TÌM NHANH
QUAN HỆ BẤT CHÍNH
View: 3.710
Chương trước Chương tiếp theo
CHƯƠNG 88
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người
Upload by Nhà có 6 người

 

Trans: BL

 

“Kết hôn có thể, nhưng mà em chỉ có một điều kiện, trừ những người thân cận, em không muốn cho người khác biết chúng ta đã là vợ chồng.” Trước khi lãnh giấy chứng nhận, cô nói.

Anh liền đồng ý vô điều kiện.

Uông Thanh Huyền có suy nghĩ riêng của mình, hôn nhân của bọn họ vốn dĩ rất dị dạng, quá nhiều người biết, nhiều người nhiều miệng, đối với quá trình trưởng thành của con chỉ có hại mà thôi.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Sau khi kết hôn, chỗ ở trở thành vấn đề, căn hộ của cô thì quá nhỏ, những căn nhà trong nội thành của anh có quá nhiều ký ức không đẹp, nghĩ tới nghĩ lui, Mai Uyển trở thành nơi thích hợp nhất. Đầu tiên là không gian rộng lớn, thích hợp cho con chơi đùa, Mai Uyển là khu không gian xanh hóa, không khí tốt, còn cách xa nội thành, quả thực là một nơi ở tuyệt vời.

Ngày dọn qua đây, Tô Uyển mang theo hai đứa nhỏ đi vào cửa, nhìn thấy con gái trong ngực cô, hoảng sợ: “Cô đi hơn một năm, là đi sinh đứa bé nay sao?”

Uông Thanh Huyền cười gật đầu.

“Vậy hai người hiện tại là…..?” Tô Uyển chỉ người đàn ông đang làm cỏ cách đó không xa.

“Hợp pháp.” Cô nhàn nhạt nói.

Tô Uyển nhướng mày, ý vị thâm trường mà nói: “Chẳng qua một năm không gặp, cảm thấy hai người thay đổi…. cũng nhiều lắm.”

Uông Thanh Huyền cười cười, biến hóa lớn nhất hẳn là làm cha mẹ rồi.

 

Hôm sau, trên bàn ăn, rốt cuộc anh cũng nhắc đến việc muốn dẫn cô đi ăn bữa cơm với mẹ anh.

“Nếu em không muốn đi….. cũng được.” Anh lại bổ sung thêm một câu.

“Dù sao cũng là bà nội của Hoan Hoan.” Cô nói: “Em không phải là người không nói đạo lí.”

Đàm Mẫn cùng với tưởng tượng của Uông Thanh Huyền hoàn toàn không giống nhau, cô cho rằng mình sẽ gặp một nữ cường nhân uy nghiêm không thể xâm phạm, không ngờ Đàm Mẫn vẫn luôn cười ha hả, không hề kiêu căng.

Đàm Kiến Văn theo họ mẹ, Uông Thanh Huyền nhớ mang máng, bố mẹ anh ly hôn, có thể đem một công ty phát triển lớn đến như vậy, còn một mình mang theo con nhỏ, Uông Thanh Huyền  cảm thấy khâm phục bà từ đáy lòng.

Tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Đàm Mẫn đối với chuyện của cô dường như rất rõ ràng, ngay cả việc trước đó cô từng có qua một cuộc hôn nhân.

“Con người của mẹ, rất phóng khoáng, mẹ cũng là người từng ly hôn qua. Con gái của mẹ cũng vậy, cháu gái ta con cũng gặp qua rồi đấy, người bố hiện tại của nó không phải bố ruột.” Bà cười nói.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Uông Thanh Huyền nói: “Cả đời của phụ nữ, không cần sống chết phải giữ lấy một người, bản thân vui vẻ hạnh phúc là quan trọng nhất.”

Sau này, Uông Thanh Huyền càng thêm thưởng thức bà, lại hoang mang, một người rộng rãi như Đàm Mẫn, sao lại nuôi ra đứa con trai như Đàm Kiến Văn chứ?

 

Quay về Mai Uyển, Hoan Hoan đã ngủ rồi, chị Lương ôm con về phòng ngủ.

Căn biệt thự này, tổng cộng có bốn căn phòng, chị Lương cùng con gái ngủ ở lầu một, lầu hai bên trái là phòng ngủ chính của Uông Thanh Huyền, phía bên phải là phòng ngủ của Đàm Kiến Văn, bên cạnh là phòng sách của anh.

Bọn họ đến giờ vẫn chia phòng ngủ.

Trước khi về phòng ngủ, Uông Thanh Huyền bị anh gọi lại: “Ngày mai đi ghi tên lên hộ khẩu cho Hoan Hoan.”

Cô sửng sốt một chút, anh trở về Tô Thành đã được một tháng, việc này vẫn chưa làm xong sao?

Buổi tối nằm trên giường, Uông Thanh Huyền cân nhắc một hồi, nghĩ thầm, chẳng lẽ anh đoán chắc được cô sẽ kết hôn với anh? Muốn chờ cô trở về rồi cùng đi làm?

Càng nghĩ càng cảm thấy bản thân đã nhảy vào cái bẫy do anh sắp đặt sẵn, một tháng kia anh cố ý không liên lạc với cô, làm cô nhớ con đến phát điên, không thể không chạy về Tô Thành, trở lại cũng không cho cô kịp thở dốc, liền nhân cơ hội nói muốn kết hôn, khi đó lí trí của cô hoàn toàn là số không, vì con gái cái gì cô cũng chịu làm. Vì thế cô liền hồ đồ mơ màng, cùng anh đi làm giấy chứng nhận kết hôn.

Uông Thanh Huyền túm lấy chăn, thở dài.

 

Hôm sau, sau khi ăn sáng xong, trên đường đi đến đồn cảnh sát, Đàm Kiến Văn nói về tên con gái, hỏi cô có ý kiến gì hay không?”

“Đàm Ninh.” Cô mặc niệm, lại lắc lắc đầu, hỏi: “Bố anh họ gì?”

“Ngụy.”

Thủ tục rất nhanh đã làm xong, từ đồn công an đi ra, cô thoáng do dự , cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Anh về công ty đi, một mình em tự đi về là được rồi.”

“Hôm nay anh không về công ty, đi thôi.”

“Em muốn đi thăm bố mẹ của Trần Phong.” Cô nhẹ giọng nói.

Bước chân anh dừng lại, nhìn cô, qua một lát, mới gật đầu: “Anh đi với em.”

Bố mẹ Trần Phong đã lâu ngày không gặp được Uông Thanh Huyền, vừa mới mở cửa ra, hai người đều ngây ra.

“Bố, mẹ.” Uông Thanh Huyền gọi.

“Mau vào đây, mau vào đây…..” Mẹ Trần kích động tiến lên nắm lấy tay cô, lúc này mới nhìn thấy Đàm Kiến Văn sau lưng cô: “Đàm tổng? Hai người sao lại cùng nhau đến đây?”

Uông Thanh Huyền không biết nên trả lời như thế nào, người đàn ông phía sau liền mở miệng: “Cháu cùng Thanh Huyền hôm nay đi giúp con đăng kí tên trên hộ khẩu, vừa hay đi ngang qua đây, liền vào đây ngồi một chút.”

“Hộ khẩu? Hộ khẩu gì?” Mẹ Trần không rõ nguyên do.

“Cháu cùng Thanh Huyền kết hôn rồi, sinh một cô con gái, hôm nào mang đứa nhỏ đến cho hai bác xem.”

Bố mẹ Trần Phong hồi lâu mới phản ứng lại, miễn cưỡng cười cười: “Chúc mừng hai người.”

Thật ra Uông Thanh Huyền không định sớm như thế nói chuyện này nói ra, anh lại cố tình muốn kích động người khác.

Người đàn ông này, nhỏ mọn tiểu nhân.

Đi ra khỏi nhà bố mẹ Trần Phong, Uông Thanh Huyền không hề vui vẻ, cô dựa vào cửa sổ, khuôn mặt đanh lại.

“Giận rồi?” Anh hỏi.

“Anh như vậy là có ý gì?”

“Em nói cho anh biết, em tức giận cái gì?”

“Trần Phong là Trần Phong, bố mẹ hắn là bố mẹ hắn.”

“Vì sao không thể để cho bọn họ biết?”

“Em đã nói rồi, không muốn nói cho quá nhiều người biết.”

“Bọn họ cũng không phải người ngoài.” Anh dừng lại một chút, giọng nói lạnh lẽo hơn: “Em không phải còn gọi bọn họ là bố mẹ sao?”

Cô đột nhiên quay đầu, trừng mắt nhìn anh, tâm trạng có chút kích động: “Anh biết là em đã từng kết hôn qua mà, bọn họ thực sự rất tốt, so với bố mẹ em còn tốt hơn.”

Đàm Kiến Văn thực sự có chút tức giận, anh hy vọng cô và Trần Phong có thể hoàn toàn kết thúc, mà không phải đối với bố mẹ hắn ta, cô vẫn còn gọi là bố mẹ. Nhưng anh cũng biết rằng, lúc này không nên nói ra, nếu bị cô biết anh nghĩ như vậy, không chừng lại náo loạn một hồi.

Xe chạy thẳng vào nhà, anh đậu xe xong, Uông Thanh Huyền xuống xe, mạnh mẽ đóng sầm cửa xe, cũng không quay đầu mà quay về phòng ngủ.

Chị Lương chơi với Hoan Hoan, thấy bà chủ nổi giận đùng đùng bước vào nhà, bước lên lầu, ngay sau đó là ông chủ vẻ mặt giận dỗi, đi theo sau.

Trở về phòng, Uông Thanh Huyền tâm phiền ý loạn, đi vào phòng tắm, tay đưa vào trong cổ áo, sờ đến nội y, quả nhiên là ướt sũng. Chưa đến một buổi sáng, áo lót đã nặng trĩu, thấm vào không ít sữa, cô nhìn cánh của đang khép chặt, đột nhiên nổi giận vô cớ, bắt lấy áo lót ném qua đó.

Lại có thể trùng hợp đến như vậy, Đàm Kiến Văn vừa hay mở cửa ra, thứ đồ kia trực tiếp bay thẳng vào mặt anh, mùi sữa tanh nồng quen thuộc xộc vào mũi.

Đôi mắt anh mị hoặc, nhìn về phía cô.

Cúc áo đã bị cô gỡ ra mấy cái, áo lót bị cô lột ra, lúc này bộ ngực sữa lộ nửa cái ra bên ngoài, mơ hồ còn có thể nhìn thấy đầu vú hồng nhạt.

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)