TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 989
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 69: Lần thứ nhất chiến tranh hôn nhân (Hạ)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

 

Sáng ngày hôm sau vừa không có đại triều hội cũng không có tiểu triều hội, sau khi phu thê Trình Thủy ăn mặc chỉnh tề đang lo lắng liều chết tiến cung từ hôn cho con gái út, ai ngờ tiểu hoàng môn tuyên chỉ lại vui vẻ tới, tỏ vẻ Hoàng đế lại gọi một nhà ba người bọn họ tiến cung.

“... Không biết bệ hạ tuyên chúng thần có chuyện gì?” Trình phụ tỏ vẻ thánh ân dồn dập như thế hắn có chút ăn không tiêu.

“Trình Giáo úy vui có rể quý, chẳng lẽ không cần gặp thông gia à?” Tiểu hoàng môn cười rạng rỡ, hoàn toàn không còn dáng vẻ quy củ hôm qua nữa: “Bệ hạ nhân hậu quan tâm, hôm nay cũng tuyên Lăng Hầu tiến cung, tiện cho hai nhà gặp nhau một lần, ngay trước mặt bệ hạ nói rõ ràng, về sau cũng dễ làm.”

Trong lòng Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân đều nghĩ: Hoàng đế sợ hôn sự này sinh biến đến bao nhiêu chứ, mà ngay cả hai nhà tự gặp mặt cũng không cho. Việc đã đến nước này, bọn họ chỉ có thể móc nữ nhi còn quấn trong chăn ra, tắm một cái mặc đồ trang điểm rồi kéo ra cho tiểu hoàng môn xem qua.

Thiếu Thương mơ mơ hồ hồ bị nhét vào xe ngựa vẫn lải nhải nói mê: “A phụ a mẫu đi là được rồi... Vì sao phải gọi ta? Không phải a mẫu nói không học tốt lễ nghi thì đừng có lại tiến cung à, nếu không lại làm trò cười cho người ta...”

Trình Thủy nghiêm túc nói: “Vi phụ đổi ý, hôm nay từ chối hôn sự vẫn nên để con ta tự há mồm, phụ mẫu ở bên giúp đỡ một hai là được.”

Thiếu Thương lập tức tỉnh táo: “Chính ta đi nói? Cái này… Cái này không hợp mà, loại chuyện lớn này không phải nên do trưởng bối ra mặt à?”

“Làm sao không thích hợp?” Trình Thủy nói: “Cũng không phải vi phụ muốn hủy hôn.”

Thiếu Thương nổi giận nói: “Ta biết a phụ không nỡ cửa hôn sự này, a phụ dứt khoát tự đi gả cho Lăng Bất Nghi là được!”

“Nếu ta là thân nữ nhi, Lăng Bất Nghi tốt như vậy, ta một mạch gả hơn hai mươi lần cũng không nháy mắt một cái, ngươi tin không?”

“A phụ là đồ ngốc, chỉ nhìn thấy chỗ tốt trước mắt!”

“Ngươi là nữ nhi bất hiếu, căn bản không có mắt!”

Đoạn châm chọc nhau không có dinh dưỡng này theo thường lệ kết thúc trong tiếng quát nhỏ của Tiêu chủ nhiệm.

Không đợi ba người bắt đầu chủ đề mới, chỉ nghe thấy tiếng trình lệnh bài mở cửa cung ở ngoài xe. Lần này lộ trình ngắn ngủi như vậy để ba người Trình gia đều sững sờ, sau khi hỏi thăm qua mới biết được, lúc này cũng không như hôm qua bình thường từ cửa chính Nam tiến vào đi vòng quanh gần cả tòa cung thành, mà là từ bên trên cửa Tây tiến vào Bắc cung, thẳng tới Trường Thu cung của Hoàng hậu.

Vì đi đường vòng nên lần này Thiếu Thương chưa đi được mấy bước đã lại lần nữa về tới hậu điện Trường Thu cung hôm qua diện thánh, lúc quỳ lạy nàng trông thấy Đế Hậu đều mặc thường phục ngồi ngay ngắn ở trên cùng, trong điện trừ hoàng môn cung tỳ hoặc đứng hoặc quỳ ra, ở trong còn có một sĩ phu trung niên từ dáng vẻ đến phong độ đều tốt đang ngồi quỳ.

Sĩ phu trung niên kia nghiêng đầu mỉm cười gật đầu với phu thê Trình Thủy, lại không dấu vết tỉ mỉ dò xét Thiếu Thương, thấy nàng cử chỉ ngây thơ, cấp bậc lễ nghĩa sơ hở, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc lo nghĩ. Loại thần sắc này Thiếu Thương đã gặp rồi, lần trước ở trong ngự trướng Đồ Cao Sơn, Hoàng đế lần đầu nhìn thấy mình cũng là dáng vẻ thế này. Nàng lập tức hiểu ra người này là ai.

Không biết trước lúc Trình gia đến, quân thần đang nói cái gì, Hoàng đế hình như có chút mệt mỏi, Hoàng hậu mỉm cười chỉ vào sĩ phu trung niên kia nói: “Đây là phụ thân Tử Thịnh, Thành Dương hầu Lăng Cố...” Lại chỉ vào ba người Trình gia nói: “Đây là phu thê Trình giáo úy, còn có Thiếu Thương... Các ngươi gặp gỡ lẫn nhau đi.”

Trình phụ vội vàng thở dài chắp tay với Lăng phụ, Tiêu phu nhân kéo nữ nhi ngơ ngác một cái, cũng theo phía sau khom mình hành lễ.

“... Tử Thịnh cũng không còn nhỏ tuổi, các Hoàng tử của trẫm dù có nhỏ hơn Tử Thịnh cũng đều có cơ thiếp nhi nữ, Tử Thịnh vẫn còn một thân một mình.” Hoàng đế nói: “Từ đầu đến cuối trẫm đều không yên lòng, nếu không thể sắp xếp tốt chuyện chung thân đại sự của Tử Thịnh, nghĩ đến sau trăm năm sợ không còn mặt mũi nào gặp huynh trưởng Hoắc gia.”

Lăng Cố cúi đầu nghe, lúc nghe thấy chữ ‘Hoắc’ thân thể ông ta hơi động một chút, ngăn lại nói: “Bệ hạ nói lời này thật sự làm thần xấu hổ chết mất, lại nói Tử Thịnh là nhi tử của thần, vốn nên để thần quan tâm những việc này. Nhưng bệ hạ ân trọng, qua nhiều năm như vậy chẳng những dốc lòng dạy dỗ Tử Thịnh, còn giúp cho chức vị quan trọng, thần thật sự là vô cùng cảm kích...”

Thiếu Thương ghé vào một bên nghe, rất muốn nói Lăng lão bá à, ngài thật biết dát vàng lên mặt mình, nói như Hoàng đế yêu thương Lăng Bất Nghi như thế là xem ở trên mặt ngươi ấy, người ta xem là ở tộc Hoắc thị đã chết sạch được không hả?

Có lẽ đám người đang ngồi cũng có suy nghĩ này, nhưng mà từ miệng đến tâm linh Hoàng đế đều là thuộc tính phúc hậu, bờ môi ông ấy chỉ khẽ nhúc nhích sau đó không hề nói gì. Chờ Lăng Cố thao thao bất tuyệt nói xong lời cảm kích, ông ấy mới nói: “Việc hôn nhân này đã định ra, Trình Giáo úy trung dũng thanh liêm, mưu lược hơn người...”

Khóe miệng Thiếu Thương khẽ nhếch một cái, thầm nghĩ: Trình gia, một không có hậu viện, hai không phải có tài nguyên, ngay cả nhóm fans còn không lập nổi, trừ một lão CP vạn năm gần như trong suốt, Hoàng đế lão gia cũng chỉ có thể khen tố chất cá nhân của mình Trình phụ.

“Người thì ngươi cũng đã nhìn thấy, Trình tiểu nương tử nhân hiếu, tính tình hiền hoà, hôn phối với Tử Thịnh...” Hoàng đế dường như hơi mím môi, trong lòng Thiếu Thương bổ sung cho ông ấy, nếu ngài không khen nổi cũng đừng khen nữa, cứng rắn khen thật quá xấu hổ, cố quá lại giống thủy quân(*) không được trả tiền vậy.

(*) Thủy quân: Trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin…).

“... Đó là có thể làm thê tử tốt của Tử Thịnh!” Hoàng đế chật vật khen xong, sau đó có kết luận: “Hôn sự không cần ngươi quan tâm, nhiều năm trước Hoàng hậu đã chuẩn bị xong cho Tử Thịnh rồi...”

Hoàng hậu nín cười nhìn ông ấy một cái, từ lúc con nuôi mười lăm tuổi, Hoàng đế đã trông ngóng hắn lấy vợ sinh con, mở nồi nấu cơm, ai ngờ mỗi năm đi qua, lò lạnh gạo sống, nồi sắt đều gỉ thành đồ chạm trổ vạn bông hoa rồi. Những năm này đồ để dành cho con nuôi cưới vợ cũng đủ để cưới được cả nhà Trình thị ba lần!

“... Mọi việc đều có trẫm trông coi. Như vậy, các ngươi còn có gì muốn nói?”

Trong lòng Lăng Cố đắng chát, còn muốn biện hộ hai câu: “Bệ hạ, hôn sự của Tử Thịnh vẫn nên do thần...”

“… Bệ hạ!” Trình phụ chống lại ánh mắt thúc giục của thê tử nữ nhi nhịn nửa ngày, hắn không dám nói xen lời với Hoàng đế, chỉ có thể nói chen vào Lăng lão Hầu: “Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.”

Hoàng đế sững sờ, vung tay áo nói: “Nói đi.”

Trình Thủy hít sâu một hơi, run giọng nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thần cả gan... Xin từ chối mối hôn sự này.”

Lời vừa nói ra, quân thần nô tỳ trong điện cùng nhau kinh ngạc. Hoàng hậu lập tức bậy dậy, kinh dị nói: “Trình Giáo úy, ngươi nói cái gì?” Hoàng đế trầm mặt: “Trình khanh nói vậy là có ý gì? Tử Thịnh có chỗ nào làm khanh không vừa ý?”

Thánh tâm không vui, là người đều có thể nghe ra được. Trình phụ bị dọa run rẩy hai cái, trong bụng mắng to tiểu oan gia nữ nhi không bớt lo, trên trán rịn mồ hôi: “Không không không, Lăng đại nhân tư chất hơn người, văn thao vũ lược, quả thực là lang tế quá tốt trên trời rơi xuống, thần không có chỗ nào không vừa ý cả, quả thực nằm mơ đều muốn cười tỉnh! Nhưng mà… Nhưng mà, thế nhưng nữ nhi này của thần...”

Hắn thở dài một tiếng, giọng điệu đau buồn: “Tiểu nữ quả thực ngang bướng! Đọc sách không thành, tập võ không được, nữ đức không có, miệng đức không sửa. Hôm qua sau khi thần trở về càng nghĩ càng cảm thấy không thể giấu diếm không báo, tương lai để Lăng đại nhân uất ức, sao có thể xứng với ý tốt ngày hôm nay của bệ hạ đây!”

Trình Thủy gièm pha một hơi xong, cảm thấy mình thật là một phụ thân tốt, cũng đã hết lòng hết sức với nữ nhi rồi.

Thiếu Thương bị nói đến trên mặt nóng hừng hực, mặc dù tự nói xấu mình vốn là ý của nàng, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy bị quở trách nàng vẫn có chút không xuống đài được.

Tiêu phu nhân cũng không quá dễ chịu, cảm giác ánh mắt kinh dị của Hoàng hậu từ phía trên bắn xuống, trên mặt nàng lúc xanh lúc trắng.

Lăng Cố có chút không phản ứng kịp, làm phụ thân một năm không được gặp nhi tử mấy lần, nhiều năm qua ông ta đã sớm quen với cảnh đám người chạy theo nhi tử như vịt, hôm nay thế mà đụng phải loại tình huống này, nghĩ thầm chẳng lẽ là muốn mà còn từ chối? Ông ta không nhịn được nhìn khuôn mặt thô kệch ngờ nghệch kia của Trình Thủy, lại cảm thấy không giống lắm.

Hoàng đế thu ý không vui lại, nhìn về phía tiểu nữ hài quỳ gối bên cạnh, thầm nghĩ thật ra trẫm cũng cảm thấy nữ nhi của ngươi không quá xứng đối với con nuôi của trẫm, nhưng mà các ngươi cần gì phải thành thật như thế? Ông ấy đang muốn mở miệng, bỗng nhiên tiểu hoàng môn ngoài điện thông truyền Lăng Bất Nghi tới.

Đám người tạm dừng nghị luận, đều quay đầu lại nhìn. Ánh nắng mai xuyên qua song cửa sổ cung điện, thanh niên tuấn mỹ cao lớn đeo phát quan bạc áo bào màu trắng ngược sáng bước vào, tóc đen như lông quạ, da như tuyết, bước đi không nhanh không chậm. Bị khí chất băng tuyết sạch sẽ lạnh lùng của hắn làm nổi bật, ánh nắng sớm cũng ảm đạm phai mờ, giống như chỉ có hắn mới là nguồn sáng duy nhất.

Đế Hậu cũng bất giác lộ ý cười, ánh mắt Lăng Cố lộ ra thần sắc vừa kiêu ngạo lại vừa đau buồn. Trình phụ nhìn hắn, cảm thấy giống như mình ném một trăm triệu đi, trong lòng trống trải không dễ chịu, cho dù là Tiêu phu nhân trong lòng có nhiều cố kỵ cũng thầm tiếc cho phong thái như vậy.

Dáng người Lăng Bất Nghi như lưng núi nhấp nhô, tuần tự hành lễ với Đế Hậu cùng Lăng Cố, Lăng Cố vui vẻ đôi mắt chớp động, luôn miệng nói: “Tốt tốt tốt, vi phụ đã lâu không gặp ngươi, chừng nào ngươi rảnh rỗi về nhà tụ họp một chút.”

Thiếu Thương không nhịn được oán thầm: Tụ cái gì mà tụ? Cùng ‘Phu nhân tục huyền’ của ngươi tụ hay là cùng mấy đứa con sau của ngươi tụ hả?

Loại lời này căn bản không cần Lăng Bất Nghi há mồm trả lời, cha nuôi tốt đã lập tức lên tiếng: “Gần đây Tử Thịnh có nhiều việc, chờ sau này đi.”

Lăng Cố tất nhiên biết cái ‘Về sau’ này xa xa khó vời, nhưng ông ta không dám phản bác, chỉ có thể cúi đầu xưng vâng.

Lăng Bất Nghi mỉm cười nhìn về phía cha đẻ, giống như mặt biển bình tĩnh, sâu phía dưới có bao nhiêu gợn sóng cũng sẽ không hiện ra.

Thiếu Thương có chút kỳ quái, mặc dù hôm nay mới lần thứ ba thấy mặt Vua, nhưng nàng mơ hồ phát hiện Hoàng đế là thật sự hiền hoà nhân ái, tuyệt đối không phải cái loại tính cách đế vương vui giận thất thường động một tí là nổi giận kia, ngay cả Vạn lão bá cũng dám ở ngự tiền cực lực tranh luận cho nghĩa đệ, vì sao vị Lăng phụ này sợ Hoàng đế như vậy đây?

Hoàng hậu đổi chủ đề, cười nói: “Sao Tử Thịnh lại tới đây? Ta còn đang tưởng ngươi đã về rồi.”

Lăng Bất Nghi chợt đứng dậy, đi hai bước đến trực tiếp ngồi quỳ chân bên cạnh Thiếu Thương, sau đó trả lời: “Nghe nói Trình gia tiến cung, ta đến nhìn xem.”

Hoàng hậu giống như cười mà không phải cười nhìn hai người một chút, phát hiện cả người nữ hài không được tự nhiên giống như bị ném con sâu từ cổ áo xuống, bà ấy cố ý không vạch trần: “À, thì ra là thế.”

Hoàng đế nhìn bà ấy một cái, không nhịn được cười một tiếng.

Lăng Bất Nghi quay đầu nói với nữ hài: “Vừa rồi lúc ta ở ngoài điện gỡ kiếm cởi giày nghe thấy Trình Giáo úy nói nhà nàng muốn từ hôn? Hôn sự còn có thể từ chối à?”

Cả người Thiếu Thương giờ khắc này đều đang kháng cự, giống như nói xấu người ta ở sau lưng kết quả bị chính chủ gặp được, nàng vừa nhìn Hoàng đế, vừa cười khan nói: “Cái đó, ta... Ta nghe nói nếu bệ hạ ban thưởng quá nặng, phần lớn thần tử sẽ từ chối một hai...”

Lời này thật ra rất không thích hợp, Hoàng đế khẽ nhíu mày, thầm nghĩ cô bé này quả nhiên không được dạy dỗ.

Ai ngờ Lăng Bất Nghi dường như không nghe ra chút không ổn nào trong đó, mỉm cười nói: “Nàng cảm thấy ta là ban thưởng quá nặng?”

Thiếu Thương bị nụ cười rực rỡ như mặt trời của hắn làm cho hoa mắt, tim đều nóng lên, cười ngây ngô nói: “Chẳng lẽ không phải, Lăng đại nhân vừa thông minh vừa có tài, tài mạo cũng giống như thần tiên trên trời điểm hóa, ta có chỗ nào xứng đâu, đương nhiên phải từ chối mà.”

Hoàng đế lại cảm thấy tiểu nữ này coi như biết hàng.

Lăng Bất Nghi cười đến mi mắt cong cong, nói: “Ta còn tưởng là vì nàng ghét ta mới để cho phụ thân nàng đến từ hôn, hóa ra cũng không phải là như thế, vậy ta có thể yên tâm rồi.”

Thiếu Thương đần độn cười theo: “Làm sao như vậy được? Ngài chỗ nào đều tốt, ta sao có thể chán ghét Lăng đại nhân được!”

Vài câu đối thoại không có nội dung thế này làm hai người đều cười lên.

Bao gồm cả Đế Hậu, mọi người đều là lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Bất Nghi ở cùng với Thiếu Thương, nhất là Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân, trước đó tuy nhiều lần biết được nữ nhi cùng Lăng Bất Nghi có tiếp xúc, nhưng cũng không biết hai người chung đụng như thế nào.

Đế Hậu còn có thể trấn định, Trình Thủy lại tan vỡ, hắn trơ mắt nhìn nữ nhi bị nam tử đẹp số một đô thành dỗ cho cười ha ha như đồ ngốc. Hắn cảm thấy mình đã bị phản bội, đồ tiểu oan gia này, đã vui vẻ hòa thuận cùng người ta như thế, từ hôn cái gì mà từ hôn?! Đùa vui với cha già của ngươi chắc?

Tiêu phu nhân không nhìn nổi nữa, che miệng ho nhẹ một tiếng, nói khẽ: “Thiếu Thương, không được vô lễ, đây là ngự tiền.”

Thiếu Thương bỗng nhiên thanh tỉnh, ặc, hôm nay nàng tới đây làm gì nhỉ? À phải rồi, nàng đến để từ hôn. Nàng cẩn thận nhìn Hoàng đế một chút, rụt rè nói: “Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ có thể nói chuyện riêng với Lăng đại nhân không?”

Hoàng đế thầm mắng ngươi nói cũng nói rồi còn hỏi cái gì, trên mặt lại nghiêm túc nói: “Cứ nói không sao.”

Thiếu Thương lấy dũng khí, nói với thanh niên cao lớn bên cạnh: “Ta không chán ghét Lăng đại nhân, nhưng ta thật sự không xứng với ngài. Hôm qua sau khi trở về, cả nhà chúng ta cùng ngồi xuống suy nghĩ, cố hết sức suy nghĩ...”

Lúc Hoàng đế nghe thấy ‘Cố hết sức suy nghĩ’, không nhịn được nhắm mắt lại.

“Gia phụ gia mẫu ở bên ngoài mười năm, từ nhỏ ta không được dạy dỗ, không biết được mấy chữ, không đọc được mấy quyển sách, cấp bậc lễ nghĩa tầm thường dốt nát, tính tình còn không được! Đại nhân, có lẽ ngài không biết, mấy tháng này a mẫu trở về, ta cùng nàng ầm ĩ mấy lượt rồi! A mẫu, đúng không?” Thiếu Thương cực lực bôi đen, còn xin Tiêu phu nhân làm chứng phụ.

Tiêu phu nhân cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình đã mất hết bảy tám phần rồi, thêm cái này cũng không nhiều, bèn cười khổ thừa nhận: “Hồi bẩm bệ hạ, có câu việc xấu trong nhà không nói ra ngoài. Nếu không phải sợ tương lai phu thê bọn họ có chia cách, trở mặt thành thù, thần phụ cũng không muốn tự vạch trần nữ nhi. Đều nói nhi nữ nhà mình luôn luôn tốt nhất, nhưng Lăng đại nhân tài mạo như vậy, nếu như cùng tiểu nữ, cái này, đây thật là...”

“Phung phí của trời!” Thiếu Thương vội vàng bổ sung.

Tiêu phu nhân trừng nàng một chút.

Thiếu Thương không hiểu sao bị trừng, nàng còn chưa nói ‘Hoa nhài cắm bãi cứt trâu’ mà. Nàng vội vàng tiếp tục cố gắng: “Lăng đại nhân, ngài xem tiểu nữ thật không phải khiêm tốn, lời ta nói đều là thật! Hôn sự này thật sự là không xứng mà!”

Trình Thủy thấy nữ nhi gần như dùng hết sức để nói, trong lòng dễ chịu chút.

“Thì ra là thế.” Lăng Bất Nghi như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: “... Bánh ngọt hôm qua hương vị thế nào?”

Thiếu Thương có chút kinh ngạc, liên tục không ngừng nói: “À, cực kỳ ngon, nhà bếp trong cung quả nhiên giỏi thật, dù đã lạnh đều thơm ngọt mềm mại, ta (từ sau khi tới đây) chưa từng nếm qua bánh ngọt ngon như vậy.” Hả, sao chủ đề lại nói về cái này?

Lăng Bất Nghi mỉm cười nói: “Đây không phải là nhà bếp trong cung, là trong phủ ta. Nếu nàng thích, ta sẽ đưa người qua phủ nàng.”

Thiếu Thương vừa mới lộ ra mấy phần vui mừng, chỉ nghe thấy Hoàng đế ho khan một tiếng. Lăng Bất Nghi liếc Hoàng đế, nín cười nói: “Lúc trước bệ hạ cố ý ban cho ta đầu bếp chuyên về bánh ngọt này là sợ lúc ta ăn uống thất thường, tốt nhất có thể mang theo bên người chút đồ ăn.”

Trình Thủy và Tiêu phu nhân cùng run lên, rất sợ nữ nhi không biết trời cao đất rộng thật sự nhận đầu bếp này, vội vàng liên mồm nói: ‘Không cần không cần…!’

Hoàng hậu vốn một mực lẳng lặng ngồi thẳng lưng, lúc này mỉm cười lắc đầu, bà ấy nói nhỏ bên tai Hoàng đế hai câu, sau đó không nói một lời từ bên cạnh rời đi, trước khi đi còn nhìn Trình Thủy vợ chồng một chút, ánh mắt kia thế mà mang theo mấy phần thương hại.

Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân nhìn nhau một cái, cũng hoài nghi mình nhìn lầm.

Lăng Bất Nghi không để ý tới bọn họ, trong giọng nói ấm áp lộ ra uy nghiêm lạnh nhạt, nụ cười trên mặt cũng có mấy phần làm người ta sợ hãi: “Nếu đã không phải là nàng ghét ta, hôn sự này cứ quyết định như vậy đi. Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui, ta cảm thấy nàng hiền lành tốt bụng, chuyện từ hôn về sau đừng nhắc lại nữa.”

Thiếu Thương hơi kinh hãi, đối phương đều đã nói đến mức này, có vẻ như chủ đề này coi như kết thúc. Cho nên, hôm nay rốt cuộc nàng tới làm gì? Nàng mờ mịt nhìn phụ mẫu, phát hiện Trình phụ cùng Tiêu phu nhân đều trầm mặt.

“Bệ hạ.” Lăng Bất Nghi chắp tay với Hoàng đế: “Ta định mang Thiếu Thương đi phủ Hà Tướng quân tế bái, thuận tiện thăm viếng cả nhà mẹ goá con côi cùng An Thành quân, ngài thấy được không?”

Hoàng đế gật gật đầu: “Việc này tùy ngươi.”

“Cái… Cái gì?!” Thiếu Thương không kịp chuẩn bị, gần như nhảy dựng lên, vội vàng nói: “Chàng nói cái gì?! Tại sao ta phải đi Hà phủ? Ta không đi, ta mới không muốn đi!” Bà đây vừa bị con nhỏ bitchy kia trắng trợn cướp vị hôn phu, ngươi đùa cái quái gì thế?

Lời này của nữ nhi rất vô lễ, nhưng phu thê Trình Thủy giữ im lặng, cả hai cùng từ bỏ việc cứu chữa.

Trình Thủy càng âm thầm nói tốt ở trong lòng: Không phải mấy người không ngại à? Hay lắm, bây giờ để các ngươi nhìn xem tiểu oan gia này xấu tính cùng không có quy củ!

Hoàng đế thản nhiên vuốt tay áo, dù bận vẫn ung dung nhìn xem, chỉ có Lăng Cố ngây ra như phỗng.

“Vì sao không đi?” Lăng Bất Nghi hỏi.

“Vì sao?!” Thiếu Thương cảm thấy vấn đề này thật giống như đang hỏi vì sao con người không muốn ăn phân vậy: “Ta vừa lui việc hôn nhân với Lâu gia, sau đó Lâu gia lập tức muốn cưới An Thành quân. Cái này… Cái này… Cái này quá ngại rồi...”

Lăng Bất Nghi chớp đôi mi dài, nói: “Có gì mà ngại ngùng?”

“Ta vừa mới tặng vị hôn phu cho nàng ta mà!” Thiếu Thương gần như muốn điên, nàng cảm thấy mình đang nói chuyện với người ngoài hành tinh.

“Không phải tặng cho nàng ta.” Lăng Bất Nghi uốn nắn: “Là tặng cho nơi nghĩa lý.”

Thiếu Thương choáng váng, cái này khác biệt rất lớn đó.

Lăng Bất Nghi chăm chú nhìn nàng: “Chỉ sợ người đời cũng đều suy nghĩ như nàng, vậy nàng bảo An Thành quân phải cư xử thế nào đây? Trình gia hủy hôn với Lâu gia, chẳng lẽ là để An Thành quân khó xử từ đó làm nổi bật cái đức của nhà mình à? Tất nhiên không phải. Chúng ta đều kính nể Hà Tướng quân cùng các công tử trung nghĩa vì nước vì dân, ngóng trông An Thành quân cùng Hà thị có thể vực dậy tinh thần, ngày sau trôi chảy, tương lai chờ sau khi Hà tiểu công tử thành niên có thể lần nữa xây dựng lại gia tộc. Cho nên chúng ta chẳng những phải đi Hà phủ tế bái mà còn phải thoải mái đi. Đến lúc đó, nàng phải nói cho An Thành quân, bây giờ nàng và nàng ta đều có nhân duyên của mình, không cần dông dài áy náy gì đó nữa. Đây đều là ý trời, về sau các ngươi sống thật tốt cuộc đời của mình, mới không phụ đức của trời cao, ân của phụ mẫu!”

Thiếu Thương dường như bị quấn vào trong một quả cầu len thật to, trừng mắt chó ngây ngô, không giãy ra nổi.

Nàng luống cuống nhìn phụ mẫu, lại phát hiện Trình phụ há to miệng, Tiêu chủ nhiệm trố mắt im lặng. Nàng đành phải đi nhìn Hoàng đế, ai ngờ Hoàng đế vẻ mặt tự nhiên, còn hiền hòa cười cười với nàng.

“Ta… Ta...” Thiếu Thương đưa mắt một vòng, trong lúc hốt hoảng chỉ có thể tự cứu: “Buổi chiều ta còn phải đọc sách tập viết đó! Ta không thể cái gì cũng không hiểu đã lấy chồng được!”

“Nàng không cần phải lo lắng.” Lăng Bất Nghi cười dịu dàng: “Hôm qua bệ hạ đã nhờ Hoàng hậu giúp đỡ, qua hôm nay nàng sẽ vào cung học tập với nương nương.”

“Cái gì?! Còn phải vào cung á?” Thiếu Thương ngổn ngang trong gió, nàng cảm thấy mình càng giãy dụa lại càng bị trói chặt hơn, nàng kêu thảm: “Cái này… Cái này… Cái này không cần thiết đâu!”

“Không phải nàng mới nói mình không biết chữ, không đọc mấy quyển sách, càng không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, còn nói không thể cái gì cũng không hiểu đã lấy chồng à? Vậy còn không cẩn thận học cho tốt đi?” Lăng Bất Nghi dễ dàng đánh trả về.

Thiếu Thương á khẩu không trả lời được, cầu cứu nhìn phụ mẫu, phụ mẫu, cái này đề tài này ta không biết!

Lăng Bất Nghi cười một tiếng với Tiêu phu nhân: “Cũng không phải là xem thường khả năng của phu nhân, nhưng mà nếu bàn về cấp bậc lễ nghĩa nhã nhặn tài học chu toàn, Hoàng hậu nương nương đúng là số một trong thành.”

Miệng Trình Thủy càng há càng to, Tiêu phu nhân cứng ngắc khẽ động khóe miệng, gượng cười nói: “Đó là đương nhiên, đương nhiên.”

Lăng Bất Nghi cúi đầu cười nói với nữ hài: “Nàng yên tâm, nương nương làm người lại hiền lành phúc hậu, cho dù nàng học không tốt cũng sẽ không bị trách phạt, nàng có thích không?”

Thiếu Thương nhìn hắn chằm chằm, ta vui như cha ngươi trải qua hội chứng thời kỳ mãn kinh ấy!

Trong lòng Tiêu phu nhân biết hôm nay đã thua tan tác, tàn binh bại tướng có ở lại nữa cũng vô ích, bèn thở dài: “Lăng đại nhân, bây giờ mặt trời đã lên cao giữa bầu trời, không bằng ngày mai các ngươi lại đi Hà phủ được không?” Tốt xấu gì về nhà kéo dài một chút, lại nghĩ hậu chiêu.

“Đúng thế đúng thế.” Thiếu Thương cảm kích Tiêu phu nhân đến sắp khóc: “Ta còn chưa ăn cơm trưa đó.”

“Không cần, chúng ta đi Hà phủ dùng cơm trưa.” Lăng Bất Nghi nói.

“Cái gì?!” Thiếu Thương ngay cả đang ở ngự tiền cũng quên, nàng hô lớn một tiếng, cảm thấy từng sợi tóc của mình đều muốn dựng lên, trước mắt dường như xuất hiện ảo giác: “Người ta đang làm tang sự, chàng lại muốn đi dùng cơm?!”

Nàng lúc thì hoài nghi mình nghe nhầm, lúc thì hoài nghi đầu óc mình không đủ dùng: “Huống chi, tình hình Hà gia như vậy, nói không chừng chỉ chuẩn bị chút đồ ăn lạnh đó!” Đi ăn cái gì mà ăn!

“Cho nên ta đã đưa mấy đầu bếp chuyên xào nấu thức ăn chay qua.” Lăng Bất Nghi vẫn mỉm cười: “Bây giờ chúng ta đi qua, vừa hay có thể ăn trưa cùng Hà thị, trong bữa tiệc chúng ta cũng dễ nói chuyện.”

Thiếu Thương nhìn hắn một lúc lâu, một hơi ngăn ở ngực gần như tập kết thành sóng đánh lên muốn phun ra ngoài, đi đến nhà người ta đang xử lý tang sự, còn muốn mang đầu bếp tới cửa ăn chực, hay lắm hay lắm, đây thật là một thời đại buông thả không bị trói buộc yêu tự do! Ai có thể nói cho nàng rốt cuộc là người nào mới đến từ hiện đại không?

Trình Thủy ngậm cái miệng vì há to quá mà đau nhức lại, nhưng hắn không biết phải nói gì. Tiêu phu nhân cũng ngậm miệng lại, cuối cùng thì nàng đã nhìn ra, Lăng Bất Nghi này tâm trí rắn như sắt đá, chuyện hắn đã muốn làm thì không có từ không thể. Lại thêm tâm tư người này tỉ mỉ chặt chẽ chu đáo, một khi nghĩ xong một chuyện, đó chính là kiên cố không phá nổi, không có kẽ hở. Hôm nay toàn quân đã bị diệt, nâng cờ đầu hàng.

Thiếu Thương nhìn phụ mẫu, lại nhìn Hoàng đế, ngay cả Lăng Cố nàng cũng nhìn, nàng phát hiện mỗi con đường của mình đều bị chặn, mỗi câu mình nói đều là tự tìm phiền phức, sau khi ánh mắt xin giúp đỡ không có kết quả thì lảo đảo nghiêng ngả bị Lăng Bất Nghi dắt ra ngoài điện.

Chờ sau khi hai người rời đi, Hoàng đế nhìn phu thê Trình Thủy trầm mặc mất hồn, hắng giọng một cái, hòa khí nói: “Trình ái khanh, vừa rồi vì sao ngươi phải từ hôn?”

Trình Thủy máy móc trả lời: “Cái đó, tiểu nữ... Cái đó ngang bướng...”

“Không sao, các ngươi đừng ghét bỏ Tử Thịnh là được.” Hoàng đế tươi cười hòa ái, một vẻ rộng lượng tha thứ: “Như vậy hôn sự cứ làm theo như trẫm mới vừa nói đi. Được rồi, các khanh lui ra đi.”

Làm Hoàng đế kiêm dưỡng phụ, nhiều năm như vậy ép hôn chẳng làm nên trò trống gì, nhóm triều thần phần lớn cho là ông ấy nhân từ nương tay, thực ra không phải ông ấy không muốn hoặc không đành lòng, mà là không được đó. Từ nhỏ tay nắm tay dạy bảo văn thao vũ lược tâm kế quyền mưu, kết quả tiểu tử này lại dùng từng chiêu từng thức lên trên người ông ấy, nhớ tới thật sự là nước mắt tuôn đầy mặt.

Nhưng mà, hôm nay trông thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của phu thê Trình Thủy, cuối cùng Hoàng đế cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

...

Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân trầm mặc đi ở trên con đường rộng rãi trong cung, bước chân chậm chạp như hai người già cả.

Cho đến khi lên xe ngựa nhà mình, Trình Thủy mới nhớ tới ánh mắt thương hại của Hoàng hậu trước khi đi. Hắn dùng sức vỗ đùi một cái, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khó trách, ta nói Niệu Niệu ngang bướng ra sao, Hoàng đế lại không có chút sốt ruột nào, hóa ra là vậy!”

Tiêu phu nhân tiếp tục trầm mặc.

“Được rồi, lần này chúng ta không cần lo lắng Niệu Niệu sẽ chọc Lăng Bất Nghi đến làm ra họa lớn, nàng làm sao có thể lật ra khỏi lòng bàn tay của người ta đây!” Trình Thủy thở dài.

Tiêu phu nhân thở ra một hơi, thấp giọng nói: “Kể từ hôm nay, chúng ta vẫn nên lo lắng cho nữ nhi thôi.” Gặp loại đối thủ như Lăng Bất Nghi, nữ nhi nhà mình chỉ có thua toàn phần.

Buồn cười lớn nhất hôm nay là bọn họ coi nữ nhi như đại sát khí, lo lắng làm bị thương người ta, kết quả phát hiện người ta là vũ khí hạt nhân.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)