TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 512
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 126: Nhận tội
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

Beta: Khánh Vân

 

Khác với Đình Ủy Phủ uy danh hiển hách, ngục Bắc Quân nhìn từ ngoài giống như phủ đệ nhà cao cửa rộng bình thường, bên ngoài cũng chỉ nhiều thủ vệ quân tốt hơn chút, ngựa cao ghế đá dày một chút, đặc sắc nhất còn phải kể tới hai bức tượng đá Bệ Ngạn(*) cao ba mét ở cổng kia, toàn thân từ đá xanh ngăm đen thô ráp mài giũa mà thành, chỗ răng miệng cùng móng vuốt lại dùng đồng thau dày đặc đúc thành dáng vẻ giương nanh múa vuốt.

(*) Bệ Ngạn:

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

D:\ảnh minh họa\3af19efdc2998fffe03f85010dac.jpg

Trấn thủ ngục Bắc Quân là một vị đại thúc béo thường nở nụ cười, dung mạo bình thường, tên tuổi không nổi bật, nhưng mà nhìn dáng vẻ Tam Hoàng tử cùng Lăng Bất Nghi đối xử với ông ta cực kỳ ngưng trọng có lễ, Thiếu Thương đoán ông ta ắt có chỗ hơn người.

Trong các loại cấp bậc phạm tội, cho dù là dọc ngang hay ở giữa, mưu phản đều hoàn toàn xứng đáng đứng số một. Đương nhiên, căn cứ cụ thể trình độ chấp hành, mưu phản còn có thể chia làm: Ý đồ mưu phản, liên kết gây rối (văn), khởi binh làm loạn (võ). Làm cấp bậc tối cao trong phạm tội hành vi, vì thế Thiếu Thương vẫn luôn đi đến chỗ sâu nhất trong ngục mới nhìn thấy Bành Chân mới bị vú em Thôi ngược.

Lão Bành vốn định thân thiết vô cùng hối hận nói ban đầu mình không nghĩ tạo phản không biết thế nào bị ma quỷ ám ảnh nói không chừng là trúng vu thuật của kẻ gian, đáng tiếc hôm nay hai vị thanh niên lão đại tới thẩm án không hề có hứng thú với việc ông ta tố khổ, lập tức hỏi việc Vương Thuần.

Bành Chân nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương Thuần là cái đồ hèn nhát, viết nhiều tin tới cổ động ta như vậy, từng chuyện nói ba hoa chích chòe, nói đến cùng lại là muốn này muốn kia. Lừa ta rất nhiều tiền bạc lương thảo, lại không thấy có chút động tĩnh nào, tám đời lão tử đen đủi đổ máu mới nửa tin nửa ngờ với ông ta! Thọ Xuân giàu có và đông đúc, chỗ đó ta không thiếu nhất chính là tiền, từ phong thư thứ tư của họ Vương, ta lục tục tặng vài nhóm thuế ruộng cho Càn An Vương phủ! X, toàn đút cho chó!”

“Trừ thư của Vương Thuần, ngươi có từng liên lạc với người Càn An Vương phủ?” Tam Hoàng tử hỏi.

Bành Chân nói: “Mỗi lần ta cho người trộm đưa thuế ruộng qua, người bên kia đều thu xong đi luôn, đến câu cảm ơn đều không có, đồ khốn! Cố tình việc này lại không thể gióng trống khua chiêng, ta cũng chỉ phải nhịn xuống, còn khuyên giải an ủi người một nhà đó là hành sự cẩn thận, ai ngờ... Hừ, một đám Tì Hưu, chỉ ăn không nhả!”

“Nói cách khác, Vương Thuần ở trong thư muốn ngươi làm, chính là cuồn cuộn không dứt đưa thuế ruộng cho Càn An Vương phủ?” Lăng Bất Nghi hỏi.

Bành Chân nói: “Không sai. Lúc đầu ta tặng vài lần, sau đó xem Càn An Vương phủ tới thu đồ vật, không chịu lại tặng. Mãi đến... Khụ khụ, mãi đến khi ta bị ma quỷ ám ảnh phạm thượng làm loạn, nghĩ thầm kéo nhiều một người giúp đỡ cũng tốt, mới tặng hai ngàn cân tinh đồng Mã Vinh đưa lên qua. Nhưng mà ai ngờ lại là trâu đất xuống biển, không có tin tức. Lão tử đều binh bại bị bắt, đám khốn nạn Càn An vương phủ cũng không có động tĩnh gì!”

Thiếu Thương nhìn nóc nhà đen nhánh đầy mạng nhện, lẩm bẩm: “Sao nghe như lừa tiền thế, Càn An Vương phủ thực thiếu chi tiêu à?”

Tam Hoàng tử trách mắng: “Tam quân chưa động, lương thảo đi trước. Hành binh đánh giặc tiêu tiền lợi hại nhất, Càn An Vương phủ tụ tập rất nhiều thuế ruộng, chẳng lẽ không phải mưu đồ gây rối! Nói là lừa tiền thiếu chi tiêu, chẳng lẽ không phải tránh nặng tìm nhẹ!”

Thiếu Thương ngạc nhiên nói: “Điện hạ vì sao tức giận như vậy, nhưng thứ này thần thần thiếp. Ý thần thiếp là, Càn An Vương phủ bởi vì phải mưu đồ gây rối, cho nên thiếu tiền tiêu, sau đó đi lừa tiền.”

Tam Hoàng tử hơi dừng lại, dùng sức ném ống tay áo rộng dài, xoay đầu đi.

Thiếu Thương sờ sờ đầu. Nàng phát hiện Tam Hoàng tử giống Hoàng lão bá, bọn họ tức giận đều rất kỳ quái.

Lăng Bất Nghi ngưng mắt trầm tư, một đôi mắt dài tuấn mỹ sâu thẳm. Theo sau hắn tiếp tục đặt câu hỏi: “Sau khi ngươi bị áp giải đến đô thành, có liên lạc cùng Vương Thuần không?”

Bành Chân tức đến cả người phát run: “Chuyện liên quan đến sinh tử cả nhà mấy chục nhân khẩu, tất nhiên có liên lạc ông ta. Nhưng tên khốn Vương Thuần này vậy mà chết sống không chịu cầu tình cho ta, còn cho người tới lừa ta, nói chỉ cần ta không tiết lộ chuyện của ông ta ra ngoài, ông ta sẽ đảm bảo tính mạng cho cả nhà ta! Đảm bảo cái quỷ, lão tử bị ông ta lừa đến tận đây, chẳng lẽ sẽ còn tin chuyện ma quỷ mà ông ta nói!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lăng Bất Nghi nói: “Cho nên ngươi ngược lại muốn tố cáo, tố cáo Vương Thuần với bệ hạ.”

Bành Chân cười lạnh nói: “Nếu lão tử không bị mỡ heo che mắt muốn làm phản, sao có thể chịu để con chó già này Vương Thuần lừa! Ngươi coi họ Vương là thứ gì tốt à? Chuyện tới hiện giờ, nếu ta vẫn giữ bí mật, người nhà ngược lại sẽ bị giết người diệt khẩu. Ngược lại ta giũ sạch sẽ tất cả ra, phụ nữ và trẻ em nhà ta còn có một đường sinh cơ!”

Lăng Bất Nghi hơi gật đầu.

Tam Hoàng tử khoanh tay mà đứng, khinh miệt cười: “Bành đại nhân có thể nghĩ đến điểm này, thật ra cũng là người thông minh.”

Thiếu Thương cười mi mắt cong cong: “Thông minh nhỏ mà thôi, thật thông minh sẽ không mưu phản đâu! Lấy trứng chọi đá chênh lệch cách xa, thế mà còn muốn khởi binh, thật làm thần thiếp mở rộng tầm mắt!”

Ngực Tam Hoàng tử hơi phập phồng, phất tay áo quay đầu không đáp.

Lăng Bất Nghi hỏi Bành Chân xong, ba người lại đi một gian nhà tù khác điều kiện tốt hơn chút. Bành Chân là tội lớn khởi binh làm loạn, tội chết khó thoát, mà tội danh của Vương Thuần còn chưa rõ, đại thúc béo chia rất rõ ràng.

Vương Thuần vừa nhìn thấy Lăng Bất Nghi đã muốn nhào lên khóc rống, đáng tiếc trên người buộc xiềng xích, mà một đoạn xiềng xích lại gắn vào tường đá, vì thế ông ta có thể làm chỉ còn lại có khóc rống. Vừa khóc vừa kêu oan, lặp đi lặp lại nói mình tuyệt đối không cấu kết Càn An Vương phủ, càng không có viết những bức thư phản nghịch đó cho Bành Chân viết.

Tuy trong thư không phải Vương Thuần viết, nhưng mà người truyền tin là của Vương gia, ấn giám cùng tiếng lóng trên thư đều là Vương Thuần quen dùng, vì thế Lăng Bất Nghi hỏi Vương Thuần việc này giải thích thế nào.

Ai ngờ tới chỗ mấu chốt, Vương Thuần ngược lại ấp úng, nói không tỉ mỉ. Lăng Bất Nghi cực kỳ kiên nhẫn lặp lại dò hỏi, Vương Thuần lại trước sau treo nước mắt hàm hàm hồ hồ.

Tam Hoàng tử lạnh lùng nói: “Người muốn chết không cứu được, ông ta không nguyện ý nói, chúng ta cần gì phải lo lắng thay ông ta. Đến lúc đó, luận tội chém đầu, xét nhà diệt tộc là được!” Nói xong, phất tay áo chuẩn bị chạy lấy người.

Vương Thuần bị dọa hồn phi phách tán, quỳ trên mặt đất liên tục xin tha. Nhìn hán tử cao lớn như vậy phủ phục cầu xin, trong lòng Thiếu Thương sinh ra không đành lòng, nhưng mà người Vương gia mang tin tức, ấn giám của Vương Thuần, ám ký dùng quen, những thứ này chống chế không được...

Thiếu Thương ở trong tay áo nhéo ngón tay tỉ mỉ tính toán, mơ hồ có suy đoán. Ánh mắt nàng khẽ nâng, chạm đến tầm mắt Lăng Bất Nghi. Nàng không nhịn được nở nụ cười, trong lòng hiểu rõ Lăng Bất Nghi cũng có suy đoán đồng dạng. Lại xem Tam Hoàng tử, chỉ thấy khóe miệng hắn hắn chứa một tia cười lạnh, thản nhiên mà đứng, cũng không sốt ruột.

Nàng nghĩ thầm, có lẽ Tam Hoàng tử cũng đã đoán được nội tình, nhưng mà hắn ta cũng không để ý. Vương gia cũng được, Càn An Vương phủ cũng được, chẳng có liên quan gì đến hắn ta, có lẽ ở trong mắt hắn ta đều là phiền toái, đơn giản cùng nhau rửa sạch càng tốt.

Mặc dù là Lăng Bất Nghi, sau khi liên tục dò hỏi vài lần không có kết quả, cũng có ý muốn chạy. Chỉ nghe hắn cao giọng nói: “Nếu Vương Tướng quân không muốn thổ lộ nội tình, chúng ta cũng không thể giúp đỡ. Tam điện hạ, không bằng chúng ta như vậy...”

“Có thể...” Thiếu Thương bỗng nhiên nói: “Để thần thiếp nói hai câu cùng Vương Tướng quân không?”

Tam Hoàng tử lập tức dựng lông mày thành hai thanh dao nĩa, Lăng Bất Nghi vội cướp lời: “Nàng là người bên cạnh nương nương, muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.” Cả người Tam Hoàng tử phát khí lạnh, không vui xoay cả người đi.

Thiếu Thương tiến lên một bước, thành tâm thành ý nói: “Vương Tướng quân, thành thật theo như ngươi nói, sự tình liên lụy đến nay, ngươi muốn toàn thân mà lui là không được, càng đừng nói đến quan trật cùng quyền thế. Có thể bảo toàn một cái tính mạng, cả nhà đoàn tụ, chính là đại cát tốt nhất. Ngươi cho rằng ngươi liều chết không nhận, bệ hạ sẽ nói ‘Ồ, xem ra không phải Vương Thuần làm, để cho hắn trở về tiếp tục làm Xa Kỵ Tướng quân, tiếp tục chưởng binh quyền hưởng quyền thế thôi’. Tướng quân, ngươi cho rằng cái này có thể ư?”

Vương Thuần tham luyến phú quý không phải một ngày hai ngày, trong lòng còn ý nghĩ xằng bậy đúng là tính mạng cũng muốn vinh hoa quyền thế cũng muốn. Những năm gần đây ông ta được Lăng Bất Nghi cứu giúp đã quen, cho nên trong lòng vẫn ôm may mắn, nghĩ Lăng Bất Nghi còn sẽ tiếp tục ra tay. Vừa rồi lúc thấy Lăng Bất Nghi quay đầu muốn đi, lòng ông ta đã lạnh một nửa.

“Ngươi chết sống không chịu nói ra tình hình thực tế, như vậy tội thông đồng mưu nghịch này là chạy không được, đến lúc đó Vương gia có ai có thể trông nom đây?” Thiếu Thương ngồi xổm xuống, hướng dẫn từng bước: “Linh nương tử từng nói với ta, Văn Tu Quân một lòng chỉ nghĩ đến nhà mẹ đẻ, chưa bao giờ quản huynh muội bọn họ. Đáng thương đám nhi nữ dưới gối Vương Tướng quân, nhỏ nhất còn chưa đến ba tuổi, đến lúc đó bọn họ nên dựa vào ai đây?” Vương Linh đương nhiên chưa nói những thứ này, là Địch Ảo nói.

Tam Hoàng tử chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Lăng Bất Nghi, ánh mắt lộ ra hoàn toàn không tán thành: Ngươi thế mà cái gì cũng nói cho phụ nhân trong nhà, còn để nàng nhúng tay xen mồm, cái này thật sự không ổn!

Thiếu Thương tiếp tục phát huy kỹ thuật diễn, đầy cõi lòng thương tiếc thở dài: “Thật ra quan trật quyền vị chẳng qua là mây khói thoảng qua, quan trọng là tính mạng cùng cốt nhục, Vương Tướng quân cẩn thận ngẫm lại đi...” Nói lý lẽ với loại người Vương Thuần này là vô dụng, chỉ có thể dụ dỗ lấy lợi.

Tâm tư Vương Thuần bắt đầu linh hoạt.

Không sai, chức quan tuy rằng không thể tiếp tục làm, nhưng ông ta còn có tiền, về nguyên quán cũng còn có ruộng đất cùng hi vọng! Có Hoàng hậu ở đây, nên xử phạt thì xử phạt, Hoàng đế không đến mức sẽ lột gia tài của ông ta không còn chút gì được. Dù sao còn hơn so với mình chết sau đó cả nhà rơi vào trong tay thê tử. Theo thê tử diễn xuất, có khi chân trước ông ta vừa chết, quay đầu đã trợ cấp cả Vương gia cho Càn An Vương phủ.

Vì thế ông ta nói ra hết. Cung khai toàn diện, tích cực chủ động, còn cực kỳ nhiệt tình hỗ trợ cung cấp phương hướng tuần tra.

Tam Hoàng tử không thể không thể hừ lạnh vài tiếng, Lăng Bất Nghi nhanh chóng hồi cung xin chỉ thị của Hoàng đế, sau khi có được ý chỉ lập tức cho binh vây quanh phủ đệ Xa Kỵ Tướng quân, gộp cả hai phía vây quanh chật như nêm cối. Lúc sau, người nên bắt thì bắt, nên tra khảo thì tra khảo, chỉ mất thời gian nửa ngày, nhân chứng vật chứng đều có.

Sau khi vụ án rõ ràng, Hoàng hậu ngược lại có thể ra tay.

Bà ấy đón Vương Linh cùng mấy hài nhi tuổi nhỏ của Vương gia ra phủ, đặt ở biệt uyển của chính mình chăm sóc, lúc Thiếu Thương phụng mệnh đi tặng đồ, Vương Linh lôi kéo tay nàng rớt nước mắt: “... Sao có thể là a mẫu ta, có phải lại nghĩ sai rồi hay không!”

Thiếu Thương bẻ ngón tay nàng ta ra, chậm rì rì nói: “Nếu không ngươi lại phát thề độc, theo dáng vẻ hai ngày trước là được.”

Vương Linh ngơ ngẩn ngã ngồi, không nói gì.

“Đúng không. Đến ngươi làm nữ nhi cũng không dám kết luận chứ. Văn Tu Quân trộm cướp ấn giám của trượng phu, lại sai sử nô tỳ của mình giả mạo danh nghĩa Vương Tướng quân đi cấu kết Bành Chân, chính là vì bắc cầu lót đường cho đệ đệ của bà ta, tụ lại thuế ruộng. Sau đó thì sao, bà ta muốn làm cái gì, để Càn An tiểu Vương gia khởi binh mưu phản à? Tái hiện huy hoàng ngày xưa à?” Lại nói, ở thời đại này, Thiếu Thương đã thật lâu không được thấy một người nâng đỡ em trai thuần chủng giống như Văn Tu Quân.

“A phụ cùng các huynh trưởng thân ở trong tù mấy ngày nay, a mẫu cứ như vậy nhìn...?” Sắc mặt Vương Linh tái nhợt, ánh mắt trống rỗng, cũng không biết lời này là đang hỏi ai.

Thiếu Thương thương hại nhìn nàng ta. Đối với người chỉ nâng đỡ em trai mà nói, chỉ có huynh đệ nhà mẹ đẻ mới là thân cốt nhục, là ánh sáng, là điện, là thần thoại duy nhất. Người mà mình gả cho và các con mình sinh ra, đó đều là người ngoài.

Vương Linh không tiếng động rơi nước mắt, tầm mắt gom lại trên người Thiếu Thương: “Bệ hạ định... Định xử trí a mẫu ta như thế nào...”

Xử trí? Còn có thể xử trí như thế nào? Văn Tu Quân và Hoàng đế là cùng tộc, lại là xuất thân Vương nữ, đẩy ra ngọ môn chém đôi là không có khả năng, có lẽ không phải lụa trắng thì là rượu độc.

Không biết vì sao, Thiếu Thương chợt thấy cổ họng khô khốc, trong lòng mơ hồ bao trùm một mảnh khói mù.

Nàng cảm thấy rất không thoải mái, lại không nói ra được nguyên nhân.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)