TÌM NHANH
HẰNG SỐ TÌNH YÊU
View: 8.816
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 44: CANH HAI
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần
Upload by [L.A]_Rượu Cần

Bởi vì khung cảnh long trọng, bảo vệ ở hiện trường làm việc tương đối chặt chẽ cẩn thận, sau khi Ôn Niệm Niệm và Quý Trì vào trong, lập tức liền có cô gái váy thắt nơ bướm phục cổ cầm danh sách khách mời đi đến, dò hỏi họ: “Là nhà nào, tôi bố trí chỗ ngồi và tầng lầu cho các cậu.”

 

Ôn Niệm Niệm và Quý Trì liếc nhìn nhau, không ngờ đến còn có bố trí tầng lầu.

 

Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Giang gia vì chúc mừng sinh nhật cho Giang Dữ, bạn bè tốt và những đối tác khắp nơi trong giới đều mời, tại hiện trường có nhiều người như vậy, sắp xếp vị trí hợp lý cũng là công việc rất rườm rà.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Quý Trì nói với cô gái kia: “Cậu là nhân viên khách sạn sao, không cần để ý đến chúng tôi, chúng tôi tùy tiện đi quanh quanh.”

 

Cô gái kia vừa nghe thấy câu này, hơi nổi giận, nhưng vẫn duy trì lễ phép cơ bản, cất cao giọng điệu nói: “Tôi là bạn tốt nhất của Giang Dữ.”

 

Quý Trì nhìn bảng danh sách trong tay cô gái, gãi gãi đầu, chần chờ nói: “A... Vậy, thật sự xin lỗi.”

 

Cô ta cầm danh sách sắp xếp số ghế, rất dễ tưởng cô là nhân viên của khách sạn mà.

 

“Hiểu lầm hiểu lầm, cậu đừng để ở trong lòng.” Quý Trì liên thanh xin lỗi.

 

Trong ánh mắt cô gái, lộ ra vẻ không hài lòng và xem thường.

 

Ôn Niệm Niệm đánh giá cô gái đó, cô ta mặc một bộ áo đầm retro phong cách châu Âu với chiếc nơ bướm bên hông, một chiếc áo sơ mi có bèo lá sen ở cổ tay, đôi tất màu trắng sữa làm nổi bật đôi chân gầy, chân đi một đôi giày da Lolita màu đen.

 

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô nhớ ra cô gái này là ai.

 

Thang Lộ Hinh.

 

Cô ta là thanh mai trúc mã của Giang Dữ, lúc còn nhỏ Ôn Niệm Niệm đã từng gặp cô, ký ức của nguyên chủ về Thang Lộ Hinh còn vô cùng sâu sắc.

 

Cô ta là con gái bạn thân của mẹ Giang Dữ, từ nhỏ đã được mẹ đưa đến Giang gia chơi, mà mẹ của Giang Dữ-Thẩm Dao lại đặc biệt thích Thang Lộ Hinh.

 

Ỷ vào được mẹ của Giang Dữ thích, Thang Lộ Hinh gần như tự cho mình trở thành một nửa người nhà Giang gia, thậm chí thường xuyên đồn đại trong đám bạn bè chị em, Thang Lộ Hinh trong tương lai chính là vợ của Giang Dữ.

 

Tiệc sinh nhật lần này của Giang Dữ, là “người nhà” như cô, đương nhiên phải giúp đỡ sắp xếp khách khứa.

 

Lại không nghĩ rằng, bị Quý Trì trực tiếp xem là nhân viên khách sạn.

 

Quý Trì liên thanh xin lỗi, đổi lấy chỉ là sự khinh thường của Thang Lộ Hinh, Ôn Niệm Niệm kéo cậu lại, không cho cậu nói nữa.

 

Thang Lộ Hinh cũng biết Ôn Niệm Niệm, dẫu sao, trước đây cô gái này yêu thầm Giang Dữ, mọi người đều biết.

 

Cô ta khinh khỉnh nhìn liếc Ôn Niệm Niệm một cái, suy đoán chắc là ba mẹ Giang gia ngại với mối quan hệ của hai nhà, mới mời cô tới.

 

Cô ta lạnh lùng nói với Ôn Niệm Niệm: “Sắp xếp cho các cậu vị trí ở lầu ba.”

 

Vườn hoa lầu một chiêu đãi đều là người thân trong nhà và anh chị em có quan hệ tương đối gần gũi bên cạnh Giang Dữ, còn lại lầu hai lầu ba là đồng nghiệp có quan hệ tương đối xa cách.

 

Quý Trì nhìn bánh kem lớn ở trong vườn hoa, kéo kéo Ôn Niệm Niệm, thấp giọng nói: “Tại sao phải lên lầu ba chứ, tôi muốn ở lại vườn hoa, muốn nhìn thấy Dữ ca thổi ngọn nến ước nguyện.”

 

Ôn Niệm Niệm nói với Thang Lộ Hinh: “Làm phiền sắp xếp cho chúng tôi vị trí ở lầu một.”

 

Thang Lộ Hinh lạnh lùng nói: “Lầu một đều có khách rồi.”

 

Quý Trì chỉ vào bàn ăn màu trắng trong vườn hoa nói: “Không phải, tôi nhìn còn có rất nhiều chỗ trống kìa.”

 

“Những vị trí đó, đều không phải là chuẩn bị cho các cậu.”

 

Quý Trì không chịu buông tha hỏi: “Vậy là chuẩn bị cho ai?”

 

Nét mặt khinh thường của Thang Lộ Hinh đã lộ ra rất rõ ràng ――

 

Người có quan hệ gì ngồi vị trí nào, bản thân mình không phải rất rõ sao.

 

“Tôi nói thế này, tiệc sinh nhật mời cậu, chẳng qua là vì tình cảm của ba mẹ thôi, đừng quá xem trọng, thức thời một chút.”

 

“Cậu nói câu này cũng thật quá đáng!” Quý Trì thiếu kiên nhẫn, phẫn nộ nói: “Cậu cho rằng cậu là ai chứ.”

 

“Tôi là ai?” Thang Lộ Hinh lạnh lùng cười: “Cậu không biết tôi là ai, nhưng cậu thử hỏi những cô gái ở đây, có mấy người không biết tôi là ai.”

 

Mấy cô gái đẹp xung quanh này đều biết Thang Lộ Hinh, từ nhỏ cô ta đã quen biết Giang Dữ, xứng với cái tên là thanh mai trúc mã của Giang Dữ. Cô ta cũng là một vị tiểu thư mà mẹ của Giang Dữ thích nhất, trong tương lai... hơn một nửa là phải gả đến Giang gia làm con dâu.

 

Ôn Niệm Niệm không tức giận chút nào, cười nói: “Đây vẫn là còn chưa vào cửa, đã ở trước mặt chúng ta vênh mặt hất hàm sai khiến làm bà chủ rồi, cô mới mấy tuổi chứ, làm ơn.”

 

Một cô gái mười mấy tuổi, suốt ngày từ sáng tới tối suy nghĩ trong đầu đều là những chuyện  gì đâu.

 

Vừa mới dứt lời, sắc mặt của Thang Lộ Hinh trắng bệch, vừa thẹn vừa tức: “Cô... Cô nói linh tinh cái gì! Có tin bây giờ tôi đuổi mấy người ra ngoài không!”

 

“Cô muốn đuổi ai?”

 

Một giọng nói lạnh lùng như băng vang lên từ phía sau, toàn thân Thang Lộ Hinh cứng đờ, quay đầu lại, chỉ thấy Giang Dữ mặc đồ tây đen bước tới với dáng vẻ thong dong điềm tĩnh.

 

“Giang Dữ, em... em không phải...”

 

Cậu đi qua bên cạnhThang Lộ Hinh, chẳng nhìn cô ta lấy một cái, nói với Ôn Niệm Niệm và Quý Trì: “Sao bây giờ mới tới.”

 

Quý Trì nói: “Đều tại Ôn Niệm Niệm, cậu ấy muốn ngủ nướng!”

 

Ôn Niệm Niệm phản bác: “Là Đinh Ninh ngủ nướng được không!”

 

“Ây! Cậu ăn hiếp Đinh Ninh người ta không nói chuyện có phải không!”

 

“Đâu có!”

 

Đinh Ninh nhìn nhìn Quý Trì và Ôn Niệm Niệm tranh cãi, cười vô hại, ăn một viên kẹo sữa thỏ trắng lớn.

 

Bầu không khí từ gươm súng sẵn sàng lúc nãy, lập tức lại biến trở về bầu không khí vui vẻ hằng ngày.

 

“Hôm nay các cậu nên tới đây sớm một chút.” Giang Dữ không để ý nói: “Giúp tớ chọn quần áo.”

 

Quý Trì vỗ vai cậu, cười nói: “Bên cạnh cậu nhiều người giúp việc như vậy, đâu cần tới bọn tớ nữa chứ.”

 

Giang Dữ mấp máy cánh môi mỏng, không nói gì.

 

Ôn Niệm Niệm thật ra có thể hiểu rõ tâm tư của Giang Dữ.

 

Độ tuổi này, bất luận là con trai hay con gái, vào ngày quan trọng đều hy vọng bạn mình có thể ở bên cạnh, giúp nghiên cứu kỹ lưỡng việc phối đồ gì đó.

 

Giang Dữ tất nhiên cũng không ngoại lệ.

 

“Được rồi, lần sau, lần sau lúc cậu kết hôn, chúng tớ chắc chắn sẽ tới sớm!”

 

Giang Dữ đưa tay ra vỗ vỗ đầu cô.

 

Thang Lộ Hinh nhìn thấy động tác của Giang Dữ, lại có chút ý tứ cưng chiều, có khi nào thấy cậu thân mật như vậy với con gái chứ, cho dù là đối với cô…

 

Cũng chưa từng thấy!

 

Cô ta bất mãn nói: “Giang Dữ ca ca, em sắp xếp cho họ vị trí ở lầu ba, để em đưa họ đi lên.”

 

Giang Dữ lạnh lùng nói: “Không cần, tôi đã giữ lại bàn cho họ trước rồi.”

 

Nói xong, cậu liền đưa Quý Trì và Ôn Niệm Niệm đi về phía vườn hoa.

 

Thang Lộ Hinh căm phẫn nắm chặt lấy góc áo, môi dưới bị cắn đến trắng bệch.

 

“À, đúng rồi.”

 

Giang Dữ xoay người, lạnh nhạt liếc Thang Lộ Hinh một cái: “Cô...”

 

Trong mắt Thang Lộ Hinh lập tức rạng rỡ, vội vàng chạy tới, nói với Giang Dữ: “Anh có căn dặn gì sao?”

 

Nét mặt này của Giang Dữ, như cảm thấy cô ta có hơi quen quen, nhưng lại không nhớ ra, đơn giản hỏi: “Cô là nhân viên khách sạn sao?”

 

Thang Lộ Hinh:.........

 

“Thứ tự chỗ ngồi ở đây đều có thể chọn thoải mái, có người thích yên tĩnh có thể đi lên lầu trên, có người thích náo nhiệt có thể ở lại vườn hoa, nếu cô là nhân viên khách sạn, chắc là không phải không biết, tự tiện sắp xếp số ghế của khách, như vậy rất không lễ phép.”

 

Nói xong câu này, Giang Dữ cũng không quay đầu lại, đưa bạn bè đi vào vườn hoa.

 

Sắc mặt Thang Lộ Hinh… giống như là ăn phải con gián, trắng bệch hết mức.

 

Cô ta ỷ vào mẹ của mình và mẹ của Giang Dữ là bạn thân, vẫn luôn ở trong đám chị em xinh đẹp tự xưng là vợ chưa cưới của Giang Dữ.

 

Không ngờ tới, Giang Dữ vậy mà lại không nhớ rõ cô ta là ai, còn tưởng cô là nhân viên khách sạn!!!

 

Các cô gái xung quanh nhìn về phía cô với ánh mắt mang đầy ý tứ sâu xa, ghé sát vào tai nhau, thì thầm to nhỏ.

 

Bàn tay Thang Lộ Hinh nắm chặt thành nắm đấm, cô ta biết, mấy người đó chắc chắn đều đang cười nhạo trò hề của cô.

 

Sau hôm nay, sao cô còn có thể lăn lộn được ở trong vòng các cô tiểu thư trong xã hội thượng lưu đây!

 

*

 

Giang Dữ giữ chỗ trước cho các bạn ở bên đài phun nước điêu khắc, tầm nhìn tuyệt vời, phía đối diện chính là tháp bánh kem nhiều tầng khổng lồ, trần nhà chạm khắc phía trên có cây xanh bao quanh, cho dù là nắng chói chang giữa hè, cũng cảm thấy vô cùng mát lạnh.

 

Giang Dữ ngồi cùng bạn bè tại chỗ một lát.

 

Quý Trì cầm đĩa đi đến bàn buffet, lấy một đĩa đầy ắp đồ ăn, trở về hưng phấn đổ toàn bộ vào đĩa thức ăn của Đinh Ninh: “Ở đây ... rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon!”

 

Đinh Ninh là vội vàng xua tay với cậu, tỏ vẻ ăn không hết.

 

Ôn Niệm Niệm hỏi Giang Dữ: “Cậu thật sự... không nhớ rõ Thang Lộ Hinh sao?”

 

Giang Dữ nhàn nhạt nói: “Không nhớ rõ.”

 

“Không phải chứ, cô ta không phải thường xuyên tới nhà cậu sao, dựa vào ký ức đã nhìn qua là không quên được của cậu...”

 

Giang Dữ lạnh lùng liếc cô một cái: “Tớ nói rồi, không nhớ rõ.”

 

Ôn Niệm Niệm hoài nghi trong lòng, trí nhớ của Giang Dữ, chắc chắn là không kém đến mức như vậy.

 

Làm bộ không quen biết, chắc là... là muốn ra mặt giúp họ thôi.

 

Tuổi chưa lớn, tâm tư lại trong sáng.

 

“Vậy... Cảm ơn.” Cô cong môi cười.

 

“Cảm ơn cái gì.”

 

“Thì tuỳ ý cảm ơn thôi.”

 

Vẻ mặt của Giang Dữ có chút mất tự nhiên, đều là người thông minh, Ôn Niệm Niệm cái gì cũng biết, không thể giấu được cô.

 

Rất lâu sau, cậu thấp giọng giải thích nói: “Bạn bè của tớ không nhiều lắm.”

 

“Hửm?”

 

“Bất cứ người nào ăn hiếp bạn của tớ, tớ cũng sẽ không bỏ qua.”

 

……

 

Trong lúc ăn cơm, Giang Dữ cũng không phải lúc nào cũng ở bên họ, chẳng mấy chốc thì bị ba kêu đi xã giao.

 

Ôn Niệm Niệm vẫn cứ nghĩ lại câu nói lúc nãy của cậu, trong lòng ấm áp.

 

Trong bữa tiệc, có ngôi sao diện mạo đẹp trai lên sân khấu hát.

 

Quý Trì nhìn vị tiểu thịt tươi nhan sắc nghịch thiên kia, chọc chọc khuỷu tay Ôn Niệm Niệm ――

 

”Ây ây, đây không phải là cái người... show giải trí rất hot...”

 

“Chu Trạch Kiêu.”

 

“Đúng đúng đúng, Chu Trạch Kiêu, tớ nhớ rồi!” Quý Trì bừng tỉnh nhớ ra: “Đinh Ninh đây không phải thần tượng của cậu sao!”

 

Đinh Ninh sớm đã đỏ bừng cả mặt, gật gật đầu.

 

Cô là girl theo đuổi thần tượng thầm lặng không lên tiếng, Chu Trạch Kiêu là ngôi sao idol mà cô đã thích từ rất lâu.

 

Ôn Niệm Niệm thấy thế, liền kéo tay của Đinh Ninh nói: “Đi đi, đến gần nhìn cậu đi, nếu như có thời gian, còn có thể xin chữ ký của anh ấy.”

 

Đinh Ninh chần chờ lắc lắc đầu, hơi hơi ngượng ngùng, cũng có chút sợ hãi.

 

“Cả đời này cũng không chắc chắn có cơ hội gặp idol, nếu anh ấy đã ở đây, ngàn năm có một đó.”

 

Đinh Ninh vốn dĩ tính cách kín đáo, không có dũng khí, nhưng Ôn Niệm Niệm ở bên cạnh cô, cô cảm thấy dường như không cần sợ hãi bất cứ điều gì.

 

Ôn Niệm Niệm kéo Đinh Ninh đến bãi cỏ phía trước sân khấu, vừa đúng lúc Chu Trạch Kiêu hát xong một bài hát, đi xuống nghỉ ngơi.

 

“Có mang theo giấy bút không?”

 

Đinh Ninh vội vàng lấy notebook và bút ký tên màu đen trong túi ra, đưa cho Ôn Niệm Niệm.

 

Ôn Niệm Niệm biết cô chắc chắn lúc nào cũng mang theo giấy bút để tiện trao đổi, cười cười, nói: “Tớ đi xin chữ ký giúp cậu.”

 

Đinh Ninh cảm kích nhìn cô một cái, dùng khẩu hình miệng nói: “Cảm ơn.”

 

Bên cạnh Chu Trạch Kiêu có vài vệ sĩ mặc quần áo màu đen đi theo, thấy Ôn Niệm Niệm đi đến, bọn họ lập tức ngăn cản cô lại.

 

Ôn Niệm Niệm ngược lại rất tự nhiên thoải mái, nói với Chu Trạch Kiêu: “Anh ơi, có thể ký tên cho bọn em được không!”

 

Chu Trạch Kiêu không tập trung ngẩng đầu lên, liếc Ôn Niệm Niệm một cái.

 

Tiểu nha đầu môi hồng răng trắng, vẻ ngoài thanh tú, đôi mắt hạnh rất có hồn, váy ren trắng làm nổi bật vòng eo mềm mại của cô, rất đẹp.

 

Hình tượng của anh vốn là lạnh lùng cao ngạo, vốn không muốn để ý đến fans, nhưng cô gái này thực sự xinh đẹp, anh ta không nhịn được vẫy vẫy tay ――

 

“Không sao, để cô ấy tới đây.”

 

Ôn Niệm Niệm vội vàng kéo theo Đinh Ninh, đi đến bên cạnh Chu Trạch Kiêu, nói cười vui vẻ: “Anh ơi, bạn em siêu thích anh đó!”

 

Đinh Ninh hưng phấn đến mức càng nói không lên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu, tỏ vẻ yêu thích với Chu Trạch Kiêu.

 

Chu Trạch Kiêu chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nhìn quét qua Đinh Ninh một cái, ánh mắt liền lập tức quay lại trên người Ôn Niệm Niệm, hỏi: “Bạn em thích, vậy còn em.”

 

“Em... đương nhiên cũng thích ạ.” Ôn Niệm Niệm còn đẩy Đinh Ninh lên phía trước, cười nói: “Mỗi album của anh bạn em đều mua hết! Có cơ hội còn muốn đi xem buổi biểu diễn của anh nữa!”

 

Chu Trạch Kiêu nhếch nhếch khóe lên, nói: “Không phải muốn ký tên sao?”

 

Ôn Niệm Niệm nhanh chóng đưa notebook qua: “Cảm ơn anh! Anh viết thêm vài chữ nhé.”

 

“Được, viết cái gì.”

 

“Viết gì?” Ôn Niệm Niệm thấp giọng hỏi Đinh Ninh.

 

Đinh Ninh căng thẳng đến mức sắp hóa thạch, đâu còn có thể nói ra được lời nào.

 

Ôn Niệm Niệm nghĩ nghĩ, nói: “Viết là ―― nguyện cả đời em, đều dũng cảm giống như hôm nay!”

 

Đinh Ninh kinh ngạc nhìn Ôn Niệm Niệm, Ôn Niệm Niệm nắm thật chặt tay cô.

 

……

 

Trở lại chỗ ngồi, Đinh Ninh vẫn còn ngơ ngẩn chưa phục hồi tinh thần lại, gương mặt ửng đỏ, đầu óc đều trống rỗng.

 

Quý Trì thấy cô ôm chặt notebook ngồi ngây ngốc, vội vàng hỏi: “Ký tên cho cậu chưa, cho tớ xem với.”

 

Đinh Ninh mở notebook ra, đưa cho Quý Trì.

 

Quý Trì lấy được notebook, đọc ra: “Nguyện cả đời em, đều dũng cảm giống như hôm nay. Tiểu mỹ nữ add friend anh zzx83746,.”

 

Ôn Niệm Niệm phát giác ra có điều không đúng, nhìn Quý Trì: “Nói gì vậy..”

 

Quý Trì đưa notebook tới trước mắt Ôn Niệm Niệm: “Anh ta... Anh ta viết mà!”

 

Ôn Niệm Niệm hoài nghi nhận lấy notebook, quả nhiên, phía dưới câu nói kia còn có một hàng chữ nhỏ, viết là ――

 

Tiểu mỹ nữ add friend anh: zzx83746.

 

“Anh ta... để lại WeChat?” Ôn Niệm Niệm không hiểu đây là hành động gì, nhìn về phía Đinh Ninh, Đinh Ninh ngay từ đầu cũng không chú ý tới hàng chữ nhỏ này, hơi hơi khó hiểu.

 

“Add đi! Wechat của đại minh tinh đó!”

 

Quý Trì hưng phấn lấy di động của Đinh Ninh, muốn giúp cô add friend Chu Trạch Kiêu: “Đại minh tinh muốn làm bạn với chúng ta, cảm giác giống như đang nằm mơ.”

 

Ôn Niệm Niệm nhíu mày, giật lấy di động của Đinh Ninh: “Add cái gì mà add!”

 

“Làm sao vậy, Chu Trạch Kiêu không phải idol của cậu ấy sao.”

 

Ôn Niệm Niệm nhìn Chu Trạch Kiêu cùng với một đám các cô gái xinh đẹp ở đằng xa, trầm giọng nói: “Việc này, không đơn giản như vậy.”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)