TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 729
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 112: Ra trận
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Sau khi Khúc Linh Quân rời đi hai ngày, Nhị Hoàng tử phi rốt cuộc thăm bệnh trở về, cùng lúc đó, chuyện chinh phạt nghịch tặc Thọ Xuân chính thức được đề cập, quân nhu lương thảo binh giới thậm chí quân đội đều đã chuẩn bị tốt từ mấy tháng trước, theo Hoàng đế ra lệnh một tiếng, cỗ máy chiến tranh đã sớm chỉnh đốn và sắp đặt xong như đều có sinh mệnh ngay ngắn trật tự bắt đầu khởi động.

Nhị Hoàng tử xem mà thèm, cắm đầu cắm cổ muốn vào quân doanh, lại bị Hoàng đế bắt được một sai lầm nho nhỏ hung hăng xử lý một chặp, ngày kế Nhị Hoàng tử phi xin nghỉ với Hoàng hậu, tỏ vẻ hai phu thê bọn họ muốn tạm rời đô thành, đi tham gia hôn lễ của bạn tốt Khúc Linh Quân. Hoàng hậu nhận lời. Sau khi Lăng Bất Nghi nghe nói, tỏ vẻ Nhị Hoàng tử này cưới Hoàng phi không tồi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu Thương lập tức nghi ngờ nói: “Ý chàng nói Nhị Hoàng tử phi đã sớm nghe nói việc Khúc phu nhân, nhưng tránh ở bên ngoài không chịu về đô thành?”

“Nàng ấy tự xưng là bạn tốt của Khúc Linh Quân. Bạn tốt phạm phải tội lớn giết chồng, nàng ấy quản hay là mặc kệ?  Nếu mặc kệ, không khỏi có vẻ bạc bẽo, nếu quản, nàng ấy chỉ sợ cũng không thể khẳng định Khúc Linh Quân có giết người hay không. Không khỏi vô cớ chọc một thân hiềm khích, còn không bằng đứng ngoài cuộc.”

Thiếu Thương buồn bã: “Người trong cung này, không một ai đơn giản, Nhị Hoàng tử phi thoạt nhìn ngay thẳng, không nghĩ tới cũng có tâm kế như vậy.”

Lăng Bất Nghi nói: “Chỉ nói về tâm kế, Thái Tử Phi không xứng xách giày cho Nhị Hoàng tử phi. Những năm gần đây, nếu không có Hoàng hậu cùng ta nhiều lần che chở, Thái Tử Phi không biết có bao nhiêu khuyết điểm bị nàng ấy túm được đấy.”

“Nhị Hoàng tử phi như vậy, nương nương không trách cứ à?”

“Trách cứ cái gì. Nàng ấy lại không vu oan, thật sự là người dưới của Thái Tử Phi làm việc không bớt lo, Nhị Hoàng tử phi chỉ âm thầm điều tra, tiện đà tố giác thôi.”

Thiếu Thương thở dài, sau đó nghĩ đến một chuyện, lo lắng lôi kéo tay áo Lăng Bất Nghi: “Cái đó… Cái đó… Cái đó, mấy ngày hôm trước, chàng trộm chuồn ra đại doanh Bàn Khánh cùng ta đi Đồ Sơn Cao chơi đùa, nội quan ở biệt viện suối nước nóng kia chắc chắn nói cho bệ hạ! Bây giờ trên dưới triều đình đều vội vàng chuẩn bị chinh phạt Thọ Xuân, chàng cũng là một người trong đại quân xuất chinh, vậy mà, vậy mà... Làm sao bây giờ?!”

Lăng Bất Nghi cười trong sáng, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của nữ hài: “Giờ nàng mới nghĩ đến!” Sau khi bị đẩy tay ra, hắn nói: “Sáng sớm hôm nay, ta đã bị bệ hạ răn dạy rồi.”

Thiếu Thương thở dài nhẹ nhõm một hơi, vỗ vỗ ngực: “Bệ hạ răn dạy chàng rồi thì sẽ không có việc gì lớn.”

Lăng Bất Nghi vân đạm phong khinh nói: “Trận chiến này vốn không phải là chuyện lớn gì.”

Không sai. Đánh Thọ Xuân chỉ là một lần chiến sự nhỏ, trong một đất nước mà loạn lạc giăng đầy như này, giống như búa tạ ngàn cân nghiền bánh xốp, chúng thần trong triều đều biết nghịch tặc Bành Chân ắt thành bột mịn, vì thế, dùng đủ các loại thủ đoạn để đi theo.

Những lão tướng trọng thần từng theo Hoàng đế quát tháo thiên hạ lần này đều rất có phong độ, từ chối từ chối, đề cử người hiền, đề cử người hiền, không có ý tranh công đoạt quyền chút nào, ngược lại sôi nổi tỏ vẻ chúng ta đã già, nên nhường cơ hội tỏa sáng cho người trẻ tuổi.

Như vậy người trẻ tuổi thì sao? Chúng thần trên mặt cười hì hì, trong lòng rõ rành rành, đương nhiên là con cháu hậu bối các gia tộc!

Cho nên, lúc này đến cả Ngô Đại Tướng quân nổi danh thẳng thắn nóng tính cũng rúc ở trong nhà, không chịu ra thống lĩnh toàn quân. Chỉ vì ông ta biết rõ, lúc này phiền toái không phải là đánh giặc, mà là làm thế nào khống chế đám con cháu huân quý như trâu rừng con nghé con này! Không riêng phải quản lý cho tốt, còn phải dưới tiền đề bảo đảm chiến sự thuận lợi, làm nhóm con cháu này có cơ hội lộ mặt lập công, đồng thời càng phải chú ý chừng mực, đập đầu bị thương trầy da hu hu hu thì được, đứt tay đứt chân rơi đầu thì không cần.

Loại tình huống này trong lòng Hoàng đế biết rõ ràng, nhưng cũng không tiện khiển trách, bởi vì chính ông ấy là người đầu tiên làm như vậy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không có cách nào cả, con nuôi đánh nhau dũng mãnh hừng hực, không chút nào yêu quý thân mình, không thấy một cái là chỗ hung hiểm gì đó đều dám đi. Lúc trước Hoàng đế đã bị dọa đến quá nhiều lần, nếp nhăn trên mặt rồng đều nhiều thêm mấy cái. Chiến sự lớn thật sự gió tanh mưa máu ông ấy không nỡ ném Lăng Bất Nghi vào đi, loại chiến sự nhỏ khó khăn Thọ Xuân này không còn gì tốt hơn.

Có lẽ đám lão huynh đệ kia có chung một chủ ý với ông ấy, dù sao Hoàng đế không thể nói ‘lão tử là chân long có thể làm như vậy, các ngươi là tép riu cho nên không thể’ được. Hoàng đế không khỏi hoài niệm khí chất vô lại lưu manh của tổ tiên Cao Hoàng đế, phẩm chất ưu tú như vậy sao không di truyền một chút cho con cháu chứ.

Thông tình đạt lý hơn nữa là dù sao Hoàng đế cũng là quân chủ khai quốc tay không tranh đấu giành thiên hạ, biết rõ đạo lý chiến sự không được khinh thường, nên làm chuẩn bị vẫn phải làm. Con cháu huân quý có thể tòng quân, nhưng tỉ lệ không thể vượt qua ba phần, hơn nữa còn phải quản thúc nghiêm ngặt. Dưới tầng tầng suy tính, Thôi Hữu vốn chỉ là định đi áp trận bảo vệ Lăng Bất Nghi trực tiếp bị phong thành Thống Soái đại quân.

Sắc lệnh này vừa xuống, chúng thần (đặc biệt là có con cháu ở trong quân) lập tức hô to Hoàng đế anh minh thần võ, ca công tụng đức các loại, Thôi Hữu ở một bên mặt như màu đất, trời đất quay cuồng. Nếu năm đó Hoàng đế có thể yên tâm giao con nuôi mười lăm tuổi vào trong tay Thôi Hữu, như vậy chúng thần tự nhiên cũng yên tâm ném con cháu cho vị bố dượng hoàng kim này, tâm tư mọi người đều giống như nhau.

Thôi Hữu ở trong số trọng thần trung có tiếng là nhân duyên tốt số một số hai.

Chúng thần thích ông ấy, bởi vì ông ấy vừa không thích tranh quyền cũng không thích đoạt thế, rất nhiều lần tranh chấp ông ấy đều cười cười bỏ qua.

Hoàng đế thích ông ấy, mỗi khi cười hỏi ông ấy lần này lại lập công muốn ban thưởng cái gì, Thôi Hữu vẫn dùng ánh mắt chứa đầy thâm ý tươi đẹp nhìn lại, nhìn đến Hoàng đế nổi da gà. Hoàng đế dùng đầu ngón chân đều có thể biết Thôi Hữu muốn cái gì, chung quy là tương lai chờ Hoắc Quân Hoa hết bệnh rồi tứ hôn cho bọn họ nọ kia.

Tuy tướng mạo Thôi Hữu không xuất chúng, nhưng nhóm lão huynh đệ kết giao vài chục năm đều bị biết ông ấy đa mưu túc trí, làm việc cẩn thận; nếu không phải vài chục năm như một treo cổ ở trên người Hoắc Quân Hoa, người muốn tục huyền cho ông ấy đều sắp đạp vỡ cửa lớn Thôi gia. Vì thế Ban gia vốn còn do dự cũng đưa độc đinh Ban tiểu Hầu ra, Ngu Hầu vẻ mặt đạo đức văn chương cũng ngượng ngùng ngượng ngùng nhét ba nhi tử vào... Ví dụ như vậy.

Ngày đi càng gần, mỗi người cũng càng thêm bận rộn, Thiếu Thương cũng không ngoại lệ.

Mấy ngày nay, nàng suốt đêm chế tạo gấp một cái áo trong cùng một đôi vớ nhung thật dày cho Lăng Bất Nghi, còn cố ý cầm mấy châm cuối cùng đi Trường Thu Cung làm, muốn được lời khen ở trước mặt Hoàng lão bá. Nhìn ngón tay Thiếu Thương bị chọc thành sao sáng đầy trời, dù cho thành phẩm kia thật sự không ra gì, Hoàng đế vẫn là hừ hai tiếng trong lỗ mũi, tỏ vẻ coi như vừa lòng.

Lăng Bất Nghi trầm mặt kéo Thiếu Thương ra, xem đi xem lại tay nhỏ của nàng, không vui nói: “Biến thành như vậy, còn không bằng không làm.”

Thiếu Thương cười chọc chọc vào gương mặt hắn: “Chàng thật không có lương tâm, ngón tay ta biến thành như vậy vì ai chứ?”

“Tất nhiên là vì không để bệ hạ răn dạy.” Lăng Bất Nghi lưu loát vạch trần nàng.

Thiếu Thương có chút đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Chàng nói không sai... Nhưng phó mẫu của ta nói, nữ hồng vẫn phải học một chút, tương lai làm chút đồ bên người cho lang tế với hài nhi.”

“Lần trước ống tay áo của nàng bị rách vẫn là ta cho vá cho nàng, khi nào ta trông cậy vào nữ hồng của nàng.”

Thiếu Thương không thể làm gì nói: “Chàng không thể không đề cập tới chuyện này à? Ngày ấy sau khi trở về phó mẫu hỏi ta ống tay áo là ai vá, ta nói là chàng, sau đó bị nàng ấy dạy dỗ khoảng hai canh giờ, hai canh giờ đó! Phó mẫu nói, loại chuyện này nếu truyền ra ngoài tuyệt đối là chuyện  lạ từ cổ chí kim, nữ tử Trình gia về sau cũng không cần ra cửa nữa!”

Lăng Bất Nghi bật cười. Hắn nhìn chóp mũi nho nhỏ yêu kiều của nữ hài ở trong khí lạnh hơi hơi đỏ lên, không nhịn được cúi đầu cắn một cái.

Thiếu Thương che cái mũi lại đỏ mặt, liên tiếp lui mấy bước to, ngón tay chỉ vào nam nhân run rẩy: “Chàng… Chàng… Chàng...”

Lăng Bất Nghi tiến lên vài bước, thân hình thon dài như núi ngọc dựa lại gần, nhỏ giọng nói ở bên tai nàng: “Nàng đừng nóng giận, ta cho nàng cắn lại.”

Thiếu Thương nhìn hầu kết hơi hơi di động của hắn, cái mũi cao ngất anh tuấn, cũng không biết nghĩ tới cái gì, mặt càng đỏ hơn.

Một ngày cuối cùng trước khi đi, Lăng Ích lặng lẽ đến phủ đệ của Lăng Bất Nghi, lúc đó Thiếu Thương vừa hay cũng ở đấy. Ông ta thấy Thiếu Thương, ôn hòa cười nói: “Bệ hạ không thích ta tới tìm Tử Thịnh, ngươi đừng nói ra ngoài.”

Thiếu Thương cung kính khom mình hành lễ, cũng không trả lời.

Lăng Ích đưa một bộ giáp mềm tơ vàng trân quý cho nhi tử, lặp đi lặp lại dặn dò: “Nhất định phải toàn thân mà về, bảo vệ thân thể quan trọng hơn hết. Đừng trong lòng nóng lên lại dễ dàng lao vào nguy hiểm, đừng... Đừng giống như cữu phụ của ngươi... Sống sót là quan trọng nhất. Chỉ có sống sót, mới có thể làm việc ngươi muốn làm!”

Lăng Bất Nghi cúi đầu nghe xong, nhất nhất xưng vâng. Hai cha con đối diện không nói gì, thật lâu sau, Lăng Bất Nghi mới nói: “Chờ lần này ta trở về, sẽ đến Thành Dương Hầu phủ. Chính đán có lẽ không kịp, có khi để nguyên tiêu...”

Lăng Ích vui mừng ra mặt, liên mồm nói được, quay đầu nói: “Thiếu Thương, đến lúc đó ngươi cũng tới nhé!” Ông ta dừng một chút: “Thuần Vu Thị sẽ không ra, nếu còn có người không khách khí đối với ngươi, ngươi muốn nói cái gì đều được, không cần sợ!”

Lúc Lăng Ích phải đi về, Âu Dương phu tử chợt tới đưa cấp báo, Thiếu Thương đứng dậy thay Lăng Bất Nghi đưa Lăng Ích ra cửa, đi đến tiền đình, Lăng Ích chợt thở dài: “Tử Thịnh tính tình bướng bỉnh, ngươi khuyên nhủ hắn nhiều chút, không cần nghe người khác tâng bốc cái thế anh hùng gì đó rồi bất chấp tất cả. Ngươi chưa từng gặp cữu phụ của Tử Thịnh, thật sự là nhân vật giống thiên thần, còn không phải trần về trần, đất về đất, tan thành mây khói.”

Thiếu Thương bỗng nhiên dừng bước: “Mỗi người đều sẽ trần về trần, đất về đấy, mỗi người đều sẽ tan thành mây khói! Nhưng mà việc đã làm sẽ không tan thành mây khói, công lao sự nghiệp lưu lại cũng sẽ không tan thành mây khói!”

Lăng Ích có chút ngạc nhiên, ngay sau đó lại cười: “Như vậy, ngươi hy vọng Tử Thịnh cũng như vậy à?”

Thiếu Thương cứng họng.

Nhìn theo Lăng Ích rời đi, nàng chậm rãi dạo bước đến hậu viên, ngơ ngác đứng ở dưới một gốc cây mai già, qua hồi lâu, Lăng Bất Nghi lại đây tìm nàng, cười hỏi làm sao vậy. Thiếu Thương nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn rất lâu, sau đó thở dài: “Nếu không chàng từ quan đi thôi, ta nuôi chàng.”

Lăng Bất Nghi đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó bật cười: “Đừng nghe phụ thân ta, sống chết có số, ta còn chưa sống đủ đâu.”

Thiếu Thương gật gật đầu, từ đáy lòng thở dài: “Đúng vậy, sống chết có số, cho nên ta nhất định sẽ tái giá.”

Lăng Bất Nghi đen mặt: “... Nàng yên tâm, ta nhất định còn sống trở về.”

Ngày đại quân xuất phát, Trình phụ mặt mũi không vui như bị người ta thiếu nợ không trả. Lần này hắn bị Hoàng đế cắt cử đến phía nam trung bộ Dương Châu, cùng Hàn Đại Tướng quân đóng trên mấy con đường nhất định phải đi qua phía nam Thọ Xuân, để phòng ngừa nghịch tặc tan tác chạy trốn.

Mấy ngày trước hắn đã thấy nữ nhi cắm đầu thêu thùa may vá, cho dù A Trữ mắt tinh nhìn chằm chằm, vẫn là suýt nữa gây ra huyết án. Trình Thủy vốn cho rằng đây là làm cho mình, nhưng qua thê tử uyển chuyển nhắc nhở nữ nhi đã đính hôn, hắn rất có tự giác nghĩ cho dù xiêm y là cho Lăng Bất Nghi, có lẽ vớ nhung là làm cho mình đấy. Ai ngờ, căn bản không có phần của hắn.

Cho dù đến lúc sắp lên đường, nữ nhi đứng ở bên cạnh Hoàng hậu vẫn luôn nhìn trộm Lăng Bất Nghi dưới Điểm Tướng Đài, liếc mắt một cái cũng không phân cho lão phụ. Trình Thủy không khỏi lệ già tung hoành.

Quân đội chậm rãi di động, từ dưới Điểm Tướng Đài đi qua, xuyên qua cửa thành mà đi. Giữa buổi sáng, Lăng Bất Nghi cưỡi tuấn mã đi ở đầu tiên, ánh mặt trời ấm áp mùa đông chiếu lên giáp đen của hắn, dáng người mạnh mẽ lộ ra huyết tinh chinh chiến sa trường.

Thiếu Thương vẫn luôn nhìn hắn, Lăng Bất Nghi dường như có cảm giác, chợt quay đầu ngựa lại, giục ngựa chạy về, trong giây lát cưỡi ngựa đến bên đài cao nơi Hoàng hậu đứng. Thiếu Thương không rõ nguyên do, chỉ thấy cánh tay dài của Lăng Bất Nghi vươn ra, ở trước mắt bao người, tay trái nhẹ nhàng vung lên, một đồ vật nho nhỏ ở không trung xẹt qua đường cong, chuẩn xác dừng ở trong ngực Thiếu Thương.

Hoàng đế đang rời khỏi Điểm Tướng Đài cũng thấy, ông ấy xụ mặt, muốn cười lại muốn mắng người, Viên Thận đứng ở phía sau ông ấy cố gắng chịu đựng không nói lời khinh bỉ, nhưng mà người khác thì không có hàm dưỡng tốt như vậy. Lúc này xung quanh bắt đầu vang lên tiếng ồn ào, quan binh cưỡi ngựa ở phía sau đi qua nhìn thấy một màn này, sôi nổi cười rộ lên, ‘Lăng thiếu Tướng quân cũng sẽ như vậy, không thể trông mặt mà bắt hình dong nha’, ‘tháng ba sang năm thôi, không cần nóng vội ’, ‘mỹ quyến như hoa, chết chúng ta thôi’...

Mặt Thiếu Thương đỏ như sốt, Hoàng hậu lắc đầu mỉm cười, cho dù nhóm hoạn quan cung tì xung quanh cũng sôi nổi cười khẽ. Thiếu Thương ôm bao vải nhung nho nhỏ kia, bất chấp thẹn thùng, cố gắng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy dưới giáp đầu hình kỳ lân bằng huyền thiết, thanh niên chỉ lộ ra nửa mặt bên dưới trắng nõn, dường như đang khẽ cười với nàng, sau đó giục ngựa mà đi.

Tiếng trêu ghẹo xung quanh chưa hết, Thiếu Thương cúi đầu giả bộ ngượng ngùng, trên tay nhanh chóng cởi bỏ bao vải nhung kia, chỉ thấy bên trong là một mặt dây chuyền vàng lớn cỡ bàn tay, khắc hình một con mãnh hổ nho nhỏ uy nghiêm lạnh lùng ngồi trên một cái ghế vuông nhỏ nhỏ, trên thân thể buộc một cái dây gấm màu đỏ.

“... Đây là cái gì?” Nàng khó hiểu nói.

Hoàng hậu lại cười nói: “Đây là ấn riêng của Tử Thịnh. Ừm, đây là hắn muốn giao của cải cho ngươi.”

Cái này làm Thiếu Thương đến cổ cũng đỏ rồi. Chống lại ánh mắt mọi người hoặc hài hước hoặc trêu ghẹo, nàng dõi mắt trông về phía xa, dường như cửa thành mà hắn rời đi kia đều rực rỡ lung linh, tản ra ánh sáng động lòng người.

...

Sau khi đại quân xuất chinh, đô thành lần thứ hai khôi phục yên tĩnh. Năm tháng nhàn tản, trái phải không có việc gì, ngày kế Thiếu Thương đi biệt viện Hạnh Hoa thăm Hoắc phu nhân, kết quả lại gặp gỡ huynh đệ Thôi thị.

Thôi Hầu không giỏi nói, hai nhi tử của ông ấy lại như đột biến gien, thay đổi các loại đến dỗ Hoắc Quân Hoa thoải mái không thôi, trong chốc lát vẽ hình vẽ sắc diễn nông phụ nông thôn ẩu đả trượng phu, trong chốc lát lại leo lên cây thấp biểu diễn tuyệt kỹ gia truyền ‘yến bay liệng’. Nhìn Thôi Đại nhẹ nhàng lượn vòng ở nhánh cây, Thiếu Thương lớn tiếng khen hay.

A Ảo vừa sợ vừa cười, thuận miệng nói: “Lá gan Thôi Hầu thật lớn, đổi là nữ quân chúng ta sợ là phải long trời lở đất. Lúc trước khi công tử nhỏ tuổi, đừng nói leo cây, đến cả chỗ cao một chút, nữ quân đều không cho đi.”

Thiếu Thương nhớ tới Lăng Bất Nghi cũng từng có tuổi thơ tốt đẹp, trong lòng có chút khổ sở.

Thôi Đại khoe khoang xong, Thôi Nhị chạy nhanh đi khoe thành tích với tỷ tỷ xinh đẹp: “Lợi hại không? Lợi hại đi, đó là tổ phụ ta dùng hai ngàn tiền học được từ một du hiệp đó!”

Thiếu Thương: ...

Chờ Hoắc Quân Hoa đi nghỉ trưa, Thôi Đại vừa lau mồ hôi vừa ra chủ ý thối cho Thiếu Thương: “Thiếu Thương a tỷ, ta có cái chủ ý ngươi nghe một chút đi... Khụ khụ, được được được, chủ ý là đôi ta cùng nhau ra, ngươi đừng chọc ta, cút ngay...”

Dùng sức đẩy đệ đệ ra, Thôi Đại tiếp tục nói: “Thiếu Thương a tỷ, huynh đệ chúng ta có chủ ý này, ngươi nghe một chút. Ngươi xem gia phụ cùng Hoắc phu nhân tuổi đều không còn nhỏ, cứ kéo dài như vậy rất đáng tiếc. Hai chúng ta sớm bàn bạc rồi, nếu Hoắc phu nhân có thể khỏi bệnh, đó là tốt nhất, nếu bệnh không tốt, cũng không sao. Đơn giản coi như Hoắc phu nhân vẫn là Hoắc tiểu nương tử, để a phụ xum xoe, chúng ta lại bắt tay giúp, nói không chừng chân thành đến sắt đá cũng mòn, ‘Hoắc tiểu nương tử’ sẽ đồng ý gả cho ‘A Vượn’ nhà bên đấy!”

Thiếu Thương vừa nghe đã cảm thấy rất có lý: “Cái này ta lại không nghĩ tới. Dường như... Cũng không phải không thể được... Vậy đến lúc đó các ngươi làm sao? A Vượn từ đâu ra nhi tử?!”

Thôi Đại buột miệng thốt ra: “Không quan trọng, ta cùng đệ đệ có thể tiếp tục giả làm chất nhi mà!”

Thiếu Thương: À...

Thôi Nhị cực kỳ vui vẻ: “Nếu a phụ không phải a phụ, sẽ không thể ép chúng ta đọc sách!”

Thôi Đại liếc trắng mắt đệ đệ một cái: “Đừng có nằm mơ, thúc phụ cũng là có thể quản giáo chất nhi!”

Nhìn đôi huynh đệ dở hơi lanh lợi làm người ta thích này, Thiếu Thương gần như cười đến đau bụng, sau một lúc lâu, nàng không nhịn được hỏi bọn họ vì sao không ngại cha ruột ân cần như vậy với nữ nhân khác, chẳng lẽ bọn họ thật sự không sợ có mẹ kế à.

Thôi Đại đầu tiên là sửng sốt, sau đó hoàn toàn không ngại cười rộ lên, hoàn toàn là dáng vẻ người lớn.

Hắn ta nói: “Thật ra lời này vài năm trước thường mấy tên khốn khiếp hỏi chúng ta... Bọn họ là không có ý tốt. Thiếu Thương a tỷ, nói câu bất hiếu, ta cùng đệ đệ sớm đã quên dáng vẻ a mẫu, nhưng từ lúc còn nhỏ, đã ba phụ tử chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”

“Ta ngã bị thương cánh tay, a phụ thà rằng nhường công lao cho người khác, cũng muốn mang ta đi tìm thần y nối xương. Đệ đệ tuổi nhỏ yếu ớt, có một lần sốt đến mơ màng hồ đồ, là a phụ mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ ôm nó. Nhà ta không phải không có phó mẫu cùng nô bộc, nhưng a phụ vẫn luôn mang đôi ta theo bên người, tự mình chăm sóc. Gia tộc quyền thế nhà cao cửa rộng bình thường có mấy phụ thân có thể tự tay làm lấy như vậy, có thể nhớ rõ sinh nhật nhi nữ đã là không tồi rồi.”

“Khi a mẫu còn sống, a phụ không lỗi với bà. A mẫu đã qua đời, huynh đệ chúng ta nên lấy tâm nguyện a phụ làm trọng.”

Thiếu Thương cúi đầu, váy áo thấm ướt số chỗ nhưng trong lòng như nắng ấm chiếu sáng.

“Còn nữa, còn nữa...” Thôi Nhị vóc dáng nho nhỏ góp lời, vẻ mặt hưng phấn: “Nếu a phụ cùng Quân Hoa a tỷ... À không phải, cùng Hoắc phu nhân thật sự thành, vậy, vậy, vậy chẳng phải chúng ta có thể cùng Tử Thịnh huynh trưởng trở thành thân huynh đệ à?!”

Thôi Đại vỗ đùi: “Không sai! Chờ Tử Thịnh huynh trưởng thành thân huynh trưởng của chúng ta... Hừ hừ, ta xem mấy tên khốn kiếp kia có nhìn mà thèm chết không! Về sau một đám đều đến nâng ta làm lão đại, ngoan ngoãn dập đầu kính rượu!”

Thiếu Thương xì một tiếng, mang nước mắt mà cười.

Sau khi hồi cung, Thiếu Thương kể lại những lời huynh đệ Thôi gia nói cho Đế Hậu nghe. Hoàng hậu cũng cảm khái rất nhiều: “Ba phụ tử Thôi Hầu đều là người chân thật thành tâm thành ý, có người nhà như vậy, đó thật là phúc khí vô cùng quý giá.”

Hoàng đế trông về phía xa ngoài cửa sổ, tinh thần ngơ ngẩn, qua hồi lâu, mới lẩm bẩm nói: “... Năm ấy A Vượn treo ở trên vách đá không xuống nổi, chúng ta đành phải nối dây thừng đi xuống cứu hắn. Trên đường về, A Vượn nằm ở trên lưng Hoắc Xung huynh trưởng, khóc đến nấc cụt. Nhưng việc này dường như mới là hôm qua, ôi, đảo mắt mấy chục năm, cảnh còn người mất. A Vượn là phụ thân, làm rất tốt.”

Hoàng đế rời đi, Hoàng hậu buồn bã ngồi yên thật lâu. Bà ấy nói với Thiếu Thương: “Ta từng gặp Hoắc Xung Tướng quân hồi còn sống, thật ra ông ấy rất giống Hoắc phu nhân, anh tuấn vũ dũng, ôn hoà hiền hậu đoan chính. Năm ấy ông ấy chào từ biệt bệ hạ, ngày ấy lời ông ấy nói, ta đều nhớ rõ từng từ.”

“Ông ấy nói, bây giờ đất trời như biển máu, vạn dân khổ cực, xin bệ hạ chỉ lo xung phong liều chết ở phía trước, cuối cùng sẽ có một ngày, điện ngọc sáng tỏ, bốn bể yên lặng. Tòa thành trì kia ông ấy sẽ thay bệ hạ bảo vệ, chỉ cần có ông ấy ở đó, bệ hạ tuyệt đối sẽ không hai mặt gặp địch.”

“... Sau đó, rốt cuộc ông ấy không trở về nữa.”


 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)