TÌM NHANH
ĐÔI MẮT CHÁY BỎNG
View: 357
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 20
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire
Upload by Fire

Tiếng gọi của Tân Chân Chân khiến Thẩm Sơ Ý đang chìm trong ký ức tỉnh táo lại, cô cười nói: “Từng là bạn học mấy tháng.”

 

Quãng thời gian năm năm trôi qua, cô không tránh được những tin tức có liên quan đến Lương Tứ, dù sao anh cũng quá nổi tiếng, nhưng cô không ngờ vừa về thành phố Ninh đã gặp được anh.

 

Một thành phố lớn như thế mà lại trùng hợp đến vậy, công ty ở ngay bên cạnh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

“Không ngờ hai người lại từng học chung đấy.” Tân Chân Chân vừa sắp xếp lại dụng cụ vừa ngạc nhiên: “Tôi cứ tưởng các sếp đều học trường quý tộc hết cơ.”

 

Thẩm Sơ Ý gật đầu: “Đúng vậy.”

 

Đúng lúc nhân viên điều trị thân thiện với động vật lúc trước cô liên lạc đã đến nơi, cô bảo Tân Chân Chân đi giúp đỡ.

 

Thẩm Sơ Ý cứ tưởng bệnh viện thú y mới mở sẽ không quá bận rộn, cô đi vòng quanh bệnh viện đã làm quen được đại khái với máy móc và thông tin của bệnh viện, hiểu thêm về nơi làm việc sau này của mình.

 

Nhưng không biết là do thể chất của cô hay thế nào, nửa tiếng sau lại có một cặp đôi mang thú cưng đến.

 

Cô gái liên tục nức nở, ôm một con mèo, bé mèo con rất ngoan ngoãn nằm yên trong lòng cô ấy, thỉnh thoảng lại kêu một tiếng.

 

“Cứu Gạo Nếp của tôi với...”

 

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Bạn trai bên cạnh cô ấy chơi điện thoại, tức giận phàn nàn: “Trời ạ, chỉ là mèo rơi từ trên tầng năm xuống thôi mà, anh thấy nó vẫn kêu được ngủ được đấy thây, em cứ nhất quyết đòi đến đây kiểm tra, mấy người kê đại ít thuốc là được...”

 

Mèo là một bé mèo con màu quýt, được chăm rất sạch sẽ, vừa nghe cuộc trò chuyện là đã biết bình thường nữ chủ nhân rất quan tâm đến nó, nam chủ nhân thì không quan tâm lắm.

 

Thẩm Sơ Ý không đánh giá gì về bọn họ, cô nói: “Để tôi khám thử.”

 

Cô cẩn thận quan sát bé mèo màu quýt một lượt, dịu dàng nói: “Có lẽ không bị chảy máu trong, nhưng bị gãy xương, phải kiểm tra thêm một bước nữa, mang đi chụp X - quang thử.”

 

Anh chàng kia vừa nghe thấy đã rồ lên: “Còn phải chụp X - quang nữa á? Tôi thấy nó có bị sao đâu, vừa đến bệnh viện cái là có vấn đề ngay!”

 

Cô gái quay đầu, đè lại cơn giận: “Gạo Nếp đã bị thương rồi, kiểm tra tý thì có sao đâu, anh không bỏ tiền thì em bỏ.”

 

Hai người lập tức cãi cọ.

 

“Chỉ là một con mèo hoang thôi mà, em phí nhiều tiền thế làm gì, anh không hiểu nổi em, em xem xem từ sau khi nuôi nó em đã bỏ ra bao nhiêu tiền rồi, bây giờ bệnh viện thú y cũng lừa tiền nữa.”

 

“Em tiêu tiền của em, anh quản làm gì.”

 

“Bây giờ em có thể tiêu tiền mà chẳng để ý đến ý kiến của anh, thế chẳng phải kết hôn rồi tiền của anh bị em tiêu, anh cũng không quản được à?”

 

Tân Chân Chân nghe thấy thế thì trợn mắt há hốc mồm, còn có bạn trai trước vay tiền của bạn gái để tiêu, nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ Thẩm, có khám nữa không vậy, đã cãi nhau đến mức này rồi.”

 

Thẩm Sơ Ý dùng bút gõ lên mặt bàn, bình tĩnh hỏi: “Hai người có khám nữa không đây?”

 

“Không khám!”

 

“Có khám!” Cô gái đập bàn: “Hôm nay tôi chắc chắn phải khám, tên họ Lý kia, anh còn lắm mồm nữa thì chúng ta chia tay đi, anh yên tâm đi, sau này tôi cũng không dùng đến tiền của anh nữa đâu!”

 

“Chia tay luôn đi, cô sống với con mèo của cô đi!” Chàng trai kia không kiềm chế được cơn giận, rời khỏi bệnh viện thú y.

 

Kết quả kiểm tra giống hệt những gì Thẩm Sơ Ý đã nói, còn phải nằm viện để điều trị và phẫu thuật, cô gái sợ hãi hỏi: “Có chữa khỏi được không ạ?”

 

Thẩm Sơ Ý gật đầu: “Độ khó của kiểu phẫu thuật này không cao, nếu tất cả thuận lợi thì chẳng mấy chốc lại tung tăng nhảy nhót được thôi.”

 

Nghe thấy vậy cô gái thở phào nhẹ nhõm: “Tuy Gạo Nếp không phải mèo giống gì, nhưng tôi đã bắt đầu nuôi nó từ khi nó mới sinh, tôi coi nó như người nhà từ lâu rồi. Lần nào tôi cũng bảo bạn trai phải đóng kín cửa ban công, nhưng lần nào anh ấy cũng quên, vậy chứng tỏ anh ta cũng chẳng hề để ý đến tôi.”

 

Thẩm Sơ Ý nghĩ đến chú chó Berger của cô.

 

Kỳ nghỉ hè vào năm năm trước, chú chó con cũng chỉ mới được mấy tháng, ngoan ngoãn chờ cô ở sân bay với Lương Tứ.

 

May mà Lương Tứ nuôi nó rất tốt.

 

Cô tỉnh táo lại, nhắc nhở: “Nếu không đóng cửa ban công thì có khả năng vẫn sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”

 

Cô gái nhìn bé mèo, do dự mấy giây, nhanh chóng quyết định: “Dù sao cũng đã chia tay rồi, bao giờ về tôi sẽ chuyển nhà.”

 

Thẩm Sơ Ý ngạc nhiên trước sự quyết đoán của cô ấy: “Nó không dị ứng với thuốc tê đâu đúng không?”

 

Nhận được câu trả lời khẳng định, cô véo von ra lệnh: “Vừa hay hôm nay tôi có nhiều thời gian, Chân Chân cô đi chuẩn bị đi, lúc nữa sẽ đưa vào phẫu thuật.”

 

Vị trí gãy xương của bé mèo Gạo Nếp này khá nhẹ, cho nên đối với Thẩm Sơ Ý phẫu thuật cũng không khó, sau khi xuống tầng thời gian không còn sớm nữa.

 

Cô gái vẫn luôn chờ dưới tầng: “Bác sĩ Thẩm, điện thoại của cô kêu một lúc lâu rồi.”

 

Thẩm Sơ Ý gật đầu, bảo Tân Chân Chân nói với cô ấy về những vấn đề của hậu phẫu, mở khoá điện thoại, nhìn thấy tên của cuộc gọi nhỡ, cô gọi lại.

 

Trần Mẫn hỏi: “Bao giờ thì con về nhà?”

 

“Sắp rồi ạ, con vừa mới xuống máy bay.” Thẩm Sơ Ý đi đến bên cạnh cửa sổ, thoáng dừng lại: “Nếu mẹ đang vội thì không cần chờ con về ăn tối đâu.”

 

Bây giờ cô đã có thể nói dối với vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.

 

Trần Mẫn nói: “Thôi mẹ chờ con, mẹ không vội.”

 

Sau khi cúp máy, Thẩm Sơ Ý nhìn thời gian, bởi vì Gạo Nếp phải nằm viện nên cô gái kia đã rời đi, cô nói với Tân Chân Chân: “Tan làm thôi.”

 

Tân Chân Chân thở dài: “Thật ra bệnh viện của chúng ta rất tốt, ông chủ Tống Thời Cảnh không để ý lắm nên khá tự do, bên cạnh lại là ông chủ lớn...”

 

Sau khi ra ngoài, Thẩm Sơ Ý vô thức nhìn sang phía bên cạnh.

 

 

Trên tầng cao nhất của văn phòng kiến trúc Tứ Nhất.

 

“Nếu cậu muốn gặp người ta thì đi xuống luôn đi, đứng đây làm hòn vọng thê à.”

 

Tiêu Tinh Hà biết được địa chỉ chỗ làm của Thẩm Sơ Ý ở ngay bên cạnh văn phòng kiến trúc Tứ Nhất từ chỗ Phương Mạn, anh ấy tan làm sớm rồi đến đây.

 

Anh ấy vào văn phòng được một lúc lâu, cũng đã nhìn Lương Tứ đứng cạnh cửa sổ sát đất một lúc lâu.

 

Mãi cho đến khi bóng người nhỏ xinh dưới tầng nhanh chóng biến mất ở ven đường, bỗng nhiên người đàn ông xoay người lại: “Buổi chiều chúng tôi đã gặp nhau rồi.”

 

Tiêu Tinh Hà trêu chọc: “Sao thế, hai người còn phải giới hạn số lần gặp mặt nhau nữa à?”

 

Lương Tứ liếc nhìn anh ấy, hỏi một câu hỏi không liên quan: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”

 

Tiêu Tinh Hà giơ tay lên tỏ vẻ đã đầu hàng: “Cái này thì tôi không biết, nhưng nghe ý của Phương Mạn thì có lẽ là về phố Bình Sơn rồi, nhà cô ấy ở đây, cô ấy còn ở đâu được nữa.”

 

Lương Tứ không nói gì.

 

Tiêu Tinh Hà phá vỡ sự im lặng: “Buổi chiều Phương Mạn nói với tôi là cuối tuần này sẽ tụ tập, cũng không bảo tôi không được nói cho cậu biết, cậu có đi không?”

 

Một lúc lâu sau anh mới nói một từ: “Đi.”

 

Tiêu Tinh Hà gật đầu: “Được, để tôi sắp xếp.”

 

Văn phòng lại trở nên yên tĩnh, Lương Tứ mở WeChat ra, ảnh đại diện được ghim trên cùng vẫn quen thuộc như lúc trước, nhưng tin nhắn vĩnh viễn dừng lại từ năm năm trước.

 

Sau khi anh ấy rời đi, anh lập tức gọi đến số của Thẩm Kinh Niên: “Cậu, cậu có số điện thoại của Tống Thời Cảnh không ạ?”

 

Thẩm Kinh Niên cười hỏi: “Cháu tìm tên nhóc nhà họ Tống kia làm gì thế?”

 

Lương Tứ nói: “Cháu mua toà bên cạnh.”

 

 

Tuy trời vẫn còn sớm, nhưng phố Bình Sơn đã đèn đuốc sáng trưng.

 

Thẩm Sơ Ý còn giống khách du lịch hơn người qua đường, cuối cùng cô cũng kéo vali đi đến cuối con phố.

 

Sức khoẻ của Trần Mẫn không còn được như lúc trước, cũng già đi rất nhiều, nhìn thấy cô, cuối cùng bà cũng thở phào nhẹ nhõm: “Con về rồi.”

 

Thẩm Sơ Ý ừ một tiếng, cất vali đồ vào phòng trước.

 

Ngôi nhà nhỏ này không khác gì khi trước, điểm khác biệt duy nhất, có lẽ là bên ngoài nhà cô được quét vôi trắng để đồng đều với khu phố.

 

Hàng xóm xung quanh hầu như đều đã trở thành Homestay, đủ kiểu cửa hàng khác nhau, thậm chí bên cạnh nhà cô còn có một quán bar.

 

Trần Mẫn đã dọn giường cho cô từ sớm, lải nhải: “Con về đây nghỉ ngơi một thời gian đi, không cần phải vội lo công việc đâu, tuy mẹ bị bệnh nên mới nghỉ hưu, nhưng các đồng nghiệp lúc trước vẫn còn ở đấy, mẹ đã nhờ các cô chú rồi, con đến đấy thì bọn họ sẽ giúp đỡ con...”

 

Chờ bà nói xong, Thẩm Sơ Ý mới nói: “Mẹ không cần phải tìm quan hệ, nhờ vả đồng nghiệp lúc trước đâu, con không vào bệnh viện đâu.”

 

Trần Mẫn sững sờ: “Con không vào bệnh viện thì con đi đâu đây? Chẳng lẽ con muốn đến bệnh viện tư nhân hả? Con học lâm sàng, con không vào bệnh viện thì lãng phí lắm.”

 

Thẩm Sơ Ý buộc tóc lên, xoay người lại đối diện với bà, cô yên lặng một lúc rồi mới nói: “Sẽ không lãng phí đâu, bởi vì con đã đổi chuyên ngành rồi.”

 

Trần Mẫn trợn tròn mắt, không tin nổi: “Con nói gì cơ?”

 

“Lúc còn học năm nhất con đã đổi thành thú y rồi, con cũng đã tìm được công việc, mẹ không cần phải lo lắng đến vấn đề này nữa.”

 

“Không phải, chuyện lớn như đổi chuyên ngành mà con lại không nói với mẹ? Con tự ý quyết định sao?”

 

Thẩm Sơ Ý ngước mắt lên nhìn bà: “Lúc trước chuyện lớn như sửa nguyện vọng, mẹ cũng tự quyết định chứ đâu có cho con biết đâu.”

 

Trần Mẫn ngã ngồi trên giường, không tin nổi sự thật này, kích thích quá lớn khiến sắc mặt bà lập tức trắng bệch, ôm ngực: “Con thật sự muốn mẹ tức chết...”

 

Lúc trước bà thường xuyên tăng ca thức đêm, cơ thể đã không chịu nổi từ lâu, hai năm trước bà được chẩn đoán mắc bệnh ở động mạch vành nên đã xin nghỉ việc ở nhà dưỡng bệnh.

 

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thẩm Sơ Ý trở về đây, bà nội đã qua đời, cô là con gái duy nhất, ngoại trừ cô thì không có ai chăm sóc được bà.

 

Thẩm Sơ Ý vội vàng bước đến, lấy thuốc trong túi bà ra, chờ sau khi Trần Mẫn ổn định lại, bà vẫn hỏi cô về chuyện đổi chuyên ngành.

 

Tiếng nhạc của quán bar bên cạnh vang lên rõ ràng trong nhà cô, Thẩm Sơ Ý đổi luôn chủ đề: “Mẹ, sức khoẻ của mẹ bây giờ không hợp ở đây nữa, xung quanh đây quá ồn, chúng ta chuyển nhà đi.”

 

 

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Sơ Ý đã bị tiếng ồn ào đánh thức, cô bóp huyệt Thái Dương, cô lại một lần nữa cảm thấy tiếp tục ở đây đúng là cực hình.

 

Lúc Trần Mẫn dậy, đúng lúc Thẩm Sơ Ý đã ăn xong miếng cháo cuối cùng, cô đứng dậy dọn dẹp bát đũa: “Phần cháo còn lại con đang hâm nóng trong nồi.”

 

“Ý Ý, tối hôm qua con nói…”

 

“Mẹ, con đi làm trước đây.”

 

Trần Mẫn thậm chí còn chưa kịp hỏi cô đổi chuyên ngành gì.

 

Lúc Thẩm Sơ Ý đến bệnh viện thú y Thụy An, Tân Chân Chân đang ngồi ở quầy lễ tân ăn bánh bao nhân nước, nhìn thấy cô đến thì lúng búng nói: “Bác sĩ Thẩm, cô đến sớm thế.”

 

Thẩm Sơ Ý cười với cô ấy: “Ừ, hôm nay có lịch hẹn của ai không?”

 

Tân Chân Chân vội vàng nói: “Có đấy, nửa đêm hôm qua tự dưng có người kết bạn WeChat với tôi, nói muốn đến khám sức khỏe toàn diện cho chó, để tôi hỏi bao giờ anh ấy đến.”

 

WeChat của cô ấy được viết trên thông tin của bệnh viện, bất cứ nền tảng nào cũng có thể liên lạc được.

 

“Không sao đâu, cô ăn xong rồi hỏi cũng vẫn kịp mà.”

 

“... Ha, anh ấy nói anh ấy đến rồi.”

 

Gần như cùng lúc đó cửa bệnh viện mở ra.

 

Chú chó Berger to béo chạy vào trong cửa trước, người đàn ông bước vào đại sảnh theo sợi dây được nó kéo về phía trước, ánh đèn sáng ngời chiếu lên khiến anh trông chói mắt.

 

Anh mặc áo sơ mi màu đen, cúc áo được cài lỏng lẻo, dáng vẻ lười biếng y như lúc trước, nét mặt lại sắc bén chững chạc, anh nhìn sang chỗ cô.

 

Thẩm Sơ Ý giật mình đứng đấy.

 

Tân Chân Chân sợ đến mức bị bỏng miệng do húp một ngụm nước của bánh bao nhân nước, cô ấy kêu oai oái, vị khách đã đặt lịch trước kia lại là ông chủ lớn ở toà bên cạnh!

 

Berger đã không nhịn được muốn đi về phía Thẩm Sơ Ý, đáng tiếc nó lại bị anh giữ chặt, chỉ có thể đứng tại chỗ lè lưỡi.

 

Lương Tứ xoa đầu nó, nói: “Tôi đến khám sức khỏe cho chó.”

 

“Bác sĩ Thẩm để tôi làm cho!” Đầu lưỡi Tân Chân Chân bị bỏng đến nỗi không thể nói rõ ràng, cô ấy là trợ lý của bác sĩ, đối với cô ấy khám sức khỏe cho chó rất đơn giản.

 

Lương Tứ hơi đảo mắt, giọng nói trầm thấp: “Bác sĩ Tân nên đi bôi thuốc thì tốt hơn, để bác sĩ này làm sẽ ổn hơn.”

 

Anh lịch sự như vậy, Tân Chân Chân cực kỳ cảm động, xuôi theo gật đầu.

 

Hiện giờ trong bệnh viện chỉ có hai người, ngoại trừ cô ấy ra thì chỉ còn lại có Thẩm Sơ Ý.

 

Thấy ánh mắt anh lại nhìn về phía mình, Thẩm Sơ Ý không thể nào làm lơ anh được, một lúc sau cô bình tĩnh nói: “Chúng ta đi đăng ký hồ sơ trước đi.”

 

Cô lấy một tờ đơn ra, cúi đầu cầm bút viết: “Tên chủ nhân.”

 

“Cái này mà em cũng hỏi, chẳng phải em đã biết rồi à?”

 

Lương Tứ dựa lên bàn, nhìn cô cúi gằm mặt.

 

Tân Chân Chân cứ cảm thấy có chỗ nào đấy không đúng, nhưng lại không thể nói ra được là chỗ nào, ánh mắt cô ấy đảo qua đảo lại.

 

Thẩm Sơ Ý nhanh chóng viết hai từ, để đề phòng anh lại nói câu khác khiến người ta hiểu nhầm, cô hỏi tiếp: “Tên thú cưng.”

 

Lương Tứ nhếch môi: “Thẩm Tiểu Ngũ.”

 

“Trùng hợp thật, bác sĩ của chúng tôi cũng họ Thẩm đấy.” Tân Chân Chân dừng một lúc, cuối cùng lúc nói chuyện cũng không bị bỏng miệng: “Thẩm Tiểu Ngũ, tên đáng yêu quá, nhưng sao lại không cùng họ với anh thế?”

 

“Ừ.” Lương Tứ nhướng mày: “Nó theo họ mẹ.”

 

Dường như Tiểu Ngũ nghe thấy, nó đặt chân trước lên mặt bàn, sủa một tiếng.

 

Đầu bút trong tay Thẩm Sơ Ý vẽ ra một đường lượn sóng.

 

Cô biết ngay Lương Tứ hỏi cái gì trả lời cái đấy là không có ý tốt gì mà.

 

Tân Chân Chân: ?! Mẹ của nó?

 

Cô ấy còn đang sốc vì chuyện chú chó này lại có nữ chủ nhân, anh có bạn gái, mình vừa mới rung động đã chết yểu, tin giả lừa cô ấy.

 

Lương Tứ hơi nhếch khóe môi, không kiêng nể gì: “Bác sĩ Thẩm, trên hồ sơ có cần viết tên mẹ của nó không?”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)