TÌM NHANH
XUYÊN NHANH: KÝ CHỦ MỘT LÒNG MUỐN CHẾT
View: 1.375
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 251. Thế giới 6: Hoàng đế nổi giận
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám
Upload by Hai Năm Không Tám

Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

 

Tiểu Ác: “Quá trình hắc hóa của nguyên chủ rất dài, ta sợ cô giẫm lên vết xe đổ đó.”

Làm nhiệm vụ phản diện thì nhất định phải giữ cho lý trí tỉnh táo.

Nguyễn Tiểu Ly không trả lời. Thật ra nàng rất thích lĩnh hội quá khứ của nguyên chủ, bởi nó khiến nàng có thể cảm nhận được những cảm xúc khác nhau.

Vào một buổi tối nào đó, Ngọc Quý nhân đột nhiên nhiễm phong hàn, Hoàng đế tới thăm một lúc liền rời đi.

Sau đó, Hoàng đế ghé qua cung Vũ Thường, lúc ấy Nguyễn Tiểu Ly vẫn chưa ngủ. Nàng đã sớm đoán được Hoàng đế sẽ đến đây. Nàng mặc lên một bộ xiêm y tươi sáng, gương mặt được trang điểm nhẹ.

Hoàng đế vừa vào nội điện đã ngửi được mùi huân hương quen thuộc: “Cung của Thường Nhi đốt huân hương gì vậy? Mỗi khi ngửi vào Trẫm đều cảm thấy tâm tình thư thái.”

“Hoàng thượng có chắc là vì ngửi huân hương này nên tâm tình mới thư thái chứ không phải là do nhìn thấy thần thiếp?” Nguyễn Tiểu Ly dịu dàng hỏi lại.

Tuy Hoàng đế háo sắc thích mỹ nhân nhưng chưa bao giờ là người gấp gáp chuyện kia, ấy vậy mà tại thời khắc này hắn lại muốn đứng núi này trông núi nọ.

“Sức khỏe của Thường Nhi gần đây thế nào rồi?”

“Tốt lắm ạ, Hoàng thượng đến thăm thần thiếp thì lại càng tốt hơn.”

Lời nói bạo dạn như thế nhưng khi thốt ra từ miệng nàng lại tràn đầy dụ hoặc.

Đêm đó, Hoàng đế đã ngủ lại cung của Nguyễn Tiểu Ly nhưng vẫn chưa làm gì.

Thật ra hắn rất muốn làm chút gì đó nhưng cuối cùng lại nhớ đến lời dặn của Quốc sư…

Thân thể của mỹ nhân quan trọng hơn, ngày tháng sau này còn dài.

Nguyễn Tiểu Ly chuốc thuốc mê Hoàng đế xong thì đến thiên điện nghỉ ngơi.

Hoàng đế không làm gì thì càng tốt, sáng mai nàng có thể ngủ thêm được một lúc, sẽ không cần phải dậy sớm để vẽ dấu vết lên người mình, cũng không cần phải thôi miên Hoàng đế để bổ sung ký ức.

Trên chiếc giường nhỏ trong thiên điện, thân thể Bích Thanh thì cứng còng, còn Nguyễn Tiểu Ly bên cạnh lại ngủ đến vô cùng thoải mái.

Bích Thanh bất đắc dĩ: “Cô nương, hay là nô tỳ ngủ dưới đất nhé?”

“Giường này tuy có hơi nhỏ nhưng hai người chúng ta ngủ chung cũng không chật lắm, sao phải ngủ dưới đất?”

Sắc mặt Bích Thanh ửng hồng. Cánh tay của nàng đụng vào cô nương luôn rồi.

“Cô nương…”

“Ngươi đang thẹn thùng?”

Gương mặt Bích Thanh càng đỏ lựng.

Nguyễn Tiểu Ly: “Thẹn thùng cái gì. Lúc được ma ma của Nam Dữ dạy dỗ, chúng ta đều đã nhìn thấy thân thể nhau cả rồi mà.”

Đó là sự thật. Tư sắc của Bích Thanh và Bích Ngọc đều thuộc loại nhất đẳng, còn Nguyễn Vũ Thường thì xuất sắc nhất. Trong nhiệm vụ đến Đông Dữ để mê hoặc Hoàng đế, nếu Nguyễn Vũ Thường chết thì Bích Thanh và Bích Ngọc sẽ phải tiếp tục thực hiện thay nàng.

Muốn mê hoặc được Hoàng đế thì đương nhiên là phải có một vài thủ đoạn. Trước khi đến đây, các nàng đã được ma ma dạy dỗ qua.

Thậm chí, mỗi một tấc da thịt của các nàng đều đã được bôi lên loại thuốc tốt nhất để có thể duy trì làn da bóng loáng và trắng trẻo.

Bích Thanh đỏ mặt: “Thân phận hiện tại của cô nương đã khác rồi…”

“Có gì mà khác? Ba người chúng ta đều giống nhau.”

Giống nhau ở chỗ đều là mật thám được phái tới, là một quân cờ không hơn không kém. Hơn thế nữa, các nàng còn có chung một mối hận Đông Dữ.

“Ngủ đi.”

“Cô nương, nô tỳ có thể hỏi người một vấn đề không?”

“Hỏi đi.”

“Cô nương giữ thân là vì muốn để lại cho người mình ái mộ sao?”

Nguyễn Tiểu Ly sửng sốt. Hiện tại Bích Ngọc cũng được sủng ái, thế nhưng nàng ấy là hiến thân thật, còn nàng thì không.

“Ta không hiến thân đích thật là vì có tâm tư riêng. Nhưng ta không có người mà mình thích, cũng không có ý định đem thân thể ra để người ta tính toán sau lưng mình. Chỉ đơn giản là trong lòng ta không muốn mà thôi.”

Trong bóng tối, Bích Thanh gật đầu: “Thân là nữ tử, nô tỳ hiểu được tâm tư của cô nương.”

“Bích Ngọc biết chuyện này có từng…”

“Chưa từng. Bích Ngọc sẽ không oán hận. Tính tình của nàng ấy chắc cô nương cũng biết. Phụ mẫu của Bích Ngọc chết trên tay quý tộc Đông Dữ, nàng ấy chỉ hận không thể làm Đông Dữ diệt quốc ngay lập tức. Nàng ấy cam nguyện hiến thân, vì thế sẽ không oán hận cô nương đâu.”

“Ừm.”

Nguyễn Tiểu Ly biết hai tỳ nữ của nàng thật sự trung thành và tận tâm. Từ khi tiến cung tới nay, họ vẫn luôn suy nghĩ cho nàng.

Nếu hoàn thành xong nhiệm vụ và phải rời khỏi hoàng cung, nàng hy vọng có thể bảo vệ hai người họ chu toàn và cùng nhau rời đi.

Quá khứ mười mấy năm thê thảm và thù hận trên lưng đã đẩy các nàng đi đến bước đường này. Chờ mọi chuyện kết thúc, mong rằng các nàng có thể bắt đầu một cuộc sống mới nhẹ nhàng hơn.

Tiểu Ác nghe thấy tiếng lòng của Nguyễn Tiểu Ly, gương mặt bụ bẫm nở một nụ cười.

Làm ác nhưng tâm không ác.

Hôm sau, Hoàng đế thức dậy với tinh thần sảng khoái. Quả nhiên ở cùng với phi tần mình yêu thích thì tâm tình sẽ sung sướng hẳn lên.

“Thường Nhi nghỉ ngơi thêm đi, Trẫm đi lâm triều.”

“Chờ một chút. Hoàng thượng, thần thiếp đã đặc biệt bảo hạ nhân nấu cho người một chén canh, Hoàng thượng dùng xong rồi đi lâm triều cũng không muộn. Đây là tấm lòng của thần thiếp.” Nguyễn Tiểu Ly đỏ mặt nói.

Mỹ nhân đã nói như thế, đương nhiên Hoàng đế sẽ không vội đi ngay.

Bích Thanh bưng chén canh tiến vào. Nguyễn Tiểu Ly tiếp nhận, cầm muỗng lên, nói: “Hoàng thượng, để thần thiếp đút cho người.”

Mỹ nhân dịu dàng hiểu lòng người, Hoàng đế chỉ mải lo ngắm Nguyễn Tiểu Ly đến nỗi ăn canh cũng không nếm được vị.

Từ công công ở ngoài điện như kiến bò trên chảo nóng, Hoàng thượng lại sắp muộn lâm triều rồi. Nguyễn Mỹ nhân quá to gan, đến bây giờ còn chưa nhắc Hoàng thượng đi ra. Gần đây Hoàng thượng thường hay muộn triều đã làm các đại thần không hài lòng.

Một chén canh mà uống hết non nửa chung trà nhỏ. Tất nhiên là muộn lâm triều.

Trên triều, Thừa tướng dẫn đầu chúng đại thần phê bình Hoàng đế. Sắc mặt của Hoàng đế rất khó coi.

Đến lúc hạ triều, Hoàng đế giận dữ, ra lệnh chém đầu vài người cho hả giận.

“Hoàng… thượng, Hoàng thượng người muốn ăn sáng ở đâu?”

Hoàng đế nổi trận lôi đình, chẳng ai không dám chọc vào. Từ công công cũng bị dọa đến đổ mồ hôi đầm đìa.

Hoàng đế giận sôi gan vì bị đại thần chê trách, thể diện của hắn bị vứt sạch rồi.

“Đến chỗ của Nguyễn Mỹ nhân.”

Đến cung Vũ Thường, vừa vào trong đã ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, tâm trạng của Hoàng đế tức khắc bình phục non nửa.

Lúc này, Nguyễn Tiểu Ly đang được châm cứu. Hoàng đế tiến vào thấy cánh tay của Nguyễn Tiểu Ly bị ghim đầy châm thì lập tức đau lòng vô cùng, cơn tức vừa nãy cũng bay biến.

“Tay Thường Nhi có đau không?”

“Đau ~”

Hoàng đế đau lòng muốn chết, nói: “Trẫm sẽ nhanh chóng tìm ra người hạ độc nàng, sau đó đem nàng ta ra bầm thây vạn đoạn để giải hận cho ái phi!”

“Tạ ơn Hoàng thượng, vẫn là Hoàng Thượng quan tâm đến thần thiếp. Tại nơi đất khách quê người này thần thiếp chỉ một mình người.”

Lão thần y cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chỉ lo làm nhiệm vụ của mình, sau khi châm cứu xong liền lui xuống.

Nguyễn Tiểu Ly thấy vẻ mặt của Hoàng đế dường như có gì đó không đúng, nàng hỏi: “Tâm trạng Hoàng thượng không vui sao?”

“Thường Nhi đã nhìn ra rồi sao?” Sắc mặt Hoàng đế sa sầm.

“Lúc Hoàng thượng vào đây thì trên mặt đã mang theo tức giận. Ai đã khiến người không vui vậy? Hoàng thượng có thể nói với thần thiếp, có thể thần thiếp sẽ không hiểu nhưng thần thiếp sẽ chia sẻ với người.”

“Thường Nhi…”

Hoàng đế nói hết những chuyện trên triều ra một lần, càng nói hắn càng tức giận.

Hắn cảm thấy mình không sai, nhưng những tên bảo thủ đó chẳng giữ cho hắn một chút thể diện, bọn người đó nào có đặt hắn ở trong mắt!

Nguyễn Tiểu Ly nghe xong thì ngập ngừng nói: “Hoàng thượng… đều là lỗi của thần thiếp…”

“Chuyện không liên quan đến Thường Nhi, Thường Nhi không cần tự trách.”

“Hoàng thượng… thần thiếp có vài lời không biết có nên nói hay không…”

“Nói đi, ở đây chỉ có Trẫm và nàng.”

Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi mở miệng: “Hoàng Thượng, thần thiếp cảm thấy phe của Thừa tướng không đúng, hơn nữa còn bất kính.”

Lời vừa dứt, vẻ mặt của Hoàng đế lập tức thay đổi.

Nguyễn Tiểu Ly tiếp tục nói: “Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, là người nắm giữ thiên hạ, những gì người làm đều đúng. Những đại thần đó nói người như vậy ngay trên triều quả thật chính là đại bất kính, không để người vào mắt. Tất nhiên là do Hoàng thượng quá mức nhân từ nên bọn họ mới to gan đến thế.”

Những lời này có thể được xem là đại nghịch bất đạo, nhưng lại vừa khéo chọc trúng tâm tư của Hoàng đế.

Hoàng đế không muốn người khác nói hắn không đúng. Nguyễn Tiểu Ly chẳng những vuốt mông ngựa của hắn (*) mà còn nói hắn làm cái gì cũng đúng. Nghe xong những lời đó, hai mắt Hoàng đế phát sáng.

(*) vuốt mông ngựa: nịnh nọt, nói những lời dễ nghe.

“Vẫn là Thường Nhi hiểu Trẫm.”

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)