TÌM NHANH
QUAN HỆ BẤT CHÍNH
View: 7.355
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 87
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người

 

Trans: BL

 

“Quyền quyết định ở trên tay em, nếu như em thật sự muốn bên cạnh, nhìn con lớn lên, có thể suy xét đến đề nghị của anh.”

Lần này anh rời đi trước, bỏ lại một câu như thế.

Uông Thanh Huyền ngồi trên ghế sofa, nửa tiếng trôi qua, vẫn không thấy buồn ngủ như vừa rồi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Điện thoại vang, cô lạnh nhạt nhấc điện thoại, vừa nhìn màn hình, mặt cô chợt thay đổi.

Trong đó có mười mấy tấm hình, là Đàm Kiến Văn gửi qua, toàn bộ đều là hình của Hoan Hoan, lúc con ngủ, con uống sữa, lúc con cười, khi con nhíu mày….

Chỉ mới một tháng không gặp con, dường như con đã lớn hơn một chút rồi, da trắng hơn, tóc cũng mọc ra dài hơn, đôi mắt của con trông rất giống cô…. Ngày trước cô không phục, con gái trông không giống mình tí nào, bây giờ nhìn lại, càng lớn càng có vài nét giống.

Cô mở toàn bộ ảnh ra xem, tải về tất cả, lưu  trong điện thoại mình.

“Em muốn thăm con gái, khi nào anh rãnh?” cô vội vàng soạn một tin nhắn ngắn gọn gửi đi.

Anh không trả lời.

Đợi đến mười phút sau, di động vẫn im ắng, anh vẫn không trả lời tin nhắn.

Mặc kệ giờ là thời gian đi làm của anh, cô trực tiếp gọi điện thoại qua.  

Ở bên này, giám đốc Vương phòng hậu cần mới phát biểu được vài lời, lại bị chặn họng, sáng nay khi đến phiên ông phát biểu, cuộc họp bị gián đoạn, hiện tại ông ta mới nói được một phút, lại bị Đàm tổng giơ tay ra hiệu tạm dừng cuộc họp.

Đàm Kiến Văn ấn nút nhận máy, vừa đi ra ngoài, vừa hỏi: “Suy xét xong rồi?”

“Giờ  con đang ở chỗ mẹ anh, tối nay đi, anh dẫn em đi gặp con.”

Tắt điện thoại, vì muốn gặp con gái với tinh thần và diện mạo tốt nhất, Uông Thanh Huyền ép mình đi ngủ. Tâm trạng ổn định hơn, cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Sau khi ngủ dậy, cô thay quần áo, định đi xuống siêu thị dưới lầu mua sắm, trong nhà không có gì cả, thật sự không thuận tiện.

Sau khi mua sắm về, liền nhận được điện thoại của Đàm Kiến Văn.

“Hoan Hoan ngủ rồi, chúng ta muộn một chút hẳn đi.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Được.”

Buổi tối cô chỉ tùy tiện ăn một tô mì gói, chờ đến 8 giờ, bọn họ mới đến.

Hoan Hoan ngồi trong xe đẩy, mở to đôi mắt nhìn cô, tim của Uông Thanh Huyền mềm nhũn như nước, ngồi quỳ trên đất, cúi xuống người con gái nhỏ.

Cô ôm con gái vào lòng, trên người con là một mùi sữa thơm tho, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng không biết Hoan Hoan sợ người lạ hay sao mà con bé lại khóc òa lên.

“Là mẹ đây.....” Uông Thanh Huyền vội vàng vuốt ve lưng con, dịu dàng dỗ dành.

Tiếng khóc của Hoan Hoan rất lớn, ở trong ngực cô không ngừng giãy giụa, thật sự khóc đến cõi lòng cô cũng muốn vỡ vụn ra.

Đàm Kiến Văn thấy thế, vội vàng đi qua bế con. Nằm trong ngực của bố, ngửi được mùi hương quen thuộc, con gái chẹp chẹp miệng, không khóc nữa, còn cười rộ lên.

Uông Thanh Huyền lạnh lùng nhìn cảnh phụ từ tử hiếu trước mặt, trong lòng lạnh lẽo. Rõ ràng cô cực khổ sinh con gái ra, mới một tháng không gặp, con gái liền không nhận ra cô nữa.

Cô ủy khuất đến chịu không nổi nữa, chớp chớp mắt, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống.

Đàm Kiến Văn nhìn cô, bất đắc dĩ cười nói: “Con gái thích khóc xem ra là được di truyền từ em.”

Cô cắn môi, không cho chính mình khóc thành tiếng, cô biết như vậy rất mất mặt, nhưng chính là không khống chế nổi.

Anh đến gần, vươn tay vỗ vỗ vai cô: “Được rồi được rồi, cũng đã làm mẹ rồi, tại sao vẫn thích khóc như thế?”

“Con không nhận ra em nữa rồi.....” Cô lau nước mắt, nức nở nói.

“Hai người đã lâu không gặp rồi, qua mấy ngày sẽ tốt thôi mà.”

“Đêm nay con ngủ lại ở chỗ em được không?” Cô khẩn thiết nói.

Anh nhìn cô, khóe mắt hồng hồng, chóp mũi cũng đỏ, nước mắt càng không cần phải nói, tuôn ra như chuỗi châu. Đàm Kiến Văn thầm thở dài, lắc đầu: “Anh vẫn muốn đưa con về nhà.”

Hoan Hoan nhìn thấy cô khóc, có vẻ như bắt gặp điều mới lạ, nở nụ cười đáng yêu, huơ huơ cánh tay nhỏ với Uông Thanh Huyền.

“Con có phải muốn em bế không?” Cô thụ sủng nhược kinh, vội vàng vươn tay ôm lấy con.

Rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thâm, trên người chảy cùng một dòng máu, không đến một lát liền trở nên rất quen thuộc, Hoan Hoan nằm trong lòng cô, ngoan ngoãn đến khó tin.

“Còn nhớ mẹ không bảo bối?”

Con gái tựa hồ nghe hiểu lời cô nói, lại huơ huơ tay.

“Lúc anh đi làm, ai chăm sóc con?” cô giương mắt nhìn anh, hỏi.

“Mẹ anh.”

Nhắc đến mẹ anh, ánh sáng trong đáy mắt Uông Thanh Huyền liền tắt đi: “Bà ấy không hỏi đứa bé từ đâu tới sao?”

“Bà ấy rất thương Hoan Hoan.”

Cô rũ mắt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con gái, nghĩ thầm đứa bé xinh xắn như vậy, ai lại không thích chứ? Ai lại không thương chứ?

Đàm Kiến Văn nhìn cô dỗ dành con, cười dịu dàng như vậy, đã thật lâu anh chưa nhìn thấy rồi, cứ nhìn như vậy mãi, bất giác xuất thần.

Di động đổ chuông, anh mới quay về thực tại, nhìn thoáng qua là số điện thoại quen thuộc, liền đi ra ban công nghe điện thoại.

“Đưa cô gái kia về nhà mẹ xem nào.”

“Tạm thời vẫn chưa được.”

“Không phải con gái gia đình đàng hoàng sao?” Giọng Đàm Mẫn có chút nghiêm khắc.

“Vấn đề ở con.”

“Con cũng không nên làm sai việc.”

“Con có chừng mực.”

........

Nói chuyện với mẹ vài câu xong, nhiều lần đảm bảo sẽ đưa người về, đầu bên kia mới bằng lòng cúp máy.

Quay lại phòng, thấy cô đang ngồi trên sofa, áo bị vén lên trên, Hoan Hoan nằm trong ngực cô, thỏa mãn mà bú sữa.

Bước chân của anh hơi dừng lại, ánh mắt tối đi, miệng lưỡi tức khắc có cảm giác khô đắng, anh kéo cà vạt, cởi bỏ hai cúc áo trên, lúc này mới đỡ hơn chút.

“Anh có mang sữa bột đến.” Anh đến gần, giọng khàn khàn.

Uông Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn anh, lúc này cô mới cảm thấy dường như có gì đó không ổn, anh vừa mới ra ngoài nghe điện thoại, con gái liền khóc nháo, nghĩ đến chắc là con đói bụng, cô liền không hề do dự mà cho con bú sữa, nhưng lúc này bị anh nhìn chằm chằm, cô thật sự cảm thấy xấu hổ.

“Vẫn là sữa mẹ tốt hơn.....” Giọng nói của cô thấp đến không nghe rõ được.

“Nếu mỗi ngày em đều nguyện ý cho con bú, như vậy chắc chắn sẽ rất tốt.”

Nói đến đây, cô liền trốn không thoát lời đề nghị trước đó của anh.

Uông Thanh Huyền nhìn con gái, thầm thở dài.

“Nếu em không muốn, anh cũng không miễn cưỡng em, anh nói rồi, quyền quyết định là ở chỗ em.” Anh lấy lùi làm tiến nói.

“”Chỉ có thể như vậy ư?”

“Quyền nuôi con, anh sẽ không nhường, điều này em biết rất rõ.” Anh chuyển đề tài, giọng nhu hòa: “Anh đảm bảo, chỉ cần em không muốn, sau khi kết hôn, anh sẽ không chạm vào em. Chờ ngày nào đó em thật sự chịu không nổi nữa, muốn ly hôn, anh cũng sẽ không ngăn cản.”

 

Uông Thanh Huyền ở nhà suy xét hai ngày, cân nhắc lợi hại, liền gọi điện thoại cho anh.

Vào một buổi sáng rực rỡ, cô chính thức trở thành vợ anh.

Uông Thanh Huyền chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày này, bọn họ trở thành vợ chồng. Nhìn chằm chằm tờ giấy chứng nhận kết hôn nhỏ, cô không buồn cũng không vui.

Coi như là vì con gái đi, cô thầm nghĩ.

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)