TÌM NHANH
[VTĐD]_BỆNH VIỆN PHI NHÂN LOẠI
View: 1.515
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 32: Máu chảy như thác, Diệp Trạch Vũ: Xin lỗi, tôi lại tới đây
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM
Upload by NHÂY TEAM

Di Quang cầm bức tranh Hải Xuy Sa vẽ hồ ly đối ẩm về phòng bệnh của mình.

Đổi một đôi găng tay lông cho con nít để lấy một cuộn băng keo hai mặt, hồ ly dán bức tranh lên tường đối diện giường ngủ.

Hải Xuy Sa vào cửa thấy ngượng ngùng quá chừng, nói: “Không cần thiết, tôi vẽ cũng không có đẹp.”

“Khá tốt.”

“Thật không đẹp mà, không phải tôi khiêm tốn đâu.” Hải Xuy Sa nói: “Chuyện như vẽ tranh này, dừng lại một ngày là thụt lùi rồi, tôi đã ngừng vẽ 5,6 năm, không nói tới người khác, anh đưa cho Mai Phong xem, anh ấy cũng có thể nhìn ra tôi vẽ không đẹp.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không sao nha, tôi thích.” Di Quang nói, “Chỉ cần thích, cho dù là một cuộn giấy vệ sinh, tôi cũng treo lên.”

“….. Không cảm thấy tôi lãng phí giấy sao? Anh tiết kiệm như thế.”

“Nó có thể được cô làm lãng phí, đáng giá.” Di Quang cười tủm tỉm nói.

Anh nói lời nói dỗ dành người như vậy khiến có Hải Xuy Sa bất ngờ vô cùng: “Giống đực không có ai mà miệng lưỡi không trơn tru.”

“Tôi chân thành!” Di Quang đuổi theo cô giải thích.

“Miệng vết thương của anh còn ổn chứ? Tốc độ vỡ ra chậm hơn.” Hải Xuy Sa cuốn tay áo anh lên nhìn cho kỹ.

“Ừ, tốc độ khép lại chậm hơn nên tốc độ vỡ ra cũng chậm lại.” Hồ ly xoa xoa cánh tay, cười nói, “Là chuyện tốt.”

“….. Anh có thể nhìn thấy tương lai của người khác, vậy còn của chính anh thì sao?”

“Không được đâu.” Di Quang nói, “Tôi cũng chỉ có hiện tại. Tương lai với quá khứ, có quan hệ tới mình, không nhớ nổi gì cả.”

Hải Xuy Sa giống như đang tự hỏi gì đó.

Cô chậm rì rì mở miệng: “Kỳ lạ, mỗi người có quan hệ với anh, đều nói không nhớ rõ anh.”

Di Quang: “Có sao?”

Hải Xuy Sa nhìn anh một cái thật sâu.

Di Quang nhớ lại, tên huyết tộc ngày hôm qua gọi tên anh ra.

Di Quang hỏi Hải Xuy Sa: “Lát nữa cô phải truyền máu cho Thẩm Thanh Dạ kia sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đúng vậy.”

Di Quang tích cực lạ thường, “Tôi đây cũng đi, cậu ta biết tôi, liếc mắt một cái đã nhìn ra tôi là bát vĩ Côn Lôn…..”

Nhưng mà lúc gặp Thẩm Thanh Dạ, tên này lại trở mặt không nhận người.

“Bát vĩ Côn Lôn là gì? Tôi không biết đâu.” Thẩm Thanh Dạ đọc từng chữ không rõ, “Tôi năm nay còn chưa tới 30, sau khi thành niên vẫn luôn ở lại đạo quán, chưa từng nghe tới Bát vĩ Côn Lôn……”

Di Quang: “……”

Hải Xuy Sa vỗ bạch bạch lên tay Thẩm Thanh Dạ, tìm mạch máu mong manh lại đặc thù của huyết tộc.

“Tôi giúp cô đi.” Móng tay của Thẩm Thanh Dạ dài ra, cắt qua tay mình, máu tươi chảy ra, trong khoảnh khắc anh ta nắm chặt tay lại, trên cánh tay nhô lên mạch máu mỏng manh.

Mà anh ta thì cảm thấy như cắt qua một tờ giấy, không hề có cảm giác đau đớn gì.

Châm cắm lên, Di Quang mới nói: “Không thể uống à?”

Hải Xuy Sa nói: “Y điển có nói, vị máu sẽ kích thích vị giác của bọn họ, kích thích mở ra dục vọng hút máu.”

Thẩm Thanh Dạ nâng đôi mắt yên lặng như nước trong đầm lên, lẳng lặng nhìn Hải Xuy Sa, ngứa răng, nước bọt cũng tiết ra rất nhiều.

Anh ta nhìn Di Quang bên cạnh, vươn tay, nắm lấy dây đồng hồ của Hải Xuy Sa.

“Bác sĩ Hải.” Giọng nói của anh ta càng khàn hơn, “Vị máu của mỗi người đều khác nhau, máu của bác sĩ Hải, rất thơm.”

Hải Xuy Sa lấy tay ra, bình tĩnh nâng mi: “Ồ, cho nên?”

Sao cứ cảm thấy một đám không phải người này, không quản được miệng mình gì hết trơn vậy?

Cái đuôi của Di Quang yên lặng không động, nhìn dáng vẻ, nếu Thẩm Thanh Dạ mở miệng nói ra lời gì không hay, anh sẽ phóng cái đuôi ra ngay.

Thẩm Thanh Dạ nói: “Máu dễ ngửi, nhất định uống rất ngon. Lời tôi nói này, thật ra là khen bác sĩ Hải…… có mị lực.”

“Tôi đây còn phải cảm ơn anh?” Hải Xuy Sa ném chăn cho anh ta, xoay người đi khỏi luôn.

Thẩm Thanh Dạ bọc người mình lại, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bệch, thấy Hải Xuy Sa đi rồi, anh ta nói với Di Quang: “Không cần vạch trần tuổi của tôi trước mặt người khác.”

Di Quang hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì trên chứng minh nhân dân của tôi, là 28 tuổi, giới tính nam. Là người.”

“…… Cho nên, vì sao?”

“Nghe không hiểu hả?” Thẩm Thanh Dạ chậm rãi nói, “Tôi muốn kết hôn, làm người để kết hôn.”

Di Quang: “Không được.”

“Có thể.” Ánh mắt Thẩm Thanh Dạ bay đi xa, có vẻ còn đang đuổi theo Hải Xuy Sa, “Lần này, nhất định có thể được.”

Di Quang ngồi bên cạnh anh ta, cái đuôi chui vào trong chăn của anh ta nói: “Tôi đây hỏi cậu, mẹ của cậu sống bao lâu?”

Ánh mắt Thẩm Thanh Dạ bắt đầu trở nên xa xăm trống trải, một lúc rất lâu sau, anh ta mới chậm rì rì nói: “24 tuổi đã chết rồi.”

“Vu tộc núi Nhị Lang, nếu nhớ không lầm, mỗi một thế hệ đều yêu cầu có người tới trợ sản.” Di Quang nói nói: “Huyết tốc Tứ Xuyên và Vân Nam chỉ biết sinh con trai, chờ con trai trưởng thành, tới kỳ động dục thì sẽ xuống thành trấn dưới chân núi tìm phụ nữ nhân loại, bắt đầu sinh con.”

“Không chính xác.” Thẩm Thanh Dạ lắc lắc đầu.

Anh ta chậm rãi nói theo cách hiểu của mình: “Huyết tộc chúng tôi, cả đời cơ hội động tâm không nhiều lắm, động tâm đương nhiên là chân ái. Khác với nhân loại, linh hồn của chúng tôi có trạng thái rõ ràng, vô cùng mẫn cảm, gặp được một nửa định mệnh của mình rồi, chúng tôi biết rất rõ ràng, mình động tâm rồi, không phải nàng sẽ không cưới…..”

Thẩm Thanh Dạ cúi đầu mới phát hiện ra hồ ly thò đuôi tiến vào, anh ta giữ thật chặt cái chăn trên người, hồ ly hậm hực thu cái đuôi lại.

“Vấn đề quan trọng ở chỗ.” Thẩm Thanh Dạ nói: “Ở cùng người mình yêu nhất mỗi ngày mỗi đêm sẽ vô cùng cơ khát. Cho nên, chúng tôi cần máu…. Lượng máu rất lớn. Vì không tổn thương đến người mình yêu, chỉ có thể uống của người khác, uống no, mới có thể an ổn sống bình thường qua mấy ngày. Càng yêu thì càng cơ khát.”

“Đúng thế, chính là cái này!” Di Quang nói, “600 năm trước, bởi vì chung quanh núi Nhị Lang giới nữ mất tích quá nhiều, sau đó điều tra rõ là bị huyết tộc hút khô. Vì thế, có đại sĩ phụng chỉ quét sạch huyết tộc Vu tộc với quy mô lớn.”

Thẩm Thanh Dạ nói: “Phải, tôi nhớ rõ, khi đó tôi 7 tuổi, cha tôi nghe được tiếng gió, dẫn tôi với mẹ chạy thoát ra ngoài. Trên đường, cha tôi mấy ngày cũng không ăn, đến một hôm nọ, buổi tối ông không khống chế được dục vọng hút máu, cắn mẹ tôi đang ngủ say….. sau khi tỉnh lại, mẹ tôi sớm đã tắt thở, cha tôi chỉ có thể tự sát.”

Di Quang: “Nén bi thương.”

Thẩm Thanh Dạ hơi hơi gật gật đầu, lại nói: “Huyết tộc, mỗi ba mươi năm, có một kỳ động dục. Tôi thấy bi kịch tình yêu của cha mẹ tôi, đương nhiên không thể mặc kệ bản tính. Cho nên nhiều năm như vậy, tôi đều ẩn cư trong cổ tháp trên núi sâu, cho dù là Phật hay là Đạo, đều tĩnh tâm tu.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn túi máu xẹp xuống, màu máu trong mắt cùng nhạt đi không ít.

“Chỉ là không nghĩ tới…. bình an vượt qua 600 năm, cũng vẫn thua bởi một mối tình.” Thẩm Thanh Dạ nói: “Là duyên cũng là kiếp. Tôi tránh không khỏi cô ấy, đành phải ôm hy vọng, nhờ một người quen trong đạo quán làm giùm một chứng minh thư, tôi muốn dùng thân phận con người kết hôn với cô ấy….”

“Kế hoạch của cậu nếu thuận lợi, hôn nay đã không ở đây nghe cậu kể chuyện xưa rồi.” Di Quang một châm thấy máu.

“Tôi vốn dĩ cho rằng tôi có lý trí.” Thẩm Thanh Dạ nói, “Tôi có thể không bao giờ gặp lại cô ấy, không đáp lại tình yêu của cô ấy…. Nhưng tình yêu sẽ như lửa thiêu đốt vậy, một khi đốt lên, chính mình xách theo một thùng nước lý trí, cũng không thể nào dội tắt nó được. Thậm chí nó còn thiêu bay nước lý trí, để lý trí cũng bị thiêu rụi.”

Thẩm Thanh Dạ say mê trong lời nói của mình, lúc nhận ra, lại vội vàng nhìn vẻ mặt Di Quang, muốn tìm được sự kính nể tán dương về ý tứ lãng mạn của anh ta trên mặt anh.

Mặt Di Quang không cảm xúc.

Thậm chí Thẩm Thanh Dạ không xác định được rốt cuộc anh có nghe hiểu lời mình nói hay không.

“Anh không cảm thấy những lời tôi vừa nói này, vô cùng tuyệt sao?”

“…… Bình thường thôi.” Di Quang công chính nói.

“Anh chẳng lẽ không có lúc nào như này sao? Yêu một người, vì cô ấy mà thiêu đốt, hừng hực thiêu đốt, thiêu đốt đến mức lý trí cũng không dùng được, biết rõ không thể ở bên nhau, vẫn ôm hy vọng, muốn cùng cô ấy sống chung hạnh phúc?”

Di Quang: “…… Chưa từng có.”

“Anh không phải Bát vĩ Côn Lôn sao?”

“Ừ.”

“Bát vĩ Côn Lôn, Hồ tiên Di Quang. Tôi nghe nói anh ra khỏi Côn Lôn cũng không phải vì muốn thành thần mà là muốn làm người. Cho nên sau đó anh vẫn luôn chặt đuôi đi, mà không phải tăng đuôi lên. Nếu anh lập chí làm người, vậy anh chắc chắn muốn cảm nhận được thất tình lục dục, trải nghiệm tình yêu.”

“Phải không?” Di Quang quơ quơ ba cái đuôi, nghĩ thầm, mình còn phải chưa có chặt đuôi đi à?

Thẩm Thanh Dạ cũng thấy được ba cái đuôi của anh, nghẹn một cái, anh ta đành phải nói: “Được rồi, vậy hẳn là anh chưa từng yêu, còn không biết được cảm giác này.”

Di Quang hỏi: “Những thứ liên quan tới tôi, còn nữa không?”

“Chắc là có…..” Thẩm Thanh Dạ không tự giác nheo mắt lại, suy nghĩ rất lâu, nói tiếp: “Kỳ lạ, rõ ràng cảm giác tôi đã gặp anh, nghĩ sao cũng không ra được, 300 năm trước tôi có rời núi một lần, đi theo sư phụ ngang qua Khải Minh…. Tôi nghĩ chắc là lần đó gặp anh, chỉ là, sao lại không nhớ ra nổi nhỉ?”

Di Quang: “A……”

Giống như Hải Xuy Sa nói, lại là một kẻ không phải người có vẻ quen biết anh lại có vẻ đã quên mất anh.

Bán yêu Mai Thừa, cho dù xem như chưa bao giờ gặp qua anh, chỉ nghe qua tên anh.

Người cá Thâm Hải, cho dù chí nhớ anh ta vốn không tốt, không nhớ nổi những chuyện xa xôi.

Như vậy, cái người huyết tộc Thẩm Thanh Dạ này, anh ra rõ ràng có thể nhớ rõ chuyện 600 năm trước, chuyện mình lúc mới 7 tuổi, sao lại nói đã gặp qua anh rồi lại không nhớ nổi?

Máu truyền xong, Thẩm Thanh Dạ rút kim tiêm ra, lấy một cái kéo nhỏ bỏ túi từ trong vali hành lý, cắt mở túi máu, đổ vào nửa bình nước khoáng, cọ sạch máu còn sót lại trên vách túi máu, ngửa cổ mút lấy chỗ mở túi, gian nan xuyên qua khóa miệng, uống vào bụng.

Uống xong, anh ta lấy ra một cái gương nhỏ, soi soi nhìn mặt mình.

Quầng thâm dười mắt đã mờ đi không ít.Thẩm Thanh Dạ nói: “Máu bác sĩ Hải, ngửi vô cùng ngọt, có thể cho tôi 100cc, có lẽ đủ cho tôi no bụng một năm.

“Ta nói, không được.”

“Nói thật cho anh biết nhé.” Thẩm Thanh Dạ chớp chớp mắt với Di Quang, “Lần đầu tiên thấy cô ấy, tôi đã có suy nghĩ cắn cô ấy rồi, đây là bản năng của huyết tộc, không phải là ý nguyện chủ quan của cá nhân tôi. Tôi có lý trí, bây giờ sau khi bí mật tự hỏi, tôi định thương lượng với cô ấy, làm một cuộc giao dịch thân thiện.”

“Không thể thực hiện được.” Di Quang nhấn mạnh.

“Chắc là có thể.” Thẩm Thanh Dạ nói: “Phụ nữ đều sẽ thích đàn ông chung tình. Tôi sẽ nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy cho tôi một ngụm máu, tôi có thể bình an cùng người tôi yêu bước vào điện hôn nhân. Chỉ cần một ngụm máu của cô ấy cứu khổ cứu nạn được dục vọng khát máu của tôi, có thể không cần kiêng dè đi yêu cô gái mà tôi thích.”

“Tôi cảm thấy á….” Di Quang nhẹ giọng nói, “Có lẽ cô ấy sẽ cho cậu một cái tát.”

“Anh không hiểu lòng phụ nữ.” Thẩm Thanh Dạ lấy một cái áo sơ mi màu đen từ trong vali hành lý ra, thay lên.

Anh ta rất hiểu thẩm mĩ của phái nữ, tóc đen, da trắng như tuyết sương, mặt thêm áo sơ mi đen---- chắc chắn là hệ cấm dục.

Di Quang đi theo anh ta, rất có vẻ đi xem trò hay.

Thẩm Thanh Dạ chặn Hải Xuy Sa ở cửa phòng họp mới vừa họp xong lại.

“Có việc?” Hải Xuy Sa hỏi.

Răng Thẩm Thanh Dạ lại ngứa rồi, ánh mắt anh ta dừng trên cổ Hải Xuy Sa.

Hải Xuy Sa mặc áo blouse trắng, mặc một áo len dệt kim hở cổ ở bên trong, một mảng lớn da thịt quanh cổ để lộ ra.

Cái đuôi hồ ly đột nhiên quét qua đó, thần thức chao đảo Thẩm Thanh Dạ bị cái đuôi hồ ly đẩy ra ba bước.

Di Quang che ở giữa, cười tủm tỉm nói: “Thời tiết hôm nay có hơi lạnh, vẫn lên mặc áo lông cao cổ đi.”

Hải Xuy Sa: “Hả?”

Thẩm Thanh Dạ: “Tôi có lời muốn nói với bác sĩ Hải.”

Anh ta vừa muốn mở miệng, Mai Phong đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm di động chạy chậm tới: “Mau xem hot search!!”

“Làm sao thế, làm sao thế?” Một nhóm bác sĩ với y ta hóng hớt nói.

“Diệp Trạch Vũ!” Mai Phong lớn tiếng nói.

Hải Xuy Sa click mở hotsearch, bên trong đó tìm được cái mới rồi Mai Phong nói….rất thẳng thắn.

----- Diệp Trạch Vũ chảy máu mông.

Click vào là cảnh quay liên tiếp của “Cửu cung cách”, Diệp Trạch Vũ mặc một cây tây trang màu trắng, đi trên thảm đỏ, trong hiện trường hoạt động, sau mông chảy xuống hai vệt máu tươi, mặt ướt đầm mồ hôi, vô cùng thê thảm được người đại diện dìu đi.

Chỉ chốc lát sau, hot search này bạo nổi.

Quả nhiên, drama mà quần chúng thích hóng hớt nhất, vẫn luôn là vấn đề của ngôi sao tuyến ba này.

“Bạn chịch quá búa đao?”

“Thảm thiết.”

“Trước khi đến chơi nhau dữ quá à?”

Khu bình luận quá trời suy đoán liên quan tới nửa thân dưới.

Mai Phong: “Thảm thảm thảm, phiền phức lớn lại tới rồi.”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)