc lên, chỉ trong một thoáng bàng hoàng như một cơn sóng biển tràn vào thùng xe, sương mù lành lạnh như ở biển theo xâm nhập ngọn gió hè tràn ngập ở quanh nàng, quấn quanh vô biên vô hạn.

Lăng Bất Nghi ngồi ngay ngắn ở đối diện nàng, sắc mặt lạnh lùng.

Phát quan bạc đã cởi, bào phục thẳng thắn ban đầu cũng đã cởi ra, thay một thân áo chẽn màu trắng thêu chỉ bạc cuồn cuộn ở vạt, vải gai rộng lớn ché ở phía trên xương cốt thon dài hoàn mỹ của hắn, cổ áo lỏng lẻo rộng mở, lộ ra lồng ngực trắng nõn trơn bóng của hắn, theo cổ mảnh khảnh của hắn, Thiếu Thương mơ hồ thấy cả gân xanh tinh tế.

Thiếu Thương chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng không hiểu làm thế nào thuần thục ứng phó nam nhân, nhưng trực giác nàng biết lúc này cũng không thích hợp nói giỡn, chỉ có thể trầm mặc lo lắng đề phòng như vậy.

“... Nàng cho ta là cái gì của nàng?” Giọng nói của Lăng Bất Nghi giống như từ phía chân trời bên kia truyền đến.

Thiếu Thương không biết nên trả lời như thế nào. Nàng coi hắn là cái gì quan trọng ư? Nàng cũng không có quyền quyết định mà. Bỗng nhiên đầu vai nặng nề, nàng phát hiện Lăng Bất Nghi dùng bàn tay lớn của hắn kéo vài nàng áp đến trước mặt hắn.

Lăng Bất Nghi chậm rãi tới gần khuôn mặt nàng, mang theo hơi thở xa lạ mà nguy hiểm: “Lúc ta mười lăm tuổi, ta đã từng thấy biển mây ở Côn Luân, bay ở giữa chân trời cùng đỉnh núi, cực kỳ chân thật cực kỳ trong trẻo, thấm vào lòng người, tựa như ánh mắt nàng nhìn ta khi ở Hoạt huyện. Ta cũng thích dáng vẻ nàng khi nói chuyện với ta, có thể làm ta sung sướng. Là nàng trêu chọc ta trước, chuyện phía sau không thể theo nàng.”

Thiếu Thương mở to mắt, không biết làm sao.

“Ta không phải huynh đệ nàng, có thể để nàng hô to hét lớn. Ta cũng không phải nô bộc của nàng, để nàng gọi tới thì tới bảo đi thì đi. Ta là lang tế tương lai của nàng, nàng phải kính ta, yêu ta, tin tưởng ta, đôi mắt của nàng hẳn nên đặt trên người ta.”

Giọng nói của Lăng Bất Nghi dịu dàng mà trầm thấp, Thiếu Thương lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, hai người dựa vào gần như vậy, nàng ngửi được hương vị nước mát lạnh trên người hắn, mang theo hương rượu hỗn loạn.

“Ta hy vọng nàng nhớ kỹ điều này, nghĩ lại về sau nên đối xử với ta thế nào.” Giọng điệu của Lăng Bất Nghi bằng phẳng.

Thiếu Thương vội không ngừng gật đầu.

Lăng Bất Nghi nhìn nữ hài bởi vì thở dồn dập mà phập phồng ngực non mềm, trên cổ hơi hơi nhô lên mạch máu nhỏ yếu, ngay cả nhảy lên đều gầy yếu như vậy. Hắn muốn dịu dàng hôn lên mạch máu nho nhỏ kia, lại muốn hung hăng cắn đến ra máu.

Hắn nhìn trong chốc lát, cũng không làm cái gì. Thong thả chỉnh lại hơi thở, cúi đầu tháo ngọc bội bên hông xuống đánh vào vách xe.

Xe ngựa dừng.

Thiếu Thương bị bàn tay lớn kia của Lăng Bất Nghi xách xuống, hắn để nàng tự mình đi về, sau đó không chút do dự đánh xe rời đi.

Thiếu Thương ngây ngốc đứng ở đầu hẻm nhà mình, sửng sốt chừng năm phút, mới bắt đầu hoạt động bước chân, sau đó ở trong lòng lại nghĩ, cho nên, mình thật sự rất quá đáng à?

Theo ngõ nh Trình gia đi ba, năm phút, lão quản sự Trình Thuận đã sớm mở cửa lớn đứng đó chờ đợi, thấy tiểu thư nhà mình đi tới, lập tức cười đón, trong miệng lải nhải: “Sao tối nay tiểu thư về muộn như vậy, đều sắp cấm đi lại ban đêm rồi... Ui da, sao trên người ngài lại có mùi rượu, là Lăng đại nhân để ngài uống rượu à? Ô không đúng, hẳn là trong cung mở tiệc. Hử, Lăng đại nhân đâu, tối nay sao hắn không tới? Là đưa ngài đến đầu hẻm à?”

Thiếu Thương không chịu nổi phiền, trừng mắt nói với lão quản sự: “Ngài ít nói nhảm đi! Ta hỏi ngài mấy ngày này Lăng đại nhân mỗi ngày đón ta đưa ta. Sao ngài không nhắc nhở ta như vậy không ổn? Hắn mệt làm sao bây giờ?!”

Trình thuận sửng sốt một chút, sau đó bật cười nói: “... Là đại nhân phân phó. Chuyện giữa tiểu thư cùng Lăng đại nhân không ai được nhúng tay vào, chỉ cần không đánh lên thì kệ các ngươi tự xem mà làm.”

“Đây là a phụ nói?!” Thiếu Thương mở to hai mắt nhìn, hai tay chống nạnh: “A phụ cũng quá tùy ý! Hắn làm chủ một nhà cũng thật dễ dàng!”

Lão Trình Thuận cười nói: “Ngài đừng trách đại nhân. Năm đó đại nhân cùng nữ quân phàm có tranh chấp gì, chỉ cần người khác không nhúng tay vào, bảo đảm ngày kế đã xong rồi. Nhưng một khi có người nhúng tay...” Ông ta cười cười, không nói hết câu.

Thiếu Thương không nghe cũng biết, năm đó chắc chắn Trình mẫu không thiếu ở bên châm ngòi thổi gió.

Nàng thở ra một hơi thật dài, suy sụp kéo bước chân chậm rãi đi vào cửa lớn, đang muốn một chân rảo bước đi, bỗng vội vàng quay người lại, từ trên mặt đất nhặt lên một hòn đá nhỏ, dùng hết sức lực toàn thân ném về phía đầu ngõ theo hướng Lăng Bất Nghi rời đi.

Nàng còn chưa tính sổ với hắn đó, hắn lại còn tức giận trước! Bệnh tâm thần ghê gớm!

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)