TÌM NHANH
XUYÊN THÀNH EM GÁI VAI ÁC
Tác giả: Tuyết Mặc
View: 8.638
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 9: Xin lỗi trước lớp
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình
Upload by Gái già thích ngôn tình

Chương 9: Xin lỗi trước lớp

Sau khi Thẩm Du chủ động đứng ra tiếp thu soát người, ngược lại, những người khác lại túng quẫn, một đám súc ra sau, vừa rồi toàn bộ còn đứng ra cùng nhau chèn ép Thẩm Du, bộ dáng rất kiêu ngạo, giờ đây đã biến mất tăm không còn thấy đâu.

Thật ra, Thẩm Du cũng chính là làm bộ làm dáng, cô biết bọn người Bạch Mộ Vũ khẳng định không dám đưa người ra cho soát, là bọn họ vừa nhìn thấy cô đến lớp mới quyết định muốn chỉnh cô, chưa kịp chuẩn bị đầy đủ.

Nói cách khác, bọn họ không có đủ thời gian di dời vòng cổ đến chỗ khác, hơn nữa vòng cổ đến mười mấy ngàn. Trước đó Bạch Mộ Vũ mới khoe xong, đồ vật quý trọng như vậy, khẳng định cô ta sẽ không làm nó rời khỏi mình quá xa.

Cho nên Thẩm Du suy đoán, vòng cổ chắc chắn còn ở trên người Bạch Mộ Vũ, hoặc là trên người đám bạn của cô ta.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nếu làm trò trước mặt giảng viên soát người, âm mưu của bọn họ sẽ bại lộ, chuyện này đối với bọn họ tới nói, sẽ là một chuyện vô cùng mất mặt.

Thẩm Du muốn, chính là hiệu quả này.

Đã gần đến giờ lên lớp, người vào lớp càng ngày càng đông, nhìn trường hợp trước mắt, đều cảm thấy kỳ quái nhỏ giọng bàn tán.

Trong vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, mấy người bạn kia của Bạch Mộ Vũ có một nữ sinh nhút nhát sợ sệt đứng ra, mắt rưng rưng nước, nhỏ giọng thẳng thắn với giáo viên:

“Thưa thầy, vòng cổ của Mộ Vũ ở trong tay em, vừa rồi bạn ấy nhét vào người em, nói muốn đùa với Thẩm Du một chút, chọc ghẹo bạn ấy cho vui, thầy ơi, em xin lỗi … Tụi em chỉ là muốn đùa một chút cho vui thôi …”

Nữ sinh kia càng nói, nước mắt càng ào ào rớt xuống, khóc như mưa, bộ dáng đáng thương lại vô tội.

Thẩm Du nhướng mày, sự thật quả nhiên khá giống với suy đoán của cô, trên người nữ sinh cất giấu vòng cổ của Bạch Mộ Vũ. Ngay từ đầu là vì tình bạn cùng nghĩa khí, vẫn luôn chịu đựng, nhưng chuyện càng ngày càng lớn, còn làm kinh động đến giáo viên, nữ sinh kia không chịu nổi áp lực, chủ động đứng ra vạch trần chân tướng.

Nhưng người nữ sinh ấy nói quá hay, còn phủi tay sạch trơn, biết giả vờ đáng thương, thật ra chính là muốn kéo lòng đồng tình của mọi người trong lớp.

Sau khi người nữ sinh kia đứng ra khai hết mọi chuyện, sắc mặt Bạch Mộ Vũ đen như trời đêm, trong lòng khó chịu, quay đầu lại trừng mắt cảnh cáo người nữ sinh kia, như đang trách cô nhiều chuyện.

Nhưng cuối cùng cũng không có phản bác, xem như cam chịu cách nói đó của nữ sinh. Chuyện này bị Thẩm Du làm lớn ra, đã hoàn toàn vượt qua dự đoán của cô, cô lại không có mặt mũi đứng ra nhận sai, hiện tại có người chủ động đứng ra thừa nhận, là điều không thể tốt hơn.

Bọn Bạch Mộ Vũ nghĩ một sự nhịn chín sự lành, chuyện lớn hóa nhỏ, Thẩm Du lại không nghĩ bỏ qua cho bọn họ.

Lâu như vậy tới nay, nguyên chủ chính là cái túi trút giận, mặc cho bọn họ tùy tiện khi dễ, không có một  ai suy nghĩ đến cảm thụ của nguyên chủ.

Chuyện hôm nay, nếu đổi thành nguyên chủ, có phải bị khi dễ còn cố nén giận hay không, chỉ cần tưởng tượng đến loại khả năng này. Trong lòng nổi điên, bước lên một bước nói: “Vậy trò đùa này chơi không khỏi quá lớn nha, nếu đổi thành cô bị lên án ăn trộm, cô còn sẽ cảm thấy đây chỉ là trò đùa hay sao, chuyện này rõ ràng có chuẩn bị từ trước, muốn hãm hại người khác.”

Nữ sinh bị hỏi liên tục lắc đầu, nước mắt rớt đến càng nhanh “Chuyện này không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.”

Bạch Mộ Vũ nhíu mày, bước lên một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Du, mày rốt cuộc muốn như thế nào, mày muốn cái gì mới bằng lòng bỏ qua?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Du nhìn cô, nói: “Cô nói xin lỗi, tôi sẽ cho qua chuyện này”

Muốn tạt nước bẩn lên trên người cô, xong việc còn làm bộ không có việc gì xảy ra, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy.

Bạch Mộ Vũ không phục, nói: “Vừa rồi không phải cô cũng nói tôi ăn trộm, chúng ta huề nhau”

Thẩm Du chớp chớp mắt, động tác vô cùng nghịch ngợm bị che dấu dưới gọng kính nặng trĩu dầy cộm, cô nói: “Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, tôi làm như vậy chỉ là đang tự bảo vệ mình mà thôi, một người nghèo giống tôi như vậy, sao có thể thực sự có lắc tay bạch kim ngọc lục bảo”

Bạch Mộ Vũ giương mắt nhìn: “Mày !!”

Giáo viên giơ tay xem đồng hồ, nói: “Chuyện này đại khái thầy đã hiểu, Mộ Vũ em làm sai trước, không nên giở trò đùa dai ác độc như vậy, hiện tại xin lỗi Thẩm Du ngay đi.”

Bạch Mộ Vũ rõ ràng không phục: “Thầy, con nhỏ đó cũng vu oan em ăn trộm, cái này không phải cũng là trò đùa dai ác độc sao, dựa vào cái gì chỉ bắt mình em xin lỗi”

Giáo viên nhíu mày, nhìn cô nói: “Là do em gây chuyện trước, nếu em không làm như vậy, thì cũng không có chuyện gì rồi.”

Bạch Mộ Vũ nhấp miệng, ánh mắt ngập nước, như đã chịu ủy khuất rất lớn, nhưng lúc này bán thảm đã muộn rồi, chuyện xin lỗi không thể lừa gạt cho qua được.

Vì thế, ở trước mắt bao người, Bạch Mộ Vũ bị bắt cúi đầu nhận lỗi với một đứa nghèo kiết hủ lậu, một con ngu xấu xí mà cô chán ghét nhất nhất, khinh thường nhất, cái loại cảm giác này, so với bị kéo đi chém đầu còn khó chịu.

“Thẩm Du, thực xin lỗi, tôi không nên đùa như vậy với cô.”

Lời này nói xong, Bạch Mộ Vũ cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, như bị người khác tát vô số bàn tay. Ngoài miệng tuy nói lời xin lỗi, nhưng tâm lý căm hận, lại chỉ tăng không giảm.

Cô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn kiêu ngạo, đâu chịu nổi khuất nhục như vậy, vết nhơ này có thể làm cô nhớ cả đời.

Thẩm Du gật đầu, xem như miễn cưỡng tiếp thu lời xin lỗi, thái độ có lệ kia, làm Bạch Mộ Vũ tức đến suýt chút hộc máu.

Chờ giáo viên đi rồi, âm thanh bàn tán xung quanh thanh nháy mắt phóng đại, mọi người cãi cọ ồn ào, đều bàn chuyện vừa mới xảy ra khi nãy.

Bạch Mộ Vũ cũng không có lập tức rời đi, xanh mặt trừng mắt Thẩm Du, giống như muốn nuốt chửng cô.

“Tao thật coi khinh mày, ở đâu học được cái kiểu giả heo ăn thịt hổ? Thẩm Du, hiện tại trong lòng mày có phải rất đắc ý hay không? Tao nói cho mày biết, việc này, không để yên đâu, chờ đó …”

Thẩm Du thu hồi ánh mắt, một lần nữa ngồi trở lại vị trí của mình, nói: “Chỉ cần cô không hại tôi, tôi cũng sẽ không chọc cô.”

Cô là thiệt tình hy vọng bọn họ cứ tiếp tục làm lơ cô.

“Mày !!!”

Bạch Mộ Vũ còn muốn nói thêm cái gì, lại bị mấy nữ sinh phía sau lôi kéo tay áo, ngăn cản “Mau vào học đi, chúng ta quay về chỗ ngồi nhanh, sắp lên lớp rồi.”

Thẩm Du nhìn mặt bàn đến ngẩng người, Bạch Mộ Vũ không cam lòng mà dậm chân một cái, cùng những người khác tách ra.

“Bọn bây có cảm thấy Thẩm Du hôm nay rất kỳ quái hay không?” Sau khi trở lại chỗ ngồi, có một nữ sinh nói ra thắc mắc của bản thân với bọn Bạch Mộ Vũ “Lá gan to ra rất nhiều”

Mọi người gật đầu “Trước kia mặc kệ nói cái gì, nó đều thấp đầu không đáp lại, hôm nay lại dám làm lớn chuyện ra như vậy”

Bạch Mộ Vũ hung dữ nói: “Tao thấy nó chính là muốn tìm chết, chờ coi đi, xem tao ngày nào đó không chỉnh chết nó, tao không gọi là Bạch Mộ Vũ.” Hôm nay bị nhục nhã trước mặt mọi người, mối thù này cô khẳng định sẽ trả gấp đôi lên người nó.

Cô nữ sinh đứng ra nhận tội vừa rồi, thoạt nhìn tương đối sợ phiền phức, nhỏ giọng nói: “Mèo bày đặt trèo cây, chó cùng rứt giậu, hôm nay có lẽ tụi mình làm hơi quá tay ...”

Cô vừa nói xong, lập tức lọt vào tầm mắt xem thường của mọi người.

Nhưng cách giải thích này, xác thật nói cũng đúng, chắc là bị buộc vào đường cùng, mới đột nhiên bùng nổ.

Thẩm Du lần này bùng nổ xác thật dọa bọn họ nhảy dựng, trước kia, Thẩm Du rõ ràng là một đứa nhẫn nhục chịu đựng làm túi trút giận, dù người khác nói có khó nghe cách mấy, nó trước sau đều im lặng chịu trận, nhưng hôm nay……

Trừ bỏ Bạch Mộ Vũ, trong lòng những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tỉnh lại. Ngày thường giễu cợt Thẩm Du lại béo lại xấu còn chưa tính, hôm nay lại dám làm ra hành động vu oan giá họa ăn trộm, đúng thật là có chút quá đáng.

Nhưng ngay từ đầu, chủ ý này là của Bạch Mộ Vũ, bọn họ chỉ đi theo phối hợp thôi.

Nhưng hiện tại thấy bộ dáng này Bạch Mộ Vũ, vẫn không cảm thấy bản thân mình làm sai.

Thẩm Du lại bắt đầu cuộc sống chạy theo đuôi xe bus mỗi ngày, chú Lý thúc đề nghị cho cô một chiếc xe cùng tài xế riêng. Dù sao trong nhà có rất nhiều xe, tuyển tài xế cũng không khó, nhưng đều bị Thẩm Du uyển chuyển từ chối.

Nguyên chủ trước kia đều đi xe bus, không lý do gì cô vừa xuyên qua, đã bắt đầu hưởng thụ có xe riêng đưa đón. Hiện tại trở lại Thẩm gia, cả ngày lại phải đối mặt với thằng tâm thần kia, vẫn nên ít làm màu cho nó an toàn.

Lần đó, sau khi Thẩm Tiêu đập tan tành phòng trọ của cô, ngày hôm sau mang vẻ mặt bình thường như không có chuyện gì xảy ra, giống như cái thằng điên mang theo người phá nhà phá cửa đó cũng không phải là anh ta.

Lúc tâm tình tốt, sẽ đút cô ăn các loại trái cây khác nhau, nhưng vẫn là thích đút trái cherry nhất, Thẩm Du vẫn không thể nắm bắt được tâm lý của anh ta.

Về đến nhà, chú Lý đang ở trong sân đào đất trồng rau, chú nói mùa thu mau tới rồi, có thể tự trồng chút rau cải, vừa thực dụng lại khỏe mạnh.

Mấy chuyện lông gà ỏ tỏi đó, Thẩm Tiêu sẽ không quản, có lẽ bệnh tâm thần cũng yêu cầu người nhà đi, nghĩ thông suốt điểm này, Thẩm Du cũng không sợ anh ta nữa. Nhưng cũng sẽ cảm thấy lo lắng về tương lai của bản thân.

Kết cục của vai ác tâm thần vô cùng không tốt, cô là người nhà của anh ta, khẳng định cũng không chạy đi đâu được, không tàn cũng liệt.

Trong nhà thêm một thành viên mới, một con ngáo Husky, không khí náo nhiệt hơn nhiều, con ngáo này thấy ai cũng dính, nhưng nhất dính vẫn là Thẩm Du.

Chú Lý đang đào đất, nó ở một bên tự chơi với cái đuôi của nó, muốn ngậm lại ngậm không đến, chỉ có thể tại chỗ xoay vòng vòng, ngu mẹ nó ngu.

Nhìn bộ dáng ngu ngu ngáo ngáo của nó đáng yêu gì đâu.

Thẩm Du vui vẻ hẳn lên, ban ngày ở trường học gặp được chuyện buồn bực, cũng theo đó mà biến mất, thật là hạt dẻ cười: “Husky tới trong nhà mấy ngày nay rồi, nhưng còn chưa có đặt tên cho nó nữa.”

Phía trước bởi vì tâm tình quá rối rắm, nên quên mất tiêu việc này, hôm nay mới nhớ tới.

Không ngờ chú Lý lại nói: “Tiên sinh đã đặt tên cho nó rồi.”

Thẩm Du tò mò hỏi: “Gọi là gì”

Chú Lý lau mồ hôi trên trán, nói: “Nhị Cẩu Tử.”

Thẩm Du:……

Quê mùa như vậ sao ?!!

Ok, Nhị Cẩu Tử thì Nhị Cẩu Tử đi, tuy cái tên cũng không đến nỗi … Dễ nghe, nhưng lũ chó con lúc nào cũng rất đáng yêu, cô chơi với nó đến quên mất thời gian.

Ở trong sân chơi đùa với Nhị Cẩu Tử một hồi lâu, Thẩm Du mới về phòng th bộ đồ thể thao, sau đó đến phòng tập Gym trong nhà rèn luyện hai tiếng.

Từ phát hiện bản thân trốn không thoát khỏi Thẩm gia, Thẩm Du giãy giụa hạ quyết tâm, không làm không sợ.

Sau đó cô bắt đầu cẩn thận thám hiểm biệt thự Thẩm gia, làm bản thân mau chóng hòa nhập vào cuộc sống tại đây.

Vì thế phát hiện, bên cạnh phòng khách lầu một, có phòng tập Gym không nhỏ, bên trong có đủ các loại máy móc cần thiết, riêng máy chạy bộ có đến hai cái, chắc ngày thường Thẩm Tiêu thường sử dụng để rèn luyện cơ thể.

Cho nên bắt đầu từ ngày đó, sau khi tan học về nhà, Thẩm Du đều sẽ xuống dưới lầu rèn luyện thân thể.

Hôm nay cô vẫn tuân theo lịch trình, chạy nửa tiếng, sau đó bắt đầu kéo giãn gân, tuy rằng vẫn rất đau đớn, nhưng cô đè nén cắn răng chịu đựng, chỉ cần có thể chịu đựng trong khoảng thời gian đầu, sau này mọi động tác đều sẽ rất nhẹ nhàng.

Sau khi làm mấy động tác căn bản, cả khuôn mặt cô đều bị mồ hôi chảy ướt nhẹp, đang chuẩn bị đứng dậy lau lau mồ hôi, uống miếng nước, kết quả vừa nhấc đầu, thì nhìn thấy Thẩm Tiêu dựa nghiêng thân trên cạnh cửa.

Quần tây cộng áo sơ mi đơn giản, ba cúc áo bị cởi bỏ, lộ ra một phần ngực, phóng đãng lại tùy ý.

Anh ta an tĩnh mà dựa vào cạnh cửa, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười mà nhìn chằm chằm cô.

Thẩm Du bị nhìn đến da đầu tê dại, nghĩ thầm: Người này đứng ở cửa xem đã bao lâu, tại sao một chút tiếng động đều không có, còn cười gian trá đến như vậy, có phải lại đang nghĩ ra cái ý đồ gì xấu xa hay không ?!

Vì thế cô lại bắt đầu lo lắng đề phòng.

May mắn buổi tối hôm nay, Thẩm Tiêu cũng không có làm chuyện gì khác người, cơm nước xong đi vào phòng làm việc ngay, vẫn luôn không có ra tới. Thẩm Du may mắn bản thân tránh thoát một kiếp, nhẹ nhàng thở ra, mang theo chó ngáo, về phòng nghỉ ngơi sớm.

Nhưng mà, buổi chiều ngày hôm sau, tan học về nhà, Thẩm Du phát hiện chú Lý đang ở trong phòng khách bận rộn chỉ huy công nhân xây dựng làm việc.

Thẩm Du không hiểu ra sao: “Chú Lý, đang tính làm cái gì vậy?”

Chú Lý xoa tay, xấu hổ tươi cười, nói: “Đập tường.”

Thẩm Du:……

Hết chương 9

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)