TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 1.018
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 68: Lần thứ nhất chiến tranh hôn nhân (Thượng)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Quyển 3 Vượt sông hái Phù Dung, vườn Lan nhiều hoa cỏ

 

Edit: Trúc

 

Đây là một mối hôn sự khiến người ta mệt mỏi, ba người Trình gia ở trên xe ngựa một đường khá im lặng, không biết bắt đầu nói từ đâu, sắc mặt Trình phụ mê mang, chăm chú nắm chặt ống tay áo, giống như vừa bị đăng đồ tử sàm sỡ; sắc mặt Tiêu chủ nhiệm trang nghiêm, đầy cảm giác chủ trì lễ truy điệu. Thiếu Thương thì giống con chuột nhỏ sột xoạt gặm bánh ngọt trong tay.

Tiêu chủ nhiệm không thể nhịn được nữa: “Có mỗi hai miếng bánh ngọt, sao ngươi còn chưa ăn xong?”

Thiếu Thương nuốt điểm tâm bên trong miệng xuống: “Cái A Trữ cho đã sớm ăn xong, đây là lúc ra khỏi Trường Thu cung, Lăng Bất Nghi kín đáo đưa cho ta.”

Trình Thủy thở dài, nhìn nữ nhi như đang ăn thuốc trừ sâu vậy.

Trở lại Trình phủ đã là trăng treo cao, lớn nhỏ đều ngủ cả, chỉ có ba huynh đệ Trình gia cùng Trình Ương dẫn một đám tôi tớ cầm đèn, dài cổ chờ ở cửa. Tiêu phu nhân lười nói nhảm, tay áo dài vung lên đều gọi mấy tiểu nhi nữ đi Cửu Truy đường mở hội thảo gia đình tiện thể ăn khuya. Trình Thủy đao to búa lớn ngồi ở trên cùng, lời ít ý nhiều nói với mọi người chuyện đính hôn hôm nay ở trong cung.

Ba huynh đệ Trình gia đều ngây người, sau khi liếc nhìn nhau với ánh mắt không dám tin thì đều nhìn sang ấu muội ở đối diện đang nhiệt tình ăn khuya, chỉ có Trình Ương cùng Thanh Thung phu nhân chuẩn bị bàn ăn cho phu thê Trình Thủy là cực kỳ bình tĩnh, người trước căn bản chưa thấy qua cũng chưa từng nghe nói về Lăng Bất Nghi, người sau kiến thức rộng rãi, lão thành ổn trọng.

Trong Cửu Truy Đường im phăng phắc, chỉ nghe tiếng nhai nuốt vui sướng của Thiếu Thương, qua thật lâu, Trình Vịnh mới hỏi dò: “... A phụ, a mẫu, phải chăng chúng ta nên đi bái phỏng thông gia một chút?”

Đây cũng là mối hôn nhân quỷ dị, đương kim Hoàng đế vì yêu thương con nuôi mà thay mặt trưởng bối, nhưng vấn đề là dù sao Lăng Bất Nghi cũng không phải là cô nhi không cha không mẹ, cha mẹ ruột người ta còn sống rất tốt đây này!

Trình phụ mờ mịt: “Nói đến thì...” Hắn nhìn thê tử: “Ta còn chưa biết Lăng Hầu đấy.” Lúc đại triều hội xa xa gặp qua mấy lần, nhớ mang máng người kia là nam tử trung niên tướng mạo tuấn tú cử chỉ ôn hòa.

Tiêu phu nhân mím chặt môi, không nói một lời.

Trình Thủy thấy thê tử không để ý tới mình, quay đầu lại nhìn nữ nhi: “Ngươi… Ngươi… Ngươi còn ăn được à?”

Lúc này, Thiếu Thương mới tạm dừng nhiệt tình với đồ ăn, nâng một bình gốm ở bàn bên cạnh lên, sau khi múc một muôi nước sạch súc miệng, mới nói: “Vì sao ăn không trôi, cũng không phải ta đồng ý việc hôn nhân này mà.”

Trình phụ phùng mồm trợn mắt mắng lại: “Vậy cũng không phải vì phụ thân bí mật kết bạn với Lăng Bất Nghi!”

Thiếu Thương buông bình gốm xuống, thành khẩn nói: “A phụ, lúc này truy cứu trách nhiệm của ai thì đã trễ, nếu không chúng ta nghĩ đối sách đi.”

Trình Ương cảm thấy bản thân mình không cách nào theo kịp tiết tấu do dự lúc lâu, mới sợ hãi nói: “... Đại bá phụ, Niệu Niệu, vị Lăng đại nhân kia đã là đại nhân vật không tầm thường, vậy hôn sự này không phải… Không phải là chuyện tốt à? Vì sao hai người...”

Lời vừa nói ra, trừ Thiếu Thương ra, đám người Trình gia đều cùng nhau thở dài, không biết trả lời vấn đề này như thế nào.

Thiếu Thương thở dài một hơi, hỏi: “A mẫu, ngươi nói cho ta nghe về chuyện trong nhà Lăng Bất Nghi đi... Ta nói là cha mẹ ruột của hắn ấy.”

Tiêu phu nhân tức giận liếc xéo nàng một cái: “Ta thật không thích nhìn tiểu nữ tử tiểu lang quân bây giờ, ngày ngày dính cùng một chỗ xiêu vẹo tình chàng ý thiếp, phong hoa tuyết nguyệt thi từ ca phú gì đó đều nói một lượt, chỉ có chính sự là không nói! Ngay cả nhà người ta nước sâu nước cạn cũng không biết đã nói chuyện cưới gả, đáng đời sau khi cưới chịu khổ chịu tội!”

Trình Thủy vội vàng hát đệm: “Đúng đấy, a mẫu ngươi cùng vi phụ gặp mặt ba lần, ngay cả mộ tổ đại phụ ngươi tha hương chốn xa ở chỗ nào cùng hai nhà còn bao nhiêu thóc gạo đều hỏi rõ rành rành!”

Trình Thiếu Cung liếc nhìn thứ huynh, nhỏ giọng nói: “Mộ tổ ở quê đại phụ không phải bị người san bằng rồi à, làm gì còn...”

“Ngươi ngậm miệng.” Trình Tụng cũng nhỏ giọng nói.

Thiếu Thương cảm thấy nhân phẩm cùng trí thông minh của mình đều phải hứng chịu công kích, vội vàng khiếu nại: “A mẫu nói vậy là sai rồi! Thứ nhất, lúc nào ta cùng Lăng Bất Nghi tình chàng ý thiếp xiêu vẹo dính nhau? Chúng ta gặp mặt đều có người bên ngoài ở đây, chúng ta lại rất giữ lễ nghi! Thứ hai, ngươi cùng a phụ là cưới gấp, tất nhiên phải hỏi rõ ràng mọi thứ. Nhưng ta cùng Lăng Bất Nghi đều là trùng hợp gặp gỡ! Người ta không lộ ra ý đó tí nào, ta đuổi theo truy hỏi không phải quá buồn cười à?! Lại nói, ta cùng Lăng Bất Nghi cũng chưa gặp được mấy lần... Chỉ có ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám lần... Gì đó...” Nàng càng nói càng nhỏ, số lần gặp mặt dường như hơi nhiều một chút. Nhưng mà mỗi lần gặp mặt, nàng đều coi là về sau sẽ không lại gặp, cần gì phải hỏi tổ tông tám đời nhà người ta chứ.

Trình Vịnh nhìn ấu muội, dịu dàng nói: “Niệu Niệu, có phải ngươi không thích Lăng đại nhân không?”

“Đúng đó...” Trình Ương cũng dịu dàng nói: “Lúc trước nói đến việc hôn nhân Lâu gia, Niệu Niệu cực kỳ vui vẻ đó.” Mà không phải dáng vẻ tâm phiền ý loạn như lúc này.

“Cho nên, trong lòng Niệu Niệu thích chính là A Nghiêu à? Nhưng mà… Nhưng mà hắn đã...” Trình Tụng cực kỳ khó xử.

Trình Thiếu Cung bĩu môi nói: “Ta không cảm thấy Niệu Niệu thích Lâu Nghiêu bao nhiêu đâu, bướng bỉnh liều lĩnh, Niệu Niệu nói cái gì thì là cái đó, rõ ràng lớn hơn chúng ta hai tuổi, còn không có chủ kiến có khí khái bằng ta.”

Thiếu Thương không nghe nổi cái này, liếc một cái sắc như dao: “Được, quay đầu ta lập tức tìm tất cả muội tế đều có chủ kiến cho ngươi, đảm bảo ngươi thấy hắn ngay cả ngồi cũng không dám, thở mạnh cũng không dám thở, trung thực cung kính hơn cả trông thấy bài vị tổ tiên, đến lúc đó cho ngươi dễ chịu!”

Trình Thiếu Cung cười nói: “Vị Lăng đại nhân kia của ngươi có khí thế nhiều hơn bài vị tổ tiên đấy, lần trước ta...”

“Đủ rồi!” Tiêu chủ nhiệm không nhịn được nghiêm túc kỷ luật, thấp giọng quát lớn: “Hai người các ngươi nói bậy gì đấy! Nếu còn nói lời bất kính với tổ tiên, xem ta có cho ăn gia pháp không!”

Anh em sinh đôi đều đã được chiêu đãi gậy gộc, lập tức ngậm miệng, không dám tiếp tục đề tài bài vị.

Tiêu phu nhân hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Cha đẻ của Lăng Bất Nghi là Lăng Hầu, có tính tình ôn hòa được người người ca ngợi, tuy không có công danh gì, nhưng cũng là một trong những trọng thần theo Vua sớm nhất. Kỳ mẫu Hoắc thị, chính là muội muội của Hoắc công nghĩa huynh đã qua đời của bệ hạ. Năm đó lúc bệ hạ khó khăn nhất, trước sau đều bị địch vây công, đều nhờ Hoắc Hầu liều chết tương trợ, lấy một tòa thành đơn độc ngăn chặn hai mươi vạn quân địch khoảng chừng nửa năm. Lúc này mới có thời gian cho bệ hạ chuẩn bị lực lượng, lần lượt đánh tan thủ lĩnh quân địch, đến tận đây mới xây dựng nên cơ nghiệp triều mới. Đáng tiếc, cả nhà Hoắc hầu chết bởi vây thành tàn sát, con cháu không còn một ai.”

Thiếu Thương há to miệng: “Chết hết? Chẳng lẽ quê quán cũng không còn con cháu chi thứ à?”

Trình Vịnh bổ sung: “Một chi gần nhất cũng ngoài năm đời, ngay cả chỗ tụ họp đều cách thật xa. Huống chi, năm đó Hoắc Hầu là dùng cả nhà đi giúp đỡ bệ hạ, tộc nhân không cùng ông ấy theo Vua thì nói tới tình cảm cái gì.”

Tiêu phu nhân tiếp tục nói: “Sau khi chiến loạn, Lăng Hầu cùng gia quyến lạc nhau, về sau khó khăn lắm mới tìm được mấy người, đều nói mẹ con Hoắc phu nhân đã chết. Một năm sau Lăng Hầu lấy vợ kế. Ai ngờ mấy tháng sau, Hoắc phu nhân lại mang theo con tìm về, mà khi đó tân phu nhân đã có thai...”

“Vậy để Lăng Hầu bỏ tân phu nhân gương vỡ lại lành thôi, Hoắc phu nhân người ta là người còn lại của Hoắc gia mà!” Thiếu Thương nhẹ nhàng nói.

Trình Tụng do dự nói: “Hình như ta nghe nói, Lăng Hầu phu nhân... À, ta là nói là vị Lăng hầu phu nhân hiện tại này, bà ta cùng Nhữ Dương lão Vương phi giao tình không cạn...”

“Đúng vậy.” Tiêu phu nhân nói: “Năm đó lúc rối loạn, thúc mẫu của bệ hạ là Nhữ Dương lão Vương phi bị thương rất nặng, lúc ấy lại thiếu thầy thiếu thuốc, mắt thấy không chết cũng tàn phế, hoàn toàn dựa vào vị Lăng Hầu phu nhân hiện tại này dốc lòng chiếu cố. Trong hơn nửa năm ngày đêm không ngớt, không dám lười biếng nửa phần, cho nên mới giữ lại được cái mạng cho lão Vương phi, thân thể yên bình.”

“Thì ra là thế, vậy lão Vương phi kia hẳn là muốn cho bà ta chỗ dựa.” Thiếu Thương bĩu môi nói: “Vậy thì hai vị phu nhân trước sau tỷ muội ngang hàng thôi, Lăng Hầu được hời rồi.”

Tiêu phu nhân lắc đầu nói: “Nhà ta là quy thuận sau này, rất nhiều chuyện đều không được biết. Nhưng mà ta nghe nói vị tân phu nhân này lại nguyện ý làm thiếp, mà Hoắc phu nhân từ nhỏ đã cực kỳ dữ dằn hung hãn, kêu đánh kêu giết với tân phu nhân kia. Dường như bỏ còn chưa đủ, nhất định phải giết thì bà ấy mới bỏ qua, đừng nói chi là cùng chung một chồng.”

Thiếu Thương như có điều suy nghĩ: “... Thù sâu như vậy, chỉ sợ hai vị phu nhân là người quen cũ rồi, đây là thù mới thù cũ đều đuổi tới.”

Trình Thủy tán thưởng nhìn nữ nhi một chút, dứt khoát nói: “A mẫu ngươi thật vất vả mới nghe được, hóa ra tân phu nhân vốn là em gái nhà dì bên ngoại của Lăng Hầu, trước khi Hoắc phu nhân mất tích, bà ta đã ở goá nhiều năm ở Lăng gia.”

Thiếu Thương ha ha cười vài tiếng, không che giấu vẻ xem thường chút nào. Đám người trong sảnh phát ra âm thanh à ồ khác nhau, nhưng tâm tư đều như nhau.

“Về sau, hai bên không dàn xếp nổi, Hoắc phu nhân cùng Lăng hầu ly hôn, bây giờ không biết ở nơi nào tĩnh dưỡng.” Tiêu phu nhân kết thúc chuyện xưa: “Vì thế, bệ hạ càng cảm thấy thẹn với Hoắc Hầu đã chết. Cũng không lâu lắm, bệ hạ bèn đưa Lăng Bất Nghi từ bên người Hoắc phu nhân vào trong cung, tự mình dạy dỗ.”

Thiếu Thương cười nói: “Vị Lăng Hầu phu nhân ‘Tục huyền’ này năm đó ở nhờ Lăng gia, ta nghĩ cũng không có gia thế gì. Như vậy xem ra, Lăng Hầu cũng là người thâm tình, nhiều nữ tử thế gia vọng tộc như vậy không muốn, mà lại cưới muội muội bên ngoại ở góa nhà mình.”

“Chớ có nói bậy.” Tiêu phu nhân trầm giọng nói: “Bọn họ đều là trưởng bối của Lăng Bất Nghi.”

Thiếu Thương trề môi, không nói.

Trình Thủy thật sâu cảm thấy thê tử văn hay võ tốt, nhưng trên vấn đề xử lý tiểu oan gia nữ nhi này cũng không bằng mình, hắn nghiêm mặt nói: “Được rồi, Lăng gia chỉ có chút chuyện như vậy, bây giờ Niệu Niệu cũng đã biết, ngươi có cái nhìn gì đối với mối hôn sự này thì nói ra nhanh lên. Hoàng đế miệng vàng lời ngọc lên tiếng, nếu như ngươi không có dị nghị gì, chúng ta ai về chỗ người đó tắm táp đi ngủ, cũng đừng giày vò nữa!”

“Không không không, a phụ, ta có cái nhìn!” Thiếu Thương lập tức cắn môi, vội vàng quỳ gối tiến lên mấy bước.

“Vậy ngươi nói đi.” Trình Tụng nhìn ấu muội lắc đầu như trống bỏi, cười mắng.

Thiếu Thương thở dài như tiểu đại nhân, lúc sau mới nói: “Nói như vậy, không tính những thứ ngổn ngang kia của Lăng gia, Lâu gia cũng chưa chắc thanh tịnh. Thế nhưng trong lòng ta, A Nghiêu sạch sẽ trong sáng, hắn đang suy nghĩ gì muốn làm gì, ta đều có thể hiểu bảy tám phần. Hắn lại nguyện ý nghe lời của ta, tương lai chúng ta sống thế nào, đi đường gì, ta đều có phần nắm chắc. Nhưng Lăng Bất Nghi thì không phải vậy...” Nàng cân nhắc giọng điệu, thương cảm nói: “Hắn giống như mây mù trên núi cao, ta thấy không rõ cũng sờ không được...”

“Sờ cũng là sờ rồi.” Trình Thiếu Cung chua xót nói: “Ta nghe lão Trình Thuận nói, ngày hôm trước vẫn là hắn đỡ ngươi xuống xe đấy.”

Thiếu Thương lập tức không thương cảm nữa, ưỡn thẳng cổ cáo trạng với Tiêu phu nhân: “A mẫu, ta nói cho ngươi biết Thiếu Cung rất phong lưu! Ngài đi lục soát hòm xiểng của hắn mà xem, bảo đảm có thể tìm ra rất nhiều khăn lụa túi thơm hoa lá gì đó, đều là tiểu nữ bên ngoài cho hắn, nói không chừng còn có thư tỏ tình đấy!”

“Thiếu Thương! Ngươi...” Trình Thiếu Cung lập tức vội vàng, gương mặt biến thành màu gan lợn: “A mẫu ngài đừng nghe nàng ấy, mấy cái đó cũng là người khác cố gắng nhét cho ta! Niệu Niệu, lần trước đi thăm Lăng Bất Nghi, bọn họ...”

“Hai người các ngươi câm miệng hết lại!” Tiêu chủ nhiệm hét lớn một tiếng, sau đó rầu rĩ nghiêng người. Lúc đầu coi như Tam nhi tử hơi lắm mồm một chút, còn ở trong phạm vi khống chế, nhưng từ khi đôi song sinh này gặp nhau, cũng không biết sao lại giống như mở phong ấn trên người lão yêu ngàn năm, một ngày ba bữa làm nàng tức giận! Quả nhiên lúc trước hẳn nên đưa con gái út đi cùng để quản giáo mới phải!

Trình Thủy lau trán, kết luận: “Cho nên, a Nghiêu nghe lời ngươi, ngươi mới vui vẻ với việc hôn nhân cùng Lâu gia. Lăng đại nhân, ngươi không nắm bắt nổi, ngươi mới không quá vui vẻ với việc hôn nhân này, đúng không?”

Trình Ương cuối cùng cũng đã hiểu, nhìn qua đường muội: “Ngươi đúng là vì duyên cớ này...?” Nàng ta thực sự không thể hiểu nổi, không phải để người có năng lực người làm chỗ dựa cho mình, nghe lời tín nhiệm là một điều may mắn à?

Thiếu Thương ngập ngừng nói: “A phụ, sao ngài có thể nói thẳng như vậy. Nhưng mà...” Nàng xoay người lại ngượng ngùng thấp giọng nói: “A mẫu vẫn luôn nắm chặt a phụ, ngài xem a mẫu sống thư thái biết bao. Nếu theo Lăng đại nhân, nữ nhi sao có thể có ngày tốt lành như này.” Đây quả thực hồ sơ sống sờ sờ đẫm máu nha!

“Niệu Niệu!” Thanh Thung phu nhân không thể nhịn được nữa, lớn tiếng quát: “Chuyện phụ mẫu trưởng bối mà ngươi cũng dám nghị luận như vậy?!”

Lần này phu thê Trình Thủy ngay cả tức cũng chẳng thèm nữa, tương đối thở dài. Trình Tụng cùng Trình Thiếu Cung nhìn nhau một cái, vụng trộm cười.

Trình Vịnh thở dài: “Lăng đại nhân... Rốt cuộc là hắn coi trọng Niệu Niệu ở cái gì...?” Hắn không có ý nói xấu muội muội nhà mình, nhưng thật sự là hắn có nghĩ nát óc vẫn không hiểu nổi.

Luận tướng mạo, những năm này mỹ cơ đưa đến bên người Lăng Bất Nghi không thiếu muôn hoa đua sắc, ấu muội nhà mình cũng không biết có thể xếp vào hạng trước mười hay không; luận tài học, đến nay ấu muội còn chưa biết hết chữ cái, càng đừng nói đến ngâm thơ làm phú; luận tính tình, cái đó càng là một lời khó nói hết.

Thiếu Thương nghe vậy, hung dữ nói với hắn: “Ta cũng không hiểu Hủ Nga a tỷ rốt cuộc coi trọng huynh trưởng ngươi ở chỗ nào? Bây giờ tỷ ấy ngày ngày núp ở trong nhà học ôn lương hiền thục, công việc quản gia đấy!”

Trình Vịnh lắc đầu, nhìn về phía hai đệ đệ, trong mắt viết rõ ‘Nhìn ta nói không sai chứ?’.

Trình Tụng cũng có ý kiến khác: “Lời này cũng chưa hẳn đã đúng. Thê Thê nói rồi Thiếu Thương có tình có nghĩa, thông minh lanh lợi, có thể gánh vác được chuyện lớn, khi còn sống có thể gửi gắm tiền đồ vinh nhục, lúc chết có thể gửi gắm mồ mả, thiên hạ có mấy người có thể đảm đương như thế!”

Thiếu Thương mặt mày hớn hở: “Ta cũng cảm thấy Thê Thê a tỷ là nữ tử cực kỳ tốt trên đời! Dũng cảm phóng khoáng, lòng dạ rộng lớn, tương lai ai cưới nàng ấy thật sự là có phúc cực lớn! Về sau nhất định con cháu đầy sảnh đường, bạch đầu giai lão, đoàn viên hòa mỹ, vạn sự như ý, mọi chuyện hài lòng, thống nhất thiên hạ!”

“Niệu Niệu nhà chúng ta thật biết nói chuyện!” Trình Tụng cười không thấy mắt.

“Các ngươi cũng ngậm miệng!” Tiêu phu nhân dùng sức vỗ bàn ăn, sau đó quay đầu nói với trượng phu: “Ngày mai chúng ta cầu kiến bệ hạ, từ chối hôn sự này đi.”

“Hả...?” Trình Thủy giật mình: “Cái này… Cái này có thể được à?”

“Được, được, được! Làm sao mà không được?!” Thiếu Thương vội vàng nói leo: “Cái đó, lúc Hoàng đế thượng cổ nhường ngôi không phải còn từ chối ba, năm lần à? Không phải mọi việc đều khách khí à?”

“Lúc bạo chúa soán vị cũng từ chối ba, năm lần. Người ta cũng rất khách khí...” Trình Thiếu Cung lành lạnh giội nước lạnh.

“Ngươi có thể không nói lời nào được không?” Thiếu Thương trợn ngược mắt.

Tiêu phu nhân xem như không nghe thấy, tiếp tục nói với trượng phu: “Chàng xem dáng vẻ này của Niệu Niệu, chàng cảm thấy bệ hạ muốn trông thấy cô dâu thế này à? Đừng nói bệ hạ, cho dù là Lăng Bất Nghi, chỉ sợ cũng không rõ ràng tính tình thật của Niệu Niệu cho lắm.”

Trình Thủy chần chờ nhìn về phía nữ nhi. Dù là cái nhìn không mang theo thành kiến, nữ nhi làm cô dâu của người, cũng có thể dự đoán một ngày ba bữa đánh lộn.

Trình Vịnh chắp tay nói: “A mẫu nói đúng lắm, chúng ta không ngại từ chối một chút, lúc diện thánh nói rõ hết tính tình của muội muội. Nếu bệ hạ không muốn, vậy coi như việc này chưa từng có, nếu như bệ hạ còn muốn hôn sự này, vậy sau này nếu Niệu Niệu có tranh chấp cùng Lăng đại nhân, nhà ta cũng coi như có cái để nói.”

Trình Tụng nghe hiểu cái này, bật cười nói: “Bệ hạ cùng Lăng đại nhân chưa từng thấy tính tình thật của Niệu Niệu, nên cho rằng nàng dịu dàng ngoan ngoãn yếu đuối, điềm đạm đáng yêu.” Tướng mạo cùng tính tình của ấu muội quả thực hoàn toàn trái ngược, tương phản cực lớn, nhưng sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt ngầm thừa nhận của mẫu thân và huynh trưởng thì không thể không trầm mặc.

Thiếu Thương nhìn mọi người một cái, vặn ngón tay lẩm bẩm: “Ta ở trong nhà mới ăn nói không cố kỵ như vậy, ở bên ngoài ta nói chuyện rất có chừng mực đó. Nhưng mà... Cũng đúng, ta không thể diễn được cả một đời.” Suy nghĩ kỹ một chút, nàng thật sự biểu hiện cực kỳ hiểu chuyện ngoan ngoãn trước mặt Lăng Bất Nghi.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trình Thủy, lớn tiếng nói: “A phụ, ngài ngẫm lại xem, nếu ta cùng A Nghiêu cãi lộn đánh nhau, Lâu gia nhiều lắm chỉ bỏ ta. Nhưng nếu ta trêu Lăng Bất Nghi điên lên, nói không chừng Hoàng đế lập tức cho ta một dải lụa trắng hoặc một chén rượu độc, không chừng còn liên lụy a phụ a mẫu dạy bảo không nghiêm đấy!”

“Nói chuyện linh tinh!” Trình Thủy dùng sức phất tay áo, sau đó gãi gãi búi tóc, trầm giọng nói: “Nhưng mà các ngươi nói có lý. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ tiến cung cầu kiến bệ hạ, từ chối hôn sự này! Được hay không được, phó thác cho trời!”

Gia chủ đều đã lên tiếng, Thanh Thung cùng đám nhi nữ đều khom người thưa vâng.

Nhất là Thiếu Thương, không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, nàng nhẹ nhàng vung tay áo về chỗ của mình. Mặc dù cảm thấy xin lỗi Lăng Bất Nghi, nhưng mình thoải mái mới là quan trọng nhất. Lăng Bất Nghi tương đối thích hợp làm chỗ dựa, làm lão công thì nàng dễ bị nhồi máu cơ tim!

Màn đêm buông xuống, lúc phu thê Trình thị đi ngủ, Tiêu phu nhân nằm ở đệm chăn nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe lồng ngực trượng phu chấn động, thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “... Nguyên Y à, lúc này ta mới hiểu câu nói ngày đó của nàng, ‘Nếu là Ương Ương, ta yên tâm gả nàng ta đi’. Lúc này nếu như Lăng Bất Nghi muốn cưới là Ương Ương, nàng và ta vui vẻ còn không kịp, sao lại lo được lo mất như này chứ!”

Tiêu phu nhân không mở mắt, nặng nề nói: “Nhưng thế sự thường thường là như thế, muốn đến thì không đến, càng không muốn tới thì càng đưa tới cửa. Ta biết chàng không nỡ bỏ hôn sự này, nghĩ đến chỗ tốt, Niệu Niệu thông minh giảo hoạt, hài hước dễ được yêu thích, nghe một hiểu mười, không chừng Lăng Bất Nghi lại thích dạng này. Nhưng nghĩ về chỗ xấu, tính tình Niệu Niệu kiêu ngạo gay gắt, tương lai nếu như giống như phu thê Hoắc phu nhân cùng Lăng hầu trở mặt thành thù, chúng ta cũng không có lực lượng sâu như Hoắc gia làm chỗ dựa cho nàng. Chuyện xấu nói trước, luôn luôn không xấu.”

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)