TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 535
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 119: Không dám tin tưởng
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Trình Thiếu Cung dưới ánh mắt xem thường của bào muội đi tới huyện Đồng Ngưu, đưa mắt nhìn lại, dân cư tiêu điều, phố phường vắng vẻ. Hắn hơi nhăn mũi mũi, bất mãn nói: “Thái thú Trần quận này không khỏi có hơi biếng nhác, trước có Huyện lệnh dưới quyền trốn chạy, sau lại sơ sẩy trấn an thành quách sau cuộc chiến.”

“Nhan Trung trốn đi trước, Thái thú Trần quận đã hi sinh vì nhiệm vụ.” Lăng Bất Nghi nói.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Thiếu Cung kinh hãi.

Thiếu Thương nói: “Tam huynh, ngươi chưa xem bản đồ à? Trước khi ta đi đều làm tốt bài tập rồi đó. Trần quận tiếp giáp Thọ Xuân, Bành nghịch tặc giơ cao cờ phản quốc mà đại quân triều đình chưa đuổi tới bình loạn kịp, hơn phân nửa quận huyện thành đều rơi vào trong tay nghịch tặc. Thái thú Trần quận là một trong những người trung liệt chết sớm nhất để bảo vệ thành. Sở dĩ Đồng Ngưu huyện có thể căng như vậy, đều là vì nơi này thành trì kiên cố, tường lũy cao ngất, không quá dễ dàng công phá.” Chuẩn bị trước bài là thói quen của học sinh giỏi đó.

Trình Thiếu Cung kinh dị nói: “Vậy Từ quận của Vạn bá phụ thì sao?”

“Giữa Từ quận cùng Thọ Xuân còn cách toàn bộ Khánh Dương quận đấy.”

Trình Thiếu Cung thở dài: “Ôi, năm đó ta xem mệnh cho bá phụ, chính là mệnh cách hàng đầu gặp dữ hóa lành gặp nạn thành an, dù gì cũng có thể ở gặp được may mắn trong bất hạnh. Cha ruột sớm chết đi, nhưng Vạn lão phu nhân có năng lực; thiên hạ đại loạn, ông ta lại gặp gỡ a phụ a mẫu.”

Thiếu Thương châm chọc: “Tam huynh đừng suốt ngày thần thần bí bí nữa. Ngày trước khi bá phụ cùng a phụ kết nghĩa, Trình gia mới tụ tập được mấy trăm tên lính, lương thảo binh giới đều thiếu thốn, lại là dân nghèo nơi nông thôn, ai cũng không coi chúng ta ra gì. Nhưng bá phụ lại có thể lấy thành ý đối với với a phụ, bình đẳng thân thiết, lúc này mới làm a phụ a mẫu thành tâm thành ý báo đáp. Có thể làm cho người khác tin tưởng mình hoàn toàn, vốn là bản lĩnh cực lớn rồi.”

Lăng Bất Nghi bỗng nhiên quay đầu lại: “Vậy nàng tin ta không?”

“Tin, tất nhiên tin, quả thực tin đến sông cạn đá mòn, chết cũng không hối cải!”

Lăng Bất Nghi bỗng nhiên trở mặt: “Được, tương lai nếu nàng nuốt lời, ta sẽ ném nàng xuống biển cho cá ăn!”

Nói xong, hắn giục ngựa đi trước, Ban tiểu Hầu cúi đầu đuổi kịp, để lại Trình Thiếu Cung nhịn cười đến cả người phát run cùng Thiếu Thương ngơ ngác.

Trình Thiếu Cung cười ha ha nói: “Muội muội à, vi huynh khuyên ngươi một câu, lời ngon tiếng ngọt là phải nói, nhưng ngươi cũng không thể há mồm là nói được, lời ngon tiếng ngọt không có tâm thì giống như vỗ mông ngựa để lại dấu vết ấy!”

Thiếu Thương trả lời là một chân đá vào mông ngựa dưới mông bào huynh.

Tới đón tiếp mọi người chính là một vị Huyện thừa họ Doãn, cũng là người địa phương, nghe nói cùng tộc không cùng chi với vị Doãn Quận thừa mà đồng chí lão Vạn đề bạt kia, bây giờ ông ta đã là vị quan duy nhất còn sót lại ở Đồng Ngưu huyện. Doãn Huyện thừa dường như mới chịu tội một phen, dáng vẻ tiều tụy, giọng điệu tối tăm, cực kỳ cung kính với đoàn người Thiếu Thương, gần như hỏi gì đáp nấy.

Đồng Ngưu huyện là nơi may mắn trong loạn thế thảm họa chiến tranh, lúc trước bởi vì thành trì cao lớn mà không bị công phá, lúc sau Nhan Huyện lệnh trốn chạy, còn giao hết lệnh phù ấn tín cho một viên tướng họ Mã dưới trướng Bành nghịch tặc, tướng lãnh kia giả làm là Nhan Huyện lệnh ra ngoài cho ông ta về gọi người cứu mạng, mở cửa lớn huyện thành. Sau đó đối với một đám quan binh trong thành, chiêu an một đám, dư lại hơn phân nửa vừa không nguyện chết cũng không muốn đầu hàng, vừa thấy Huyện lệnh mất tích, quân địch vào thành, đã bỏ chạy cả đêm đi Khánh Dương quận.

Nói ngắn lại, dân chúng trong thành không chịu tai họa gì, cũng chỉ là bị ăn mấy bữa cơm không trả tiền, đoạt tiền tài mấy nhà giàu, mạng người phụ nữ đều được bảo toàn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuy Doãn Huyện thừa lá gan nhỏ, vẫn cố chống lại không hàng, vì thế vẫn luôn bị nhốt lại cho đến khi tướng lãnh bị huynh trưởng của Lâu Nghiêu thuyết phục quy phục. Thiếu Thương lập tức rất là kính nể hắn ta, một hơi dùng mười bảy mười tám thành ngữ khích lệ Doãn Huyện thừa quả thực trung liệt thiên thu, rường cột nước nhà, thiên địa linh khí thật sự là khác nhau một trời một vực với những phản tặc đó, vân vân…

Doãn Huyện thừa cười cười: “Thật ra Nhan Huyện lệnh làm người không xấu, tuy tính tình ông ta chính trực cao ngạo chút, bình thường không thích nói gì với chúng ta, nhưng mấy năm nay ông ta thực sự vì dân chúng làm không ít chuyện tốt. Cho dù trong nhà túng quẫn, cũng là tự kiếm lấy, vậy mà không ngờ...”

Thiếu Thương cười, đây là người thứ nhất cho tới nay mới nói chuyện thay cho Nhan Trung. Nàng hỏi: “Không bằng xin Huyện thừa nói từ đầu đến cuối việc Nhan Huyện lệnh trốn chạy.”

Doãn Huyện thừa thở dài một tiếng, mời mọi người xuống ngựa, đến hậu viện huyện nha ngồi xuống nói chuyện.

“Lại nói, thật giống như nằm mơ, buổi sáng ngày ấy Nhan Huyện lệnh cũng vẫn giống như bình thường, chỉ là vẻ mặt có chút hổ thẹn, còn hỏi vợ con già trẻ nhà ta đều sắp xếp ở nơi nào, ta nói cha mẹ hài nhi đều đưa đi nông thôn tránh né, chỉ có lão thê không chịu rời đi. Lúc sau, ta cũng như thường xem xét phòng thủ trong thành, kiểm điểm quân tốt tuần tra thủ thành. Ai ngờ chờ đến lúc ta ở đầu tường dùng cơm trưa trở về, đã nghe nói Huyện lệnh mang gia quyến cùng hai ngàn cân tinh đồng đi ra khỏi thành, còn nói là đi viện binh.”

“Đại nhân nghe ai nói Nhan Huyện lệnh muốn đi viện binh?” Thiếu Thương lặng lẽ lấy ra thẻ trúc nhỏ bên người cùng bút than, tỉ mỉ ghi chép lại, Lăng Bất Nghi mỉm cười nhìn nàng một cái.

Doãn Huyện thừa nói: “Tả Huyện thừa Lý Phùng. Trước khi Huyện lệnh đại nhân ra khỏi thành, Lý Phùng đuổi theo sau, là ông ta để lại lời nhắn cho lính canh thành.”

“Trong nhà Nhan Huyện lệnh có mấy người?”

“Một nhà sáu người. Huyện lệnh là hiếu tử, mấy năm trước cố ý đưa mẫu thân về bên người hiếu kính, còn có một đôi ấu tử cùng hai phòng thê thiếp.”

“Một nhà sáu người đều đi cả mà không ai cảm thấy kỳ lạ đi hỏi à?” Thiếu Thương không thể tưởng tượng nổi.

Doãn Huyện thừa cười khổ: “Huyện lệnh làm người nghiêm khắc, ít khi nói cười, nhiều năm như vậy xây dựng ảnh hưởng rất nặng, đám hạ quan chúng ta cũng không dám hỏi nhiều.”

Thiếu Thương gật gật đầu, Doãn Huyện thừa tiếp tục nói.

“Ta nửa tin nửa ngờ, chờ đến lúc sắc trời sắp tối đen, ta ở đầu tường thấy quân đội rậm rạp lại đây, tướng quân dẫn đầu lấy ra ấn tín cùng lệnh phù của Huyện lệnh đại nhân, lại nói bọn họ mặc...”

Lăng Bất Nghi tỏ vẻ đã hiểu, vốn cùng là quân đội địa phương, mặc tất nhiên giống nhau.

“Sau đó cửa thành đã bị mở ra, chờ đến lúc chúng ta phát hiện tình hình không đúng thì đã không còn kịp rồi.” Doãn Huyện thừa cúi đầu thở dài: “Lúc sau ta ở trong ngục gặp được Lý Phùng, ông ta nói Huyện lệnh đại nhân bỏ chúng ta lại mà chạy, mang tinh đồng đi, còn bán Đồng Ngưu huyện cho nghịch tặc. Ông ta không muốn đi theo bèn nhân cơ hội chạy thoát, ai ngờ vẫn bị bắt lại. Tiếp sau đó, khi lão thê đưa cơm cho ta, nói cho ta bên ngoài đều truyền khắp là Nhan Huyện lệnh đi theo địch phản quốc, còn mang hai ngàn cân tinh đồng kia đi.”

Thiếu Thương nhíu mày nói: “Vậy nói cách khác, cho tới nay, về việc Nhan Huyện lệnh chạy trốn đều là truyền miệng?”

Doãn Huyện thừa đau khổ lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một thẻ tre, dâng lên cho mọi người xem. Phía trên viết có tám chữ: Đã sinh tham niệm, thẹn trong lòng này.

Doãn Huyện thừa nói: “Thẻ tre như vậy có bốn năm chục cái, chỉ còn cái này là dư lại, ban đầu rất nhiều đều bị đốt cả rồi. Đây đều là Nhan Huyện lệnh viết trong mấy ngày kia. Làm quan cùng huyện nhiều năm như vậy, ta sẽ không nhìn lầm chữ viết của Huyện lệnh đại nhân. Còn có nô bộc sau đó cũng nói, từng tận mắt nhìn thấy Huyện lệnh buồn bã ở trong thư phòng không ngừng viết tám chữ này...”

Trình Thiếu Cung cười gượng hai tiếng: “Từ vị trí một phản tặc tới xem, vị Nhan Huyện lệnh này còn coi như có lương tâm, biết hổ thẹn.”

Ban tiểu Hầu lại đanh mặt nói: “Thì đã sao? Thế nhân ai không sợ chết, chỉ mình ông ta là có tham niệm chắc?!”

Thiếu Thương biết một vị thúc phụ của Ban Gia là sau khi thà chết không hàng bị quân địch xử tử, trong lòng không khỏi thầm than.

Lăng Bất Nghi chợt hỏi: “Lý Phùng bây giờ ở chỗ nào?”

Doãn Huyện thừa nói: “Đã chết.”

Mọi người đều kinh ngạc.

“Ôi, lúc ông ta mới vừa bị bắt vào nhà tù còn cực kỳ khỏe mạnh, luôn mồm nói chúng ta sẽ bị giam không lâu. Ta hỏi ông ta làm sao lại biết, ông ta nói đại quân triều đình rất nhanh sẽ giết đến. Ta càng thêm uể oải nghĩ thầm nếu thật là đại quân giết đến, phản tặc bức chó cùng rứt giậu, có khi lôi chúng ta ra khai đao tế cờ trước ấy, nhưng Lý Phùng lại khăng khăng là không phải.”

Vẻ mặt Doãn Huyện thừa trầm xuống: “Có lẽ bởi vì ông ta không lựa lời, nhiều lần nói ra từ ngữ cẩu thả, rốt cuộc chọc giận binh sĩ trông giữ chúng ta, một đêm nọ bọn họ xông vào lao ngục giết ông ta, chết ở ngay trước mặt ta. Nào biết chỉ mấy ngày sau, phản tặc thủ thành đầu hàng, chúng ta đều được thả ra, ôi... Lão Lý...”

Hoàng hôn rơi về phía tây, mọi người cũng không khỏi cảm khái thế sự vô thường. Thiếu Thương ở một bên cầm bút không vui, nghĩ thầm manh mối lại bị chặt đứt.

Lăng Bất Nghi chợt hỏi: “Ngươi nói phu nhân từng đưa cơm cho ngươi, như vậy người nhà Lý Phùng có từng đi đưa cơm canh hay không?”

Doãn Huyện lệnh khen: “Lăng đại nhân thật là tinh tế tỉ mỉ. Không sai, lúc chúng ta bị nhốt ở trong ngục, phụ nhân Lý Phùng cũng đã tới một chuyến. Ôi, lại nói hai phu thê bọn họ thật là vợ khéo chồng dại, Lý Phùng cẩu thả, trong lòng không tính toán trước gì, phụ nhân nhà ông ta lại cực kỳ cẩn thận nhanh trí. Lão thê nhà ta từng cùng phụ nhân này giao tế, nói bà ta là ngươi đi qua cầu đá đều phải gõ cái xem có vững chắc không. Lúc bà ta tới đưa cơm thăm tù, vẫn luôn lo lắng Lý Phùng không được thả ra, Lý Phùng mới ghé lỗ tai bà ta thì thầm bà ta, bảo bà ta cứ yên tâm rời đi. Bây giờ xem ra, bà ta đã nói đúng rồi.”

“Phụ nhân của Lý Phùng hiện giờ ở nơi nào?” Thiếu Thương hiểu ra ngay, nhanh chóng hỏi.

Doãn huyện lệnh ngẩn ra, thở dài: “Có lẽ là chạy rồi, phụ nhân nhát gan cẩn thận như vậy, sao còn dám ở lại trong huyện. Dù sao ta cũng không có tin tức của bọn họ, sau đó vẫn là ta thu xếp cho thi thể của Lý Phùng.”

...

Hai ngày sau đó, Thiếu Thương dựa theo Lăng Bất Nghi phân phó thành thật đãi ở trong huyện nha, nàng chỉ không ngừng tìm nô bộc tới hỏi chuyện, còn sờ tới sờ lui ở trong phòng lúc trước Nhan gia từng ở. Mà Lăng Bất Nghi lại dẫn người đi ra ngoài tìm kiếm manh mối còn sót lại, người nhà của Lý Phùng.

Hai ngày sau, Thiếu Thương ôm một chồng thẻ tre dày đặc đi đến tiền đường huyện nha tìm Lăng Bất Nghi, do dự nói: “... Mọi người thật cảm thấy Nhan Huyện lệnh theo địch trốn chạy à?”

Trên tay Lăng Bất Nghi cầm một quyển lụa gấm nho nhỏ, Lương Khâu Khởi đứng ở bên cạnh hắn, vẻ mặt cũng ngưng trọng.

Lăng Bất Nghi nghe vậy, dịu dàng trả lời: “Nàng làm sao vậy, phát hiện cái gì à?”

Thiếu Thương lấy ra một quyển vải bố thật, mở ra cho Lăng Bất Nghi: “Nhan Huyện lệnh thi hành biện pháp chính trị cần cù, những năm gần đây cổ vũ trồng trọt, xây trường học, còn đào mương dẫn nước xây hai con đường... Chàng xem, đây là tính toán của ông ta gần đây về việc khai khẩn hai nơi ruộng dốc, bên trong viết đầy đủ cỡ nào. Nếu ông ta lập tức phải đi, còn chuẩn bị rất nhiều thứ này làm gì?”

“Sau đó thì sao?”

“Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy hẳn là đi hỏi một chút vị Mã tướng quân lúc trước mở cửa thành kia, rốt cuộc ông ta làm thế nào bắt được ấn tín cùng lệnh phù của Nhan Huyện lệnh.”

Lăng Bất Nghi hơi hơi thở dài, kéo nữ hài ngồi vào bên cạnh mình: “Ta muốn nói cho nàng hai việc, đều là tin tức xấu. Thứ nhất, hôm qua thành Thọ Xuân phá, Thôi thúc phụ toàn thắng, bắt sống Bành Chân.”

“Đây là chuyện tốt.” Thiếu Thương nhoẻn miệng cười: “Thương vong không lớn chứ?”

“Thương vong không lớn, nhưng mà vị Mã tướng quân mà nàng muốn tìm tới hỏi chuyện kia lại đã chết.”

Lương Khâu Khởi bổ sung một câu: “Căn cứ nghe thấy là tên bắn lén chết, mất mạng tại chỗ.”

Thiếu Thương thay đổi sắc mặt, trong lòng giăng đầy mây đen. Loại âm mưu này làm nàng cảm thấy quen thuộc quá mãnh liệt.

Lăng Bất Nghi tiếp tục nói: “Cái thứ hai, người nhà của  Lý Phùng cũng đã chết, hóa ra đêm hôm nay bọn họ cũng lập tức rời khỏi Đồng Ngưu huyện. Ta để Lương Khâu Khởi chia quân mấy đường hỏi thăm, rốt cuộc có người gặp mấy người phụ nhân kia cùng mấy hài nhi, nô bộc, hộ vệ. Sau đó chúng ta ở một chỗ sườn núi ngoài thành phát hiện thi thể bọn họ bị vùi lấp qua loa, tất cả tài vật đều bị cướp sạch, thoạt nhìn là việc làm của bọn giặc cướp.”

Thiếu Thương ngồi sát vào Lăng Bất Nghi, căng thẳng nói: “Chàng cũng cảm thấy không phải việc làm của giặc cướp à?”

“Trùng hợp quá nhiều, rất khó không sinh nghi.”

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Thiếu Thương hoang mang nói: “Tất cả manh mối đều bị chặt đứt. Các ngươi có xem xét thi thể phụ nhân nhà Lý Phùng không, có...”

“Cái gì cũng không có, thi thể, quần áo, xe hành lý, cái gì cũng không có. Tay chân làm sạch sẽ cực kỳ.” Lăng Bất Nghi lộ ra chút tự giễu: “Ta còn để người đi hỏi thăm ngày ấy phụ nhân Lý Phùng thăm tù ra, đến đêm xuống thoát khỏi Đồng Ngưu huyện, bà ta gặp ai, để lại cái gì, vẫn là không có gì cả. Lý Phùng vốn là người xứ khác, tới Đồng Ngưu huyện nhậm chứng không lâu, hơn nữa lúc đó Mã Vinh mới vừa tiếp quản Đồng Ngưu huyện, lòng người trong huyện hoảng sợ, càng không có hàng xóm dám bắt chuyện với bà ta.”

“Nơi nào cũng không đi?” Thiếu Thương có chút tuyệt vọng.

Lăng Bất Nghi nhìn Lương Khâu Khởi, Lương Khâu Khởi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chỉ đi một hiệu cầm đồ, bán một khối ngọc, còn ầm ĩ với người ở hiệu cầm đồ.”

Thiếu Thương cười cười: “Hai ngày nay ta hỏi thăm khắp nơi, mọi người đều nói thê tử Lý Phùng trầm mặc ít lời, tính tình rất tốt. Xem ra bà ta vì kiếm lộ phí, cũng bất chấp cả tính tình.”

Lương Khâu Khởi nói: “Theo những gì nghe được, phụ nhân nói đi nói lại, miếng ngọc là quân cữu làm đình trưởng của bà ta để lại, ít nhất phải một ngàn tiền, mà trưởng quầy kia lại nói màu sắc miếng ngọc không tốt, nhiều lắm chỉ 300 tiền. Vì thế mới ầm ĩ lên, trong cửa hàng rất nhiều người đều nghe thấy được...”

Thiếu Thương phút chốc đứng lên, khí thế muôn vàn.

Lương Khâu Khởi dừng lại, Lăng Bất Nghi buồn cười nhìn nàng: “Nàng phát hiện cái gì?”

Hai mắt Thiếu Thương sáng lấp lánh: “Lý Phùng mồ côi từ trong bụng mẹ, phụ thân ông ta vừa đến tuổi hai mươi đã chết ngoài ý muốn. Lý Phùng là được tộc nhân nuôi lớn, phụ thân ông ta căn bản cũng không làm đình trưởng!”

Lăng Bất Nghi lập tức phản ứng lại: “Lương Khâu Khởi, ngươi cho người đi tìm theo hướng Nhan Trung rời đi, nếu là có đình, ngay tại chỗ khai quật!”

Lương Khâu Khởi ôm quyền xưng vâng, ngay sau đó lĩnh mệnh mà đi.

Tim Thiếu Thương đập bình bịch, cảm thấy rốt cuộc chân tướng chuyện này có thể rõ rồi.

Đứng ngồi không yên đợi nửa ngày, mắt thấy sắc trời bắt đầu tối, cuối cùng có phi ngựa trở về truyền tin. Tìm được rồi, ở đình hóng gió cách ngoại thành Đồng Ngưu huyện tám mươi dặm.

Lần này chẳng những Thiếu Thương muốn đi theo, đến cả Doãn Huyện thừa cùng mấy người Ban Gia cũng muốn đi theo.

Tới đình hóng gió xây tựa vào núi kia, bóng đêm đã là đen nhánh rét lạnh, tiếng quạ đêm kêu xa xa gần gần thê lương, thị vệ bốn phía đều giơ cao cao cây đuốc, không ai nói gì, dường như một nghi thức hiến tế lặng im quỷ dị.

Trước đình đã đào ra một cái hố lớn, bên trong là thi thể tứ tung ngang dọc màu đỏ đen, tổng cộng mười hai thi thể, hiển nhiên là giết hại sau đó đốt cháy.

Tuy rằng bộ mặt đã không thể phân biệt, nhưng xương cốt vẫn còn đó, sau khi ngỗ tác kiểm tra thực hư thì ra kết luận: Một lão phụ sáu mươi, hai nam tử trên dưới năm mươi, một người phụ nhân khoảng bốn mươi, hai phụ nhân không đến ba mươi, hai hài đồng không đến mười tuổi, thêm hai thanh niên cùng hai thiếu nữ. Vừa vặn phù hợp với sáu ngươi Nhan gia, một lão bộc, một phó mẫu, hai tỳ nữ, hai hộ vệ.

Đặc biệt là lão phụ sáu mươi kia, tay trái lại có sáu ngón, đúng là đặc thù trên người lão mẫu của Nhan Trung.

Trong lòng Thiếu Thương sợ hãi, hơi hơi lui ra phía sau một bước, nghiêng đầu thấy khuôn mặt như băng sương của Lăng Bất Nghi, hai mắt hắn còn sáng hơn ánh đuốc quanh nàng. Nàng đẩy đẩy hắn: “Chàng.. Hiện tại có phải đều suy nghĩ cẩn thận rồi không...”

Lăng Bất Nghi nghiêng người cúi đầu: “Nàng còn nhớ rõ trước khi chúng ta từ dịch trạm khởi hành, từng hỏi kỹ lúc lão bộc Vạn gia ở lại đô thành đã từng đi những đâu không?”

Thiếu Thương gật gật đầu: “Hàn gia, Lâm gia, nhà mẹ đẻ Vạn bá mẫu... Thật ra bá phụ cùng huân quý đô thành cũng không có bao nhiêu giao tình, cũng sẽ không tùy tiện để A Phúc đi tặng lễ.”

“Nàng còn sót một nhà.”

“Nhà ai?”

“Trình gia các ngươi!”

Thiếu Thương ngẩn ra, cười thành tiếng, giọng nói lại đột nhiên khô khốc: “Lễ nhà ta bá phụ đã sớm đưa qua, A Phúc lần đó vội vàng, lại chưa từng đến nhà ta.”

“Không phải tặng lễ, là tham gia tiệc đính hôn.” Giọng Lăng Bất Nghi không hề dao động: “Tiệc đính hôn của nàng và ta.”

Thiếu Thương không nói, chỉ gắt gao nắm lấy quần áo, trong lòng lại đột nhiên kinh sợ.

“Có một người, hắn ta nổi danh nho phú, cho dù là Nhan Trung là người chính trực quái gở như vậy cũng nguyện ý hết lòng kết giao.”

“Người này không chỉ mạnh vì gạo bạo vì tiền, giao du rộng lớn, khi ở bên ngoài du lịch lại lung lạc rất nhiều giang hồ hào khách, có thể âm thầm sai sử bọn họ giết người diệt khẩu.”

“Hắn ta còn có rất nhiều sư môn cùng thế hệ, có thể tìm được người trung gian thuyết phục Hoàng Văn buộc tội Vạn Tùng Bách.”

“Càng quan trọng là, ngày ấy hắn ta cũng đã tới tiệc đính hôn của ta và nàng, mà lấy giao tình của hai nhà Trình Vạn, lão bộc Vạn gia chắc chắn tự mình tới đưa hạ lễ.”

Con ngươi Thiếu Thương co lại, dường như bị mất tiếng, không nói một lời.

Lăng Bất Nghi thương tiếc sờ sờ đầu nàng: “Không sai, chính là người nàng đoán.”

Hai người bọn họ cũng không nói thêm gì nữa, Lăng Bất Nghi lập tức sai người phi ngựa đi dịch trạm tìm chủ tớ Vạn Tùng Bách, để cho bọn họ từ bên trái lấy lối tắt, trực tiếp đi Khánh Dương quận, cũng chính là đại bản doanh đại quân Thôi Hầu đóng quân.

Ngựa phi nhanh một ngày, đoàn người Lăng Bất Nghi ngoài thành Khánh Dương quận đụng phải chủ tớ Vạn Tùng Bách. Thiếu Thương nhỏ giọng nói: “Bá phụ còn chưa lành vết thương, để A Phúc tới cũng được.”

Vạn Tùng Bách che lại miệng vết thương sắp nứt toạc, khó nhọc nói: “Tuy rằng không biết dụng ý của các ngươi, nhưng nhận người cũng được, miễn cho làm quỷ oan.”

Sau khi vào thành, mọi người đi theo Lăng Bất Nghi trực tiếp đứng ở dưới một quán rượu hai tầng. Tiếng người trong quán rượu ồn ào, người đến người đi, không phải tướng sĩ mang giáp thì là văn sĩ đeo bội kiếm, mọi người uống rượu gõ kiếm, đập bàn hát vang, nhiệt liệt phát tán vui mừng Thọ Xuân đại thắng.

Lăng Bất Nghi cũng không vào quán rượu, đứng ở một chỗ cửa sổ dưới lầu hai, cao giọng gọi: “Lâu Bôn - Lâu Tử Duy có ở đây không? Lăng Tử Thịnh đến bái phỏng.”

Bốn phía dường như thoáng an tĩnh một chút, sau đó ở giữa cửa sổ lầu hai chậm rãi mở ra, phía sau đứng một vị thanh niên văn sĩ, tướng mạo bình thường, nhưng khí vũ hiên ngang, khí độ bất phàm, giống như nhân vật đứng vị trí cao trên triều, sinh ra để chỉ điểm giang sơn.

Chủ phó Vạn gia ngẩng đầu lên nhìn, đồng thời phát ra một tiếng ‘A’!

Vạn Tùng Bách thất thanh nói: “Chính là hắn ta!... Nhưng mà... Vì sao hắn ta phải đi gặp lão tặc Nhan Trung?”

Vạn Phúc cũng nói: “Không sai, ngày ấy ở Điệp Thủy từ đúng là người này, tuy rằng hắn ta thay đổi cách ăn mặc, nhưng tiểu nhân tuyệt đối không nhìn lầm!”

Mong đợi cuối cùng của Thiếu Thương cũng tiêu tán, cúi đầu đứng thẳng một bên, trước mắt hiện lên Lâu Nghiêu ngây thơ tươi cười như ánh mặt trời. Không đến mức tru tộc  chứ.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)