TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 926
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 88: Bái kiến ‘Bà mẫu’ đại nhân 2.0 (Hạ)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Từ trước đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn phức tạp, huống chi là loại kế mẫu như Thuần Vu Thị này, Thiếu Thương vốn đang lo lắng tương lai sẽ phải ở chung thế nào, nhưng hôm qua sau khi gặp qua Hoắc Quân Hoa nàng hoàn toàn sửa lại chủ ý. Nàng chẳng những không muốn hầu hạ Thuần Vu Thị, lại còn có phải hoàn toàn thoát khỏi bà ta…

Bước thứ nhất: Đầu tiên chọc giận Thuần Vu Thị, càng thô tục càng tốt, sau đó Thuần Vu Thị liền sẽ cáo trạng với Lăng Hầu thậm chí lan truyền ra bên ngoài.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bước thứ hai: Xét thấy người chấp hành có diện mạo bạch liên nhu nhược đáng thương, nơi nơi khóc lóc kể lể Thuần Vu Thị khó xử nói dối bịa đặt về mình.

Bước thứ ba: Tất nhiên phải quạt gió thêm củi, có thể thêm chút truyện cười mẹ kế bụng dạ khó lường với đích trưởng tử, cung cấp cho quần chúng phát huy trí tưởng tượng.

Kết quả một: Hạn cuối là tuy Lăng Bất Nghi trong lòng biết rõ ràng nhưng sẽ rất vui sướng làm chống lưng cho người chấp hành, hạn mức cao nhất là Hoàng đế giận tím mặt, thù mới oán cũ cùng nhau bùng nổ.

Kết quả hai: Thuận thế dứt điểm về tương lai ‘mẹ chồng nàng dâu ở chung’, về sau mọi người nước sông không phạm nước giếng.

——

Tổng kế hoạch: Trình Thiếu Thương.

Chủ chấp hành: Trình Thiếu Thương.

Hỗ trợ chấp hành: Tiêu chủ nhiệm, Lăng Bất Nghi.

Duy trì hậu thuẫn: Lăng Bất Nghi & Hoàng đế & Hoàng hậu...

Quần chúng ăn dưa cùng với một số son phấn: Trình phụ cùng với đoàn thân hữu, nhưng căn cứ kỹ năng trình độ từng mà mà sắp xếp suất diễn.

Trên đây.

Nhưng mà tính kế không phải tính toán, không có khả năng nơi chốn thoả đáng giống như nhập công thức được, không chờ Thiếu Thương nghĩ làm thế nào với ván cờ này, trước tiên đã gặp được Hoàng đế mới vừa dùng xong đồ ăn sáng ở Trường Thu Cung.

Lúc này Hoàng hậu đang sửa sang lại bào phục đai ngọc cho Hoàng đế, Hoàng đế thấy tiểu cô nương cúi đầu thành thật như chim cút, lập tức nhíu mày nói: “Sao mấy hôm nay trẫm không nhìn thấy ngươi? Không phải lúc trước Hoàng hậu nói một tuần hưu mộc một ngày à? Đã nghỉ ngơi mấy ngày rồi. Ừm, trẫm nhớ rõ ngươi nghỉ ngày ngươi nghỉ hưu mộc là ba ngày trước nhỉ.”

Thiếu Thương thầm than một hơi. Hoàng đế này cũng không biết làm sao răn nàng, răn đến nghiện rồi, tiện đường tất nhiên ngày nào cũng răn một lần, không tiện đường có vòng lại đây cũng muốn cách ngày răn một lần, chẳng lẽ vừa nhìn đã thấy nàng không đáng tin cậy đến vậy?

“Hồi bẩm bệ hạ, bệ hạ nói rất đúng, mấy ngày hôm trước thần thiếp ở trong nhà nghỉ ngơi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vậy sau đó thì sao?” Nghe được bốn chữ ‘mấy ngày hôm trước’, Hoàng đế nỗ lực không cong khóe miệng lên.

Thiếu Thương nói: “Mấy ngày hôm trước, thần thiếp ở trong nhà không phải vì làm tiệc đính hôn với Lăng đại nhân ư? Gia phụ mời vài thân bằng cố hữu đó.” Đồ lão già thúi nhà ngươi, mấy ngày trước chính ngươi ban nhiều rượu như vậy, thế mà ngươi đã quên à?

“Vì sao tiệc đính hôn không làm cùng ngày hưu mộc?” Hoàng đế lên giọng, cố ý lạnh mắt, đưa tới Hoàng hậu dùng sức thắt eo ông ấy một chút.

“Vì, bởi vì... Tiệc đính hôn phải… Phải… Phải chuẩn bị mà...” Đương nhiên là vì nghỉ ngơi thêm một ngày, mọi người đều là người xã hội, Hoàng đế lão bá, ngài có cần tích cực như vậy hay không.

“Vậy tiệc đính hôn là ngươi làm?” Hoàng đế tiếp tục làm khó.

“Không, không, cái đó... Thần thiếp chỉ hơi giúp một chút thôi, quan trọng là xem nhiều, học nhiều, thêm chút kiến thức...”

Hoàng đế cụp mi, nghiêm trang: “Lần trước hai nhà Trình Lâu đính hôn, chẳng lẽ ngươi không nhìn xem học hỏi? Tới lúc này rồi sao còn không thể tự mình thu xếp hả?”

Trên tay Hoàng hậu dùng sức kéo đai ngọc, gần như thít chặt đến đồ ăn sáng của Hoàng đế cũng muốn phun ra.

Mặt Thiếu Thương đều tái rồi: “À, thần thiếp… Thần thiếp... Cái đó… Việc không vô bờ, càng học nhiều càng thêm hiểu biết, thần thiếp thật sự là vô tri, cho nên muốn xem nhiều học nhiều vài lần, ha ha...”

Hoàng đế từ nhỏ phụ mẫu đều mất, nhưng trời sinh tính tính rộng rãi thoải mái, đáng tiếc sau khởi nghĩa một đường gian nan hiểm trở núi xác biển máu, sau khi đăng cơ càng cần làm gương tốt cho thiên hạ, chỉ có ở trước mặt số ít lão huynh đệ còn có thể vui đùa một vài câu, ngẫm lại đã rất nhiều năm chưa từng bỡn cợt như thế.

Ông ấy vốn định nói ‘nếu ngươi định thân thêm vài lần chẳng lẽ không phải tri thức càng thêm uyên bác à’, nhưng mà nhìn đến ánh mắt không tán thành của Hoàng hậu, đành phải đổi lời: “Được, vậy tiệc đính hôn xong thì sao, thế nào mà ngươi còn không tiến cung?”

Thiếu Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội trả lời: “Ngày hôm trước, Lăng đại nhân đưa thiếp thân đi bái phỏng Hoắc phu nhân.”

Ý cười trong mắt Hoàng đế dừng một chút, động tác trên tay Hoàng hậu cũng ngừng, sau một lúc lâu, Đế Hậu mới song song phục hồi như cũ.

Hoàng đế nói: “Gần đây Hoắc phu nhân thế nào?”

Thiếu Thương nói: “Phu nhân có hơi gầy, nhưng mà nhìn khí sắc vẫn tốt. À, Thôi Hầu cũng ở đó.”

Hoàng đế không nói gì, vẻ mặt có chút buồn bực.

Thiếu Thương thấy thế, vội vàng tắt lửa một quả bom cuối cùng: “Ôi, từ biệt viện Hạnh Hoa ra, thần thiếp cũng buồn bã, nghĩ nhân gian buồn vui, không thể làm gì, thần thiếp thật lâu không thể tiêu tan. Cho nên Lăng đại nhân lại thay thiếp xin nghỉ một ngày với nương nương, để thần thiếp... Ôi, bình phục nỗi lòng, bình phục, bình phục...”

Hoàng đế phục cười: “Ngươi bình phục nỗi lòng cái gì, nhóc con biết cái gì là nhân gian buồn vui không thể làm gì, làm bộ làm tịch, còn không phải là lười nhác chậm trễ, làm như không ai biết đấy!”

Thiếu Thương đang muốn nói ra chuyện Thuần Vu Thị, ai ngờ Đại Trường Thu Tào Thành tới mời Hoàng đế di giá, nói vài vị đại nhân đã đến Thượng Thư Đài. Hoàng đế gật đầu, lại ra lệnh cho nữ hài đọc sách cho tốt, bổ sung cho đủ kiến thức mấy ngày nghỉ, sau đó khởi giá rời cung.

Thiếu Thương vội vàng nói với Hoàng hậu: “Nương nương, hôm qua Lăng Hầu phu nhân đến nhà ta! Nghĩ đến tình hình hiện giờ của Hoắc phu nhân, ta vừa nhìn thấy bà ta đã giận sôi máu, vì thế đã nói ra mấy lời giận dỗi.”

Hoàng hậu tuy ôn hòa nhưng lại không ngu ngốc, nghe vậy đánh giá nữ hài từ trên xuống dưới một lượt, rồi cười nói: “Ngươi đắc tội Lăng Hầu phu nhân, muốn bệ hạ cùng ta chống lưng cho ngươi à?”

“Nương nương, ngài đừng nói cái gì mà đắc tội với không đắc tội, ta là mở rộng chính nghĩa!” Thiếu Thương nịnh nọt đỡ cánh tay Hoàng hậu đi vào nội điện: “Chẳng lẽ ngài thích Lăng Hầu phu nhân à?”

Hoàng hậu liếc mắt nàng một cái: “Có thích hay không khoan hãy nói, ngươi cũng nên quản cái miệng mình cho tốt, hơi tóm được cơ hội đã nói hươu nói vượn, hài hước không có đức hạnh. Ở trong cung ta còn không sao, nếu đi ra ngoài, xem người ta có mắng ngươi không nào.”

“Ta cũng chỉ ở bên người nương nương mới nói, ngài xem ta đi ra ngoài làm sao dám nói như vậy?”

“Ở nơi này của ta cũng không cho ba hoa chích choè!”

“Vậy khi nào ta mới có thể nói lời mình muốn nói đây, trong nhà à? Nhưng bây giờ ta ở trong cung còn nhiều hơn trong nhà đó, thật là nghẹn mà.”

“Lúc nào ta nói ngươi có thể phát ngôn bừa bãi, mới cho phép nói!”

“... Được rồi.”

Bởi vì thiếu bài bốn ngày, buổi sáng hôm nay Thiếu Thương học hết sức cần cù, không biết qua bao lâu, đang lúc bụng đói kêu vang, Địch Ảo lại đây vừa nói nói muốn truyền thiện, tiểu hoàng môn ngoài điện lại chợt tới truyền báo: Nhữ Dương lão Vương phi cùng Lăng Hầu phu nhân tới.

Hoàng hậu dừng một chút, nói: “Truyền.”

Nhữ Dương lão Vương phi vẫn là cái dáng vẻ vênh váo hung hăng kia, nhưng mà hôm nay bà ta lại mặc nghi trang Vương phi, choàng lụa treo ngọc, thắt gấm năm màu; phía sau bà ta là Thuần Vu Thị nhắm mắt theo đuôi cũng ăn mặc trang trọng giống vậy, hai mắt sưng đỏ, chắc là do khóc thút thít hồi lâu gây ra.

Thiếu Thương nhìn một lần, thầm nói một tiếng cắt.

Nhữ Dương lão Vương phi hơi hơi cong người, xem như đã hành lễ, vì thế Thiếu Thương ngồi quỳ ở bên cạnh Hoàng hậu cũng học theo lão Vương phi hơi hơi cong cổ, tiếp cận với góc bẹt. Nhưng mà Thuần Vu Thị còn coi như có đạo lý, thành thành thật thật làm đủ lễ nghĩa.

“Không biết hôm nay thúc mẫu tới có chuyện gì?” Hoàng hậu lạnh nhạt đoan trang hỏi.

Nhữ Dương Vương phi lạnh lùng cười, chỉ vào bên cạnh bà ấy nói: “Hôm nay lão thân tới chính là vì tiểu tiện nhân này!”

“Vương phi nói cẩn thận!” Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Thiếu Thương ở bên người ta mấy tháng, xưa nay ôn lương cung kiệm, nhân hậu rộng rãi, chưa bao giờ có chỗ không ổn. Hôm nay thúc mẫu vừa đến đã hùng hổ, không khỏi hơi quá rồi.”

Thiếu Thương càng thêm cúi thấp đầu. Từ trước đến nay nàng bị người ta quở trách đã quen, hiếm khi được khích lệ mạnh như vậy, không khỏi có chút đỏ mặt.

Nhữ Dương Vương phi dùng sức vỗ vào đầu gối: “Lão thân nói từng câu là thật. Hôm qua, Lăng Hầu phu nhân có ý tốt đi Trình phủ bái phỏng, tặng thị tỳ cùng đồng ruộng, chẳng những không nhận lại được nửa câu nói tốt, còn bị tiện tì này nhục nhã! Hoàng hậu, nếu hôm nay ngươi không xử phạt tiện tì này, thứ cho lão thân không thể chịu phục!”

Giọng nói của lão phụ vang dội, gần như chấn động cả cung điện, Thuần Vu Thị rất phối hợp ở phía sau nức nở vài tiếng.

Trong lòng Thiếu Thương khinh miệt. Thầm nghĩ ngươi có phục hay không liên quen beep gì đến ta, cho dù ngươi tắt thở cũng không liên quan đến ta đâu.

Hoàng hậu hơi liếc Thiếu Thương một cái, mới nói: “Ta tin Thiếu Thương, nghĩ đến nàng không đến mức như thế...”

“Nương nương! Lão thân dám thề với trời!” Lão Vương phi khàn cả giọng, nước miếng tung bay.

Thời này mọi người đều hết lòng tin theo đối với việc quỷ thần, Hoàng hậu nhất thời yếu thế, suy nghĩ vừa chuyển, bèn nói: “Chuyện gia sự bậc này vẫn nên mời Việt Phi cùng dự thôi...”

“Hoàng hậu!” Nhữ Dương Vương phi cố tình gằn từng chữ: “Ngươi là chủ lục cung, việc nhỏ trách phạt vãn bối bực này, chẳng lẽ còn muốn đến hỏi một phi tần?!”

Địch Ảo không nhịn được, mở miệng nói: “Nương nương muốn mời ai thì mời người đó, bàn tay Vương phi không khỏi quá dài rồi.”

“Tiện bà tử làm càn!” Lão Vương phi hét lớn, hung ác dị thường: “Quý nhân nói chuyện, làm gì đến lượt một nô bộc như ngươi xen mồm, Hoàng hậu cứ phóng túng như vậy, loại nô tỳ này nên hung hăng vả miệng!”

Lão thái bà khí thế kinh người, Thiếu Thương lại ở trong lòng âm thầm khuyến khích bà ta, mong bà ta tiếp tục tìm đường chết.

Mặt Hoàng hậu như băng sương, chỉ có hơi thở hơi gấp biểu hiện tức giận trong lòng bà ấy. Bà ấy đột nhiên nói: “Thiếu Thương, ngươi có lời gì, cứ nói trước mặt Vương phi cùng Lăng Hầu phu nhân, nói hết lời đi.”

Lời vừa nói ra, đôi mắt Thiếu Thương đều sáng.

Sắc mặt Thuần Vu Thị biến đổi, bà ta đã lĩnh giáo qua Thiếu Thương càn quấy, Nhữ Dương Vương phi lại vẫn nói oang oang: “Hoàng hậu, lão thân đều mang theo khổ chủ tới, ngươi nhanh trách phạt nàng là được, còn để một tiểu bối tới cùng đáp lời với lão thân à?”

“Ồ, lão Vương phi cũng thật khí phách! Người biết thì là ngài khó thở công tâm, nói không lựa lời, chứ người không biết, còn tưởng rằng ngài mới là chủ thiên hạ, lãnh tụ lục cung đấy.” Thiếu Thương chậm rì rì đi lên vài bước, ngồi quỳ sang phía trước bên phải Hoàng hậu.

“Tiểu tiện nhân nhà ngươi nói cái gì?” Lão Vương phi chỉ vào nàng mắng.

Thiếu Thương nói: “Nương nương muốn tuyên Việt Phi nương nương, ngài không cho; nương nương muốn hỏi nhiều hai câu, ngài đã bắt nương nương lập tức trách phạt ta. Ồ, ngài thế mà lợi hại hơn bệ hạ nhiều đó, bệ hạ cùng nương nương đều là có thương có lượng, nào có cái phúc uy phong như ngài. Hôm nay buổi chiều có một vị lão nho sinh bác học muốn tới giảng lễ nghĩa cho ta, tí nữa ta sẽ hỏi một chút, cái điệu bộ này của lão Vương phi không biết có hợp lễ nghĩa không nhỉ!”

Mặt Nhữ Dương Vương phi lập tức đỏ lên.

“Ồ, ta quên nói, vị lão nho sinh này có vị từ đệ làm việc dưới tay Ngự Sử đại phu.” Thiếu Thương nhìn chằm chằm nét mặt già nua sưng đỏ lên như đầu heo kia, trong lòng khuây khoả dị thường.

Hôm nay việc nói theo hướng nhỏ chỉ là chuyện nhà hoàng tộc, nhưng nếu rung đến trên triều đình, vậy lập tức sẽ đưa tới một đám ruồi bộ giống như ngửi được mùi máu. Nhữ Dương Vương phi cho dù có lớn tuổi tôn quý đi nữa, cũng không muốn đụng phải họng súng này.

“Đều là thiếp thân không tốt.” Thuần Vu Thị vẫn luôn xoắn khăn lụa nức nở bỗng nhiên mở miệng: “Lão Vương phi là vì bênh vực thiếp thân, mới xúc động phẫn nộ đến nói không lựa lời, vạn mong nương nương tha thứ!” Nói xong lập tức liên tục dập đầu, dập đến cái trán sưng đỏ lên.

Hoàng hậu nghiêng đầu tránh đi, đành phải nói: “Thứ cho ngươi vô tội.”

Ánh mắt như ngâm độc của Nhữ Dương Vương phi quét về phía Thiếu Thương: “Thật là miệng lưỡi trơn tru, quả nhiên là xảo trá đa đoan, lắm điều chặt miệng, Lăng Hầu phu nhân là bị ngươi nhục nhã một phen, ngươi cũng biết tội?!”

“Biết tội gì? Ta chưa bao giờ nói lời nhục nhã Lăng Hầu phu nhân mà.” Thiếu Thương nói.

“Lão thân dám thề...”

“Ngài thề có ích lợi gì, ngài lại không ở đấy, không nhìn thấy không nghe thấy, đều dựa vào lời nói một bên của Lăng Hầu phu nhân. Nói không chừng, ngài cũng bị lừa bịp đấy.” Trình độ biện luận bậc này, Thiếu Thương quả thực ngày cả đầu óc cũng không cần.

Nhữ Dương Vương phi nhất thời nghẹn lời, Thuần Vu Thị lập tức nhào lên trước nói: “Thiếp thân cũng dám thề, thiếp thân lấy tính mạng ra thề, ngày ấy Trình Thiếu Thương thực sự dùng đầy lời ô ngôn uế ngữ, làm mọi cách nhục nhã thiếp thân...”

“Lời thề của ngài thật không thể tin.” Thiếu Thương nhẹ nhàng nói: “Người có phẩm tính như ngài, tất sẽ không để thần minh ở trong lòng.”

Thuần Vu Thị một hơi nghẹn ở cổ họng, bà ta không muốn nói tiếp về đề tài phẩm tính của mình, chỉ có thể hô lớn với Hoàng hậu: “Lúc ấy thiếp thân còn có hai nô tỳ đi theo, các nàng có thể làm chứng!”

Thiếu Thương cười rộ lên: “Ui da, phu nhân xin ngài hãy tha cho ta đi, hai thị tỳ kia là ngài bỏ tiền mua tới, còn không phải ngài nói cái gì thì là cái đó à? Nếu là như thế, ta cũng có thể tìm vài nô bộc từ Trình phủ tới, nói ngày ấy ngài có ý đồ gây rối, bảo ta hạ vài đồ không sạch sẽ trong đồ ăn của Lăng đại nhân, để cho hắn chưa có con mà chết, tương lai của cải to như vậy của Lăng đại nhân còn không đều về dưới gối nhi tử của ngài à? Đừng nói hai thị tỳ, cho dù hai mươi tỳ nữ, ta cũng tìm ra làm chứng cho ngài, thế nào?”

Ngụy biện như ngựa thần lướt gió rắm chó không kêu cầm ra, đừng nói Nhữ Dương lão Vương phi có chút ngốc, mà Thuần Vu Thị tức đến đầu muốn xì khói ra, lại chỉ có thể chỉ vào nàng: “Ngươi… Ngươi... Ngươi là đồ giảo ngôn lừa gạt...”

Khó khăn lắm mới nuốt xuống một hơi, bà ta lập tức rơi lệ quỳ nói: “Hoàng hậu nương nương, lời vạch trần ý đồ này của Trình nương tử, thiếp thân thật không dám tiếp nhận. Lời này không những không thể nói mà ngay cả thiếp thân chỉ nghĩ cũng đều chưa từng nghĩ tới. Nếu những lời này có chút lọt ra ngoài, thiếp thân sao có thể đứng trước mặt người khác! Thỉnh nương nương minh giám, nếu không thể trả lại trong sạch cho thiếp thân, thiếp thân thà rằng chết cho rồi!”

Vẻ mặt Hoàng hậu khó xử, đang muốn há mồm nói vài lời xoa dịu, Thiếu Thương đã nhanh chóng nói với Nhữ Dương Vương phi: “Vương phi minh giám, nếu ta cũng dám thề nói Lăng Hầu phu nhân xác có tâm mưu hại Lăng đại nhân, ngài sẽ chủ trì công đạo, cũng hung hăng trách phạt Lăng Hầu phu nhân chứ?”

Nhữ Dương Vương phi không khỏi rụt lại. Việc năm đó bà ta để tay lên ngực tự hỏi, cũng không dám nói Thuần Vu Thị không có nửa phần tư tâm, cho nên lời cam đoan này bà ta thật đúng là không dám đánh, chỉ có thể cố nhìn trái nhìn phải nói: “Ngươi thề cái gì, vừa rồi Lăng Hầu phu nhân cũng thề, sao ngươi không chịu nhận!” Bà ta thở hổn hển một hơi, rồi hạ giọng: “Ngươi chỉ là cái đứa nhỏ, ngẫu nhiên nói sai cũng là có, trưởng bối sao có thể so đo với ngươi chứ. Cứ nhận sai đi, chuyện này bỏ qua, được không?”

Thiếu Thương cười lạnh, nghĩ thầm ngươi dỗ con nít ba tuổi à? Một khi nàng nhận sai, trách phạt phía sau còn không bị hai người làm ồn ào chắc.

Nàng nói: “Vương phi nói lời này sai rồi. Ta là thành thành thật thật nghe trưởng bối phân phó đính hôn, không dám so với Lăng Hầu phu nhân tự mình thu xếp hôn sự như vậy. Huống chi, bà ta ăn của Hoắc gia, uống của Hoắc gia, sống nhờ bên cạnh Hoắc phu nhân nhiều năm, quay đầu lại nhân lúc nhà người ta có chuyện mà ngồi lên vị trí của người ta. Cho nên ấy mà, ta phát thề có thể tin, bà ta phát thề, không thể tin! Lão Vương phi, có phải ngài lớn tuổi hồ đồ rồi không, chút chuyện như vậy đều không nghĩ rõ nổi? Chẳng lẽ...”

Nàng bỗng nhiên thay đổi giọng điệu, làm mặt quỷ nói: “Lão Vương phi lúc trước ngài cũng giống Lăng Hầu phu nhân... À...?”

“Chớ có nói bậy!”

“Không thể lỗ mãng.”

Nhữ Dương Vương phi cùng Hoàng hậu đồng thời lên tiếng.

Người trước sắc mặt đỏ tím suýt nữa muốn nhào qua đánh Thiếu Thương, người sau nhíu mày, vừa muốn cười lại thở dài không thôi.

Thuần Vu Thị xụi lơ ngã ngồi về phía sau, lòng đầy buồn bực. Đến rồi, lại đến nữa rồi, bà ta biết ngay chỉ cần để cho tiểu cô nương này mở miệng, cho dù chuyện gì đều sẽ biến thành đánh về quá khứ của bà ta. Nhưng mà việc đã đến nước này, bà ta không thể không biện bạch vài câu cho bản thân mình được.

“Việc năm đó, tuy thiếp thân có sai lầm, nhưng Quân Hoa a tỷ cũng là ép người quá đáng. Trước đó nàng cũng đã nạp thiếp cho Hầu gia, vì sao lại không chấp nhận được thiếp thân đây.” Bà ta khóc lên.

Nhữ Dương Vương phi lập tức phất cờ hò reo: “Đúng thế, đúng thế, chẳng qua chỉ là một thiếp thất hèn mọn, Hoắc Quân Hoa đều không thể chịu đựng, đây là kiểu ghen ghét ác độc gì...”

Trước mặt Hoàng hậu, Thiếu Thương cũng không dám nói đến giường với không giường gì đó. Nàng bèn nói: “Hoắc phu nhân nghĩ thế nào, ta không biết. Nhưng mà tính tình Hoắc phu nhân chính là như vậy, mọi người cũng không phải ngày thứ nhất mới biết. Năm đó nếu ép đến mức này, vì sao Lăng Hầu phu nhân không nhường? Dù sao phu thê người ta cũng có gần mười năm tình cảm mà, coi như Lăng Hầu phu nhân vào lúc mẫu tử Hoắc phu nhân mất tích mới cùng Lăng Hầu, ừm, cái đó... Cái đó, nảy sinh tình cảm... Tính toán đâu ra đấy cũng chỉ khoảng trên dưới một năm. Nơi này ở giữ người thì đều có chỗ giữ người, dù sao cũng là làm thiếp, làm chỗ nào chả như nhau, đúng không? Chẳng lẽ..., thật ra phu nhân ngài cùng Lăng Hầu cũng đã có tình cảm nhiều năm rồi à?” Một câu cuối cùng, nàng gần như bật cười.

Sắc mặt Thuần Vu Thị dần dần trắng bệch, cả người phát run.

Bà ta sống vài chục năm cũng đã gặp vô số lần làm khó dễ, nhưng chưa bao giờ gặp đối thủ như Thiếu Thương. Người không biết xấu hổ thì thân phận lại thấp, không dám tới làm khó dễ; thân phận cao hơn bà ta, không đến mức xé rách da mặt.

Nhữ Dương Lão Vương phi hoàn toàn ngây dại, đây là nữ tử xảo quyệt ở đâu đến, quả thực là người đàn bà đanh đá không biết xấu hổ!

Sắc mặt Thuần Vu Thị trắng bệch, cung kính nói với Hoàng hậu: “Nương nương, tuy thần thiếp xuất thân ti tiện, nhưng cũng không chấp nhận được Trình Thiếu Thương nhục nhã chửi bới mình, nếu nương nương không lên tiếng, thiếp thân chỉ có thể chết cho xong việc.”

“Ôi, phu nhân lừng lẫy, không cam lòng chịu nhục, thật là làm tiểu nữ tán thưởng bội phục. Nếu mười mấy năm trước phu nhân chịu đi chết, Hoắc phu nhân cũng sẽ không phẫn nộ mà tuyệt hôn, chỉ e hôm nay rất nhiều chuyện đã khác rồi.” Thiếu Thương lại sâu kín xen mồm, trong mắt Thuần Vu Thị lửa giận hừng hực, hận không thể đi lên bóp chết tiểu tiện nhân mồm mép.

“Như vậy đi.” Thiếu Thương nắm tay này đập lên tay kia, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi và ta không ngại đồng loạt thề. Nếu phu nhân không dám chết, coi như ta chưa nói gì cả. Nếu phu nhân thật đi tìm chết thì để...”

Tuy rằng Nhữ Dương Vương phi cùng Thuần Vu Thị cũng chưa có ý đánh cuộc, nhưng lúc này đều nín thở mà nghe.

“... Thì để Lăng đại nhân cả đời không được nạp cơ thiếp!” Thiếu Thương một hơi nói xong: “Sao, lời thề này đủ độc chưa?” Nàng quả thực càng nói càng vui sướng.

Hoàng hậu vội nghiêng đầu ho nhẹ, Địch Ảo trực tiếp phì ra, kết quả bị sặc nước miếng liên tục ho khan.

Khuôn mặt trắng bệch của Thuần Vu Thị bị tức đến đỏ lên, móng tay gần như găm vào lòng bàn tay.

Nhữ Dương Vương phi rốt cuộc lớn tuổi, nín thở một cái đã lập tức ngã thẳng về phía sau, Thuần Vu Thị vội vàng tiến lên đỡ được.

Lúc này, ngoài điện chợt cũng truyền đến vài tiếng cười mơ hồ, mọi người vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Việt Phi bước đi nũng nịu nhẹ nhàng rảo bước tiến vào trong điện, đi theo sau là Hoàng đế chắp tay sau lưng. Lúc hai người tiến vào, Việt Phi hơi mỉm cười, nhìn Thiếu Thương, nói một câu ‘hóa ra cô dâu của Tử Thịnh là dạng này’, Hoàng đế lại tức giận trợn trắng mắt với nàng một cái.

Ở phía sau, còn có Nhữ Dương vương một vẻ già mà không đứng đắn, trong tay ông ta nắm một vị nam tử trung niên mặc quan phục màu đỏ son, lôi lôi kéo kéo người ta vào trong điện, Đại Trường Thu Tào Thành đi theo một bên liên mồm khuyên bảo lão Vương gia buông tay.

Người đi sau cùng lại là Lăng Bất Nghi. Hắn chậm rãi tiến vào, cười như không cười nhìn thoáng qua Thiếu Thương, không nói gì.

Thiếu Thương lập tức héo, nhanh chóng rúc đến phía sau Hoàng hậu, đoan chính quỳ, vẻ mặt thành thật lại trông mong.

Thuần Vu Thị cực kỳ nhạy bén, nhìn thấy một hàng dài người đi vào trong điện, lập tức nhận thấy tình huống không ổn, việc hôm nay e là không lành rồi. Bà ta lập tức cũng không dám đòi công đạo gì nữa, sợ hãi quỳ đến bên sườn, để ra đường cho Đế, Phi đi vào.

Chỉ có Nhữ Dương Vương phi vẫn không biết sống chết, ồn ào: “Bệ hạ, vừa rồi ngài có nghe thấy không? Tiểu tiện tì này miệng toàn là lời bậy bạ, quả thực làm nhục thân phận, ngài cần phải trách phạt thật nặng...”

“Thúc mẫu!” Việt Phi còn chưa cả ngồi, đã đi lên chặt chém: “Tiệc cùng lần trước, ta đã nói như thế nào nhỉ? Ngài đối xử với Thuần Vu Thị thế nào, ta không quản được, nếu ngài cảm thấy chính mình đủ thể diện, tự làm việc là được. Nhưng nếu ngươi muốn vào trong cung khoa tay múa chân, là không được phép!”

Nhữ Dương Vương phi đối mặt với Việt Phi, khí thế đều yếu đi vài phần, không khỏi hòa hoãn giọng điệu: “Ta có từng khoa tay múa chân, nhưng Trình Thiếu Thương này dù sao cũng là tiểu bối, chẳng lẽ ta làm trưởng bối ngay cả hỏi một câu đều không thể à? Chẳng lẽ khẩn cầu trưởng bối yêu thương, không phải tiểu bối phải có trách nhiệm à?”

Việt Phi cười ha ha vài tiếng: “Thúc mẫu thật đúng là nói chuyện không chê giọng lớn. Chẳng lẽ Thiếu Thương là bởi vì được ngươi thích, Tử Thịnh mới đi cầu thân à? Thật ra ngươi thích Nữ Oánh đấy, nhưng Tử Thịnh không thích, nàng ta gả được à?”

“Không được lấy Nữ Oánh ra nói!” Nhữ Dương Vương phi giận dữ, lại hét lớn với trượng phu: “Ngươi là người chết à, nhìn chất nữ bị nàng bịa đặt cũng không hé miệng!”

“Bà lão câm miệng, không tới phiên ngươi tới dạy dỗ lão tử! Nếu không phải ngươi cả ngày cổ động Nữ Oánh, ta sớm chọn một lang tế tốt cho nó rồi!” Giọng Nhữ Dương Vương cũng không phải lớn bình thường.

Hoàng hậu xoa xoa lỗ tai bị rung tê dại, nhẹ giọng nói: “Thúc phụ, ngài cùng Ngu Hầu ngồi xuống trước, có chuyện từ từ nói. Tử Thịnh đừng thất thần, đỡ lão Vương gia ngồi đi.”

Lăng Bất Nghi theo lời hành sự, sau khi để lão Vương gia cùng Ngu Hầu ngồi xuống, hắn rất tự giác dịch bước đến bên cạnh Thiếu Thương ngồi xuống.

Thiếu Thương cẩn thận nghiêng đầu, lấy khẩu hình nói ‘xin lỗi, ta có lẽ lại gặp rắc rối’.

Lăng Bất Nghi nhanh chóng nhéo lỗ tai nhỏ mềm mại của nàng một chút, cũng lấy khẩu hình nói ‘nàng không gặp rắc rối mới là việc lạ’, hắn nghĩ nghĩ, lại nói ‘yên tâm, có ta đây’.

Thiếu Thương yên lòng, đang muốn nói lại hai câu trêu đùa, Hoàng hậu chợt quay đầu lại liếc mắt nhìn hai bọn họ một cái, bọn họ đành phải im tiếng.

“... Hoắc Quân Hoa là người nào, lúc trước ngươi cũng hận nàng như vậy, vì sao hôm nay lại nói chuyện vì nàng! Còn không phải cố ý làm căng với lão thân à?” Nhữ Dương lão Vương phi nhìn quanh một vòng, phát hiện duy nhất người duy nhất có khả năng về bên mình thế mà chỉ có Việt Phi.

“Thúc mẫu, từ nhỏ tính tình ta thế nào, ngươi cũng đã biết.” Việt Phi trầm mặt: “Ân oán của Hoắc Quân Hoa cùng ta là một chuyện, nhưng trước nay nàng chưa từng có lỗi với Lăng gia, càng không có lỗi với nhi tử Lăng Bất Nghi của nàng!”

“Nàng với Lăng Ích tình sâu nghĩa nặng, từ đầu đến chân giúp đỡ Lăng gia. Nhưng Lăng Ích thì sao, vợ con sinh tử không biết còn chưa tới một năm mà đã không minh bạch cùng Thuần Vu Thị, hắn không làm Hoắc gia thất vọng à? Về phần Thập Nhất lang, năm đó binh hoang mã loạn, thiếu ăn thiếu mặc, mẫu tử bọn họ trôi dạt khắp nơi. Hoắc Quân Hoa dùng da cừu buộc lại trên người nhi tử, tiết kiệm được đồ ăn đều để nhi tử ăn, lúc này mới chống đỡ nổi. Lúc ấy Lăng Ích ở nơi nào? Ồ, hắn đang thu xếp muốn đón kế thê vào cửa!”

Bà ấy cố tình trào phúng: “Lúc Hoắc Quân Hoa tìm về tới, gầy chỉ còn da bọc xương ngay cả ta đều không nhận ra. Cho dù phẩm hạnh nàng không ra gì, cũng là một mẫu thân tốt. Nàng không có lỗi với nhi tử, như vậy Lăng Bất Nghi cũng không thể có lỗi với nàng, đi lấy lòng Thuần Vu Thị gì đó! Cho dù Lăng Ích lên tiếng cũng không được! Hôm nay ta để lời này ở đây, trở về ta sẽ thỉnh tấu với bệ hạ và Hoàng hậu, về sau Thuần Vu Thị không được triệu thì không được vào cung!”

Thuần Vu Thị cúi đầu nghe, cực kỳ chật vật, gần như không ngồi quỳ nổi. Lúc này bà ta thật hận chính mình thiếu kiên nhẫn, hôm nay tới tìm Trình Thiếu Thương gây khó dễ, kết quả tự mình chuốc khổ.

Trên mặt Nhữ Dương lão Vương phi vừa xanh vừa hồng, nhìn quanh mọi người một vòng: “Được, được! Hôm nay các ngươi cố ý tới đánh mặt ta à?”

Nói rồi bà ta chợt rút một cây trâm cài tóc trên đầu xuống, dùng sức giật vài cái, đầu tóc bảo dưỡng cực tốt theo đó mà rối tung, quay về phía Hoàng đế nói: “Bệ hạ, Thuần Vu Thị cho dù không tốt, cũng có ân cứu mạng với ta. Hôm nay các ngươi nhục nhã nàng, chính là nhục nhã ta! Hôm nay nếu Hoàng đế không cho ta một câu trả lời, ta lập tức một trâm đâm chết tại Trường Thu Cung này, nhìn xem người trong thiên hạ nói như thế nào?!”

“Ngươi muốn chết?” Nhữ Dương vương che ngực lại, không khỏi vừa mừng vừa sợ.

Lão Vương phi lập tức lật lọng, hét lớn: “Trước khi chết ta sẽ đi ra ngoài kêu oan, nhìn xem bệ hạ đối xử thế nào với thúc mẫu che chở mấy huynh muội bọn họ lớn lên, xem thanh danh tốt của hắn còn giữ vững được không!”

Sắc mặt Hoàng đế không vui, Nhữ Dương vương túm lấy vạt áo Ngu Hầu, gầm rú nói: “Ngươi xem đi, ngươi xem đi, bà ta là một bà điên như vậy, một khi không như ý là la lối khóc lóc muốn chết muốn sống. Lúc trước ta muốn hưu thê, là ngươi nói cái gì mà người vợ tào khang không thể bỏ, ra cái chủ ý thối tha cho ta, nói cái gì mà ‘ở riêng không hưu thê’, để ta đi ra ngoài thành làm tu sĩ, ta đến <Đạo Đức Kinh > cũng chưa đọc rõ ràng, lại đi tu đạo cái gì, thật là khổ cực! Được, được, ta không hưu thê, bây giờ ta tuyệt hôn được chưa, ta muốn tuyệt hôn!”

Ngu Hầu dở khóc dở cười, liên tục nói ui da.

“Ngươi dám?!” Nhữ Dương Vương phi lập tức tiến lên, nắm ống tay áo trượng phu, vừa đánh vừa đấm, khóc sướt mướt đau đớn mắng lên: “Ta vì ngươi sinh nhi dục nữ, lo liệu chuyện nhà, không có công lao cũng có khổ lao! Ta còn có hai nhi tử vì bệ hạ đánh giặc mà chết, thế mà các ngươi dám đối xử với ta như vậy!”

Nhữ Dương Vương dùng sức kéo lão thê ra, cũng mắng về: “Đánh giặc nào có không chết người, Ngu gia bọn họ không chết người à? Đó cũng là nhi tử ta, chẳng lẽ ta không đau lòng, chỉ có ngươi suốt ngày chỗ nào cũng nhắc, quả thực không thể nói lý!”

Dứt lời, ông ta quay đầu gào lên với Ngu Hầu: “Cho dù là tù nhân cũng có thời hạn thi hành án, ta thật không chịu nổi rồi. Gia sản nhi nữ ta đều cùng bà lão này mỗi người một nửa còn không được sao, gia tài đều cho bà ta là được, ta rốt cuộc không chịu nổi bà ta nữa rồi! Rồi có một ngày, cả nhà đều sẽ bị bà ta hại chết...”

Lão Vương gia tuy nói hơi khoa trương, nhưng ngụ ý mỗi người đều biết.

Ngu Hầu cười khổ nói: “Đều không phải là vãn bối cố ý làm khó lão Vương gia, nhưng hiện giờ bệ hạ bắt đầu vực dậy nho học, nếu lão Vương gia mở ra tiền lệ này, hưu người vợ tào khang, đám nho sinh kia không chừng còn nghị luận thế nào đấy...” Nghiêm trọng chút, có thể còn liên lụy đến vấn đề thái độ của Hoàng đế với công thần.

Lúc này, Việt Phi chợt mở miệng nói: “Thúc phụ thích nhất náo nhiệt, tu đạo pháp cái gì, theo ta thấy, hẳn là để thúc mẫu đi Tam Tài quan kia tu tâm dưỡng tính mới đúng.”

Ngu Hầu vỗ tay cười nói: “Nương nương nói chí phải, phương pháp này vẹn cả đôi đường.” Thật ra ông ta cũng có ý này, nhưng mà làm thần tử không tiện há mồm mà thôi.

Nói đến mức này rồi, mọi người đồng loạt lấy ánh mắt xin ý kiến Hoàng đế.

Hoàng đế chậm rãi nói: “Lão Vương phi tuổi già hoa mắt ù tai, thỉnh thoảng có hành động điên khùng, mất lễ nghĩa trước mặt quân chủ, đưa đi Tam Tài Quan tĩnh dưỡng cho tốt đi. Tào Thành, ngươi từ trong cung lấy ra vài người đi Tam Tài Quan... Chăm sóc thúc mẫu cho tốt, đừng để người ngoài đến quấy rầy.”

Nhữ Dương Vương phi vô lực xụi lơ trên mặt đất, lòng tràn đầy lo sợ nghi hoặc, dường như còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Thuần Vu Thị càng vô cùng hoảng sợ, cứng người tại chỗ chút không dám nhúc nhích.

Thiếu Thương nhìn hai người, chợt ghé vào bên tai Lăng Bất Nghi: “Bệ hạ muốn xử lý Nhữ Dương Vương phi đã bao lâu rồi?” Đây là kế hoạch đã bao lâu của Hoàng đế đây, nàng chỉ muốn đầu tiên là cách xa mẹ kế thôi, so sánh ra, chí hướng của Hoàng đế rộng lớn hơn nhiều.

Đôi mắt Lăng Bất Nghi như hồ sâu, cũng nhìn nàng trong chốc lát, mỉm cười nói nhỏ: “Ngay sau buổi cung yến hôm đó.”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)