TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 926
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 91: Lần thứ hai chiến tranh hôn nhân (Trung - 2)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Ngày trôi qua trong thâm cung tinh xảo mà vắng lặng, Thiếu Thương cảm thấy dường như ngay đến tròng mắt của bản thân cũng chuyển động chậm đi, lời nói việc làm lại vô cớ tăng thêm vài phần ưu nhã, cho dù ngồi ngây người nhìn đồng hồ nước cũng có thể chống cái má xinh vặn cái eo thon, trong lúc buồn bực chăm chú nhìn giống như một bức tranh nữ tử thủy mặc đậm nhạt thích hợp.

Nhưng mà, cho dù nàng nói chuyện chậm rãi thong dong cỡ nào, ánh mắt mê mang cỡ nào, nhập tâm ngây người cỡ nào, đều không thể ngăn cản nổi ý nghĩ xấu trong đầu nàng lao nhanh mãnh liệt, cuồn cuộn không dứt, tùy lấy tùy có.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì mấy năm nay Hoàng hậu thân thể không tốt, gần đây quốc sự lại thông thuận, Hoàng đế muốn lần này làm tiệc thiên thu cho Hoàng hậu to một chút. Hoàng hậu vài lần uyển từ chối Hoàng đế đều không chịu nghe, vì thế ngày này Hoàng hậu đang định ngay ngắn đến Thượng Thư Đài khuyên can.

Thiếu Thương vừa thấy không đúng, vội chắn ở cửa nội điện hỏi Hoàng hậu định khuyên gián như thế nào.

Hoàng hậu nói: “Có câu trên có làm tốt, dưới nhất định tuân theo. Nếu bệ hạ đã đề xướng tiết kiệm thì không nên vì một người mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Thân ở ngôi vị chí tôn, cho dù chỉ động một ý niệm nho nhỏ, đuổi đi cũng có thể là hàng ngàn hàng vạn người dân, đến lúc đó đưa vào trong cung vô số cống hiến, còn không biết có bao nhiêu là đến từ mồ hôi nước mắt của nhân dân...”

“Khoan đã, khoan đã.” Thiếu Thương vội ngắt lời thao thao bất tuyệt này, trêu chọc nói: “Nương nương, thần thiếp cảm thấy những đại nhân triều thần đó cũng rất không dễ dàng, hoặc là bạc đầu nghèo khổ mãi mới được bệ hạ ưu ái, hoặc là thây sơn biển máu chém giết ra một nửa chức quan, chúng ta vẫn là đừng đoạt nghề nghiệp của người ta.”

Ánh mắt Hoàng hậu khẽ liếc, khóe miệng hơi cong lên: “Ta nói không đúng ư?”

Thiếu Thương làm ra vẻ nịnh thần: “Nương nương, đầu tiên ngài là thê thất của bệ hạ, tiếp theo mới là thần dân, những đạo lý lớn đó không ngại cứ để đó trước đi, nhưng mà khuyên can không chuẩn bị tiệc thọ thần lớn cũng đúng. Nương nương à, thần thiếp có một đề nghị. Ngài thấy bệ hạ hãy nói, ‘từ xưa phu thê là một thể, không có đạo lý để trượng phu ăn cỏ ăn trấu thê tử lại ăn ngon trân quý mỹ vị. Khi nào bệ hạ tự mình có một buổi thiên thu tốt lành, lại đến xử lý thiên thu của thần thiếp lớn cũng không muộn’. Nương nương còn phải nói, nếu bệ hạ kham khổ như vậy, ngài lại làm sinh nhật khí phái giống Vương Mẫu Côn Luân, trong lòng cũng đau đớn khó chịu. Coi như bệ hạ săn sóc nương nương thì cũng chớ nên làm nương nương đau lòng. Sau đó nương nương không ngại lại nói chút đau lòng bệ hạ khổ cực tiết kiệm, giọng điệu phải dịu dàng chút, đáng thương chút, ánh mắt không cần nhìn thẳng bệ hạ, đừng giống như phạm thần ngôn gián...”

“Ngươi còn tuổi nhỏ, nói nói bậy cái gì!” Mặt ngọc của Hoàng hậu ửng hồng.

Thiếu Thương thở dài: “Nương nương, nếu ta có tướng mạo của ngài, còn sẽ rơi xuống tình trạng này sao, cho dù cái gì không nói Lăng đại nhân cũng sẽ đều nghe ta, làm sao như bây giờ nhốt ở trong cung một bước không được đi ra ngoài. Ngài đây là đang ở trong phúc mà không được biết đó!”

Hoàng hậu từ nhỏ rụt rè cẩn thận, Hoàng đế cũng không phải người lời ngon miệng ngọt, nhưng chỉ cần là nữ nhân nào có ai không thích nghe người khác khen mình đẹp, cho dù bà ấy có đoan trang tự kiềm chế thì lúc này kim thoa cũng không khỏi khẽ rung.

“... Ai bảo ngươi một câu mềm mỏng cũng không chịu nói!” Bà ấy mỉm cười giả vờ giận dỗi: “Chịu thua thì sao chứ?”

Thiếu Thương không muốn nói về chuyện mình cùng Lăng Bất Nghi, bèn thở dài: “Nương nương, ta tài cạn trí nông, không đề cập tới cũng được. Bây giờ ta chỉ trông cậy vào ngài, ngài sớm ngày mê hoặc bệ hạ, làm bệ hạ lên tiếng thả ta về nhà, thì ai mà còn sợ Lăng mỗ nào đó chứ, khi đó mới là việc thiện cực lớn! Nương nương, ta toàn bộ dựa vào ngài đó!”

“Ta mới không giúp ngươi chuyện này đâu! Tử Thịnh cũng ở trong cung ta lớn lên, ta giúp hắn còn chưa hết đó!” Đôi mắt đẹp của Hoàng hậu vừa chuyển, mênh mông tinh quái, dường như trở lại khi còn nhỏ không lo không nghĩ.

Thiếu Thương còn nhỏ giọng hô một câu với bóng dáng Hoàng hậu rời khỏi nội thất: “Ngàn vạn lần phải dịu dàng nha, phải đau lòng khó chịu, còn có thể ngất thì ngất luôn, nhưng mà tốt nhất ngã vào trên người bệ hạ ấy...”

Hoàng hậu lảo đảo một cái, quay đầu lại dùng sức trừng mắt nhìn Thiếu Thương, trên mặt lại không kìm được ý cười.

Địch Ảo ở bên nhịn cười đến đau bụng, nghĩ thầm tuy Trình nương tử không thích ở lại trong cung, nhưng với Hoàng hậu, có tiểu cô nương hoạt bát bướng bỉnh nhiều trò như vậy làm bạn ở bên người, lại là không thể tốt hơn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàng hậu diễn như vậy cùng Hoàng đế, tuy rằng Thiếu Thương không biết có lấy ra tuyệt chiêu ‘té xỉu’ hay không, nhưng quả nhiên Hoàng đế đã mất ý định muốn làm mạnh tay, lại làm mặt rồng vui vẻ, mấy ngày liền đều nghỉ ở Trường Thu Cung, cuối cùng vẫn là Hoàng hậu đẩy Hoàng đế đi chỗ Việt Phi. Thiếu Thương không hiểu chút nào, Hoàng hậu nói: “Việt Phi cùng bệ hạ là thanh mai trúc mã, nếu nàng ấy muốn dỗ bệ hạ vui vẻ, còn dễ dàng gấp trăm lần ngàn lần so với ta, nhưng nàng ấy cũng không thích sủng. Thiếu Thương à, chúng ta đều đã nhiều năm như vậy, như vậy đã rất tốt rồi.”

Thiếu Thương cái hiểu cái không.

Vội vàng như thế mấy ngày, cuối cùng nghênh đón sinh nhật Hoàng hậu, cung tì cùng hoạn quan khắp nơi vẩy nước quét nhà kết hoa, Hoàng đế mở kho cung ban thưởng, các vị Hoàng tử Công chúa đều bắt đầu theo lệ chuẩn bị thọ lễ, ngay cả Lạc Tế Thông đều về cung tới hỗ trợ ăn mừng. Ngũ Công chúa đã lâu không thấy đặc biệt xuất sắc, thế mà đưa mười mấy nữ nhi quan lại thường ngày vây quanh ở bên cạnh nàng ta chơi đùa tiến cung, nói phải hiến vũ cho Hoàng hậu.

“Nữ nhi thân thể tóc da phong ấp quyền thế, đều là song thân ban tặng. Cho dù lễ vật quý trọng nơi nào vơ vét tới, nói đến cùng còn không phải mượn thế của phụ hoàng mẫu hậu.” Ngũ Công chúa đã bớt không ít mụn, từ đầy trời sao sáng đầy trời biến thành hạt mè trên bánh nướng, bỏ đi cái vẻ cau mày quắc mắt kiêu ngạo, cười rộ lên thế mà còn có vẻ ngọt ngào.

“Đoạn vũ này là nữ nhi mời gánh múa trên phố cố ý vì ăn mừng sinh thần mẫu hậu mà trình bày, lại ở trong phủ nữ nhi luyện đã lâu, đến ngày ấy hiến vũ, cho dù có chỗ không ổn, vạn mong mẫu hậu cũng coi như không nhìn thấy, reo hò nhiều hơn là được.”

Hoàng hậu tràn đầy ý cười, liên miệng tán thưởng. Tuy nói tiểu nữ nhi làm người ích kỷ kiêu căng, làm việc thường để bà ấy thất vọng, nhưng lúc này bà ấy cũng như từ mẫu khắp thiên hạ, chỉ ngóng trông hài nhi trưởng thành sẽ hiểu chuyện.

“Được được được, hiếu tâm của ngươi mẫu thân nhận, ngươi có thể biết được đạo lý tình cảm bằng vạn kim, là nương vui vẻ hơn tất cả rồi... Nhưng mà sao ta nghe nói ngươi ở chỗ Hoằng Nông quận đó khoanh trên vạn mẫu đồng ruộng làm trang viên cho chính mình? Đây là thật chăng?”

Thiếu Thương vốn dĩ nghe mẫu từ nữ hiếu có chút mơ màng sắp ngủ, nghe thấy cái này đột nhiên tỉnh táo, nghĩ thầm làm Công chúa thật tốt, nàng đúng là đứa đen đủi, lúc trước nếu xuyên thành Công chúa, xem họ Linh họ Yêu nào dám nhốt nàng ở trong cung học quy củ!

Vẻ mặt Ngũ Công chúa cứng đờ, ngay sau đó làm nũng nói: “Ui da mẫu hậu, đó đều là chút đất hoang, vừa khô vừa toàn đất đá, quăng ra ngoài đều không có người muốn. Ta khoanh lại để cho người mở kênh mương, lại thu nạp lưu dân khai khẩn trồng trọt, đã có thể sản xuất lương thực còn có thể trấn an dân sinh, lại nói phụ hoàng còn phải ngợi khen ta đấy!”

Hoàng hậu bất đắc dĩ, không thể không thở dài.

Ngũ Công chúa liếc mắt thoáng nhìn Thái Tử Phi ngồi ở bên, cười nói: “Mẫu hậu ngài đừng chỉ nói ta nha, lần trước Thái Tử Phi cũng khoanh rất nhiều đất đai đó, ừm, ít nhất cũng phải bảy tám ngàn mẫu, sao ngài không nói nàng ta chứ?”

Thiếu Thương cực kỳ hâm mộ ánh mắt lập tức bắn về phía Thái Tử Phi, thầm nghĩ Thái Tử Phi thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, ngày thường thoạt nhìn văn nhã an tĩnh, người khác nói nàng ta một câu nàng ta phải đỏ mắt hai ngày, thế mà tay cũng duỗi dài như vậy, thật nhìn không ra mà.

Thái Tử Phi đầy mặt tủi thân nói: “Mẫu hậu không biết, Thái Tử điện hạ ngày thường làm việc dùng người đều phải tiền, tiêu phí cực lớn, nếu trên tay không có chút vàng bạc có thể hoạt động, thì làm việc đâu thể thuận lợi được...”

“Nói bậy!” Ngũ Công chúa giận dữ nói: “Phụ hoàng ban cho Thái Tử huynh trưởng bao nhiêu thực ấp khoáng sản chứ, núi vàng núi bạc đều không quá, sao có thể tiêu phí không đủ? Rõ ràng là Thái Tử nghe môn hạ gián ngôn, không cho ngươi chạm vào tài vụ của Đông Cung, ngươi mới chính mình động tâm tư...”

“Được rồi!” Hoàng hậu vỗ vào án kỉ, trầm mặt: “Thái Tử Phi là trữ phi, Thái Tử cần dùng nhiều tiền, chỗ nàng ta cần dùng cũng không ít, ngươi làm muội muội sao có thể nói chuyện như vậy cùng trưởng tẩu?”

Ngũ Công chúa bất bình đầy mặt cắn môi, Thái Tử Phi thấy thế, vội vàng quỳ bái tạ ơn Hoàng hậu thông cảm, lại nói: “Tuy ta có chút ruộng đất, nhưng cũng đăng ký nhân khẩu đồng ruộng vào Ngư Lân sách(*) ở phủ nha địa phương, một chút cũng không thiếu. Ngũ muội lại khác, rõ ràng thực ấp phong phú, còn khoanh đồng ruộng lớn như vậy, kết quả chỉ ghi lại ở chỗ quan phủ hai mươi đinh...”

(*) Ngư Lân sách: hay còn gọi là Ngư Lân địa đồ, là một loại sổ địa bạ thời Trung Quốc cổ đại, là sổ đăng ký ruộng đất của nhà cửa, núi rừng, ao, ruộng sắp xếp theo thứ tự, nối liền nhau để chỉ tên tương ứng., là sách ruộng dân gian. Vì bức tranh cánh đồng giống vảy cá nên được đặt tên như vậy.

Thiếu Thương hít hà một hơi, dựa theo trình độ cày bừa hiện giờ, trên vạn mẫu thổ địa làm sao mà hai mươi ngươi có thể khai khẩn ra nổi! Ngũ Công chúa này rõ ràng là giấu đinh trốn thuế! Sau đó Thiếu Thương lại nhanh chóng nhìn Thái Tử Phi, nghĩ thầm vị tiểu tẩu tử này không khỏi có chút không biết nói chuyện, Hoàng hậu đều rõ ràng thiên vị giúp nàng ta, nàng ta nên theo bậc thang xuống cười mà qua.

Huống chi, cho dù Ngũ Công chúa từng có sai, Thái Tử Phi cũng nên lén nói cùng Hoàng hậu, mà không phải nói ra trước mặt mình cùng Địch Ảo thậm chí rất nhiều cung tì này. Hai vị chị dâu em chồng này, tuổi tác cũng kém không ít, bây giờ Thái Tử Phi còn chưa bước lên phượng vị đấy, đã khắc nghiệt không lưu tình như vậy với em chồng, Đế Hậu tương lai còn có thể trông cậy vào nàng ta quan tâm đệ muội còn lại à.

Thật ngu xuẩn!

Hoàng hậu tắt ý cười, không nóng không lạnh nói: “Ồ, vậy à, ta sẽ cho người đi tra. Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ta mệt mỏi, các ngươi đều lui ra ngoài đi.”

Thái Tử Phi còn muốn nói nữa, Địch Ảo đã để cung tì mở cửa tiễn khách, Ngũ Công chúa oán độc trừng mắt nhìn Thái Tử Phi một cái, căm giận sải bước rời đi.

Trong lòng Thiếu Thương thương hại Hoàng hậu, nhưng nhớ kỹ thân phận của mình, một là con dâu một là nữ nhi của người ta, nàng là cọng hành nào.

Hoàng hậu đỡ tay dựa tĩnh tọa, sau một lúc lâu mới nói: “Thiếu Thương, ngươi nói những đồng ruộng đó của Ngũ Công chúa, thật là đất hoang sao?”

Thiếu Thương vốn định cười làm lành hai tiếng, lại thấy vẻ mặt cô đơn của Hoàng hậu, trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: “Thần thiếp ngu muội, nhưng cũng biết nông nghiệp từ xưa dồi dào, dân cư đông đúc, vẫn là châu quận bị Hoàng đế thu phục sớm nhất, theo lý thuyết, chỗ đó hẳn là giống Thanh Châu năm trước, sau khi phái người quét sạch tặc phỉ thì nhanh chóng khai hoang trồng trọt, sao còn có nhiều đất hoang vô chủ như vậy.”

Hoàng hậu buồn bã nói: “Đúng vậy. Nhưng mà Thái Tử Phi lại không chỉ ra những cái này, chỉ dám nói chuyện kê khai đinh, nghĩ đến những đồng ruộng đó của nàng ta lai lịch cũng không sạch sẽ. Thiếu Thương, ngươi nói đi...”

Trong lòng Thiếu Thương lo sợ, cảm thấy sắp dẫm đến đề tài vùng cấm, chỉ có thể ra vẻ đắc ý nói: “Ở nhà ta, từ trang viên đến mặt tiền cửa hiệu, cái gì thuộc về tiền đều là a mẫu quản, Tam thúc phụ của ta cho dù một đồng tiền Ngũ Thù đều phải giao nộp cho thúc mẫu. Cho dù là Lăng đại nhân, cũng ít nhiều đều chịu cho ta...”

Nàng phát hiện ánh mắt Hoàng hậu hứng thú, không khỏi xấu hổ, cười ha ha lại nói: “Lại nói tự ta cũng có thể phát tài. Thần thiếp cho rằng, Thái Tử Phi hẳn là nên tự xét lại trước, tại sao Thái Tử điện hạ không muốn phó thác tiền bạc cho nàng ta?”

Công chúa ăn là cơm của phụ mẫu, làm sai đánh chửi một lượt là được; Thái Tử Phi ăn là cơm của lão công, hoặc là tựa như nàng vô dục vô cầu, tính toán tương lai tự sáng tạo phát tài, hoặc là thành thành thật thật lấy lòng Thái Tử mới là thượng sách.

Hoàng hậu than nhẹ một tiếng, lời này thật là nói đến tim gan bà ấy mà, nhưng bà ta cũng không tiện ở trước mặt Thiếu Thương nói Thái Tử Phi không phải, chỉ có thể nói: “... Ta nghe Tiêu phu nhân hiền tài bác học, cần cù tiết kiệm. Mấy tháng này, ta xem ngươi làm việc tiêu tốn đều rất có phong thái của mẫu thân ngươi, như vậy rất tốt.”

Thiếu Thương nghe ra ý chua xót trong lời này, thật ra Hoàng hậu cũng rất giản dị tiết kiệm, vậy mà nuôi ra nhi nữ đều một lời khó nói hết; nàng có chút tò mò Hoàng tử Công chúa bên phía Việt Phi kia đều là phong cách cái gì nhỉ.

Rất nhanh Hoàng hậu đã cho nàng cơ hội này, bà ấy sai nàng đi đưa một bức thư gấm lụa cho Việt Phi.

Bởi vì triều đại trước mắt không có Thái Hậu, cho nên Việt Phi trực tiếp ở trong Vĩnh Nhạc Cung rộng rãi thanh tịnh.

Tới địa bàn phe địch, Thiếu Thương quả thực cười vừa đáng yêu vừa dễ thương, rất giống meme bánh bao, tròn vo mềm mại bĩu môi, vốn dĩ ánh mắt đại cung nữ trực ngoài cửa điện hơi có chút xét nét với nàng là ‘vị hôn thê của Thập Nhất lang’, nhưng lại bị Thiếu Thương cười đến mềm nhũn.

Một vị đại cung nữ khác lo lắng nói: “Nương nương lúc này đang ở... Không bằng để Trình nương tử chờ trước một chút?”

Đại cung nữ đằng trước nói: “Đừng thay nương nương quyết định, chờ bên trong hồi âm là được.”

Lúc này từ bên trong có một tiểu cung tì vội vàng chạy ra, thở dốc nói: “Nương nương bảo Trình nương tử đi vào.” Nghe vậy, vị đại cung nữ đằng trước kia đắc ý nhìn một vị đại cung nữ khác một cái, hừ nhẹ một tiếng.

Thiếu Thương cố gắng cúi đầu, kiên quyết không dính vào.

Để hai tiểu cung nữ từ Trường Thu Cung đi theo ở cửa đại điện, Thiếu Thương theo cung tì dẫn đường đi vào trong, xuyên qua hai hành lang gấp khúc quẹo vào nội điện, xa xa đã nghe thấy giọng của Việt Phi trong nội thất:

“... Đầu óc lơ mơ không rõ, thế mà cũng dám mơ ước Thập Nhất lang! Suy nghĩ một chút cũng thôi đi, còn dám đi làm khó cô dâu của người ta! Thế nào, hôm nay tiến cung ngươi ngoan cố cứng đầu như vậy, hay là còn cảm thấy uất ức? Ta nói ngươi có cái gì hả, có dáng vẻ hay là có tài học, người ta dựa vào cái gì mà coi trọng ngươi? Ngươi lại có thể cho hắn cái gì, là tiền tài, quyền thế, vẫn là quân phụ sủng tín? Ba cái này Tử Thịnh một cái cũng không thiếu, mọi thứ còn nhiều hơn ngươi!”

Thiếu Thương lập tức biết Việt Phi đang nói chuyện với ai, nàng xấu hổ dừng chân ở cửa, không dám đi vào, đáng tiếc cung tỳ đã truyền báo vào trong, nàng đành phải đi theo cúi đầu tiến vào. Tiến vào nội thất, phát hiện trừ Tam Công chúa đầu cúi thấp sắp chạm đất, Nhị Công chúa vậy mà cũng ở đây, hơn nữa thoạt nhìn hai nàng còn xấu hổ hơn so với mình.

Người duy nhất không xấu hổ trong nội thất là Việt Phi vẫy tay với Thiếu Thương, ra hiệu cho nàng ngồi xuống, sau đó tiếp tục dạy dỗ nữ nhi: “... Nếu ngươi thật sự nhàn đến hoảng, cũng học nhị tỷ ngươi viết tiểu khúc nhảy một điệu, lại kêu đám người đọc sách kia khoác lác khoe khoang chút, cũng làm cho trên mặt phụ hoàng ngươi có vẻ vang, có vẻ hư nhà chúng ta cũng là thi thư hàm súc, nếu không thì xách kiếm múa đao, cũng coi như ngươi có hiếu tâm. Ngươi nói đi... Ngươi tới làm gì?”

Một câu cuối cùng là hỏi Thiếu Thương, nàng vốn đang nghe hăng say, nghe vậy giật mình nhanh chóng nói ra ý đồ đến, sau đó đôi tay dâng quyển trục gấm lụa lên. Việt Phi mở quyển trục ra nhìn, bật cười nói: “Hiến vũ? Nhất định lại là đám môn khách của nàng ta hiến kế, cũng đúng, thọ lễ này đã độc đáo lại bớt tiền, đám môn khách kia cũng không coi là phí công nuôi dưỡng.”

Bà ấy lưu loát đóng quyển trục lại, nói với Thiếu Thương: “Đám tiểu cô nương hiến vũ kia ngươi đã gặp qua chưa??”

Thiếu Thương nói: “Vội vàng gặp qua một lần.”

“Dáng vẻ như thế nào?” Việt Phi vẻ mặt không sợ gì cả: “Hay là tiểu Ngũ phải hiến mỹ nhân cho phụ hoàng nàng ta.”

“Mẫu phi!” Nhị Công chúa gần như muốn hét lên.

“Không đúng, không đúng, không phải! Tuyệt đối không có việc này! Nương nương minh giám!” Thiếu Thương liên tục xua tay, toát cả mồ hôi trán.

“Cho dù muốn hiến mỹ nhân, chẳng lẽ Ngũ muội sẽ chọn ở sinh thần của Hoàng hậu nương nương sao?” Có thân mẫu như vậy, Nhị Công chúa lại có khí chất nghệ thuật cũng không khỏi nhảy ra mấy cây gân xanh, Thiếu Thương rất có vài phần đồng tình.

“Đúng vậy, đúng vậy! Lại nói những a tỷ đó ta đều gặp qua, một đám đều sứt sẹo như cái ki hốt rác, cho dù có một hai người chỉnh tề, cũng là là kiểu sún răng, kín miệng!” Tuy rằng nàng cũng không thích Ngũ Công chúa, nhưng rốt cuộc là nữ nhi Hoàng hậu, tốt xấu gì cũng phải giúp.

Nhưng lời này cũng thu lại được nụ cười của Việt Phi: “Cái ki hốt rác? Ha ha, ngươi cũng thật thú vị. Được rồi, ngươi trở về nói với Hoàng hậu, ta đồng ý rồi. Để cho các nàng đến ở trong vườn phía sườn đông đi, ta sẽ ‘chăm sóc’ tốt các nàng.”

Thế Thiếu Thương mới biết, hóa ra Hoàng hậu uy thác nhóm nữ hài mà Ngũ Công chúa mang tiến cung cho Việt Phi.

“... Nhưng mà ta nghe nói tiểu Ngũ đang thiếu tiền à, thế mà ở bên ngoài gom đất, có việc này hay không?” Việt Phi đổi đề tại, dọa Thiếu Thương á khẩu không trả lời được, sắc mặt như đất.

Việt Phi xem sắc mặt nàng, cười nói: “Xem dáng vẻ này của ngươi, xem ra Hoàng hậu cũng biết. Ôi, dưỡng môn khách tiêu tiền tốn, dưỡng du hiệp càng tiêu tiền, dưỡng tuấn tiếu du hiệp càng tiêu tiền như đốt... Được rồi, tiểu Nhị, ngươi đừng khụ rồi, ta không nói nữa là được. Trình thị, ngươi đi về trước đi. Thuận tiện hỏi Hoàng hậu một chút, muốn đưa Ngũ Công chúa tới chỗ ta không. Ta thay nàng... Ừm, thay nàng giảng dạy đạo lý...” Lúc nói bốn chữ này, vẻ mặt Nhị Công chúa cười khổ, vẻ mặt Tam Công chúa đồng cảm như bản thân mình cũng bị, lại không còn vênh váo tự đắc lúc trước nữa.

Thiếu Thương cười nói: “Cái này… Cái này cũng không cần đâu. Thần thiếp thấy lúc này Ngũ Công chúa cũng đã hiểu chuyện hơn nhiều.” Nữ nhi của Hoàng hậu để phi tử tới dạy dỗ, vậy mọi người Trường Thu Cung về sau cũng đừng nghĩ ra khỏi cửa.

Việt Phi không để ý nâng mi: “Vậy cũng được, thế nhanh để đám tiểu cô nương kia lại đây đi, không cần đi loạn ở trong cung, miễn cho gặp phải chuyện.”

Thiếu Thương ngẩn ngơ: “Không… Không đến mức như thế chứ...” Nào có thể nhanh như vậy.

Việt Phi mặc kệ nàng, phất tay để nàng trở về, tiếp tục dạy dỗ hai nữ nhi của mình: “Đúng rồi, vừa rồi ta nói đến chỗ nào nhỉ, à, đúng rồi, làm tròn hiếu tâm. Ta nói trước với ngươi, lúc này sinh nhật Hoàng hậu ngươi đừng có gây chuyện cho ta, bằng không duyên phận mẹ con chúng ta coi như chấm dứt. Nữ nhi nhà nghèo ở dân gian, chẳng những còn nhỏ tuổi đã phải lao động, mà khi mùa màng không tốt còn bị người nhà bán đi. Các ngươi tốt số, mặc vàng đeo bạc có ăn có uống, từ đầu đến chân có người hầu hạ, cũng sẽ không bị bán đi. Vì vậy nương đối với các ngươi không có trông cậy gì, an phận đợi, đã hiểu chưa? Mấy ngày này thành thật ở trong cung của ta, ra một chút đường rẽ, ngươi cút đến đất phong của mình cho ta, đừng trở lại!”

Khi Thiếu Thương đi ra ngoài, còn nghe thấy Tam Công chúa dường như nhỏ giọng xưng vâng; nàng âm thầm thở dài, Hoàng hậu là quá mềm lòng, nếu có một nửa đanh đá của Việt Phi thì tốt rồi.

Lúc nàng đi dọc theo hành lang trong cung, thấy vài vị đại cung nữ từ nội thất của Việt Phi hấp tấp đi ra thu xếp nơi ở chỗ vườn bên, nàng không khỏi cười thầm Việt Phi này cũng quá có ý thức người bị hại, cũng không biết năm đó bà ấy cùng Hoắc phu nhân đấu pháp kịch liệt cỡ nào. Ôi, đám tiểu cô nương kia hôm qua mới nhập cung, vừa ở ngoại đình chắp vá ngủ một đêm, ngay cả chỗ nghỉ chân cũng chưa dàn xếp tốt, làm sao có thể làm chuyện xấu nhanh như đi đầu thai được...

Trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhưng mà qua gần mười lăm phút, ngâm mình ở trong hồ nước lạnh, nàng lập tức biết quả nhiên bản thân thật thiếu kiến thức. Trên đường về Trường Thu Cung, lúc đi qua đình viện hoàng gia, nàng bị vài vị tiểu cô nương dạo chơi vườn giả vờ không cẩn thận đẩy xuống hồ nước.

Bảy tám tiểu cô nương kia làm như ra ngoài đi dạo, các nàng đứng ở trên bờ, cười run rẩy cả người với Thiếu Thương ở trong ao, còn giữ hai tiểu cung tỳ đi theo nàng, không cho các nàng cứu giúp.

“Chậc, ta ở bên ngoài thường nghe người ta khen vị Trình nương tử này có tài năng lại hiền thục, nói trên trời dưới đất hiếm có, hôm nay sao lại như vịt đạp nước thế này...”

“Ta xem lớn lên cũng chẳng ra gì, nhất định là biết nịnh nọt nịnh bợ, này này, hay là ngươi nói hai câu nịnh hót xem, chúng ta vui vẻ sẽ kéo ngươi đi lên nha...”

“Chúng ta vẫn nên kéo nàng lên đi, nếu xảy ra chuyện, chúng ta không gánh nổi đâu.”

“Ít nói nhảm đi, vừa rồi không phải ngươi cũng đạp một chân à?”

...

Thiếu Thương nhẹ nhàng bơi đứng, nhìn đám bitch lắc đầu xoa eo kia, nội tâm không hề dao động.

Loại chuyện bơi lộ này nói trắng ra không hiếm lạ chút nào, thật ra trong lồng ngực con người có một bộ phận tương đương trống rỗng, sau khi rơi xuống nước cho dù không làm cái gì, chỉ cần nỗ lực bảo trì ngửa mặt lên, bộ phận thân thể tự sẽ nổi lên theo, đến lúc đó cố gắng nâng cằm lên, lộ miệng mũi ở trên mặt nước có thể hô hấp không ngại. Người chết đuối trong nước phần lớn là do hoảng loạn gây nên. Huống chi nàng là người phương nam, từ nhỏ biết bơi, sau khi tới nơi cũng thường ở thùng tắm đá chân xua tay, thích ứng cảm giác thân thể.

Qua một lúc, đám nữ hài nhìn Thiếu Thương ở trong nước trấn định tự nhiên, thế nhưng còn định ném đá vào nàng để tìm niềm vui. Thiếu Thương làm sao để bị ném, huống chi cuối thu bắt đầu vào mùa đông, nước ao rét lạnh, nàng lập tức buông đai lưng cùng váy áo hút no nước ra ra, giống như một con cái nhỏ linh hoạt đong đưa thân hình, ba quẫy năm đạp hai bơi đến trên bờ bên kia.

Tuy rằng nàng không ngại chỉ có trung y trở về Trường Thu Cung, nhưng gió lạnh thổi đến trên người ướt dầm dề vẫn làm nàng hắt xì một cái, hai tiểu cung tì kia chạy như bay tới, một người cởi áo ngoài phủ thêm cho nàng, một người khác móc khăn ra chà lau cho nàng.

Thiếu Thương lạnh lùng nhìn bảy tám con bitch kia một cái, không nói một lời xoay người đi luôn.

Xét thấy tế bào não của nàng có kinh nghiệm ‘bị hại’ sinh động cùng phong phú, thời gian ngắn từ trong ao bơi tới trên bờ như vậy, nàng đã nghĩ ra năm sáu cách báo thù, mỗi người vừa bỉ ổi vừa cay độc, bảo đảm vừa không thấy máu, còn làm các nàng cả đời khó quên.

Bảy tám nữ hài nờ bên kia dần dần sinh ra chút hoảng loạn, mồm năm miệng mười.

“Nàng sẽ không cáo trạng với Hoàng hậu chứ?”

“Sợ nàng làm cái gì, nơi này lại không ai thấy, chúng ta cắn chặt không nhận là được! Công chúa sẽ chống lưng cho chúng ta!”

“Đúng đúng, lại nói nàng cũng không bị thương chút nào, có thể làm ra chuyện gì! Cùng lắm thì bị đánh một lần!”

...

Trở lại Trường Thu Cung, Địch Ảo thấy dáng vẻ này của Thiếu Thương thì giật mình, vội gọi người nấu canh gừng đốt lò sưởi, còn đổ một bồn nước ấm lớn cho nàng tắm nước nóng. Da thịt lạnh băng ở bồn tắm nóng hôi hổi chậm rãi khôi phục màu hồng, Thiếu Thương thở phào một hơi.

Địch Ảo vừa giúp nữ hài lau khô thân mình, vừa phẫn nộ nói: “Sau khi rửa mặt chải đầu, chúng ta nhanh đi nói cho nương nương!”

Ai ngờ Thiếu Thương lại nói: “Ôi, không vội.”

“Tiểu thư đừng sợ, nương nương thích ngươi, nhất định sẽ làm chủ cho ngươi.”

“Ôi, chính là vì nương nương đối xử với ta tốt, làm gì cũng phải chờ qua tiệc mừng thọ ngày mai đã.”

“Không nhân lúc này đi, quay đầu những tiểu tiện tì đó tất nhiên sẽ chống chế!” Thật ra không tắm nước nóng trực tiếp đi cáo trạng hiệu quả tốt nhất, nhưng mà Địch Ảo lo lắng nữ hài sẽ bị lạnh.

“Ta muốn là các nàng chống chế.” Thiếu Thương cười tủm tỉm nói, dường như không tức giận chút nào, thế mà còn có vài phần hoài niệm. Còn không phải là bị người ta ức hiếp à, ai còn chưa bị bao giờ chứ, nàng là người có kinh nghiệm.

Địch Ảo dừng độc tác lau tóc cho nàng, than: “Nếu ngươi chịu nói cho Thập Nhất lang, thù lớn này hắn đều sẽ thay ngươi báo.”

Thiếu Thương nhìn bản thân trong gương, trầm mặc trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “A Ảo, ngươi nói hiện tại Hoàng hậu nương nương thích ta, rốt cuộc là vì ta tương lai sẽ gả cho Lăng đại nhân, hay bởi vì chính ta?”

Địch Ảo nói: “Không nói gạt ngươi, mới đầu là bởi vì Thập Nhất lang. Nhưng mấy tháng này, nương nương là thật sự thích ngươi, có ngươi ở bên, ngài ấy vui vẻ hơn so với trước kia nhiều.”

Thiếu Thương sờ sờ đầu tóc mềm mại vẫn hơi ẩm của mình, gật gật đầu: “Trước kia thúc mẫu nhà ta nói ta ngây thơ, thích để tâm vào chuyện vụn vặt. Bởi vì nếu có ta thù oán, ta nhất định âm thầm giấu đi, sau đó tự mình xử lý; nếu gặp cửa ải khó khăn, ta cũng hy vọng tự mình vắt hết óc vượt qua. Cho dù tương lai phải lên pháp trường, tốt nhất cũng là tự mình ta phạm vào tội lớn ngập trời, mà không phải để người khác liên lụy...”

“Loại lời này sao có thể nói bậy!” Địch Ảo vội vàng ngắt lời.

“Nương nương có thể thích ta, thật sự là quá tốt.” Thiếu Thương cầm lấy cây lược gỗ vàng điêu khắc tinh xảo chậm rãi chải: “Ngươi cùng nương nương không cần lo lắng cho ta cùng Lăng đại nhân, bởi vì thật ra ta không giận chàng chút nào, ta biết chàng có ý tốt, lại nói chàng không biết bao nhiêu lần đã cứu ta giúp ta, sao ta có thể vong ân phụ nghĩa như vậy. Ta không phải không thể chịu thua, cũng không phải không thể dỗ chàng vui vẻ, chỉ là có thể dỗ cả đời sao? Phu thê sao có thể làm như vậy.”

Địch Ảo nghe hơi hơi hiểu ra: “Lại nói tiếp, a phụ a mẫu nhà ngươi, còn có thúc phụ thúc mẫu, chính là phu thê ân ái nổi danh. Ôi, nếu Thập Nhất lang cùng ngươi cũng có thể như vậy, bệ hạ cùng nương nương không biết vui vẻ thế nào đây.”

Thiếu Thương chép miệng, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, hi vọng này rất tốt, nhưng loại chuyện này chỉ có thể gặp không thể cầu. Lại nói, nguyên nhân là vì Lăng đại nhân đối xử với ta tốt, ta cũng cần phải thật lòng đối đã, ta muốn cho chàng biết tính tình của ta chính là làm cho người khác ghét... Ừm, nói không chừng, chàng hối hận còn kịp.” Có thể giống cách nói của các bậc cha chú kia, ít nhất có thể kính trọng lẫn nhau.

Địch Ảo phì một cái bật cười: “Được rồi, ngươi chậm rãi nằm mơ đi thôi.”

Hai người đồng thời cười, đúng lúc này, chợt có tiểu cung tì hoang mang rối loạn xông tới: “Trình nương tử, Trình nương tử, nương nương gọi ngươi! Mau mau...”

Địch Ảo nhíu mày nói: “Ngươi hoảng cái gì? Không nói chuyện cho tử tế, ngày thường dạy dỗ các ngươi thế nào. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tiểu cung tì lắp bắp nói: “... Ngũ Công chúa mang theo một vị nương tử, là một người hiến vũ cho nương nương. Nàng ta nói… Nàng ta… Nàng ta nói...”

“Nàng ta nói cái gì?” Địch Ảo bất mãn hỏi.

“Nàng ta nói đêm qua Lăng đại nhân đi vào ngoại đình, làm nhục nàng ta, bây giờ phải đòi nương nương một câu trả lời! Trời ạ...”

Thiếu Thương đứng phắt dậy.

“Cái gì?!” Địch Ảo kinh hãi: “Sao có thể!” Chờ lúc bà ấy quay đầu lại, lập tức giận sôi máu: “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Ngươi nghe thấy lang tế chưa cưới có việc này, vì sao còn vui vẻ như thế?!”

Thiếu Thương sờ sờ mặt mình, không tự chủ cười nói: “Ta… Ta thoạt nhìn thật vui vẻ à?”

“Tự ngươi lấy gương nhìn đi!” Địch Ảo vừa muốn răn dạy vừa muốn cười, sắp bị nàng làm tức chết rồi.

“Bây giờ làm gì có thời gian mà soi gương!” Thiếu Thương vội vàng đi tìm áo ngoài mặc vào, vừa mặc vừa dùng giọng điệu không nén nổi vui vẻ nói: “Mau mau, tới giúp ta chải đầu thay quần áo, ta muốn đi xem... Khụ khụ, đi đòi lại thanh danh trong sạch cho Lăng đại nhân...!”

Địch Ảo: Sống quá dài rồi, quả nhiên cái gì đều có thể nhìn thấy.

 

Tác giả có lời muốn nói:

Có vài độc giả dường như rất ‘hoài niệm’ truyện <Thật ư? Thật ư?...>, thật ra lúc trước ta đã từng nói, ta hy vọng viết về thứ nữ, viết về đích nữ, viết về Công chúa thiên chi kiêu nữ (nhưng chắc chắn sẽ không làm nàng thoải mái, ví như Công chúa vong quốc gì đó), lại viết nữ hài xuất thân thấp hèn đáng thương (nơi này ắt có bàn tay vàng), nhân vật đã viết ra rồi ta sẽ không viết lại, nếu không quá không thú vị.

Minh Lan là thứ nữ, trước khi xuyên qua đã có đủ nhân cách hoàn chỉnh, gia đình đều rất bình thường ấm áp, nàng là xui xẻo xuyên đến một địa phương lễ pháp nghiêm ngặt, ở hiện đại nàng đều được hạnh phúc vui sướng, thuận buồm xuôi gió.

Thiếu Thương tính cách quật cường thậm chí có khiếm khuyết, cho dù ở hiện đại nàng vẫn như sẽ gặp được vấn đề chướng ngại tình cảm, bởi vậy tuy nàng là đích nữ, hơn nữa trong nhà không người có thể tranh phong (cho dù mẫu thân bất công), nhưng nàng vẫn như lòng đầy buồn rầu, mọi chuyện không thuận buồm xuôi gió.

Hai bên thiết lập bất đồng, thời đại bối cảnh bất đồng, vấn đề đối mặt bất đồng, tất nhiên dẫn đến phương pháp sáng tác bất đồng, những người hoài niệm đó, có lẽ hẳn nên đổi một quyển thể loại thứ nữ cùng loại để xem, mà không nên ở chỗ này đau khổ.

Ta sẽ không viết ra nhân vật giống nhau.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)