TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 657
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 110: Bí mật không thể nói
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Trên đường hồi cung, Lăng Bất Nghi ở trên ngựa nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc không nhịn được chui vào xe ngựa với Thiếu Thương xem xét thương thế của nàng.

Hắn không để ý nữ hài ôi chao ôi chao giãy giụa, nâng khuôn mặt nhỏ của nàng nhìn đi nhìn lại hai lần, cái trán sưng lên, cằm bị xước chút da mỏng, nhưng mà đều không bằng trên cổ bị véo ra vết bầm rất nặng. Kéo ống tay áo lên, hai khuỷu tay đều bị đập xanh tím, hai bàn tay có rất nhiều vết trầy da, cũng không biết trên đùi như thế nào...

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Này, này, ta tốt lắm! Mau dừng tay!” Thiếu Thương một tay che lại vạt áo, một tay nỗ lực đè váy cùng ống quần: “Trở về ta sẽ tìm Địch Ảo xem, bây giờ còn ở trên đường đấy!” Không ngăn cản tiếp, hắn đều sắp lột xiêm y nàng rồi.

Lăng Bất Nghi nhìn nàng nửa ngày: “... Nàng thật sự không về nhà trước à?”

Gương mặt non nớt của Thiếu Thương lập tức chuyển thành tang thương: “Dưới bầu trời này, có lẽ chỉ có nương nương sẽ không mắng ta. Ta mang dáng vẻ này về nhà, a phụ a mẫu tính cả ba vị huynh trưởng có thể nhắc mãi nửa tháng! Ôi, đi Trường Thu Cung trốn trước đi.”

Lăng Bất Nghi hừ một cái, nói: “Nàng cũng biết sợ, ngày thường ta nói nàng quá ít, mới để nàng to gan lớn mật như vậy!” Nói tới nói lui, hắn vẫn xuống xe ngựa, cưỡi ngựa đến bên cạnh Lương Vô Kỵ.

Xuống ngựa tiến cung, hai người Lương Lăng đi thẳng đến Thượng Thư Đài, Hoàng đế vừa nghe là con nuôi cùng Lương Vô Kỵ cầu kiến, lập tức cho mọi người lui xuống. Nghe con nuôi kể lại tóm tắt một lần biến cố Lương phủ vừa rồi, Hoàng đế nhìn Lương Vô Kỵ quỳ gối ở phía dưới, lạnh lùng nói: “Ngươi thật to gan! Tử Thịnh nói muốn bắt sống Lương Hà, ngươi dám một mũi tên bắn chết!”

Lương Vô Kỵ dập đầu, không dám cãi cọ.

Hoàng đế càng giận, lớn tiếng nói: “Ngươi sợ Tử Thịnh tóm được Lương Hà sau đó hỏi ra cái gì à?! Thật là quyết đoán, sao trước kia trẫm không thấy Lương ái khanh có thể tàn nhẫn đến như vậy...”

“Bệ hạ!” Lương Vô Kỵ kêu lên.

“Bệ hạ.” Ông ta hòa hoãn giọng điệu, trầm thấp nói: “Hà Đông Lương thị ta vốn cành lá tốt tươi, không nói thúc bá nhà chính, chỉ dưới gối tổ phụ đã có tám nam sáu nữ. Dù phụ thân ta chết sớm, nhưng bá phụ vẫn có nhiều anh em. Đúng là trời muốn người chết, ắt trước tiên thu lại phúc con cháu. Từ khi bạo chúa vào triều đình chấp chưởng quyền to, Lương gia bắt đầu dần dần nhân khẩu điêu tàn...”

“Đầu tiên là tranh đấu mười mấy năm cùng Khúc gia, thương vong vô số, sau đó lại bị liên lụy trong vụ án bạo chúa giấu Thái tử, từ đó về sau không ngừng bị triều đình ghé mắt làm khó dễ. Sau đó nữa, thiên hạ đại loạn quần hùng cùng khởi nghĩa, Lương gia sao có thể chỉ lo thân mình. Khi vi thần ngồi ở vị trí gia chủ, bên người thế mà chẳng còn mấy cốt nhục có thể dùng. Ba vị thúc phụ chưa kịp thành hôn sinh con đã chết, hai vị thúc phụ cùng con trai ra trận đều mất cả, đường huynh đệ còn lại không phải ở trong lao ngục chịu tra tấn đến tàn phế thì là yếu ớt mất sớm.”

Hà Đông Lương thị huy hoàng gần trăm năm, lừng lẫy nhất thời, thế mà đến bây giờ lại rơi xuống bước đường này, Hoàng đế không khỏi nổi lên lòng trắc ẩn.

“Năm ấy vi thần đầu quân ở trước mặt bệ hạ, có chút công mỏng, bệ hạ còn trêu ghẹo vi thần, hỏi thần vì sao không xin phong thưởng cho con cháu anh em, thần có khổ không dám nói. Thần đâu phải là lạnh nhạt không có cầu xin gì, thật sự là... Thật sự là...”

Lương Vô Kỵ khóc nước mắt ròng ròng, run người nằm rạp ở dưới: “Thật sự là trong nhà đã không còn con cháu khỏe mạnh được việc!”

Hoàng đế thở dài một tiếng, vỗ đầu gối: “Ngươi đứng lên trước, ngồi đi rồi nói chuyện.”

Lương Vô Kỵ tuân chỉ, đứng dậy ngồi quỳ, sau khi lau nước mắt nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, chẳng lẽ thần không biết Lương Thượng, Lương Hà toàn hạng người hèn hạ kém tài sao? Đổi lại trước kia, người như vậy cho dù có quản trang viên ruộng đất đều không xứng! Nhưng thần có cách nào đâu, thần đã gần nửa trăm, chỉ có thể chịu đựng như vậy, mong đời sau có thể có vài đứa nhỏ tài cán...”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàng đế sâu kín thở dài. Vì sao người đời thường thích con cháu đông đảo, chỉ vì con cháu càng nhiều, khả năng ra được người tài tuấn càng cao, như Lương thị ngàn dặm đồng ruộng vài gốc mạ như vậy, cho dù muốn chọn cũng không có mà chọn. Nghĩ đến đây, Hoàng đế rất huyền diệu liếc nhìn con nuôi một cái.

Lúc trước khi biết được con nuôi thích tiểu nữ nhi Trình gia, ông ấy đã cho người đi hỏi thăm. Trình gia dòng dõi danh vọng đều không thể để ông ấy vừa lòng, nhưng mà lúc nghe nói mẫu thân nữ hài là Tiêu Thị sinh sản nhiều, Hoàng đế bắt đầu do dự.

Tiêu Thị nhiều năm theo quân có thể sinh được bốn nhi tử, hơn nữa còn nuôi mạnh mẽ chắc nịch, mẫu thân của Tiêu Thị càng không cần phải nói, nghe nói có bảy tám đứa con trai, đều nói nữ nhi giống mẫu thân... Ừm, cái này rất tốt.

Lăng Bất Nghi bị liếc không thể hiểu được, trong lòng kỳ quái, cảm thấy ánh mắt cha nuôi có chút kỳ lạ.

“Trẫm biết cái khổ của Lương thị.” Hoàng đế bất động thanh sắc nói: “Nhưng cái này có liên quan gì đến án tử trước mắt. Thái tử vô cớ chịu liên lụy, rước một thân tiếng xấu, chẳng lẽ không nên bắt giữ Lương Hà sau đó tỉ mỉ thẩm vấn?! Ngươi thì hay rồi, một mũi tên bắn chết, xong hết mọi chuyện, hay là ngươi âm thầm đồng mưu việc này?!”

“Bệ hạ thánh minh soi sáng, thần âm thầm mưu toan việc này có chỗ tốt gì với thần.” Lương Vô Kỵ cười khổ nói: “Lương thị không người nối nghiệp, tránh né thị phi giấu đi nổi bật còn không kịp, sao có thể tự bước vào lốc xoáy? Bệ hạ...” Ông ta bỗng nhiên hạ giọng: “Chuyện này nếu thật tra xuống, Lương thị tất nhiên đứng mũi chịu sào, với đại cục, cũng chưa chắc là chuyện tốt...”

Hoàng đế nghiêng đầu nhắm mắt, phất tay nói: “Trẫm đã biết, ngươi đi xuống trước đi.”

Lương Vô Kỵ biết Hoàng đế là người sáng suốt. Có vài lời, đến điểm thì dừng là được, ông ta lập tức tạ ơn rời khỏi.

Đợi đến khi trong điện không còn người, Hoàng đế tức giận liếc trắng con nuôi một cái: “Ngươi làm việc như vậy à? Trơ mắt nhìn Lương Vô Kỵ giết Lương Hà diệt khẩu. Khi đó ngươi chỉ lo Thiếu Thương đi, nếu không Lương Vô Kỵ vừa giương cung cài tên là ngươi đã có thể phát hiện!”

Tuy rằng cha nuôi nói đúng là tình hình thực tế, nhưng Lăng Bất Nghi chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn thừa nhận, chuyển giọng nói: “Bệ hạ, thật ra tình hình bây giờ không phải thỏa đáng hơn so với thẩm vấn Lương Hà à?”

Hoàng đế trừng con nuôi.

Lăng Bất Nghi nói: “Ước nguyện ban đầu của bệ hạ chỉ là rửa sạch tiếng xấu cho Thái tử điện hạ. Hôm nay cũng coi như là chó ngáp phải ruồi, để cho ai ai cũng biết, so với thật sự từ trong miệng Lương Hà hỏi ra cái gì lại càng hay.”

“Có chuyện nói thẳng, không cần phải nói một nửa giấu một nửa.” Hoàng đế nói.

“Khúc Linh Quân tuy là phụ nhân Lương gia, nhưng nàng ấy là từ khi xuất giá sau mười năm chưa từng đặt chân đến đô thành, lúc này tới đô thành đến nay chỉ mới 10 ngày. Nàng ấy không rõ ràng lắm Lương phủ, không rành nhân sự đô thành, trong lúc hấp tấp sao có thể trù tính ra kế sách chu toàn như thế. Khi Lương Hà còn nhỏ thật ra đã ở đô thành vài năm, nhưng thần xem người này không giống như người có tâm kế bực này. Như vậy, rốt cuộc là ai ở sau lưng trù tính tất cả những thứ này, là ai lộ ra tin tức Khúc Thị bị Lương Thượng đánh đập cho Thái tử, là ai trước tiên biết được Thái tử cùng Khúc Thị muốn gặp mặt ở biệt viện Tử Quế, lại là ai mua được Tôn Thắng...”

“Bệ hạ, từ trước ngày chuyện này bắt đầu, Lương phủ đột nhiên chết ba gia đinh, một người là chết đuối, một người say rượu ngã chết, còn có một người là ăn nhầm nấm độc, biệt viện Tử Quế cũng mất tích bốn năm nô tỳ. Tôn Thắng hiện giờ là ở trong tay thần, nhưng nếu thả hắn ta ra ngoài, thần dám cá là hắn ta cũng không sống được mấy ngày. Nhưng cho dù như thế, nếu bệ hạ thật sự muốn truy đến ngọn nguồn, không phải không thể tra ra người phía sau. Nhưng bệ hạ, ngài thật muốn tra tiếp à?”

Hoàng đế vẫn ngồi không nhúc nhích, qua thật lâu sau, dường như lá cây bay xuống ngoài điện đều dừng lại ở giữa không trung, ông ấy mới nói: “Ngươi đi xem Hoàng hậu cùng Thái tử đi.”

Lăng Bất Nghi nhìn nhìn Hoàng đế, khom người cáo lui.

...

Bốp! Một bạt tai thật mạnh đánh vào trên mặt Tiểu Việt Hầu, trên gò má được bảo dưỡng thỏa đáng của ông ta nhanh chóng hiện lên dấu tay đỏ tươi.

Đại Việt Hầu chỉ vào đệ đệ chửi nhỏ: “Ngươi ăn gan hùm mật gấu, dám can đảm âm thầm làm ra chuyện bậc này!”

“Huynh trưởng, ngươi tay chút.” Trung Việt Hầu đi đến ngoài cửa sổ bất an nhìn ngó.

Tiểu Việt Hầu cũng không thèm che mặt, ngược lại cười nói: “Huynh trưởng không cần lo lắng, ta không để lại một chút dấu vết.”

“Không để lại dấu vết, ngươi còn giết nhiều người như vậy!” Đại Việt Hầu nói.

“Đó là thủ thuật che mắt.” Tiểu Việt Hầu nói: “Thật muốn giết tất cả những người liên quan đến chuyện này thì cũng không chỉ có mấy người kia. Ta cố ý giết mấy người để lại mấy người, chính là vì tự bảo vệ mình.”

Đại Việt Hầu lạnh lùng nhìn ấu đệ.

Tiểu Việt Hầu cười nói: “Chẳng lẽ huynh trưởng thật cho rằng việc này là một mình ta làm? Đúng là ta ra chủ ý, nhưng liên lụy trong đó có nhiều nhà lắm. Cái khác không nói, Tôn Thắng chẳng lẽ là trong chốc lát có thể mua được? Hắn ta rốt cuộc là người Tôn gia, vì để bắt được nhược điểm hắc ta giết người mưu tài, có người âm thầm đợi năm sáu năm chỉ để có một ngày hữu dụng này.”

“Ngươi làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Thái tử điện hạ là người quân tử phúc hậu thành thật...”

“Vì cái gì?! Đương nhiên là vì một hơi!”

Tiểu Việt Hầu hô to một tiếng, phẫn nộ cuộn trào mãnh liệt.

“Ngươi nhỏ giọng chút!” Trung Việt Hầu thấp giọng nói: “Một hai phải gọi người cả phủ đến à?”

Tiểu Việt Hầu không để ý tới thứ huynh, thẳng tắp nhìn Đại Việt Hầu: “Ba mươi năm, Việt gia chúng ta vì Hoàng đế quên cả sống chết, bỏ người bỏ tiền, giao tính mạng từ già đến trẻ toàn tộc vào trên tay ông ấy, chẳng lẽ lúc trước là chúng ta cùng đường à?”

“Bảy huynh đệ, chết đến bây giờ chỉ còn lại có ba chúng ta! Về phần tộc nhân, tử thương vô số kể! Trưởng huynh về trong tộc ở Nhiêu huyện mà xem có bao nhiêu cô nhi quả phụ, cái này đều vì ai? Hay cho một Nhiêu huyện Việt thị, vốn giàu có yên vui, ăn no rửng mỡ muốn đi theo Văn thị bọn họ tạo phản!”

“Là vị huynh trưởng tốt kia của Hoàng đế tự xưng là anh hùng hào kiệt, hậu duệ Cao Tổ, một hai phải tranh thiên hạ, kết quả còn không được chưa được việc đâu lại liên lụy người nhà thủ túc bị quan phủ truy nã, là Việt gia chúng ta bảo vệ những phụ nữ và trẻ em chạy không thoát của Văn gia bọn họ!”

“Còn có Hoắc gia.” Trung Việt Hầu xen mồm nói: “Nếu không có Hoắc Xung liều chết che chở, bệ hạ đã sớm...”

Tiểu Việt Hầu cười lạnh một tiếng: “Hoắc Xung huynh trưởng, ta rất khâm phục, đúng thật là anh hùng thành tâm thành ý, vô song vô đối. Nhưng là Hoắc Xung huynh trưởng chết, ta mới thấy rõ Hoàng đế, thấy rõ thế sự này.”

“Cả tộc Hoắc gia trung liệt thì thế nào? Đáng tiếc con nối dõi đoạn tuyệt, bây giờ chỉ còn lại có cháu ngoại trai họ Lăng! Nếu bệ hạ thật sự cứng rắn thì sớm biếm Lăng Ích nhất tộc ra khỏi đô thành trút giận cho Hoắc Quân Hoa. Nhưng ông ấy xem Lăng gia quan hệ thông gia đông đảo, lại thành thật cẩn thận, co đầu sinh hoạt, không ra nửa điểm sai lầm, ông ấy lại mềm lòng. Ba huynh đệ Dung Lăng gia sinh nhi dục nữ, khai chi tán diệp, kết quan hệ thông gia với những gia tộc lớn rộng rãi... Thật chờ đến Hoàng đế sau trăm năm, còn không biết Lăng Bất Nghi có thể quay về làm con cháu Lăng thị hay không đấy!”

“Hoàng đế chính là loại người này! Ông ấy từ nhỏ là có thể nhẫn nhịn, cả đời đều ngóng trông mỗi người hoà thuận vui vẻ, thân như một nhà, lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng mà trên đời này cũng không thể việc gì đều theo ý Hoàng đế được!”

“Máu đã chảy ra không thể chảy ngược vào trong được, thù đã kết làm sao có thể dễ dàng hòa giải!” Tiểu Việt Hầu tỏ vẻ hung ác nham hiểm, nghiến răng nghiến lợi: “Cảnh Thăng chư thần cùng một mạch Càn An Vương có thù máu không chỉ là một nhà hai nhà!”

“Lúc trước kết minh, Càn An lão tặc đè nặng binh mã không bỏ, chỉ để chúng ta đi xung phong liều chết, hừ hừ, đánh thì đánh, ai còn sợ chứ! Nhưng rõ ràng trước đó đã nói rồi, ông ta cố ý đến chậm trễ, làm mệt chết hai vị huynh trưởng Lý gia, lúc ấy bá phụ Lý gia phun ra một búng máu, sống sờ sờ bị tức chết rồi. Sau đó Càn An lão tặc xem chúng ta dần dần thanh thế lớn mạnh, lòng sinh kiêng kị, cố ý để chúng ta đi đánh đồn trú có trại lớn trọng binh lục lâm, hừ hừ, ông ta âm thầm động tay chân gì, hai vị huynh trưởng đừng nói không biết... Vương gia, Diêm gia, Thái Sử gia, đã chết bao nhiêu con cháu! Nhưng mà tình thế mạnh hơn người, đối đầu kẻ địch mạnh, bệ hạ để chúng ta nhịn, chúng ta chỉ có thể nhịn xuống!”

“Đừng nói dễ nghe như vậy, ngươi ghi hận là Càn An lão Vương gia hại chết huynh đệ kết nghĩa của ngươi đi.” Đại Việt Hầu nói.

Tiểu Việt Hầu chỉ nói một câu: “Tóm lại nợ máu khó giải.”

“Cuối cùng chờ đến khi bệ hạ đăng cơ, Càn An lão tặc không kìm nén được, bắt đầu trù tính phất cờ phản loạn. Cũng may bệ hạ không phải người hồ đồ, sớm có phòng bị, một lần tóm gọn, lão tặc cũng tự sát bỏ mình, phần còn lại cũng tan tác như chim muông. Nhưng mà…”

Tiểu Việt Hầu lạnh lùng cười: “Ông ta còn để lại Hoàng hậu cùng Thái tử! Vì sao, coi người ta là đồ ngốc đoán không ra được chắc? Còn không phải là sợ chúng ta phát triển an toàn, chơi cái thuật cân bằng gì à?”

Đại Việt Hầu nhắm mắt thở dài: “Việt thị chúng ta, bây giờ cũng đã lừng lẫy đến cực điểm.”

“Muội muội êm đẹp gả cho ông ấy, rõ ràng là cưới hỏi đàng hoàng, đảo mắt lại thành vợ bé! Lúc ấy là không thể nề hà, trách không được ông ấy. Nhưng sau thì sao chứ, ông ấy để muội muội tủi thân hai mươi năm, hay là định cả đời để thê thiếp hòa thuận sống như vậy? Ta phi! Thà rằng ấy ấy nạp phi tần khác, sinh nhi nữ khác, cũng tốt hơn để cháu ngoại Càn An lão tặc ngồi ở trữ vị! Không nói chúng ta, những người cùng Càn An lão tặc kia có nợ mạng người, chẳng lẽ là có thể an tâm xem Thái tử kế tục đại vị?”

Tiểu Việt Hầu âm u cười: “Thái tử hiện giờ nhìn phúc hậu thành thật, chính là biết người biết mặt không biết lòng, ai biết sau khi hắn ta có thể lật mặt không. Đến lúc đó người ta là dao thớt chúng ta là thịt cá, còn không mặc cho người ta muốn xử lý sao thì xử lý à?”

Đại Việt Hầu nghiêng người thở dài, Trung Việt Hầu ngồi vào giữa hai huynh đệ, thấp giọng nói: “Lời này không thể nói như vậy, chỉ xem án mạng lần này, Thái tử liều mạng danh dự của mình không màng, cũng muốn che chở Khúc Thị, ta thấy hắn ta không phải người khắc nghiệt nông cạn. Về sau hắn ta kế vị, Việt gia chúng ta chưa chắc không thể chu toàn. Nhưng thật ra Tam hoàng tử, tính tình không giống bệ hạ chút nào, mạnh mẽ thẳng thắn không biết sợ, mặt lạnh tâm lạnh. Tuy chúng ta là cữu phụ hắn... Khụ khụ, huynh trưởng còn tặng chất nữ cho hắn, nhưng Tam điện hạ có từng cho chúng ta chút sắc mặt chưa?”

Tiểu Việt Hầu nhíu đôi mày âm nhu lại: “Thật ra, theo ta thấy, Tam điện hạ cũng không phải người được chọn tốt nhất cho vị trí trữ quân. Tốt nhất ấy à, vẫn là vài vị tiểu Hoàng tử muội muội sinh kia, tuổi nhỏ hòa khí, cũng thân cận với chúng ta.”

“Làm càn! Đại sự lập trữ, để cho người tới chọn lựa à? Ngươi ngông cuồng như thế, Việt thị chúng ta sớm hay muộn cũng hủy ở trong tay ngươi!” Đại Việt Hầu giận dữ, dùng sức ném một cái bình đựng rượu bằng đồng vào Tiểu Việt Hầu, trúng ngày giữa trán Tiểu Việt Hầu, máu lập tức chảy ròng ròng.

Trung Việt Hầu ui da một tiếng, vội đi qua móc khăn ra che miệng vết thương của đệ đệ lại.

“Huynh trưởng yên tâm, hủy không được. Hoàng đế có thể kết luận là chúng ta làm à? Không thể đi. Vì sao ta không tự mình động thủ, ngược lại muốn kéo tơ vặn dây, rất nhiều liên kết, chính là đề phòng một ngày này.” Tiểu Việt Hầu cực kỳ kiên cường, tự mình đè khăn lại, mặc cho máu chảy đầy mặt, lại không kêu đau một tiếng, vẫn chuyện trò vui vẻ.

“Nếu Thái tử thực sự có gì không ổn, lập tức thu được lợi cũng không phải là chúng ta, mà là Nhị hoàng tử. Hoàng hậu nhìn yên lặng không tiếng động, thật ra trong lòng rất rõ ràng, đã sớm ra lệnh cưỡng chế Nhị Hoàng tử không được ra khỏi phủ một bước. Nhưng thì sao chứ, bệ hạ có thể yên tâm à, có thể đảm bảo nhóm vây cánh của Nhị hoàng tử không tham dự trong đó chút nào à? Ông ấy không thể.”

“Nếu hai phe Việt, Tuyên đều bị liên lụy, vậy chẳng phải là Từ Mỹ nhân cùng Ngũ Hoàng tử được như ý, bệ hạ có thể không nghi ngờ bọn họ mới là chủ ở phía sau màn, mưu đồ ngư ông đắc lợi à? Ông ấy cũng không có thể.”

“Nhị Hoàng tử kết giao rộng rãi con cháu quyền quý, Nhữ Dương vương thế tử ngầm cất chứa binh giới khôi giáp, Từ Mỹ nhân âm thầm thu mua cơ thiếp cùng nô tỳ Đông Cung... Nếu thật tra tiếp, không có người nào là sạch sẽ.”

“Nhiều nhà kết thù cùng Tuyên thị như vậy, còn liên lụy đến Hoàng tử cùng tông thân, lần này có lẽ bệ hạ sẽ cảnh cáo, nhưng sẽ không truy cứu tiếp.”

Phòng trong im lặng thật lâu, sau đó Đại Việt Hầu nhỏ giọng thở dài: “Bệ hạ tài trí vô song, khoan dung rộng lượng. Ông ấy không thể nhẫn tâm truy cứu, là phúc khí của chúng ta. Nhưng hôm nay, ngươi lại lợi dụng điểm này, là ta thẹn với bệ hạ.”

“Mặc dù không nói nghĩ quân thần, ta cùng với bệ hạ cũng có tình huynh đệ. Lúc này là ta xin lỗi bệ hạ, vì cả tộc Việt thị, cũng vì muội muội cùng các Hoàng tử, ta không thể giao ngươi ra, nhưng ta cũng không thể để ngươi tiếp tục hồ đồ như vậy...”

“Ngày mai, ngươi về Nhiêu huyện đi sửa chữa phần mộ tổ tiên đi. Qua mấy năm, thì cưới Ngũ Công chúa về.”

“Cẩn tuân lệnh của trưởng huynh.” Tiểu Việt Hầu mặt không đổi sắc: “Nhưng mà...”

“Chúng ta đều già rồi, các Hoàng tử dần dần lớn. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, việc này không thể yên đâu.”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)