TÌM NHANH
HẰNG SỐ TÌNH YÊU
View: 9.652
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 30: CANH HA
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần

“Văn Yến, tao nói một lần cuối cùng, nếu như mày không muốn về cái nhà này, về sau mày vĩnh viễn đừng trở về nữa, mày chết ở bên ngoài tao cũng không quan tâm!”

 

Thái độ của ông ba Văn Hạo rất cứng rắn, cũng là bị cậu ta chọc tức không nhẹ.

 

Đối mặt với lửa giận của ba, Văn Yến chỉ nhẹ nhàng nói ra hai chữ: “Được thôi.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cậu ta vẫn đang cười như cũ, mang theo sự nổi loạn không quan tâm.

 

Ba Văn Hạo bị cậu ta chọc tức không nhẹ, xoay người lên xe, kéo mạnh cửa xe vào.

 

“Ầm” một tiếng, xe hơi khởi động, dường như cũng mang theo tức giận.

 

Nhìn chiếc xe Mercedes biến mất ở cuối bóng đêm nồng đậm, ý cười hoang đường ở khóe miệng Văn Yến mới dần dần phai nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất, đáy mắt hiện lên sự sắc lạnh.

 

Cậu ta xoay người, phát tiết một cú đấm thật mạnh vào cột đèn, phát ra một tiếng vang nặng nề.

 

Xương ngón tay muốn rạn nứt.

 

Cậu ta thở hổn hển, ngước mắt liền thấy Ôn Niệm Niệm ở bên đường.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô ngơ ngác nhìn cậu ta, bóng đêm đậm đà từ sau lưng cô tràn ra……

 

Nấm đấm bên tay phải của Văn Yến bỗng nhiên buông ra, giấu về phía sau.

 

Hai người cách nhau một con đường, đứng đối diện nhau.

 

Thật lâu sau, Ôn Niệm Niệm rốt cuộc mở miệng nói: “Nếu cảm thấy không cam lòng, vậy thì hãy chứng minh bản thân.”

 

“Không có gì không cam lòng.” Văn Yến nhàn nhạt nói: “Ông đây không để bụng.”

 

“Nếu thật sự không để bụng, thì sẽ không đau buồn.”

 

“Cậu biết cái gì!”

 

Văn Yến bỗng nhiên xoay người, siết chặt cổ cô, ép sát vào cột đèn đường: “Ông đây đã không có trái tim rồi, mặc dù bây giờ có... Về sau cũng sẽ không có.”

 

Ôn Niệm Niệm không phản kháng lại cậu ta, bởi vì cậu ta cũng không dùng lực, chỉ là lực áp chế mạnh mẽ của cơ thể cậu ta, vẫn là khiến cô cảm giác có chút khó thở.

Cô cảm nhận được sức nóng từ cơ thể cậu ta đè lên, gian nan hỏi: “Cậu nói... cái gì?”

 

“Bác sĩ nói ông đây không đến hai mươi tuổi thì sẽ mất trí, cậu có hiểu đó là có ý gì không!”

 

Toàn thân Ôn Niệm Niệm như bị sét đánh, cô đương nhiên biết đó là có ý gì, Văn Yến cậu ta... sẽ điên.

 

“Vì vậy... Tất cả mọi thứ đối với tôi mà nói đều là uổng phí.”

 

Cậu ta đè thấp thanh âm, hung hăng nói: “Tôi vĩnh viễn không thể nào chứng minh bản thân mình.”

 

**

 

Sau đêm Nguyên tiêu đó, tâm trạng Ôn Niệm Niệm vẫn luôn không phải rất tốt, bởi vì nguyên do hồi ức trong quá khứ của nguyên chủ, cô đương nhiên biết làm một khúc gỗ phế ngu xuẩn bị người khác khinh thường có mùi vị gì.

 

Mà Văn Yến... Cậu ta không phải là khúc gỗ phế gì cả, cậu ta sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí, sẽ bị điên.

 

Tuy rằng bệnh thần kinh thật sự là có khả năng di truyền, nhưng mà... tính khả năng cũng không phải một trăm phần trăm.

 

Hiện tại tình trạng tinh thần của Văn Yến đã không mấy lạc quan, cậu ta dường như có tính cách cố chấp, rất có khả năng chính là điềm báo của sự mất trí.

 

Trong lòng Ôn Niệm Niệm cảm thấy rất buồn, cậu ta là người bạn duy nhất từ khi còn nhỏ của cô.

 

Nếu như có bất kỳ biện pháp gì, cô nhất định sẽ giúp cậu ta.

 

Sau khi khai giảng, toàn bộ tinh lực của Ôn Niệm Niệm đều đặt ở việc học tập, đương nhiên, thành tích cũng tiến bộ rõ ràng.

 

Ngoài học tập, cô cũng đang nghiên cứu một vài sách chuyên tác nước ngoài về thần kinh, muốn giúp Văn Yến một tay.

 

Vào giữa trưa cuối tuần nào đó, Ôn Đình Hiên đưa Diệp Tân Ý và Ôn Niệm Niệm đi tham gia một cuộc tụ hội gia đình quy mô nhỏ.

 

Loại tiệc tụ họp các gia đình hào môn, thông thường đều là sự kết nối tình cảm giữa các gia tộc với các gia tộc, cũng để các vãn bối nhân cơ hội quen biết nhau, mở rộng nhân mạch.

 

Giống như Ôn gia và Giang gia thường xuyên qua lại với nhau, Ôn Niệm Niệm và Giang Dữ cũng là quen biết nhau từ sớm.

 

Ôn Niệm Niệm không ngờ tới, bữa ăn liên hoan lần này, lại là cùng Văn gia.

 

Trên bàn cơm, Ôn Niệm Niệm nhìn thấy ba của Văn Yến, Văn Hạo.

 

Buổi tối hôm đó, cách bóng đêm, Ôn Niệm Niệm không thấy rõ ràng hình dáng Văn Hạo, giờ phút này ở dưới ánh đèn, cô đã thấy thật rõ ràng.

 

Tuổi của Văn Hạo phải lớn hơn rất nhiều so với Ôn Đình Hiên, tóc mai đã điểm bạc, nhưng mà khí chất lỗi lạc bất phàm, không có giống như những người đàn ông trung niên bụng bự thông thường, hoàn toàn tương phản, dáng người ông giữ gìn rất tốt, ngũ quan cũng tương đối anh tuấn.

 

Ngũ quan Văn Yến đẹp, hiển nhiên cũng là đến từ chính gen tốt của Văn Hạo.

 

Công cuộc hợp tác của Ôn gia và Văn gia vừa mới bắt đầu bàn bạc, cho nên hai nhà cũng là lần đầu tiên liên hoan.

 

Trên bàn cơm, Ôn Niệm Niệm gặp được cậu con riêng tu hú chiếm tổ kia của nhà Văn Yến, Văn Bác Nghệ.

 

Nhìn qua tuổi cậu ta đích xác xấp xỉ Văn Yến, bộ dáng cũng được coi là đoan chính, nhưng đôi mắt tương đối nhỏ, mắt tam giác, so với giá trị nhan sắc thần tiên của Văn Yến mà nói thì kém xa.

 

Ngồi ở bên cạnh Văn Bác Nghệ, chắc chính là mẹ cậu ta, cũng chính là nữ chủ nhân tiểu tam thượng vị của Văn gia, Giang Tuyết Nhu.

 

Giang Tuyết Nhu đích thực xinh đẹp, đôi mắt to trong, sống mũi cao thẳng, một khuôn mặt tràn ngập collagen, nhìn qua tương đối trẻ.

 

Nhưng mấu chốt là... ông ba anh tuấn và bà mẹ xinh đẹp như vậy, theo lý thuyết, giá trị nhan sắc Văn Bác Nghệ cũng sẽ không thấp mới đúng chứ.

 

Nhưng mà, Văn Bác Nghệ lại không đẹp.

 

Ôn Niệm Niệm đánh giá khuôn mặt giống như búp bê Tây Dương của Giang Tuyết Nhu kia, âm thầm suy đoán, khả năng duy nhất chính là, mặt của người phụ nữ này... hơn một nửa không phải là thật.

 

Trong quá trình ăn cơm , Văn Hạo đi ra ngoài gọi vài cuộc điện thoại, quay trở lại sắc mặt  hơi khó coi.

 

“Thế nào, vẫn là không tới sao?” Giang Tuyết Nhu hỏi ông.

 

“Hừ, mặc kệ nó.”

 

Ôn Đình Hiên hỏi: “Văn tổng, có chuyện gì vậy, còn có người muốn tới sao?”

 

Văn Hạo xua xua tay, nói: “Cái thằng con trai cả của tôi, rất là nổi loạn, không nhắc tới cũng được.”

 

Ôn Niệm Niệm biết ông nói đến... Là Văn Yến.

 

Theo như tính cách như vậy của Văn Yến, sao có thể ngoan ngoãn theo người nhà tới tham gia tiệc liên hoan nhàm chán kiểu này, cho dù là tới, cũng là mặt lạnh quấy rối.

 

Nhưng thật ra cái cậu con riêng Văn Bác Nghệ, toàn bộ quá trình đều rất ân cần, châm trà cho các trưởng bối, cũng rất biết nhìn mặt đoán ý.

 

Nhưng mà hiện tại tiểu tam nếu đã thượng vị, vậy cậu ta cũng không tính là con riêng, vị trí nhị thiếu gia Văn gia cậu ta ngồi vững chắc.

 

Giang Tuyết Nhu cười nói: “Ôn tổng, nghe nói con gái ông giành giải nhất toàn quốc cuộc thi vật lý, thật là lợi hại, ông nhất định dạy dỗ rất tốt, có cơ hội tôi cũng muốn lãnh giáo học hỏi theo ông.”

 

“Đâu có đâu có.” Ôn Đình Hiên xua xua tay, khiêm tốn nói: “Quá khen, đứa nhỏ này cũng là tự mình cố gắng, về mặt học tập không khiến chúng tôi quá nhọc lòng.”

 

Giang Tuyết Nhu vỗ bả vai Văn Bác Nghệ, nói: “Bác Nghệ, con xấp xỉ tuổi với Niệm Niệm, khoa học tự nhiên của con rất giỏi, các con chắc chắn có tiếng nói chung, làm quen một chút, về sau thuận tiện giao lưu học hỏi.”

 

Ôn Niệm Niệm không muốn làm quen với cậu ta cho lắm.

 

Cô đối với Văn Bác Nghệ có mâu thuẫn, không chỉ là bởi vì nguyên do của Văn Yến, mà là......

 

Từ lúc vừa mới ngồi xuống, ánh mắt Văn Bác Nghệ liền đặt ở trên người cô, nhìn kỹ đánh giá, một đôi mắt tam giác nho nhỏ, luôn lộ ra tính kế giảo hoạt, điều này khiến cho Ôn Niệm Niệm cảm thấy tương đối không thoải mái.

 

Trong lúc ăn cơm, Giang Dữ gửi cho Ôn Niệm Niệm một đề toán ――

 

“Đề này, tôi không biết làm, cậu xem xem.”

 

Ôn Niệm Niệm đứng dậy đi vào phòng nghỉ ngơi của khách sạn bên hành lang, bắt đầu dùng di động soạn phép tính của đề toán này.

 

Câu mà Giang Dữ cũng không biết làm, chính xác có độ khó, Ôn Niệm Niệm còn cần tính toán một chút, mới có thể gửi đáp án cho cậu ta.

 

Đúng lúc này, cô nghe được nghe thấy tiếng của Văn Bác Nghệ và Giang Tuyết Nhu, từ phía  hành lang truyền đến.

 

“Mẹ, con đã có bạn gái, Ôn Niệm Niệm kia không phải gu của con, cậu ta nhìn qua rất cao ngạo lạnh lùng.”

 

“Sao mà ngu thế! Những cô gái bên ngoài đó... có thể so sánh với đại tiểu thư Ôn gia sao!”

 

Giang Tuyết Nhu đè thấp giọng nói, nói: “Con suy tính chút đi, chung sống hòa hợp với nó, tương lai nếu như thật sự có thể cưới được vị tiểu thư này, cho dù bà nội con không thích con, cũng không thể không suy tính đến cuộc hôn nhân này của con.”

 

Ôn Niệm Niệm:……

 

Cực phẩm rồi, cô năm nay mới học năm ba sơ trung mà!

 

Mấy người kia bây giờ con mẹ nó muốn dùng mỹ nam kế liên hôn sao! Cô vẫn là trẻ con mà!

 

“Nhưng vừa rồi cậu ta chẳng thèm nhìn con! Con không thích kiểu này…”

 

“Không nghe bố của nó nói sao, Ôn Niệm Niệm chuyên các môn khoa học tự nhiên, hơn một nửa là con mọt sách, cô gái như vậy rất đơn thuần, dễ dàng cắn câu nhất.”

 

“Haizz... Để con thử xem.”

 

Ôn Niệm Niệm chờ sau khi họ rời khỏi, cô mới một lần nữa trở về bàn cơm.

 

Văn Bác Nghệ bắt đầu bắt chuyện với Ôn Niệm Niệm, hỏi tình hình học tập và sở thích hứng thú của cô.

 

Ôn Niệm Niệm cười nói: “Chúng tôi là cái đám mọt sách, không có hứng thú gì hết, ngày thường chuyện thích làm nhất chính là học tập học tập... và học tập.”

 

Văn Bác Nghệ hơi hơi sửng sốt, sau đó lễ phép cười nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng rất thích học tập, xem ra chúng ta là chí hướng hợp nhau.”

 

Ôn Niệm Niệm không đáp lại cậu ta, Giang Tuyết Nhu mở miệng tán dương: “Hơn nữa, thành tích học tập của Bác Nghệ nhà chúng tôi cũng là không tồi, học kỳ 1 toán học còn thi được điểm tuyệt đối, chắc chắn có thể chơi thân với Niệm Niệm.”

 

Diệp Tân Ý cười nói: “Vậy thì thật đúng là lợi hại, Niệm Niệm nhà chúng tôi  trước nay đều chưa từng thi được điểm tuyệt đối.”

 

Giang Tuyết Nhu nghe thấy vậy vậy, thì càng thêm tự hào, bắt đầu mèo khen mèo dài đuôi: “Bác Nghệ của nhà chúng tôi ấy à, cái khác thì không tốt, chỉ có thành tích tốt, đặc biệt là thành tích môn toán, tôi có thể nói như vậy, không có đề bài nào có thể làm khó được nó.”

 

Nói đến vụ này, bà ta còn không có quên bổ sung hai câu: “Đừng thấy là cùng một ba sinh ra, nó và anh nó... chính là hoàn toàn khác nhau.”

 

Nhắc tới Văn Yến, Văn Hạo cũng đã là một bụng tức, nói: “Em bớt nhắc đến nó, bùn nhão không thể trét tường.”

 

“Thanh danh” bên ngoài của Văn đại thiếu gia, Diệp Tân Ý cũng có nghe thấy, cho nên cũng không hỏi nhiều.

 

Sắc mặt Ôn Niệm Niệm lại trầm xuống, trong bụng dần dần tích lửa.

 

“Ai cũng có sở trường và sở đoản riêng, không có ai là hoàn toàn cái gì cũng sai cả.”

 

“Haizza, Ôn tiểu thư con không biết chứ, anh cả của nhà chúng tôi, đó là bẩm sinh có vấn đề.” Giang Tuyết Nhu chỉ chỉ vào đầu của mình: “Bác sĩ cũng nói, không chữa được, cuộc đời này phế rồi, là một phế vật.”

 

Giang Tuyết Nhu vỗ vỗ bả vai Văn Bác Nghệ: “May mắn thay, còn có Bác Nghệ nhà chúng ta, Văn gia cũng không đến mức không người nối nghiệp.”

 

Hai chữ “phế vật” chọc đau lỗ tai Ôn Niệm Niệm, trên mặt cô rất bình tĩnh, nói: “Tôi bây giờ thật sự có một đề bài không biết làm, muốn thỉnh giáo bạn học Văn Bác Nghệ.”

 

Giang Tuyết Nhu vừa nghe thấy, trong lòng rất vui.

 

Cô quá hiểu khi người con gái có việc nhờ người con trai, hơn một nửa là thật tình tin cậy, nếu Văn Bác Nghệ có thể giải ra được bài này, là có thể dễ dàng giành được sự tôn sùng của cô.

 

Tình yêu của con gái, đa phần là bắt đầu từ sự tôn sùng.

 

Giang Tuyết Nhu lập tức thay Văn Bác Nghệ đồng ý: “Không thành vấn đề, Niệm Niệm con cứ việc nói, Bác Nghệ chắc chắn có thể giải ra được, không phải dì khoa trương, Bác Nghệ nhà chúng tôi về mặt toán học, coi như là thiên tài, các giáo viên đều thường xuyên khen thằng bé tư duy linh hoạt.”

 

Ôn Niệm Niệm nở ra một nụ cười giả dối chuyên nghiệp: “Oa, vậy thì thật là cừ quá! Bạn Bác Nghệ, trông cậy vào cậu rồi!”

 

Khóe miệng Giang Tuyết Nhu đều đã cười nở hoa rồi: “Không thành vấn đề! Niệm Niệm con để anh Bác Nghệ của con xem giúp đi!”

 

Văn Bác Nghệ bị mẹ tâng bốc cũng có chút lâng lâng, vỗ bộ ngực cực có khí khái nam nhi nói: “Cậu gửi đề bài qua wechat của tớ đi, cứ giao cho tớ.”

 

Ôn Niệm Niệm add wechat của Văn Bác Nghệ, sau đó lấy đề toán mà Giang Dữ gửi cho cô, chuyển cho Văn Bác Nghệ.

 

Cô thật muốn nhìn, cái gọi là thiên tài toán học này, giải cái đề đã làm khó Giang Dư như thế nào.

 

Ôn Niệm Niệm lạnh lùng cười: “Vậy thì nhờ cậu, bạn Bác Nghệ.”

 

Văn Bác Nghệ long trọng mở di động ra, nhưng mà nửa phút sau, trên sự tự tin tươi cười kia trên mặt cậu ta dần dần biến mất.

 

Cái này...

 

Giống như bộ dạng đọc hơi không hiểu đề bài.


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)