TÌM NHANH
TRƯỞNG CÔNG CHÚA
View: 1.874
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 64: Tranh chấp trên triều (1)
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle
Upload by La Vie Est Belle

 

Chương 64: Tranh chấp trên triều (1)

 

Trans: Penicillin

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bùi Văn Tuyên hơi ngẩn người, hắn nhìn cô nương mặc cung trang đỏ rực trước mắt mình, không biết vì sao lại nhìn ra được vài phần dịu dàng khó diễn tả bằng lời từ đôi mắt nàng.

 

Sự dịu dàng này chưa từng có ở Lý Dung thời trẻ, Lý Dung đứng trước mặt hắn mang một hương thơm tinh khiết của tháng năm, dù có thoáng lộ ra nét nhu tình thì cũng mang một vẻ kiên trì trầm ổn mà thời niên thiếu khó thể nào có được.

 

Lòng Bùi Văn Tuyên có chút dao động, hắn khẽ bật cười: “Vậy lúc thần trở về, điện hạ có thưởng không?”

 

“Đến lúc này rồi mà ngươi còn đòi ta ban thưởng?”

 

“Điện hạ biết vi thần…” Bùi Văn Tuyên rũ mắt xuống, ôn hòa nói: “Trước giờ đều không chịu thiệt mà.”

 

“Được.” Lý Dung cũng bật cười: “Làm xong sẽ có thưởng.”

 

“Đa tạ điện hạ.”

 

Bùi Văn Tuyên đưa tay lên hành lễ, sau đó ngước mắt nhìn Lý Dung một lúc lâu, Lý Dung đang định giục hắn thì thấy người này bước nhanh về phía trước, ôm nàng vào lòng.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Sẽ ổn thôi, đừng lo lắng cho thần.”

 

“Cáo già nhà ngươi.” Lý Dung bị hắn ôm vào lòng, nàng gối đầu lên vai hắn: “Ta có gì mà lo chứ.”

 

“Vậy thì tốt.” Bùi Văn Tuyên bỏ nàng ra, chỉnh trang lại y phục rồi tỉ mỉ quan sát đôi mày, mắt, mũi, bờ môi nàng, mỗi một chi tiết đều không bỏ qua, đến cuối cùng mới nói: “Vậy thần đi đây.”

 

Nói rồi, hắn cũng buông tay, lần này dường như hắn không dám quay đầu lại nữa mà vội vàng rời đi.

 

Đợi Bùi Văn Tuyên đi khỏi một lúc lâu, Lý Dung mới định thần lại, nàng cảm giác như trời sắp vào đông, gió đêm cũng bắt đầu lạnh hơn nhiều.

 

Hít một hơi sâu, nàng quay người bước lên xe ngựa.

 

Khuya hôm đó, Tuân Xuyên đưa người nhà họ Tần về phủ công chúa, Lý Dung sai người sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ rồi điều tất cả nhân thủ của Đốc tra tư và đội vệ binh đứng thủ trước phủ Công chúa.

 

Người nhà họ Tần chịu nhiều hình phạt trong ngục, nhất là Tần Lãng, ông bị giày vò đến mức chỉ còn chút hơi tàn, đại phu mất thời gian khá lâu mới khám qua cả nhà họ xong một lượt.

 

Đèn trong phủ công chúa thắp sáng cả đêm, Lý Dung cũng không ngủ, sau khi ngồi trong thư phòng suy nghĩ một lúc thì sai người gọi Tuân Xuyên đến.

 

Tuân Xuyên vừa xem đại phu xem bệnh cho Tần Lãng xong, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ có vài phần mệt mỏi, nàng ấy bước vào phòng rồi hành lễ với Lý Dung, Lý Dung vừa xem tình báo trong tay vừa đưa tay bảo nàng ấy ngồi xuống, đầu cũng không ngước lên, nói: “Tần đại nhân thế nào?”

 

“Ổn ạ.” Tuân Xuyên ngồi xuống, giọng nói có chút khàn: “Bảo vệ được tính mạng, nhưng có lẽ sau này vẫn phải dưỡng thương. Dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi.”

 

“Ngươi được ông ấy nuôi lớn nhỉ?” Lý Dung hỏi, nàng đặt tình báo trong tay xuống rồi ngước mắt nhìn Tuân Xuyên: “Chưa từng nghĩ đến việc nói với ông ấy chuyện của ngươi sao?”

 

“Tạm thời khoan hãy nói nhiều như vậy.” Tuân Xuyên lạnh nhạt nói: “Nói rồi, ông ấy sẽ không cho ta ra ngoài làm việc nữa. Chỉ cần nói với ông ấy ta vẫn còn sống, để ông đừng lo lắng là được.”

 

Lý Dung thoáng trầm ngâm, gật gật đầu, nàng cũng không hỏi nhiều nữa mà giao danh sách Tần Lãng viết cho Tuân Xuyên, thấp giọng nói: “Ngươi cầm lấy danh sách này, sau ngày mai có lẽ ta sẽ bị nhốt trong cung, đến lúc đó ngươi có hai phần chức trách, thứ nhất, bảo vệ an toàn cho người nhà họ Tần, tuyệt đối không để bất cứ người nào đưa họ rời khỏi phủ công chúa nửa bước.”

 

“Vâng ạ.”

 

“Thứ hai, ngươi tìm gặp Thượng Quan Nhã, chọn ra người thích hợp trong danh sách này rồi lấy khẩu cung của nhân chứng vụ tham ô tiền lương ở huyện Hoàng Bình.”

 

“Đã rõ.”

 

“Cứ vậy đi.” Lý Dung ngước mắt thì nhìn thấy bên ngoài đang lất phất mưa từ lúc nào, nàng có chút mệt mỏi nói: “Có phải trời sắp sáng rồi không?”

 

Lời còn chưa nói xong, bên ngoài liền truyến đến tiếng binh mã.

 

Tuân Xuyên đưa tay nắm chặt kiếm, Lý Dung đè kiếm nàng ấy lại, bình tĩnh nói: “Đừng kinh động, sẽ có người đến thôi.”

 

Tuân Xuyên nghe Lý Dung nói vậy thì cũng dần bình tĩnh lại, Lý Dung thu tay về, nàng nhìn những chiếc đèn lồng trên hành lang dài bị gió thổi đung đưa, chỉ nói: “Rót trà đi.”

 

Tuân Xuyên định thần lại, đưa tay rót trà cho Lý Dung.

 

Lý Dung nghe tiếng trà róc rách chảy xuống, lại nghe thấy âm thanh hỗn loạn bên ngoài, chốc lát sau, Tĩnh Lan bước vào phòng, bình tĩnh nói: “Điện hạ, Thị lang Tô Dung Khanh của Hình bộ đem binh bao vây phủ, nói muốn đến đòi lại khâm phạm.”

 

Lý Dung không nói gì, nàng đưa tay cầm lấy tách trà bên cạnh, bình tĩnh ung dung nhấp một ngụm, sau đó nhìn sang Tuân Xuyên rồi nói: “Nếu ngươi chết, nhớ rải bột đốt thi lên mặt mình.”

 

Tuân Xuyên hiểu ý Lý Dung, nàng là người “đã chết”, nếu thi thể xuất hiện ở nơi khác thì sẽ đem lại rắc rối cho Lý Dung.

 

Nàng ấy cung kính nói: “Vâng ạ.”

 

Lý Dung trầm mặc một lúc rồi nói: “Ngươi cũng đừng nghĩ đến việc tự hủy mặt mình trước, nếu ngươi làm vây thì không cần ở lại Đốc tra tư nữa.”

 

Tuân Xuyên đơ người, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Vâng.”

 

Lý Dung không nói thêm gì nữa, nàng thay một bộ cung trang đỏ thẫm với những đường thêu vàng kim hình hoa mẫu đơn, rồi lại cài thêm chiếc trâm vàng, sau đó dẫn người đi dọc theo hành lang dài bước ra ngoài.

 

Cổng lớn vừa mở ra, gió lạnh kèm theo những hạt mưa liền thổi vào mặt, bên ngoài cánh cổng, Tô Dung Khanh mặc trên người bộ y phục trắng, tay cầm ô giấy, dẫn theo một nghìn binh sĩ tập trung bên ngoài, bình tĩnh nhìn Lý Dung.

 

Hai người, một người bên ngoài, một người bên trong cánh cổng, gió lạnh thôi đến mức đèn lồng trước cổng lớn đung đưa, Lý Dung khẽ bật cười: “Uy quyền của Tô Thị lang thật lớn, trời còn chưa sáng mà đã dẫn nhiều người như vậy đến trước phủ công chúa, Bổn cung đã xúc phạm gì đến luật pháp sao? Mà cũng phải Đại lý tự đến mới đúng, không biết Tô Thị lang lấy lý do gì để đến đây tìm kiếm?”

 

“Điện hạ.” Giọng Tô Dung Khanh bình tĩnh: “Giao người nhà họ Tần ra ngay bây giờ, chuyện ngài cướp ngục ta sẽ xem như chưa từng xảy ra.”

 

“Cướp ngục?” Lý Dung bật cười: “Vốn dĩ vụ án Tần thị là do Đốc tra tư của ta chủ thẩm, bổn cung cảm thấy người mình cần đang nguy hiểm đến tính mạng nên đặc biệt trông chừng tra hỏi, vậy thì có gì không đúng?”

 

“Cho dù điện hạ muốn tra hỏi tù nhân thì cũng nên thông qua sự xét duyệt của quan viên có liên quan theo luật lệ.”

 

Giọng Tô Dung Khanh dần lạnh đi: “Điện hạ, ngài vẫn nên giao người ra đi ạ, ngài phải suy nghĩ kỹ —” Tô Dung Khanh ngước mắt, nước mưa thuận theo ô rơi xuống thành một tấm màn bao quanh, gương mặt Tô Dung Khanh sau tấm màn ô  trở nên có chút mơ hồ.

 

Lý Dung chưa từng thấy qua bộ dạng người này dùng ánh mắt đó nhìn nàng, hắn cất lời hệt như đang cảnh cáo: “Đốc tra tư vẫn chưa thành lập.”

 

Đốc tra tư không có bất kỳ công ích nào đặc biệt nên không ai chịu phục, Lý Minh có hỗ trợ thế nào thì nàng cũng rất khó khăn, bây giờ phạm vào sai lầm lớn, e là Lý Minh sẽ vô cùng phẫn nộ.

 

Lý Dung nhìn hắn, lúc lâu sau mới bật cười: “Ngươi uy hiếp ta.”

 

Tô Dung Khanh không nói gì, hắn chỉ nhìn Lý Dung, không biết vì sao, Lý Dung vẫn cười rồi lặp lại một lần nữa: “Ngươi mà lại dám uy hiếp ta?”

 

Tô Dung Khanh mím môi, dịu giọng nói: “Điện hạ, ta muốn tốt cho ngài.”

 

“Không phải ngươi muốn tốt cho ta.” Lý Dung chậm rãi len tiếng, nói một cách chắc nịch: “Ngươi là vì Tô gia, vì quyền lực của thế gia sau lưng mình. Tô Dung Khanh, thật ra con người có tư lợi cũng chẳng sao, không cần tỏ vẻ quang minh chính đại như vậy.”

 

Nói rồi, Lý Dung cất bước ra ngoài, Tĩnh Lan lập tức che ô, đưa Lý Dung đến chỗ xe ngựa trước cổng.

 

Lý Dung ngẩng cao đầu bước đi, chậm rãi nói: “Tô đại nhân cũng không cần uy hiếp ta, ngươi muốn cáo trạng thì cứ cáo trạng đi, buổi triều sớm sắp bắt đầu rồi, bổn cung sẽ đợi Tô đại nhân trên đại điện.”

 

Nói xong, Lý Dung liền đi lướt qua người Tô Dung Khanh.

 

Tô Dung Khanh bất giác cuộn chặt nắm tay, trước giây phút nàng rời đi, hắn bỗng lên tiếng: “Sao ngài lại không tin chứ?”

 

Lý Dung ngoảnh đầu lại, nhìn về phía Tô Dung Khanh đứng cách đó không xa, cơ thể hắn có chút run rẩy, dường như đang ra sức kiềm chế cảm xúc của mình, lên tiếng một cách khó khăn: “Điện hạ, vì sao ngài lại nhất quyết xem lòng tốt của mọi người như ác ý vậy? Việc điện hạ đang làm bây giờ chỉ có hại chứ không có lợi, điện hạ, ngài đang mong chờ điều gì?”

 

“Ta cũng không biết.”

 

Lý Dung cười khổ: “Chắc có lẽ, ta đang mong một tâm hồn bình yên?” 

 

Tô Dung Khanh ngẩn người, Lý Dung bước đến trước mặt hắn, Tô Dung Khanh che ô, Lý Dùng đứng đôi diện hắn, mưa lớn thuận theo chiếc ô mà đổ xuống, tách biệt bọn họ thành một thế giới nhỏ.

 

Lý Dung ngẩng đầu nhìn hắn, thời khắc đó dường như chẳng còn ranh giới, kiếp trước kiếp này hòa vào làm một, ánh mắt Tô Dung Khanh thoáng rung động, Lý Dung bật cười thành tiếng: “Tô đại nhân, trước đây ta từng tưởng rằng chúng ta là người đi chung một con đường, nhưng sau nhiều năm suy nghĩ ta mới phát hiện, thật ra không phải.”

 

“Ngươi có thể vì gia tộc mà buông bỏ mọi thứ, bao gồm cả lương tâm, đạo nghĩa và cuộc đời mình, sau này sẽ có một ngày, có lẽ ngươi sẽ trở thành người giống Dương Liệt, hắn cũng từng nhiệt huyết thời niên thiếu, cuối cùng lại vì sự hưng thịnh của gia tộc mà bán nước cầu vinh.”

 

“Mà ta thì không thể.”

 

“Nếu ta làm vậy, kiếp này, ngay tại đây…” Lý Dung đưa tay đặt trước ngực mình, giọng nàng dịu đi: “Cũng khó có thể yên lòng được. Ta không thể làm trái đạo nghĩa của mình. Hôm nay ta không thể nào nhìn Tần gia đấu tranh vì đảng phái mà toàn môn lụi bại, nếu có một ngày, Tô gia của ngươi gặp điều bất công…” Lý Dung nhìn sắc mặt đang dần chuyển sang kinh ngạc của Tô Dung Khanh, nàng chậm rãi nở nụ cười: “Ta cũng sẽ không ngồi nhìn không quản.”

 

“Thật ra ngươi nói đúng, nếu chỉ là vì quyền thế, hôm nay ta làm những chuyện này đều không có lợi ích gì lớn. Ta nên buộc chặt mình với thế gia, không nên thành lập Đốc tra tư, cũng không nên điều tra vụ án Tần thị. Thế nhưng ta muốn có được quyền thế, không chỉ là vì muốn đứng trên người khác.”

 

“Ta còn muốn mình có thể sống trong một thế giới mình hằng mong.”

 

Tô Dung Khanh ngẩn người nhìn nàng, Lý Dung biết hắn không thể hiểu được, nàng đưa tay phủi chiếc lá khô rơi trên vai hắn xuống, chiếc lá thấm nước mưa, chỉ còn sót lại một phiến lá tàn, chắc có lẽ bị gió mạnh thổi rơi xuống vai.

 

Nàng khẽ nói: “Vậy nên, Tô đại nhân không cần khuyên ta, cũng không cần ngăn cản ta. Ngươi không khuyên được, cũng ngăn không được. Thái tử và ta không đi cùng một con đường, ngươi yên tâm phụ tá đệ ấy là được, ta sẽ tự đi con đường của mình. Nếu Tô đại nhân không đồng ý…” Lý Dung ngước mắt, nàng nở nụ cười: “Cứ tấn công là được.”

 

Nói xong, Lý Dung quay người bước lên xe ngựa.

 

Sau khi lên xe, nàng nhắm mắt ngủ một chút.

 

Mà lúc này đây, Bùi Văn Tuyên đã dẫn người ra khỏi thành.

 

Hắn cầm lệnh bài công chúa và Đốc tra tư, dắt theo những ám vệ tinh anh cùng nhau lên đường, vừa ra khỏi thành chưa bao lâu thì ám vệ liền tiến đến nói: “Đại nhân, có người theo dõi.”

 

Bùi Văn Tuyên nhìn xung quanh một lượt, thoáng suy nghĩ rồi khẽ nói: “Đi tìm một khách điếm dừng bước nghỉ ngơi trước đi.”

 

“Nghỉ ngơi?” Ám vệ có chút kinh ngạc, Bùi Văn Tuyên đáp: “Ừm, đi đi.”

 

Bùi Văn Tuyên đã quyết định, tất cả mọi người chỉ có thể làm theo, thế là bọn họ tìm đến một khách điếm để dừng chân, vừa bước vào gian phòng, Bùi Văn Tuyên liền tìm một ám vệ có thân hình gần giống với mình, sau đó sai một người khác đến vách núi gần đó tìm một sợi dây thừng cột lên gốc đại thụ.

 

Đợi mọi thứ chuẩn bị xong xuôi thì trời cũng đã sáng, lúc này, mặt trời phá vỡ những đám mây để nhô lên, cơn mưa đêm đã tạnh, người và ngựa của Bùi Văn Tuyên lại tiếp tục lên đường, lần này đội ngũ của hắn đổi xe ngựa, Bùi Văn Tuyên ngồi bên trong, tiến bước về phương xa.

 

Mà trong hoàng cung, sau khi tiếng gọi “Nhập điện” vang lên, thần tử cùng mặc áo đen viền đỏ, cầm thẻ chầu trong tay rồi nối đuôi nhau tiến vào đại điện.

 

Lý Dung đi đầu, thần tử phía sau này đều đang lặng lẽ quan sát, đợi sau khi vào đến đại điện, Lý Dung mới nho nhã đứng bên cạnh Lý Minh, vừa khai triều, Lý Minh đã trực tiếp gọi tên Lý Dung: “Bình Nhạc.”

 

Lý Dung bước ra khỏi hàng, sau đó liền nghe Lý Minh nén giận nói: “Đêm qua trẫm nhận được tấu chương, nói rằng ban đêm ngươi xông vào Hình bộ, cướp cả gia đình Tần gia đi?”

 

Lý Dung nghe Lý Minh nói vậy, nàng liền quỳ xuống, Lý Minh lấy tay cầm tấu chương bên cạnh ném thẳng qua, giận dữ nói: “Thế nào, đến Hình bộ náo loạn đến nghiện rồi sao?! Lần trước không phạt ngươi, vậy nên ngươi coi như trẫm cho phép ngươi làm việc không có phép tắc vậy sao?! Trẫm bảo ngươi đi tra án, chứ không bảo ngươi đi quậy phá, ngươi cho trẫm một lý do, nửa đêm khuya khoắt ngươi đến cướp người Tần gia đi làm gì?!”

 

“Hồi bẩm bệ hạ.” Lý Dung dập đầu, cung kính nói: “Vụ án Tần thị đã do nhi thần quản lý, vốn dĩ người Tần gia cũng nên do nhi thần coi trông, trước đây, đừng nói đến việc phúc thẩm người Tần gia, đến gặp mặt họ nhi thần cũng không gặp được, để làm rõ chân tướng vụ án, nhi thần chỉ có thể bất đắc dĩ làm ra chuyện đến cướp người này.”

 

“Vậy ngươi không định trả người về sao?”

 

Lý Minh cau mày, Lý Dung bình tĩnh đáp: “Hiện tại, dựa theo khẩu cung của Tần đại nhân, nhi thần không dám ạ.”

 

“Điện hạ nói vậy là ý gì?”

 

Hình bộ Thượng thư Tạ Lan Thanh châm biếm mở lời: “Là nói Hình bộ của thần mưu hại Tần đại nhân sao?”

 

“Đúng là có lo lắng chuyện này.”

 

Lý Dung trực tiếp trả lời, Tạ Lan Thanh tức đến bật cười: “Tốt, rất tốt, nếu đã nói đến mức này thì bệ hạ, vi thần có một chuyện không thể không nói.”

 

Lý Minh cau chặt mày, dịu giọng nói: “Tạ đại nhân, Bình Ngạc còn nhỏ nên không biết giữ miệng, người đừng để trong lòng.”

 

“Bệ hạ.” Sắc mặt Tạ Lan Thanh buồn bã: “Nếu ngài đã biết điện hạ còn nhỏ, sao lại có thể coi triều đường như một vở kịch trẻ con, giao một vụ án mấu chốt như vụ án Tần thị đây cho Bình Nhạc điện hạ?!”

 

“Tạ đại nhân…”

 

“Bệ hạ, ngài yêu nữ nhi đến nóng lòng, vi thần có thể hiểu được, thế nhưng giao một quyền lực lớn như vậy cho Bình Nhạc điện hạ, không khác gì đưa lưỡi dao sắc bén cho một đứa trẻ, làm vậy sẽ bị thương. Ngài thấy đó, từ lúc Bình Nhạc điện hạ điều tra vụ án Tần thị đến nay đã làm qua bao nhiêu chuyện hoang đường rồi? Xông vào Hình bộ, đánh nhau với quan viên, lại xông vào phủ đệ của thần đánh gia nô, bây giờ thậm chí còn cướp ngục, đúng là trong mắt không có vương pháp! Bình Nhạc điện hạ không chỉ không biết hối cải mà còn càng lúc càng quá đáng, bệ hạ, nếu không ngăn cản và trừng phạt thì sẽ phạm phải một sai lầm lớn!”

 

Nói rồi, Tạ Lan Thanh quỳ xuống, người trên triều đường phụ họa theo rồi cũng lần lượt quỳ xuống, hô lên “cắt bỏ đất phong, nghiêm khắc khiển trách” Lý Dung.

 

Cả triều đường bỗng sục sôi, Tạ Lan Thanh kích động, lớn tiếng nói: “Bệ hạ, nếu bệ hạ kiên trì nghiêng về phía Bình Nhạc điện hạ, vậy thì lão thần hôm nay sẽ bỏ mũ về quê, tránh việc sau này thấy điện hạ tác oai tác quái trên triều đường lại cảm thấy xót xa, xin bệ hạ đồng ý!”

 

Tạ Lan Thanh nói xong thì bỏ phát quan trên đầu mình xuống rồi đặt bên cạnh.

 

Những thần tử bên cạnh ông ta cũng lần lượt tháo bỏ phát quan, học theo hành động của Tạ Lan Thanh mà đặt xuống bên cạnh mình.

 

Lý Dung ngước mắt nhìn nữ nhi vẫn luôn trầm mặc trước mắt mình, lúc lâu sau mới nói: “Bình Nhạc, con cũng nghe rồi, gây chuyện ầm ĩ như vậy, con đã điều tra ra được gì chưa?” 

 

“Vẫn chưa ạ.”

 

Lý Dung dập đầu xuống đất, bình tĩnh nói: “Sau khi nhi thần điều tra thì phát hiện toàn bộ nhân chứng đều đã bị hại, phần lớn chứng cứ đều đã bị tiêu hủy, hiện nay nhi thần vẫn còn đang điều tra, mong bệ hạ cho nhi thần chút thời gian.”

 

“Nhân chứng chết hết cả rồi?”

 

Lý Minh kinh ngạc lên tiếng, hỏi lại một lần nữa: “Tất cả nhân chứng vậy mà lại chết hết cả rồi sao?”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)