TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 392
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 139: Lời xưa không cần nói lại
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

 

Đồng hồ nước ngoài điện vang lên tiếng nước tí tách, nhẹ nhàng rơi xuống trong cái lu nước có hoa văn thú, mọi người trong điện đều suy tư, nhất thời không ai nói chuyện.

Cảm xúc Hoàng đế phập phồng, lúc thì nhớ về giọng nói và dáng điệu nụ cười của Hoắc Xung, lúc thì suy ngẫm phần xử lý phía sau với Hoắc Bất Nghi. Ông ấy là Vua của một nước, trong lòng có đau khổ đến mấy cũng không thể lộ ra hình dạng của một phụ nhân, cũng phải có một giải thích có thể lọt tai đối với triều thần, nhưng tiền đồ của Hoắc Bất Nghi cũng nhất định phải sắp xếp cho sáng lạn mới không phụ lòng nghĩa huynh.

Hoàng đế đang tính toán ở trong lòng, Tam Hoàng tử vội vàng góp lời: "Nhi thần biết phụ hoàng nhân từ, nhưng huynh đệ Lăng Thị thực sự đáng giận, nhi thần nghĩ phải tru di để giao phó với anh liệt! Giết không chừa một ai, xem về sau ai còn dám thông đồng với địch phản quốc!" Hắn ta không nói thì thôi, hé ra thì đúng lúc nhắc Hoàng đế một chuyện.

Hoàng đế ngồi thẳng, trừng mắt nói: "Họ Lăng tất nhiên không thể tha, nhưng ngươi cũng trốn không thoát! Đêm qua Tử Thịnh tự điều quân không phải vì bản thân hắn à? Hai tiểu súc sinh các ngươi, những năm gần đây giả vờ giống nhỉ, không phải không qua lại sao, gặp mặt không nói gì à, thì ra sớm có cấu kết rồi! Nói đi, có phải là ngươi sai khiến Tử Thịnh không?" Vừa nói ông ấy vừa trừng to mắt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tam Hoàng tử giống như bị người ta nắm yết hầu vậy, lắp bắp nói: "Cái này, phụ hoàng, thực ra ta cùng Tử Thịnh cũng hay cãi nhau, cũng không là giả bộ..."

Hoắc Bất Nghi cười khổ nói: "Bệ hạ, thần cùng Tam Hoàng tử thực ra sớm có qua lại, nhưng thần dám thề với trời, chuyện đêm trước Tam Hoàng tử thật sự không biết, bởi vì thần sớm dùng ấn tín Đông cung điệu hổ ly sơn, cho điện hạ đi Hồng Liễu doanh thẩm tra một vụ án cướp bóc quân hưởng. Vài vị đại nhân tấu thần giả mạo chỉ vua, thực chất không sai chút nào."

Hoàng đế cố nhịn không liếc qua mành gấm, giận dữ hét: "Ngươi... Ngươi như vậy có đối mặt được với Hoàng hậu và Thái tử không?

Hoắc Bất Nghi cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tất nhiên là không dám." Hắn không chỉ xin lỗi Hoàng hậu và Thái tử, còn có một người, bây giờ hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tam Hoàng tử thẳng lưng nói: "Phụ hoàng đừng quở trách Tử Thịnh, sáng nay lúc hắn được đưa lên núi chẳng những thương tích đầy người, cả người còn nóng rang, lúc này có thể ngồi xuống thật không dễ dàng, người có mắng thì mắng nhi thần đi!"

"Trẫm đương nhiên phải mắng ngươi! Thái tử có chỗ nào xin lỗi ngươi, ngươi lại bất mãn với hắn ta như vậy! Trước kia ngươi cùng lão Nhị đánh nhau, Thái tử vì che chở ngươi xém chút nữa bị lão Nhị đập bể đầu! Còn Hoàng hậu, khi ngươi còn bé là bà ấy nuôi dưỡng, cái tên vong ân phụ nghĩa bị ma quỷ che mắt này, đều đã quên hết rồi sao!" Hoàng đế rất mạnh mẽ mà rống lên, quả nhiên vẫn chửi con mình thoải mái hơn nhiều.

"Nhi thần tất nhiên không quên." Tam Hoàng tử mặt không đổi sắc: "Nhưng nhi thần dám lấy mạng mình thề, những năm gần đây cũng không từng gây hại cho Thái tử! Thực ra có vài lần Tử Thịnh chinh chiến bên ngoài, Đông cung gặp chuyện không may vẫn là nhi thần âm thầm dàn xếp đấy, phụ hoàng không tin có thể đi tra!"

"Đừng nói Lâu Kinh và Vương Thuần gặp chuyện không may, ngươi không âm thầm cười sướng!"

"Một ngụy quân tử, một tiểu nhân, trước kia không có sức mạnh, chỉ có thể nhìn Thái tử tin tưởng bọn họ, khó khăn lắm mới có thể đuổi đi, phụ hoàng còn muốn đưa bọn họ ở lại Đông cung đón lễ thượng tị chắc!"

"Thượng tị đã qua rồi!" Hoàng đế rống giận.

Cho dù là Thiếu Thương có tích tụ trong lòng, lúc này cũng muốn cười hai tiếng. Nàng nhìn vào đôi phụ tử hoàng gia này rống rung trời, gân xanh trên trán lộ ra hết rồi.

Trừ người bị chết sớm, Hoàng hậu cùng Việt Phi đã sinh cho Hoàng lão bá tổng cộng mười đứa con, tuy nói Hoàng lão bá tính tình ôn hòa, nhưng dù sao cũng là ngôi cửu ngũ, trên tay nắm quyền lớn, giận lên thì có vị Hoàng tử Công chúa nào mà không sợ hãi, nghe lời. Nhị Hoàng tử có hỗn láo cỡ nào, cũng không dám ở trước mặt Hoàng đế tranh luận, loại trường hợp này Thiếu Thương vẫn lần đầu tiên thấy.

Hoàng đế hạ hỏa, trầm giọng nói: "Đừng có mà đẩy sạch sẽ như vậy! Tuy nói đêm trước Tử Thịnh điều binh ngươi không biết, nhưng những năm qua ngươi âm thầm mưu hoặc cái gì, trong lòng tồn tại ý niệm gì, hiện tại cũng không cần phải che giấu. Ngươi có gan làm, thì phải có gan nhận, nói đi!"

Quả nhiên gừng càng già thì càng cay, một lời đúng trọng điểm. Sắc mặt Tam Hoàng tử vòng vo mấy lần, cắn răng nói: "Đúng vậy, ta cho rằng Thái tử không gánh nổi vị trí Thái tử, hắn ta gánh không nổi giang sơn này!"

Lời này cũng quá thẳng, Hoắc Bất Nghi ở bên khẽ thở dài.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoàng đế giận tím mặt, dùng sức đứng dậy, tháo thanh bảo kiếm trên tường xuống, cả vỏ kiếm đánh mạnh vào Tam Hoàng tử, mắng to: "Nghịch tử cuồng ngôn! Hắn ta gánh không nổi giang sơn, ngươi gánh nổi à! Thái tử không tốt đến đâu đi chăng nữa, ít nhất hắn ta nhân hậu hơn ngươi!"

Chưa đánh được vài cái, Hoắc Bất Nghi vội vàng đứng dậy ngăn Hoàng đế lại.

Tam Hoàng tử cắn răng chịu hai roi, cằm căng chặt, hít vào một hơi thật sâu, nói: "Quân chủ không cần nhân hậu hay bóc lột, chỉ cần làm việc dựa vào tình lý. Tưởng thưởng và trừng phạt, vốn chính là hai thanh lợi khí trong tay quân Vương, trên có thể khống chế quần thần, dưới có thể trị vì dân chúng. Mà Thái tử nhân hậu, hoàn toàn buông bỏ hai thanh lợi khí này. Từ Thái tử phi đến chư thần Đông cung, hoàng huynh nên thưởng không thưởng, nên phạt không phạt, làm cho những người bên cạnh đều buồn bã. Phụ hoàng nghĩ rằng loại nhân từ này là chuyện tốt sao?"

"Chính ngươi tính tình hẹp hòi xét nét, thì lại chê huynh trưởng nhân hậu, được, ngày thường ta không nhìn ra ngươi lại vậy! Trẫm cũng yêu thích nhân hậu, trẫm cũng tán thưởng Thái tử nhân hậu, ngươi định thế nào?” Tay phải Hoàng đế nắm chặt chuôi kiếm, làm bộ rút ra.

Tam Hoàng tử dường như liều mình, đơn giản một hơi nói xong: "Nguyên đế cũng nhân hậu, vì thế Tuyên đế thích sự dịu dàng hiền hậu của ông ta, cuối cùng vẫn không phế ông ta đi! Nhưng mà khi triều chính bị loạn chính là từ Nguyên đế mà ra! Tuyên đế còn có hai người con, Hoài Dương Vương minh giám trị pháp, Sở Vương thông minh có tài, hai người bọn họ thống trị phong quốc của mình hơn mười năm, dường như không hề có gian lận gì. Nếu lúc ấy Tuyên đế tùy tiện lập người nào trong bọn họ, triều chính sao lại loạn đến nỗi không thể cứu chữa chứ!"

"Nghiệp chướng này!" Hoàng đế tức giận cả người phát run, rút ra một đoạn kiếm.

Hoắc Bất Nghi gắng gượng vết thương trên người, dùng sức đẩy Tam Hoàng tử một cái: "Tiểu trượng chịu, đại trượng đi, điện hạ còn không mau đi!"

Tam Hoàng tử nói sướng miệng rồi lúc này mới tỉnh thần lại, thấy thân phụ bị mình làm cho tức điên, nhanh chóng lấy áo bào chạy ra khỏi nội điện, nhanh như chớp không thấy bóng đâu.

Hoàng đế cũng không gọi người bắt lại, chỉ là oán hận bỏ bảo kiếm xuống, sau đó nhìn chằm chằm con nuôi: "Chuyện tốt mà hai người các ngươi làm!... Còn không mau ngồi xuống, đến đó dựa vào!"

Hoắc Bất Nghi cười cười, giữ vết thương trên người, chậm rãi ngồi xuống tựa vào tay vịn.

Hoàng đế dùng sức bình ổn hô hấp, quay đầu nói: "Ngươi cũng giống với Tử Đoan, cảm thấy Thái tử nhất định phải phế đi à?"

Hoắc Bất Nghi cúi đầu không nói.

Hoàng đế đau lòng nuôi con mười mấy năm qua, không đành đánh chửi, chỉ có thể tận tình khuyên bảo nói: "Ngươi khờ hay sao, Thái tử thành thật nhân hậu, lại tin tưởng trọng dụng ngươi, chờ hắn ta kế vị, cả đời này ngươi không cần phải lo gì nữa! Đổi làm lão Tam, hừ, ngày nào đó hai ngươi cãi nhau, hắn ta mà nóng lên, đày ngươi đến rừng sâu, trẫm xem lúc đó ngươi khóc với ai! Thái tử đăng cơ, các Hoàng tử Công chúa còn lại đều tốt, với Hoàng hậu và Việt Phi cũng tốt!"

Hoắc Bất Nghi đột nhiên nói: "Vì sao sẽ tốt cho Hoàng tử và Công chúa, tốt cho Hoàng hậu Việt Phi? Vì sao không phải là tốt cho dân chúng, tốt cho giang sơn xã tắc!"

Hoàng đế cứng lại, mắng: "Ngươi cũng đến chọc tức trẫm à?”

"Thần không dám." Hoắc Bất Nghi ảm đạm nói: "Thần và Tam điện hạ qua lại mười mấy năm, nhưng mà vẫn có ý niệm dự bị chỉ mới khoảng bốn năm năm. Từ khi đó, thần đã biết, tương lai của mình khó tránh khỏi danh tiếng bất trung bất nghĩa vong ân phụ chủ, nhưng mà, bệ hạ..."

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, chăm chú nhìn cha nuôi: "Thần ở bên Thái tử mới ngắn ngủn mấy năm, đã có thể dẫn dắt được tất cả mật báo, quân đội, quan lại ở Đông cung, tất cả lệnh phù ấn tín đều trong tay thần. Chờ tương lai Thái tử đăng cơ, thần lập tức có thể chuyên quốc cầm quyền, nắm hết quyền hành! Bệ hạ, ngài nguyện ý nhìn thấy vậy sao?"

Dưới tay Hoàng đế phát ra một tiếng vang, tay vịn bằng gỗ bị ông ấy nắm nứt ra một vết. Ông ấy bình tĩnh nói: "Vậy vì sao ngươi lại không chuyên quốc cầm quyền, nắm hết quyền hành?"

Hoắc Bất Nghi nói: "Khi thần tuổi nhỏ, từng nghe a phụ nói với a mẫu, năm đó quần hùng tranh giành thiên hạ, ông ấy lớn tuổi hơn so với bệ hạ, gia tài đẫy đà hơn so với bệ hạ, về phần danh vọng tài cán cũng không thấy thua kém so với bệ hạ, nhưng ông ấy vẫn nguyện ý phụ tá bệ hạ. Bởi vì ở trên người bệ hạ, ông ấy nhìn thấy một ánh sáng, giống nhưng đất đai vô biên vô tận vẫn cứng cáp yên lặng, giống như con sông nước chảy không ngừng, mạnh mẽ nhưng bạo liệt, nhu có thể khắc cương, a phụ nhận định ngài chính là chân mệnh thiên tử có thể an định làm tốt cho dân chúng."

Tối nay lần đầu tiên Hoàng đế lộ ra nét cười, che mặt nói: "Lúc ấy ngươi mới mấy tuổi, sao lại nhớ rõ như vậy, không phải nói bừa chứ."

Hoắc Bất Nghi mỉm cười nói: "Thần từ nhỏ trí nhớ rất tốt rồi."

Hoàng đế gật đầu một cái: "Điểm này giống a mẫu ngươi. Ta nhớ rõ sau khi bọn họ lập gia đình, phụ thân ngươi thường xuyên khoe cô dâu bác học nhớ tốt."

Tim Hoắc Bất Nghi đập lỡ một nhịp, ánh lệ lấp lánh, vẫn cười nói: "A mẫu trí nhớ thực sự rất tốt, anh chị em phạm sai lầm từ bao lâu trước đó, bà ấy thuận miệng có thể nói rành mạch ra ngay."

Hoàng đế biết chạm đến chỗ đau của con nuôi, chỉ có thể chuyện chủ đề: "Vậy ngươi cũng không thể một mình điều binh, hiện giờ ngưỡng cửa này ngươi sao xử lý đây, ngươi có có nghĩ tới không!"

Hoắc Bất Nghi nói: "Thần cũng không còn cách nào, việc này đã không chỉ một người nói với bệ hạ. Ngu Hầu từng ở trên tiệc rươu ám chỉ với bệ hạ, bệ hạ làm bộ như không có nghe hiểu; Ngô Đại Tướng quân nói Thái tử không hiểu quân sự, đi quân doanh cũng vô dụng, bệ hạ lại cho thần đi Đông cung hỗ trợ; còn có Nghiêm thần tiên, năm ấy Thái tử đại hôn ông ta đã nói Thái tử không nên làm trữ... Bệ hạ ngay cả lời của Nghiêm thần tiên cũng không nghe, thần còn có biện pháp gì chứ, phải làm cho bệ hạ tận mắt xem hư danh của Đông cung! Cho dù không phải thần, chỉ cần người có tâm kế giỏi chút, lấy được tín nhiệm của Thái tử tuyệt đối không phải việc khó."

"Nói cho cùng!" Một cánh tay đột nhiên vén rèm lên, Hoàng hậu từ từ bước ra. 

Hoàng đế thầm than một tiếng, Hoắc Bất Nghi xấu hổ.

Hoàng hậu đứng ở trước mặt Hoắc Bất Nghi, lẳng lặng nói: "Tử Thịnh nói có lý, nhưng mà ngươi cũng nên biết, từ xưa phế truất Thái tử, không mấy ai có kết cục tốt cả."

Hoắc Bất Nghi khó chịu chớp mắt, nhìn thẳng Hoàng hậu: "Năm ấy tiến sĩ đến Trường Thu Cung kể chuyện lịch sử, nói đến câu chuyện của Cao Hoàng đế, nương nương nói Cao Hoàng đế tuy rằng nhân nghĩa không đủ, ăn thịt cha ruột, vứt bỏ con cái, nhưng rốt cuộc ông ta là Hoàng đế tốt. Ông ta lại thích Thích Cơ và Như Ý, nhưng ngại triều đình, ông ta cũng không dám mạnh mẽ đổi trữ, mặc dù ông ta biết Lữ Hậu sẽ không bỏ qua cho bọn họ."

Ngón tay Hoàng hậu phát run, bình tĩnh nhìn Hoắc Bất Nghi.

Hoắc Bất Nghi tiếp tục nói: "Ở trong lòng Cao Hoàng đế, giang sơn xã tắc nặng hơn vợ con, còn Tuyên Hoàng đế biết rõ Thái tử không ổn, vẫn nghe theo nhường vị. Ở trong lòng ông ta, tình ý với Hoàng hậu nguyên phối càng nặng. Vì thế, Từ Cao Hoàng đế trở đi, triều trước một hơi ra sáu vị minh quân, khí nuốt sơn hà, hùng bá vũ nội, mà từ Tuyên Hoàng đế trở đi, thế cục dần loạn..."

"Hay cho một câu hùng hồn tuyệt tình!" Hoàng hậu lạnh mặt: "Cao Hoàng đế biết rõ ái tử khó tránh khỏi cái chết, vì giang sơn xã tắc cũng nhẫn nhịn, vì thế ngươi cũng sẽ hi sinh tất cả tình cảm sao?"

Hoắc Bất Nghi quỳ trước mặt Hoàng hậu, gằn từng chữ: "Thần tự biết xin lỗi nương nương và Thái tử, nguyện lấy cái chết tạ ơn nghĩa." Dừng một chút, lại nói: "Vốn dĩ, thần cũng không nghĩ mình sẽ sống sót trở về."

Hoàng đế chống tay vịn đứng dậy, có tâm muốn nói giúp con nuôi nhưng lại sợ Hoàng hậu, chỉ có thể đứng ở nơi đó.

"Ngươi sai rồi, ta nói không phải mình và Thái tử." Hoàng hậu nói: "Lúc ngươi vào cung đã tám tuổi, thông minh lanh lợi, hiếu học khiêm tốn, lại khỏe mạnh ít bệnh, ta vẫn chưa từng lao lực vì ngươi nhiều. Thật muốn nói tới ơn dưỡng dục, trách nhiệm dạy bảo, người ngươi phải cảm tạ chính là bệ hạ. Ngược lại là sau này ngươi lo chu toàn cho Thái tử, giải quyết xong rồi đi, công lao cực lớn. Nếu không phải ngươi, thanh danh của Thái tử sớm đã bị hủy. Tuy rằng, ta biết ngươi thực ra là vì bệ hạ, không muốn ông ấy vì thế sầu lo phiền lòng."

Tuy nói như vậy, nhưng nhiều năm làm phu thê, Hoàng đế vẫn nhìn ra được trong lòng Hoàng hậu rất giận, vì thế càng không dám xen mồm.

"Ta nói chính là Thiếu Thương." Hoàng hậu lạnh lùng nói: "Trong cả sự kiện này, bệ hạ lập trữ không đúng, Thái tử kém tài, lão Tam có kế lớn chí lớn, ngươi có huyết hải thâm thù, còn ta thì là từ mẫu con cái hư... Chỉ có Thiếu Thương. Việc này không có một chút liên quan tới nàng, lại bị ngươi vô tình kéo vào!"

Mặt Hoắc Bất Nghi trắng bệch, môi khẽ run, không thể cất lời.

"Ngươi vừa rồi nói rất có đạo lý, bỏ tình nhỏ, làm yêu lớn, ơn huệ thiên hạ. Được, vậy bây giờ ta hỏi ngươi, từ lúc ngươi xông tới Lăng gia biệt viện, tự ý điều binh, có phải ngươi đã quyết định hi sinh Thiếu Thương không?” Hoàng hậu mạnh mẽ hỏi.

Hoắc Bất Nghi thống khổ ôm lấy vết thương, qua một lúc lâu sau mới gian nan nói: "... Không sai."

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng: "Nói rất hay!" Nói xong, bà ấy đi đến bên bàn của Hoàng đế, mặt trên có một giá gỗ tinh xảo cao nửa thước, phía trên có một miếng đồng hình bán nguyệt. Hoàng hậu rút cái chùy đồng nhỏ trên giá, vội vàng gõ lên.

Khi Hoàng đế nói cơ mật là không được cho cung tì hoạn quan ở bên, bọn họ đều đứng ở vòng ngoài cách rất xa đợi, muốn gọi họ tới chỉ cần gõ miếng đồng này.

Hoắc Bất Nghi khó hiểu, Hoàng đế đã đỡ trán thở dài.

Hoàng hậu lại đi đến bên rèm, từ trên trần tìm được một sợi dây dùng lực kéo xuống.

Chiếc rèm hoa lệ được kéo sang hai bên, trong đó đang có một thiếu nữ yếu ớt quỳ ở đó, tóc dài đến vai. Nàng ấy quỳ ở đó không chút động đậy, lưng đưa về Hoắc Bất Nghi.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)