TÌM NHANH
HẰNG SỐ TÌNH YÊU
View: 8.805
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 39: CANH MỘT
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần

Lúc xếp hàng lấy cơm, Ôn Niệm Niệm liên tục trách cứ Giang Dữ: “Cậu cũng quá coi trọng tớ rồi đó.”

 

Giang Dữ thờ ơ nói: “Trước sau như một.”

 

“Cậu đó cái tên này, lời phải trái nghe không hiểu à, đừng xem thường thần thú của nhóm A, tổng điểm của họ cao vậy, cậu bảo tớ đuổi theo thế nào?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Giang Dữ lấy cơm, cũng không để ý tới cô, lập tức đi đến khu vực ăn cơm.

 

Ôn Niệm Niệm cười ngọt ngào với ô cửa sổ lấy cơm, lấy lòng nói: “Chào dì, con muốn ăn đùi gà ạ, cảm ơn dì.”

 

Dì nhìn nhìn huy hiệu của cô, không nể nang chút nào nói: “Đùi gà sắp hết rồi, để dành cho học sinh nhóm A.”

 

“Vậy vừa mới... Giang Dữ cậu ấy cũng là nhóm F, dì lại cho cậu ấy đùi gà!”

 

“Ô? Đó là do dì nhìn nhầm?”

 

Ôn Niệm Niệm thấy dì lấy cơm này cười vẻ mặt của dì ghẻ, vẫn là từ bỏ cãi cọ.

 

Cái tên Giang Dữ này, vẻ ngoài giống như con nhà người ta, dáng vẻ đoan chính, thành tích còn tốt, đặc biệt làm cho các dì thích.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

So sánh với khí chất học sinh xuất sắc của cậu, chữ F cực lớn trên huy hiệu tính là cái gì chứ!

 

Ôn Niệm Niệm quẹt miệng ngồi trở về chỗ, nhìn chằm chằm đùi gà trong chén của Giang Dữ, tức anh ách nói: “Cậu không phải ăn rau sao, lại không thích ăn thịt.”

 

Trong ấn tượng của cô, khẩu vị của Giang Dữ nhạt nhẽo, dường như chỉ thích ăn rau dưa, không ăn thức ăn mặn dầu mỡ mấy.

 

Giang Dữ dường như muốn cố ý chọc cô thèm muốn, gắp đùi gà lên đưa tới trước mặt cô, cười hỏi: “Tớ không ăn, ngửi mùi vị.”

 

Ôn Niệm Niệm há mồm cắn một miếng, Giang Dữ không dự đoán được nhỏ này lại mặt dày vô sỉ như vậy, chiếc đũa của cậu rụt lại về sau――

 

“Bịch”

 

Đùi gà dầu mỡ rớt xuống mặt bàn.

 

Giang Dữ:……

 

Ôn Niệm Niệm:……

 

Quý Trì cuối cùng cũng nhìn không được nữa, hét lên: “Hai người các cậu, ồn ào cái gì vậy chứ, không ăn thì cho tớ! Lãng phí!”

 

Ôn Niệm Niệm cuối cùng cũng tức giận, oán hận trừng mắt liếc nhìn Giang Dữ một cái.

 

Vốn dĩ Giang Dữ lấy đùi gà này cho Ôn Niệm Niệm, hiện tại rớt rồi, trong lòng cậu cũng cảm thấy có chút băn khoăn, trong quá trình ăn cơm, nhìn trộm cô mấy lần.

 

Ôn Niệm Niệm không tiếp nhận ánh mắt của cậu, cũng không nói chuyện với cậu.

 

Giang Dữ chọn tất cả thịt bò miếng và thịt gà viên ở trong bát của mình ra, đặt ở trên đĩa của Ôn Niệm Niệm, ngoài miệng không nói gì, dùng cách này này biểu đạt ý muốn cầu hòa.

 

Ôn Niệm Niệm nhận hết tất cả, nhưng vẫn không để ý đến cậu.

 

Khóe miệng Giang Dữ mấp máy, lại gắp chỗ khổ qua cô để gọn qua một bên vì không thích ăn vào đĩa của chính mình.

 

Quý Trì còn rất kinh ngạc, Giang Dữ là người thế nào chứ, công tử trần thế không dính khói lửa phàm tục, ai cũng chê, cậu thế mà lại không chê Ôn Niệm Niệm.

 

Đinh Ninh kề sát vào tai Quý Trì, nhỏ giọng nói gì đó.

 

Ôn Niệm Niệm hỏi: “Cậu ấy nói gì?”

 

Quý Trì nói: “Cậu ấy nói, hai cậu làm như vậy, chính là hôn môi gián tiếp.”

 

Ôn Niệm Niệm đột nhiên sặc một cái, ho khan kịch liệt, mặt đều đỏ bừng lên.

 

Cái gì mà hôn môi gián tiếp, trong đầu tiểu nha đầu còn có thể trong sáng hay không!

 

Nhưng mà đúng lúc này, hai người Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm giống như là phát hiện ra bí mật gì đó, đồng thời nhìn về phía Quý Trì và Đinh Ninh.

 

“Cậu ấy... mở miệng nói chuyện?!”

 

Từ lúc Ôn Niệm Niệm quen biết với Đinh Ninh tới nay, thì chưa từng nghe thấy cô mở miệng nói chuyện, cho dù nói gì cũng đều là dùng hình thức chữ viết truyền đạt, cô thế mà lại... mở miệng nói chuyện?!

 

Quý Trì gần như cảm thấy không có gì ghê gớm, nói: “Đừng có kinh ngạc như vậy, trước kia Đinh Ninh không nói lời nào chỉ là bởi vì chưa quen thân, thân rồi sẽ nói chuyện thôi.”

 

Ôn Niệm Niệm nghi hoặc nhìn Quý Trì: “Nhưng cậu ấy cũng chưa từng nói chuyện với bọn tớ.”

 

Quý Trì không để ý chút nào nhún nhún vai: “Có thể, cậu ấy và tớ càng thân hơn một chút.”

 

“Thiệt hay giả.” Ôn Niệm Niệm không chịu phục lắm: “Tớ và cậu ấy cũng rất thân mà.”

 

Quý Trì cây ngay không sợ chết đứng nói: “Cậu cả ngày dính với Giang Dữ chơi cùng nhau, Đinh Ninh đương nhiên chỉ có thể chơi cùng với tớ rồi.”

 

“Tớ khi nào dính với cậu ấy chứ, cậu nói rõ ràng nha.”

 

“Ngày hôm qua hai cậu không phải còn tay dắt tay ở sân thể dục ngắm sao ngắm trăng sao?”

 

“Ngắm sao ngắm trăng thì có, dắt tay là chuyện gì chứ cậu nói rõ ràng cho tớ! Con mắt nào của cậu thấy bọn tớ dắt tay!”

 

“Đinh Ninh nói cậu ấy nhìn thấy rồi!”

 

“Cậu cái...”

 

Giang Dữ bình tĩnh ngắt ngang lời cô: “Đừng nói thô tục.”

 

Ôn Niệm Niệm chỉ vào Quý Trì nói: “Cậu ức hiếp Đinh Ninh người ta không thích nói chuyện đúng không, lần sau lại nói không thành có, tớ không khách khí với cậu đâu đó.”

 

Thanh niên trai gái ở cái tuổi này, đối với một vài mùi mờ ám của tuổi dậy thì vẫn rất nhạy cảm, Ôn Niệm Niệm mặc dù tuổi tác tâm lý đều lớn hơn so với họ, nhưng ở cùng với họ lâu như vậy, thay đổi một cách vô tri vô giác liền cảm thấy mình phát triển.

 

Cãi nhau ầm ĩ cả một bữa cơm, thanh xuân dào dạt.

 

Lúc này, mấy nam sinh nhóm A bưng đĩa đi tới, cầm đầu là Lâm Việt Sâm phó tổ trưởng nhóm A.

 

Bọn họ cố ý chọn ngồi xuống bên cạnh Giang Dữ và Ôn Niệm Niệm, bình luận viển vông ――

 

“Nhóm nào đó, nói đến thành tích thì thành tích không tốt, nói đến tố chất thì tố chất không cao, cũng chỉ có một cái miệng có thể ba hoa, kết thúc tập huấn đừng phát chứng chỉ kết thúc khóa học, cứ phát cái giấy chứng nhận BBKing được rồi.” (BBKing =vua ba hoa)

 

Mấy nam sinh xung quanh cười đến ngửa người ra sau ――

 

“Chém gió khoác lác, ai chẳng biết chứ.”

 

“Chính là, thành tích đó của bọn họ, đừng nói đến tổng số điểm, liền điểm số cá nhân có thể vượt qua chúng ta...”

 

Bạn học nói lời này, bỗng nhiên bị bạn học bên cạnh đạp vào chân một cái.

 

Lời nói... Lời nói cũng không thể nói linh tinh được.

 

Muốn nói tới điểm số cá nhân... Hai vị thiên tài Giang Dữ và Đinh Ninh đều còn ở nhóm F đây này, tùy tiện chỉ ra một người trong hai người này, điểm số cá nhân cũng có thể treo no.1 của nhóm A lên đánh đó.

 

Phía sau, có mấy học sinh nhóm F cũng nghe thấy lời châm chọc mỉa mai của họ, không phục lắm, đứng lên nói: “Các cậu đắc ý cái gì, cũng chỉ là thành tích tốt thôi sao, điểm số không chỉ dừng lại ở việc xem thành tích học tập! Hai ngày nữa còn có đo thể lực, chờ rồi xem!”

 

Lâm Việt Sâm chậm rì rì nói: “Các cậu cũng chỉ còn lại chút lợi thế đo thể lực thôi.”

 

Mấy nam sinh nhóm A xung quanh hùa theo nói: “Đúng vậy, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển.”

 

“Cho dù đo thể lực mỗi người các cậu có thể thi được điểm tuyệt đối, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ  tới vượt qua bọn tôi.”

 

Các nam sinh nhóm F oán giận nói: “Chúng tôi có Giang Dữ, không biết ai sợ ai đâu!”

 

Lâm Việt Sâm cười nhìn về phía Giang Dữ: “Cậu ta rất trâu bò sao?”

 

Cậu ta là đến từ trường ngoài, không hiểu rõ lắm trường hợp của Giang Dữ, chỉ biết chủ nhiệm lớp Bùi Bân rất coi trọng Giang Dữ.

 

Ngay từ đầu cậu ta còn có chút khó chịu với Giang Dữ, cái tên này vừa tới liền từ nhóm A trượt xuống nhóm F, nói rõ là khinh thường nhóm A bọn họ, cũng không biết Bùi Bân sao lại nhất định đối xử với cậu ta giống như là bảo bối.

 

“Cậu ta thi trung học được bao nhiêu điểm?” Lâm Việt Sâm thờ ơ hỏi đám nam sinh xung quanh.

 

Có nam sinh trường trung học cơ sở nói với Lâm Việt Sâm: “Giang Dữ không tham gia thi, tích điểm cao, được cử đi học.”

 

Lâm Việt Sâm thờ ơ nói: “Đầu năm nay, sao mà tệ đến mức cái tên hư danh cũng có thể được cử đi học...”

 

Nam sinh xung quanh chột dạ nói: “Không... Không phải, Giang Dữ còn rất lợi hại...”

 

“Tớ không nhìn ra cậu ta lợi hại cỡ nào.”

 

Ôn Niệm Niệm trước nay đều là người bênh vực người mình, không thích bạn bè của chính mình bị coi khinh, hỏi Lâm Việt Sâm nói: “Vậy cậu thì có thành tích gì chứ, đưa ra so so xem nào.”

 

Lâm Việt Sâm khóe miệng nhếch nhếch lên, nhìn Giang Dữ, nói: “Cuộc thi Glory Cup, cậu có tham gia chứ?”

 

Giang Dữ mặt không cảm xúc, nhàn nhạt nói: “Tham gia rồi.”

 

“Vào trận chung kết không?”

 

“Vào.”

 

“Cậu thi được bao nhiêu điểm?”

 

Ôn Niệm Niệm ngắt lời nói: “Trước khi hỏi thành tích của người khác, có phải nên báo thành tích của chính mình trước không.”

 

Lâm Việt Sâm cười cười bí hiểm, người làm ra vẻ giỏi đều giống như vậy, chính mình không nói lời nào, bên cạnh có một con chó tùy tùng la liếm có năng lực, trâu bò gầm gầm nói ――

 

“Cuộc thi Glory Cup lần này, tổng điểm 40, Lâm ca của chúng tôi thi được 25 điểm! Trong trường trung học cơ sở số năm của chúng tôi, hạng nhất toàn trường! Thế nào, sợ rồi chứ!”

 

Vừa mới dứt lời, mấy nam sinh nhóm A xung quanh, đều không khỏi che che cái trán, hình ảnh tiếp theo có thể không nỡ nhìn thẳng, muốn lặng lẽ không một tiếng động đi khỏi cho xong.

 

Lâm Việt Sâm hất cằm hỏi Giang Dữ: “Vậy cậu thì thi được bao nhiêu điểm chứ!”

 

Ôn Niệm Niệm làm bộ làm tịch lắc lắc đầu, thở dài nói: “Dữ ca của chúng tôi thi không được tốt lắm, thôi không nói nữa.”


 

Giang Dữ kéo kéo cô, không nghĩ cô nói khoác như vậy: “Đừng vô vị như vậy.”

 

Thành tích trong quá khứ, thi cũng đã thi rồi, có gì mà phải so sánh chứ.

 

Trước đây chuyện cậu không thích nhất chính là so sánh gia thế, so sánh thành tích với người khác, thật sự rất low, rất vô vị, chuyện mà chỉ có trẻ con mới làm.

 

Đương nhiên, cũng không ai có thể so sánh được với cậu.

 

Sự khiêm tốn của Giang Dữ rơi vào trong mắt của Lâm Việt Sâm, cho rằng cậu kinh sợ rồi, càng thêm vênh váo tự đắc, kiêu ngạo nói: “Ha ha ha, sợ mất mặt sao, dù sao sớm muộn gì cái thể diện này cậu cũng giữ không nổi.”

 

Cuối cùng, có nữ sinh xung quanh không nhìn tiếp được nữa, giọng nói không cao không thấp nói với Lâm Việt Sâm: “Cậu đừng nói nữa, Giang Dữ thi được 35 điểm, đứng thứ hai toàn quốc.”

 

Nụ cười của Lâm Việt Sâm, bỗng nhiên cứng đờ ở trên mặt.

 

“Cái, cái gì, đùa cái gì vậy chứ!”

 

Sao, sao lại có người thi được 35 điểm cao như vậy chứ! Số điểm này... nghịch thiên!

 

Lâm Việt Sâm vốn đang không tin,nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của các bạn học xung quanh, dường như cũng không có ý nói giỡn, trái tim cậu ta giống như là rớt xuống vách đá vậy, càng ngày càng chìm…

 

Nhưng mà, sóng gió dồn dập, trận này chưa qua trận khác đã đến.

 

Có mấy nam sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn của nhóm F, tiếp tục kích thích Lâm Việt Sâm ――

 

“Giang Dữ đứng hạng hai toàn quốc, vậy cậu có biết hạng nhất là người phương nào đây?”

 

Đôi mắt âm u lạnh lẽo của Lâm Việt Sâm quét qua cậu một cái, lạnh giọng nói: “Cậu đừng nói là chính cậu là được rồi.”

 

“Ây? Tôi nào có bản lĩnh đó chứ! Nhưng mà hạng nhất... chính xác là đang ở hiện trường.”

 

Mấy bạn học vốn đến từ trường trung học cơ sở Đức Tân của nhóm A ngại bị Lâm Việt Sâm làm mất mặt, sớm đã bỏ chạy rồi, chỉ còn mấy cậu nam sinh trường ngoài còn ở lại không cam lòng chế giễu nói: “Cậu đừng nói hạng nhất chính là ở nhóm F các cậu đó.”

 

“Oa, nhóm A thông minh như vậy, thật ngại quá, cậu ấy chính là ở nhóm F tụi tui đó.”

 

Lâm Việt Sâm tuyệt đối không tin, chỉ vào Giang Dữ nói: “Cậu nói cậu ta thi được 35 điểm tôi tin, cậu nói hạng nhất cũng ở nhóm các cậu, chém gió cũng đừng chém mạnh, chịu không nổi gió lạnh đâu.”

 

Lúc này, có nam sinh đã search ra thông tin trên baidu của Ôn Niệm Niệm, cầm ảnh chụp đi đến trước mặt cô, đưa màn hình di động đối diện với Lâm Việt Sâm ――

 

“Đây, cậu nhìn đi, thiếu nữ xinh đẹp này thi được điểm tuyệt đối, có giống với bạn học Ôn Niệm Niệm của chúng ta không nào.”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)