TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 415
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 153: Tiệc xuân
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

 

Thiếu Thương gặp Hoắc Bất Nghi không tới mười hai canh giờ, lời đồn đãi tựa như mọc ra hai cánh tự bay đầy cả tòa đô thành, ngày ấy ở đây chỉ có ba nữ tử, Thiếu Thương tất sẽ không nói lung tung, Tứ Hoàng tử phi ngại ngùng rụt rè, rất ít giao tế, Lạc Tế Thông mặc dù không dám cam đoan dụng tâm, nhưng có thể cam đoan chỉ số thông minh, Lạc gia sẽ không vô duyên truyền loạn như vậy.

Kết luận chính là ngày đó năm sáu mươi tướng sĩ trấn thủ Tây Môn đều là đồ lắm mồm!

Nam nhân lanh mồm lanh miệng hơn so với nữ nhân, cái này ở Trình gia không chút ngạc nhiên nào. Thiếu Thương cũng không định giấu diếm, nhưng nàng còn chưa kịp thay áo thì bào huynh đã nói chuyện vừa rồi cho song thân rồi.

Hoắc Bất Nghi đã trở lại, tin tức này có sức lan tỏa mạnh mẽ như quân nổi dậy tiếp cận đô thành. Phu phụ Trình Tiêu ở Cửu Truy Đường ngồi hơn nửa ngày, cuối cùng không còn cách nào. Tiêu phu nhân tỏ vẻ đi giải quyết Đệ Ngũ Thành, Trình Thủy tỏ vẻ không nóng nảy từ từ sẽ đến: “Trước tiên giam tên kia vài ngày, nếu qua thời gian này mà lang tế của chúng ta bị đổi, cũng không cần tốn sức đi khuyên Đệ Ngũ Thành nữa” suýt nữa bị Tiêu phu nhân hành hung.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trên thực tế, nhiều hơn một người có ý tưởng này. Khi tin tức đầu tiên được lan truyền, Hàn Tướng quân thậm chí còn nói riêng với Trình Thủy: "Sớm biết Hoắc Bất Nghi sẽ trở lại sớm như vậy, mối hôn sự tháng trước của nhà ngươi có thể dời về sau chút mới làm thì hơn." Trình Thủy tức giận chửi bạn già, 'Cho dù con rể thật sự lại đổi người, lần này cũng sẽ không tổ chức tiệc chiêu đãi nữa vì đã làm từ trước rồi, đừng lo lắng!’

So với Trình gia càng bị thúc giục chính là Lạc gia, tin tức Thái tử cố ý tác hợp Lạc Tế Thông cùng Hoắc Bất Nghi mới truyền ra không đến một ngày, tin tức chuẩn lang tế cùng vị hôn thê tiền nhiệm của hắn có thể tình cũ hợp lại trôi đầy trên dưới triều đình, liên tiếp vài ngày, Trường Thủy Giáo Úy cùng con cháu Lạc Thị khác đều sầm mặt.

Trình Thủy xấu hổ không thôi, nhưng lại không dám vỗ ngực cam đoan nữ nhi mình nhất định sẽ không cùng Hoắc Bất Nghi có gì, vì thế sau khi vòng qua người Thái gia, ông ấy lại phải vòng qua cả Lạc gia.

Viên gia cũng không khá hơn là bao, đâu đâu cũng là vẻ tựa cười mà không phải cười, cũng may Viên Châu Mục có năng lực, thay nhi tử phản bác những chuyện ảnh hưởng tới con mình, Viên Thận mới cảm thấy khỏe chút.

Mặc dù Thiếu Thương cảm thấy sai không ở mình, nhưng vẫn rất xin lỗi Trình phụ cùng Viên Thiện Kiến, vì thế khi Vĩnh Yên cung gọi nàng trở về hỗ trợ sắp xếp buổi tiệc, nàng lập tức tuân mệnh, nàng quyết định nghiêm túc thanh minh thái độ của chính mình trước mặt công chúng.

Sau ba ngày bận rộn, cung Vĩnh An đã mở ra một ngày sôi động nhất kể từ khi mở cửa, ngoài hai vị Hoàng tử hai vị Công chúa, còn có một loạt quý tộc và họ hàng đến, như Nhữ Dương Vương thế tử phi và hai vị cô dâu mới, Ngu Hầu phu nhân và vài người bạn, Tuyên Hầu phu nhân và muội muội…

Tứ Công chúa là cùng Tuyên Hầu phu nhân tới, Ngũ Công chúa mang theo Lạc Tế Thông tới, nàng ta nhìn thấy Thiếu Thương đang bận rộn, lạnh lùng cười: "Ôi, trông ngươi bận rộn vậy, trong ngoài đều nghe ngươi hết, dường như xem cung đình là nhà của mình rồi."

Thiếu Thương lập tức đâm lại: "Công chúa điện hạ muốn đem Vĩnh Yên cung coi thành nhà cũng được, dù sao ta cũng sắp lập gia đình, đến lúc đó Công chúa điện hạ tiến cung ở với nương nương nhé." Chỉ cần ngươi bỏ được phồn hoa bên ngoài.

Ngũ Công chúa biến sắc, phất tay áo mà đi. Lạc Tế Thông thật có lỗi nhìn Thiếu Thương cười cười: "Điện hạ là vậy, ngươi đừng để ý."

Ấn tượng của Thiếu Thương đối với Lạc Tế Thông vẫn tốt lắm, thấy nàng ta vẫn tươi cười ôn hòa giống năm năm trước, cử chỉ đoan trang, lúc này đi lên khoác cánh tay nàng ta, cười nói: "Ta xếp chỗ cho ngươi cùng Hoắc đại nhân ở bàn trên, chính là chỗ đó, Hoắc đại nhân còn ở bên trong nói chuyện cùng nương nương và Đông Hải Vương... Ngươi biết mà, trước khi khai tiệc phải nói rõ ân oán cho xong, ngươi ngồi trước đi."

Lạc Tế Thông sáng mắt, nhanh chóng tạ ơn, vừa nãy nàng ta hành lễ với Thái tử, không biết vì sao, Thái tử không còn thân thiết như ngày ấy, con thản nhiên ừ một tiếng rồi thôi; đang lúc nàng ta phát sầu sao có thể ngồi bên cạnh Hoắc Bất Nghi, Trình Thiếu Thương đã đến hỗ trợ.

Nàng ta cười nói: "Viên công tử cũng đến rồi, sao nương nương lại mời ngoại thần đến dự tiệc, là ngươi lấy công giả tư đúng không."

Thiếu Thương hào phóng liếc Viên Thận: "Thì sao, khách ta mời đến, nương nương sẽ không nói."

Lạc Tế Thông xem nàng cùng Viên Thận tốt như vậy, trong lòng ổn định, tự đi đến chỗ ngồi.

Lúc này, Hoắc Bất Nghi đúng là ở bên trong nói chuyện cùng Tuyên Thái Hậu và Đông Hải Vương, Thiếu Thương rời khỏi chỉ nghe thấy Tuyên Thái Hậu dùng sức vuốt lưng Hoắc Bất Nghi, khóc mà mắng: “Tên nghịch tử này, sao lại gầy như thế rồi, đầu tóc sao trắng rồi...” vân vân.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hoắc Bất Nghi thay đổi không nhỏ, năm năm trước dù tính tình lạnh lùng đến đâu, hắn cũng là một công tử anh dũng, được nuôi dưỡng cẩn thận, bây giờ hắn lại tràn đầy khí chất trầm lặng khi nhìn người.

Thái tử đi tới ngoài cửa phòng, lo lắng giống như phụ thân tương lai chờ ở ngoài phòng sinh vậy; thấy Thiếu Thương, hắn ta còn hỏi vài câu ngớ ngẩn nữa.

"Trình Thị, ngươi thật muốn cùng Viên Thận lập gia đình à?"

"Ôi điện hạ, hai nhà Viên Trình đã đính hôn rồi, không thành hôn thì làm gì." Lại thu vào một khoản tiền mừng nữa.

"... Trước kia ngươi cũng đính hôn hai lần." Ngụ ý đính hôn không phải là lập gia đình.

"Quá tam ba bận, thần thiếp cảm thấy lần này có thể thành."

Vẻ mặt Thái tử phức tạp nhìn Thiếu Thương một lúc lâu, cuối cùng cái gì cũng không nói.

Tuyên Thái Hậu, Đông Hải Vương cùng Hoắc Bất Nghi từ trong phòng đi ra, ba người đều ánh mắt đỏ hoe, thần sắc nhẹ nhõm, có lẽ gút mắc năm năm trước không những đã thông rồi, còn nạp lại tình cảm nữa; Thái tử nhẹ nhàng thở ra, tiến lên từng bước khoác vai Đông Hải Vương.

Vì tỏ lòng kính trọng, Thái tử cố ý mời Đông Hải Vương vào bàn, chính mình cùng hắn ta ngồi cùng bàn. Sau đó là Hoắc Bất Nghi, hắn ở trong điện nhìn một vòng, lướt qua thấy Lạc Tế Thông, lập tức ngồi vào bên cạnh Viên Thận.

Mọi người đều kinh ngạc, cái này là gì? Tiền nhiệm và hôn phu hiện tại có thể ngồi lại với nhau sao? Vậy không lẽ là sau này cả chồng cũ và chồng mới cũng có thể yêu à?

Viên Thận thấp giọng nói: "... Ngươi lại đây làm cái gì!"

"Ta cùng với Thiện Kiến mấy năm không gặp, nhưng lại chưa từng tâm tình, hôm nay bổ sung lại." Hoắc Bất Nghi thản nhiên nói.

Viên Thận cười lạnh: "Mấy năm không gặp nhiều người lắm, chẳng lẽ Hoắc đại nhân từng người đều phải tâm tình một phen."

"Tất nhiên không phải, ta chỉ muốn tìm Viên Thị Trung nói chuyện."

"Có gì mà nói chứ."

"Trình Thiếu Thương."

"..."

Khi Thiếu Thương ở phía sau dặn dò xong tất cả công việc, hưng phấn đi vào điện, phát hiện tất cả mọi người đã ngồi vào chỗ, chỉ có chỗ Lạc Tế Thông là trống rỗng, còn chính vị hôn phu trước sau của mình lại ngồi chung với nhau, nàng suýt nữa rớt cằm.

Bất đắc dĩ, nàng chỉ có thể ngồi vào bên Lạc Tế Thông.

Tuyên Thái Hậu nói qua hai câu thì cho bắt đầu vào tiệc.

Ngu Hầu phu nhân khéo léo, trong chốc lát khen Tuyên Thái Hậu khí sắc tốt, có phải đã sử dụng hương liệu gì mới không, trong chốc lát khen Thiếu Thương sắp xếp buổi tiệc thật là tốt, rượu trái cây, một bên tấu nhạc cũng lịch sự tao nhã, hơn nữa Nhữ Dương Vvương thế tử phi lâu lâu góp vui, cả hiện trường không được coi là lạnh lẽo.

Khán giả cười nghiêng ngả, Tuyên Thái Hậu dần dần có chút hứng trí, hỏi Tuyên Hầu phu nhân cùng Tứ Công chúa có hợp nhau không, Tuyên Hầu phu nhân tất nhiên khen ngợi Tứ Công chúa một phen, Tứ Công chúa trả lễ, tỏ vẻ Tuyên hầu phu nhân là quân cô tốt nhất trên đời, gả vào Tuyên gia là phúc hạnh của nàng ta.

Đông Hải Vương cùng Thái tử thấy thế, quả nhiên đều rất vui mừng. Ngũ Công chúa ở bên liên tục cười lạnh, nhưng mà hiện giờ nàng ta học ngoan rất nhiều, ít nhất không dám ở trước công chúng tranh cãi ầm ĩ.

Thấy mọi người náo nhiệt, Thiếu Thương hỏi Lạc Tế Thông: "Đây là có chuyện gì?" Nàng nhìn qua đối diện, áp chế kích động: "Hai người bọn họ sao ngồi chung rồi!"

Lạc Tế Thông bất đắc dĩ cười: "... Có lẽ là có chuyện muốn nói, từ sau khi nhập tịch, hai người bọn họ vẫn một mực nói chuyện."

Thiếu Thương nhìn lại, chỉ thấy hai người Hoắc Viên quả nhiên vẫn nói nhỏ, ngươi tới ta đi nói không ngừng, cũng không biết nói cái gì mà hăng say như vậy. Nhưng mà Hoắc Bất Nghi vẻ mặt như thường, Viên Thận lại sắc mặt thay đổi liên tục, lúc thì kinh nghi bất định lúc thì do dự.

Thiếu Thương quay đầu lại cười hỏi: "Từ khi ngươi gả đi Tây Bắc, nhiều năm như vậy, cũng không ó hỏi ngươi ở đó có tốt hay không."

"Tốt hay không, đều là thủ tiết." Lạc Tế Thông thần sắc ảm đạm, điềm đạm đáng yêu: "Nhưng mà tiên phu thân thể không tốt, ta cũng sớm biết, để thành toàn trưởng bối hai nhà nhiều năm, ta coi như là tẫn hiếu. Ôi, tiên phu bệnh nặng, ta ngày đêm hầu hạ, cũng tránh không được lời ra tiếng vào, nói ta chờ tái giá. Vì những lời này, sau khi tiên phu qua đời ta vẫn gắng gượng, lại hầu hạ quân cữu quân cô Cố gia mấy năm..."

Trong lòng Thiếu Thương có chút không biết mùi vị gì, về hôn sự của Lạc Tế Thông, các nàng năm năm trước đã thảo luận qua.

Lúc ấy rất nhiều người bất bình cho hôn sự của Lạc Tế Thông, chẳng những khuyên nàng ta từ hôn, càng vì danh tiếng hiền lành của nàng ta mà không ít phu nhân hậu duệ quý tộc tuyên bố nguyện ý cưới nàng ta làm con dâu, thậm chí Tuyên Thái Hậu nguyện ý tự mình ra mặt, thay nàng biện hộ với Cố gia.

Nhưng mà Lạc Tế Thông một mực từ chối, luôn mồm phải tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn của trưởng bối.

Theo Thiếu Thương, nếu không có lựa chọn cũng thôi, mà khi lựa chọn đặt ở trước mặt lại từ chối, như vậy khổ sở kế tiếp phải cắn răng vào mà nuốt, đừng có đi ra bán thảm.

Nàng từ nhỏ đã xem phim tình khổ, vốn có rất nhiều đường đi nhưng lại thích cắm đầu vào chỗ chết, thà bị ngược đãi, hành hạ bằng mọi cách vẫn không chịu rời đi. Kiểu người này không phải là M, mà là kiểu người tự cảm động chính mình.

Năm năm trước, đối với hành động Lạc Tế Thông kiên trì thực hiện hôn ước, Thiếu Thương chỉ xem nàng ta là người cực kỳ giữ chữ tín, nàng cũng không nghĩ nhiều; ai ngờ hiện giờ...

"Ui da, chuyện trước kia đừng nghĩ nhiều nữa." Nụ cười của Thiếu Thương có phần nhạt đi: "Mọi người luôn phải nhìn về phía trước và những việc làm tốt của ngươi sẽ là vô tận trong tương lai."

Lạc Tế Thông thẹn thùng nở nụ cười: "Ngươi nói đúng, nhân luôn phải hướng về phía trước xem. Hoắc Tướng quân tuy là người khắc nghiệt, nhưng đối đãi với ta lại rất khoan dung. Có lần, ta làm đổ canh vào địa đồ của hắn, hắn cũng không từng quở trách ta. Sau đó ta sợ gây phiền toái cho hắn, cũng không dám vào thư phòng của hắn nữa; nhưng nếu ta không đi vào, hắn sẽ bận đến không ăn không uống ..."

Nụ cười của Thiếu Thương từ từ phai nhạt.

Nàng không phải người hiền lành phúc hậu, người khác vô tình nói sai, nàng cũng sẽ đâm lại, huống chi là câu nói hàm ý này: đây là ý gì, răn đe à, hay là khoe tình cảm!”

"Hai ngươi tốt như vậy, xem ra đã đính hôn rồi nhỉ?" Nàng lập tức hỏi.

Lạc Tế Thông không nhận ra, tiếp tục diễn. Nàng ta thở dài một tiếng: "Thực ra, tháng trước Châu Mục Lãnh châu nhận được ý chỉ của bệ hạ, bảo ông ta thúc giục Hoắc Tướng quân sớm lập gia đình. Khi đó, có phu phụ Cổ gia, chính là song thân và bá phụ của tiên phu của ta, đã thay ta xin gả cho Hoắc Tướng quân. Nếu không phải mấy ngày sau lại nhận được tin nương nương bệnh nặng nhớ nhung Hoắc Tướng quân, lúc này, bọn ta chắc đã đính hôn rồi."

Thiếu Thương dừng cười, lạnh lùng nói: "Xem ra nương nương bệnh không đúng thời điểm, làm lỡ chuyện tốt của Lạc nương tử."

Lạc Tế Thông lúc này mới phát hiện nàng đã thay đổi thần sắc, vội vàng nói: "Không không không, ta không phải ý đó..." Nàng ta rời cung xuất giá, cũng không cảm thấy Thiếu Thương và Tuyên Thái Hậu tình cảm sâu đậm, năm năm này cũng chỉ nghĩ Trình gia được sủng mà thôi.

"Ta biết ngươi không phải ý này." Thiếu Thương ngắt lời nàng ta: "Lúc nương nương còn ở ngôi Hậu, không chỉ một lần che chở Lạc gia các ngươi rồi; đại ân ở phía trước, ngươi sao có thể oán giận nương nương làm ảnh hưởng chuyện tốt của ngươi chứ? Đó không phải là hành vi cầm thú à?”

Sắc mặt Lạc Tế Thông lúc đỏ lúc trắng, nói không nên lời.

Thiếu Thương quay đầu đi, lười để ý nàng ta.

Không thích thì không nói nhiều nửa câu, nàng thích sự sáng khoái hoạt bát của Vạn Thê Thê, thưởng thức hài hước thanh thoát của Tang phu nhân, kính nể thâm tình quả quyết của Vạn lão phu nhân, thậm chí dịu dàng nhẫn nại của Tuyên Thái Hậu, cơ trí thiện mưu của Tiêu phu nhân, yêu đương não tàn của Doãn Hủ Nga, và cả sự yên lặng kính dâng của Trình Ương và Thanh Thung phu nhân... Nàng có thể cảm nhận được tốt đẹp trong đó. Hừ, Lạc Tế Thông này á, hay là thôi đi.

Bữa tiệc hôm nay thực chất là một màn ăn dưa quy mô lớn. Có rất nhiều phụ nữ thực sự đến để xem mẹ con Tuyên Thái Hậu hòa giải Hoắc Bất Nghi, nhưng ánh mắt của mọi người đều chạm nhau, không ai biết bắt đầu như thế nào.

Cuối cùng, Ngũ Công chúa không phụ sự mong đợi của mọi người là người đầu tiên thiếu kiên nhẫn.

"Thập Nhất Lang." Ngũ Công chúa nâng chén: "Nhiều năm không gặp, hôm nay nhìn ngươi oai hùng như trước, lòng ta rất an ủi, ta kính ngươi một ly trước." Nói xong, nàng ta nâng chén trước.

Hoắc Bất Nghi cười mà kính trả.

"Thập Nhất Lang, ta nhớ rõ trước kia ngươi cùng Viên Thị Trung chỉ có giao tình hời hợt, hôm nay sao ngồi vào một chỗ vậy." Ngũ Công chúa nhếch mày, nhìn hai nam nhân.

Thái tử nhíu mày: "Tử Thịnh và Thiện Kiến có chuyện muốn nói, có liên quan gì đến ngươi." Hắn ta vốn không thích Ngũ Công chúa, nhưng hôm nay Tuyên Thái Hậu và Đông Hải Vương đều có mặt, hắn ta không khỏi nói hòa hoãn chút, lực sát thương giảm một nửa.

Quả nhiên, Ngũ Công chúa thấy Thái tử không nghiêm khắc, đánh bạo trêu đùa: "Muội muội ta chỉ ngạc nhiên bọn họ có chuyện gì muốn nói thôi, hay là... Là chuyện cũ? Chuyện cũ, cố nhân...?"

Thái tử giận tái mặt, quyết định mắng hai câu cho Ngũ Công chúa tỉnh táo, ai ngờ Hoắc Bất Nghi mở miệng trước. Chỉ nghe hắn mỉm cười nói: "Chuyện ta cùng với Viên Thị Trung nói, thực ra là về Trình nương tử Thiếu Thương."

Mọi người trong điện hít một ngụm khí lạnh, N khuôn mặt hưng phấn!

Ngũ Công chúa cũng không dự đoán được, sửng sốt: "Có quan hệ với Trình nương tử sao? Các ngươi nói gì đó."

Vẻ mặt Lạc Tế Thông đại biến, Thiếu Thương căng thẳng. Nàng cười: "Hoắc đại nhân, ngài... Đừng nói lung tung đấy..."

Hoắc Bất Nghi tiếp tục nói: "Ta với Viên Thị Trung nói, ta cùng với Trình nương tử tuy có duyên không phận, nhưng không sai ở trên người Trình nương tử. Thực ra con người nàng rất tốt. Ngoại trừ những lời nói thiếu kiềm chế khi cãi vã, đấm đá khi nổi giận và lúc nấu canh quên bỏ muối, mọi thứ khác đều ổn cả."

"Chàng nói bậy bạ gì đó!" Thiếu Thương tức giận đứng lên, Viên Thận cúi đầu đỡ trán.

Mọi người trong điện: ...

Nhận thấy được ánh mắt mọi người, Thiếu Thương buông lỏng, cười gượng nói: "Hoắc đại nhân đúng hay nói đùa, hiện giờ ta đã sớm không phát giận linh tinh nữa, nấu canh cũng ngon vô cùng, mọi người không tin có thể hỏi nương nương. Nương nương, đúng không?"

Tuyên Thái Hậu nghiêng đầu nhịn cười, cố gắng gật đầu: "Không sai, không sai..."

Hoắc Bất Nghi mặt không đổi sắc nói: "À, thì ra là thế, xem ra Thiện Kiến thật có phúc."

Thiếu Thương tức đến muốn giết người.

Hoắc Bất Nghi quay đầu hướng về Ngũ Công chúa nói: "Có phải điện hạ muốn nghe những gì thần vừa nói không?"

Ngũ Công chúa sửng sốt.

Hoắc Bất Nghi mặt không chút thay đổi, hướng về mọi người trong điện nói: "Vừa nãy đều là nói đùa thôi, điều ta cùng với Thiện Kiến là trận chiến Thục Sơn, các vị không cần phải đoán mò."

Kẻ ngốc cũng nhìn ra hắn đang không vui, hơn nữa Thái tử ở bên đang nóng giận trừng mắt, các phụ nhân chỉ đành giấu đi sự tò mò của mình.

Thiếu Thương dọa ôm ngực, thở dài một hơi, lấy ly rượu lên đi thẳng về phía trước.

Mọi người trong điện đều ghé mắt nhìn.

Thiếu Thương đứng ở trước bàn, đưa ly rượu lên với Hoắc Bất Nghi, mỉm cười nói: "Hoắc đại nhân, ta cùng với chàng từng có hôn ước, việc này ai ai cũng biết, che giấu cũng không có ý nghĩa gì, không bằng hôm nay nói rõ đi."

Nàng dùng âm lượng đủ cho mọi người nghe mà nói chuyện: "Hiện giờ ta đã cùng Viên Thận đính hôn, nghĩ đến Hoắc đại nhân tương lai cũng sẽ cưới giai nhân tài mạo song toàn. Chuyện cũ theo gió, vật đổi sao dời, về sau gặp mặt vẫn là bạn cũ."

Nói xong, nàng rất hào khí một ngụm uống cạn ly rượu.

Viên Thận hai mắt tỏa ánh sáng nhìn vị hôn thê, vui sướng hớn hở. Tuyên Thái Hậu mỉm cười, không đưa nhận xét, Thái tử tỏ vẻ đau đầu, những người còn lại thì biểu tình không đồng nhất.

Hoắc Bất Nghi bình tĩnh nhìn nữ tử, trong ánh mắt có muôn ngàn cảm xúc vùi đắp.

Hắn nói: "Được." Sau đó cũng uống một hơi cạn sạch.

Thiếu Thương trở lại chỗ ngồi, đặt thật mạnh ly rượu lên bàn, ghé vào tai Lạc Tế Thông.

"Hai chuyện. Thứ nhất, ta chưa từng vào thư phòng của Viên Thận, cũng không từng đưa cơm, nhưng từ khi ta gật đầu đến Viên gia cưới hỏi, trước sau vài ngày, Hoắc Bất Nghi muốn kết hôn với ngươi đã sớm cưới rồi! Ngươi kiếm được vốn hãy tới khoe với ta cũng không trễ!"

"Thứ hai, ta vốn muốn kéo ngươi cùng nhau đi kính rượu, thuận tiện làm rõ chuyện của ngươi cùng Hoắc Bất Nghi trước mặt mọi người, cũng coi như giúp ngươi một phen. Bây giờ, ngươi tự đi mà nghĩ cách đi!"

Thấy sắc mặt Lạc Tế Thông tái nhợt, tràn đầy hối hận, trong lòng Thiếu Thương cực kỳ sung sướng, về phần vì sao nàng phải sung sướng, chính nàng cũng không biết.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)