TÌM NHANH
XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ MỘT LÒNG MUỐN CHẾT
View: 1.640
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 123. Thế giới 3: Nhân vật phản diện thứ hai
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Easter Lily

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 

“Ừ.”

Tiểu Ác: “...Kêu một hệ thống đỉnh cấp như ta làm bản đồ cho cô? Có điều trộm thuốc cũng coi như là làm chuyện xấu, vậy thì ta vẫn có thể châm chước giúp đỡ cô một lần~”

Nguyễn Tiểu Ly: “...”

Nó chấp nhất với vấn đề làm chuyện xấu đến cỡ nào chứ?

Sau khi Tiểu Ác nói xong những lời này, nó vô cùng hài lòng mà nhanh chóng mở ra bản đồ bố cục của hoàng cung.

Nguyễn Tiểu Ly được Tiểu Ác hướng dẫn, thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn xuyên qua hoàng cung.

Tiểu Ác rất ngạc nhiên, hình như ký chủ của nó thật sự có che giấu kĩ năng. Tốc độ thân pháp thế này, lại còn trong tình huống bị hạn chế bởi cơ thể của một đứa trẻ mà nàng vẫn có thể trốn trốn tránh tránh và đột nhập vào Thái Y Viện. Thật lợi hại!

“Ký chủ, ta càng lúc càng tò mò về chuyện trước đây của cô.”

Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt: “Ta không nhớ rõ.”

Vào Thái Y Viện, Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng tìm được thuốc trị thương.

Đến lúc trở lại cung điện của mình, một người luôn biểu hiện cực kỳ bình tĩnh như Nguyễn Tiểu Ly cũng không khỏi thở ra một hơi. Dù sao thân phận bây giờ của “hắn” cũng rất đặc thù, nếu để người khác phát hiện thì chắc chắn sẽ bị tra ra manh mối.

Nguyễn Tiểu Ly ngồi trong phòng nghỉ ngơi một lúc, sau đó cởi quần áo ra lần nữa, thật cẩn thận bôi đều thuốc trị thương mà mình vất vả trộm được lên trên vết thương.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Nguyễn Tiểu Ly mới nằm lên giường, vừa nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ!

Tiểu Ác đã quen với tình huống này, ký chủ của nó chính là loại đức hạnh này.

Từ sau hôm đầu tiên Nguyễn Tiểu Ly gặp Hoàng hậu và Hoàng hậu còn vô cùng ôn nhu trò chuyện với “hắn” thì mấy ngày sau đó, Hoàng hậu cũng chưa từng triệu kiến “hắn” lần nào.

Đối với những chuyện này, ngược lại Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy rất vui sướng. “Hắn” ăn ngon, uống tốt mà trải qua được vài ngày. Trong mấy ngày này, các vết thương trên cơ thể cũng đã dần hồi phục được bảy tám phần.

Lúc trước, cuộc sống của nguyên chủ ở cùng với Tào Quý phi thực sự không tốt lắm. Bây giờ, mặc dù Hoàng hậu có chút thờ ơ với “hắn”, nhưng loại cuộc sống này lại là thứ mà Nguyễn Tiểu Ly mong muốn.

Vào một buổi chiều, Nguyễn Tiểu Ly vô tình phát hiện ra ánh mắt không đúng của vài tên thái giám.

“Ta còn đang thắc mắc tại sao Hoàng hậu sắp xếp cho ta ở chỗ này rồi lại mặc kệ, hóa ra là có chủ ý này.” Nguyễn Tiểu Ly lẩm bẩm.

Có người vẫn luôn âm thầm quan sát Nguyễn Tiểu Ly, vả lại còn đem mọi nhất cử nhất động của “hắn” báo lại cho Hoàng hậu.

Tiểu Ác: “Ký chủ, cô cẩn thận đừng để bị phát hiện là con gái.”

“Ừ.”

Bình thường “hắn” đều rất chú ý, hơn nữa mấy ngày nay Nguyễn Tiểu Ly cũng cố tình đánh đập người hầu trong cung, biểu hiện thường ngày của “hắn” hoàn toàn chẳng khác gì một người lớn.

Ngoại trừ vẻ ngoài là một đứa trẻ ba tuổi ra thì những hành vi, cách nói và cách cư xử của “hắn” thoạt nhìn đều vô cùng thành thục.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả các cung nhân đều vô cùng sợ hãi “hắn”, ngày thường Nguyễn Tiểu Ly sai khiến bất kỳ cái gì cũng đều không dám làm cẩu thả.

Dù Nguyễn Tiểu Ly làm bất cứ chuyện gì, cũng như tất cả biểu hiện của “hắn” đều được báo đến tai của Hoàng Hậu không sót một lời. Sau khi Hoàng hậu nghe nói Nguyễn Tiểu Ly đã xử lý những cung nhân không nghe lời, giọng điệu của nàng có chút kinh ngạc: “Những gì ngươi nói đều là sự thật? Nó biểu hiện như vậy thật sao?”

“Vâng, Tứ điện hạ chỉ là một đứa trẻ nhưng những hành vi xử sự lại giống y như một người lớn. Những hạ nhân trong cung đều sợ ngài ấy.”

Quế ma ma nghe thấy những lời này thì cảm thấy rất lo lắng: “Nương nương, đứa nhỏ này trưởng thành quá sớm lại còn quá thông minh, nếu một ngày nào đó nó biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân nó thì...”

Giọng nói của Quế ma ma càng ngày càng nhỏ, dù sao thì đây cũng là chuyện không thể nói ra.

Hoàng hậu không quan tâm Quế ma ma nói gì, nàng thu lại sự kinh ngạc, cong môi cười: “Đứa nhỏ này rất thông minh, tuổi còn nhỏ mà đã có thể làm được những chuyện này, sau này ắt sẽ bất phàm.”

“Nương nương, biểu hiện của Tứ điện hạ có phải có chút kỳ quái hay không? Mặc dù ngài ấy thông tuệ từ bé nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.” Quế ma ma không nhịn được mà hỏi một câu.

“Có gì kỳ quái? Chỉ là thông minh hơn người khác một chút, biết làm như thế nào là tốt nhất cho bản thân mà thôi. Nếu người như vậy được dạy dỗ tốt, nói không chừng có thể thật sự ngồi lên vị trí kia.”

Nàng không có nhi tử, sau này sẽ phải dựa vào đứa nhỏ này.

Quế ma ma vẫn cảm thấy có chút lo lắng, nhưng nhìn bộ dáng vô cùng hài lòng của Hoàng hậu, cuối cùng cũng không nói gì thêm.

Từ sau khi biết được những gì đã xảy ra với Nguyễn Tiểu Ly, vài ngày sau Hoàng hậu đã cho người gọi Nguyễn Tiểu Ly đến cung của mình.

“Bái kiến mẫu hậu.”

Nguyễn Tiểu Ly hành lễ với Hoàng hậu xong, còn chưa đợi được Hoàng hậu phản ứng lại thì bên cạnh đã truyền đến một âm thanh trong trẻo: “Đây chính là Tứ hoàng đệ sao?”

Tiếng nói vừa dứt, một tiểu cô nương khoảng bốn, năm tuổi lập tức xuất hiện trước mặt Nguyễn Tiểu Ly.

Tiểu cô nương mặc một chiếc váy lụa màu hồng phấn, đầu búi hai củ tỏi, trông rất hoạt bát đáng yêu. Nàng đang nhìn Nguyễn Tiểu Ly với ánh mắt tò mò.

Tiểu Ác: “Đây là con gái của Hoàng hậu, Tam công chúa Nguyễn Minh Nguyệt, lớn hơn cô vài tháng.”

Người trước mặt đúng là nữ nhi thân sinh của Hoàng hậu, Nguyễn Minh Nguyệt. Nhưng vì quan hệ giữa Tào Quý phi và Hoàng hậu, trước đây nguyên chủ và nàng ấy cũng không gặp nhau được mấy lần, gặp mặt cũng hầu như không giao lưu gì.

Nguyễn Tiểu Ly nhanh chóng gật đầu với tiểu cô nương trước mặt: “Tam hoàng tỷ.”

“Ta đã sớm nghe nói bây giờ đệ đang được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mẫu thân và cũng ở trong cung của mẫu thân. Ta vẫn luôn muốn gặp đệ, không nghĩ tới cuối cùng hôm nay cũng gặp được.” Khi nói chuyện, Tam công chúa luôn cười tươi, âm thanh non nớt rất êm tai.

Ánh mắt của Nguyễn Minh Nguyệt không rời khỏi Nguyễn Tiểu Ly, có vẻ như nàng rất tò mò về người đệ đệ này của mình. Nàng vây quanh Nguyễn Tiểu Ly nói ríu rít không ngừng. Nguyễn Tiểu Ly vẫn banh khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, không hề đáp lại một lời, làm nổi bật tiểu công chúa có chút ồn ào.

Qua một hồi lâu, Hoàng hậu từ nãy giờ vẫn luôn ngồi ở phía trên nhìn mới ho nhẹ một cái. Nguyễn Minh Nguyệt nghe thấy âm thanh của Hoàng hậu, lập tức dừng lại, nhanh chóng lùi lại hai bước, một lần nữa quay trở về bên cạnh Hoàng hậu.

Nguyễn Tiểu Ly âm thầm cảm thán. Nàng công chúa này trông thật ngoan, nhìn không ra là nữ nhi do Hoàng hậu sinh.

Tiểu Ác: “Hiện tại thì ngoan ngoãn, nhưng sau khi trưởng thành lại là một người kiêu ngạo ương ngạnh. Trong tương lai, cô ta sẽ là một hảo thủ chuyên môn gây khó dễ cho nữ chính. Đây cũng chính là nhân vật phản diện thứ hai.”

“...”

Nguyễn Ly Trúc thì tranh giành ngai vị với nam chính, còn Nguyễn Minh Nguyệt thì trở thành nữ phụ gây khó dễ cho nữ chính. Hai tỷ đệ này thật không hổ danh là người Hoàng hậu nuôi lớn.

“Trúc Nhi, mau tới bên cạnh mẫu hậu.” Hoàng hậu vẫy tay gọi Nguyễn Tiểu Ly.

Nguyễn Tiểu Ly ngay lập tức bước tới, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Hoàng hậu. Nhìn thấy bộ dạng nhu thuận của Nguyễn Tiểu Ly, Hoàng hậu vô cùng hài lòng.

“Mấy ngày nay con sống ở đây thế nào, có ai khi dễ con không?”

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)