TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 651
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 111: Kết cục ai cũng không thể ngờ tới
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Thiếu Thương trở lại Trường Thu Cung đúng là không ai mắng, nhưng mà đối với ánh mắt tự trách của Hoàng hậu, ngẫm lại còn không bằng bị mắng một trận.

Hoàng hậu giáp mặt chưa nói cái gì, nhưng mà ngày hôm sau đứng dậy đôi mắt đều sưng đỏ, bà ấy nghĩ Thiếu Thương sáng sớm ra cửa còn tung tăng nhảy nhót, sao lúc trở về lại thành như vậy, nếu không có Lăng Bất Nghi cứu mạng kịp thời, chẳng phải là tặng mạng nhỏ rồi ư.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu Thương cảm thấy mình thật oan, lần này chuyện vốn rất an toàn. Lương phủ không phải đầm rồng hang hổ, Lăng Bất Nghi lại thêm vào một đống thị vệ chiến lực bùng nổ ở bên ngoài phòng sách, loại này tầng tầng bảo vệ an toàn này, có trời mới biết Lương Hà ngu xuẩn kia sẽ chó cùng rứt giậu. Vì dời đi lực chú ý của Hoàng hậu, Thiếu Thương đành phải vội vàng sai người đi Đông Cung mời Thái tử cùng Thái Tử Phi đến.

Từ ngày đó sau khi bị Thái tử vả mặt, Thái Tử Phi thành thật không ít, cho dù là đường huynh nhà mình xảy ra chuyện, nàng ta cũng không dám ra mặt giúp đỡ, vẫn luôn rúc ở Đông Cung làm chim cút. Lúc này nàng ta ngồi ở bên cạnh Thiếu Thương, luôn miệng khen nàng thông minh có khả năng, ngắn ngủn ba ngày đã tra rành mạch hung án.

“... Đúng nha, thế mà mới có ba ngày.” Thiếu Thương cũng có chút cảm khái, không nghĩ tới mình còn có tài năng ở phương diện này.

Không chờ Thái Tử Phi khen hai câu, Lăng Bất Nghi đã vội vàng tới rồi, câu đầu tiên nói với Thiếu Thương lại là: “Nàng lại muốn làm gì?”

Chuông mở màn còn chưa đánh, người thẩm tra đã tới rồi. Thiếu Thương tức giận nói: “Liên quan gì đến chàng!”

“Không liên quan đến ta?” Lăng Bất Nghi hừ một tiếng: “Nếu không phải ta, nàng còn có thể êm đẹp ngồi ở chỗ này à?”

Thiếu Thương vô lực: “... Lúc ban đầu chàng cứu mạng ta, còn nói ‘không cần để ở trong lòng’, có vài việc không tính toán được mất mới là phong thái hiệp sĩ, sao bây giờ há mồm lại nói đến.”

Hoàng hậu cùng Thái tử cười khẽ, Thái Tử Phi có chút chua lòm.

Lăng Bất Nghi mỉm cười: “Trước kia ta cho rằng trong lòng nàng hiểu rõ, tất nhiên ngoài miệng nói thật dễ nghe, bây giờ ta mới biết được nàng là người thích đẩy việc quan trọng.” Lần đó yến hội Lâu gia, hắn cùng Thiếu Thương ở đường hẻm hoa cỏ gặp gỡ, lúc đó hắn vừa đối hay có vài lần ân cứu giúp với nàng, kết quả nữ hài vẫn phải nghe thấy uy hiếp mới bằng lòng gặp nhau.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút cắn răng, “... Mặc cho ai đối với nàng thật tốt, nàng muốn giả ngu là giả ngu, vẫn là lúc nào cũng ân cần dạy bảo mới được.”

Thiếu Thương dường như cũng nghĩ đến việc này, khuôn mặt nhỏ mềm mại mượt mà hơi hơi đỏ lên, ôn tồn nói: “Sao có thể chứ? Chàng đã cứu ta nhiều lần như vậy, ta có muốn quên cũng không thể quên được mà.”

Lăng Bất Nghi bị đôi mắt sáng lấp lánh của nữ hài nhìn đến ngực nóng lên, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Thôi. Về sau... Từ từ nói chuyện.”

Thái tử không thể nhịn được nữa, biết rõ hôn nhân của hắn ta không hài hòa, còn để hắn ta xem cảnh này, hai người này cố tình à?! Vì thế nghiêm mặt nói: “Thiếu Thương, rốt cuộc ngươi tìm cô tới có chuyện gì?”

“Chuyện gì?” Thiếu Thương dại ra trong một chớp mắt, nàng vội vàng hoàn hồn: “À, thật ra hôm nay thần thiếp có kiện lễ vật muốn tặng Thái Tử Phi.”

Thái Tử Phi sửng sốt: “Ta?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu Thương từ trong tay áo lấy ra một vật, cực kỳ cung kính hai tay dâng lên. Mọi người đều nhìn vào đó, lại thấy là một mảnh tơ lụa tuyết trắng. Sắc mặt Thái Tử Phi lập tức trắng bệch, Thái tử cùng Lăng Bất Nghi nhìn nhau một cái.

Hoàng hậu khó hiểu: “Đây là ý gì?”

Thiếu Thương cười tủm tỉm nói với Thái tử: “Thái tử điện hạ, ngài biết Thái Tử Phi thường ban đồ cho Khúc phu nhân à?”

Thái tử gật gật đầu: “Cô biết.” Hắn ta liếc Thái Tử Phi một cái: “Nhưng mà cô tưởng Thái Tử Phi hiền đức.”

Thiếu Thương lại nhìn về phía Lăng Bất Nghi: “Chàng cũng biết chứ?”

Lăng Bất Nghi trầm mặt: “Ta cũng biết, mỗi năm phải đưa một lần. Nhưng mà ta cho rằng Thái Tử Phi là vì tốt cho Thái tử.” Hắn đã có chút đoán được.

Thiếu Thương cười ha ha: “Mọi người đều biết là Thái Tử Phi đưa, nhưng cố tình Khúc phu nhân không biết, mọi người Lương phủ không biết. Bọn họ đều tưởng những ban thưởng đó là Thái tử ban xuống, vì tình cũ khó quên!”

Thái tử lạch cạch một tiếng đánh nghiêng chén rượu, thất thanh nói: “Sao lại nói vậy? Cô đã mười năm không có tin tức của Linh Quân!”

Thiếu Thương lạnh lùng nói: “Thần thiếp ở chỗ tỳ nữ của Khúc phu nhân thấy được tấm tơ lụa này, tỳ nữ kia nói, lúc này Khúc phu nhân lại bị Lương Thượng đánh đập là vì Thái tử ban cho tấm tơ lụa này! Ta cảm thấy thật kỳ lạ, tơ lụa này rõ ràng trước đó vài ngày Kinh Châu mới vừa cống lên. Nương nương ban thưởng một phần đầu tiên cho Thái Tử Phi, phần còn lại ở chỗ ta chưa chuyển đi đâu mà. Vì thế, ta tỉ mỉ hỏi, thế mới biết chuyện tốt Thái Tử Phi làm!”

“Nàng ta làm cái gì?” Thái tử khó nhọc hỏi.

Thiếu Thương giận dỗi nói: “Còn có thể làm cái gì? Dùng kỹ xảo xấu xa hại người thôi! Ở trước mặt Thái tử cùng nương nương làm ra vẻ hiền lương thục đức, chờ tới Hà Đông Lương gia, tiểu hoàng môn tặng lễ giả làm là người Thái tử phái đi, nói hươu nói vượn trước mặt phu thê bọn họ, cái gì mà ‘điện hạ gần đây ngẫu nhiên cảm phong hàn, lúc bệnh thật là nhớ phu nhân’, cái gì mà ‘điện hạ thường thở dài lại không người có thể tri âm’... Còn cố gắng thưởng vài đồ vật thân mật, năm trước là chiếu tơ vàng, sang năm là gối ngọc xanh, à, lần này Thái Tử Phi thưởng là loại tơ lụa dùng để làm áo trong đấy!” Nàng chỉ vào tấm vải dệt trắng như tuyết kia.

“Tuyệt đối không có việc này! Là Khúc Linh Quân hãm hại ta! Hiện giờ nàng ấy làm quả phụ đã bắt đầu tính kế lên phi vị Đông Cung! Nàng đây là bụng dạ khó lường, si tâm vọng tưởng!” Thái Tử Phi thét lên chói tai.

Lăng Bất Nghi nhàn nhạt nói: “Muốn điều tra rõ ngọn nguồn cũng không khó, bắt những nô tỳ đi tặng đồ cho Khúc phu nhân, thẩm vấn từng người là biết.”

Thái Tử Phi chảy mồ hôi ròng ròng, không thể cãi được gì.

Sắc mặt Thái tử tái nhợt, đầu ngón tay phát run, ánh mắt nhìn về phía thê tử lạnh băng mà thất vọng: “Khó trách, khó trách ngày ấy Linh Quân nói với cô, về sau chớ có lại nhớ nàng, lúc ấy cô còn không rõ nguyên do...”

Thái Tử Phi đau khổ khóc thành tiếng, quỳ rạp trên mặt đất liên mồm xin tha. Hoàng hậu cũng suy nghĩ cẩn thận nhân quả trước sau, tức đến thân mình lung lay sắp đổ.

Thiếu Thương vỗ án kỉ, giận dữ nói: “Ta nói sao mà vẫn luôn cảm thấy kỳ quái! Khúc phu nhân rõ ràng không phải là người nén giận, sao lại nhẫn nhịn mấy năm! Tỳ nữ kia còn nói, Khúc phu nhân từng nhờ người đi ban thưởng truyền tin cho Thái tử, có lẽ trong tin là cầu khẩn Thái tử đừng tiếp tục tặng đồ. Hừ hừ, đoán chừng những tin này đều rơi vào trong tay Thái Tử Phi rồi!”

“Ta đều hỏi rõ ràng, Khúc phu nhân xuất giá không lâu thì ban thưởng đến Hà Đông. Người tặng lễ ăn nói không rõ ràng, đưa đồ vật lại làm người ta nghĩ khác. Lúc ấy Khúc phu nhân hẳn là cảm thấy có lỗi với lang tế mới cưới, mới phải nhịn xuống. Không quá mấy năm, rốt cuộc nàng ấy hiểu rõ Lương Thượng kia là đồ súc sinh, không thể ngồi chờ chết, lúc này mới tuyển võ tì phòng thân. Thật ra mấy năm nay Lương Thượng đã ngừng rồi, ai ngờ mấy ngày trước đây Thái Tử Phi lại tặng đồ đi châm ngòi. Khúc phu nhân đột nhiên không kịp phòng ngừa, lại bị Lương Thượng đánh vài cái.”

Trong lòng Thái Tử Phi oán độc, hô lớn với Thiếu Thương: “Ta cùng với ngươi có thù oán gì, vì sao ngươi phải nói những thứ này?! Ta cùng với Thái tử phu thê mười năm, ngươi nhất định phải tới hại ta! Làm Thái tử cùng nương nương thương tâm, cùng ngươi có chỗ tốt gì?”

“Ui da! Mấy ngày trước đây Thái Tử Phi còn đe dọa ta, nói tương lai làm lúc Hoàng hậu phải đối xử với ta như thế nào đấy, bây giờ lại nói ‘có thù oán gì’? Thật là buồn cười quá đi!”

Thiếu Thương mở đầu chính là một loạt chê cười, sau đó quay đầu nói với Thái tử: “Điện hạ, thần thiếp cũng biết án tử Khúc phu nhân mới chấm dứt, lúc này Đông Cung không nên có hành động gì. Nhưng Thái Tử Phi có hành vi như thế, Khúc phu nhân cũng quá đáng thương. Như vậy đi, không bằng ngài đánh Thái Tử Phi mấy cái trước, chỗ ta có roi... Ui ui, chàng túm ta làm cái gì, ta còn chưa nói xong mà...”

Lăng Bất Nghi nghe không nổi nữa, nhẹ nhàng xách vị hôn thê lên, lôi ra ngoài đi, vẫn luôn đi đến đình viện bên trong thiên điện, hắn mới buông tay ra.

“Chàng kéo ta ra ngoài làm gì, Thái Tử Phi đáng giận như vậy, chẳng lẽ không nên nhân cơ hội này hung hăng xử lý nàng ta!” Thiếu Thương kéo tay áo mình về, căm giận nói.

“Nói đến cùng, đây là chuyện nhà của Thái tử. Nàng và ta có gần gũi đi nữa, cũng không nên trộn lẫn quá nhiều.”

“Chẳng lẽ để cho Tôn thị tiếp tục làm Thái Tử Phi?!” Thiếu Thương không thể gật bừa: “Nữ nhân này vô tài vô đức, ti tiện hẹp hòi, nếu còn có thể bình yên vô sự, cũng quá không có thiên lý!”

Lăng Bất Nghi trầm giọng nói: “Tôn thị đúng là không thể để lại Đông Cung, nhưng lúc này không thể động nàng ta. Trước để nàng ta đi dưỡng bệnh, qua một hai năm lại xử lý nàng ta.”

Thiếu Thương vừa mới giương nanh múa vuốt, lúc này nghe ra trong lời nói của vị hôn phu có ý lạnh lẽo, co rúm lại: “Ôi, ta cảm thấy phế đi là được, chẳng lẽ chàng muốn...” Để nàng ta ‘chết bệnh’?

Lăng Bất Nghi dịu dàng xoa xoa đầu nàng: “Đứa nhỏ ngốc, người coi danh lợi như tính mạng giống Tôn Thị, nàng ta thà rằng chết, cũng không muốn bị phế đi.”

Thiếu Thương trầm mặc thật lâu sau, mới nói: “Nhiều năm như vậy, chàng lại không phát hiện nàng ta đưa đồ đi Hà Đông không ổn à?”

Lăng Bất Nghi cười khổ một tiếng: “Mười năm trước ta mới vài tuổi, sau đó cũng tập mãi thành quen, chưa từng đoán được Thái Tử Phi lòng dạ hẹp hòi đến tận đây, oán hận với Khúc Linh Quân thế mà có thể kéo dài mười năm không thôi.”

Thiếu Thương vỗ vỗ hắn: “Cũng không thể trách chàng. Loại chuyện này người bình thường không thể tưởng được, rốt cuộc Khúc phu nhân đều gả đi Hà Đông xa xôi, Thái Tử Phi cũng đã toàn thắng, cần gì phải canh cánh trong lòng. Cho dù việc bị chàng sơ sẩy, cuối cùng bị ta phát hiện, nhưng chàng không cần để trong lòng, thật sự, việc này không thể trách nàng...”

Lăng Bất Nghi nở nụ cười, duỗi tay muốn nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Nàng đi soi gương xem, đúng là tiểu nhân đắc chí.”

Thiếu Thương trừng mắt nói: “Ta là tiểu nhân, vậy chàng là cái gì?”

“Là người thích tiểu nhân.”

Thiếu Thương chuyển giận thành vui, nở nụ cười xinh đẹp.

Lăng Bất Nghi lôi kéo tay nhỏ của nữ hài, đề nghị đi lâm viên phía trước xem cây mai, vừa đi vừa nói: “Thái Tử Phi nông cạn vô tri, mà Khúc Linh Quân thông tuệ quả cảm, kiến thức với thời cuộc không thua nam nhi. Nhưng mà, Thái Tử Phi lại hại Khúc Thị đủ mười năm, nếu không có lần này bị nàng vạch trần, chỉ sợ đến nay Khúc Thị vẫn chưa biết được. Ôi, có thể thấy được trên đời này không thể coi khinh bất kỳ người nào.”

“Có phải Thái tử vẫn luôn nhớ mãi không quên Khúc phu nhân không, Thái Tử Phi mới không thuận theo không buông tha như vậy.” Thiếu Thương nhíu mày.

Lăng Bất Nghi lắc đầu nói: “Thái tử điện hạ làm người tuy ôn hòa hiền lành, nhưng không phải người dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Lúc trước hắn ta đúng là thành tâm thành ý muốn cùng Thái Tử Phi sống chung, ai ngờ gặp sai người...”

Thiếu Thương rất là kính nể Thái tử: “Đúng vậy. Thái tử là người đàn ông tốt. Ta nghe Địch Ảo nói, khi còn chàng nhỏ có một năm rét đậm, khi theo bệ hạ đi Đồ Sơn Cao đi săn vô ý ngã xuống sơn tuyền, vẫn là Thái tử nhảy vào vớt chàng lên đó.”

Lăng Bất Nghi thuận miệng nói: “Đúng nha, ta hãy còn nhớ rõ khi đó nước lạnh đến xương. Nhưng mà...” Hắn nghiêng đầu cười: “Việc này nếu đến trên người của nàng, nàng sẽ làm thế nào?”

Thiếu Thương chuyển động tròng mắt: “Nếu thị phi gả vào Lương gia, ta đây gả cho Lương Châu Mục! Kẻ bất lực thích đánh nữ nhân cùng lão a bá, vậy vẫn là người sau. Hôm qua Lương Châu Mục bắn ba mũi tên kia thật uy phong đó!”

“Chỉ sợ không thành. Mười năm trước Lương Châu Mục phu nhân còn chưa mất đâu.” Lăng Bất Nghi lạnh mặt: “Hơn nữa ta hỏi là nếu nàng là Thái tử thì nên như thế nào, không phải hỏi nếu nàng là Khúc Thị thì làm như thế nào?”

Thiếu Thương bật cười: “Nếu ta là Thái tử... Vậy còn phải nói à, chút kỹ xảo này của Thái Tử Phi, có thể giấu diếm được ta chắc? Ôi, chờ một chút, sao ta nghe nói Lương Châu Mục phu nhân đã qua đời từ rất sớm rồi.”

“Đó là Khúc phu nhân nguyên phối, mấy năm trước phu nhân tục huyền mất.”

“Chậc chậc, Lương Châu Mục này cũng là người không có thê vận, đã chết một người lại thêm một người, ông ta vẫn nên thành thành thật thật cô độc sống quãng đời còn lại đi.”

Trên mặt Lăng Bất Nghi hiện lên vẻ khó xử hiếm có: “Thiếu Thương, bây giờ Lương Thượng đã chết, Thái Tử Phi cũng coi như chấm dứt, nàng nói Khúc Linh Quân cùng Thái tử điện hạ có thể hay không...?”

“Có thể gương vỡ lại lành hay không á? Đương nhiên sẽ!” Thiếu Thương chém đinh chặt sắt.

Lăng Bất Nghi nhếch mi, tỏ ý khó hiểu.

Thiếu Thương vẻ mặt chắc chắn: “Trở về ta tiện tay viết một bức thư, nói cho Khúc phu nhân kỹ xảo hại người từ đầu chí cuối của Thái Tử Phi! Khoảng mười năm hãm hại đấy, cho dù vì xả giận, Khúc phu nhân cũng phải giết ngược về Đông Cung mới được! Đến lúc đó để Thái Tử Phi nhìn kẻ thù ngày xưa cao cao tại thượng, đấy mới là hả giận!”

Lăng Bất Nghi nửa tin nửa ngờ.

Mấy ngày sau, phụ huynh Khúc Linh Quân rốt cuộc mang theo nhân mã chạy đến. Lại nói mệnh bọn họ thật là tốt, lúc trước khi phủ nghe tin dữ trong lòng nóng như lửa đốt, kết quả vừa đến đô thành, nghe thấy đầu đường cuối ngõ lan truyền đều là ‘Khúc phu nhân thật đáng thương, Lương thị huynh đệ tranh đoạt vị trí gia chủ, nàng lại vô tội chịu liên lụy’, hoặc là ‘Lương gia may mắn làm trăm năm thế tộc, con cháu lại bất hiếu như thế’ vân vân…

Ngày đó khi Lương Hà bị giết, trong ngoài ít nhất vây quanh hơn hai trăm người, trừ tộc nhân Lương thị, còn có một nửa là quan hệ thông gia bạn cũ, cho nên đến lão bán bánh rán cũng đều biết rõ chuyện, lại cố ý không bị cấm cản, tùy ý nô tỳ gia đinh chứng kiến chuyện ngày đó lan truyền ra ngoài. Tin tức thay thế chuyện cũ, lúc này đã không còn người tiếp tục hoài nghi phẩm tính của Khúc phu nhân, càng không ai nghị luận Thái tử.

Lại qua hai ngày, Thiếu Thương thu được một phong thư tay Khúc Linh Quân viết, sau khi đọc xong nàng nhất thời kinh ngạc đến không nói nên lời.

Lăng Bất Nghi cầm phong thư, buồn cười liếc nhìn nữ hài một cái: “Nàng một câu cũng đoán không đúng. Lương Châu Mục sẽ không cô độc sống quãng đời còn lại, Khúc Linh Quân cũng sẽ không giết về Đông Cung.”

Thiếu Thương cười gượng hai tiếng ha ha.

Nội dung trong thư rất đơn giản, chỉ có ba việc: Đầu tiên nói lời cảm tạ Thiếu Thương đã nhiều ngày tận tâm vì nàng ấy rửa sạch oan tình, lại nói lúc này chật vật không thể tự cố, ân tình này nàng ấy ghi khắc trong lòng; tiếp theo là Lương Châu Mục đã được bệ hạ ân chỉ, ít ngày nữa khởi hành về nơi dừng chân tiếp tục làm Châu Mục đại nhân (đọc được chỗ này Thiếu Thương đã có chút vi diệu, mấy ngày trước đây ngươi còn muốn thoát khỏi Lương gia đấy, Lương lão bá có đi nhậm chức không liên quan gì đến tiểu quả phụ nhà ngươi); cuối cùng mới bất ngờ…

Khúc Linh Quân nói, qua hai nhà Lương Khúc cùng thương nghị, nàng ấy sắp gả cho Lương Châu Mục. Lúc này nơi đầu sóng ngọn gió, không thích hợp khoe khoang, chờ sau khi đến nhận chức sẽ bổ sung lễ cưới hỏi. Không sai, giống Hà Chiêu Quân vậy, nàng ấy cũng muốn áo tang thành hôn.

Thiếu Thương dại ra, trong lòng mờ mịt: “Cái này, cái này là nói từ chỗ nào...?”

Lăng Bất Nghi chậm rãi thả lại thư vào trong hộp gỗ sơn tinh xảo có buộc dây thừng.

Thiếu Thương lại nói: “Ta cho rằng tục cưới huynh đệ quả phụ, đây là chuyện nông thôn mới có.” Vì nuôi nấng con nối dõi cùng với tránh cho tài sản phân chia, loại chuyện này ở dân gian thật ra không ít, nhưng mà trong thể tộc...

Lăng Bất Nghi không nói một lời.

Thiếu Thương tiếp tục nói: “Lương Châu Mục đã 47, Khúc phu nhân mới 26.”

Lăng Bất Nghi vẫn rũ mi không nói.

Thiếu Thương dùng một ngón tay tinh tế đi chọc mặt hắn, Lăng Bất Nghi trở tay nắm vào sau cổ mềm mại của nàng, giống xoa bóp mèo con xoa tới xoa lui, Thiếu Thương vặn vẹo ra sức tránh bàn tay của hắn.

Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: “Lương Khúc hai nhà không muốn lộ ra, nhưng Thái tử vẫn là biết đến. Bây giờ, ai đi nói, nói như thế nào?”

Tầm mắt Thiếu Thương chuyển hai vòng ở trên mặt Lăng Bất Nghi, sau đó ngồi dịch ra chút, dùng ngôn ngữ tay chân cho thấy củ khoai lang nóng phỏng tay này, nàng chắc chắn không nhận.

Lăng Bất Nghi nhất thời mỉm cười.

Lúc sau cũng không biết Lăng Bất Nghi nói thế nào với Thái tử, chỉ nghe nói khi Thái tử cưỡi ngựa vô ý bị ngã, đành phải ở trên giường dưỡng chân. Mà bởi vì lúc trước Thái Tử Phi đã bị nhốt vào phòng tối ‘dưỡng bệnh’, Hoàng hậu chỉ có thể tự mình đến hỏi thương thế của Thái tử.

Sau khi từ Đông Cung trở về, cảm xúc của Hoàng hậu hạ xuống, Thiếu Thương hỏi bà ấy có gì không vui. Bà ấy trả lời rằng: “Thái tử cuối cùng vẫn là làm sai. Không phải sai ở tuân thủ nghiêm ngặt hôn ước, mà là sai ở trước sau không thấy được Thái Tử Phi làm người ác độc.”

Thiếu Thương trấn an nói: “Người bên gối mà, nào có dễ dàng thấy rõ như vậy.”

Hoàng hậu cười bất đắc dĩ: “Nhưng hắn là trữ quân, quân chủ tương lai, sao có thể không biết nhìn người.”

Thiếu Thương nói: “Lời này không thể nói như vậy. Năm đó không phải Thủy Hoàng Đế cũng không thấy được phẩm tính của Triệu Cao à, còn coi ông ta là lão nô bộc trung tâm phúc hậu đấy, kết quả Thủy Hoàng Đế vừa tắt thở, Triệu Cao đã thay đổi làm xằng bậy! Thủy Hoàng Đế bản lĩnh thế nào, không phải cũng nhìn nhầm à, nương nương không cần trách móc Thái tử nặng nề.”

“Đúng vậy.” Hoàng hậu mỉm cười, trong nụ cười mang theo chút đau thương: “Cho nên cơ nghiệp của Thủy Hoàng Đế chỉ đến đời thứ hai là chết.”

Thiếu Thương ngẫm nghĩ, nàng cảm thấy nguyên nhân nhà Tần diệt vong rất phức tạp, không thể hoàn toàn tính ở trên đầu vài người, vì thế tiếp tục trấn an Hoàng hậu: “Nương nương, ngã một lần khôn hơn một chút, trải qua việc này, về sau Thái tử sẽ biết nhìn người ra sao.”

Hoàng hậu xem dáng vẻ bám riết không tha của nữ hài, dịu dàng sờ tóc nàng: “Chỉ mong như ngươi nghĩ thôi.”

...

Hai ngày sau, Thiếu Thương cố ý bỏ Lăng Bất Nghi lại đi tiễn đưa Khúc Linh Quân.

Thập Lí Đình bên ngoài thành, đoàn xe khổng lồ của hai nhà Lương Khúc kéo dài, người tới tiễn đưa cũng không ít. Trong số đó, có một vị lão giả khuôn mặt có vài nét giống Khúc Linh Quân đứng ở trong đình nói chuyện với Hàn Đại Tướng quân, một vị trung niên khuôn mặt giống ông ta đang đứng hầu ở một bên, ba người thỉnh thoảng phát ra tiếng cười.

Khúc Linh Quân nhìn bọn họ, quay đầu nói với Thiếu Thương: “Gia phụ gia huynh cùng chúng ta đi đến chỗ Châu Mục đại nhân nhậm chức, thuận tiện chuẩn bị lễ cưới hỏi cho ta.”

Thiếu Thương không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc vì sao ngươi phải gả...” Nàng dừng lại, đổi một cách hỏi khác “Thái tử điện hạ, hắn ta...” Nàng lại dừng lại, không biết nên nói tiếp thế nào.

Khúc Linh Quân hơi hơi mỉm cười, tuy là người mặc áo tang, nhưng dung nhan lại vẫn như ánh bình minh, minh diễm không gì sánh được.

“Ta cho rằng điện hạ nhớ thương ta mười năm, tuy thường thường lo lắng, nhưng cũng khi có mừng thầm. Ai biết, mười năm trước hắn ta đã quyết ý quên ta, ngược lại có vẻ mấy năm nay ta so đo cực kỳ buồn cười. Quân đã vô tâm ta cũng thôi vậy, ta cùng với Thái tử, đã không có gì để nói.”

Thiếu Thương biết nàng ấy nói rất đúng, chỉ có thể thở dài một tiếng: “Vậy cũng không cần gả cho Lương Châu Mục, dù sao ông ta tuổi tác đã lớn, phu nhân vẫn còn đang thanh xuân.”

Khúc Linh Quân mỉm cười nói: “Ngươi là người thông minh, ngươi cẩn thận ngẫm lại, thật ra cho dù với hai nhà Lương Khúc, hay là cho hai đứa nhỏ của ta, ta gả cho Châu Mục đại nhân đều là thỏa đáng nhất.”

Thiếu Thương lại không nói chuyện.

Bên kia, một đôi hài nhi của Khúc Linh Quân mặc đồ tang nho nhỏ, cùng phó mẫu và tỳ nữ đi theo chạy tới chạy lui, ngược lại nhìn càng vui hơn hơn so với khi cha ruột còn sống. Bọn họ một đường chạy đến bên cạnh Lương Vô Kỵ đang cùng Ngu Hầu nói chuyện, một đứa ôm chân, một đứa kéo tay áo, vui cười không biết ưu sầu. Lương Vô Kỵ tuy tuổi không nhỏ, nhưng thể lực cực khỏe, ông ta mỗi tay một đứa bế hai đứa nhỏ lên, để hai đứa nhỏ chắp tay thi lễ với Ngu Hầu, chọc Ngu Hầu cười ha ha.

Khúc Linh Quân cùng Thiếu Thương nhìn trong chốc lát, nàng ấy nói: “Châu Mục đại nhân đáng thương, một đời anh hùng, đáng tiếc năm nay đã gần nửa trăm lại dưới gối trống không. Đứa nhỏ của ta cũng đáng thương, có cha không bằng không cha. Về sau ta sẽ hầu hạ đại nhân thật tốt, ông ta sẽ chăm sóc đứa nhỏ của ta. Như vậy, mọi người đều tốt.”

Thiếu Thương như có điều ngộ ra. Mỗi người có cái nhìn khác nhau, có vài người sống vì chính mình, có vài người sống vì gia tộc, hài tử, thật ra từ phương diện này tới nói, Khúc Linh Quân cùng Lương Vô Kỵ thật ra lại có cùng cái nhìn.

Lâm rời đi trước, Thiếu Thương quay đầu lại nhìn liếc mắt một cái, thấy Lương Vô Kỵ quỳ một gối trên mặt đất, trích chút khô đan bằng cỏ nổi lên quắc nhi chim chóc, hai cái trĩ đồng thân mật kề tại bên cạnh hắn, xem tập trung tinh thần.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy, như vậy cũng không xấu.

 


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)