TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 415
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 144: Năm xưa (Trung - 1)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Ngơ ngác nửa ngày, Thiếu Thương gãi gãi má, sau đó chậm rãi đi về phía Trường Thu Cung, nhìn thấy các cung tì hoạn quan đến đón mình, nàng rất tự nhiên nở một nụ cười tươi. Cung điện quen thuộc, bày trí thì khác nhau, Thiếu Thương nhiều năm như vậy vẫn chưa quen được, nhưng mà thấy một nhà ba người Hoàng đế  ngồi thành hình chữ phẩm 品 ngay giữa nội điện, không thấy cung tì cùng hoạn quan xung quanh, ngay cả Sầm An Tri cũng không có, nàng hơi dựng tóc gáy, bày sẵn trận thế chờ quân địch.

Hoàng lão bá ngồi ở giữa, đại mã kim đao, hai tay để trên đùi, bên trái vành tai có chút đỏ; Việt Hoàng hậu ngồi ở phía sau bên phải ông ấy, dựa vào bàn sơn móng tay; Tam Hoàng tử, à không đúng, là Thái tử điện hạ mới lên chức ngồi ở phía sau bên trái Hoàng đế, trên tay đang cầm một cuộn thẻ tre, cũng không biết là tấu chương hay là điển tịch nữa.

Thiêu Thương hành lễ, cẩn thận nhìn về phía ba người với nguồn áp lực cực lớn này, cuối cùng ánh mắt lọt vào Việt Hoàng hậu, Tuyên Thái Hậu đã già rồi, nhưng Việt Hoàng hậu lại nở nang như nước xuân trong đầm, mặt mày càng lúc càng mặn mà.

Nàng có chút khó chịu.

Hoàng đế cười tủm tỉm vẫy tay với nàng: "Ngồi gần chút, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu Thương cảm thấy nụ cười của Hoàng lão bá như một con sói vậy, trong lòng càng tỏ ra cảnh giác, chỉ dám tiến gần thêm nửa thước.

Hoàng đế hỏi: "Gần đây sức khỏe của Hoài An Vương Thái Hậu ra sao rồi?"

Thiếu Thương nhìn Việt Hoàng hậu một cái: "Hồi bẩm bệ hạ, tốt hơn so với trước đó, nhưng vẫn có yếu trong người, ăn uống không ngon…Những chuyện này hôm qu thầnthiếp đã nói qua với Hoàng hậu nương nương rồi."

Tuy rằng Hoàng lão bá rất quan tâm vợ trước, nhưng dù sao người ta cũng có công việc đàng hoàng, không thể quan tâm hoài được, vì thế mấy năm qua Thiếu Thương không thể tránh khỏi việc phải báo cáo tình trạng của Tuyên Thái Hậu cho Việt Hoàng hậu nghe.

Lời vừa nói ra, Việt Hoàng hậu ha ha hai tiếng, Thái tử hừ lạnh một tiếng, Hoàng đế sờ sờ chòm râu: "Có phải Tuyên Thái Hậu lại nói thân thể của mình giống Tuyên Thái công nữa không?"

Thiếu Thương thở dài: "Mỗi lần sinh bệnh đều nói vậy, còn nói lúc trước Tuyên Thái công cũng có những dấu hiệu bệnh vậy, đều là thần thiếp vô dụng không chăm sóc tốt cho Thái Hậu." Không thể xét nghiệm, không có thuốc tây, đến cả nguồn bệnh cũng không rõ, người thời xưa từ lúc sinh bệnh đến lúc qua đời đều rất lưu loát.

"Cái này không trách ngươi, hai năm trước lần đó nguy hiểm như vậy, nếu không phải ngươi, nàng ấy thiếu chút nữa đã không qua khỏi rồi." Hoàng đế vẫy tay.

Thiếu Thương quỳ xuống cúi lạy một cách chuẩn mực: "Thần thiếp tạ ơn bệ hạ đã thông cảm." Nàng càng nhìn càng cảm thấy tai trái của Hoàng lão bá đỏ một cách kỳ lạ, nàng có một suy đoán to gan nhưng mà nàng không dám hỏi.

Hoàng đế vẻ mặt anh minh cơ trí mỉm cười.

Việt Hoàng hậu lần thứ hai ha ha hai tiếng, Thái tử lại hừ lạnh một tiếng, Hoàng đế không đi để ý đến họ, bỗng nhiên đổi chủ đề: "Nghe nói Đông Hải Vương sau mùng một đầu năm đã không tới Vĩnh Yên cung gặp Thái Hậu rồi, có chuyện gì à?"

Thiếu Thương tỏ vẻ hoang mang: "Có lâu như vậy à? Đúng rồi, vì sao Đông Hải Vương hơn một tháng rồi mà không tới nhỉ?"

Hoàng đế nhíu mày: "Theo ngươi, hay là tâm trạng Đông Hải Vương không tốt..."

"Không đâu, từ sau khi Đông Hải Vương trở thành Đông Hải Vương, thần thiếp thấy hắn ta còn tự do thoải mái hơn trước nữa, năm trước cùng phu thê Nhị Công chúa đi lên núi dã ngoại, với một đám thi sĩ vui đùa trong đó, sau khi về trở nên cởi mở và mập ra nữa, áo của nương nương cho điện hạ cũng phải sửa lại nữa." Ánh mắt của Thiếu Thương rất khờ dại, tiếp tục nói.

Việt Hoàng hậu không kiên nhẫn: "Bệ hạ, sơn móng tay của ta không được tốt, ngài và Thiếu Thương cứ từ từ mà nói, ta lui trước."

Tân Thái tử và mẹ ruột cùng một vẻ mặt: "Phụ hoàng, nếu không có việc gì, nhi thần cáo lui trước, còn có rất nhiều việc…"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Đừng làm rộn!" Hoàng đế cứ như đuổi ruồi phẩy tay với vợ con sau lưng: "Ai cũng không được đi, đều thành thật mà nghe cho trẫm!"

Quay đầu, Hoàng đế nghiêm mặt nhìn Thiếu Thương vỗ chân nói: "Tiểu nha đầu còn muốn lừa gạt trẫm! Nói đi, hơn một tháng trước ngươi cùng Đông Hải Vương nói cái gì, dọa đến hắn ta từ trên cấp bậc thềm Vĩnh Yên cung lăn xuống, còn ngã vỡ đầu nữa!"

Thái tử cảm thấy thú vị, bưng một cốc sữa nhìn về phía nữ tử: "Thì ra thương tích trên đầu trưởng huynh là do ngươi mà ra à?"

"Ngươi đẩy Tử Côn sao?" Việt Hoàng hậu kinh ngạc nói.

"Không không không, thần thiếp nào dám ạ!" Thiếu Thương sợ đến liên tục xua tay, "Cho thần thiếp một trăm lá gan, thần thiếp cũng không dám động tay với Đông Hải Vương điện hạ nữa!"

"Ngươi đúng là không có động tay, ngươi động miệng thôi!" Hoàng đế lại vỗ chân: "Ngươi còn không nói thật à?"

Thiếu Thương bất đắc dĩ, chỉ có thể nhăn nhó nói ra sự thật: "Thực sự thần thiếp cũng chưa nói gì, chỉ nói với điện hạ, nói hiện tại ngài cũng không có Vương phi, không bằng cưới thần thiếp đi..." Bây giờ nàng còn nhớ rõ biểu cảm trên mặt của Đông Hải Vương lúc đó ra sao, đó như là gặp quỷ vậy, thực sự rất đáng sợ!

Nói còn chưa xong, Việt Hoàng hậu đã cười thành tiếng, tân Thái tử cũng suýt phun hết sữa trong miệng ra.

Việt Phi cười đến nghiêng ngả, chỉ vào Thiếu Thương nói: "Có phải Tuyên Thái Hậu nói thân thể mình không tốt, muốn trước khi ra đi thấy ngươi lập gia đình không?"

Thiếu Thương xấu hổ gật đầu.

Thái tử lau vết sữa trên miệng, tức giận: "Một tiểu nữ nhân như ngươi làm sao có thể nói chuyện này cơ chứ! Chân trước Tuyên Thái Hậu bảo ngươi lập gia đình, chân sau ngươi đã chạy đi cầu hôn với huynh trưởng rồi! Ngươi hay lắm, thật sự là quả cảm độc đoán, không chần chờ gì cả!"

Hoàng đế tiếp tục phất tay ra sao: "Hai người các ngươi đều đừng nói nữa, trẫm còn chưa có hỏi xong đâu… Thiếu Thương, sau khi ngươi nói xong chuyện đó, Tử Côn nói như thế nào?"

Sắc mặt của Thiếu Thương giống như vỏ chuối xanh vậy: "Đông Hải Vương điện hạ chưa kịp nói thì đã ngã xuống bậc thềm rồi, sau đó ôm đầu mà chạy, cũng chưa chào tạm biệt nương nương nữa, nói là phải quay về băng bó vết thương."

Hoàng đế nhịn cười: "Vậy ngươi cảm thấy Tử Côn có đồng ý cưới ngươi không?"

"Xem ra, dường như là không mấy đồng ý lắm." Thiếu Thương thừa nhận một cách bối rối: "...Nhưng cái này là vì sao? Đông Hải Vương điện hạ nhân ái do dự, thần thiếp vừa hay quyết định giúp hắn ta thôi mà. Chờ sau khi thành hôn, thần thiếp có thể tiếp chăm sóc Vĩnh Yên cung, lại có thể làm Vương Thái Hậu yên tâm đối với điện hạ. Thần thiếp nghĩ mối hôn sự này rất thích hợp đấy chứ!"

"Thích hợp gì mà thích hợp! Nếu trưởng huynh cưới ngươi, còn không bị ngươi bắt nạt đến nổi ngay cả đầu cũng không nâng lên được à!" Tân Thái tử thiếu chút nữa phun nước miếng: "Mối hôn sự này cô không đồng ý!"

"Thần thiếp sẽ không bắt nạt Đông Hải Vương đâu! Thần thiếp là người có tâm địa tốt lắm, Vĩnh Yên cung trên dưới đều nói như vậy!" Thiếu Thương phẫn nộ.

"Ngươi càng ghê gớm hơn Tôn Thị, đến lúc đó trưởng huynh có thể còn lại bao nhiêu cái xương!"

"Cái xương nào của Đông Hải Vương đều sẽ tốt mà!"

Việt Hoàng hậu cười đến nỗi lăn ra bàn.

"Các ngươi đều im miệng cho trẫm!" Hoàng đế hét lớn một tiếng. Rốt cục ông ấy cũng hiểu được vì sao từ lúc có Trình Thiếu Thương, giọng của vợ trước càng lúc càng lớn rồi.

Hít sâu một hơi, Hoàng đế nghiêm mặt nói: "Thiếu Thương, việc này Viên Thiện Kiến đã biết chưa?"

"Biết rồi ạ." Thiếu Thương ngập ngừng: "Hắn nghe nói Đông Hải Vương ngã bị thương cái trán, thì đã chạy đến hỏi ta, ta nói thật rồi."

"Hắn thật sự không tức giận à? Thiện Kiến nói cho trẫm nghe hết rồi." Hoàng đế có chút hứng thú: "Còn nói mấy ngày nữa muốn đến nhà ngươi cầu hôn."

"Thần thiếp còn chưa tức giận, hắn tức giận làm gì." Thiếu Thương ở trong lòng khinh miệt: "Năm đó thần thiếp tính giấu mình ở Vĩnh Yên cung qua vài năm, đợi gió êm sóng lặng sẽ tính tiếp. Ai ngờ Viên Thiện Kiến khua chiêng gõ trống rùm beng, cả đô thành đều biết hắn đòi từ hôn. Mặc dù hắn không nói thẳng nhưng một ngày hắn chạy đến nhà ta bốn lần, chẳng lẽ Thái gia không biết sao? Làm hại gia phụ gia mẫu vài năm nay cứ thấy người của Thái gia là quay đầu bỏ đi. Ôi, đáng thương cho bọn họ cả đời giúp mọi người làm điều tốt, lại bởi vì ta thiếu chút nữa kết thù với danh môn Thái Thị rồi. Trước tình hình này, ta mà dám gả cho hắn thì chính là trắng trợn cướp đi mối hôn sự của Thái gia rồi!

Không thể cứ để nàng thoải mái gả vào cao môn, còn nhà mẹ thì kết thù với danh môn chứ.

Hoàng đế cười nói: "Trẫm cũng từng trách cứ Thiện Kiến suốt ngày chạy đi Vĩnh Yên cung, nhưng mà Thiện Kiến nói, là sợ ngươi không đợi hắn chấm dứt chuyện cũ, thì đã đi gả cho người khác rồi."

Thiếu Thương giải thích: "Hiện giờ Viên công tử đã cùng Thái gia giải hòa rồi, nhưng hơn một tháng trước bọn họ cứ như là nước với lửa vậy. Thần thiếp… Thần thiếp đương nhiên phải tự mình tìm đường khác rồi..."

"Xem ra Viên Thiện Kiến thật không sầu lo sai." Tân Thái tử tận dụng mọi thứ để trào phúng.

Việt Hoàng hậu tiếp tục ghé vào bàn cười tủm tỉm.

"Thần thiếp thực sự cảm thấy mối hôn nhân này tốt mà." Thiếu Thương vẫn giãy dụa: "Đông Hải Vương điện hạ cũng quá tổn thương người ta rồi đó!"

Hoàng đế mỉm cười: "Thiếu Thương à, trẫm đến nói cho ngươi nghe. Người đầu tiên Tử Côn thích chính là Khúc Linh Quân thấu hiểu lẽ phải, suy nghĩ cầu toàn, người sau là Tôn Thị, ngươi cho rằng mình giống với ai trong bọn họ?"

"Khúc phu nhân thì thôi, thần thiếp so với Tôn Thị vẫn mạnh hơn một chút đấy..." Thiếu Thương than thở.

"Ngươi sai rồi!" Hoàng đế nói: "Trong mười năm, hành vi của Tôn Thị sao có thể giấu kỹ vậy chứ, Tử Côn có thể dễ dàng tha thứ cho nàng ta suốt mười năm, chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào trong đó sao?"

Thiếu Thương lần đầu tiên nghe thế loại lời này, há to miệng: "Không thể nào, nhân phẩm của Tôn Thị..." Nàng không nói được nữa.

Hoàng đế nói: "Không sai. Trong mắt người đời, nhân phẩm Tôn Thị thấp kém, nông cạn vô tri, nhưng khó chắc Tử Côn đối với nàng ta không có một tý tình cảm thương tiếc nào."

Thiếu Thương kinh ngạc thật lâu không nói gì, nhưng nghĩ qua nghĩ lại, hình như cũng có lý.

"Tốt lắm, trở lại chuyện chính… A Hằng, nàng đừng cười nữa, trẫm muốn nói chính sự!" Hoàng đế bất mãn liếc ra phía sau: "Thiếu Thương, có chuyện nhất định phải cho ngươi biết, Tử Thịnh ở biên cương lập được công lớn rồi..."

Ông ấy có chút khó nói, tân Thái tử lập tức tiếp lời: "Trong vài năm nay, Tử Thịnh ở tây bắc diệt đạo phỉ, mở đường buôn bán, chiêu hàng vô số tộc biên giới, bình định chiến loạn, liên tục chiến đấu ở các chiến trường ngàn dặm, chẳng những tiết kiệm rất nhiều lương thảo binh mã chotriều đình, mà tháng trước càng thu phục được kỳ binh ở Lũng Tây, phụ tá chư tướng vây kín bạo chúa, có thể nói công huân lớn lao!"

Thiếu Thương cúi đầu nghe, không nói một lời.

"Nếu ngươi thật sự đồng ý với hôn sự của Viên gia, trẫm lập tức truyền chuyện này tới tây bắc." Hoàng đế nói: "Tử Thịnh mấy năm nay tích lũy quân công, đã sớm chuộc tội trước đó rồi, trẫm nhất định phải phong thưởng thật lớn cho hắn. Hơn nữa tuổi tác của hắn cũng không nhỏ rồi, Hoắc gia chỉ còn mình hắn… Đến lúc đó, trẫm sẽ nghiêm lệnh Tử Thịnh tìm người thành hôn, khai hoa kết trái. Ngươi phải nghĩ kỹ đấy!"

Thiếu Thương ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Thì ra thục địa đã bình, tin tức này vẫn chưa công khai nữa, thần thiếp xin ở đây chúc mừng bệ hạ thống nhất thiên hạ trước.”

Nàng cung kính cúi đầu, lại nói: "Hoắc đại nhân là hùng ưng trên trời, chỉ cần thoát khỏi ân oán ngày xưa, nhất định có thể giương cánh bay cao, tương lai thành công thần danh tiếng, con cháu đầy sảnh cũng có thể. Cũng không biết hôn lễ của Hoắc đại nhân cử hành ở nơi nào, nếu ở đô thành nói không chừng thần thiếp sẽ dẫn theo lang tế của mình cùng đi tham dự.”

Hoàng đế nhìn thẳng nữ tử: "Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ rồi sao?"

"Bệ hạ, năm năm trước thần thiếp đã nghĩ kỹ rồi." Thiếu Thương lần thứ hai cúi đầu.

"Được rồi, ngươi lui đi. Mấy năm nay ngươi hầu hạ Hoài An Vương Thái Hậu vô cùng tận tình, hôm yến thọ của phụ thân ngươi, trẫm sẽ ban thưởng rượu ngon và vàng bạc." Hoàng đế lên tiếng.

Thiếu Thương khom người nói tạ ơn, sau đó cúi đầu cáo lui.

Việt Hoàng hậu cuối cùng ngưng cười, nhìn nữ tử rời đi: "Trước kia Tuyên Thái Hậu cứ nói nhìn nàng bạc bẽo giảo hoạt, thực chất có một tấm lòng son, lúc ấy ta còn không rõ, bây giờ mới hiểu."

Tân Thái tử đồng ý nói: "Mẫu hậu nói đúng, từ sau khi Trưởng huynh rời khỏi vị trí Thái tử, triều thần thế tộc cũng kiêng dè, nhi thần vốn định giúp trưởng huynh tìm một mối hôn sự tốt, ai ngờ đều bị đẩy đưa qua lại, thực sự đáng ghét!"

Việt Hoàng hậu trợn mắt với nhi tử: "Vậy vừa nãy ngươi còn châm chọc Thiếu Thương."

Thái tử than thở: "Nhân phẩm của nàng thuần khiết không giả tạo, nhưng lúc làm việc thì thực sự rất quá đáng. Một người có trái tim nhìn thấu mọi vật như Viên Thiện Kiến sao lại thích nàng chứ, thật là lạ!"

"Lời này năm năm trước ngươi cũng nói qua, không có gì mới mẻ!" Việt Hoàng hậu châm chọc, sau đó lại than: "Ôi, thật sự là đứa trẻ ngốc nghếch bướng bỉnh, vạch ra con đường sáng lạn mà không đi, cứ phải tự tìm con đường khác, thật đúng là..." Bà ấy là người từng trải, sao lại không hiểu nguyên do trong đó chứ.

Thái tử cười nhạo một tiếng, sửa sang lại thẻ tre, vẻ mặt sắc sảo: "Mẫu hậu nói rất đúng, Trình Thị đúng là đứa không chịu thấu hiểu! Người có tài mạo song toàn như Tử Thịnh đây, nhiều nữ tử nhà giàu ở các thành tây bắc, đều khóc hô muốn vì hắn dẫn ngựa nâng giày! Năm kia Tử Thịnh chủ trì đại lễ kỳ yên ở biên thành, các tiểu cô nương xém chút nữa đã đẩy cha con Thôi Hầu xuống sông. Chỉ cần Tử Thịnh gật đầu, muốn danh môn khuê các xinh đẹp hiền dịu như thế nào mà chẳng có!"

"Vậy vì sao Tử Thịnh không tìm những người đó?" Hoàng đế bất thình lình nói một câu.

Thái tử lập tức nhụt chí, bất đắc dĩ thở dài: "... Bởi vì Tử Thịnh cũng là cái tên không thông suốt."

Đế hậu mỉm cười nhìn nhau.

Lúc này, vị Thái tử điện hạ lại nổi lên bất khuất: "Nhưng mà vậy cũng tốt, hôm nay ta cho người đến tây bắc truyền báo, để cho Tử Thịnh bỏ cuộc, nhanh chóng cưới vợ sinh con! Thật là, nhiều năm như vậy còn không gây sức ép đủ à… Phụ hoàng, người nói Tử Thịnh sẽ chọn tiểu thư của nhà nào đây?"

Hoàng đế vừa cười vừa nói: "Mấy năm nay ngươi cùng Thôi Hầu thư từ qua lại, đề cập nhiều nhất không phải là vị Lạc Thị kia sao, chính là người làm bạn học của Ngũ Công chúa đấy, gọi là gì nhỉ?"

"Tên Lạc Tế Thông, con gái của Lạc Tân, tiền Trường Thủy Giáo Úy." Thái tử thở dài: "Phải nói là, Lạc gia cũng là danh môn thế tộc, đáng tiếc vài năm nay con cháu trong tộc bình thường, đến nay ta không nghe được một cái tên xuất chúng nào cả, Hoắc gia đơn bạc, tương lai sao Tử Thịnh có thể nương nhờ nhà vợ đây? Cũng may Lạc Tế Thông là nữ tử hiền thục có đức có tiếng, lần cưới đầu mới một năm đã thành quá phụ rồi, nhưng trước giờ vẫn luôn chăm sóc mẹ chồng bệnh nặng nằm trên giường, nhận được sự thừa nhận của nhà chồng. Cho dù tài cán hay là đức hạnh, đều đứng đầu."

"Nói tóm lại, hiền lành gấp trăm lần so với Thiếu Thương." Hoàng đế gật đầu, mỉm cười nhìn nhi tử: "Chuyện này, trước sau đều là ý của ngươi, sau này ngươi đừng hối hận đấy."

Thái tử nghĩ nghĩ, kiên định nói: "Trình Thị là một người cứng đầu, nhất là với Tử Thịnh cứ một năm lại một năm hao mòn, còn không bằng đôi bên chấm dứt, đều tự vui mừng. Cho dù Viên Thiện Kiến hay là Lạc Tế Thông, đều đủ để xứng đôi với Trình Thị và Tử Thịnh. Có một số chuyện, coi như dao sắc chặt đay rối, càng kéo càng xấu!"

"Được!" Hoàng đế mỉm cười vỗ tay một cái: "Cứ theo ý ngươi đi, bây giờ trẫm đưa tin tới biên cương, bảo Thôi Hữu nhanh chóng định cho Tử Thịnh một mối hôn nhân! Lúc trước trẫm định cho Tử Thịnh chịu phạt trấn thủ biên giới bảy năm, đợi hắn trở về, trẫm muốn thấy được con dâu và con cháu của Hoắc gia!"

Thái tử vui vẻ nói: "Phụ hoàng anh minh!"

Việt Hoàng hậu nhìn nhi tử một cách thương hại, bà ấy nhớ rõ lần trước Hoàng đế cười như vậy vo0wis người kia, không quá một năm đã bị hãm hại vào mộ rồi. Quay đầu bà ấy phải nhắc nhở Hoàng đế, rốt cuộc là con của mình, đừng hãm hại quá đáng quá.

Thái tử đang muốn cáo lui, bỗng quay đầu lại nói: "Phụ hoàng, lúc này nhi thần mới phát hiện, sao tai bên trái của người đỏ vậy..."

Hoàng đế vuốt vành tai, ho nhẹ hai tiếng: "Vừa nãy có chút ngứa, trẫm xoa nhẹ vài cái."

Thái tử không nghi ngờ gì, quan tâm nói: "Phụ hoàng vẫn là truyền thị y đến xem đi."

Đợi Thái tử rời đi, Hoàng đế tươi cười, vuốt tai trừng mắt với Việt Hoàng hậu: "Đều là nàng cả, không biết lễ nghĩa, suýt nữa bị người khác nhìn ra rồi!"

Việt Hoàng hậu lượn lờ nửa quỳ đến bên Hoàng đế, mặt mày ẩn tình oán trách nói: "Bệ hạ hiện tại lại thích nói lễ nghĩa rồi sao, năm đó bệ hạ hai mươi ba, ta mới mười ba, sao bệ hạ không nói lễ nghĩa đi chứ. Nếu ghét bỏ ta, không bằng cứ đi tìm vài nữ tử danh môn mỹ mạo dịu dàng hiền lành đi?"

Hoàng đế nhìn thấy Việt Hoàng hậu liếc mắt đưa tình, trong lòng rung động, lại kéo bà ấy vào trong lòng mình, cắn răng cười mắng: "Trẫm thích cắn tai trẫm đấy! Ôi, tên ngốc Tử Đoan này, cả đời này e là không gặp được nữ tử cắn tai hắn rồi!"

Việt Hoàng hậu cười khúc khích, dùng sức đẩy Hoàng đế ra, Hoàng đế thuận thế ngã ra đằng sau.

Sau đó Việt Hoàng hậu vén váy dạng chân ngồi lên trên, hai tay đè vào ngực của Hoàng đế, vênh váo tự đắc nói: "Ta là nữ đại vương Kim Giác sơn, hôm nay tuần núi, không ngờ gặp phải cuồng đồ như ngươi. Tuy rằng ngươi đã nhiều nếp nhăn nhưng vẫn còn sót lại một chút nhan sắc, chờ bổn vương thử tài, nếu đắc lực, thì lên núi với bổn đại vương làm lang tế sơn trại!"

Hoàng đế nghiêng đầu suy nghĩ: "Đại vương muốn thử như thế nào?"

Việt Hoàng hậu kiều mỵ cười, mở miệng cắn vào cổ của Hoàng đế.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)