TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 620
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 120: Chân tướng
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Lâu Bôn nhìn mọi người dưới lầu, tươi cười thân thiết. Hắn ta rõ ràng thấy chủ tớ Vạn Tùng Bách, lại như không hề có khúc mắc gì, tự nhiên hào phóng nói: “Tại hạ thẹn nói quen biết với Tử Thịnh, nhưng chưa bao giờ có cơ duyên nói chuyện. Hôm nay may mắn, không bằng tại hạ dâng một chén rượu, ngươi và ta kề đầu gối nói chuyện, thế nào?”

Vạn Tùng Bách vẫn không hiểu ra sao, lải nhải truy hỏi rốt cuộc là chuyện thế nào, Thiếu Thương không muốn tham dự hai người Lăng Lâu ‘nói chuyện’, bèn định đưa mọi người lãnh đến chỗ hẻo lánh để nói tỉ mỉ, chỉ hy vọng không cần xúc phạm tới tâm hồn nhỏ của Vạn lão bá; ai ngờ bên kia Lăng Bất Nghi đã cao giọng đồng ý Lâu Bôn, thuận tay xách theo Thiếu Thương lên lầu hai.

Đám người Vạn Tùng Bách đành phải theo thị vệ đi về chỗ đặt chân nghỉ tạm.

Thiếu Thương vừa xách váy trèo cầu thang, vừa cười làm lành: “Nam nhân các ngươi nói chuyện, nữ nhân như ta vẫn tạm lánh thì hơn.”

Lăng Bất Nghi không nói một tiếng, xách theo nàng lên lầu giống như cầm một con cá trắm cỏ đi vào phòng bếp.

Đi vào nhã gian lầu hai, Lương Khâu Khởi cùng một đội thị vệ xua khách khứa chung quanh, canh phòng cửa sổ, để lại ba người Lăng, Lâu, Trình ở phòng trong.

Lâu Bôn thấy Thiếu Thương cũng tới thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó khom người kéo tay áo hành lễ: “Tử Thịnh, Trình nương tử, mau mời ngồi.”

Lăng Bất Nghi cười cười, nhẹ cười giễu: “Tử Duy thật có định lực tốt, chỉ mong qua một lát ngươi cũng có thể trấn định như vậy.”

Lâu Bôn xoay người nói: “Thiếu Thương quân, nói đến ngươi và ta cũng có duyên, thiếu chút nữa đã thành người một nhà. Nếu không phải Hà gia xảy ra chuyện, ngươi còn phải gọi ta một tiếng tế bá(*).”

(*) Tế bá: Anh chồng.

Trong miệng Thiếu Thương đắng ngắt, nghĩ thầm nếu ngươi biết chính mình là vì đi Trình gia uống rượu đính hôn mới bị Lăng Bất Nghi chú ý, chỉ sợ cũng sẽ không khách khí như vậy.

Lăng Bất Nghi không cười, lạnh lùng nói: “Năm đó bạo chúa có ý muốn nữ tử Thải Lâu thị vào cung, người đã ở trên đường, may mắn nghĩa quân đã đánh vào kinh đô phụ của bạo chúa. Nói như vậy, Lâu gia cùng bạo chúa cũng thiếu chút nữa thành người một nhà.”

Lâu Bôn cười cười: “Bây giờ đang lúc rét đậm, Tử Thịnh hỏa khí lớn như vậy làm chi? Đến, đến đến, ngồi xuống trước.”

Thiếu Thương: “Ta có chút bực mình, đến bên cửa sổ đứng một chút.” Vị hôn phu có chút trời hanh vật khô, nàng phải cẩn thận không dễ cháy.

Lâu Bôn xoay người múc rượu ở trong bình rượu, khi quay người lại, trên tay bưng một cốc rượu đồng hai quai rộng miệng, cười tủm tỉm nói: “Đây có rượu gạo tinh khiết và thơm ngọt, Tử Thịnh thử một ngụm.”

“Ta không thích uống rượu.” Lăng Bất Nghi giơ tay từ chối: “Vẫn là nói chính sự đi.”

“Chính sự?” Lâu Bôn chậm rãi buông cốc đồng, khóe miệng mỉm cười: “Hai ngày trước đại phá Thọ Xuân, đáng tiếc Tử Thịnh không ở đó, nếu không lại có thể lập công lớn.”

Lăng Bất Nghi im lặng một chút, mới nói: “Ta nghe nói mấy ngày này, ngươi nhiều lần ra mưu hay, cho dù dã chiến hay là công thành, được xưng đánh trận nào thắng trận đó, hiện giờ mỗi người đều nói Tử Duy là nhân tài kiệt xuất.”

Lâu Bôn nói: “Đây không phải ‘chính sự’ mà Tử Thịnh muốn nói với ta chứ.”

Lăng Bất Nghi nói: “Hôm qua ta đã cho ngựa đi gấp thượng tấu bệ hạ, thi thể cả nhà Nhan Trung nguyên Huyện lệnh Đồng Ngưu đã được phát hiện ở đình hóng gió ngoại thành. Như thế xem ra, chuyện Nhan Trung đi theo địch phản quốc còn chờ thương thảo.”

Lâu Bôn ra vẻ lần đầu nghe nói: “Ồ, lại có chuyện như vậy ư. Bất quá Tử Thịnh võ đoán rồi, mặc dù một nhà Nhan Trung đều chết, cũng không thấy chứng cứ Nhan Trung không đi theo địch phản quốc. Huống hồ đại chiến trước mặt, mỗi người đều vội vàng chuẩn bị đối phó với địch, Tử Thịnh vậy mà khắp nơi điều tra nghe ngóng một nghi phạm trộm đồng bỏ thành?”

Lăng Bất Nghi châm chọc nói: “Có Tử Duy là đại tài bày mưu tính kế cho chiến sự, tất nhiên ta có thể tranh thủ thời gian điều tra nghe ngóng án của nhà họ Nhan rồi.”

Lâu Bôn thu nụ cười. Thiếu Thương ở bên cửa sổ đi tới đi lui, rất muốn dọc theo bên ngoài vách tường bò ra ngoài.

“Nếu Tử Thịnh nói án Nhan Trung phản bội có ẩn tình khác, tại hạ cũng chăm chú lắng nghe.” Lâu Bôn nói.

Lăng Bất Nghi nói: “Không biết khi nào, Nhan Trung kết giao với một vị con cháu thế gia, hai người tâm đầu ý hợp, trò chuyện với nhau rất vui, nhưng mà người khác trong huyện lại không thể biết...”

“Nếu không ai biết, làm sao biết người nọ là con cháu thế gia?”

“Nếu người nọ xuất thân tầm thường giống Nhan Trung, Nhan Trung không cần che giấu, có thể kéo đến trong huyện giới thiệu cho người nhà. Năm đó Nhan Trung xử sự nóng vội, bị thế tộc xử lý không nhẹ, tính tình ông ta lại chính trực, canh cánh trong lòng đến nay, vì sợ người ta nói ông ta chịu thua quy phục thế tộc, mới vẫn luôn che giấu giao tình với vị con cháu thế gia kia.”

Lâu Bôn cười: “Tử Thịnh suy nghĩ thật hay, ừm, nói như vậy cũng đúng. Lăng đại nhân mời tiếp tục.”

“Nhan Trung cùng vị con cháu thế gia kia thường thường sẽ gặp nhau ở chỗ hẻo lánh, hai người thoải mái nói về khát vọng thời cuộc, thật là hợp nhau.” Lăng Bất Nghi tiếp tục nói: “Hai người đều không hẹn mà cùng hy vọng không để người ta thấy, nhưng mà vị con cháu thế gia kia là lòng có mưu đồ, mà Nhan Trung là tính tình chính trực. Cho nên mỗi lần gặp nhau, vị con cháu thế gia kia đều là quần áo đơn giản cưỡi ngựa một mình, mà Nhan Trung tuy không muốn để người ngoài biết, nhưng lại chưa từng cố tình che giấu, chỉ chọn một con đường vắng vẻ là được.” Cho nên mới sơ ý tiếp tục sử dụng xe bò trâu xanh bò vàng.

“Nếu hai người này kết giao đã lâu, chẳng lẽ không có thư từ qua lại?” Lâu Bôn hỏi.

Lăng Bất Nghi lắc đầu nói: “Lý do trong này ta cũng không biết, có lẽ là hai người chưa bao giờ viết thư, có lẽ là thư hàm đã bị huỷ, tóm lại ta vẫn chưa tìm được gì ở trong phủ Nhan Trung.”

“Nếu không tìm được gì, làm sao Tử Thịnh có thể bằng bản thân suy đoán đã kết luận có một vị con cháu thế gia giả dối hư ảo như vậy đây?” Lâu Bôn châm biếm.

Lăng Bất Nghi không tức giận chút nào: “Tất nhiên không chỉ là bản thân tại hạ suy đoán, bởi vì bốn tháng trước ở trong Điệp Thủy tử, Thái thú Từ quận là Vạn Tùng Bách đã thấy người này.”

Lâu Bôn có chút cười không nổi.

Lăng Bất Nghi nói: “Thật ra đều không phải là trước nay không ai thấy Nhan Trung gặp vị bằng hữu thế tộc, nhưng mà nếu gặp nhau ở chỗ hẻo lánh, thoáng nhìn bọn họ cũng đều là chút thôn phu nông phụ, loại thứ dân rời xa triều đình này thấy cũng không sao, nhưng Vạn Thái thú lại khác... Bây giờ vội vàng, ta không để ra được thời gian rải nhân thủ tỉ mỉ tra hỏi, thế nào cũng có thể ở đồng ruộng, trên núi tìm được dân chúng đã thấy Nhan Trung cùng con cháu thế gia kia, ý Tử Duy thế nào?”

Vẻ mặt Lâu Bôn âm trầm: “Cho dù Nhan Trung đúng là có một vị bằng hữu thế gia như vậy thì sao?”

“Tháng trước đại quân Thôi Hầu chạy đến, Vạn Thái thú dẫn người đón chào trên đường, vị con cháu thế gia kia ở trong đám người thấy ông ta, thế mới biết lúc trước để lại tai hoạ ngầm cực lớn. Phải biết rằng, có một số việc không ai nhắc tới vậy thì vạn sự đại cát, một khi có người nghĩ đến, vậy khó tránh khỏi sơ hở khắp nơi. Vì thế mấy ngày nay Vạn Thái thú nhiều lần bị ám sát, suýt nữa bỏ mạng.”

Lăng Bất Nghi nghiêm mặt nói: “Tử Duy, ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có quen Nhan Trung không?”

Trong nhà an tĩnh, Thiếu Thương lén nhìn lại, chỉ thấy một tay Lâu Bôn rút ở trong tay áo, dường như đang nắm chặt tay, một tay kia nắm một góc án kỉ, dùng sức đến các đốt ngón tay đều trắng bệch.

Qua thật lâu sau, mặt Lâu Bôn chợt giãn ra mà cười, sang sảng nói: “Ta quen biết Nhan Trung, thì đã sao? Ta thấy ông ta bụng có kinh lược, đáng tiếc uổng một lòng khát vọng, lại không thể nào làm thành kế hoạch lớn, mới thường cùng ông ta gặp nhau. Nhưng lại không biết chút nào những việc ông ta lén làm.”

Đây mới là vấn đề, cho dù có thể xác nhận Lâu Bôn cùng Nhan Trung kết giao, cũng không thể cắn chặt việc Nhan Trung làm là bị hắn ta ngầm xúi.

Nhưng mà Lăng Bất Nghi trả lời rất khéo, hắn nói: “Như thế, cũng giống như ta biết Tử Duy ngươi, nhưng mà ngươi làm gì ta cũng không biết chút nào. Tương lai chỉ dụ ở dưới vết đao ở trên, cũng không liên quan gì đến ta.”

Thiếu Thương nghe thấy một góc án kỉ kia kẽo kẹt, âm thầm hy vọng Lâu Bôn đừng tức đến hộc máu.

“Nói đến cùng, Nhan Trung kia chung quy là không tử thủ Đồng Ngưu huyện, mà là bỏ thành trộm đồng mà chạy. Tử Thịnh nói đến ta là có ý gì?” Giọng điệu của Lâu Bôn dần dần sắc bén: “Trộm sinh tham niệm, thẹn trong lòng này. Nhan Trung viết tám chữ này mỗi người đều nghe nói, rõ ràng là hành vi phạm tội của ông ta rành rành. Bây giờ chứng cứ phạm tội của ông ta vô cùng xác thực, Tử Thịnh cần gì phải dây dưa không thôi?!”

“Nếu không phải có người hết lần này tới lần khác đuổi giết đại quan biên giới, mệnh quan triều thần. Ta cũng sẽ không đau khổ dây dưa việc này.” Lăng Bất Nghi không chút sứt mẻ, người như núi cao trùng điệp.

“Được được, vậy Tử Thịnh lại giải thích tám chữ kia thế nào?” Lâu Bôn cười lạnh.

“Từ ba tháng trước Bành Chân khởi binh mưu phản, một số huyện phía Đông Trần quận rơi vào tay giặc, Đồng Ngưu huyện hết sức lung lay trong gió. Có người lại nói với Nhan Trung, có kế hay để bảo vệ an nguy lão mẫu trẻ nhỏ của ông ta. Nếu theo tính tình của Nhan Trung, tất nhiên hẳn là cả nhà liều chết thủ thành, nhưng lúc đó lòng Nhan Trung có dao động. Cho nên mới phá lệ hỏi Huyện thừa sắp xếp thê nhi già trẻ như thế nào. Ông ta viết ‘Trộm sinh tham niệm’, không phải tham sống sợ chết, không phải ham tiền tài, mà là ham an nguy mẹ già con nhỏ! Ông ta ‘thẹn trong lòng này’, cũng không phải không có cách nào thủ thành tận trung, muốn phản bội quy phục địch, mà là hổ thẹn bản thân mình quảng cáo rùm beng vài chục năm thanh danh trung nghĩa của cả nhà!”

Bên ngoài ầm ầm ầm vang lên một loạt tiếng chiêng trống, trên phố xá, tiếng hoan hô như sấm, đinh tai nhức óc, trong nhã thất lầu hai này lại tĩnh lặng như biển sâu, dưới mặt biển lại là quỷ kế ám toán chấn động lòng người.

Thiếu Thương không kìm được quay đầu lại lặng lẽ nhìn thoáng qua, phát hiện ngũ quan của Lâu Bôn có chút tương tự Lâu Nghiêu, nhưng mà ở giữa mày Lâu Nghiêu là anh khí sang sảng, hắn ta lại nhiều thêm vài phần tính kế trù tính. Nhưng mà một người thoạt nhìn hòa khí vô hại như vậy, nhiều lần phái sát thủ hành thích Vạn bá phụ ư? Thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Nhan Trung tin vị bằng hữu này nói, chẳng những gửi gắm lão mẫu ấu tử, còn giao hai ngàn cân tinh đồng kia, nghĩ rằng cho dù tương lai thành phá bản thân chết, tốt xấu có có công bảo vệ động này, cũng có thể nói được. Ai ngờ...” Lăng Bất Nghi dừng một chút: “Ở trong hố đào lên ở đình hóng gió kia, phát hiện chỉ có quần áo mùa đông của lão mẫu ấu tử của Nhan Trung, mà phu thê Nhan Trung lại không chuẩn bị gì, có lẽ là vì lý do này.”

“Tả Huyện thừa Lý Phùng hẳn đã bị mua trước đó, tác dụng là bốn phía khuếch trường việc Nhan Trung trộm đồng trốn chạy. Sau khi chứng thực tội danh của Nhan Trung, ông ta cũng đã hết giá trị, vì thế chết ở trong ngục, đồng thời cả nhà cũng chết.”

Lâu Bôn âm dương quái khí cười rộ lên: “Chết ở trong ngục? Vậy hẳn là Tử Thịnh phải đi tìm người lúc ấy chiếm cứ Đồng Ngưu huyện thành chứ? Người nọ là ai? Để ta nhớ lại...”

Lăng Bất Nghi không đợi hắn ta cố làm ra vẻ, lập tức nói: “Là Mã Vinh - Mã Tướng quân. Từ sau khi chiếm được huyện thành, vẫn luôn là ông ta thay quyền tất cả mọi việc trong huyện thành. Nhưng mà mấy ngày trước, ông ta cũng đã chết.”

Đáy mắt Lâu Bôn hiện lên đắc ý cùng tàn nhẫn: “Vậy thật là đáng tiếc, suy đoán của Tử Thịnh lại chỉ có thể là suy đoán... Nhưng mà, có thể dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, gửi gắm người nhà cùng hai ngàn cân tinh đồng, cuối cùng người chết danh mất, vị Nhan Huyện lệnh này cũng không tránh được tội danh khinh thường sơ suất.”

“Đây là vì Nhan Huyện lệnh không thể nghĩ ra lý do vị bạn bè thế gia kia sẽ phụ ông ta.” Lăng Bất Nghi không chút nhượng bộ.

“Chuyện này lúc trước ta đã suy nghĩ hồi lâu, trước sau vẫn không nghĩ ra. Nhan Trung kia đều không phải là thiếu niên ngây thơ, nhiều năm chìm nổi quan trường, sao có thể dễ tin như thế đây? Cho đến khi nghĩ tới Tử Duy, tất cả lập tức thông suốt.”

Lâu Bôn lạnh lùng nói: “Tử Thịnh nói cẩn thận.”

“Được, ta đây nói cách khác. Bởi vì Nhan Huyện lệnh không thể tưởng tượng được lý do vị bạn bè thế tộc kia phản bội mình, phản bội triều đình.”

Lăng Bất Nghi nói: “Nhan Huyện lệnh tất nhiên cùng vị bạn bè thế tộc kia giống Tử Duy, chẳng những thanh danh rất tốt, ở trên giang hồ rất có nhân thủ trợ lực, hơn nữa phụ huynh người nhà đều ở triều làm quan, rất được bệ hạ trọng dụng. Bành Chân kia hiển nhiên chỉ là vai hề nhất thời nhảy nhót, dưới tình hình này, vị bạn bè thế tộc kia sao có thể đầu hàng Bành Chân, không phải là bỏ châu ngọc mà lấy cỏ rác ư?! Cho nên, Nhan Huyện lệnh tất nhiên tin tưởng vị bạn bè thế tộc kia không nghi ngờ! Có lẽ mãi đến khi ông ta nhìn cả nhà bị giết trước đình hóng gió kia, vẫn không thể nghĩ ra nổi.”

“Còn có vị Mã Vinh Tướng quân kia. Ta đã gặp ông ta vài lần, có biết cách làm người của ông ta. Từ khi ông ta tiếp quản Đồng Ngưu huyện không mảy may đụng đến cây kim sợi chỉ, thật sự không hợp thanh danh thích giết chóc tham lam tàn bạo của ông ta ngày xưa. Bây giờ xem ra, dường như đang chờ triều đình đi chiêu an.”

Sắc mặt Lâu Bôn xanh trắng đan xen, sau một lúc lâu, hắn ta miễn cưỡng cười, hỏi: “Những thứ này đều là lời đoán mò của Tử Thịnh, nhưng có bằng chứng gì không?”

Lăng Bất Nghi nói: “Không có bằng chứng, thật sự đều là là tại hạ phỏng đoán.”

“Ngươi muốn dùng những phỏng đoán này tới định tội ta à?”

“Chưa nói tới định tội, chỉ muốn đến nghe cái nhìn của Tử Duy một chút.”

Lâu Bôn cười lạnh nói: “Cái nhìn của ta là Tử Thịnh đừng tiếp tục miên man suy nghĩ, nhanh về đại doanh của Thôi Hầu lĩnh công chờ thưởng đi.”

Lăng Bất Nghi khẽ nhíu mày, quay đầu nói: “Nàng đừng đi tới đi lui, sao hôm nay không nói câu nào?” Lời này là nói với nữ hài đi tới đi lui trước cửa sổ.

Thiếu Thương dừng bước chân, mặt không biểu tình: “Muốn ta nói à, vậy được…” Nàng hơi hơi nghiêng người, hướng về phía Lâu Bôn.

“Lâu Nhị công tử, có phải ngươi lừa cả nhà Nhan Huyện ra khỏi thành, sau đó tàn sát cả nhà Nhạn thị, rồi vu oan giá họa Nhan Huyện lệnh phản bội địch bán nước, sau đó thông đồng Mã Tướng quân gì kia nội ứng ngoại hợp. Cuối cùng, Mã Tướng quân có thể từ trận doanh Bành nghịch tắc bỏ gian tà theo chính nghĩa thoát thân, mà ngươi được một công lao lớn từng bước thăng chức... Ngươi nhận hay không nhận! Tuy rằng chúng ta cũng không có bất kỳ chứng cứ trực tiếp gì, nhưng tốt nhất ngươi vẫn nên nhận tội đi!”

Đây là lý do hôm nay Thiếu Thương không muốn xen vào, không có chứng cứ tổn thương hòa khí trước, chung quy là mắng nhau chứ chả có gì hay mà nói. Hơn nữa nói thật, nàng không có chắc chắn như Lăng Bất Nghi, tuy rằng cũng có hoài nghi giống vậy, nhưng nhỡ đâu, nhỡ đâu còn một phần vạn mà, chẳng lẽ không phải oan uổng Lâu Bôn à?!

Nghe Thiếu Thương nói xong, Lâu Bôn ngửa đầu cười to ầm ĩ, sắc mặt Lăng Bất Nghi đen xuống.

Lâu Bôn cười đủ rồi, mới nói: “Được rồi, nếu Tử Thịnh đoán một đoạn lớn như vậy, không bằng để ta cũng phỏng đoán một phen.” Hắn ta đứng dậy đi vài bước, chắp tay áo đứng thẳng, đắn đo trong chốc lát mới mở miệng.

“Lúc ấy Đồng Ngưu huyện đã là một chiếc thuyền con trên đại dương mênh mông, mắt thấy khó có thể bảo toàn, Nhan Trung không đành lòng mẹ già con nhỏ cùng chịu khổ, vì thế âm thầm cấu kết cùng Mã Vinh, định lấy hai ngàn cân tinh đồng đổi một con đường sống cho mẹ già con nhỏ, sau đó chính mình trở về thủ thành, xem như lấy thân báo quốc. Ai ngờ Mã Vinh độc ác tàn nhẫn, trực tiếp giết sạch cả nhà Nhan Thị, mở cửa lớn huyện thành, cũng coi đây là đường thăng chức, đổi lấy tương lai thăng chức rất nhanh... Như vậy có phải cũng có thể thuyết phục hay không?”

“Mã Vinh đã chết, ông ta vốn là người thích giết chóc, có chết cũng không đáng tiếc. Lời này vừa có thể chu toàn danh tiếng trung nghĩa của Nhan Huyện lệnh, lại không đến mức liên lụy quá lớn, Tử Thịnh nghĩ như thế nào?”

Thiếu Thương biết, đây là Lâu Bôn tự cho Lăng Bất Nghi một bậc thang để xuống.

Nhưng mà Lăng Bất Nghi lại không nói một lời.

Trong mắt Lâu Bôn hiện lên tàn nhẫn, căm hận nói: “Lăng Bất Nghi, tuy ngươi người bệ hạ thương yêu, nhưng ta cũng không phải hạng người bừa bãi vô danh, Lâu gia càng không phải để mặc cho người ta xoa nắn! Nếu chỉ bằng mấy lời phỏng đoán này đến bắt ta nhận tội, đó là trăm triệu không thể!” Nói xong lời này, hắn ta phất tay áo dài, dùng sức đẩy cánh cửa nhã gian, đi nhanh ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại có Thiếu Thương cùng Lăng Bất Nghi, nàng uốn éo ngồi vào bên cạnh hắn: “Ta nói cái gì chứ? Không cần xúc động, mọi việc phải tính toán trước rồi hãy làm...”

“Nàng nói phải tính toàn trước rồi hãy làm lúc nào?” Lăng Bất Nghi trở mặt: “Không phải nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn bắt được hung phạm phía sau màn à? Chẳng qua lúc biết có quan hệ cùng Lâu gia, nàng lập tức muốn rút về trong mai rùa chứ gì?”

Xem mắt vị hôn phu lộ ra hung quang, ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm chặt, có thể trong giây lát bóp chết mình. Thiếu Thương cười gượng nói: “Ta là có cái nhìn lâu dài. Chàng xử lý Lâu Bôn không quan trọng, nhưng Lâu Thái Phó thì làm sao bây giờ? Người đời có câu, có chuyện tốt chưa chắc cả nhà cùng hưởng, nhưng nếu có tai họa, trong nhà là một người cũng không trốn thoát.”

“Lúc Thái tử điện hạ tuổi nhỏ là Lâu Thái Phó dạy dỗ, lại xưa nay thân thiết hơn Thái bộc, nếu Lâu gia thật sự xảy ra chuyện, vậy Thái tử điện hạ nên làm gì bây giờ? Không phải ta đang lo lắng mấy thứ này ư? Chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn mới tốt...” Thiếu Thương ra vẻ lo nước lo dân.

“Cái gì mà bàn bạc kỹ hơn, nàng là nghĩ trước tiên vớt Lâu Nghiêu từ trong vũng bùn này ra thì có.” Lăng Bất Nghi không chút khách khí nói: “Theo lời nàng nói, nhà ai thân thiết cùng Thái tử, con cháu trong nhà bọn họ vi phạm pháp lệnh cũng không thể truy cứu?! Ừm, Trình Tứ nương tử, nhìn không ra nàng cũng có bản lĩnh nịnh thần! Thất kính thất kính!”

Thiếu Thương bị châm chọc đến mặt không ngẩng lên được, giận dỗi nói: “Vậy chàng có cách gì tốt? Cả nhà Nhan Trung đều đã chết, Lý Phùng, Mã Vinh cũng đã chết, nhân chứng đã không có, vật chứng cũng không tìm được, chẳng lẽ chàng thật sự muốn ‘ ỷ thế hiếp người ’? Bởi vì chức quan của ta cao hơn ngươi, được bệ hạ tin tưởng hơn ngươi, cho nên ta nói cái gì thì là cái đó à!” Nàng to giọng học Lăng Bất Nghi nói chuyện.

“Không cần phải ỷ thế hiếp người!” Lăng Bất Nghi đứng dậy, cười ngạo nghễ: “Ta muốn túm nhược điểm, còn chưa từng thất thủ bao giờ!” Ánh mắt hắn chạm đến thùng rượu Lâu Bôn dùng qua trên án kỉ, tức giận đá chân một cái đổ nhào.

“Cả nhà Nhan thị, phụ nữ và trẻ em trong mắt hắn ta chẳng qua chỉ là heo chó, vì con đường làm quan tấn chức của hắn ta, giết người phóng hỏa lấy mạng người ta, hắn cũng không quan tâm! Người như vậy sao có thể vào triều làm quan? Không nghĩ tới, hai năm trước ta còn tiến cử Lâu Bôn với Thái tử điện hạ, may mắn Thái tử không nghe ta. Cái này mới là ỷ thế hiếp người, súc sinh làm việc không kiêng nể gì, ta nhất định phải trói hắn vào pháp luật!”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)