TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 553
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 114: Dọc đường đi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Từ khi tỉnh lại trong phòng ở nông thôn, Thiếu Thương vẫn luôn chịu đủ loại quản thúc, khác biệt chỉ là quản thúc bình thường, quản thúc nghiêm tại nhà cùng với quản thúc như đại tiên ở động bàn tơ, Hoàng hậu cùng Tam thúc mẫu với nàng chỉ là quản thúc bình thường, chỉ cần không ra chuyện lớn là được; Tiêu phu nhân là nghiêm khắc quản thúc, chẳng những không thể xảy ra chuyện, cũng không cho mở miệng cùng đánh nhau; về phần Lăng Bất Nghi... Vậy cũng không cần phải nói.

Lần này hiếm khi không có trưởng bối bên người, Thiếu Thương bỏ xe cưỡi ngựa, đón không khí mát lạnh, hứng thú dạt dào thổi sáo nhỏ, làn điệu hoạt bát linh động, khuây khoả vui sướng. Thổi sáo yêu cầu hơi thở vững vàng có lực, nhưng mà lưng ngựa xóc nảy, tiếng sáo thổi ra lúc thì cao trong mây trời lúc thì một chân đạp khoảng không, người nghe chung quanh cực kỳ khó chịu, nhưng mà bản thân người thổi lại vui vẻ vô cùng, một đường đón gió phấp phới, vui quên trời quên đất.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Thiếu Cung uể oải rúc ở trong xe ngựa, bị tiếng sáo tàn phá linh hồn này làm cho xanh cả mặt.

Ngay cả Vạn Thê Thê đều có chút không nhìn nổi, cưỡi ngựa đến bên cạnh Thiếu Thương: “Còn không phải là ra ngoài một chuyện à, ngươi lại thoải mái đến như vậy.”

Thiếu Thương buông sáo nhỏ, chóp mũi đáng yêu nghịch ngợm đông lạnh hơi đỏ lên: “Ra cửa không ai quản thúc, khó được cỡ nào chứ!”

“Có cái mà khó có, chỉ cần mang đủ thị vệ gia đinh, ta thích đi chỗ nào thì đi đến chỗ ấy. A phụ nói nữ tử gả cho người là đáng thương nhất, nhìn xem đại mẫu ta là biết, bảo ta ở nhà mẹ đẻ muốn vui vẻ thế nào thì vui vẻ.” Vạn Thê Thê không hề đồng ý.

“Vậy Thê Thê a tỷ đơn giản đừng gả nữa.”

“Nhưng mà a phụ lại nói, nữ tử gả không được lại càng đáng thương.”

Thiếu Thương thật cạn lời, thở dài: “Vạn bá phụ đúng là người tốt, Thê Thê a tỷ, nếu ta đầu thai làm nữ nhi thứ mười bốn nhà ngươi thì tốt rồi. Ngươi nhìn ta xem, trước kia thì không cần phải nói, lần này a mẫu 800 năm phát tâm địa từ bi để ta ra cửa du ngoạn...”

Trình Thiếu Cung nằm bò ở cửa sổ xe, nhàn nhã nói: “Ngươi thật sự cho rằng lần này để ngươi ra cửa, là a mẫu đại phát từ bi à?”

Thiếu Thương nghi hoặc: “Chẳng lẽ không phải?”

“Ngươi đồng ý cưỡi ngựa không thổi sáo ta sẽ nói cho ngươi.”

Thiếu Thương sao có thể là người chịu bị uy hiếp, nàng giơ một chân đá vào trên vách xe, ngay sau đó xe ngựa đong đưa hai cái, Trình Thiếu Cung giống như đóa hoa yêu kiều sợ hãi hô lên, sau đó Thiếu Thương quay đầu đi hỏi thứ huynh Trình Tụng. Trình Tụng đang ở phía trước đoàn xe cùng phủ binh dẫn đầu nói chuyện, bị Vạn Thê Thê thổi còi gọi về, sau khi biết được nguyên do cực kỳ sảng khoái giải đáp, vì thế ba người cùng đi vào trong một chiếc xe ngựa trống phía cuối đoàn xe.

“Vì miễn đi một chút phiền toái.” Trình Tụng nói.

Thiếu Thương ra vẻ ngây thơ.

Trình Tụng không biết nói từ đâu, đắn đo nói: “Ngươi có nghe nói qua điển cố ‘đầu cơ kiếm lợi’ hay không.”

“Thứ huynh cũng tới kiểm tra học vấn của ta!” Thiếu Thương có chút bi phẫn: “Ta biết cái điển cố này, nhưng đừng hỏi ta là từ quyển sách nào ra có được không hả, đọc sách không nhiều chẳng lẽ nên bị thiên lôi đánh xuống à!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không không không, ta không phải có ý này!” Trình Tụng vội vàng xua tay: “Ý a mẫu là bởi vì ngươi, hiện giờ nhà ta cũng có chút đầu cơ kiếm lợi.”

“Nói như thế nào?” Vạn Thê Thê cũng là không hiểu ra sao.

“Tiểu muội, hiện giờ ngươi bao lâu thấy bệ hạ một lần?”

“Khoảng cách một ngày là có thể thấy.”

“Vậy bao lâu ngươi có thể nói chuyện với bệ hạ?”

“Chỉ cần thấy là sẽ nói chuyện.”

Thiếu Thương cảm thấy không thể hiểu được: “Nhưng thì tính sao? Sầm An Tri bên người bệ hạ, Lạc gia a tỷ trước kia làm bạn bên người nương nương, đều thường xuyên có thể nhìn thấy bệ hạ mà?”

Trình Tụng vò đầu nói: “Sầm nội quan thì không nói, cho dù Ngu Hầu cũng không dám xem thường ông ta. Nhưng mà vị Lạc nương tử kia, mẫu thân đã tra qua, thật ra nàng ta cũng không thường xuyên được diện thánh, cho dù gặp được bệ hạ, cũng giống với cung tì bình thường khác, không được bệ hạ hỏi ý thì không được mở miệng.”

Đây là quy củ cung đình, thượng vị giả không mở miệng thuộc hạ đều không thể nói trước. Thiếu Thương vội nói: “Ta chưa từng tùy ý lên tiếng!” Trừ lúc Hoàng lão bá dạy bảo thì mình phải giải thích.

“Nhưng một khi ngươi nói là hiệu nghiệm!” Trình Tụng nói.

Vạn Thê Thê vỗ tay một cái: “Có phải chuyện a phụ ta không?”

Trình Tụng gật gật đầu: “A mẫu nói, trước kia tiểu muội thường có thể diện thánh, mỗi người đều chỉ là nhìn từ xa, nhìn xem có phải một Lạc nương tử khác hay không. Nhưng lúc này sau khi Vạn bá phụ xảy ra chuyện... Tiểu muội, ngươi biết không, đã nhiều ngày khách đến thăm nhà nhiều gấp ba, đưa tới chút lễ trọng không thể hiểu được. A mẫu nói, lại qua hai ngày, sợ là người nhờ làm hộ việc sẽ tới, nếu tất cả đều từ chối không khỏi đắc tội với người ta, vẫn là để ngươi ra cửa du ngoạn, chờ Lăng đại nhân trở về, giao chuyện khó này cho hắn.” Thật ra Lăng Bất Nghi là cận thần của thiên tử, càng thêm có thể nói chuyện được, sao không ai dám nhờ hắn làm hộ đấy, chọn quả hồng mềm bóp mà thôi.

“Ta cũng chưa nói cái gì mà? A mẫu nói, bệ hạ vốn không nghĩ lập tức xử phạt Vạn bá phụ.” Đầu Thiếu Thương lớn như đấu.

Trình Tụng nói: “Sau đó a mẫu cũng nói, Ngự Sử nghiêm cẩn lại được thánh tâm thượng tấu buộc tội giống như Hoàng Văn này, theo quy củ bình thường, bệ hạ hẳn là sẽ cho người áp giải Vạn bá phụ về đô thành thẩm vấn trước... Muốn thẩm vấn vụ án, dù sao bá phụ cũng phải vào Đình Úy Phủ một chuyến! Nhưng bị ngươi hai ba câu cầu xin, không nói áp giải hồi đô thành, bệ hạ đến án kiện cũng chưa hạ chỉ cho Đình Úy Phủ, chỉ gọi bá phụ trở về ‘báo cáo công tác’. Tiểu muội, ngươi không hiểu quan trường, khác biệt trong đó rất lớn đấy.”

Vạn Thê Thê nghe xong, càng thêm cảm kích Thiếu Thương, ôm ấp ân cần cầm tay chụt chụt hôn vài cái, luôn miệng nói cảm tạ.

Thiếu Thương há to miệng, nhất thời không nói gì. Cho nên, thật ra Hoàng lão bá đối xử với mình rất tốt? Hay là dính ánh sáng của Lăng Bất Nghi? Hay là cả hai?

“Có lẽ bệ hạ cảm thấy việc này chỉ là chuyện nhỏ, cũng không để trong lòng.” Nàng do dự nói.

“Là việc nhỏ. Bệ hạ hạ lệnh áp giải là việc nhỏ, giơ tay buông tha cũng là việc nhỏ.” Trình Tụng tiếp tục nói: “Có câu là trong triều có người làm quan tốt, tới lúc mấu chốt, có người có thể ở trước mặt bệ hạ nói vài lời, quả thực ngàn vàng không đổi. Nhưng trên đời này có mấy người có thể nói động bệ hạ. Lần trước bệ hạ đặc xá Đậu Giáo úy tội bất kính, chính là dưới tình huống Phò mã của Đại Công chúa hướng cầu xin với bệ hạ.”

Thiếu Thương nói: “Đại phò mã kéo hiểu lòng người, giỏi ăn nói, bệ hạ đúng là rất sủng ái hắn ta.”

“Bây giờ có một đống người muốn kết giao cùng nhà của chúng ta, nếu chỉ là kết giao cũng không sợ cái gì, lá mặt lá trái ấy mà, a mẫu cũng không sợ hãi. Nhưng nếu có người nhờ ngươi nói chuyện ở trước mặt bệ hạ, vậy làm sao bây giờ?”

Thiếu Thương đổ mồ hôi trán, gật đầu như giã tỏi: “A mẫu nói rất đúng, Lăng đại nhân không ở đô thành, ta vẫn ra ngoài mới tốt. Chờ về sau chúng ta đủ tự tin, cũng không sợ cái gì.”

Vạn Thê Thê đang muốn đi ôm Thiếu Thương thân mật cảm ơn, cửa xe chợt bị kéo ra một chút.

“Ba người các ngươi trốn ở chỗ này làm chi?!” Trình Thiếu Cung bọc da cừu bạch hồ hầm hầm đứng ở ngoài xe: “Quản sự không tìm thấy các ngươi, chỉ có thể tới tìm ta!”

“Chuyện gì?” Trình Tụng hỏi.

“Có khách tới, tìm tiểu muội.”

Vừa nghe lời này, ba người bên trong xe đồng thời co rúm lại một chút.

“Không thể nào, đuổi tới nơi này?” Thiếu Thương rất kinh hoảng, nếu thật có người quyền thế tới nhờ làm hộ, mình đồng ý hay không đồng ý đây.

“Tiểu muội đừng sợ, ta đi nhìn xem trước.” Trình Tụng trầm giọng nói.

“Vẫn để ta đi thôi, ta họ Vạn, bọn họ khó xử không đến trên đầu ta.” Vạn Thê Thê làm bộ muốn xuống xe.

“Các ngươi đẩy tới đẩy đi làm gì?” Trình Thiếu Cung ôm sát da cừu, không kiên nhẫn nói: “Là Lâu Nghiêu, còn có vị Hà Thị nương tử kia, bọn họ phải về đô thành, vừa vặn đụng phải chúng ta.”

Sắc mặt ba người bên trong xe lại biến đổi, Trình Tụng cùng Vạn Thê Thê nhìn nhau cười, Thiếu Thương có chút thấp thỏm. Trình Tụng nói: “Nếu là A Nghiêu, tiểu muội đi gặp đi.” Lúc trước còn hôn ước với Lâu gia, hắn vẫn là rất thích vị em rể tương lai này.

Thiếu Thương nghĩ nghĩ, xuống xe đi gặp người.

Trình Thiếu Cung nhìn về phía bên trong xe: “Thứ huynh cùng Thê Thê a tỷ không đi à?”

Vạn Thê Thê liếc mắt: “Giữa ba người bọn họ có gút mắc cũ, có chuyện muốn nói thì chúng ta đi qua làm gì? Thiếu Cung, ngươi cũng nên trưởng thành, đừng mãi là tính tình đứa nhỏ ba tuổi.”

Trình Tụng cười nói: “Thê Thê, ngươi suy nghĩ nhiều rồi, hắn đâu phải là ba tuổi, mới hai tuổi, còn mặc tã đấy, ha ha ha...”

Vạn Thê Thê cùng phá lên cười.

Trình Thiếu Cung cười lạnh nói: “Các ngươi nghĩ kỹ, tuy Lăng Bất Nghi đi rồi, nhưng để lại một đội thị vệ cho tiểu muội, suốt ngày hộ tống ra vào cửa cung. Lần này ra cửa, bọn họ cũng xếp vào đoàn xe chúng ta. Chúng ta để tiểu muội đi gặp Lâu Nghiêu, các ngươi nói Lăng Bất Nghi có thể biết hay không? Hắn biết rồi thì sẽ như thế nào?”

Vạn Thê Thê đầu tiên ôi da một tiếng, Trình Tụng biến sắc nói: “Vừa rồi sao ngươi không nói?” Nói xong, hai người vội vàng nhảy xuống xe đuổi theo.

“… Đầu óc là thứ tốt, hai ngươi thành hôn xong ít nhất phải góp ra một cái đầu tốt!” Trình Thiếu Cung phỉ nhổ về phía bóng dáng hai người bọn họ.

Lúc Trình Tụng cùng Vạn Thê Thê chạy tới, Thiếu Thương đang nói: “... Ngươi không cần lo lắng, ta không có việc gì, ngược lại những người đẩy ta rơi xuống nước đều bị đen đủi.”

Lâu Nghiêu đứng cách trước mặt Thiếu Thương ba bước, thấp giọng nói: “Mọi người nói với ta, ngươi đính hôn, ngươi và ta vẫn ít gặp mặt mới tốt...”

Thiếu Thương có chút khó chịu, hai người đã từng có chuyện nói mãi không hết, bây giờ dường như lại nói gì cũng xấu hổ.

Trình Tụng đi nhanh lên, vội vàng vỗ đầu vai Lâu Nghiêu: “A Nghiêu à, đã lâu không gặp, ngươi thay đổi rất nhiều!”

Lâu Nghiêu hiện giờ vừa ốm vừa cao, nhưng mà anh khí giống như ánh mặt trời bồng bột trước kia thì giờ tựa như bịt kín một tầng sa mỏng, ngay cả tươi cười đều có chút buồn bực. Hắn biết rõ ràng dụng ý của Trình Tụng, thoải mái nói: “Tử Phu huynh trưởng, nghe nói ngài cùng Vạn gia nương tử định ra việc hôn nhân, ta ở đây nói một tiếng chúc mừng trước.”

Vạn Thê Thê cũng tiến lên vài bước, nhìn đông nhìn tây nói: “Ô, Lâu công tử, phu nhân đâu? Ta cùng với nàng ta cũng đã lâu không thấy, cực kỳ tưởng niệm, không bằng tìm nàng ta cùng nói chuyện?” Trình Thiếu Cung đáng chết không phải nói hai phu thê cùng nhau tới à?

Lúc này, xe ngựa dừng một bên chợt xốc mành lên, lộ ra một gương mặt cao ngạo xinh đẹp. Hà Chiêu Quân nói: “Ta ở chỗ này, ngươi có cái gì muốn nói với ta?”

Vạn Thê Thê nhất thời nghẹn lời, Thiếu Thương tiến lên một bước, nhàn nhạt nói: “Không có gì, chúng ta chỉ muốn biết, trước mắt trời giá rét, các ngươi lúc này từ ngoài thành trở về, có phải lại cãi nhau không?” Đều đã tháng chạp, cho dù Hà Chiêu Quân giận dỗi bên ngoài, Lâu Nghiêu cũng cần phải đón nàng ta trở lại.

Một trận gió lạnh thổi qua, mọi người đều im lặng. Lâu Nghiêu lúng túng nói: “Không, không phải...” Hà Chiêu Quân ngắt lời trượng phu, nói với Thiếu Thương: “Xem ra ngươi cùng Lâu Nghiêu không có gì để nói, không bằng chúng ta tâm sự, để huynh ngươi trưởng nói chuyện với A Nghiêu.”

“Đang có ý này.” Thiếu Thương rất lưu loát vén váy lên xe.

“Ta nói trước.” Hà Chiêu Quân không chút thay đổi, nói chuyện vừa vội vừa nhanh, nhưng cũng thêm vài phần bình tĩnh: “Ta không cãi nhau với A Nghiêu, chúng ta là ra khỏi thành đi xem kế mẫu của ta, bà ta bị bệnh.”

Thiếu Thương gật đầu một cái: “Không cãi nhau rất tốt, nhưng mà cho dù lúc này không cãi nhau, các ngươi cũng nhất định thường cãi nhau.”

Hà Chiêu Quân trầm mặt: “Chuyện phu thê người khác, ngươi bớt quản!”

“Đúng là ta không nên quản, nhưng mà ta xem ngươi không vừa mắt, nên muốn ngươi không vui, ngươi không vui ta sẽ vui vẻ, cho nên ngươi không thích nghe cái gì ta sẽ nói cái đó.” Thiếu Thương đâu phải người nói lý.

Bên trong xe trầm mặc một trận.

“Xem ra, ngươi và ta không có lời nào để nói.” Hà Chiêu Quân nói.

“Không tồi.”

Thiếu Thương đứng dậy muốn xuống xe, tay ấn ở trên vách xe dừng động tác, nhỏ giọng nói: “Lòng người là làm bằng thịt, muốn quên một người cũng không nhanh như vậy. Còn không đến một năm đâu, ta đã quên rồi, A Nghiêu cũng sẽ quên, ngươi tốn nhiều tâm chút.”

Hà Chiêu Quân trầm mặc, từ trên tay lấy ra một vòng tay vàng nạm hồng bảo thạch, đưa tới trước mặt Thiếu Thương: “Đây là quà sinh nhật cuối cùng vong phụ để lại cho ta, đa tạ ngươi có lòng khoan dung.”

Thiếu Thương nhìn trên cổ tay kìa của nàng ta cũng đeo một vòng tay ánh sáng bắn ra bốn phía: “Thật ra, ngươi không cảm thấy tặng lễ hẳn nên đưa một đôi à?”

Hà Chiêu Quân: ...

Ra khỏi biên giới Tư Châu, một hàng bốn người trước sau nói nói cười cười, trêu chọc nhau, đáng tiếc bởi vì Tiêu phu nhân nghiêm khắc thực hiện ước thúc, bọn họ buông tha rất nhiều cơ hội tìm việc vui ven đường. Cho đến tới gần Từ quận, bọn họ ở trên quan đạo gặp được đồng chí lão Vạn vừa mới khởi hành hai ngày.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)