TÌM NHANH
HẰNG SỐ TÌNH YÊU
View: 8.352
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 41: CANH MỘT
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần

Nhìn từ màn hình camera trong rừng cây, các học sinh lớp A đều muốn lấy điểm cao, giành giật của nhau, có hai học sinh vì cướp đoạt phong thư câu hỏi lại đánh nhau ngã xuống mương, khiến cho người đầy bùn đất, nhếch nhác vô cùng.

 

Có học sinh lấy được câu hỏi, trốn vào một góc ẩn nấp lén lút làm bài, một đề nói giảm nói tránh cũng mất nửa tiếng mới có thể làm xong, còn không chắc làm đúng, trong một ngày, thật sự căn bản không làm được mấy đề.

 

Mà hành vi của các học sinh nhóm F thì quá kỳ quái, sau khi họ tìm được túi đề thi, căn bản không bóc ra, trực tiếp cất vào trong cặp sách, lại vội vàng rối rít đi tìm đề tiếp theo.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Cứ như vậy, chưa tới thời gian mấy tiếng đồng hồ, trong cặp của họ căng phồng giống như cái bụng ăn no căng vậy, đựng rất nhiều túi đề thi.

 

Sau khi họ lấy được đề thi, toàn bộ chạy về cùng một phương hướng, nhưng chỗ kia là góc chết của camera, camera không quay được tới, bởi vậy căn bản không biết họ đã làm gì.

 

Chờ lúc họ quay lại, cặp lại trống không, họ tiếp tục tìm kiếm túi đề thi mới.

 

Trở đi trở lại vài lần như thế, toàn bộ túi đề thi trong rừng đều sắp bị họ cướp sạch sẽ rồi.

 

Thầy Bùi Bân nhìn màn hình camera, nhíu chặt chân mày.

 

Lâm Việt Sâm- người được lấy làm niềm tự hào nhất của nhóm họ cũng mới làm được năm đề, càng về sau, túi đề thi càng khó tìm, mấy cái tên của nhóm F, đã lấy đi tất cả các câu hỏi rồi.

 

Trong hồ lô rốt cuộc bán thuốc gì chứ.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngay từ đầu, Bùi Bân còn có chút lo lắng, nhưng nghĩ kỹ lại, cái đám ngu xuẩn kia của lớp F, cho dù lấy được câu hỏi cũng không biết làm, có cái gì đáng lo lắng chứ.

 

Trên màn hình của mấy camera, vẫn luôn không xuất hiện bóng dáng của Giang Dữ…

 

Lúc đầu người thề thốt khua môi múa mép khoác lác là cậu ta, chẳng lẽ, biết mình thua chắc rồi, hơi tàn thoi thóp cuối cùng cũng đã từ bỏ?

 

Khóe miệng Bùi Bân hơi hơi nhếch lên.

 

Gừng càng già càng cay, mấy cọng giá đỗ này muốn chơi với ông sao, còn non lắm.

 

……

 

Lúc hoàng hôn, cuộc thi kết thúc, học sinh của các tổ tốp năm tốp ba đi ra khỏi nơi đóng quân, nhìn ai cũng đều hơi ủ rũ mất tinh thần.

 

Nhưng mấy nam sinh kia của nhóm A còn rất tự tin, vừa mới trao đổi một chút với nhóm khác, biết được họ cũng không tìm được mấy túi đề, cho dù là tìm ra được, đề bài rất khó thật sự là đỡ không được, cho nên thành quả chiến đấu của đại đa số học sinh, cũng vẻn vẹn ba bốn đề thôi.

 

Thành quả của các học sinh nhóm A nhìn chung tốt hơn, ít nhất cũng làm được năm đề, Lâm Việt Sâm thì làm được tám đề, đã là người ưu tú nhất trong đây rồi.

 

Cậu ta cầm theo áo khoác màu rằn ri của mình, lau mồ hôi, đi ra khỏi nơi đóng quân, nhìn ngó xung quanh.

 

Mọi người đều biết, cậu ta đang tìm kiếm bóng dáng của Giang Dữ.

 

Những người khác, Lâm Việt Sâm căn bản đều không để mắt tới, cậu ta chỉ xem Giang Dữ là đối thủ.

 

Không nhìn thấy Giang Dữ, trên mặt Lâm Việt Sâm hiện ra một nụ cười hết sức lông bông.

 

Bây giờ còn chưa đi ra, dự đoán chắc chắn thành tích không tốt lắm.

 

Số lượng đề lần này, phải ít hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu ta.

 

Ngay từ đầu, cậu ta còn cho rằng là vận may của mình không tốt lắm, sau đó gặp được các bạn học khác, phát hiện ra họ còn làm được ít câu hỏi hơn mình.

 

Lâm Việt Sâm bỗng chốc yên tâm hẳn.

 

Quả nhiên, người ưu tú bất luận đi đến đâu, đều là người xuất sắc.

 

Thầy Bùi Bân cũng đi ra, vỗ tay: “Các trò vất vả rồi.”

 

Lâm Việt Sâm vội vã đi lên phía trước, khoe ra thành quả chiến đấu chồng chất của mình với thầy Bùi Bân, nhưng ngoài miệng vẫn “khiêm tốn” nói ――

 

“Thầy ơi, chỉ tìm được tám đề, em cảm thấy còn có thể làm được tốt hơn, thật không xứng với sự dạy bảo và kỳ vọng của thầy.”

 

Bùi Bân vỗ vai của cậu ta, trên mặt hiện ra sự vui mừng: “Đã rất xuất sắc rồi! Em là niềm tự hào của thầy.”

 

Xung quanh cũng có không ít giáo viên hâm mộ nhìn Bùi Bân, ganh ghét việc ông có thể có học sinh ưu tú như vậy, không chừng cuộc thi lần này, lại là nhóm A vươn lên thứ nhất.

 

“Thầy Bùi, cuộc thi lần này, nhóm A lại thắng lợi hoàn toàn rồi chăng.”

 

“Đúng vậy, nhìn xem, cũng là đề thi trong tay các học sinh nhóm A nhiều nhất.”

 

Bùi Bân cười xua xua tay: “Cũng còn phải thống kê đúng sai mà, đừng thấy chúng lấy được nhiều câu hỏi, tỷ lệ đúng hay sai còn chưa chắc chắn.”

 

Mấy giáo viên xung quanh điên cuồng tâng bốc ông: “Thầy Bùi thầy khiêm tốn rồi, học sinh nhóm A còn không làm đúng, vậy thì các học sinh nhóm khác sống thế nào đây.”

 

Bùi Bân ra vẻ khiêm tốn, nhưng vẻ kiêu căng kia ở trên mặt căn bản không che giấu được, ông quay đầu nhìn thầy Trương Chí Hành nhóm F, kéo dài giọng điệu nói: “Thầy Trương, các học trò của lớp thầy vẫn chưa ra phải không.”

 

Trương Chí Hành khẩn trương xoa xoa tay, trong lòng cũng có chút nghi ngờ, sao các học sinh của nhóm khác đều lục tục đi ra rồi, cũng chỉ có nhóm F của họ, hiện tại một bóng người cũng không nhìn thấy.

 

Làm cái gì chứ.

 

Bùi Bân cười nói: “Học sinh của nhóm thầy Trương, thật đúng là rất cố chấp, tinh thần kiên trì đến cùng, thật đáng để các học sinh tổ khác của chúng ta học tập!”

 

Giáo viên xung quanh cũng đều bật cười châm chọc.

 

Nhưng mà đúng lúc này, bóng dáng của các học sinh nhóm F rốt cuộc cũng xuất hiện ở cuối con đường mòn trong rừng.

 

Khắp người họ đầy bùn đất và mồ hôi, đi ngược với ánh nắng hoàng hôn, chậm rãi đi tới, có phần rất giống cảnh quay trong phim Âu Mỹ.

 

Cặp của Giang Dữ căng phồng, không biết đựng cái gì bên trong.

 

Lâm Việt Sâm nhìn thấy Giang Dữ ở trong đám người, cậu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt trời yên bể lặng như cũ, chỉ là trong ánh mắt, có khí thế kiên định.

 

Cậu ta hừ lạnh một tiếng, ghét nhất chính là Giang Dữ lộ ra vẻ mặt như vậy, giống như không để ai vào trong mắt vậy.

 

Ngông cuồng gì chứ.

 

Các học sinh của nhóm F đi ra khỏi chỗ đóng quân trong rừng, thầy Trương Chí Hành đi ra đón, quan tâm hỏi: “Các trò làm được mấy đề?”

 

Mấy nam sinh liếc mắt nhìn nhau, thẳng thắn thành khẩn nói: “Thầy Trương, chúng em không làm được một đề nào.”

 

Trương Chí Hành đã dự đoán được kết quả, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, đề thi của cuộc thi dã ngoại lần này, độ khó rất cao,học sinh của nhóm họ vốn dĩ kiến thức căn bản không tốt lắm, không làm được cũng rất bình thường.

 

“Không sao không sao, kết quả không quan trọng, chỉ cần các em đã cố gắng hết sức, thì không có gì tiếc nuối, những ngày này mọi người cũng vất vả đủ rồi, hôm nay coi như là thả lỏng.”

 

“Thầy Trương, thầy nói như vậy, tôi lại không  thể đồng ý.” Thầy Bùi Bân nói: “Nếu kết quả không quan trọng, vậy thì chúng ta phải cố gắng để làm cái gì chứ? Có phải không, các thầy cô?”

 

Các giáo viên xung quanh cùng hùa theo nói: “Kết quả đương nhiên quan trọng rồi, bằng không còn cố gắng làm cái gì chứ.”

 

“Thầy Trương, phương pháp giáo dục của thầy có vấn đề.”

 

“Mục đích của trung học Đức Tân chúng ta chính là: truy đuổi, dũng cảm giành hạng nhất! Thầy giáo dục học sinh như vậy, khó trách chỉ có thể làm chủ nhiệm lớp F thôi.”

 

Vẻ kiêu ngạo trên mặt Bùi Bân, càng lúc càng không che giấu được.

 

Trương Chí Hành hơi hơi có chút xấu hổ, tuy rằng không đồng tình với lời nói của Bùi Bân, nhưng các giáo viên cùng lên án công khai, vẫn là khiến thầy mất hết thể diện, chỉ có thể ngượng ngùng lùi lại về sau.

 

Xung quanh có giáo viên đứng ra, nói: “Đã như vậy, vậy tôi tuyên bố, lớp đạt được quán quân trong cuộc thi lần này là lớp A, học trò đạt được điểm cao nhất, là học trò Lâm Việt Sâm!”

 

Trương Chí Hành hỏi: “Còn chưa kiểm kê thống kê đúng sai, sao đã tuyên bố kết quả?”

 

“Còn cần kiểm kê sao, quá rõ ràng, số lượng đề của học trò Lâm Việt Sâm nhiều nhất, hơn nữa tỷ lệ đúng chắc chắn cũng là cao nhất, thì không cần lãng phí thời gian...”

 

Thầy Trương Chí Hành rốt cuộc cũng phẫn nộ: “Các thầy cảm thấy làm như vậy, công bằng với các học trò đã nỗ lực khác sao!”

 

Bùi Bân liếc Trương Chí Hành một cái, lười biếng nói: “Được thôi, nếu thầy Trương không phục, vậy thì chúng ta sẽ kiểm kê thành tích của các học sinh nhóm F.”

 

Nhìn điệu bộ cố làm ra vẻ của ông, chắc hẳn cũng là tràn đầy tự tin.

 

……

 

Các giáo viên kiểm kê đề thi thu về của các lớp tại chỗ, lúc đến lượt lớp F, mấy nam sinh phía trước mặt nhún nhún vai, tỏ vẻ mình không làm được một đề nào cả.

 

Khóe miệng Bùi Bân mỉm cười, nắm chặt tám đề thi của Lâm Việt Sâm làm được trong tay, không hề nghi ngờ, đúng hết toàn bộ.

 

Nhìn tình hình ở hiện trường, chắc là người tốt nhất rồi.

 

Ngay từ đầu, ông còn có chút lo lắng về Giang Dữ, nhưng ông đã tìm khắp các màn hình camera rồi, đều không phát hiện ra bóng dáng của Giang Dữ.

 

Chắc chắn, cậu ta căn bản là không tham gia.

 

Bùi bân cười thầm đi ra, tự mình kiểm tra thành quả của Giang Dữ: “Học trò Giang, em làm được mấy đề.”

 

Giang Dữ thờ ơ bỏ cặp xách xuống, đưa cho Bùi Bân.

 

Bùi Bân nhìn cái cặp sách căng phồng này, cười nói: “Em chắc không phải muốn nói với thầy, ở trong này chứa toàn là đề thi nhé.”

 

Giang Dữ mặt không cảm xúc gật đầu: “Đúng vậy.”

 

Vừa mới dứt lời, tất cả các giáo viên xung quanh đều dừng động tác, nhìn về phía chiếc cặp sách căng phồng kia.

 

“Nói đùa với thầy giáo, đây là hành vi vô cùng không lễ phép.” Sắc mặt Bùi Bân trầm xuống, nghiêm túc dạy bảo: “Chữ thầy trả thầy hết rồi sao.”

 

Giang Dữ bình tĩnh nói: “Em không nói đùa.”

 

Bùi Bân kéo dây khóa của cặp sách ra, đổ hết đồ ở trong cặp sách ra, quả nhiên, một bao túi đựng đề thi màu gỗ thô đổ xuống, chất thành một đống cao như ngọn núi nhỏ.

 

Tất cả mọi người ở đây, toàn bộ đều sợ ngây người.

 

Sao lại có thể... nhiều như vậy!

 

Sắc mặt Bùi Bân rất khó coi, nói: “Học trò Giang Dữ, vẻn vẹn chỉ là thu thập đề thi, nhưng không được tính thắng.”

 

Giang Dữ nhàn nhạt nói: “Em biết quy tắc.”

 

Bùi Bân nhặt lên một túi phong thư, mở ra lấy ra đề thi.

 

Phía dưới đề thi viết các bước giải đề hoàn chỉnh và rõ ràng, đáp án cũng hoàn toàn chính xác.

 

Ông không dám tin, lại mở ra liên tiếp vài phong thư bài thi, toàn bộ đều viết đầy đủ đáp án, hơn nữa đều là đáp án chính xác.

 

Trong nháy mắt, ánh mắt của Bùi Bân nhìn Giang Dữ, trở nên phức tạp lạ thường.

 

Thầy Trương Quốc Hành vội vã đi tới, kiểm tra túi bài thi, giọng nói run rẩy hỏi Giang Dữ: “Học trò Giang Dữ, những đề này đều... đều là em làm sao?”

 

Giang Dữ lắc đầu, đang muốn mở miệng, Ôn Niệm Niệm bỗng nhiên nói: “Là cậu ấy và Đinh Ninh cùng làm.”

 

Giang Dữ kinh ngạc nhìn Ôn Niệm Niệm, hơi hơi há miệng ra, muốn nói gì đó, nhưng Ôn Niệm Niệm trừng mắt liếc cậu một cái, không cho cậu mở miệng.

 

Đại đa số những đề bài trong này thật ra đều là Ôn Niệm Niệm làm hết, nếu không đề thi nhiều như vậy, cho dù là Giang Dữ và Đinh Ninh, cũng không thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể làm xong.

 

Cho đến hôm nay, Giang Dữ mới thực sự hiểu biết về thực lực của Ôn Niệm Niệm.

 

Những câu hỏi có độ khó lên tới mức năm sao trong cuộc thi toán và lý, Ôn Niệm Niệm gần như đều không cần suy nghĩ, nhìn liếc qua một cái đã tìm ra đáp án, hơn nữa tỷ lệ chính xác là trăm phần trăm.

 

Đây căn bản không phải là trình độ của con người!

 

Trước kia Giang Dữ cảm thấy mình và cô không phân cao thấp, nhưng sau ngày hôm nay, nhận thức của Giang Dữ về cô hoàn toàn lật ngược lại.

 

Cái gì mà không phân cao thấp, cậu căn bản... không thể so sánh với tốc độ tư duy của cô, căn bản không cùng trình độ!

 

Nhưng Ôn Niệm Niệm không cho Giang Dữ nói ra, Giang Dữ tất nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng cô, chỉ có thể cố gắng đảm đương tất cả sự nổi trội, nói: “Là em và Đinh Ninh cùng nhau hoàn thành.”

 

Bùi Bân nhìn nhìn đống đề thi chất thành ngọn núi nhỏ cao, lại nhìn nhìn Đinh Ninh và Giang Dữ, còn ở trong trạng thái mông lung cực độ.

 

Đây là học sinh thần tiên gì chứ!

 

Học sinh như vậy, cả mười Lâm Việt Sâm cũng không sánh được, rốt cuộc sao ông lại khiến cậu ấy từ nhóm A rớt xuống nhóm F vậy.

 

Biết vậy chẳng làm.

 

Các giáo viên xung quanh ngưỡng mộ nhìn Trương Chí Hành, nhóm F có hai thiên tài Giang Dữ và Đinh Ninh, tổng điểm sợ là sẽ vượt qua tất cả mọi người rồi.

 

Lâm Việt Sâm không dám tin, Giang Dữ lại... lấy được nhiều đề như vậy! Như thế này, một mình cậu ta không biết được cộng thêm bao nhiêu điểm đây!

 

Rất nhanh, đã có kết quả thống kê, hai người Giang Dữ và Đinh Ninh, lần lượt giành được 142 điểm và 110 điểm, mà tổng thành tích của nhóm F là 252 điểm! Cao hơn nhóm A đến cả hai trăm điểm.

 

Mà tổng thành tích của nhóm thống kê cuối cùng, nhóm F trực tiếp đuổi kịp và vượt qua nhóm A 18 điểm, đạt được tổng điểm xếp thứ nhất!

 

“Các cậu... Các cậu phạm quy! Như thế này... căn bản không được tính!”

 

Ôn Niệm Niệm cười nói: “Người nào đó, không phải là thua rồi sao.”

 

“Ai... ai thua chứ.” Lâm Việt Sâm chỉ vào các học sinh nhóm F, căm phẫn nói: “Các cậu có ngốc không hả, dâng toàn bộ điểm số cho Giang Dữ, điên rồi sao! Cái này liên quan đến lợi ích của chính bản thân các cậu đó!”

 

Các học sinh nhóm F dường như cũng không để ý đến chuyện này, các nam sinh vui tươi hớn hở nói: “Không biết cậu nói lợi ích bản thân gì đó, nhưng tụi tôi chỉ biết, thắng làm vua, thua làm giặc. Tiếp theo, nên đến lượt nhóm F tụi tôi trở mình rồi!”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)