TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 1.096
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 73: Hôn lễ của bạn tốt nhất (Hạ)
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

 

Lễ cưới hỏi của người đương thời đều làm vào buổi tối, đèn hoa vừa lên là lúc đón dâu.

Lúc này ven đường không có đèn đường san sát nối tiếp nhau, không có ánh sáng chói lọi chiếu rọi như ráng chiều, chỉ tiêu ganh đua so sánh hôn lễ chỉ là nhìn xem đội ngũ đón dâu nhà ai đèn đuốc sáng hơn mà thôi. Nhà nghèo cùng lắm là đốt một vài bó đuốc soi sáng đường, người giàu lại có thể xếp mấy trăm thậm chí hơn ngàn ngọn đèn lớn, có thể chiếu đêm khuya khí phái như ban ngày. Lúc này Lâu gia đã dùng tất cả tài lực trên đèn đuốc.

Bởi vì Hà Chiêu Quân là mặc áo tang thành hôn, cho nên nghi trượng không thể diễn tấu đốt pháo, trong bữa tiệc không có ca múa sáo trúc, ngay cả thịt cá đều hết sức miễn giảm, cũng may bây giờ đang vào đầu hạ, rau quả trái cây có không ít.

Các tân khách thấy đội ngũ đưa gả lớn mạnh kéo dài một nửa mang hỉ phục đỏ tươi, một nửa mặc đồ tang trắng thuần, trong sự nghiêm túc trang trọng lộ ra một cỗ bi thương, nhà hai người đều không cười. Cảnh tượng như vậy, mọi người cũng không tiện vui mừng hớn hở đánh lang tế, đùa nữ quyến, hi hi ha ha tiến hành một loạt hoạt động quậy đám cưới, chỉ có thể an tĩnh chúc mừng sau đó ngồi vào vị trí.

Không biết thế nào, mấy ngày nay Hoàng đế càng nghĩ đến Hà Tướng quân càng cảm thấy thật là trọng thần đắc lực, thế là thường thường thêm ân sủng cho Hà gia. Thanh niên trai tráng cả nhà Hà gia đều đã chết, Hà Chiêu Quân không có cha anh đưa dâu, Hoàng đế bèn phái Tam Hoàng tử thay mặt huynh trưởng tự mình đưa dâu; Hà gia thân quyến không nhiều, Hoàng đế lập tức triệu nhiều dòng họ liệt hầu đi ăn mừng. Lần gần đây nhất thêm ân sủng, là cho Lâu Nghiêu một cái chức Đô Úy lang quan. Hoàng đế thường ngày ban chức quan cực kỳ nghiêm khắc, đây gần như là đãi ngộ dành cho Phò mã.

Thiếu Thương nghiêm khắc từ chối ngồi cùng một xe với Lăng Bất Nghi, theo cha mẹ huynh trưởng cùng đi. Trước khi xuống xe ngựa, nàng trịnh trọng nói với Trình Ương: “Đường tỷ, xin lỗi, trên tiệc cưới hôm nay sợ là lại phải liên luỵ đến ngươi rồi.”

Trình Ương cười khổ nói: “Nói cái gì mà liên luỵ với không liên luỵ, chỉ sợ miệng ta đần, không giúp được ngươi một tay.” Trải qua mấy bữa tiệc kinh hãi trước, nàng ta đã quen với việc đường muội của mình kiểu gì cũng sẽ xảy ra vấn đề lúc dự tiệc.

“Sợ cái gì mà sợ! Có ta đây! Người nào không có mắt dám ức hiếp Niệu Niệu, nhìn ta xé xác nàng ta ra!” Vạn Thê Thê cùng xe mà đến mặc kệ một đống châu ngọc phỉ thúy leng keng loảng xoảng xung quang váy dài vạt cong, mạnh mẽ thành thạo tay không nhảy xuống xe ngựa, làm cho nô bộc Lâu gia ở một bên giữ băng ghế dẫm chân nhìn mà trợn mắt há mồm.

Trình Ương kinh hoảng nói: “Hôm nay là ngày tốt của người ta, các ngươi cũng không thể đánh nhau đâu!”

“Không đến mức, không đến mức.” Thiếu Thương vội khoát tay với đường tỷ, lại xoay người nói: “Thê Thê a tỷ, chờ một lúc nữa ngươi cũng không cần nhúng tay. Kể từ khi cùng Lăng Bất Nghi đính hôn, ta đã không còn đường quay đầu, ngươi cũng bớt đi trêu chọc kẻ thù đi.”

“Ngươi đừng không biết đủ, ta cho ngươi biết nếu có được Lăng Bất Nghi là lang tế, nhiều cô nương tình nguyện bị ngàn người vạn người hận đấy.” Vạn Thê Thê cười ha ha nháy mắt ra hiệu.

Ba nữ hài vừa thì thầm to nhỏ vừa theo nô bộc Lâu phủ đi đến sảnh tiệc, xa xa trông thấy đèn đuốc sáng trưng, trong sảnh đã có không thiếu nữ vào chỗ ngồi, chỉ thấy Doãn Hủ Nga ngồi ở một góc đang dùng sức vẫy tay với các nàng.

Vạn Thê Thê lầm bầm: “Nhìn cái dáng vẻ hiền lương đoan trang của nàng ta kìa, cũng không ngại giả bộ tốn sức!”

“Hiền lương có gì không tốt, quân cữu quân cô nhà ai mà không thích cô dâu hiền lương đâu.” Trình Ương nhỏ giọng nói.

Vạn Thê Thê đang muốn phản bác, lại nghe Thiếu Thương khe khẽ thở dài, yếu ớt nói: “Ôi, thật ra lấy chồng cũng không có gì tốt. Nếu có thể, một mình lại càng tự do.”

Trình Ương há mồm kinh hãi, Vạn Thê Thê cười nói: “Ta nghe không dưới mười lần ngươi tính toán tương lai muốn gả người nào, muốn sống thế nào. Về sau định thân với Lâu Nghiêu, ngươi càng là luôn miệng lải nhải phải tính toán thế nào mới chua toàn. Ôi da, Lăng Bất Nghi này rốt cuộc là mãnh thú phương nào ở nhân gian, lúc này mới cùng ngươi đính hôn chưa đến mười ngày, ngươi đã đổi ý nha!”

Thiếu Thương lại thở dài: “Trước kia là ta tuổi nhỏ không biết gì, suy nghĩ không chu toàn. Thật ra suy nghĩ kỹ một chút, lấy chồng nào có tốt bằng độc thân, thật sự là thiếu niên không biết tư vị sầu thương, ôi, bỏ đi, chúng ta đi vào đi.”

Vạn Thê Thê bị giật nảy mình, vội vàng nhìn Thiếu Thương tỉ mỉ kỹ càng.

Bạn chí thân của nàng ấy vốn có dáng vẻ yếu đuối, hết lần này tới lần khác trong lòng lại đầy linh hoạt. Mắng chửi người không lưu tình, đánh nhau không nương tay, cả người đều là gai bướng bỉnh xinh đẹp. Nếu nàng ấy đi phóng hỏa, Thiếu Thương có thể giúp đỡ tưới dầu châm củi, là người bề ngoài và tính tình trái ngược nhất mà nàng ấy từng gặp. Vậy mà hôm nay nàng ấy lại có phần bất lực yếu đuối, làm cho người ta thấy mà yêu.

Vạn Thê Thê tự nhiên sinh ra tình cảm bảo vệ kẻ yếu hừng hực như lửa, nàng ấy nhanh chóng đạt được hai kết luận.

Thứ nhất, Lăng Bất Nghi kia nhất định đối xử với Thiếu Thương không tốt!

Thứ hai, Thiếu Thương nhất định rất sợ hãi lại không muốn nhận một đống người làm nhục chỉ trích!

Vạn Thê Thê cắn răng đi theo Thiếu Thương cùng Trình Ương đi vào sảnh tiệc lễ, quả nhiên, theo thị tỳ báo họ tên, đám nữ quyến trong sảnh đồng loạt bắn ánh mắt qua, giống như mưa tên lít nha lít nhít đầy trời. Trình Ương nhát gan đầu tiên bị dọa lui một bước, kém chút nữa đã quay đầu trở về, cuối cùng Thiếu Thương vẫn nhanh tay kéo đường tỷ kéo lại.

Hôm nay Lâu gia cưới hỏi tuy nhiều tân khách, nhưng trong lúc có tang không tiện trắng trợn uống rượu làm vui, chơi đùa không thể chơi đùa, ăn uống đều thanh đạm, trừ những người có giao tình cực kỳ sâm đậm với hai nhà Hà Lâu, còn lại tân khách đều xem lễ sau đó cáo từ về nhà.

Hơn nữa cũng không phải là tất cả nam khách đều mang theo gia quyến, cho nên đêm nay nữ quyến ở thiên sảnh dùng tiệc lại càng ít, Lâu gia bèn sắp xếp bàn tiệc nữ chung trong sảnh đường. Ngồi trên đầu là bàn ăn của các phu nhân, phía dưới sắp xếp bàn ăn của các tiểu thư, lấy bình phong bằng trúc treo lụa mỏng dài dằng dặc ngăn cách trước sau.

Ánh mắt các cô gái nhìn về phía Thiếu Thương trực tiếp mà không mang theo giả bộ, hoặc xúc động phẫn nộ, hoặc ghen ghét, hoặc tò mò... Không có trường hợp cá biệt. Vương Linh cùng Lâu Ly theo theo lệ thường ngồi cùng một chỗ, ánh mắt nhìn về phía Thiếu Thương gần như muốn bốc hỏa, chẳng qua khác biệt là người trước oán độc người sau xúc động phẫn nộ mà thôi.

Các phu nhân thì hàm súc hơn nhiều, dùng ánh mắt xem kỹ liếc lên liếc xuống vài lần sau đó nhanh chóng quay đầu đi, trên mặt nhao nhao lộ ra vẻ thâm ý.

Nhưng cho dù là lớn hay nhỏ, đã kết hôn hay là chưa lập gia đình, những lời nghị luận của nữ nhân đều kết thúc bằng xì xào bàn tán…

“Lăng Bất Nghi chọn nhiều năm như vậy, càng nhìn kỹ... Vị kia, chẳng qua cũng chỉ như thế.”

“Thập Nhất lang mắt bị mù rồi, nữ nhân này tài mạo đều không đạt. Ta… Ta không phục!”

“Đâu chỉ tài mạo không đạt, ta còn nghe nói nàng ấy ngu dốt kiêu ngạo ngang ngược, dốt đặc cán mai đấy!”

“Thập Nhất lang nhất định là bị lừa gạt, nhìn dáng vẻ nàng điềm đạm đáng yêu quyến rũ, không biết giả vờ yếu đuối đến mức nào đó!”

...

Nhưng mà cho dù có bàn tán thế nào, chỉ cần không phải quá thành kiến, đều nhìn ra được vị cô dâu mới của Lăng thị tương lai này quả thực không tầm thường.

Trong đô thành chưa từng thiếu tiểu cô nương mỹ mạo, nhưng vị Trình thị này lại đẹp đến làm người khó quên, khuôn mặt trẻ con yếu ớt tĩnh mịch ưu sầu, bao phủ một phần như sương như khói mông lung. Rõ ràng là tuổi hoa ngây thơ, hết lần này tới lần khác lại có một khí chất lạnh nhạt không tranh với đời; khi ngươi cho rằng nàng chỉ yếu đuối đáng thương, ánh mắt nàng nhìn ngươi lại sắc bén lõi đời.

Lời nói không có dáng vẻ, nhưng dù cho thô lỗ như Vạn Thê Thê, cũng có thể cảm nhận được những ánh mắt cùng lời xì xào bàn tán phía dưới như bóng đao sắc kiếm, sắc bén đến có thể rạch đứt da người. Trình Ương hơi co rúm lại, sau đó lại cứng rắn căng da đầu đi vào trong sảnh. Ngược lại là Thiếu Thương ở trung tâm gió lốc lại tự nhiên như không hề phát hiện, cử chỉ như thường.

Vạn Thê Thê không nhịn được nhỏ giọng khen: “Ngươi cũng thật bình thản.”

“Ngươi cứ như giống như ta, từ nhỏ đã bị người ta chỉ trích phỉ báng, tất nhiên sẽ thành quen.” Thiếu Thương thản nhiên nói.

Vạn Thê Thê khẽ giật mình, mười sáu năm qua trái tim nhỏ vốn luôn cứng rắn của nàng ấy bỗng dưng nhéo một cái.

Doãn Hủ Nga thấy các nàng đến gần, vội kéo ba người đến chỗ hẻo lánh kia. Nàng ta được Trình Vịnh nhắc nhở, cố ý đến sớm dự tiệc, sau đó trong lúc bắt chuyện nhanh chóng lôi kéo ba bốn nữ hài có thể nói chuyện đến, đám người bao quanh ngồi cùng một chỗ.

Vạn Thê Thê cùng Doãn Hủ Nga liếc nhau, rồi vội vàng quay mặt đi để không phát sinh chiến tranh nội bộ. Thiếu Thương cùng Thê Thê nhà mình ngồi cùng một bàn, Trình Ương cùng Doãn Hủ Nga ngồi một bàn.

Không lâu sau, tất cả nữ quyến đều vào chỗ ngồi, Tiêu phu nhân bị Lâu Nhị phu nhân mang theo nhiệt tình kéo đi, hai người cùng Lâu Nhị Thiếu phu nhân ngồi cùng một chỗ thì thầm. Trên bàn đặt rau xanh cùng nước hoa quả, đám người tất nhiên lấy lễ nghi đi đầu chúc mừng gia chủ, sau đó đơn giản ăn uống.

Nhưng mà khó khăn lắm mới qua gần nửa canh giờ đã có người không nhịn được muốn làm khó dễ.

Một nữ tử áo vàng ngồi bên trái Lâu Ly buông cốc xuống, lên tiếng: “Vị Thiếu Thương muội muội này, hôm nay ngươi mặc thật đẹp đó, hoàn toàn khác với lúc trước quần áo nghèo nàn. Rốt cuộc là trèo lên nhà cao sang, thay đổi rồi!”

Đám người nhìn lại, hôm nay Thiếu Thương mặc thân váy áo này hoàn toàn đúng là tinh xảo bất phàm, trên váy vạt cong xanh nhạt thanh lịch mơ hồ hiện lên ánh sáng, trân châu gắn trên vạt áo dưới ánh nến giống như sóng bạc cuộn ra từ trong biển chiếu lấp lánh, làm nổi lên vẻ đẹp của nữ hài như tùng xanh ngắt, thanh cao nghiêm nghị.

Nghe lời khiêu khích này, Thiếu Thương trầm mặc liếc qua Vương Linh Lâu Ly ở đối diện, Vương Linh khinh thường cười cười, quay đầu đi, Lâu Ly rõ ràng trước đó đã được dặn dò qua, cố nén không thể mở miệng.

Không đợi Thiếu Thương há mồm đánh trả, Vạn Thê Thê đã cười lạnh nói: “Ngươi nói chắc như đinh đóng cột, chắc là trước kia đã gặp qua muội muội Trình gia của ta. Ta hỏi ngươi, trước kia ngươi ở nơi nào khi nào gặp nàng?”

Nữ tử áo vàng kia bị khí thế dữ dằn của Vạn Thê Thê dọa sợ, lắp bắp nói: “Vào… Vào lúc nàng ấy đi ra ngoài dự tiệc...”

“Nói hươu nói vượn! Muội muội ta trước khi song thân về đô thành gần như không ra khỏi cửa. Mấy tháng trước mới bắt đầu dự mấy buổi tiệc, tổng cộng không đến một bàn tay, ngươi thấy nàng ấy lần nào, sao cho tới bây giờ ta chưa từng thấy ngươi?”

Vương Linh thản nhiên nói: “Vạn gia muội muội, ngươi cũng quá võ đoán, trong buổi tiệc nhiều người như vậy, chưa biết chừng ngươi nhìn lầm...”

“Ngươi đừng giả ngu! Từ nhỏ ta đã luyện bắn tên, hai con chim sẻ ngoài trăm bước ta cũng sẽ không nhìn lầm, huống chi mặt người, ta gặp qua là sẽ không quên!” Vạn Thê Thê chống tay trên bàn, hai mắt phun lửa: “Chó săn của ngươi trước đó căn bản chưa thấy muội muội Trình gia, ngược lại là vừa rồi ta nhìn thấy ngươi nói nhỏ vào tai nàng ta, hẳn là ngươi chỉ điểm!”

Vương Linh cũng tức giận, hừ lạnh một tiếng: “Được, chính là ta nói, thì sao?”

“Ngươi thừa nhận là tốt.” Vạn Thê Thê cố ý đùa cợt: “Muội muội của ta tướng mạo đẹp, mặc váy áo đẹp cũng chỉ là dệt hoa trên gấm; nhưng mà có vài người ấy, người xấu tâm ác, mặc cái gì cũng xấu.”

“Vạn Thê Thê, ngươi dám...” Vương Linh cố gắng nhịn xuống, giật mình suýt nữa tự mình nhận.

Vạn Thê Thê thấy đối phương bị nghẹn họng, dương dương đắc ý bỏ vào trong miệng một miếng dưa ngọt.

“Trình Thiếu Thương!” Lâu Ly không nhịn được, đứng lên khỏi ghế chỉ vào đối diện: “Ngươi thật có năng lực mà, chân trước vừa lui thân với đường huynh ta, chân sau đã leo lên Thập Nhất lang. Ngươi… Ngươi xứng đáng với đường huynh của ta à?”

“Cái này ngươi hẳn nên đi hỏi Thập Nhất lang của ngươi nha, ai bảo hắn cầu hôn nhanh như vậy, ngay cả một ngày cũng không chờ được, cái này liên quan gì đến muội muội Trình gia?” Một nữ hài mặt tròn bên cạnh Doãn Hủ Nga lên tiếng chế giễu. Thốt ra lời này, nữ hài chung quanh đều nở nụ cười.

Mặt Lâu Ly đỏ lên: “Thế thì Trình Thiếu Thương cũng không nên đồng ý nhanh như vậy, đường huynh ta rất khổ sở đó!”

“Ui ui, bệ hạ chính miệng đề thân, hoàng ân lớn như vậy, ai dám tự dưng từ chối? Lâu gia tiểu muội lớn giọng thật, há mồm là nói không nên đồng ý. Nếu thật đổi lại cho nàng ta đến ngự tiền, nhìn xem nàng ta có cái gan đó không?” Doãn Hủ Nga che tay áo cười khẽ.

“Đúng thế đúng thế.” Một nữ hài khác búi tóc dày đi theo góp vui: “Ta nghe thúc phụ phòng thủ trong cung nhà ta nói, hôm đó bệ hạ cực kỳ cao hứng, còn thưởng bọn họ chút rượu đó.”

Mặt Lâu Ly như tương cà: “Ta… Ta… Ta không có ý này! Ý ta là đường huynh của ta rất tốt với Trình Thiếu Thương, nàng hẳn nên đau buồn, hẳn là tránh đến vùng nông thôn...”

“Còn hẳn là thế nào nữa?” Hôm nay Thiếu Thương căn bản không tức giận nổi, thản nhiên nói: “Đường huynh ngươi cưới người khác, ta phải cả đời không gả à? Cho dù có muốn gả cũng nên đau buồn vài năm, tốt nhất bỏ lỡ tuổi cưới gả, đúng không? Cuối cùng coi như có gả, cũng tốt nhất gả không như ý, trốn ở nơi hẻo lánh liếm láp vết thương, chớ đi đến chỗ này hả? À, biết thì là Trình gia chúng ta vì thành toàn cho di ngôn lúc lâm chung của Hà Tướng quân, lúc này mới nhịn đau từ hôn. Không biết, còn tưởng rằng Trình gia chúng ta mắc nợ Lâu gia các ngươi đấy! Lâu Ly, ngươi nghĩ kỹ càng rõ ràng đi, đừng có không biết trời cao đất rộng nói hươu nói vượn!” Nói xong, ánh mắt nàng như lưỡi dao bắn ra ngoài.

“Nếu ngươi có gan, thì đưa những lời ngươi vừa mới nói về Lâu Nghiêu cùng ta đến trước mặt trưởng bối nhà ngươi mà nói. Ta cũng muốn xem ngươi còn có thể có mấy cái xương!” Thiếu Thương cười lạnh nói: “Lâu Ly, ngươi thật cho là ta thiếu nợ ngươi chắc!”

Lâu Ly ngượng ngùng ngồi xuống, không biết sao, nàng ta cảm thấy hôm nay Trình Thiếu Thương có chút lệ khí, không nên động vào.

Bữa tiệc an tĩnh một lát, Vương Linh lại đổi giọng điệu, the thé nói: “Ôi, rốt cuộc thì bây giờ cũng không còn giống ngày xưa. Tiểu A Ly à, ta khuyên ngươi nhịn một chút, ngươi còn tưởng Trình tiểu nương tử là cô dâu của đường huynh ngươi như trước à...”

“Thật ra hôm nay trong cung có người đến truyền lời, bảo ta ngày mai chuẩn bị, từ nay trở đi mỗi sáng đều sẽ có người đón ta đến Trường Thu cung.” Thiếu Thương bỗng nhiên ngắt lời: “Vương nương tử, Hà thị có công lớn với triều đình xã tắc, hôm nay là ngày vui của An Thành quân, bệ hạ nhiều lần ban thiên ân là ngóng trông nàng ta có thể cưới hỏi trôi chảy. Nhưng mà hai người các ngươi không ngừng nhắc lại chuyện của ta cùng Lâu Nghiêu, là định không cho An Thành quân qua ngày hôm nay yên lành à? Ngươi có tin ngày mai ta tiến cung lập tức bẩm báo việc này cho bệ hạ cùng nương nương không?”

Vương Linh đột nhiên giật mình, cứng ngắc cười cười: “Là ta lỡ lời, chuyện lúc trước đã qua, không cần nói nữa.”

Vạn Thê Thê cười lạnh mấy tiếng: “Vương Linh a tỷ thật bản lĩnh, cầm được thì cũng buông được, trở mặt giống như ảo thuật ấy. Nhưng mà có chuyện ta phải nói rõ trước, hôm nay ngươi nôn ra những lời không bằng chó má này, nhiều người như vậy đều nghe thấy được. Cho dù Thiếu Thương muội muội không nói, tương lai cũng khó đảm bảo không truyền đến tai bệ hạ, đến lúc đó ngươi cũng đừng cắn người linh tinh giống như chó dại!” Cuộc đời nàng ấy bội phục nhất là bản lĩnh cãi nhau của chị em tốt nhà mình, thường thường có thể một phát túm được điểm yếu!

Vương Linh hận hận cắn môi, ánh mắt oán độc.

Lúc này thiếu nữ lớn hơn vài tuổi bên cạnh nàng ta mở miệng, trong giọng điệu chậm rãi lộ ra ác ý: “Dính líu Lâu gia là không cần thiết. Vậy chúng ta nói một chút về việc hôn nhân của Trình tiểu nương tử cùng Lăng đại nhân đi. Chuyện hôm đó chúng ta đều nghe nói, buổi sáng Trình gia đến Lâu gia lui thân, buổi chiều ngay ở trong cung đính hôn, cũng nhanh đến bất hợp lí rồi. Không khỏi làm cho người ta sinh lòng nghi ngờ...”

“Lòng nghi ngờ cái gì?” Vạn Thê Thê cảnh giác nói.

Thiếu nữ kia cố ý đánh giá Thiếu Thương, ánh mắt viết rõ ràng: “Trình tiểu nương tử, phải chăng ngươi cùng Lăng đại nhân đã quen biết trước đó? Lăng đại nhân khôi ngô tuấn tú, nếu ngươi âm thầm có tình ý, nói ra cũng không sao đâu.”

Thiếu Thương vừa há mồm, Vạn Thê Thê đã nhảy dựng lên: “Không có, tuyệt đối không có!”

Các cô gái bên kia cũng không chịu theo, rối rít nói: “Ngươi cũng không phải Trình Thiếu Thương, làm sao ngươi biết?”

“Ta đương nhiên biết! Thiếu Thương muội muội là người có chí khí!” Vạn Thê Thê lớn tiếng nói: “Còn hơn một đám người bên ngoài các ngươi, trông thấy Lăng Bất Nghi là giống như chó hoang đói bụng ba ngày đuổi theo thịt xương! Nữ tử bình thường cũng chỉ nhìn thấy Lăng Bất Nghi đẹp thôi, về sau nên làm gì thì làm cái đó. Cũng chỉ có các ngươi, bản thân không ăn được, bèn sủa loạn khắp nơi cắn người! Đáng tiếc, Lăng Bất Nghi chướng mắt các ngươi!” Lời nói này quá hung ác, nữ hài bên phía nàng ấy nhao nhao bật cười, vui đến ngả nghiêng.

Doãn Hủ Nga mỉm cười nói: “Ta khuyên các vị muội muội một câu, nhân duyên là chuyện trời định. Năm nay Lăng đại nhân đã hai mươi mốt, từ năm hắn mười lăm tuổi bệ hạ đã bắt đầu vì hắn nghị thân, cho tới bây giờ trọn vẹn sáu năm. Nói đến đây chắc các vị muội muội cũng đã biết Lăng đại nhân còn lâu hơn Thiếu Thương muội muội. Thế nhưng sao nào, nhân duyên do trời định, lúc cần cũng phải nghĩa thoáng ra.” Nàng ta nói lời này tuy là hướng về đám nữ tử đối diện, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc về phía Vương Linh.

Vương Linh chợt đứng lên, cười lạnh nói: “Phải… Là Thập Nhất lang cầu hôn với Trình Thiếu Thương. Thế thì đã sao? Chúng ta đều là nữ tử khuê trung thành thành thật thật, đi thẳng làm ngay, ăn nói có ý tứ, làm gì có ai bì kịp được một vài người làm ra vẻ quyến rũ, lả lơi đưa tình, giả bộ đáng thương yếu đuối, hiểu biết nhất là mê hoặc nam nhân! Lăng đại nhân là đại trượng phu, sao có thể hiểu những việc ngầm mánh khoé lén lút này, sợ là bị lừa!”

Lời này cực kỳ âm độc, các cô gái bên cạnh Vương Linh giống như nghe kèn lệnh, nhao nhao đứng lên cùng công kích Thiếu Thương. Vạn Thê Thê vội đến giậm chân, khàn giọng ra sức mắng, lại bị giễu cợt ‘Cọp cái sao nghe hiểu được những thứ này’, càng có người biết nội tình trào phúng ‘Vạn nương tử coi trọng Trình Nhị công tử vội vã thay nhà chồng ra mặt đấy’.

Vạn Thê Thê có lão luyện cũng không nhịn được đỏ bừng cả mặt, nữ hài bên Doãn Hủ Nga cố kỵ mặt mũi, không tiện chửi rủa quá khó nghe, đúng vào lúc này, thị tỳ ở cửa cao giọng hô to: “Lăng đại nhân đến!”

Đám nữ hài ầm ĩ mồm năm miệng mười giống như bị đè nút tạm dừng, trong nháy mắt tiếng động tan hết. Tất cả nữ tử đều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng dáng cao gầy của Lăng Bất Nghi đổ xuống trên sàn nhà.

Hắn cũng không nói chuyện, sắc mặt âm trầm từng bước một đi tới, khí tức sắc bén như kiếm ra khỏi vỏ đập thẳng vào mặt, giống như mãnh thú nơi núi cao nhào vào bầy cừu, các cô gái từng người rụt về, bầu không khí trong sảnh đột nhiên se lạnh như đầu xuân.

Thiếu nữ lớn tuổi kia chủ động tiến ra đón, mỉm cười ngọt ngào nói: “Lăng đại nhân, nơi này là bàn tiệc nữ quyến, cái này không quá hợp lễ nghi...”

Ánh mắt Lăng Bất Nghi như hàn băng, khinh bỉ nhìn nàng ta: “Phân tiệc hay gộp tiệc chỉ là tiểu tiết, biết liêm sỉ tiến thối mới là đại lễ nghi.” Nói xong hắn nhanh chân đi vào, một tay giật bình phong ở giữa sảnh đường xuống.

Chỉ thấy mặt bên kia, phu nhân các nhà chẳng biết từ lúc nào đã ngừng chuyện phiếm, dường như yên tĩnh đã lâu.

Sắc mặt Tiêu phu nhân rất khó nhìn, Lâu Nhị phu nhân dựa vào con dâu yên lặng rơi lệ, Lâu Đại phu nhân xấu hổ cười một tiếng, nói: “Tử Thịnh, ngươi đã đến à...” Không đợi bà ta nói tiếp, Lăng Bất Nghi đã lẳng lặng khom người hành lễ, lại làm một cái lễ cung kính gấp bội với Tiêu phu nhân, sau đó nói: “Có các trưởng bối nhìn, xem như hợp lễ đi.”

Thiếu nữ lớn tuổi này lấy dũng khí, không tránh không né đón lấy ánh mắt Lăng Bất Nghi, lớn tiếng nói: “Lăng đại nhân nói vậy sai rồi, thánh nhân viết lễ nghi chính là...”

Vương Linh yên lặng ngồi xuống, trong lòng cười lạnh cái đồ ngu xuẩn tự cho là thông minh này. Nếu khoe khoang tài học mà có tác dụng với Lăng Bất Nghi, nàng ta đã ra sức đọc sách từ lâu lắm rồi.

Lăng Bất Nghi quả nhiên nhìn cũng không nhìn nàng ta, trực tiếp từ đi qua bên người nàng ta, đi bên cạnh ghế của Thiếu Thương, sau đó thản nhiên nói: “Ta biết tiểu thư à? Ngươi và ta có quen biết không? Tiểu thư há mồm đã nghị luận chuyện riêng của phu thê chưa cưới người ta, cảm thấy mình hiểu liêm sỉ biết lễ nghi à? Cái này thánh nhân có nói không?”

Thiếu nữ kia có nằm mơ cũng chẳng ngờ mình sẽ bị nhục nhã trước mặt mọi người, lập tức chảy nước mắt, ô hô một tiếng che mặt rời tiệc mà đi.

Lăng Bất Nghi cúi đầu nhìn Vạn Thê Thê một chút, Vạn Thê Thê tức giận đầy mình, cắn chặt răng nhịn xuống, dù là ánh mắt nam tử trên đỉnh đầu như đao, nàng ấy cũng quyết định không chịu thua!

Lâu Ly cùng mọi người đều sợ hãi rụt lại, không dám nói lời nào. Vẫn là Vương Linh cười làm lành đứng lên, nói: “Thập Nhất lang, A Kiều tỷ tỷ cũng là nữ nhi nhà quan lại, sao ngươi lại làm...”

Một chữ ‘Nhục’ còn chưa nói ra, Lăng Bất Nghi đã ngắt lời: “Ta biết nàng ta là ai. Người không phạm ta, ta không phạm người, trở về ta sẽ viết một lá thư hỏi phụ thân nàng ta một chút, nàng ta ở trước mặt mọi người nhục nhã vị hôn thê của Lăng mỗ là có ý gì? Có phải là ức hiếp Lăng Bất Nghi này mềm yếu vô năng không?” Ánh mắt hắn lạnh lùng đảo qua các phu nhân ngồi ở bàn tiệc phía trên.

Các nữ quyến đã bao giờ được thấy vẻ lạnh lùng này của Lăng Bất Nghi, Lâu Đại phu nhân vội vàng nói: “A Kiều hôm nay là theo bá phụ nàng ta tới, nếu là bá mẫu nhà nàng ta ở trên tiệc thì nhất định không để nàng ta không có quy củ như này!”

Lăng Bất Nghi mặc kệ Lâu Đại phu nhân, lại cúi đầu nhìn Vạn Thê Thê một chút.

Vạn Thê Thê ngẩng đầu ưỡn ngực, vuốt vạt áo ngồi thẳng. Thiếu Thương cảm thấy buồn cười, tiến tới nói: “Đừng chống cự, ngươi chịu không nổi.” Vạn Thê Thê càng thêm ưỡn người sừng sững bất động, rất có khí thế nhưng bàn tay lại có chút phát run.

Lăng Bất Nghi nhìn về phía Vương Linh: “Vừa rồi nói đến chỗ nào. Ừm, quyến rũ phong tình, khoe khoang làm ra vẻ, ngươi nói là tháng trước Nhị Hoàng tử tặng ta hai mỹ cơ, huynh trưởng Vương Long của ngươi sau khi nhìn thấy thì thèm nhỏ dãi, ta bèn đưa người qua cho hắn ta. Ai ngờ không được mấy ngày, ta nghe nói hai mỹ cơ kia lại bị phụ thân ngươi thu nhận. Cũng không biết tương lai ngươi nhìn thấy hai mỹ cơ kia, nên xưng hô các nàng là gì nhỉ?”

Vương Linh thở dồn dập, trên mặt đầu tiên là lúc trắng lúc xanh, sau đó nóng bỏng như lửa đốt.

Dưới uy thế của Lăng Bất Nghi, xung quanh nào có người dám giúp nàng ta nói chuyện. Lâu Đại phu nhân xưa nay không thích nàng ta làm hư nữ nhi của mình, mà ngại mặt mũi nên không dám nói nhiều, lúc này trong lòng không biết sung sướng đến thế nào.

Lâu Ly thấy nàng ta đáng thương, yên lặng dịch sang, lôi kéo tay áo của nàng ta để nàng ta ngồi xuống.

Lăng Bất Nghi lần nữa nhìn Vạn Thê Thê một chút, chậm rãi tiến lên một bước.

Vạn Thê Thê cuối cùng không chống cự nổi, áy náy nhìn Thiếu Thương một chút, từ từ leo đến chỗ trống phía bên phải Doãn Hủ Nga.

Lăng Bất Nghi cứ như vậy tự nhiên ngồi vào bên người Thiếu Thương. Sau đó, cảnh kỷ băng hà giáng lâm ở Trình phủ lại lần nữa diễn ra trên bữa tiệc ở Lâu phủ. Từ đám người Lâu Đại phu nhân ngồi ở trên cùng, đến nhóm tiểu cô nương ở phía dưới, đều yên tĩnh không nói cúi đầu ăn uống. Đừng nói là tiếng nói, ngay cả thở mạnh cũng không có một tiếng nào.

Lăng Bất Nghi cầm cốc mới thị tỳ dâng lên, giơ về phía ghế đầu nói: “Các phu nhân có lễ, nghĩ đến các vị cũng đã nghe thấy chuyện ta cùng Trình thị đính hôn, tương lai lúc thành hôn, Bất Nghi còn muốn mời các vị đại giá quang lâm.”

Nữ quyến nào dám có dị nghị, nhao nhao nâng chén đồng ý, liên tục mỉm cười nói ‘Chúc mừng chúc mừng’ với Lăng Bất Nghi cùng Tiêu phu nhân.

Lăng Bất Nghi buông cốc xuống, ánh mắt chuyển về nhóm tiểu cô nương dưới tay.

Các cô gái đờ đẫn này giống như trong mộng bừng tỉnh, vội vàng theo chúc mừng, trong kinh sợ ngay cả ‘Bạch đầu giai lão trăm năm hảo hợp sớm sinh quý tử’ gì đó đều nói sạch.

Lăng Bất Nghi cụp hàng mi dài: “Về hôn sự của ta, các vị tiểu thư còn có gì muốn nói không?”

Các cô gái lắc đầu như cá heo vẫy đuôi, nhao nhao tỏ vẻ việc hôn sự này thật sự là tốt thật sự là hay, quả thực ông trời tác hợp cho, kỳ duyên trên trời, Trình muội muội như tiên trên trời xuống, vân vân...!

Vạn Thê Thê thấy cảnh này, lặng lẽ tiến đến bên tai Thiếu Thương: “Sao ngươi không nói chuyện?”

Thiếu Thương trầm mặc bưng chén gỗ sơn ăn canh: “... Hắn vừa nói, người bên ngoài đều không cần nói.”

Vạn Thê Thê dường như phát hiện ra gì đó, kinh dị nói: “Hắn là đang làm chỗ dựa cho ngươi nha.”

“Ta biết.” Thiếu Thương nói. Lông mi nàng cụp xuống, mặt không biểu tình, đếm từng viên nấm tròn trong canh.

Lúc này, có thị tỳ gọi Lâu Đại phu nhân ra ngoài.

Lâu Đại phu nhân dọc theo hành lang quẹo vào một gian phòng nhỏ mờ tối, chỉ thấy trượng phu đang nôn nóng chắp tay chờ ở đó.

Lâu Thái phó trông thấy thê tử, lo lắng nói: “Ta ở tiền viện nghe nói bên trong tiệc phát sinh tranh chấp, có người ức hiếp Thiếu Thương!”

Lâu Đại phu nhân thở dài: “Cũng không có gì quan trọng, chỉ là nhóm tiểu cô nương tranh chấp nhỏ. Lăng Bất Nghi là người trong mộng của nhiều thiếu nữ, bây giờ đính hôn, tất nhiên có người không cam lòng.”

“Không có gì quan trọng mà Lăng Bất Nghi bỗng nhiên rời tiệc đi?” Lâu Thái phó cao giọng nói: “Ta đã cho người nghe ngóng, một đám người nhiều chuyện vây quanh làm nhục Thiếu Thương, trong đó còn có A Ly! Làm sao Vương Linh lại tới? Chúng ta cùng Vương gia cũng không có giao tình gì! Không phải ta đã bảo ngươi đừng để nàng ta gặp A Ly à? Vương gia hư hỏng vô cùng, đừng để A Ly đi theo học xấu.”

“Ta biết!” Lâu Đại phu nhân nói: “Ta cũng chướng mắt Vương gia, nhưng mà nàng ta tới ta có thể đuổi nàng ta đi sao, rốt cuộc vẫn còn phải nể mặt mũi Hoàng hậu đó!”

Lâu Thái phó đi tới đi lui trong phòng, bực bội nói: “Ngươi cũng thế, thấy các nàng ức hiếp Thiếu Thương, ngươi lại không biết đường ngăn à? Cái bình phong kia có thể ngăn cái gì? Ồn ào đến thị tỳ bên ngoài đều nghe thấy được, các ngươi lại không nghe được?!”

“Ức hiếp cái gì, cũng chỉ là vài câu nói đùa...” Sắc mặt Lâu Đại phu nhân không đổi.

Lâu Thái phó chợt đứng lại, bình tĩnh nhìn thê tử: “Trình thị từng vô lễ với ngươi trước mặt mọi người, thấy nàng chịu nhục trong lòng ngươi âm thầm vui vẻ, có phải không?”

“Đại nhân nói sai rồi, sao ta có thể như thế! Trong bữa tiệc những phu nhân này đều là giao hảo nhiều năm, các nàng đều không quản nữ nhi nhà mình. Nếu ta vượt qua các nàng mở miệng thì sẽ đắc tội hết mọi người!” Lâu đại phu nhân dồn dập cãi lại.

“Không có là tốt.” Lâu Thái phó nặng nề nhìn thê tử: “Trơ mắt nhìn tân khách chịu nhục ở nhà mình, ngươi cho rằng chỉ có Lăng Bất Nghi cùng Trình gia mất mặt à? Ta cho ngươi biết, mất mặt chính là Lâu gia!”

Ông ta hất tay áo, quay người nói: “Đám phụ nhân vô tri nông cạn kia, việc hôn nhân này định cũng đã định rồi, các nàng ngầm đồng ý nữ nhi làm nhục Trình Thiếu Thương có thể có chỗ tốt gì? Chẳng lẽ Lăng Bất Nghi còn sẽ bởi vậy mà từ hôn chắc? Chẳng qua để bệ hạ khó chịu trong lòng mà thôi. Đã biết Trình Thiếu Thương địa vị thấp, thông minh chút thì nên giúp Lăng Bất Nghi chu toàn mới đúng!”

Lâu đại phu nhân oán hận nói: “Lăng Bất Nghi đúng là tiểu tử hoa mắt ù tai mắt mù, rốt cuộc là coi trọng tiểu nha đầu kia ở cái gì chứ...” Năm đó lúc hai nữ nhi của bà ta còn chưa gả, bà ta đã từng âm thầm đánh chủ ý lên Lăng Bất Nghi, đáng tiếc hoàn toàn không có kết quả.

“Loại nói nhảm này về sau đừng nói nữa.” Lâu thái phó dứt khoát nói: “Từ trước đến nay hạng người vô năng thích nhất chửi bới người có năng lực. Trình thị có thể nắm được Lăng Bất Nghi là có bản lĩnh lớn! Một đám phụ nhân không biết tiến lùi không khác gì tiểu nhân đố kỵ người tài! Ta nhìn ngươi cũng càng ngày càng hoa mắt ù tai. Tương lai việc của phòng Nhị đệ ngươi cũng đừng hỏi đến nữa. Bây giờ A Diên càng thêm tài giỏi, để nàng ta quản đi.”

“Ta là tông phụ, cũng là chủ mẫu, trong Lâu phủ sao có thể có chỗ ta không được xen vào?” Lâu Đại phu nhân nổi giận.

“Ngươi cho rằng Lăng Bất Nghi làm thế nào biết chuyện trong bữa tiệc?” Lâu Thái phó lạnh lùng nói: “Là A Diên sai người đi truyền báo nói từng câu từng chữ việc các nàng làm nhục Thiếu Thương. Còn nói trưởng bối ở trên, nàng ta làm vãn bối không có cách nào mở miệng, ngươi cho rằng nàng ta đang chỉ là ai?”

“Nữ tử giảo hoạt này!” Lâu Đại phu nhân giận dữ nói: “Thế mà...”

“Ngươi không muốn làm người thông minh, tất nhiên có người giẫm lên ngươi làm người thông minh.” Lâu Thái phó lạnh lùng nói: “Phu thê A Diên kết thiện duyên rộng rãi trong tộc, lấy lòng các nơi. Nếu như ngươi tiếp tục hoa mắt ù tai thì đau khổ còn ở phía sau! Được rồi, việc này quyết định như vậy đi.”

Lâu Đại phu nhân thở phì phò không nói lời nào.

Lúc này thị tỳ đến báo: “Trình gia tiểu nương tử đột nhiên nói thân thể khó chịu, Lăng đại nhân đã đưa về rồi.”

Lâu Đại phu nhân không vui nói: “Nàng đúng là túm chặt lấy Lăng Bất Nghi. Chính mình phải về cũng không chịu để Lăng Bất Nghi lại! Nói không chừng, là vội vã khoe khoang uất ức đó.”

“Ngươi bớt nói mấy lời vô lý này đi. Rốt cuộc là nàng đã từng định thân với A Nghiêu, chẳng lẽ còn muốn ở lại náo động phòng à?” Lâu Thái phó cảm thấy mấy năm này tầm mắt của thê tử càng thêm hạn hẹp, hoàn toàn không còn dáng vẻ trang nghiêm rộng lượng như lúc tuổi còn trẻ nữa: “Coi như nàng dùng thủ đoạn, Lăng Bất Nghi chịu bị nàng dỗ dành đi, đó là năng lực!” Nói xong lập tức phất tay áo rời đi.

...

Lăng Bất Nghi cùng Thiếu Thương ngồi trong xe ngựa, một đường không nói gì.

“Sao nàng không nói chuyện?” Lăng Bất Nghi hỏi.

Thiếu Thương thản nhiên nói: “Có lẽ do vừa rồi đã nói nhiều rồi.”

“Vừa rồi nàng cũng không nói lời nào.”

Thiếu Thương trầm mặc.

Lăng Bất Nghi vươn tay ra với nữ hài, nữ hài lại cúi đầu. Bàn tay của hắn dừng ở giữa không trung, trong bóng tối mờ da hắn tái nhợt như thạch lan nở rộ. Hắn xiết chặt nắm đấm, thu tay lại: “Ta có chỗ nào không ổn, nàng nói cho ta nghe. Ta luôn luôn muốn để nàng vui vẻ.”

Thiếu Thương nhìn chăm chú vào một chỗ xuất thần, không biết suy nghĩ gì…

“Trước kia Tam thúc mẫu thường cười ta ngây thơ, không biết cái gì mới là quyền thế. Tối nay, ta đã tận mắt nhìn thấy. Thê Thê a tỷ, Hủ Nga a tỷ, còn có mấy vị tỷ tỷ nguyện ý giúp ta kia. Chúng ta hết sức giải thích, ra sức tranh luận, thật ngăn cản vất vả. A mẫu ở đằng sau rèm có lẽ nhịn cũng không dễ. Sau đó, chàng đến, dăm ba câu đã giải quyết xong chuyện. Về sau thậm chí chàng đều không cần nói chuyện, ánh mắt chàng chiếu tới, mọi người sẽ dựa vào ý chàng mà làm.”

Lăng Bất Nghi thấp giọng nói: “Nàng không thích quyền thế à?” Trên đời này sao có thể có người không thích quyền thế: “Nhìn không ra, hóa ra nàng là tín đồ của Trang Sinh(*).” Ngón tay hắn cứng ngắc, nghĩ một đằng nói một nẻo.

(*) Trang Sinh: Tên Trang Chu cũng gọi là Trang Tử, học đạo Lão Tử, người đời Chiến Quốc.

“Ta cũng là tục nhân, nếu không có quyền thế của a phụ, ta nào có thời gian hô nô gọi tỳ như bây giờ.” Nữ hài lắc đầu: “Huống chi, quyền thế chỉ là một lưỡi dao, nào có phân chia tốt xấu, phải xem là dùng trong tay ai.”

Trong mắt Lăng Bất Nghi lộ ra một chút nghi hoặc: “Vậy vì sao nàng...”

“Tối nay, ta dựa vào là quyền thế trong tay chàng, không phải là ta.” Hai mắt nữ hài thật to trắng đen rõ ràng, trong vắt sáng tỏ: “Thế nhưng vì sao ta có thể sử dụng quyền thế của chàng đây? Bởi vì tương lai ta sẽ gả cho chàng, sinh con dưỡng cái cho chàng, để chàng vui vẻ thoải mái dễ chịu, như vậy, ta mới có thể chia sẻ quyền thế với chàng.”

Cuộc đời Lăng Bất Nghi sinh ra nghi hoặc hiếm có: “Vợ chồng một thể, đây không phải rất tự nhiên à?”

“Không phải tại chàng, là ta tính tình quái đản.” Thiếu Thương thương cảm cười cười: “Ta muốn sống cuộc sống của mình. Nhưng nếu theo chàng thì phải theo ý chàng để sống. Ta vốn cho là ngày sau chuyện phiền não nhất của ta là xác nhận bồi thêm đất trồng thế nào, cải tiến khí giới thế nào. Nhưng hôm nay xem ra, về sau chuyện quan trọng nhất của ta có lẽ là phỏng đoán yêu thích của chàng, để chàng cảm thấy thoải mái hài lòng. Nếu là như thế, dáng vẻ của ta bây giờ phải hoàn toàn thay đổi, rốt cuộc, ta cũng không biết ta lại biến thành dáng vẻ gì nữa.”

“Uống rượu lạnh không tốt cho nàng.” Lăng Bất Nghi khó nhọc nói.

Thiếu Thương mỉm cười nói: “Đầu tiên, uống một ngụm rượu lạnh sẽ không chết người, nhưng lại có thể làm ta vui vẻ. Thứ hai, chỉ cần là ý muốn của ta, dù không tốt cho thân thể, cũng nên theo ý của ta.”

Lăng Bất Nghi cầm đôi tay mềm mại của nữ hài, chậm rãi nói: “Nàng thích cùng một chỗ với Lâu Nghiêu, phải chăng bởi vì hắn có thể sống theo ý nàng?”

Thiếu Thương cười, lộ ra hàm răng trắng đáng yêu: “Cũng gần như thế. Cho nên chàng xem, mặc dù ta học thức nông cạn, không tài vô năng, nhưng đối với mình lại nhìn rất rõ ràng. Cho nên ta tìm được nhân duyên thích hợp cho mình, đáng tiếc A Nghiêu lại cưới Hà Chiêu Quân, haizz. Thế nhưng Lăng đại nhân, ngài là người không tầm thường, ngược lại không rõ ràng bản thân mình, tìm ta, đó là cực cực kỳ sai.”

Lăng Bất Nghi dường như hiểu ra, lạnh lùng nói: “Nhân duyên với nàng mà nói, chỉ là thích hợp hay không thích hợp thôi à?”

“Không thích hợp, sẽ không gọi là nhân duyên mà là nghiệt duyên.” Thiếu Thương muốn rút hai tay ra, cố gắng dùng sức mà đối phương đều không nhúc nhích tí nào.

“Trình Tướng quân cùng Tiêu phu nhân, tiểu Trình Huyện lệnh cùng Tang phu nhân, nàng chưa từng cực kỳ hâm mộ à?” Lăng Bất Nghi hỏi.

Trong lòng Thiếu Thương đắng chát: “Vận may của ta rất kỳ quái, bên người không thiếu thần tiên quyến lữ, gia đình mỹ mãn, nhưng đến trên ngươi ta, dù sao vẫn phải thiếu cái gì đó.”

Lăng Bất Nghi trầm mặc thật lâu, mới nói: “... Vậy sao.”

Thiếu Thương nhìn hắn biết hắn đang nghĩ đến Hoắc phu nhân cùng Lăng Hầu. Nàng lại dùng sức mấy lần, vẫn không rút được hai tay ra. Nàng dứt khoát đẩy hai tay về phía trước, bàn tay nhỏ che kín bàn tay rộng xoa lên hai gò má của hắn.

Lăng Bất Nghi dường như kinh hãi, hắn chưa từng cho phép bất kỳ kẻ nào vuốt ve mình, hắn không khỏi sửng sốt một chút.

Bàn tay nho nhỏ trắng nõn mềm mịn áp sát gò má tái nhợt của hắn, Thiếu Thương cảm nhận được xúc cảm có chút thô ráp dưới bàn tay, chất da cứng cỏi mạnh mẽ. Hai người cứ như vậy ngồi đối diện nhau, mặt đối mặt, có thể nghe thấy được hơi thở của đối phương. Thân hình thanh niên cao gầy, dù là ngồi cũng nguy nga như núi ngọc, bóng dáng cao lớn quay đầu bao phủ xuống, làm nàng không thể không ngẩng đầu lên, ngẩng cái cổ mảnh khảnh mới có thể nhìn thấy mặt của hắn.

Nàng chưa hề nhìn kỹ một người như thế này bao giờ. Xương cằm xinh đẹp, đường cong cái trán ưu mỹ, còn có đôi mắt màu nâu đậm kia, lông mi như cánh bướm buông xuống, hai tròng mắt xinh đẹp như châu báu, trên đời này không có đôi mắt nào xinh đẹp như vậy.

“Đều là ta không tốt, ta hẳn nên sớm nói ra.” Nữ hài nhẹ nhàng nói: “Có lẽ ta cũng không nên lấy chồng. Tính tình ta quái đản đáng ghét như vậy, không nên gây tai họa cho người bên ngoài. Lăng đại nhân, chúng ta có lẽ thật không xứng.”

Lăng Bất Nghi lạnh lùng cười lên…

Nàng nhìn giống như cánh bướm yếu đuối bị nước mưa làm ướt nhẹp, nhẹ nhàng run rẩy nếu như không ai che chở thì bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở, mà tính tình lại độc đoán dữ dội như vậy. Nàng có thể sử dụng ánh mắt dịu dàng ấm áp nhìn mình, đồng thời trong miệng lại có thể nói ra lời nói lạnh lùng vô tình như vậy. Nhưng mà hắn lại rất rõ, nàng cũng không phải là lạt mềm buộc chặt. Nàng nói đều là nói thật.

Hắn thật sự có ‘Ánh mắt tốt’, trong biển người mênh mông, thế mà có thể tìm được một người như vậy.

“Nàng thích mọi chuyện đều ở trong tay mình. Trong tay người khác, nàng không có cách nào an tâm, đúng không?” Lăng Bất Nghi nắm chặt tay nữ hài tay, một mực dán ở mặt mình.

Thiếu Thương cảm thấy hơi thở nóng rực của hắn trên mặt mình, mang theo mùi rượu hương hoa quả thơm ngọt, xen lẫn mùi nam tử trưởng thành làm người ta bất an. Nàng gật gật đầu, nói khẽ: “Thật ra ngay cả quyền thế của a phụ, ta đều không thể dùng cả đời. Ta thích bồi thêm đất trồng, vẽ chế công cụ, suy nghĩ kỹ một chút, chỉ có những cái này mới là vật trong tay ta.”

Lăng Bất Nghi bỗng nhiên buông hai tay nàng ra, ngồi vào một góc khác xa xa, áo vạt cong hoa lệ cẩm tú phủ lên trên đôi chân thon dài của hắn, lóe lên điểm sáng mờ mịt trong bóng tối. Hắn duỗi cánh tay dài nhẹ nhàng nâng cửa sổ lên, hai mắt nhìn ra bên ngoài, ánh sáng đèn đuốc hắt vào qua khe hở, chiếu vào khuôn mặt như điêu khắc của hắn.

“Làm sao nàng biết, ta không bị nàng nắm ở trong tay?” Hắn thản nhiên nói.

Thiếu Thương cúi đầu nhìn chân mình, thở dài: “Không có người nào sẽ bị một người khác nắm trong tay. Giống như hiện tại, trừ khi chàng không quan tâm ta, nếu không, ta không thể không cần chàng.” Nàng thật nhớ nhung cái thời đại ít nhất có thể tự do yêu đương tự do chia tay kia. Ở chỗ này, nếu nàng dám bỏ Lăng Bất Nghi, Hoàng đế lão gia còn không phơi nàng ở cửa thành làm đèn lồng chắc!

Xe ngựa dừng ở cửa Trình phủ, Thiếu Thương kiên định đẩy bàn tay Lăng Bất Nghi đưa qua để dìu nàng. Nhưng mà xe ngựa của hắn lại không có băng ghế giẫm chân, thế là nàng lặng lẽ nhấc váy lên, học theo tư thế vừa rồi của Vạn Thê Thê vụng về mà chật vật nhảy xuống mặt đất.

Nàng nhịn cái chân đau, lung la lung lay hành lễ xem như tạm biệt Lăng Bất Nghi, sau đó cúi đầu trực tiếp đi vào trong cửa phủ. Trong lòng lặng yên suy nghĩ, có lẽ ngày kia sẽ không có người trong cung ra đón mình vào cung rồi.

Lão quản sự Trình Thuận phát hiện bầu không khí không đúng, nhìn tiểu thư nhà mình, lại nhìn tân lang, sau đó cúi đầu trầm mặc.

Thân thể Lăng Bất Nghi đứng yên ở đó, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng nữ hài đi xa, rõ ràng như thân thể mềm mại nhỏ yếu như cây liễu, lại cứng rắn muốn ưỡn lên thẳng tắp quật cường.

Từ nay trở đi, nàng phải đi vào trong cung. Ở nơi đó, nàng sẽ nhìn thấy rất nhiều nữ tử giỏi về rình mò lòng người. Nàng sẽ biết có bao nhiêu nữ tử mong mỏi bằng vào dịu dàng quyến rũ là có thể đạt được vinh hoa phú quý. Nàng càng thêm sẽ biết ở trước mặt quyền thế, bao nhiêu người đều nguyện ý vặn sống lưng của mình thành tư thế kỳ quái, để thỏa mãn niềm vui của người trên cao.

Cuối cùng, nàng sẽ biết ý nghĩ bây giờ của mình buồn cười đến cỡ nào.

Cho dù là Vương Linh xem ra cực kỳ si tình với hắn, chỉ cần bệ hạ ngoắc ngoắc ngón tay, hoặc là chính hắn mất đi dáng vẻ hào sảng, chuyện thay lòng đổi dạ cũng chỉ là trong khoảnh khắc.

Nhìn nữ hài ở trong khung cửa càng chạy càng xa, chùm sáng đỏ tươi do hai bên nô bộc giơ cao bó đuốc dọc theo hai đầu, Lăng Bất Nghi chợt nhanh chân chạy vào bên trong, sau vài chục bước đã đuổi kịp nữ hài, một tay ôm lấy nàng áp vào trong ngực mình.

Trình lão quản sự ở phía sau suýt nữa kêu lên sợ hãi. Mặc dù giữa hai ngươi lạnh như băng không được tốt, nhưng cũng xin đừng nên động tay động chân có được không hả! Nơi này còn đang ở ngoài trời đó, không thể để đi vào trong phòng... Ấy, ông ta nghĩ gì vậy, trong phòng cũng không được!

Thiếu Thương bị cánh tay như thép giữ chặt, hai chân thậm chí còn cách mặt đất một chút, nàng không khỏi bị dọa nghẹn ngào kêu sợ hãi, không đầu không đuôi bị ôm vào trong ngực, dán vào lồng ngực như thiên la địa võng của nam nhân, còn có một hơi thở nóng rực phun lên trên tóc của nàng.

Trong lúc đầu óc mê muội, dường như nàng nghe thấy Lăng Bất Nghi nói thật nhỏ một câu: “... Nàng không thể không cần ta.”

Nàng chợt phát hiện, câu này hóa ra còn có nghĩa khác.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)