TÌM NHANH
SỐNG LẠI ĐỂ NGỦ VỚI ẢNH ĐẾ
Tác giả: Tinh Không Xã
View: 3.884
Chương tiếp theo
Chương 1: Thế thân đau khổ
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo
Upload by Cáoo

Truyện được chuyển ngữ bởi : Cỏ, An, Vy, Nhai, Lan, Thuy :3 Edit thì sắp xong r, còn Beta đang bò thôi :v ... Vì Beta bị bệnh lười mãn tính nên chưa biết đến năm tháng nào mới xong nên mong bà con thông cảm :v

 

Trong phòng tắm, ánh đèn mở ảo từ từ xuyên qua làn hơi xương, trong không khí từ từ tản ra mùi sữa tắm thơm ngát. Một cô gái quấn khăn tắm nhìn vào chiếc gương mờ ảo trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập sự kinh ngạc.

Lần đầu tiên cô thấy người đẹp như vậy.

So với cái này mà nói…

Cô vuốt gò má của mình, đầu ngón tay cảm nhận được sự mịn màng của làn da, trong lòng như nổi sóng, hai mắt có chút thất thần nhớ lại chuyện đã xảy ra vài ngày trước --- Cái chết lúc nào cũng đến từ từ, nhưng đối với cô mà nói lại ngắn như một cái chớp mắt. Khi toàn bộ nội tạng bị vỡ nát cô liền mất đi ý thức, nói cách khác, cô đã chết không thể chết thêm lần nữa.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 

Nhưng theo tình hình hiện tại, vụ tai nạn đáng sợ đó lại như một cơn ác mộng bình thường, khi cô tỉnh lại cơ thể cô lại vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ gì. Chỉ là…

Cô ngẩn ngơ chạm vào tấm gương mờ ảo trước mặt, hơi lạnh truyền tới lòng bàn tay khiến cô lập tức rút tay về.

Thật sự chỉ là mơ thôi sao?

Nếu không phải là mơ, thì… người trong gương là ai?

Không gian nhỏ hẹp trong nháy mắt bừng sáng, Cô cúi người lại gần tấm gương để cố nhìn rõ khuôn mặt trong đó, đôi mi dài nhỏ khẽ chớp. Bởi vì vừa tắm xong nên cơ thể có chút nóng, thở ra một hơi làm tan đi làn hơi nước, cô bất giác nhếch khóe môi.

Không quan trọng người trong gương bây giờ là ai, quan trọng là …– Ai nói sinh mệnh chỉ có một lần?

………………..

Bên trong đoàn phim,một luồng ánh sáng từ từ chiếu xuống đạo diễn hô một tiếng “ Quay”, mọi người đền tiến lại bắt đầu quay diễn.

“Sư phụ, chúng ta trông ở chỗ này là muốn làm gì ? Người vừa bị trói vào hình như là Trân…..” Tiểu thái giám ấp úng, vừa định nói thêm gì đó thì liền bị đánh mạnh một cái vào đầu.

“ Ôi dza!”

“ Im miệng! Hỏi nhiều như thế làm gì!”

Lão thái giám bình tĩnh nói: “ Không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nhìn thì đừng nhìn, chúng ta chỉ phụng mệnh nương nương canh giữ ở đây.”

Tiểu thái giám mới vào cung tự nhiên là không hiểu nhưng quy tắc này, anh ta lui về sau mấy bước liếc vào trong nhìn trộm.

Căn phòng tối om, chỉ có bên góc giường là lóe lên một ánh hàn quang, cách đó không xa một Ma Ma khuôn mặt gian xảo cầm con dao găm cười gằn, mũi dao sắc bén xẹt qua không trung: “ khà khà… Chủ nhân, người đừng trách nô tỳ.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô gái được gọi là “ Chủ nhân” mặc một bộ quần áo đơn bạc, cô sợ hãi nhìn con dao nhỏ trước mặt, nhưng sợ dây trói quá chặt, dù có giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi người phụ nữ trước mặt.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Ma Ma đưa tay lên nắm cằm của cô.

“ Muốn trách thì phải trách gương mặt này của người khiến hoàng thượng yêu thích, Hoàng thượng càng thích người, nương nương của tôi càng hận người. Khà khà, nương nương bình thường hay khen nô tỳ châm tuyến tinh xảo ….”

Trong mắt ma ma hiện lên vài phần đắc ý, ngay cả bàn tay nắm con dao cũng có chút run rẩy.

“ Nương nương đặc biệt bảo nô tỳ bộc lộ hết tài năng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của người..”

“ Thêu hoa trên gấm!” Mũi đao sắc bén xẹt qua không trung, đâm thẳng đến trên mặt của cô.

Ánh hàn quang trên con dao nhỏ có chút kỳ lạ, trên mặt cảm thấy đau nhói, dòng máu ấm áp từ mũi dao chảy ra. Cô gái bị trói run lên, hai tròng mắt co rút lại.

Đây là một con dao thật!

Làm sao bây giờ? Dừng lại! Dừng lại !!

Thẩm Nguyệt tuyệt vọng nhìn con dao kề bên, thầm nghĩ mình xui xẻo, rõ ràng hôm nay vất vả lắm mới từ diễn viên tạm thời trở thành thế thân, tại sao lại gặp phải chuyện thế này?

Trái tim trong lòng ngực bắt đầu đập dồn dập, cô dùng sức trừng mắt với ma ma kia, đáng tiếc người kia một chút cũng không để ý đến ánh mắt của cô, liền đưa con dao rạch thêm vài phân. Thẩm Nguyệt cắn răng, diễn xuất không cần phải thật vậy chứ, không chỉ bị trói chặt tay chân, miệng bị bịt kín, ngay cả dao cũng là dao thật.

Sau một hồi hoảng loạn, cô liền bình tĩnh lại.

Cũng may chiếc ghế đoàn phim tìm được bị gãy không chắc chắn lắm, ngồi một lúc thấy chân ghế bị gãy, cô dùng sức nghiêng người làm ghế đổ về hướng mama, hai chân lén dùng sức liền tìm được cách khống chế.

“Cắt! Cắt cắt cắt! !"

Đạo diễn đập tay xuống bàn, kịch bản trong tay như muốn ném về phía Thẩm Nguyệt.Cũng may đạo diễn không làm như vậy, chỉ là nổi giận đùng đùng hướng Thẩm Nguyệt quát to nước bọt phun tung toé: “Cô làm cái gì vậy!”

“Cô diễn viên đóng thế này làm sao thế! Phải theo kịch bản chứ! Đây là cảnh nữ chính bị hủy dung! Hủy dung đó! Cô tránh cái gì ! !”

“ ối zồi ôi, cái eo của tôi” Lúc này Ma ma bị cô đẩy vừa rồi cũng vô cùng hợp tác nằm trên đất kêu đau thảm thiết, trong phút chốc cảnh tượng tương đối hỗn loạn.

Thẩm nguyệt quay đầu nhìn về phía Ma ma đang từ từ đứng dậy nhíu mày muốn thanh minh với đạo diễn: “Đạo diễn, bà ấy vừa rồi cầm nhầm đạo cụ, kia là dao thật! !”

“Nói dối, tôi vẫn cầm dao đạo cụ! Không tin cô xem!” Ma ma cầm con dao rạch vài cái trên mặt mình, rõ ràng là không có vết dao để lại. Còn chảy nước mắt nhìn về phía mọi người xung quanh, chớp mắt ánh mắt mọi người nhìn về phía Thẩm Nguyệt đều có chút thay đổi.

“Bà nói dối, vừa rồi rõ ràng là dao thật, mặt của tôi đều bị xước hết cả rồi”

Thẩm Nguyệt chỉ vào mặt mình, nhưng đạo diễn lại thở dài: “ Cô có thể chuyên nghiệp một chút không? Tiền vốn bỏ ra nhiều như vậy, chút tiền công mấy ngày này của cô cũng không đủ bồi thường. Hơn nữa vết thương như vậy thì sao, càng giống như bị dao nhỏ rạch qua, cô làm quá như vậy làm gì, mà đối với gương mặt của cô mà nói ……”

Trước ánh mắt của mọi người, Thẩm Nguyệt sờ lên vết sẹo to trên mặt mình, đạo diễn châm chọc nói: “Thêm một vết sẹo cũng chẳng có gì khác biệt!”

“Hừ, hôm nay trừ 200 ngàn, ngày mai cô cũng không cần tới nữa!”

Đạo diễn bắt chéo chân ngồi xuống, Thẩm Nguyệt đứng bên cạnh căng thẳng vội vàng nói xin lỗi: “Đạo diễn, xin lỗi, cảnh này không có vấn đề gì, ông cho tôi thêm một cơ hội nữa được không?”

“Cô là cái gì! Cho cô cơ hội? Tôi cho cô cơ hội để cô lãng phí thời gian và tiền bạc của tôi sao?” Đạo diễn khịt mũi khinh bỉ nhìn Thẩm Nguyệt, cầm kịch bản trong tay vỗ mạnh xuống bàn vang lên một tiếng to.

Trong lúc bầu không khí đang căng thẳng, thì ngoài cửa truyền tới tiếng giày cao gót “ lạch cạch, lạch cạch”. Khuôn mặt đang như hung thần của đạo diễn nháy mắt thay đổi, ông ta lau lau đôi tay rồi nịnh nọt đưa tay về phía trước: “Ôi trời, Hách Na cô cuối cùng cũng tới rồi!”

Hách Na tới rồi!

Thẩm Nguyệt cũng vô cùng mong đợi nhìn về phía cửa, Hách Na được mọi người vây xung quanh, thân hình cao gầy, dưới chân đi đôi giày cao gót càng khiến đôi chân của cô ấy trở nên thon thả. Một lúc sau cô ấy mới chậm rãi nói: “ Mọi người vất vả rồi, thật là xin lỗi, bây giờ tôi mới tới được, công việc thật sự nhiều quá.”

Cả đoàn phim bỗng trở lên kích động vì sự xuất hiện của cô ấy.

“ Oa, Thật sự là Trang Hách Na!”

“Tôi ở đoàn phim một tháng, cuối cùng cũng gặp, người thật ngoài đời còn đẹp hơn trên tivi~”

Lúc này, Trang Hách Na mới tháo kính râm lơ đãng liếc nhìn về phía Thẩm Nguyệt, tiến lên nói: “ Ôi! Mặt của em sao lại bị thương thế này? Chị nhớ không nhầm em tên là ….Thẩm Nguyệt đi?”

“Không ….không sao đâu ạ, một tai nạn nhỏ thôi.”

“Sau này phải cẩn thận hơn nhé, đối với con gái khuôn mặt quan trọng biết bao. Hay đi giày mới khiến chân bị đau, nên trong túi của chị lúc nào cũng có miếng dán vết thương, lúc này liền phát huy tác dụng rồi ~” Trang Hách Na vừa nói vừa mở túi ra lấy miếng băng cá nhân dán lên mặt cô, tim của Thẩm Nguyệt như chậm mất nửa nhịp.

Hóa ra Hách Na lại là người dịu dàng như vậy, đây là lần thứ 2 cô thấy cô ấy, nhìn gần càng đẹp hơn …..

Thẩm Nguyệt chớp mắt, nhìn khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Hách Na, cô ấy chỉ trang điểm nhẹ nhàng cũng có thể xinh đẹp như vậy, còn tốt bụng giúp đỡ cho cô. Cảm tình đối với Hách Na tăng vọt, Thẩm Nguyệt ngượng ngùng nhìn, trong lòng ấm áp.

“Đạo diễn Bàng, những gì anh vừa nói tôi đều nghe thấy, anh muốn đuổi Thẩm Nguyệt sao?”

“Chuyện này, còn không phải vì cô ấy không quý trọng cơ hội mà phạm phải sai lầm sao.” Đạo diễn nhìn thấy ánh mắt của Trang Hách Na, có chút ngượng ngùng xoa đầu giải thích.

“Giữ cô ấy lại đi”

Hách Na vỗ vai Thẩm Nguyệt nói: “ Em ấy là người tôi chọn, nể mặt tôi cho em ấy một cơ hội nữa có được không.”

Vừa nói, cô ta vừa chớp chớp mắt với đạo diễn, bày ra một thần thái rất quyến rũ.  Đạo diễn thở dài chấp nhận: “ Được được được, người đẹp, ngôi sao lớn của tôi, có nhiều người muốn làm thế thân của cô như vậy, cô lại tốt bụng chọn một người mặt sẹo, tôi cảm thấy tôi đang đi làm nhà từ thiện.”

Thẩm Nguyệt cúi đầu, liền nghe thấy Hách Na ở một bên an ủi: “Hì, đừng lo. Không có việc gì đâu ~”

“...Hách Na, cảm ơn chị đã nói giúp em.”

“Đồ ngốc, em làm thế thân của chị, chị phải cảm ơn em mới đúng chứ!” Nghe Trang Hách Na an ủi, Thẩm Nguyệt liền bớt căng thẳng.

Sau khi kết thúc công việc ở đoàn phim, trong một con hẻm nhỏ nào đó.

Giọng nói quen thuộc cất lên: “ Đây là hai nghìn tệ cầm lấy đi.”

Diễn viên đóng vai Ma Ma vừa rồi liếm ngón tay một cái, nhận xấp trước mặt nịnh nọt nói: “ Cảm ơn nhiều, loại chuyện nhỏ như vậy, cô lại cho nhiều tiền thế này tôi ngượng quá. Ha ha, Đại minh tinh ra tay thật hào phóng.”

Trang Hách Na nhíu mày, vẻ mặt khinh thường nhìn diễn viên trước mặt hừ lạnh một tiếng: “ Bà nói nhiều quá, cầm tiền rồi thì cút đi, ai bảo bà tìm tôi đòi tiền, không biết tìm trợ lý của tôi sao?”

“ Được rồi, tôi đi ngay đây ~”

Diễn viên kia cầm tiền liền xoay người đi luôn,đi được một đoạn liền liếc mắt nhìn lại Trang Hách Na đang đứng bên lề đường nhìn điện thoại bĩu môi nói: “ Những minh tinh này thật đúng là nhiều mặt trước một kiểu, sau một kiểu, cũng không biết Tiểu Thẩm đắc đội với cô ta lúc nào.”

Đắc tội? Trang Hách Na nhìn cái tiêu đề trên màn hình di động:

[ Lộ ảnh nửa mặt của thế thân của Trang Hách Na, thanh thuần động lòng người, đẹp hơn cả bản chính] cười lạnh nói:

“Hừ, viết cái nồi gì không biết. Bây giờ thì còn nửa mặt xinh đẹp hơn bản chính nữa không?”

Cùng lúc đó,  Thẩm Nguyệt cũng tan làm, đi trên một con đường không có một bóng người, cô nhìn về phía trước lẩm bẩm nói: “ Yên tĩnh quá, tan làm muộn thế này, trên đường một bóng người cũng không có ….”

Một lúc sau, cô nhìn xung quanh vắng vẻ một lúc rồi thở dài một hơi.

“ Hôm nay thật nguy hiểm, thiếu chút nữa là bị đuổi việc. May mà có Hách Na bảo vệ mình, thật là may, lần đầu tiên từ diễn viên tạm thời được làm thế thân liền gặp được ngôi sao tốt bụng như thế, hâm mộ ghê, mong là có một ngày nào đó mình lại có thể dùng chính khuôn mặt của mình một lần nữa xuất hiện trên màn hình.”

Thẩm Nguyệt từ từ vuốt ve khuôn mặt của mình, giọng nói có chút khao khát: “ Dù chỉ một giây thôi cũng được….”

Chỉ là……..

Thẩm Nguyệt tự gõ đầu mình, để cho mình tỉnh táo lại. Nghĩ gì thế, mặt đã thành như vậy, tìm đâu ra cơ hội chứ. Ước mơ thì cũng phải thực tế một chút mới có hy vọng chứ. Đúng rồi, dù mặt có bị hủy, cũng không trở thành lý do khiến cô không sống nổi. Không những thế còn khiến cô càng kiên cường hơn.

Chỉ cần cố gắng chăm chỉ kiếm tiền, khiến cho cuộc sống đầy đủ thoải mái một chút, cô liền thỏa mãn.

Thế nhưng, ở trên nóc nhà từ từ hiện ra một thân thể của phụ nữ, chiếc váy đỏ như máu cô ấy mặc từ từ biến thành một đóa hoa hồng mỏng manh, sinh mệnh yếu đuối như vậy, cái chết cũng chỉ đến trong một cái chớp mắt thôi.

Như ý thức được điều gì đó, Thẩm Nguyệt từ từ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn vào cô ấy đang nhảy lầu kia, nhất thời suy nghĩ trở lên rối loạn.

“Cô…”

Vừa muốn nói gì đó liền chìm vào bóng tối

 

lust@veland
Chương tiếp theo
Bình Luận (0 Bình Luận)