TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 4.852
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 81: Muốn cầm tù bé con
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

 

Đầu óc Thẩm Du ngừng hoạt động trong nháy mắt, sau đó nhịp tim bắt đầu gia tốc, tuy rằng cô chuyển biến thái độ, đồng ý yêu đương với Thẩm Tiêu, nhưng thật ra còn chưa có suy xét đến tầng sâu nhất của mối quan hệ này.

Có lẽ cũng có suy xét qua, nhưng ít nhất không phải vừa đồng ý quen nhau thì ngày đầu tiên đã…

Cô cho rằng Thẩm Tiêu từng có kiên nhẫn theo đuổi cô, chắc là sẽ không gấp gáp như vậy …

Thẩm Tiêu một tay chống đầu, thả lỏng nằm nghiêng ở trên giường nhìn cô cầm khăn lông lau tóc, nhưng sau khi nghe anh nói, động tác lau tóc đột nhiên ngừng lại, biểu tình cũng trở nên thực vi diệu.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hiển nhiên là hiểu sai.

Anh cảm thấy buồn cười, cũng không sửa đúng, chỉ là nhìn cô vẫy vẫy tay: “Lại đây.”

Thẩm Du cứng đờ đứng ở tại chỗ, không có nghe lời lại gần, ngược lại lén lui hai bước ra sau, nhỏ giọng nói: “Đừng, em không thích!”

Bé con đáng thương, giống như động vật nhỏ bị hoảng sợ, rõ ràng run bần bật, còn muốn quật cường mà phản kháng.

Thẩm Tiêu chặc chặc hai tiếng, ngồi dậy, lại dào dạt nói: “Rốt cuộc em suy nghĩ cái gì vậy, tưởng anh muốn ăn em?”

Thẩm Du trừng mắt, hỏi lại: “Bằng không đâu?”

Thẩm Tiêu cười khẽ, bả vai run rẩy, nói: “Nếu em nghĩ như vậy, không phải là anh không thể, nhưng sự thật là… Anh chỉ muốn sấy tóc giúp em thôi.”

Thẩm Du vẫn mang vẻ mặt hoài nghi, không dám lập tức tới gần, Thẩm Tiêu nhăn mày: “Lại đây, muốn ép anh dùng đến sức mạnh, em cảm thấy mình có thể chống cự được sao?”

Thẩm Du:……

Thẩm Tiêu chờ cô đến gần mép giường, duỗi tay kéo lên trên giường, thuận thế cúi đầu bắt lấy môi thơm, hôn cô một hồi, sau đó mới buông ra, vươn tay tìm máy sấy tóc ở trong hộc tủ đầu giường.

Đến giờ Thẩm Du mới tin, anh thật sự chỉ là muốn giúp cô sấy tóc, thần kinh căng chặt mới lơi lỏng dần.

“Tại sao nơi này lại có máy sấy tóc?” Cô tò mò hỏi.

Thẩm Tiêu cắm dây điện, quay đầu lại nhìn cô: “Ngẫu nhiên anh sẽ đến đây nghỉ ngơi, những lúc anh rất muốn trả thù xã hội.”

Nói xong, Thẩm Tiêu bảo cô xoay người đưa lưng về phía anh, mở ra máy sấy tóc, động tác mềm nhẹ giúp cô sấy tóc.

Thẩm Du thì vẫn đang nghiền nghĩ câu nói vừa rồi của anh, trong tiếng máy sấy tóc ong ong, hỏi anh: “Tại sao anh lại có loại ý nghĩ nguy hiểm này?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Tiêu dịu dàng mà vén tóc dài của cô, cẩn thận sấy, sau đó trả lời: “Có thể là quá nhàm chán.”

Có đôi khi, tự nhiên cảm thấy rất nhàm chán, muốn làm chuyện gì đó, nhìn người xung quanh sứt đầu mẻ trán nghĩ cách đối phó mình, rất là thú vị.

Nhưng hiện tại anh cảm thấy, thú vị nhất chính là bé con nhà mình, không muốn làm chuyện gì khác, chỉ muốn ở nhà chơi với bé con thôi.

Tóc sấy đã khô gần hết, Thẩm Tiêu mới dừng tay, theo sau cầm một sợi tóc của cô thưởng thức, dùng ngón tay quấn một vòng lại một vòng, sau đó buông ra, đưa lại gần mũi ngửi ngửi, phát hiện là hương hoa nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

Thẩm Du ôm hai chân, ngoan ngoãn mặc anh chơi đùa với tóc của mình: “Cho nên anh thật sự chỉ tới giúp em sấy tóc?”

Cô nhớ rất rõ, ban đầu anh ấy là nói là làm chuyện mà người yêu hay làm, nghe vậy cô mới sợ.

Anh hơi cúi người về phía trước, nhỏ nhỏ nói thầm bên tai cô: “Em hy vọng anh làm cái gì sao?”

Thẩm Du:……

Thật ra cô chỉ là không biết tìm lời mà nói thôi, nói lỡ miệng, làm gì ghê vậy cha!!!             

Ngày thường hai người bọn họ cũng ở chung giống như vậy, sau khi đồng ý trở thành người yêu, hình như trừ bỏ tiết mục hôn môi, phương diện khác cũng không thay đổi quá lớn.

Nhưng ngay cả bản thân Thẩm Du cũng không rõ ràng lắm, cần phải thay đổi như thế nào để giống người yêu, nhưng theo cô thấy, cứ ở chung như vậy là tốt rồi.

Ngay lúc cô đang miên man suy nghĩ, Thẩm Tiêu bỗng nhiên đứng dậy, cầm lấy điều khiển từ xa trên tủ đầu giường, bật nút tắt đèn.

Thẩm Du dọa nhảy dựng, nháy mắt lại tiến vào trạng thái đề phòng: “Anh…”

Thẩm Tiêu nhỏ giọng cười, cố ý chơi xấu: “Anh chuẩn bị làm chút chuyện mà người yêu sẽ làm với nhau… Vào buổi tối!”

Thẩm Du lặng lẽ bò bò cách xa anh, nhưng trong bóng đêm, Thẩm Tiêu cũng có thể dễ dàng bắt lấy cô, sau đó ôm chặt eo cô, kéo lại gần cơ thể nóng rực của mình.

“A!! Đừng, em không muốn!!!” Cô sốt ruột mà bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực của Thẩm Tiêu rất lớn, chút sức lực cỏn con này của cô căn bản không thể chống lại anh.

Kết quả, chờ cô bình tĩnh lại, mới phát hiện không có chuyện gì xảy ra, cô chỉ là bị Thẩm Tiêu ôm đến trước cửa sổ sát đất mà thôi.

Thẩm Du:……

Cảm giác bản thân tự đa tình!!

Thẩm Tiêu căn bản không có muốn làm gì cô!

Thẩm Tiêu thấy cô rốt cuộc an tĩnh lại, cúi đầu hôn hôn khóe miệng của cô, đặt cô ngồi xuống thảm dày mềm được trải trước cửa sổ, mới mở bức màn ra.

“Xem, ngôi sao kìa.” Anh nói.

Bởi vì đèn trong phòng đều bị tắt đi, dưới lầu cũng không có ánh đèn, bên ngoài kia hàng ngàn ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm, nhìn vô cùng sáng ngời, cho dù cách cửa kính, cũng có thể thấy rõ ràng ánh sáng rậm rạp.

Không ngờ anh ấy lại chấp nhất với chuyện ngắm sao như vậy.

“Thật là đẹp.” Tiếng nói thật tự đáy lòng của Thẩm Du.

Thẩm Tiêu không có nhìn sao, mà là cúi đầu nhìn cô, sau đó ôm eo cô, đầu dựa vào trên vai cô: “Sau này anh đều sẽ ngắm sao chung với em, được không?” Anh mềm mại dịu dàng mà nói.

Thẩm Du gật đầu, quay đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau dưới ánh sáng mỏng từ ngôi sao trên bầu trời đêm, Thẩm Tiêu duỗi cổ, đưa môi mỏng của mình nhẹ nhàng chạm một chút vào đôi môi mềm ngọt của cô.

Thẩm Du cầm lòng không đậu mà tiến lên, muốn gia tăng nụ hôn này.

Bên tai là tiếng cười trầm thấp nhẹ nhàng gợi cảm của anh: “Em hôn anh đi.”

 Anh nói xong, sau đó ngừng mọi động tác, kiên nhẫn chờ cô chủ động.

Thẩm Du khép hờ mắt, gần gũi thưởng thức ngũ quan của anh, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, hình dáng đôi môi rất đẹp, một người đàn ông đẹp trai như vậy, không chỉ là anh trai của cô, mà còn là bạn trai. Nghĩ lại thì cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Thẩm Tiêu nửa híp mắt chờ nửa ngày, lại đợi không được môi thơm ngọt, không khỏi thúc giục: “Mau.”

Thẩm Du bậm miệng cười, lúc này mới chủ động hôn lên.

Hôn một hồi lâu, cô nửa nâng lên mí mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, nháy mắt trừng lớn đôi mắt, ngay sau đó đẩy đầu Thẩm Tiêu ra hưng phấn hét lên: “Anh, sao băng kìa!”

Thẩm Tiêu:……

Hôn mà cũng không tập trung, còn chân trong chân ngoài sao!

Nhưng cũng không thể quét mất hứng thú của bạn gái nhỏ, cổ động nói: “Mau ước nguyện.”

Thẩm Du vội vàng nhắm mắt lại, yên lặng ở trong lòng ước nguyện, Thẩm Tiêu ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô. Chờ cô ước nguyện xong, vừa mở mắt, đã nhìn thấy ánh mắt thâm tình đầy chân thành của anh, có hơi mắc cỡ: “Nhìn em làm cái gì?”

Thẩm Tiêu nói: “Anh thấy em ước với anh, khả năng tương đối đáng tin cậy hơn sao băng.”

Thẩm Du cười, hỏi anh: “Đáng tin cậy như thế nào?”

Thẩm Tiêu nghĩ nghĩ: “Em muốn cái gì, anh cũng đều có thể mua tặng cho em, em muốn tình cảm lâu dài bền chặt, anh cũng có thể cho em, em nói đi, em muốn cái gì?”

À há! Vật chất, tình cảm anh ấy đều có thể cho, hình như cô cũng không thiếu gì.

“Sao anh biết em ước nguyên cho bản thân mình…?” Cô cười nói.

Thẩm Tiêu đáy mắt hiện lên ngoài ý muốn: “Chẳng lẽ là… Anh?”

Thẩm Du gật đầu: “Em hy vọng anh bớt tức giận một chút, mở lòng một chút, ngày tháng sau này đều sống vui vẻ hạnh phúc!”

Thẩm Tiêu nghe xong, nhìn cô thật sâu, theo sau nói: “Chỉ cần em vẫn luôn ở bên cạnh anh, là anh có thể sống vui vẻ hạnh phúc, cho nên, sau này không cho phép em đi đâu mà không có anh, cũng không cho phép em rời khỏi anh.”

Thẩm Du:……

“Cho dù đi làm cũng không thể…?” Cô thử thăm dò dò.

Thẩm Tiêu nhíu mày, không vui: “Công việc gì mà có thể quan trọng đến mức làm em rời khỏi tổ ấm mới vừa hình thành giữa hai ta, em không thể ngoan một chút sao, chiều anh một chút đi, được không?”

Thẩm Du có chút khó xử mà nói: “Nhưng mà, cuối tuần sau em phải bắt đầu diễn kịch rồi, chắc là em sẽ rời đi một đoạn thời gian ngắn, cũng mất một tuần lận đó… Em đã làm giấy xin nghỉ phép nộp lên nhà trường rồi...”

Thẩm Tiêu giật mình ngạc nhiên, ngay sau đó ngẩng đầu, nương ánh sao ngoài cửa sổ, lạnh mặt mà nhìn chằm chằm cô: “Diễn kịch suốt một tuần? Tại sao anh lại không biết việc này?”

Thẩm Du ủy khuất trả lời: “Em có thông báo đó chứ, anh còn nói là sẽ đi xem nữa kìa.”

Thẩm Tiêu đột nhiên bốc lửa giận: “Anh tưởng là diễn một hai ngày ở trong trường, em chưa nói là muốn đi ra ngoài diễn, hơn nữa là cả tuần lễ!”

Thẩm Du:……

“Tụi em đâu phải mấy đoàn kịch nho nhỏ, diễn chơi cho vui! Anh thấy tụi em tập luyện lâu như vậy là biết rồi, đừng nói đến là có nhà đầu tư… Từ lúc bắt đầu, chính là nhắm đến diễn khắp cả nước!”

Thẩm Tiêu:……

Thẩm Du vẫn luôn cho rằng Thẩm Tiêu rất rõ ràng cô đang làm cái gì, kết quả, phút cuối cùng mới phát hiện, anh ấy chỉ là cái biết cái không. Chắc còn cho rằng bọn họ chính là con nít chơi đồ hàng…

Một hồi lâu, Thẩm Tiêu mới hít thở sâu, nói: “Chúng ta mới ở bên nhau, em phải đi diễn suốt một tuần, thích hợp sao? Đây là thái độ đối với tình cảm của em?”

Thẩm Du:……

Cho nên ngày đầu tiên yêu nhau, bọn họ sẽ vì chuyện này nào xảy ra mâu thuẫn sao?!

“Anh à, chuyện đi diễn suốt một tuần này em cũng đã quyết định trước lúc đồng ý đáp trả tình cảm của anh. Em luyện lâu như vậy, vất vả như vậy, anh cũng rõ như ban ngày mà. Không thể nói em mới vừa đồng ý yêu anh thì bỏ ngang không đi được.”

“Yêu đương lại không phải toàn bộ cuộc sống của em, sau này em còn muốn đi ra ngoài làm việc. Nói không chừng còn phải đi diễn kịch thường xuyên. Chẳng lẽ bởi vì em và anh yêu nhau, nên em phải gác lại hết những việc này, không thể làm gì hết sao?”

Lúc nói những lời, cô cảm thấy bản thân mình rất bình tĩnh, là nhẹ nhàng mà nói với anh. Nhưng Thẩm Tiêu vẫn không vui, buông eo cô ra, đứng dậy mở đèn, sau đó đứng ở bên cạnh cô, từ trên cao nhìn xuống.

“Thẩm Du, có phải em ôm trái tim tùy tiện chơi chơi yêu đương với anh thôi đúng không?” Anh nghiêm túc hỏi.

Thẩm Du nháy mắt cảm thấy thực ủy khuất: “Đương nhiên không phải, nếu tùy tiện chơi chơi, vậy thì tại sao em lại muốn suy xét lâu như vậy!”

Thẩm Tiêu thở sâu, ngẩng đầu lên, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, mới xác định quan hệ đã cãi nhau, như vậy còn yêu đương làm chó gì? Thật vất vả mới dụ người chui vào lòng bàn tay, cũng không thể mới cãi nhau là đòi chia tay.

Anh ngồi xổm xuống, hôn hôn trán của cô: “Việc này ngày mai rồi nói sau, hiện tại ngủ trước đi em.”

Nói xong, anh đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Du nhìn bóng dáng cao lớn của anh, bật thốt lên hỏi: “Anh, trước đó anh nói phải thay đổi vì em, anh … Thật sự có thể làm được sao?”

Không lâu trước đây, anh còn lời thề son sắt mà nói muốn sửa lại tật xấu chuyên chế bá đạo của mình, còn nhờ cô giúp anh. Nhưng đêm nay, cô mơ hồ lại đụng chạm đến một chút bóng dáng trước kia của anh…

Anh thật sự sẽ thay đổi sao?

Hay là những lời nói đó chỉ là cố tình nói ra để theo đuổi cô?!

Anh nghiêng sườn mặt, biểu tình kiên định mà nói: “Đừng nghĩ bậy, chuyện gì đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được. Đêm nay đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

Nói xong, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa giúp cô.

Ban ngày, anh ấy đều dính với cô như sam, nhưng mới vừa làm trái ý một cái, lại đi đến quyết đoán kiên quyết như thế, tốc độ mau đến như là chạy trối chết.

Rõ ràng là khung cảnh vô cùng ngọt ngào, tại sao cuối cùng lại rơi vào tan rã trong không vui.

Thẩm Du ngơ ngác ngồi ở trên thảm nhìn ra cửa sổ, trong lúc nhất thời đầu óc có chút không rõ tại sao tình huống lại biến thành như vậy? Rốt cuộc xảy ra sai lầm chỗ nào?

Chẳng lẽ yêu nhau với anh, thì phải từ bỏ lý tưởng và sở thích sao?

Nhớ lại hình ảnh hồi chiều cả hai ôm hôn không rời, cô đột nhiên cảm thấy ủy khuất.

Còn nói cái gì mà ngủ trước, đều như vậy, còn kêu người ta ngủ như thế nào!

Cô đứng dậy tìm di động, mở WeChat, gửi tin nhắn cho Viên Duyệt.

“Mỗi lần em đi đóng phim đều phải rời đi một đoạn thời gian khá dài, Tư Đồ Dật không có ý kiến sao, không có gây chuyện với em hả?” Gửi xong, nhìn thời gian, đã gần 12 giờ đêm, cũng không biết Viên Duyệt có thể nhìn thấy hay không nữa?

Không ngờ bên kia thực mau trả lời, là tin nhắn thoại, cô mở nghe, thì nghe được một giọng nam đầy bất mãn: “Có ý kiến lớn là đằng khác!”

Đột nhiên không kịp đề phòng nghe được giọng của Tư Đồ Dật, Thẩm Du sợ tới mức thiếu điều quăng di động ra, luống cuống tay chân mà rời khỏi WeChat, nghĩ thầm: Đừng nói là cô vừa vặn quấy rầy chuyện tốt của bọn họ đó nha!

Hai người này cũng thật là, sao lại có nhiều ham muốn như vậy?!!

Ném di động sang một bên, Thẩm Du chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài với sao trời, tuy trời đã khuya, nhưng lại không buồn ngủ.

Thẩm Tiêu cũng giống cô, không có buồn ngủ, đang nằm ở phòng kế bên suy nghĩ.

Sau khi anh rời khỏi phòng của Thẩm Du, thì quay trở về phòng của mình ngay, đèn cũng không mở, trực tiếp nằm lên giường, trong đầu nhớ lại hình ảnh tối nay của hai người.

Rõ ràng rất bình yên ngọt ngào, nhưng sau đó vừa chuyển đề tài, tâm trạng của anh lập tức nóng nảy lên.

Chỉ cần nghĩ đến sau này có khả năng con bé sẽ rời khỏi anh, bay khắp cả nước, tiếp xúc càng nhiều người, làm nhiều chuyện anh không biết. Ngay lập tức Thẩm Tiêu muốn đánh người ngay.

Nhưng đối phương là cục cưng quý giá trong lòng anh, anh luyến tiếc đánh con bé, cũng chỉ có thể tự giận dỗi bản thân.

Xoay người xuống giường, Thẩm Tiêu từ trên tủ đầu giường cầm lấy bao thuốc lá, đi đến phía trước cửa sổ châm một điếu, vừa nhìn bóng đêm bên ngoài, vừa yên lặng phà ra khói thuốc.

Anh biết bé con nhà mình không thích anh quá bá đạo, không thích anh luôn quản thúc con bé. Cho nên lúc ấy anh thực hiểu chuyện mà nói anh muốn sửa đổi.

Nhưng trong lòng của anh thật sự không cảm nhận làm như vậy có cái gì sai?

Yêu một người, còn không phải là muốn độc chiếm cô ấy cho riêng mình sao? Muốn trong mắt, trong lòng cô ấy tất cả đều là anh, muốn trở thành trời của cô ấy, muốn là chúa tể trong mắt cô ấy, để cô ấy vĩnh viễn đều thuộc về anh.

Vậy thì có gì không đúng?!

Tình yêu, vốn nên như thế này, không phải sao?

Anh sẽ tìm mọi cách dỗ con bé, có thể toàn tâm toàn ý yêu thương cưng chiều con bé, chẳng lẽ con bé không nên lấy ra tình cảm ngang nhau mà đối xử lại như thế với anh sao?

Cả ngày chỉ muốn chạy ra bên ngoài là sao?!

Thẩm Tiêu hút một hơi hết gần bao thuốc lá, cảm giác bản thân đã bình tĩnh đôi chút, mới đổi sang góc độ khác tiếp tục phân tích.

Có khả năng, tình yêu trong lòng của con bé, và tình yêu trong lòng của anh đều không giống nhau.

Con bé muốn, là trong lúc yêu nhau còn phải cho lẫn nhau đủ tự do, không gian riêng.

Thẩm Tiêu cười lạnh, đủ tự do để con bé ra ngoài quen càng nhiều người, đối mặt càng nhiều quyến rũ sao?

Anh lăn lê ở cái xã hội phức tạp này nhiều năm như vậy, đã sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt, dù đối mặt nhiều quyến rũ cũng đều có thể dễ dàng hóa giải. Nhưng bé con nhà anh chỉ mới có 20 tuổi, có thể làm được sao?

Không biết tự lúc nào, một gói thuốc lá đã bị anh hút hết, Thẩm Tiêu thay đổi tư thế, mới phát hiện hai chân đã tê mỏi.

Không tiếng động mà thở dài, anh xoay người vào phòng tắm, rửa sạch một thân toàn mùi thuốc lá, mới xốc chăn lên giường.

Hôm nay cảm xúc thay đổi quá nhanh, phẫn nộ, vui vẻ, ngọt ngào, cùng với buồn bực…

Xem ra tôi nay chú định là một đêm không ngủ.

Thẩm Du một đêm không ngủ ngon, ngày hôm sau dậy cứ ngáp liên tục, ngồi ở trước bàn ăn mà mí mắt cứ sụp xuống.

Chú Lý tới tới lui lui ở bên cạnh, nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu của Thẩm Du, cười lắc đầu, nói: “Người trẻ tuổi một khi dính đến yêu đương thì thật là không biết ngày đêm là gì hết, hận không thể 24 giờ đều dính ở bên nhau, ngủ cũng không đủ giấc.”

Thẩm Du một tay chống đầu, cô có thể nói, tối hôm qua, hai người cuối cùng tan rã không vui, đang rơi vào chiến tranh lạnh sao? Chuyện lạ đời như vậy chắc cũng chỉ có mình cô là bị.

Gật đầu đồng ý quen nhau là cãi nhau ngay sau đó luôn, yêu đương quỷ gì nữa?

Cô không muốn nói đến đề tài này, vì thế hỏi: “Chú Lý, thư ký Đỗ đâu?! Tại sao con không thấy anh ấy hắn, bộ còn chưa thức dậy nữa sao?”

Chú Lý bưng một chén cháo bát bảo ra cho cô, nói: “Cậu ấy nói có việc, sáng sớm đã đi rồi, chúng ta cũng nên dọn dẹp đồ vật, đợi lát nữa ăn xong bữa sáng thì trở về, vườn rau trong nhà phải tưới nước nữa.”

Thẩm Du gật đầu, nhấc không nổi tinh thần, cầm cái muỗng chậm rì rì mà đảo cháo.

Mới vừa ăn hai muỗng, thì nhìn thấy Thẩm Tiêu chậm rì rì mà từ thang lầu xuống dưới.

Thẩm Du không khỏi thật cẩn thận mà quan sát vẻ mặt của anh, phát hiện Thẩm Tiêu tinh thần sảng khoái, vẻ mặt nhẹ nhàng đi tới gần bàn ăn, thậm chí còn đang ca hát!

Thẩm Du:……

Tối hôm qua cô còn rối rắm đến mức ngủ không được, vậy mà anh ấy bình thường như không có việc gì, còn ở ca hát!

Chẳng lẽ chỉ có mình cô là nghĩ quá nhiều?!

Không lẽ nói, tối hôm qua tuy anh ấy không vui, nhưng thật ra cũng không có để ở trong lòng

“Anh.” Cô nhỏ giọng kêu một tiếng thăm dò.

Thẩm Tiêu mặt mày tươi cười, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống, lại vỗ vỗ đùi của mình: “Ngồi lên đây, bạn gái đáng yêu của anh.”

Thẩm Du:……

Thẩm Tiêu để sát vào nhìn cô: “Sao nhìn mặt ngu dữ vậy?”

Nhìn bộ dáng này của anh, trái tim treo cao từ tối qua của Thẩm Du rốt cuộc cũng quay ngược lại vị trí vốn có của nó. Cảm xúc của người này thay đổi nhanh hơn chong chóng, tối hôm qua một dạng, sáng hôm nay lại là một dạng khác, làm hại cô cũng bất ổn theo.

Không chờ cô nói tiếp điều gì, thì nghe anh thở dài nói: “Thôi, bé con nhà anh có ngu đần thì anh cũng yêu, tới, anh đút em ăn cháo.”

Nói xong bưng lên chén cháo bát bảo, cầm cái muỗng thành thạo mà đút cô.

Chuyện đút ăn hai người bọn họ đã sớm phối hợp ăn ý, cho nên hành động rất là thân mật lại tự nhiên.

Chú Lý lại múc một chén cháo khác cho Thẩm Tiêu, nhìn thấy tình hình này, cười trêu chọc một câu: “Ai da, mỗi ngày đút như vậy, khi nào mới có thể lớn lên nha!”

Thẩm Du bị nhét đầy cháo vào miệng, cũng không rảnh kháng nghị, nghe Thẩm Tiêu nói: “Vậy đừng trưởng thành, cả đời làm bé con, như thế cũng khá tốt!”

Thẩm Du nhanh chóng nuốt cháo, kháng nghị: “Không cho phép lại kêu em là bé con, yêu đương với con nít là phạm pháp!!”

Thẩm Tiêu:……

Ba người ăn xong cháo, lại dọn dẹp đồ đạt, khởi hành về nhà.

Thẩm Du ngồi ở ghế phụ, xuyên thấu qua cửa sổ xe, ngẩn ngơ nhìn khu biệt thự lớn dần dần bị ném lại phía sau.

Tuy rằng Thẩm Tiêu đang lái xe, nhưng cũng từng giây từng phút chú ý cảm xúc của cô, nói: “Thích thì chờ khi nào em nghỉ hè, chúng ta chuyển đến ở bên này.”

“Dạ được.” Cô cười nói.

Thật ra cô chỉ là đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện không thoải mái vào tối hôm qua của hai người mà thôi.

Mấy ngày kế tiếp, Thẩm Du lại cẩn thận quan sát cảm xúc của Thẩm Tiêu, phát hiện anh vẫn là hận không thể 24 giờ dính sát vào người cô, vô cùng dính người, cũng không có bị ảnh hưởng vì mâu thuẫn xảy ra vào tối ngày hôm đó.

 Lúc này cô mới hoàn toàn yên lòng, chuyên tâm tập trung vào luyện tập, vở kịch chuẩn bị đếm ngược rồi.

Ngày công diễn đầu tiên là tại rạp hát lớn thành phố, tuy rằng phần lớn diễn viên đều là sinh viên, nhưng Hứa Kỳ có tài chính hùng hậu duy trì, không chỉ chi cho sân khấu, mà cũng chịu chi mạnh ở phương diện tuyên truyền, làm đủ quy trình một buổi kịch lớn nên có.

Thẩm Du vốn không chờ mong thành tích, nhưng thấy Hứa Kỳ tràn đầy tin tưởng như thế, cô cũng không khỏi chờ mong theo.

Hứa Kỳ cho cô không ít vé, Viên Duyệt đã nói sớm với cô, muốn có vé đến xem buổi diễn đầu tiên, con nhóc này đến bây giờ vẫn còn chưa có hết hy vọng, lúc nào cũng muốn kéo cô vào giới shobiz.

Trước một ngày công diễn, Hứa Kỳ đặc biệt cho bọn họ nghỉ xả hơi một ngày, Thẩm Du nơi nào cũng không đi, chỉ ở tại trong nhà với Thẩm Tiêu.

Từ sau khi quen nhau, Thẩm Tiêu dịu dàng hơn rất nhiều, chuyện anh thích làm nhất chính là ôm hôn cô, một hôn là hôn không dứt.

“Miệng anh không đau sao?” Thẩm Du hỏi, cô cảm thấy môi của mình lại sưng lên.

Thẩm Tiêu lấy chóp mũi cọ cọ ở trên vành tai của cô, cười nói: “Em chủ động sẽ không đau.”

“Thật hả?!” Cô tỏ vẻ hoài nghi.

Thẩm Tiêu gật đầu: “Em có thể thử.”

Thẩm Du phản ứng lại đây, anh ấy lại ở chiếm tiện nghi:“Còn lâu mới tin, em biết cách tốt nhất để môi không đau chính là không hôn nữa!”

Thẩm Tiêu hừ cười: “Chuyện đó không có khả năng.”

Nói xong lại ôm cô bổ nhào vào trên sô pha, tận tình mà hôn.

Tuy rằng đã hôn vô số lần, nhưng mỗi lần bị anh hôn, tim Thẩm Du vẫn đập gia tốc, mặt đỏ tai hồng, toàn thân như tiến vào một loại trạng thái choáng váng.

Đang lúc hai người chìm đắm trong nụ hôn triền miên lâm li, bỗng nhiên, một cái gì đó mềm ấm ươn ướt không hề báo động trước di chuyển qua lại trên mặt hai người bọn họ, thiếu chút nữa làm bọn họ sợ tới mức trực tiếp nhảy cẩng lên.

“Con ngáo kia!” Thẩm Tiêu tức muốn hộc máu mà ngồi dậy.

Thẩm Du là vùi đầu vào gối ôm, cảm giác không mặt mũi gặp người!

Chắc là con ngáo ở một bên thấy bọn họ hôn môi, cảm thấy chơi rất vui, nên chạy tới góp vốn chơi chung …

Thẩm Tiêu tức muốn hộc máu, rút ra khăn giấy lau mặt giúp Thẩm Du, bản thân lau cho có lệ. Sau đó mới quay đầu trừng con chó ngu kia.

“Người phụ nữ của tao mà mày cũng dám liếm, muốn chết cứ nói thẳng!” Nói xong, cầm dép lê của mình lên, hùng hổ mà ném vào con ngáo.

Dép lê mềm như bông căn bản không có chút tính uy hiếp nào. Con ngáo còn tưởng rằng anh đang chơi trò ‘chủ ném chó nhặt’, vì thế chạy theo ngậm dép lê, lại tung ta tung tăng, tận tâm đặt dép lê vào tay anh, ý bảo anh lại ném một lần nữa.

Thẩm Tiêu:……

Thẩm Du: “Phụt ha ha ha ha……”

Ngày hôm sau chính là ngày đầu tiên công diễn của Thẩm Du, cô đã tới đoàn kịch từ sáng sớm.

Thẩm Tiêu tự lái xe đưa cô đến nơi, sau đó mới lái xe đi làm, dọc theo đường đi, anh chạy mà đầu óc cứ đâu đâu. Bất ngờ chú ý thấy cột đèn chuyển đỏ, lập tức thắng gấp, cũng may là không phải rất nghiêm trọng, còn có một cm nữa thôi là hun đít xe dừng chờ phía trước.

Tới rồi tập đoàn, cả ngày cũng là tinh thần không yên, căn bản không có tâm trạng làm việc, cuối cùng không thể không lôi kéo thư ký Đỗ tới nói chuyện phiếm.

Thư ký Đỗ cẩn thận nghe tâm sự buồn rầu của boss nhà mình, cuối cùng tổng kết: “Thật ra trong lòng ngài không muốn tiểu thư tham gia biểu diễn đúng không?”

Thẩm Tiêu nằm liệt ở trên ghế, trong miệng ngậm thuốc lá, yên lặng nhả khói, gần đây anh hút rất nhiều.

“Tôi không chỉ muốn con bé không tham gia, mà tôi thậm chí còn muốn khóa con bé ở nhà, không cho phép bước ra khỏi tầm mắt của tôi, tôi có thể nuôi con bé cả đời.” Anh xoa xoa Thái Dương, bất đắc dĩ mà nói.

Trước đó, anh vẫn luôn rất có tự tin với bản thân mình, cho rằng anh có thể thay đổi tính tình, bao gồm tính cách chuyên chế, bá đạo.

Nhưng vào giây phút con bé đồng ý lời tỏ tình của anh, thì anh mới phát hiện, rất nhiều thời điểm, anh đều nói dối, nah không chỉ lừa gạt Thẩm Du, cũng lừa gạt chính bản thân mình.

Trong lòng anh như có một ác ma đang kêu gào, bảo anh bắt con bé trở về, sau đó cầm tù vĩnh viễn ở cạnh mình.

Hết chương 81

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)