TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 559
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 156: Sao chuyện cũ không chịu theo gió (Hạ)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Thấy Trương Yêu một mực truy vấn chi tiết, Thiếu Thương buồn bực nói: "Trương tướng quân không nên đi thủ lăng, mà nên đi làm thương nhân, tính toán chi li như vậy, chỗ vụn vặt dây dưa không ngớt."

Trương Yêu hận nhất người ta đề cập việc hắn ta thủ lăng, nữ tử còn nhắc hai lần, hắn ta vốn tính tình hẹp hòi, tức giận nói: "Tiểu cô nương nhà ngươi nói năng lỗ mãng, còn nói năng hồ đồ thì làm nhân chứng gì chứ, ta thấy là Hoắc Bất Nghi bỏ ngươi rồi ngươi mới phải tìm nhi tử Viên gia thôi, bây giờ lại đến giúp hắn, có phải là muốn Hoắc Bất Nghi hồi tâm chuyển ý không!"

Lời này vừa ra, vẻ mặt Trần Trì không đành lòng, Thái tử thầm than nếu là thật thì tốt rồi.

Thiếu Thương tức giận xanh cả mặt, chỉ tay: "Ngươi… Ngươi… Được, được lắm..." Tên khốn họ Trương này đúng thật là một kẻ đáng gờm, nghĩ nàng nhiều năm như vậy chưa bao giờ bị thiệt trên đấu khẩu, hôm nay lại bị ép đến không thể cãi lại, nếu không phải bây giờ nàng đã hoàn toàn thay đổi, thiếu chút nữa là lấy Tam Tự kinh ra trả lời rồi!

Lúc này Kỷ Tuân lần thứ ba đập bàn: "Đủ rồi, những lời lẽ vô vị đến đây là đủ rồi!"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trương Yêu vẫn không phục: "Cho người có thâm giao với Hoắc Bất Nghi đến làm chứng, ti chức thật là không thể tín nhiệm…”

"Trương Yêu!" Kỷ Tuân lớn tiếng quát: "Ngươi cái này cũng không thể tín nhiệm, cái kia cũng không thể tín nhiệm, kẻ chức cao ngươi cho là bao che Hoắc Hầu, người dưới vị ngươi cho là muốn lấy lòng Hoắc Hầu, chẳng lẽ trên đời này chỉ có lời của ngươi mới có thể tin sao! Ngươi mà không tin cả triều đình, lão phu khuyên ngươi không bằng xin từ chức quy ẩn đi, còn ở lại trong triều làm gì nữa?”

Trương Yêu thấy sắc mặt Thái tử không tốt, phát hiện là mình đã đi quá trớn rồi, vội vàng khom người quỳ gối: "Ty chức không dám, chỉ là ty chức lo lắng oan tình không thể giải quyết, dân chúng vô tội chịu uất ức..." 

"Trương Yêu." Hoắc Bất Nghi bỗng nhiên lên tiếng: "Ngươi và ta quen biết không ít năm, cho dù muốn giết dân giả công, với bản lĩnh của ta, người mà ta dẫn ra có thể để lại một manh mối lớn như vậy cho người khác tố giác à?" Thẩm vấn đến nay, lần đầu hắn chủ động mở miệng.

Trương Yêu sửng sốt, cười lạnh nói: "Cái này ai biết, nếu ngươi thật sự tính toán không bỏ sót, năm năm trước thừa đêm diệt sát Lăng Thị thì sẽ không bị dính tội, bị ta đánh xuống vực rồi!" Đây là điều hắn ta đắc ý nhất. Thiếu Thương không vui, lạnh lùng nói: "Năm năm trước chẳng lẽ là Trương đại nhân ở cạnh vực ép Hoắc Hầu à? Nói láo cũng phải có độ thôi, muốn đắp vàng lên mặt mình cũng phải xem mình có bản lĩnh đó không, đừng có mà đắp nhầm đồng thau! Năm năm trước là ta tố cáo Hoắc Hầu, Trương đại nhân ngươi mới có thể thay đổi chức vị, thể hiện tài năng của mình. Trương đại nhân về sau nếu còn muốn nói láo chuyện này thì đợi lúc ta không có mặt nhé!"

Trần Trì nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.

Hoàng đế văn võ song toàn, bèn ở Bắc cung rộng rãi mở ra một diễn võ trường to lớn, thường cho Vũ Lâm, Hổ Bí và các võ tướng ở đây thể hiện thân thủ, Hoắc Bất Nghi không dám nói là vô địch, nhưng ít nhất đánh Trương Yêu ngã một hai chục lần cũng được.

Trương Yêu cũng nghĩ đến chuyện này, khuôn mặt tức tối. Thực ra hắn ta không hề tự nói tốt cho ‘toan tính’ của mình, hắn ta chỉ muốn nói là Hoắc Bất Nghi không biết ‘toan tính’, ai ngờ bị nữ tử này nói toẹt ra, chỉ có thể lắp bắp: "Ngươi… Ngươi… Ngươi” Cho dù thời đại có thay đổi ra sao, ra tố cáo vị hôn phu của mình không phải chuyện đáng nói gì, Trình Thiếu Thương có thể không sợ xé nát mặt mình nói ra hết, những người trong nội đường không khỏi cười khổ không nói gì, Thái tử lại trợn mắt: "Trình Thị, ngươi nói công khai ra vậy, cũng thật là đại lượng đấy."

Thiếu Thương che mặt, không nói được lời nào. Hoắc Bất Nghi vội vàng nói: "Thiếu Thương tố cáo không sai một chút nào, vốn chính là lỗi của ta."

Âm thanh của hắn ôn hòa, mắt mang ý cười, giống như một ngọn gió xuân trong mát ấm áp thổi vào nội đường âm u này, Thái tử trừng mắt, tưởng rằng mình bị hoa mắt, nữ tử cũng là không ngại, suýt nữa thì bị trượt té.

Kỷ Tuân âm thầm vận khí, lần thứ năm cầm lấy trấn mộc vỗ xuống bàn, Hoắc Bất Nghi mắt sắc, nhân lúc trước khi ông ta đập xuống bàn thì cao giọng nói: "Kỷ đại nhân minh giám, nguyên nhân trong đó ta sẽ tự mình biện minh lại, xin đại nhân hãy chặn bốn thôn phụ này lại trước."

Kỷ Tuân theo lời làm việc.

Hoắc Bất Nghi bắt đầu giải thích: "Năm năm trước vào hôm đó, ta đưa Thiếu Thương về đô thành thì nhanh chóng quay về, ai ngờ nửa đường nghe nói bệ hạ điểm Thôi Hầu làm soái, bắt đầu chỉnh đốn binh tướng, vì thế ta không hề quay về tân binh doanh, mà là trực tiếp đi Bàn Khánh chủ doanh."

Kỷ Tuân gật đầu: "Cho nên ngươi không hề gặp đám người Lý Tư, cũng không biết được Cổ sơn đã xảy ra chuyện gì."

"Không sai." Hoắc Bất Nghi nói: "Lúc sau ta luôn ở trong doanh Thôi Hầu đợi mệnh, rồi sau đó là theo quân chinh phạt Bành nghịch tặc, Lý Tư thấy chiến sự khẩn cấp, vẫn không tìm được cơ hội báo cáo với ta, ông ta định đánh trước nói sau. Ai ngờ chinh phạt Bành Chân chưa chấm dứt, vụ án cả nhà Huyện lệnh Đồng Ngưu bị giết xảy ra, ta trước tiên trở về đô thành, Lý Tư bị giữ lại ở Thọ Xuân giải quyết hậu quả. Đợi ông ta khó khăn lắm mới hoàn thành công việc, lại bị ta điều về nguyên quán làm việc. Lúc đó, ta đã quyết ý sống chết cùng Lăng Thị, phó tướng bên cạnh đa phần là do vậy mà tản đi."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hắn đầy xin lỗi nhìn về phía nữ tử, Thiếu Thương yên lặng quay mặt đi chỗ khác.

"Sau đó ta đi đến biên thành ở Mạc Bắc, một năm sau Lý Tư cũng chạy đến, mới có thời gian nói hết ra vụ việc lúc đó." Hoắc Bất Nghi tiếp tục nói.

Kỷ Tuân nói: "Lý Tư cuối cùng nói gì."

Trần Trì thốt ra: "Không lẽ những dân chúng đó đều là ngộ sát?"

Trương Yêu nói: "Nào có ngộ sát nhiều như vậy, lúc sau còn cắt đầu, rõ ràng là giết người diệt khẩu, giết dân lành giả quân công!"

Hoắc Bất Nghi nói: "Dân chúng cũng có thể xem như dân chúng, nhưng Lý Tư bọn họ cũng không giết sai người."

"Sao lại nói thế." Thái tử cũng nghi hoặc.

Hoắc Bất Nghi nhìn về phía bốn phụ nhân, chậm rãi nói: "Thiên hạ đại loạn, ngoài việc chiến tranh lầm than, càng có kẻ ác làm giặc cướp. Các châu các quận, chỉ cần có chỗ ẩn nấp trên núi cao rừng sâu, ắt sẽ có kẻ cướp. Nhưng sau đó thiên hạ thái bình, bệ hạ hạ lệnh thanh lý sào huyệt của thổ phỉ, khai hoang khuyên canh, những phỉ trại này sẽ khó mà tồn tại được."

Chuyện này Thiếu Thương biết, phó mẫu của Cát Thị đã từng nói ‘thổ phỉ ở Thanh châu đã tiêu diệt sạch sẽ, bọn họ phải chuyển qua khai hoang trồng trọt’.

Hoắc Bất Nghi nói tới đây, mọi người trong lòng đã đoán được, đều đưa ánh mắt hướng về phía bốn thôn phụ kia.

Bốn thôn phụ quả nhiên kịch liệt run rẩy, mặt như màu đất.

Hoắc Bất Nghi nhìn bọn họ, tiếp tục nói tiếp: "Phỉ trại các người biết trước chuyện, biết quân đội triều đình sớm muộn gì cũng sẽ đến, vì thế họp lại trên dưới 200 người trong trại cải trang giả dạng, làm bộ như dân tị nạn đến chân núi Cổ Sơn, giả xưng huynh đệ phu thê người nhà, lĩnh  ‘khuyên canh lệnh’  cùng đất hoang, ngày thường cày đất, vui vẻ hòa thuận với các thôn làng xung quanh, một khi tìm được cơ hội thì chạy đến trong con đường hẹp trên núi phía bên kia, chặn giết người và xe qua lại. Ta nói, có phải thế không?"

Bốn phụ nhân kia run rẩy không nói nên lời, Trương Yêu không chịu thừa nhận mình oan uổng người khác, lớn tiếng nói: "Nhưng mà là lời của mỗi Lý Tư, ông ta nói là kẻ trộm cướp thì là kẻ trộm cướp chắc…”

"Vừa rồi ta đã muốn nói, người ta dạy ra sao có thể không sạch sẽ, để lại chứng cứ cho người ta vu cáo được?" Khóe miệng Hoắc Bất Nghi chứa một chút châm biếm.

Trương Yêu chảy xuống mồ hôi lạnh.

"Căn cứ theo thi thể bị chặn giết, kẻ trộm cướp ít nhất có bảy tám mươi người, mà khi đám người Lý Tư tới Cổ Sơn, phát hiện nơi đó địa thế bằng phẳng, rừng cây thưa thớt, căn bản không thể ẩn chứa một lượng người lớn như vậy được. Bọn họ lại tìm kiếm, chậm rãi đi đến những thôn làng dưới Cổ Sơn, đám thổ phỉ kia không hề phòng bị, tức khắc lộ chân tướng. Đáng tiếc, lúc ấy Lý Tư chỉ mang một đội tân binh, trong lúc chiến đấu để không ít người chạy được ra ngoài. Vì phòng bị thôn xóm xung quanh còn giấu dư đảng, Lý Tư lệnh binh sĩ hợp lực đào một hố to, chôn hết tất cả vàng bạc tìm thấy vào trong đó, đắp một lớp đất thật dày, rồi bỏ xác những kẻ cướp vào…”

Hoắc Bất Nghi chắp tay về phía Kỷ Tuân: "Đại nhân có thể sai người tiếp tục đào cái hố đó, nhất định có thu hoạch."

Trần Trì lộ ra vẻ mặt kính nể, vỗ bàn khen: "Thật hay, cho dù bọn dư đảng quay về, cũng không ngờ đến đống tài sản lại được chôn ở phía dưới thi thể, còn có thể bảo tồn chứng cớ, quả nhiên dưới tay tướng giỏi không có lính yếu!"

Sắc mặt Trương Yêu cực kỳ khó coi.

Hoắc Bất Nghi nói: "Theo Lý Tư nói, đống tang vật đó mặc dù không nhiều lắm, nhưng chủng loại phức tạp, có đĩnh vàng của U Châu, chuỗi trân châu của Giao Châu, Tuyết Hoa Ngân của Kinh Sở, ngọc phù dung của Lũng Tây, có thể coi là phong phú, nghiệp chướng nặng nề."

Thái tử trầm mặt nói: "Đúng là một đám ác ôn tàn ác! Chẳng những vào nhà cướp của, lừa dối quan phủ, còn không chịu hối cải!" Thứ làm người khác ớn lạnh nhất là nếu bọn cướp này chịu thu tay, nam kiếm củi nữ dệt vải, thật đúng là không ai có thể tra được bọn họ! Nói tới đây, sự tình đã quá rõ ràng rồi, Thiếu Thương cảm thấy được mình rất dư thừa, hiển nhiên Hoắc Bất Nghi sớm có tính toán trước, lúc này nàng cứ như trò cười vậy, lập tức muốn bỏ đi. Ai ngờ nàng vừa mới chuyển người, Kỷ Tuân mở miệng, nàng không khỏi dừng lại.

"Trương Yêu, hiện giờ vụ án đã sáng tỏ, ngươi có gì nói." Kỷ lão nhân vừa cho người áp giải bốn thôn phụ kia, vừa trầm giọng đặt câu hỏi, khi ông ta trầm mặt cũng rất dọa người đấy.

Trương Yêu than thở: "Ta có thể nói gì." Hắn ta tùy tiện nắm tay Hoắc Bất Nghi: "Lần này oan cho ngươi rồi, đều là do những tên đó quá khéo miệng, ta cũng bị lừa thôi. Nhưng mà ngươi cũng có không phải, chuyện năm năm trước sao giờ mới nói, làm hại ta phải bận bịu như vậy!"

"Ngươi còn trả treo!" Thái tử cuối cùng nổi giận: "Tử Thịnh từ Mạc Bắc trở về không đến nửa tháng, tế tổ, xây lăng mộ, sắp xếp nhà ở, còn có triều đình sắp ban lệnh đo ruộng, hắn chưa từng có một khắc rãnh rỗi! Chuyện này tuy là kẻ cắp có ý lừa gạt, nhưng nếu không có ngươi thấy được việc nên mừng, chung quanh thét to, thì đâu tới nỗi bên ngoài ầm ĩ như vậy! Chuyện tướng lãnh giết dân giả công, tốt cho thanh danh triều đình lắm sao! Cho dù ngươi không tin trời đất, con người của Dương Hầu ngươi cũng nên tin chứ! Đáng lẽ ngươi phải âm thầm hỏi Dương Hầu trước, nếu Tử Thịnh xác thực có hiềm nghi, rồi lại công khai vẫn chưa muộn. Tới nước này, ngươi lại còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, không hề hối cải, con người của ngươi đúng là chỉ tầm thường thôi!"

Trương Yêu bị Thái tử mắng đến xanh mặt, lại cứng cổ không chịu thua: "Ta tất nhiên không thể so sánh cùng Hoắc Hầu, hắn là hậu duệ của quý tộc, được quân thượng sủng ái, ta xuất thân chỉ là một dân chúng bình thường mà thôi …"

"Ta và ngươi giống nhau, đều là con nhà đàng hoàng Lục quận, chẳng lẽ ta đặc biệt hại ngươi à?" Trần Trì tận tình khuyên bảo: "Bệ hạ có sủng ái Thập Nhất Lang, xung phong anh dũng cũng phải do tự hắn đi thực hiện! Đao thương không có mắt, chẳng lẽ tên đầu sỏ bên địch sẽ nể tình hắn là con nuôi bệ hạ sủng ái mà cố ý hạ thủ lưu tình à?"

"Hừ!" Trương Yêu còn cứng cổ: "Bệ hạ phân cho hắn vật cưỡi tốt nhất, thiên tướng dũng mãnh nhất, thám báo cơ trí nhất, tự nhiên hắn trăm trận trăm thắng! Ta là một kẻ không có tâm cơ, biết giờ phút này Thái tử đã muốn giận ta, muốn xử phạt ta ra sao cũng được, dù sao ta cũng không dám kháng mệnh! Chỉ sợ một người trung thành như ta lại nhận được kết cục như vậy, Thái tử sẽ làm nguôi lòng con cháu Lục quận!"

"Ngươi..." Trần Trì không biết nói gì, Thái tử tức giận.

"Thiếp thân cảm thấy thật kỳ lạ." Một giọng nói mềm mại của nữ tử vang lên, mọi người nhìn lại chỉ thấy Thiếu Thương không kiên nhẫn đứng ở cạnh cửa, một tay chống khung cửa, dường như đang muốn bước đi.

"Hoắc Hầu là hậu duệ trung liệt, con nuôi của bệ hạ, đây là điều ai cũng biết, Trương đại nhân vẫn còn song thân, gia đình mỹ mãn, có gì phải so với Hoắc Hầu chứ, nếu thực sự muốn so, ngài đáng ra phải so với Trần Tướng quân kìa."

Thiếu Thương cười mỉa, Trần Trì cười khổ, nhưng lại không cản trở.

"Trần Tướng quân và ngài cùng là con nhà đàng hoàng Lục quận, cũng xuất thân từ Lân huyện, cùng năm trúng cử, cùng năm làm cung vệ, nhưng hắn ta luôn sớm hơn ngươi một bước. Khi hắn ta được làm phó tướng Hổ Bí, ngài chỉ mới là thị vệ bình thường; hắn ta lên chức Trung Lang tướng Hổ Bí, ngươi vừa mới lên phó tướng Vũ Lâm quân… Nói như vậy, tại sao ngươi không đi so sánh với Trần Tướng quân đi chứ?" Thiếu Thương ra vẻ khó hiểu.

Thái tử suy nghĩ nhanh nhẹn, lập tức cười lạnh: "Hắn ta tất nhiên không dám so sánh cùng Trần Trì, bởi vì nếu so sánh thì ai cũng có thể nhìn ra, hắn ta không giỏi bằng Trần Trì, không rộng lượng phục chúng như Trần Trì, lại càng không trung hậu thiện lương như người ta! Hắn ta cũng chỉ có thể so đo với Tử Thịnh, nhưng mà có chết cũng không chấp nhận mình không bằng người khác!"  Trương Yêu giống như bị lóc vẩy, vẻ mặt đầy bi phẫn, cả người run rẩy, cơ thể co rúm lại, không còn cái ngạo mạn như trước đó nữa.

Mọi người lạnh lùng nhìn hắn ta, đều biết người này không cần phải bận tâm nữa.

 

Thiếu Thương vốn tưởng rằng chính mình sẽ là người ra về trước, ai ngờ Thái tử đi nhanh hơn nàng, y bào cuồn cuộn giống như sóng nước cuộn lên. Thiếu Thương ở phía sau hô nhẹ: "Điện hạ đi thong thả, để ý dưới chân…Ối…”

Thái tử thật đúng là vấp, sau khi đứng vững lớn tiếng nói: "Ngươi cho là cô nhàn rỗi giống ngươi vậy sao! Hiện giờ triều đình có trăm ngàn việc, hôm nay là cô dành ra chút thời gian đến đây thôi!"

Thiếu Thương rất muốn nói ngài có thể không cần đến dự thính, nhưng nàng không có gan.

"Tử Thịnh." Thái tử nhìn Hoắc Bất Nghi nói.

Hoắc Bất Nghi khom người nói: "Điện hạ đi trước một bước, thần lập tức tới."

Thái tử liếc Thiếu Thương, hừ nhẹ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Thiếu Thương rất cảnh giác, nhân lúc Thái tử cùng Hoắc Bất Nghi nói chuyện lập tức chạy nhanh ra ngoài. Sau khi Hoắc Bất Nghi và Thái tử từ biệt, lập tức một tay vén vạt áo, sải chân đuổi theo, trước khi nàng đi đến bậc thang thì bắt được nàng.

"Chàng làm gì! Mau buông ra!" Trên cổ tay Thiếu Thương là một vòng tay nóng rực, nàng bất an nhìn xung quanh.

Hoắc Bất Nghi khóa lấy tay trái của nữ tử: "Ta có lời muốn nói với nàng, nơi đây..."

"Hoắc Bất Nghi, ngươi muốn như thế nào!" Viên Thận đang đợi dưới bậc đá nhìn thấy tình cảnh này, kinh ngạc đến mức trợn mắt, vội vàng vén quần áo chạy lên bậc đá.

Hoắc Bất Nghi vẫn bình tâm tĩnh khí: "Ta có lời muốn nói với Thiếu Thương."

"Nói cái gì mà nói, có chuyện không thể nói trước mặt ta sao!" Viên Thận là một người lịch lãm, ngày thường giỏi tranh luận kinh sách trên đài, nhưng đáng tiếc là hiện tại thể hiện còn khiếm khuyết. 

Hoắc Bất Nghi nhìn Viên Thận một hồi, cười nói: "Cũng tốt, Viên Thị Trung đi chung đi..."

Cái gì? Cặp phu thê sắp cưới Viên Trình này cũng há hốc mồm.

"Nhưng mà nơi này không tiện nói, xe ngựa của ta ngay ở phía dưới, chúng ta lên xe trước rồi nói sau." Nói xong, Hoắc Bất Nghi một tay khóa lấy tay nữ tử, một tay khoác trên vai Viên Thận, hai tay hơi hơi dùng sức kéo hai người.

Hai người Viên Trình chân tay luống cuống, ngơ ngác bị Hoắc Bất Nghi kéo đi.

Mới vừa đi đến nửa đường, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một âm thanh chói tai: "Ôi, ai đây! Cho bổn vương nhìn xem, à, đây không phải là Cao Ung Hầu, Viên Lang Quan, và cả Trình cung lệnh sao..."

Ba người dừng lạ, chỉ thấy Ngũ Hoàng tử mặt mày hớn hở đi đến gần, trong tay cầm lấy một cây quạt ngũ sắc.

“Ngũ điện hạ sao lại ở đây vậy? Đình Úy phủ đâu phải chỗ tùy tiện ra vào, không lẽ ngài phạm tội rồi sao?" Thiếu Thương nói.

"Hừ! Ngươi không thể nói gì may mắn chút sao!" Ngũ Hoàng tử buồn bực nói: "Bổn vương không phải đến Đình Úy phủ, bổn vương vừa từ bên Tông Chính phủ bước ra…" Hắn ta đắc ý cười: "Phụ hoàng phong phiên cho bổn vương rồi!"

"À, vậy chúc mừng điện hạ rồi." Thiếu Thương không hề cảm động: "Tạm biệt."

Hoắc Bất Nghi tiếp tục đi.

"Ê, đừng đi mà! Bổn vương cưỡi ngựa đến, giờ phút này mỏi mệt, muốn ngồi xe hồi cung, xin Thập Nhất Lang tiễn ta một đoạn!" Ngũ Hoàng tử rõ ràng là muốn xem, không ngừng nhìn họ: "Hơn nữa, gặp được là có duyên, bổn vương không lâu phải đi rồi, về sau còn không biết khi nào có thể gặp đâu!"

Mặt Viên Thận không chút thay đổi: "Nếu điện hạ ở đất phiên làm gì mờ ám, sẽ bị triệu hồi vấn tội. Như thế là có thể nhìn thấy điện hạ rồi."

Ngũ Hoàng tử tái mặt: "Viên Thiện Kiến, ngươi có biết ăn nói không thế!"

"Ngũ điện hạ thật muốn ngồi xe ngựa của vi thần?" Hoắc Bất Nghi nói.

Ngũ Hoàng tử lớn tiếng nói: "Không sai!"

"Được."

Một lát sau, bốn người ngồi ở trong chiếc xe ngựa bọc sắt đen khổng lồ mới được chế tạo của Hoắc Bất Nghi, hồi tưởng ánh mắt nghi ngờ của mọi người tại Đình Úy phủ lúc nãy, sắc mặt Viên Trình âm trầm, Ngũ Hoàng tử cười sáng lạn như ánh mặt trời, vẻ mặt Hoắc Bất Nghi như thường.

"Hoắc Hầu rốt cuộc muốn nói gì với thiếp thân." Thiếu Thương vẻ mặt xui xẻo.

Hoắc Bất Nghi chăm chú nhìn nàng, thành khẩn nói: "Thiếu Thương, nàng và Viên Thận từ hôn đi, sau đó gả cho ta."

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)