TÌM NHANH
TINH HÀ XÁN LẠN
View: 1.000
Chương trước Chương tiếp theo
Chương 75: Cung
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi
Upload by [LC]_Trúc Uyển Nghi

Edit: Trúc

 

Bởi vì thời tiết dần dần nóng lên, hôm nay xe rồng được điều đi cùng loại với xe diêu bốn phía rộng mở trên đầu có nóc, Thiếu Thương ngồi ở trên xe có chút lay động, xa xa trông thấy Trường Thu cung nguy nga cao ngất mái cong hình phượng kia, nàng không nhịn được hỏi tiểu hoàng môn đi bên cạnh xe.

“Trần nội quan, ta nhớ được lần đầu theo a phụ a mẫu tiến cung, là từ cửa cung phía nam tiến đến, một đường xuyên qua khá nhiều cung điện rừng cây, đi chừng hơn nửa canh giờ. Hôm nay lại nhanh như vậy đã sắp đến, đã có gần đường, vì sao hôm đó không đi nhỉ?”

Tiểu hoàng môn Họ Trần thấy nàng xinh đẹp ngây thơ, trên đường đi cười cười nói nói với ông ta rất hiền hoà thoải mái, bèn cười nói: “Trong cung bình thường tuyên triệu nhà thần tử tiến cung, tất nhiên phải đi đường theo cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng hôm nay tiểu thư cùng Lăng đại nhân đã đính hôn, đây không phải đã là nửa con dâu của bệ hạ ư? Người trong nhà đương nhiên có thể đi đường từ hai bên cửa cung đông tây cho gần... Ôi da, đến rồi, Trình tiểu nương tử mời xuống xe, từ chỗ này chúng ta phải đi bộ qua.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu Thương biết đầu ngõ này thông đến Trường Thu cung, nói là ngõ nhỏ nhưng cũng rộng lớn thẳng tắp có khoảng sáu làn xe. Nàng vén váy cẩn thận được cung tỳ đỡ xuống xe ngựa, ngửa đầu nhìn tường cung đen thui cao lớn hai bên, thầm nghĩ: Đến rồi, còn thiếu mỗi lưới sắt điện thôi.

Trần nội quan đi phía trước dẫn đường, hai bên cung nữ hoạn quan giống như diễn viên kịch câm, Thiếu Thương bị vây ở giữa hai màu đỏ vàng, trong khổ mua vui nghĩ: Bắt giải trọng phạm cũng chỉ đến thế này, phô trương gần bằng dẫn độ quốc tế rồi.

Chưa đi được mấy bước, Trần nội quan chợt dừng bước, sau đó tất cả nghi trượng xếp ngay ngắn đều dừng bước lại, Thiếu Thương từ giữa khe hở đám người nhìn lại, chỉ thấy từ đối diện có một vị nữ tử cao gầy được nô tỳ vây quanh đi tới.

Trần nội quan cung kính cúi đầu thở dài: “Bái kiến Công chúa điện hạ.”

Cung tỳ hoạn quan chung quanh đều nhao nhao quỳ xuống hành lễ, Thiếu Thương lập tức hoang mang, nàng hẳn nên theo Trần nội quan đứng đấy thở dài hay là phải theo quỳ xuống dập đầu đây? Quên đi, nhiều lễ thì không bị trách, nàng quyết định làm cái lớn, bèn theo nhóm cung nhân quỳ xuống.

Công chúa không để ý tới, không hỏi Trần nội quan, ngửa đầu cao ngạo trực tiếp đi vào đám người. Theo nàng ta càng đi càng gần, Thiếu Thương cuối cùng cũng nhớ tới, đây không phải là vị Công chúa dường như tách biệt với Phò mã nhà mình sao, nhớ mang máng Lạc Tế Thông giới thiệu nàng ta xếp thứ ba.

Tam Công chúa khoảng hai mươi tuổi, thân hình yểu điệu, khuôn mặt mỹ lệ, chỉ là mặt mày hơi có phần ác liệt, lộ ra rất không dễ ở chung. Hôm nay nàng ta mặc một bộ váy dài vạt cong bằng gấm dùng tơ tằm màu đỏ thắm làm thành tua ở vạt, váy áo kéo thật dài về sau, chỗ mép váy hiện lên ánh sáng nhiều màu, vải vóc trân quý cứ như vậy tùy ý kéo trên mặt đất, theo nàng ta đi lại, phong thái đúng là yểu điệu.

Mắt thấy Tam Công chúa đi thẳng về phía mình, sắc mặt khó coi. Trong lòng Thiếu Thương có chút hoảng, nàng vốn cho là người đi đầu khó xử mình hẳn là Quận chúa quả phụ hoặc là Công chúa bao nuôi hiệp khách gì đó kia, không nghĩ tới lại là vị đã gả cho người này, xem ra phạm vi tuổi tác bị Lăng Bất Nghi phóng xạ cực kỳ rộng rãi nha.

Tam Công chúa đi đến trước mặt nàng khom lưng cúi đầu, dùng ngón tay được cắt tỉa duyên dáng nâng cằm của nàng lên: “Hóa ra ngươi chính là Trình Thiếu Thương, quả nhiên là tư sắc xinh đẹp, vẻ đẹp khác biệt.”

Cằm Thiếu Thương bị bóp đau nhức, trong bụng mắng to: Ngươi úi dà giả bộ chém gió cấp 18 cái quái gì, hôm đó cung yến ngươi nhìn chằm chằm bà đây phải đến 180 giây, bây giờ lại cái gì mà ‘Hóa ra’ mới không ‘Hóa ra’!

Dùng tay bóp cằm người khác, đây là một tư thế khinh thường cực kỳ kinh điển, hơi thay đổi góc độ ngón tay cùng biểu hiện trên mặt một chút, còn có thể thành tiêu chí tổng giám đốc bá đạo tà mị quyến rũ nữa. Vấn đề duy nhất là, chênh lệch độ cao của hai bên không thể quá lớn. Tam Công chúa vốn cao hơn Thiếu Thương nửa cái đầu, lúc này Thiếu Thương còn quỳ cực kỳ ‘Cung kính’, mới nắm cằm của nàng một tí mà Tam Công chúa không khỏi mỏi xương sống thắt lưng đau nhức cổ, chỉ có thể hậm hực thả tay ra.

“Nói một chút đi.” Tam Công chúa chậm rãi đi vòng quanh Thiếu Thương, ánh mắt lạnh lùng bắt bẻ: “Ngươi dụ dỗ Thập Nhất lang như thế nào?”

Vấn đề này cực kỳ cay độc xảo quyệt, trong lòng Thiếu Thương thầm than một tiếng, nói không chừng nàng lại phải chịu chút đau khổ da thịt rồi, cho dù lại huấn luyện nghề nghiệp thái muội đi nữa, chỉ hi vọng thật như Trình phụ nói, Hoàng đế lão gia cực kỳ nhiệt tình đối với cửa hôn sự này.

Sau khi hạ quyết tâm, nàng chậm rãi quỳ thẳng người, nói: “Xin hỏi Công chúa, như thế nào là ‘Dụ dỗ’?”

Tam Công chúa đột nhiên khựng lại, cười lạnh: “Ta nói cái gì thì là cái đó! Bảo ngươi trả lời ngươi lại dám hỏi ngược lại!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thần sắc Thiếu Thương không đổi chút nào, thản nhiên nói: “Điện hạ nói lời ấy sai rồi. Nếu như tiểu nữ thuận theo điện hạ đáp lời thì là thừa nhận cái chuyện ‘Dụ dỗ’ này rồi. Vì danh dự gia môn, tiểu nữ tình nguyện để điện hạ trách phạt.”

Tam Công chúa lạnh lùng mắng: “Đồ tiện tỳ này, lại dám ngang ngược bất kính với bên trên! Người đâu, vả miệng cho ta!”

Thiếu Thương nhanh chóng ngẩng đầu đến, chuẩn bị xong tư thế chờ người khác tới đánh, ai ngờ Trần nội quan kia chợt cao giọng nói: “Chậm đã.”

Tam Công chúa âm hiểm quay đầu: “Ngươi cũng muốn ngỗ nghịch với ta?”

Trần nội quan không kiêu ngạo không tự ti khom người nói: “Điện hạ, ngài nhìn kỹ một chút, hôm nay ti chức mang theo cũng không phải người Trường Thu cung. Trước lúc xuất cung bệ hạ đã dặn dò tiểu nhân trước khi đưa Trình tiểu nương tử vào Trường Thu cung thì mang người đến ngự tiền, bệ hạ có lời muốn chỉ thị. Điện hạ, ngài ngẫm lại cho kỹ, ngài thật muốn để Trình tiểu nương tử dùng cái mặt bị vả đi diện thánh à?”

Tam Công chúa lửa giận hừng hực: “Ngươi đừng lấy phụ hoàng ra dọa ta sợ. Làm sao? Ta là Công chúa cao quý còn không trách phạt được một tiện tỳ không có chức không có địa vị à? Cho dù bị phụ hoàng quở trách, hôm nay ta cũng phải đánh tiện tỳ này! Người đâu...”

“Đâu cái gì mà đâu! Ai cũng không được nhúc nhích!” Bỗng nhiên một giọng nói thanh thúy cao sáng của nữ tử từ góc ngõ truyền đến, lập tức có một đám cung nhân vây quanh một vị nữ tử mặc hoa phục đi tới. Thiếu Thương đưa mắt lên nhìn, hóa ra là Nhị Công chúa.

Trần nội quan nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng lại lần nữa khom mình hành lễ, cung nhân hoạn quan xung quanh tăng thêm Thiếu Thương cũng lật đật làm theo.

Diện mạo thân hình Nhị Công chúa cùng Tam Công chúa đều giống nhau y hệt, nhưng mà lông mi nhu hòa hơn, khóe miệng thường xuyên treo nụ cười, nhìn cực kỳ bình dị gần gũi. Hôm nay nàng ấy mặc một bộ váy khiêu vũ màu tím nhạt thắt eo cao, phục sức hoạt bát mộc mạc, búi tóc búi cao cao thành hình trăng rằm, cứ vậy đón gió bước nhanh mà đến, giống như tiên đang bay lên.

Nàng ấy hơi hơi gật đầu với Trần nội quan, lại nhìn Thiếu Thương đang quỳ gối một chút, sau đó sắc mặt nghiêm nghị quay sang muội muội của mình, cứng rắn nói: “Trước đó ngươi vừa bị phụ hoàng phạt một phần ba thực ấp, tại sao lại phạm vào tiếp, còn chưa phạt đủ à?!”

Vẻ mặt Tam Công chúa cứng đờ, lại cười lạnh nói: “Ta là người không được phụ hoàng thích nhất, đã như vậy, cho dù lại bị trách phạt, ta cũng phải làm theo ý mình!”

Lời vừa nói ra, Thiếu Thương lập tức có sự cảm thông trong lòng. Hóa ra làm nữ nhi của Hoàng đế đều không thể làm theo ý mình, như vậy một nữ nhi của võ tướng trung đẳng cam chịu hiển nhiên hợp tình hợp lý hơn nhiều.

Nhị Công chúa tiến lên mấy bước, túm lấy cánh tay Tam Công chúa kéo ra mấy bước, hạ giọng mắng: “Bây giờ ngươi nói hay lắm, quay đầu đừng nói chi tiêu không đủ, tới tìm ta vay tiền! Những ngày này mẫu phi không chịu gặp ngươi, ngươi đừng lại gây chuyện!”

Tam Công chúa có chút mềm nhũn, trào nước mắt nói: “Nhị tỷ, trong lòng ta thật đắng...”

“Đắng cái gì mà đắng! Ngươi cùng muội tế đều có con trai rồi, còn muốn thế nào?” Nhị Công chúa vừa mắng vừa khuyên: “Nhanh hết hi vọng đi, phụ hoàng tôn sùng quy củ Nho học, cho nên sẽ không để cho ngươi tùy ý ly hôn tái giá! Lại nói, ngươi suy nghĩ một chút quả phụ kia nhà thúc tổ, nàng ta cũng không có lang tế, chẳng lẽ lại gả được cho Lăng Bất Nghi à?!”

Tam Công chúa không nhịn được rơi lệ: “Hắn… Sao hắn lại nhẫn tâm như vậy...”

Những năm này Nhị Công chúa nghe những lời này đến lỗ tai mọc kén cả rồi, phiền chán nói: “Ngươi có hết không hả? Lúc Thập Nhất lang còn nhỏ cũng không thấy ngươi nhìn với con mắt khác. Về sau hắn lớn, cao lớn rồi, ngươi lại nổi lên tâm tư, người ta cũng không nhất định phải theo ngươi mới được! Được rồi, nơi này không tiện nói chuyện, nhanh theo ta đi!”

Nói xong lời này, Nhị Công chúa dắt Tam Công chúa đi về, mỉm cười giao muội muội nhà mình cho cung nhân, sau đó hai tay đỡ Thiếu Thương dậy, mang theo mấy phần lúng túng cười nói: “Mau mau đứng dậy, đều sắp là người trong nhà, còn làm đại lễ gì nữa. Hôm đó sau khi gặp Thiếu Thương muội muội, ta lập tức đòi Thập Nhất lang rượu mừng, ai ngờ tiểu tử này lại làm mặt lạnh. Bây giờ ta mới biết, hóa ra là phụ hoàng sợ muội muội tuổi còn nhỏ, phải dạy bảo thật tốt mới thành hôn đấy.”

Thiếu Thương theo đó đứng lên, thầm nghĩ tỷ muội các ngươi cũng thú vị, một người như là không có đầu óc, một người khác lại như chị hai lớn. Nhưng nàng vẫn không nói gì, chỉ rất cung kính lại làm một cái vái chào.

Nhị Công chúa thấy nàng ngây thơ đáng thương, kính cẩn yếu đuối nghe theo (ảo giác), bèn cười vỗ vỗ tay nàng, quay người túm Tam Công chúa đang muốn rời đi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Tam Công chúa dùng sức hất tỷ tỷ ra: “Ta đi gặp mẫu phi.”

“Vậy thì quá tốt rồi, ta cũng đi gặp mẫu phi, chúng ta cùng nhau đi nào.”

“... Ta muốn đi bái kiến mẫu hậu trước.”

“Muội muội nói có lý, tiến cung hẳn nên đi bái kiến mẫu hậu trước, gặp nhau là có duyên, chúng ta vẫn đi cùng nhau thôi nào.”

“Ta sẽ không gây chuyện nữa, để ta tự đi!”

“Thật ra a tỷ sợ chính mình gây chuyện, có muội muội ở bên nhìn a tỷ, a tỷ mới an tâm.”

Tam Công chúa: ...

Thiếu Thương cúi đầu nín cười, nàng đột nhiên cảm thấy Nhị Công chúa là người rất thú vị. Nàng không nhịn được lén ngẩng đầu liếc nàng ấy một chút, ai ngờ vội vàng ngẩng đầu một cái lại để Nhị Công chúa thoáng nhìn thấy. Nhị Công chúa run lên, thấy cô bé kia rất nhanh lại cúi đầu làm ra vẻ trung thực, nhưng trong nháy mắt nàng ấy chỉ cảm thấy ý cười ngây thơ, linh hoạt hiền lành dễ thương. Nàng ấy lại quay đầu nhìn muội muội có tâm tình gì đều hiện lên trên mặt, không nhịn được lắc đầu.

Trần nội quan thấy phiền phức đã xong, vội vàng ra lệnh cung tỳ hoạn quan đứng dậy tiếp tục đi. Nhị Công chúa cũng chăm chú dắt Tam Công chúa đi về một hướng khác, ai ngờ lúc này lại lần nữa có một đám người từ góc ngõ đi tới, đi đầu chính là Lăng Bất Nghi.

Nơi đây đã là phía bắc cung cấm, Lăng Bất Nghi không thể cưỡi ngựa lái xe, vệ sĩ bên cạnh cũng không thể mặc giáp nặng, thế nhưng hơn mười tên thị vệ thiếp thân này đều mặc áo dài sáng màu, eo đeo kiếm nhẹ dao găm, trái phải nhắm mắt theo đuôi Lăng Bất Nghi, cho dù tư thế đề phòng hay là bước chân đi lại đều nghiêm chỉnh nhẹ nhàng lặng lẽ, thống nhất đều tăm tắp.

Đoàn người này cứ như vậy an tĩnh trực tiếp đi tới, cung tỳ hoạn quan tính cả tùy tùng của Công chúa bên phía Thiếu Thương đều giống như bị ghim định thần chú không thể nhúc nhích. Tam Công chúa trông thấy Lăng Bất Nghi, trên mặt vừa sợ vừa vui, Nhị Công chúa lại nghĩ chuyện hôm nay sợ không ổn rồi, trong lúc thở dài trông thấy Thiếu Thương ở cạnh từ đầu đến cuối đều cúi đầu, thậm chí có mấy phần sợ hãi, trong lòng không khỏi lấy làm lạ.

Lúc này Lăng Bất Nghi đã đi tới gần, Trần nội quan chắp tay cười nói: “Sao Thập Nhất lang lại tới đây, sáng nay bệ hạ còn nhắc tới ngươi đấy.” Lăng Bất Nghi cũng chắp tay đáp lễ, lúc ngẩng đầu lên, Trần nội quan kinh ngạc nói: “Ui da... Thập Nhất lang, mặt của ngươi sao thế?”

Đám người nhìn lại, chỉ thấy hôm nay Lăng Bất Nghi mặc một chiếc áo dài màu đen, dây lụa buộc tóc cũng đen, nhưng mà trên gò má trắng nõn có mấy vết trầy màu máu, vết thâm đen trong cổ áo tuyết trắng như ẩn như hiện dưới lớp vải.

Lúc này Tam Công chúa kinh hô lập tức muốn bổ nhào qua, lại bị Nhị Công chúa giữ chặt lại. Nhị Công chúa lớn tiếng nói: “Thập Nhất lang, ngươi lại nghịch ngợm chỗ nào rồi?”

Lăng Bất Nghi cười nói: “Không sao, chỉ là đêm hôm trước cưỡi ngựa vô ý, từ trên ngựa té xuống.”

Thiếu Thương vốn cũng bất an, không biết sao đối mặt với vị hôn phu vừa mới ‘Bị chia tay’, lúc này nghe được hai chữ ‘Đêm hôm trước’ càng thêm kinh sợ. Nàng đang định bưng lấy mặt kinh hô hai câu quan tâm, Lăng Bất Nghi đã đi đến bên cạnh nàng, lạnh lùng trừng mắt, thấp giọng nói: “Nàng đừng nói gì cả!” Thiếu Thương lập tức ngậm cái miệng đang mở ra của mình lại, ngập ngừng cúi đầu.

Lăng Bất Nghi cũng mặc kệ gần trăm ánh mắt nhìn xem chung quanh, đưa tay kéo tay phải yếu đuối trơn nhẵn của nàng, bắt đầu kéo nàng về phía sau mình. Trông thấy tư thái bảo hộ sáng loáng này, Tam Công chúa đỏ cả mắt, mắt rưng rưng đang muốn nói chuyện, Nhị Công chúa đã vội vàng đoạt trước nàng ta, cười nói: “Đúng là chuyện lạ hiếm có, từ nhỏ ngươi đã kỵ thuật cao minh, nhắm mắt lại đều có thể nhảy lên trên ngựa, bây giờ làm sao lại sảy chân đây?”

Dường như Lăng Bất Nghi cực kỳ tôn trọng Nhị Công chúa, hắn ôn hòa nói: “Vừa rồi bệ hạ đã răn dạy ta, nói ta không nên say rượu cưỡi ngựa, không biết sống chết.”

Thiếu Thương nghe đến đó, bất an cúi đầu vặn vẹo uốn éo tay phải, bàn tay nho nhỏ bị bàn tay hơi lạnh cầm chặt, hoàn toàn không thể động đậy.

Nhị Công chúa lại cười khiển trách vài câu. Lăng Bất Nghi xoay người khách khí nói: “Nội quan vất vả, hôm nay trời chưa sáng đã phải xuất cung đi đón thê tử của ta, Tử Thịnh ở đây xin đa tạ. Vừa rồi bệ hạ đang ở hậu điện Thượng Thư đài, để ta dẫn thê tử của ta đi, cũng không phiền Trần nội quan nữa.”

Nghe thấy hai chữ ‘Thê tử’, cung tỳ hoạn quan chung quanh cũng không nhịn được nhao nhao nhìn Thiếu Thương ở sau lưng Lăng Bất Nghi, hoặc mỉm cười, hoặc nhỏ giọng thì thầm. Lúc đầu Tam Công chúa như hoa hướng dương mừng rỡ nhìn Lăng Bất Nghi, khi nghe nói hai chữ này lập tức xẹp một nửa, Nhị Công chúa đành phải dùng tư thế cúi đầu nhặt hoa hướng dương mà thở dài.

Thiếu Thương nghiêng người đứng ở sau lưng hắn, giống như được một ngọn núi cao lớn thẳng tắp che lại, vừa an toàn lại kín kẽ. Núi ở chỗ này, không nhúc nhích, quản thúc cùng bảo hộ, nàng đều chỉ có thể tiếp nhận.

Trần nội quan mặt mày hớn hở: “Thập Nhất lang làm vậy chết nô tỳ, làm việc cho bệ hạ là bổn phận.” Ông ta dùng ánh mắt ‘Hiểu mà’ nhìn Lăng Bất Nghi cùng Thiếu Thương: “Thế này cũng được, vậy mời Thập Nhất lang... À, tự nhiên... Nô tỳ lại trộm lười một chút.” Sau đó ông ta khom người cáo lui với hai vị Công chúa, thuận tiện đưa cung tỳ cùng hoạn quan mình dẫn tới đi luôn.

Đám người thoắt cái ít đi một phần ba, Lăng Bất Nghi quay người mỉm cười với hai vị Công chúa: “Ta có lời muốn nói cùng hai vị điện hạ, mời cho lui hai bên.” Đồng thời chính hắn phất tay ra hiệu, thị vệ tùy thân giống như sóng biển yên lặng nhanh chóng lui xuống.

Trong lòng Nhị Công chúa đã sớm chuẩn bị, cũng cho tùy tùng đi ra xa xa. Như thế, đoạn ngõ cung này chỉ còn lại bốn người bọn họ.

Lăng Bất Nghi dắt nữ hài từ phía sau ra, hỏi: “Vừa rồi Tam Công chúa nói với nàng cái gì?” Trong lòng Thiếu Thương biết không nên cáo trạng, đang muốn che giấu vài câu. Lăng Bất Nghi lại nói: “Có phải nàng ta mắng nàng là ‘Tiện tỳ’, còn nói nàng ‘Dụ dỗ’ ta, càng phải vả miệng nàng không? Được rồi, ta đều biết được, nghĩ đến có lẽ cũng là vậy.”

Thiếu Thương: ...

Nhị Công chúa vừa bực mình vừa buồn cười: “Thập Nhất lang trước khi ngươi đến, Thiếu Thương muội muội còn có thể nói hai câu. Ngươi vừa đến, nàng một chữ đều không cần nói, tính tình này của ngươi cũng quá bá đạo rồi.”

Lăng Bất Nghi cụp mi, thản nhiên nói: “Nhị Công chúa, ngài không cần nói thay Tam Công chúa, lời ta muốn nói cuối cùng cũng vẫn sẽ nói.”

Nhị Công chúa cười khổ lắc đầu: “Ngươi đó, ngươi...”

Tam Công chúa vẫn luôn nghiêm mặt, lúc này chợt lớn tiếng nói: “A tỷ! Ngươi không cần nói thay ta. Từ nhỏ hắn đã là cái đức hạnh ăn nói sắc bén này, muốn nói gì thì cứ nói là được! Ta còn sợ hắn… Á...”

Lăng Bất Nghi bước ra một bước dài về phía trước, Thiếu Thương bị lôi kéo thất tha thất thểu đuổi theo ba bước, Tam Công chúa ở đối diện bị khí thế của hắn chấn động, hốt hoảng lui ra phía sau hai bước, chỉ có Nhị Công chúa đứng tại chỗ tiếp tục lắc đầu cười khổ.

“Người trong đô thành đều nói Tam Công chúa phong lưu điên cuồng...” Lăng Bất Nghi chậm rãi mở miệng: “Nhưng ta biết không phải vậy.”

Sắc mặt Tam Công chúa đầu tiên là trắng bệch, sau khi nghe được nửa câu giống như vén mây thấy mặt trời, cảm thấy vui mừng.

“… Điện hạ chỉ là đa tình, lại không biết che giấu.” Lăng Bất Nghi tiếp tục nói, Tam Công chúa lập tức rơi vào hầm băng.

Nhị Công chúa nhìn sắc mặt muội muội nhà mình lo sợ nghi hoặc, lòng đầy thương hại.

Thật ra có rất nhiều phu nhân vọng tộc phong lưu, lúc trước Công chúa nuôi trai lơ cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, chẳng qua người ta đều sẽ làm tốt trên chuyện thể diện này. Không giống bào muội, mặc dù yến ẩm tấp nập, rộng rãi mời văn sĩ tuấn tú bừa bãi trêu chọc thân mật, nhưng thật sự không thấy mình làm quá hay có đồi phong bại tục gì.

Lăng Bất Nghi nói: “Điện hạ lớn hơn ta ba tuổi, cùng lớn lên ở trước mặt bệ hạ. Vài đoạn tình cảm thuở thiếu thời của điện hạ, chẳng lẽ ta không biết? Sau khi cưới điện hạ không vui, ta cũng biết được.”

Tam Công chúa run bờ môi: “... Ngươi… Trước kia ngươi giúp ta che giấu rất nhiều lần.”

Nhị Công chúa thở dài: “Bên ngoài không biết tính tình Thập Nhất lang, chúng ta là người trong nhà còn không biết à? Hắn là mặt lạnh tim nóng, giống như đệ đệ ruột thịt của chúng ta. Năm đó ngươi nửa đêm khó sinh, vẫn là hắn ngay trong đêm đập mở cửa cung, để phụ hoàng ban hầu y. Cái này ngươi đã quên sao?”

Tam Công chúa đã không còn dáng vẻ ngang ngược vừa rồi nữa, lí nhí nói: “Ta chưa quên.”

“Cho nên hôm nay ngươi dùng việc nhục nhã thê tử ta để báo đáp à?!” Lăng Bất Nghi lạnh lùng chất vấn.

Tam Công chúa rưng rưng nói: “Không phải, làm sao ta lại muốn làm nhục ngươi. Chỉ là ta nghe nói Trình Thiếu Thương này thô tục gian xảo, nịnh hót quỷ quyệt, ta không hi vọng ngươi...”

Lăng Bất Nghi lạnh lùng ngắt lời: “Công chúa tự mình nhìn lầm hết nam nhân này đến nam nhân khác. Hôm nay lại đến chỉ bảo ta nên nhìn người thế nào à? Ta biết những lời nghị luận bên ngoài của Công chúa phần lớn không thật, Công chúa lại dùng tin đồn bên ngoài đến hoài nghi vị hôn thê của ta!”

Tam Công chúa lập tức nghẹn lời, à ừm vài tiếng, đầy chờ mong nhìn về phía thanh niên tuấn mỹ, xấu hổ nói: “Được, xem như ta không phải, ta sẽ xin lỗi Trình nương tử này. Thế nhưng, Thập Nhất lang à, từ nhỏ ngươi đối xử tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng, thuở thiếu thời ta không biết nhìn người, không hiểu như thế nào mới là lang quân tốt, bây giờ ta… Ta...” Trên mặt nàng ta phiếm hồng, thổ lộ tình cảm lộ rõ trên mặt.

Thiếu Thương khinh thường: Ngu xuẩn.

“Công chúa, mời im ngay!” Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Bôi nhọ tôn thất, Công chúa vẫn đừng nói ra miệng thì hơn.”

Tam Công chúa vẫn không chịu bỏ qua, Nhị Công chúa ngượng ngùng liếc nhìn Thiếu Thương bị Lăng Bất Nghi che chỉ còn lại một đoạn mép váy, không thể nhịn được nữa mắng: “Rốt cuộc ngươi có biết xấu hổ hay không? Thể diện tôn quý đều bị ngươi ném xuống biển hết rồi à? Bây giờ ngươi có phu quân có nhi tử, lại không thể ly hôn tái giá, ngươi còn muốn như thế nào? Chẳng lẽ muốn Thập Nhất lang làm tình nhân cho ngươi!”

Tam Công chúa cứng họng. Từ nhỏ nàng ta đã không có tính toán gì, tình hình như thế cũng không biết tương lai rốt cuộc nên cùng Lăng Bất Nghi thế nào, chỉ biết trong lòng thích thì nhất định phải thân cận nhân tình.

“Nhị tỷ tỷ, ngài suy nghĩ nhiều rồi.” Lăng Bất Nghi châm chọc: “Tam Công chúa chưa từng suy nghĩ người bên ngoài sẽ như thế nào, cũng không để ý tới hậu quả tai hoạ gì. Nàng ta chỉ biết bản thân vui vẻ là được. Nàng ta yêu thích cũng không phải ta mà là bản thân nàng ta.”

Nói đến đây, bàn tay hắn có chút dùng sức nắm chặt, Thiếu Thương lập tức bị đau, dùng một cái tay khác cầu khẩn vừa sờ vừa đập cánh tay của hắn. Cũng không biết có phải có tác dụng không, Lăng Bất Nghi lại chậm rãi buông lỏng tay ra.

Trong lòng Thiếu Thương mắng to: Chàng biết trong lòng ta thích nhất cũng là bản thân ta thì tốt, làm gì còn dây dưa lấy ta không thả đến cùng!

“Tam Công chúa, trước kia coi như xong, nhưng hôm nay ta không thể không nói trắng ra là...” Lăng Bất Nghi thẳng tắp nhìn sang, Nhị Công chúa liếc nhìn bào muội, nhẹ nhàng gật đầu với hắn.

Lăng Bất Nghi lạnh lùng nói: “Điện hạ, ngươi chớ có lừa mình dối người, ta nhiều lần giúp ngươi, che giấu cho ngươi, rốt cuộc là vì ngươi hay là vì bệ hạ, trong lòng ngươi hiểu rõ. Bệ hạ ban ân nuôi dạy ta lớn lên, ông ấy lo việc nước mệt nhọc thức khuya dậy sớm, nhưng nữ nhi của ông ấy chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của ông ấy, nhiều lần gây tai họa. Trong lòng ta sớm đã chán ghét đến cực điểm!”

“Ngươi… Ngươi...” Tam Công chúa đau lòng muốn nứt ra, nàng ta vốn là người đa tình thẳng thắn, lúc này giống như bị người ta cắt ra vết thương đẫm máu sau đó lại vẩy lên một nắm muối.

Nhị Công chúa thở dài, chỉ có loại không để lại chỗ trống không lưu tình này mới có thể cắt đứt tưởng niệm của muội muội, miễn cho nàng ta lại bị người khác lợi dụng làm chuyện sai trái.

Tam Công chúa lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệch vịn Nhị Công chúa, ráng chống đỡ nói: “Ta đều rõ ràng, ngươi không cần nói nữa. Ta còn chưa đến mức mặt dày vô liêm sỉ như vậy. Ngươi nói ta võ đoán về Trình Thiếu Thương, được, vậy coi như ta nghe được đều là sai, chỉ mong tương lai ngươi không nên hối hận...”

“Tam Công chúa.” Lăng Bất Nghi đứng thẳng, thần sắc trầm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng: “Ta năm nay hai mươi mốt tuổi, từ nhỏ đến lớn, bệ hạ bao nhiêu lần nhớ thương đến hôn sự của ta, hai vị điện hạ rõ ràng nhất. Nhưng cho đến mấy tháng trước gặp được Thiếu Thương, ta mới có tâm tư cưới hỏi. Trừ nàng ra, không có ai hết.”

Lời nói này chém đinh chặt sắt, hai vị Công chúa đều sửng sốt.

Một lát sau, Nhị Công chúa lộ ra ý vui mừng, Tam Công chúa tinh thần chán nản, nhắm mắt quay người.

Thiếu Thương nghiêng người cúi đầu mà đứng, một tay vẫn bị Lăng Bất Nghi cầm, tay kia đặt trên cánh tay khỏe mạnh cường tráng của hắn, dưới lòng bàn tay là cảm xúc ấm áp. Ánh nắng vượt qua cung tường cao cao, giống như mảnh vàng vụn nhao nhao rơi đầy đất, cũng rơi vào trên người nữ hài, tô điểm lên bộ váy áo xanh khói của nàng như cành lá sum xuê, nhụy hoa hé nở.

Cung thành gạch màu xanh đen loang lổ, cho nên không ai phát hiện mũi chân nữ hài rơi xuống hai giọt đen nhánh bên trên gạch lát.

Thiếu Thương nhẹ nhàng đạp lên, che nó lại.

 

lust@veland
Chương trước Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)