TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 984
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 74: Quy tắc trò chơi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

 

Nói quá đủ rồi, Thiếu Thương mạnh mẽ tự trấn định rửa mặt thay quần áo, sau đó trấn áp mí mắt đang nháy mãnh liệt quyết ý đi ngủ.

Nhưng mà chung quy nàng vẫn không phải là lão làng lòng dạ sắt đá, vừa rồi dựa vào một cỗ dũng mãnh không sợ chết phun sạch sẽ ra uất khí nhiều ngày tích tụ trong lòng, sau đó sự sợ hãi mới bắt đầu lặng lẽ bò lên. Khẽ vuốt ve hai tay có chút máu bầm đau đớn dưới chăn mỏng, lòng nàng tràn đầy bực bội, lại có mấy phần rầu rĩ sợ hãi.

Lăng Bất Nghi nhìn thì tuấn tú trắng nõn, nhưng từ nhỏ thể lực hơn người. Có khi hắn nhìn Thiếu Thương tốn sức xử lý vật liệu gỗ lớn, đưa tay là có thể giúp nàng phá nứt gỗ. Cho nên lúc hắn cùng Thiếu Thương ở chung thường ngày vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, nhưng mà vừa rồi lúc Lăng Bất Nghi ôm nàng hiển nhiên không khống chế tốt, suýt nữa ép cho khí trong phổi nàng đều ra hết ngoài, chớ nói chi là để lại vết bầm trên hai cánh tay.

Thế là Thiếu Thương gặp ác mộng cả đêm, giống như chiếu lại đoạn ngắn trong phim thời xưa, lặp đi lặp lại giấc mơ thấy Lăng Bất Nghi cao cao giơ cao lên thần binh như phượng hoàng lửa kia bổ tên phản tặc ra làm đôi; một chốc lại mơ thấy đôi môi mỹ lẽ màu đỏ nhạt của hắn khẽ cong lên, mỉm cười nhận rượu nàng đưa lên, sau đó thuận tay bẻ gãy cổ tay nàng.

Ngày thứ hai, Lăng Bất Nghi không đến.

Làm một người chịu trách nhiệm sau khi gây rắc rối, màn đêm buông xuống Thiếu Thương chuẩn bị đến chỗ phụ mẫu ‘Thẳng thắn nhận tội’. Sau khi rất cung kính nâng cánh tay dập đầu, nàng một năm một mười kể hết lại chuyện đêm qua cùng Lăng Bất Nghi.

Thật ra đêm qua phu thê Trình Thủy đã nghe lão quản sự Trình Thuận bẩm báo nữ nhi cùng Lăng Bất Nghi có dị thường, nhưng phu thê hai người cũng không để ở trong lòng, coi là đùa giỡn giữa tình nhân nhỏ với nhau thôi, dù sao kết cục cuối cùng vẫn là ôm nhau, có lẽ cũng không phải chuyện lớn gì.

Lúc này nghe được duyên cớ trong đó mới biết quan trọng, phu thê hai người nhìn nhau một cái, trong mắt đều là bất an.

“... Nữ nhi tự tiện chủ trương, tự đề nghị từ hôn với Lăng đại nhân, còn xin song thân trách phạt.” Thiếu Thương rạp người trên đất, trong giọng nói không có chút chập trùng nào.

Lửa giận đã lâu chưa từng phát tác của Tiêu phu nhân lại lần nữa phun lên, mắng to: “Ngươi thật to gan, rốt cuộc ngươi có biết lợi hại trong đó hay không hả? Việc hôn sự này chẳng lẽ là ước hẹn của hàng xóm ở quê cũ sao? Ngươi muốn thì muốn, không muốn thì lui! Ngươi là đồ nghiệt chướng không biết trời cao đất dày, có biết sẽ mang tai hoạ lớn thế nào cho gia đình không hả?!”

Thiếu Thương quật cường thẳng lưng: “A mẫu yên tâm, sẽ không liên lụy đến ai cả. Ta đã nói xong với Lăng đại nhân, việc này Trình gia chúng ta không thể mở miệng, chỉ có thể mời hắn tự giải quyết.”

“Tự cho là thông minh!” Tiêu phu nhân giận tím mặt, dùng sức đập vào trên bàn: “Ngươi cũng không nghĩ một chút, sau khi lui hôn sự này, ngươi còn có thể tìm được lang tế nào tốt! Ngươi lại vì thế gây ra nhiều đối đầu, một khi mất đi sự che chở của Lăng Bất Nghi, ngươi suy nghĩ một chút tương lai sẽ có bao nhiêu người đến tìm ngươi gây xúi quẩy, không để cho mình một con đường lui hả? Cái đồ nghiệt chướng ngỗ nghịch bất hiếu, lúc đầu ta nhìn không sai chút nào, cuối cùng ngươi cũng sẽ trêu ra đại họa cho trong nhà.”

“Cùng lắm thì cả đời không gả, rời khỏi đô thành đến vùng nông thôn, ta vốn cũng không cảm thấy lấy chồng có gì tốt!” Thiếu Thương cứng cổ lớn tiếng nói: “Nếu a mẫu sợ bị liên luỵ, ta có thể tự lấy...”

“Được rồi!” Trình Thủy trầm giọng nói, bàn tay đặt trên vai thê tử, lấy ánh mắt ra hiệu: “Thường ngày hài nhi đều là do nàng quản giáo, việc hôm nay cứ để ta nói đi.”

Tiêu phu nhân tức giận nghiêng đầu đi.

Trình Thủy nhìn nữ nhi quỳ gối ở dưới, khuôn mặt không bị trói buộc dáng vẻ chẳng hề để ý, thở dài: “Niệu Niệu, ngươi có nguyện ý nghe vi phụ nói một lời?”

Thiếu Thương bĩu môi, cung kính ngồi xuống.

“Chuyện này Lăng Bất Nghi không sai.” Trình Thủy ngắt lời: “Vi phụ đã từng thấy ngươi cùng hắn mấy lần gặp nhau. Hai người các ngươi nói cười, trò chuyện vui vẻ, ngươi cũng không chỉ một lần bày tỏ vẻ ngưỡng mộ với hắn. Đừng có xen vào, ai cũng không phải mù lòa, coi như không phải tình yêu nam nữ nhưng ngưỡng mộ luôn luôn là có. Ngươi nói đến trong lòng người ta lửa nóng, sau đó người ta xin cưới với vi phụ, ta cũng đồng ý. Hôn ước mới thành, rốt cuộc Lăng Bất Nghi làm sai chỗ nào?”

Thiếu Thương ngồi không yên, sốt ruột nói: “Ta… Ta cũng không nói hắn có lỗi mà. Chỉ là… Chỉ là ta cùng hắn thật không xứng! Ta không muốn sống như vậy! Ta muốn... Muốn. ..

Trình Thủy khoát khoát tay, ngăn nữ nhi nói tiếp.

“Lúc vi phụ còn nhỏ, từng nghe một chuyện xưa. Có ba tên thợ săn vào núi gặp sơn linh, sơn linh nói gặp nhau tức có duyên, để ba người bọn họ ước một điều. Thợ săn đầu tiên nói, hắn ta muốn rất nhiều rất nhiều vàng bạc châu báu, làm người giàu có nhất trên đời này. Sơn linh nói ‘Dễ làm dễ làm’. Thợ săn thứ hai nói, hắn ta muốn quyền lực chí cao vô thượng, trở thành đế vương nhân gian. Sơn linh nói ‘Không khó không khó’. Thợ săn thứ ba suy nghĩ lúc lâu, mới nói hắn hi vọng lúc sống có thể làm chuyện chính mình muốn làm, không bị ràng buộc quấy nhiễu, không bị bức bách trói buộc. Sơn linh im lặng, thật lâu mới nói ‘Việc này muôn vàn khó khăn’.” Trình Thủy nói một hơi.

Thiếu Thương chậm rãi thả lỏng hai vai, như có điều suy nghĩ.

Trình Thủy nhìn vẻ mặt nữ nhi biến hóa, tiếp tục nói: “Trên đời này, người người đều hi vọng có thể làm việc theo ý mình, nhưng có mấy người có thể làm được. Vi phụ nói một câu khinh thường, sợ là bệ hạ cửu ngũ chí tôn cao quý cũng có lúc bất lực. Niệu Niệu, ngươi cảm thấy ngươi có thể không giống bình thường à? Coi như không gả cho Lăng Bất Nghi, ngươi nhất định có thể sống cuộc sống chính ngươi mong muốn à?”

Lời nói này quả thực đinh tai nhức óc, Thiếu Thương giống như bị từng lời trùng điệp đập vào trong ngực. Nàng há miệng rồi lại ngậm lại, thật sự không cãi lại được, chỉ có thể cố gắng nói: “Ta biết ý a phụ. Nhưng chuyện chưa hẳn nghiêm trọng như vậy! Lăng đại nhân tài mạo cái thế, nhất định có thể tìm được hôn phối tốt hơn...”

Tiêu phu nhân hừ lạnh một tiếng, Trình Thủy vỗ vỗ tay thê tử trấn an, tiếp tục nói với nữ nhi: “Hoắc thị trung nghĩa vô song, còn hơn cả Hà gia bi tráng thảm liệt, chớ nói chi là Hoắc Hầu vẫn là huynh trưởng kết nghĩa từ nhỏ cùng bệ hạ lớn lên. Tất cả áy náy của bệ hạ cuối cùng đều sẽ rơi vào trên người Lăng Bất Nghi. Năm nay Lăng Bất Nghi đã hai mươi mốt tuổi, vẫn còn cô đơn một mình, dưới gối trống trơn. Trước ngươi chưa từng có ý kết hôn, bây giờ bệ hạ nhiệt tình đối hôn sự này thế nào, ngươi là đứa nhỏ thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra được?”

Thiếu Thương lo lắng lại vô lực nói: “Lăng đại nhân sẽ không đẩy tội lên trên nhà ta...” Thật ra chính nàng cũng không dám khẳng định.

Trình Thủy cười khổ một tiếng, nhìn khuôn mặt ngây thơ tự tin của nữ nhi, nói: “Một, coi như Lăng Bất Nghi nói là chính hắn muốn hủy hôn. Đêm qua hắn mới vì ngươi trách cứ cả phòng tân khách Lâu gia, đủ kiểu che đậy với ngươi. Hiện tại các tân khách còn chưa tỉnh hẳn rượu đấy, Lăng Bất Nghi nói muốn hủy hôn, ngươi cho rằng người khác sẽ nghĩ thế nào?”

Trong lòng Thiếu Thương vội đến loạn, trên trán toát ra mồ hôi tinh tế.

“Thứ hai, coi như Lăng Bất Nghi nói chắc như đinh đóng cột, che giấu thoả đáng. Niệu Niệu à, vi phụ nói cho ngươi, dưới gầm trời này không nói đạo lý nhất là tình yêu của phụ mẫu, không thể kháng cự nhất là thánh ý. Cho dù Lăng Bất Nghi giải thích thế nào, bệ hạ chung quy đều sẽ trách cứ lên trên đầu ngươi. Trách ngươi không thể nắm lấy trái tim Lăng Bất Nghi, trách ngươi không thể quan tâm dịu dàng ngoan ngoãn, trách ngươi để hắn lại lần nữa sinh ra ý nghĩ mẹ góa con côi. Niệu Niệu, bây giờ ngươi còn cảm thấy không liên luỵ tới ai không?”

Thiếu Thương cứng họng, tâm hoảng ý loạn vò tay áo thành một cục.

“Thứ ba, ngươi hẳn đang cực kỳ đắc ý với những lời nói đêm qua của mình, buộc Lăng Bất Nghi tự từ hôn, chính mình lại không cần gánh chút liên quan nào. Nhưng ngươi dám can đảm nắm Lăng Bất Nghi như này, để hắn ôm hết nguyên nhân từ hôn, tiền đề chính là gì? Không phải là ỷ vào Lăng Bất Nghi thích ngươi à? Ngươi làm cũng đâu phải hành vi của quân tử đâu. Nếu Lăng Bất Nghi lòng dạ khoan hậu, như vậy coi như thôi cũng không tính; nhưng nếu hắn cực oán sinh hận, dứt khoát nói rõ ràng mọi chuyện cho bệ hạ, sau đó phẩy tay áo bỏ đi, lại mặc kệ ngươi, chẳng lẽ bệ hạ sẽ bỏ qua cho nhà chúng ta à...” Nói đến đây, giọng nói của đồng chí lão Trình đều có chút rung động.

Thiếu Thương nắm thật chặt ống tay áo, tay không ngừng run, cuối cùng nàng đã biết vì sao đêm qua nàng gặp ác mộng cả một đêm. Ở sâu trong đáy lòng nàng, nàng mơ hồ biết việc này quá hung hiểm, chỉ là không muốn thừa nhận thôi.

“Vi phụ sao không rõ tâm ý của ngươi đây?” Trình Thủy nhìn nữ nhi run lẩy bẩy, thần sắc thương tiếc: “Lúc vi phụ bằng tuổi ngươi, ngày nhớ đêm mong có thể làm một hiệp khách giang hồ khoái ý. Nhưng nếu ta rời nhà mà đi, chính mình vui vẻ, vậy phụ mẫu tuổi già, đệ muội tuổi nhỏ, dưới chiến loạn sợ là đều chết đói. Người sống một đời, có việc nên làm, có việc không nên làm. Cho nên ta không thể đi, sau đó cứ như vậy đi tới...”

Thiếu Thương cắn chặt môi rơi lệ.

Trình Thủy thở dài: “Đây cũng không phải là lỗi của ngươi. Hôm đó vi phụ không nên bị ân sủng phú quý mê choáng tâm hồn, dưới sự mừng rỡ mà há miệng đồng ý hôn sự...”

“Cái này làm sao có thể trách chàng!” Tiêu phu nhân vỗ đầu gối nặng nề nói: “Chúng ta mới vừa lui thân cùng Lâu gia, chàng lấy cớ cỡ nào từ chối bệ hạ?! Nữ nhi hoàn toàn không có hôn ước, trong nhà không có tang hiếu phải giữ, hai nhà Lăng Trình càng ngày nay không thù ngày xưa không oán! Hai ngươi nói một chút xem, bệ hạ nói năng khẩn khoản, chúng ta làm thần tử rốt cuộc nên thoái thác hôn sự này như thế nào?! Chẳng lẽ nói nghiệt chướng này độc quyền đã quen, không thích bị Lăng Bất Nghi quản đông quản tây, cho nên càng thích Lâu Nghiêu có thể để nàng quát mắng à?”

“Vậy thì là lỗi của ta và nàng rồi.” Trình Thủy vuốt lưng thê tử, dịu dàng nói: “Là chúng ta để Niệu Niệu lại, lười biếng chức vụ dạy dỗ. Mười năm này Niệu Niệu một mình lớn lên, không người dạy bảo thật tốt, dưỡng thành tính tình độc lai độc vãng như này, suy nghĩ đương nhiên sẽ không bận tâm trái phải trước sau phụ mẫu huynh đệ, đây đều là lỗi lầm của chúng ta!”

Thiếu Thương khóc nước mắt mông lung, mơ hồ nhìn về phía Trình phụ, không biết làm sao.

Trình Thủy trấn an nói: “Niệu Niệu cũng không cần quá lo lắng, bệ hạ là người khoan hậu, sẽ không bởi vì hôn sự của con nuôi không thành mà khám nhà diệt tộc chúng ta...”

“Đúng nha, sẽ không khám nhà diệt tộc, nhiều nhất là đường quan của chàng dừng lại thôi.” Tiêu phu nhân lạnh lùng nói.

Thiếu Thương giật mình, cuống quít nhìn Trình phụ, thấy hắn cúi đầu thở dài, dường như đột nhiên già thêm mấy tuổi. Trong lòng nàng khổ sở, khóc sướt mướt nói: “Thế nhưng a phụ có tài mà...”

Tiêu phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Nói theo thân phận, bệ hạ trái có danh gia vọng tộc san sát, phải có trọng thần Ngô Đại tướng quân, Dương Hầu Kỷ Tuân xuất thân bần hàn nhưng sớm theo vua. Nói theo dày mỏng, bệ hạ trước có đồng hương đồng môn cùng tộc nhân thề chết cũng đi theo, sau có binh lính giơ cờ tới đầu hàng. Phụ thân ngươi có tài cán, bệ hạ cũng nguyện ý dùng, nhưng thêm một người là hắn không nhiều, thiếu một người là hắn không ít!”

Trình Thủy nhìn nữ nhi khóc lợi hại, cười nói: “Niệu Niệu đừng khóc. Ta cùng a mẫu ngươi cũng không phải là người tham luyến công danh phú quý. Mới đầu khởi sự cũng chỉ muốn bảo vệ cho quê nhà bình an, đảm bảo cho nhà nhỏ ấm no đầy đủ. Hơn hai mươi năm chúng ta chém giết trong máu trong lửa, không có bỏ mình diệt cả nhà, còn kiếm ra chút thành tựu, cũng nên thỏa mãn. Cùng lắm thì không làm quan nữa, chúng ta về quê làm ruộng đất thôi.”

Lúc này Thiếu Thương muốn khóc cũng không khóc được, lòng tràn đầy áy náy.

Chính nàng không sợ rời khỏi đô thành, coi như đi vùng núi nghèo khó trải nghiệm cuộc sống cũng được. Có uy vọng của Trình phụ ở quê nhà, nàng luôn có thể cải tạo ra điều kiện cuộc sống tốt hơn. Nhưng những ngày này Trình gia cung cấp ăn ngon uống sướng khắp nơi quan tâm nàng, mà nàng báo đáp lại là chặt đứt tiền đồ của phụ huynh ư?

“Niệu Niệu đừng khóc. Ngươi đã nói hết rồi, về sau phải xem Lăng Bất Nghi nói thế nào.” Trình Thủy thở dài một tiếng: “A Thanh, ngươi đưa Niệu Niệu trở về, đừng để nàng khóc. Ta cùng phu nhân còn có việc thương lượng.”

Thanh Thung canh giữ ở cửa gật gật đầu, tiến lên đỡ Thiếu Thương ngơ ngác dậy, chậm rãi đi ra cửa.

Chờ hai người đi xa, Tiêu phu nhân đang tức giận chợt đổi sắc mặt, dùng sức đánh trượng phu một chút, căm hận nói: “Tại sao lại là ta làm chuyện xấu chàng làm người tốt! Nếu ta không ra trước quở trách Niệu Niệu, chàng ở ngay bên cạnh giả vờ ngây ngô gì chứ?”

Trình Thủy cũng không thở dài ưu tâm, cười ha ha nói: “Phu nhân uy nghiêm mà, khí thế không giận tự uy kia như lửa, ta so sao nổi... Lại nói, chúng ta nói đều là lời thật, cũng không nói ngoa!” Chỉ là thêm mắm dặm muối một chút thôi.

Tiêu phu nhân gật gật đầu: “Ra sức để nữ nhi hận ta, cũng phải dọa nàng một lần, miễn cho cả một đời nàng không biết nặng nhẹ lợi hại, lại còn coi là mình liệu sự như thần!”

“Đúng thế!” Trình Thủy thở dài: “Bây giờ Lăng Bất Nghi có thể làm lang tế của ta với nàng không, ta cũng bất chấp, chỉ mong Niệu Niệu thu liễm tính tình mới tốt, chuyên quyền độc đoán như này, tương lai không ăn đau khổ lớn không được.”

Một lát sau, Tiêu phu nhân đột nhiên nói: “Chàng nói, Lăng Bất Nghi có thể thấy Niệu Niệu không tình nguyện mà thật sự đi tìm bệ hạ từ hôn không?”

Trình Thủy đau đầu: “Mặc kệ, chờ ngày mai đi. Theo tính tình của Niệu Niệu cùng Lăng Bất Nghi, nếu như thật lui cưới, cũng chưa hẳn không phải chuyện xấu, bớt cho tương lai ầm ĩ đến ly hôn!”

“Ly hôn?!” Tiêu phu nhân hít sâu một hơi. Có chút không dám tưởng tượng cuộc sống tương lai.

...

Thiếu Thương trở lại chỗ của mình, rưng rưng nước mắt ngẩn người, giống như người gỗ để A Trữ rửa mặt thay quần áo sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Nàng nằm trên giường thật lâu không cách nào ngủ được, nàng lục lọi từ dưới gối rút ra cây sáo trúc yêu dấu, khoác lên áo ngủ lụa gấm thật mỏng chậm rãi đi đến bên cửa sổ ngồi xuống, sâu kín thổi lên tiếng nhạc, tiếng sáo nhạt như gió nhẹ, bàng hoàng mà ưu thương.

Đêm đầu hạ hơi lạnh đã có thể nghe thấy mấy tiếng ve kêu, mùa xuân chung quy đã đi qua.

“Tiểu thư tối nay thổi thật hay, nhưng vẫn nên sớm đi ngủ đi.” A Trữ không hỏi gì cả, chỉ cười từ ái.

Thiếu Thương lắc đầu, buông sáo xuống, không nói gì, chỉ hít mùi cỏ cây nồng đậm trong sân xuất thần, có một gốc hoa ngọc lan yêu kiều trắng noãn khẽ đong đưa giữa cành lá xanh biếc.

Không có người cầu hôn nàng, nhưng mà hôn ước đã thành lập; không có chính thức bắt đầu kết giao, nàng lại phải nghĩ biện pháp chia tay. Trong thoáng chốc, nàng cực kỳ chật vật thừa nhận, chung quy tất cả đã không giống nhau.

Nàng không ở tháp ngà được cả một đời, nàng không thể lại quyết giữ ý mình tự cho là đúng, có mấy người có thể thật sự sống theo ý muốn của mình đây, thần tiên cũng chưa hẳn có thể.

Sáng sớm hôm sau, Thiếu Thương lần đầu tiên tự động đứng dậy, thay áo tơ tay áo bằng sa mỏng cùng váy vải lanh mềm mà Lăng Bất Nghi sớm chuẩn bị cho nàng, áo màu xanh lục như khói làm nổi lên làn da trắng nõn nà của nàng, lượn lờ tươi đẹp, nhưng lại kín đáo mà không phóng đãng, cẩn thận tuân theo.

Sau đó, nàng chống một đôi mắt to sưng đỏ ngồi trong phòng lẳng lặng chờ đợi. Trước kia không có đồng hồ báo thức, nàng đều có thể đúng giờ rời giường, chưa từng đến trễ. Đứa nhỏ được yêu thương mới dám tùy hứng làm bậy, những ngày này người Trình gia quá mức tha thứ thoải mái dễ chịu với nàng, để nàng mất đi đề phòng vốn có. Thế giới khác nhau, có quy tắc trò chơi khác biệt, nàng chẳng những phải thích ứng, còn phải học được để vận dụng.

Cuối giờ Mão, một nhóm người làm việc trong cung khoác sương sớm đi vào Trình phủ, tuyên khẩu dụ ‘Hoàng hậu có ý chỉ triệu kiến Trình Thiếu Thương nữ nhi của Trình gia’. Thiếu Thương ở trong phòng nghe được truyền báo, trong lòng nhẹ nhàng tự giễu một tiếng, sau đó để tỳ nữ vịn leo lên xe rồng gấm vóc màu đỏ son.

Trình Thủy cùng Tiêu phu nhân dẫn nô tỳ đứng ở cửa đưa mắt nhìn nữ nhi đi xa, mãi đến lúc xa không nhìn thấy, Trình Thủy mới nhẹ mỉm cười một tiếng: “Cũng được. Vị lang tế đại nhân quý giá này, nàng và ta còn phải tiếp tục nhận lấy.”

Tiêu phu nhân nhíu mày không nói, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm xe rồng nghi trượng biến mất ở cửa ngõ, luôn cảm thấy đem nữ nhi đi cực kỳ không ổn. Nhưng nàng cũng không có cách nào cả.

 

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)